Ongoing [Dawn 2022] [Song Hoa] Mơ giữa ban ngày

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#1
Một sản phẩm thuộc project
LONGLASTING SPARKS OF DAWN - SINH NHẬT TRƯƠNG GIAI LẠC 2022

Mơ giữa ban ngày
Tác giả: 蓁川暮萤
Edit: Duẫn Thiên - Beta: @Băng Ly

Trương Giai Lạc mở mắt, ngỡ ngàng nhìn chăm chăm vào trần nhà, trong đầu ong ong.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Giấc mơ này, mình đã không gặp từ lâu rồi...

Không, đây không phải là mơ.

Toàn bộ sự việc mới vừa trải qua quá mức chân thực, bắp thịt trên cẳng chân vẫn còn sót lại cảm giác đau nhức sau khi phóng như điên, thậm chí cả hô hấp cũng chưa thể ổn định... Trương Giai Lạc bước một bước dài xông vào phòng tắm, vặn mạnh vòi nước, vốc lấy nước lạnh tạt lên mặt. Tiếng nước ào ào làm lòng cậu bình tĩnh hơn chút, khi lại ngẩng đầu nhìn vào tấm gương, Trương Giai Lạc mới phát hiện vành mắt mình đỏ chót hệt như không ngủ cả đêm.

"Còn tưởng là sẽ không bao giờ trải qua loại chuyện này nữa chứ..."

Trương Giai Lạc có một bí mật.

Cậu có thể xuyên vào trong Vinh Quang, lấy thân phận Bách Hoa Liễu Loạn phiêu lưu ở trong game. Việc này nghe cứ như truyền thuyết đô thị, hoặc là tình tiết của mấy quyển light novel, nhưng trong lòng Trương Giai Lạc hiểu rõ, mình tuyệt đối không phải đang nằm mơ. Cậu loạng chà loạng choạng về lại phòng ngủ, ngồi trên giường mà để chân không chạm đất, cảm giác này giống hệt như khi Bách Hoa Liễu Loạn ngồi trên đá ngầm bên bờ biển, mặc cho những con sóng đong đưa đôi chân mình.

Chỉ là lần "xuyên vào" gần nhất đã là chuyện của hai năm trước.

Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, Trương Giai Lạc liếc mắt nhìn nó, tức giận ấn từ chối. Trương Giai Lạc chưa từng lưu số này bao giờ, nhưng một dãy con số nhìn qua có chút quen mắt. Cậu cầm di động rồi copy nó lên group chat tuyển thủ chuyên nghiệp để tìm, bất ngờ lại nhảy ra cái tên Hàn Văn Thanh.

Lão Hàn?

Hắn gọi cho mình làm gì?

Trương Giai Lạc gãi gãi đầu, nhìn chăm chăm vào group chat tuyển thủ chuyên nghiệp đang hò hét loạn cả lên, lát sau tắt điện thoại đi, ngửa người ngã ra giường, dán mắt lên trần nhà trắng như tuyết, bắt đầu ngây người.

Tháng ngày nhàn rỗi ở nhà đúng là chán ngắt.

Cậu cho rằng sau khi giải nghệ, mình có thể đoạn tuyệt với Vinh Quang một cách sảng khoái, thế nhưng "giấc mơ" kia lại lôi cậu quay về - đêm hôm qua, thời điểm tỉnh lại ở trong Vinh Quang, nhìn vành trăng tròn trên đỉnh đầu kia, cậu suýt nữa đã cho rằng bão cấp mười đã đổ bộ vào Côn Minh, xốc bay luôn cả nóc nhà mình.

Gió đêm thổi đến lạnh lẽo, không biết là thứ gì đang chọt chọt bên má, cậu quay đầu qua nhìn mới phát hiện hóa ra là một cọng cỏ đuôi chó, trên ngọn còn đọng giọng sương trong suốt... Trương Giai Lạc xoay người ngồi dậy, cảnh giác quan sát bốn phía, xung quanh vừa quen thuộc vừa xa lạ, bóng cây che phủ đỉnh đầu, mặt trăng giấu mình sau cành lá đung đưa tựa như thiếu nữ yên giấc trong màn che. Cỏ dại dưới tàng cây mọc quá đầu gối, từng giọt sương trên đầu ngọn cỏ đã ngưng tụ thành sương, lấp lánh sắc bạc dịu dàng dưới ánh trăng.

Chờ đã.. đây là... Rừng Rậm Băng Sương?

Mình... lại... xuyên vào rồi?

Trương Giai Lạc nhảy một cái, giơ cao cả hai tay, thử cử động cổ tay, lại nhấc chân đá một phát lên cái cây, chẳng ngờ đá cao quá, cả người bị mất thăng bằng mà ngã chổng vó vào trong bụi cỏ.

Móa... Cũng may không ai thấy!

Cậu mau lẹ điều chỉnh tâm trạng, nhanh chóng thích nghi với thân thể của Bách Hoa Liễu Loạn. Không ngờ sau khi giải nghệ cậu còn có thể gặp lại "người bạn cũ" này. Thể chất của mạo hiểm giả chuyên nghiệp đương nhiên là mạnh mẽ hơn nhiều so với trạch nam e-sport, cậu ngựa quen đường cũ mà bắt đầu chạy trên những ngọn đồi, chạy ra khỏi rừng rậm, băng qua thảo nguyên, đầm lầy, hoang mạc, cuối cùng đến cánh đồng tuyết mênh mông bát ngát.

Cậu hoàn toàn không có tâm trí nhớ lại phong cảnh mình vừa mới tạt ngang qua nằm trên phần "Bản đồ" nào, chỉ biết chạy trốn lung tung vô định, thỉnh thoảng thừa dịp bốn bề vắng lặng mà bật nhảy một phát cao ba thước. Cậu cảm thấy tự do, đây tuyệt đối là thứ chưa từng nếm trải ở đời thực, tự do đã xa cách hai năm.

Băng tuyết dưới ánh trăng mịt mờ vô biên thật sự rất xinh đẹp, Trương Giai Lạc dừng lại ở chỗ này, đưa mắt nhìn khắp bốn phía, đột ngột cảm thấy hơi cô đơn.

Mình đang làm cái gì vậy? Ở trên bản đồ quen thuộc này mờ mịt bay loạn giống một con ruồi không đầu, là đang tìm kiếm thứ gì sao?

Cậu biết mình đang tìm thứ gì, nhưng mà, hiện tại cậu tạm thời không muốn thừa nhận, cũng không muốn nhớ lại.

Tiếng chuông di động lại vang lên không đúng lúc một lần nữa, ngắt đi hồi tưởng về "Cõi mộng" của cậu.

Vớ lấy điện thoại nhìn xem, vẫn là dãy số xa lạ kia, con số của Thanh Đảo, xem ra đúng thật là Hàn Văn Thanh. Trương Giai Lạc hít sâu một hơi, nhận điện thoại, vừa mở miệng đã điên cuồng oanh tạc không ngừng: "Này, lão Hàn? Tìm tui có chuyện gì? Muốn đến Côn Minh chơi hả? Khi nào đến thế? Đặt trước chuyến bay và khách sạn chưa? À đúng rồi hai hôm nay tàu điện ngầm ở sân bay đang kiểm tra đó, có muốn tui đặt xe đến đón anh không?"

"Không phải, tôi không phải đi chơi, " Ngữ khí Hàn Văn Thanh trầm xuống, Trương Giai Lạc có cách một đầu điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dáng đầu đầy hắc tuyến của hắn, "Tôi chỉ muốn hỏi cậu có hứng thú gia nhập Bá Đồ không?"

"Cái gì?" Lần này đến phiên Trương Giai Lạc choáng váng, mỗi chữ Hàn Văn Thanh nói cậu đều hiểu, ghép chung với nhau lại trở thành tiếng trời nghe chẳng hiểu mô tê gì, "Tui giải nghệ rồi mà!"

"Năm sau là có thể quay về," Hàn Văn Thanh thoáng ngừng, nói một câu, "Đừng bảo với tôi là cậu thật sự tuyệt vọng rồi đấy!"

"Tui..." Trương Giai Lạc gãi mạnh cái gáy, nghẹn một lát, hỏi câu dọa người, "Sao anh không đi tìm Diệp Thu?"

Đầu kia của điện thoại rơi vào một hồi trầm mặc, Trương Giai Lạc cũng ngậm miệng theo. Hai người cách nhau hai đầu điện thoại phát ngốc một hồi, Hàn Văn Thanh mới chậm rãi mở miệng, ngữ khí nghe có chút xấu hổ: "Vậy... cậu suy nghĩ thêm một chút?"

"Được..." Trương Giai Lạc cũng khô khan đáp, đột nhiên như nhớ ra thứ gì đấy, ngăn Hàn Văn Thanh đang có ý định cúp máy lại, "Đúng rồi lão Hàn, tui hỏi anh một chuyện... anh đừng có sợ đấy!"

"Hả?" Ngữ khí của Hàn Văn Thanh như gặp quỷ, "Tôi có gì phải sợ?"

"Anh có... từng... xuyên vào trong Vinh Quang, nhập lên người Đại Mạc Cô Yên, làm nhiệm vụ, đánh boss gì đó?"

Đầu bên kia điện thoại lại là một hồi trầm mặc.

"Trương Giai Lạc, cậu đã ăn phải thứ gì không nên ăn à?"

Giọng của Trương Tân Kiệt cũng vang lên: "Tiền bối, nếu bị ngộ độc thức ăn thì vẫn nên chạy chữa kịp thời là hơn. Tuy tôi cũng không hiểu lắm về nấm Vân Nam, nhưng xét theo mô tả về các triệu chứng của anh thì dường như khá nghiêm trọng..."

Gò má Trương Giai Lạc nóng lên, vội vàng cúp điện thoại. Cậu cắm đầu xuống giường, tiếp tục dán mắt nhìn trần nhà đến ngốc.

Quái... Vì sao tên kia cũng ở đấy!

Cũng không phải là Trương Giai Lạc nhất thời nảy sinh ý nghĩ "thăm dò" Hàn Văn Thanh. Kiểu người thẳng tính giống như Hàn Văn Thanh, xưa nay có một nói một, biết gì đều khai không chút giấu diếm, cho dù không hỏi được đáp án mình muốn thì chỉ cần dặn dò một tiếng "Đừng nói ra ngoài", hắn sẽ giữ lời, miệng kín như bưng. Nhưng Trương Tân Kiệt... "Nhược điểm" của mình rơi tay con hàng này, Trương Giai Lạc vừa nghĩ đến đã cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Có điều phản ứng của hai người này cũng nằm trong dự liệu của Trương Giai Lạc.

Sau lần đầu tiên "xuyên vào", cậu cũng từng lén lôi kéo Trương Vỹ hỏi hết từ đông sang tây, Trương Vỹ mù mờ nhìn cậu, nghẹn mãi mới thốt ra được một câu: "Trương phó, anh ăn phải nấm bụng dê nhiễm khuẩn rồi à?"

Trương Giai Lạc hung hăn búng vào trán cậu, nghiến răng nghiến lợi "đe doạ" người mới trước mặt: "Không cho phép nói ra ngoài đấy!"

Trương Vỹ gật đầu vô cùng "ngoan ngoãn", Trương Giai Lạc nhếch miệng cười một tiếng, thỏa mãn ôm cổ cậu, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà vọt khỏi phòng vệ sinh, suýt nữa là ngã vào lòng Tôn Triết Bình đang đẩy cửa bước vào.

"Hai người làm gì vậy?"

"Không có gì hết." Trương Giai Lạc huýt sáo, vẫn ôm chặt cổ Trương Vỹ mà đi lướt qua Tôn Triết Bình, mắt nhìn thẳng chân bước nhanh về phía trước.

"Trương phó," Trương Vỹ dè dặt chọt chọt eo Trương Giai Lạc, "Vì sao anh không thử hỏi đội trưởng đi?"

"Suỵt..." Trương Giai Lạc lập tức cảnh giác, nhanh chóng che miệng Trương Vỹ lại, kéo hắn vào cầu thang, "Tui cảnh cáo cậu, nếu cậu dám nói chuyện ngày hôm nay cho Tôn Triết Bình biết thì lần sau tui không dẫn cậu leo tường ra ngoài ăn đồ nướng nữa!"

"Không dám không dám..." Trương Vỹ vội vàng gật đầu như giã tỏi, "Thế tại sao anh không hỏi đội trưởng xem?"

"Không, liên, quan, đến, chuyện, của, cậu." Trương Giai Lạc trừng mắt, nói từng chữ một.

Trương Vỹ là một đứa nhỏ đầy tò mò, giờ phút này cũng chỉ có thể cố nén cơn ngứa ngáy trong lòng, thề thốt mình sẽ giữ kín bí mật. Trương Giai Lạc hài lòng rời đi, cậu đi dạo trong tòa nhà câu lạc bộ một lát, thuận lý thành chương mà chuồn đến vườn hoa nhỏ dưới lầu, ngồi trên băng ghế dài, gió thổi vi vu, khom lưng xoa bóp cẳng chân sưng đau.

Chính trận đau nhức này nói cho cậu biết, bản thân tuyệt đối không phải là đang nằm mơ. Ở trong mơ, cậu ỷ vào tố chất thân thể khác xa người thường kia của Bách Hoa Liễu Loạn chơi bời bạt mạng, tỉnh lại liền cảm thấy toàn thân đau mỏi, tay đặt trên bàn phím liền bắt đầu không chịu nghe sai bảo mà run lên. Mới thất thần một cái, Bách Hoa Liễu Loạn đã xoay như con quay đụng vào Lạc Hoa Lang Tạ, cả hai nhân vật cùng bay ra ngoài, dưới con mắt đổ dồn của cả đám mà ngã vào đầm lầy trong hệ thống huấn luyện, chìm xuống dưới.

"Trương Giai Lạc cậu đang làm cái trò gì đấy!"

Tiếng gầm của Tôn Triết Bình vang khắp cả phòng huấn luyện, nhưng nhóm đồng đội vẫn dồn dập bịt mồm cười đến suýt rớt khỏi ghế, lăn cả vào trong khe hở dưới gầm bàn. Dù sao, đội trưởng vẫn thường quát người nhưng đội phó lại hiếm khi xấu mặt.

May mà Trương Giai Lạc nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, tất cả cũng không để tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, chỉ có một mình Trương Giai Lạc là không thể nguôi. Sau khi đuổi Trương Vỹ đi, cậu ngồi trong vườn hoa, tỉ mỉ hồi tưởng lại mọi thứ trong "mơ".

Trương Giai Lạc không biết là lúc này Tôn Triết Bình đang đứng bên cửa sổ phòng huấn luyện, nhìn cậu từ xa. Gió lướt qua vườn hoa, lướt qua mấy khóm hồng sau lưng cậu, đầu bông bụ bẫm đung đưa trên cành, tóc của Trương Giai Lạc cũng bị thổi đến bay phấp phới, tựa như nhúm rong đu đưa theo sóng.

Trương Giai Lạc còn có một bí mật - cậu kết bạn với Lạc Hoa Lang Tạ trong Vinh Quang, dĩ nhiên là lấy thân phận Bách Hoa Liễu Loạn.

Cậu kinh ngạc phát hiện, sau khi người điều khiển đăng xuất thì thẻ tài khoản vẫn sẽ hoạt động ở trong game, thân phận của bọn họ chính là mạo hiểm giả ở trong thế giới Vinh Quang, nghề nghiệp vẫn tuân theo cài đặt của người điều khiển, kỹ năng, trị số cũng không thay đổi gì, nhưng tính cách lại khác hẳn với người điều khiển. Cậu chăm chú nhìn Lạc Hoa Lang Tạ cợt nhả, miệng đầy lời rác rưởi trước mặt, hận không thể tự chọc đui mắt mình.

Cuộc gặp gỡ giữa cậu và Lạc Hoa Lang Tạ nói ra rất dài dòng. Ôm tâm tình chơi thử thứ mới mẻ, Trương Giai Lạc nhận lấy một nhiệm vụ trong công hội mạo hiểm giả: Đánh bại Ám Dạ Miêu Yêu đang làm xằng làm bậy trong Rừng Rậm Cách Lâm.

Loại nhiệm vụ tân thủ như Ám Dạ Miêu Yêu này, bình thường Trương Giai Lạc chả thèm để vào mắt. Nhưng xưa khác nay khác, cậu không dám vỗ ngực nói mình đã thích nghi được với cơ thể của Bách Hoa Liễu Loạn, lỡ đâu trượt tay... Trương Giai Lạc không dám nghĩ nhiều. Cậu nhảy tới nhảy lui ở gần phạm vi thù hận của Ám Dạ Miêu Yêu, dùng một hai quả lựu đạn linh tinh để quấy rầy, muốn kéo nó vào sâu trong rừng.

Khác với các mạo hiểm giả, Bách Hoa Liễu Loạn không hề sợ địa hình phức tạp, cũng không lo lắng tầm nhìn bị cành lá mọc thành bụi che khuất, loại bản đồ đá lởm chởm gồ ghề, cỏ dại thành cụm như này mới chính là nơi tuyệt hảo cho cậu thể hiện. Có điều cậu rõ ràng đã đánh giá cao bản thân, lúc cậu dẫn Ám Dạ Miêu Yêu lọt vào phần đất trống hiếm hoi giữa bụi cây đầy gai, chuẩn bị nhảy lên cây phục kích, dưới chân đột nhiên bị hẫng, cả người như quả hồng chín rơi từ trên cành xuống, ngã vào bụi gai. Gai nhọn chi chít đâm xuyên qua giáp da trên người, đâm vào trong da thịt của cậu, Trương Giai Lạc đau đến nhe răng nhếch miệng, còn chưa kịp bò dậy, móng vuốt của Ám Dạ Miêu Yêu đã bổ tới trước mắt.

Nguy rồi...

Trương Giai Lạc theo bản năng giơ tay bảo vệ mặt. Lúc này, đột nhiên có một cơn cuồng phong ập tới, cuốn cây cỏ và lá khô trên đất bay về phía cậu, trong tiếng gió rít gào còn kèm theo một hai tiếng mèo kêu bén nhọn... Trương Giai Lạc dựa vào thế gió mà lăn ra khỏi bụi gai, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy một bóng người chắn ngay trước mắt mình, rõ ràng chính là bạn chí cốt của cậu, Lạc Hoa Lang Tạ.
Trương Giai Lạc buộc miệng phun ra một câu "Đờ mờ", bạn chí cốt trước mắt nâng trọng kiếm Táng Hoa ra một chiêu Chém Vỡ Núi, chặn đứng móng vuốt của Ám Dạ Miêu Yêu. Hắn quay đầu lại quát cậu: "Gào vớ vẩn cái gì, hỗ trợ đi!"

"Đến đây đến đây!"

Trương Giai Lạc bật dậy, nhảy lên cành cây vừa rồi mới sơ ý bị ngã, giơ súng nhắm ngay chiến trường bên dưới tàng cây.

Nhưng cậu không ngờ vào giây kế tiếp, hướng gió đột nhiên đổi chiều, Ám Dạ Miêu Yêu như thể bị chọc giận. Nó rít gào liên hồi, từng vuốt thay nhau bổ tới, Trương Giai Lạc giơ súng ngắm hồi lâu, vất vả lắm mới bắt được khoảng trống để nã một phát đạn, nhưng nơi nở ra huyết hoa theo tiếng súng lại là bả vai của Lạc Hoa Lang Tạ.

"Này! Ngươi làm cái gì đấy!"

Lạc Hoa Lang Tạ đột nhiên cứng đờ, trong nháy mắt, móng vuốt của Ám Dạ Miêu Yêu đã vung đến trước mặt.

Tiếp đó, tình thế lại đảo chiều. Trương Giai Lạc ngồi vắt vẻo trên cây bắn ba phát súng, đây là một tín hiệu quen thuộc, ngay giây sau, ánh sáng lấp lánh trước mắt Lạc Hoa Lang Tạ như pháo hoa tráng lệ mà trang trọng, ôm trọn lấy Ám Dạ Miêu Yêu. Lạc Hoa Lang Tạ ngây ra, lần nữa giơ trọng kiếm lên, một chiêu Chém Lốc Xoáy, xông vào trong khói lửa.

Không ngờ một kiếm này của hắn lại bổ vào không khí, màn ánh sáng trước mắt bị phá một khoảng lớn, tiếng gào của hợp tác càng dọa hắn giật mình: "Đờ mờ ngươi có biết phối hợp không đấy! Tiết tấu đâu!"

Lạc Hoa Lang Tạ vội vàng xoay người bổ kiếm xuống, nhưng thanh kiếm còn chưa sượt qua được lớp lông của Ám Dạ Miêu Yêu, một quả lựu đạn đã lập tức nổ tung bên chân hắn, sóng khí chấn động khiến hắn loạng choạng không vững.

"Ngươi bắn ai đó!"

Trương Giai Lạc lúc này mới nhận ra, đối với mạo hiểm giả "chôn nhau cắt rốn" trong Vinh Quang mà nói, người cùng đội sẽ không được miễn sát thương từ kỹ năng. Cậu le lưỡi, thu lại thế công, nhường cơ hội khoe mẽ cho Lạc Hoa Lang Tạ: "Nói nhảm ít thôi, đánh nhanh đi!"

Trong quang ảnh ảo diệu, rốt cuộc nhuộm đầy trời huyết hoa. Ám Dạ Miêu Yêu kêu rên một tiếng rồi từ từ ngã xuống, Trương Giai Lạc cũng xem như thở phào nhẹ nhõm. Cậu theo thói quen thay băng đạn cho Liệp Tầm, vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy Lạc Hoa Lang Tạ chớp chớp mắt với mình, nụ cười tràn đầy chữ “nợ”.

"Làm nhiệm vụ cũng không gọi ta, muốn ăn mảnh à?"

Trương Giai Lạc nghiến răng kèn kẹt thành tiếng, hận không thể bắn một phát nát đầu hắn.

Cậu lập tức hiểu rõ, người trước mắt không phải Tôn Triết Bình, mà là Lạc Hoa Lang Tạ hàng chuẩn giá thật.

Tuy ảo tưởng lãng mạn "Tôn Triết Bình chạy suốt đêm tới cứu mình" không thể thành hiện thực, nhưng biết được mối quan hệ riêng giữa Bách Hoa Liễu Loạn và Lạc Hoa Lang Tạ khá gắn bó, Trương Giai Lạc vẫn rất vui vẻ.

Trên đường quay về công hội mạo hiểm giả, Trương Giai Lạc nghịch móng vuốt lớn của Ám Dạ Miêu Yêu, định bụng hỏi thăm Lạc Hoa Lang Tạ ít tin tức trong thế giới Vinh Quang, không ngờ đối phương toét miệng cười, vô liêm sỉ đòi Trương Giai Lạc phải cõng hắn.

"Ta làm sao cõng nổi ngươi!" Trương Giai Lạc giận đến mức bật cao ba thước, vung móng vuốt mèo đập lên trán Lạc Hoa Lang Tạ.

"Chẳng lẽ không phải là do ngươi đánh ta bị thương sao?" Lạc Hoa Lang Tạ nhanh chóng giơ Táng Hoa lên đỡ đòn, giọng điệu hả hê vô cùng, "Chân cũng bị trật! Công hội còn rất xa, ta đi kiểu gì!"

"Bớt bớt đi, mới nãy ngươi còn nhảy nhót tưng bừng!"

"Mới nãy là mới nãy, bây giờ là bây giờ!"

"Đừng giả ngu với ta! Có tin ta đánh ngươi không?"

"Có phải hôm nay ngươi uống nhầm thuốc không? Hay là bị Ám Dạ Miêu Yêu đánh ngu rồi?"

"Ngươi mới là đồ ngu!"

Hai người bất ngờ lao vào choảng nhau. Móng vuốt mèo khó khăn lắm mới đến tay bị Lạc Hoa Lang Tạ đánh bay, lăn xuôi xuống sườn núi. Trương Giai Lạc vội vươn tay chụp lấy, kết quả không biết đá phải thứ gì dưới chân mà vấp ngã văng ra ngoài, lăn lông lốc xuống sườn núi như nhím cuộn mình.

"Giúp ta nhặt kiếm về!"

Lạc Hoa Lang Tạ bò dậy đằng sau lưng, khoanh tay cười trước sự đau khổ của người khác trên đỉnh dốc, bộ dạng quyết tâm thấy chết không cứu, thậm chí còn vẫy tay với Trương Giai Lạc bị ngã thành hình chữ “大”.

Móa nó, tên khốn này... Trương Giai Lạc ôm mông đứng lên, lúc này mới phát hiện thứ bị mình đá xuống sườn núi lại là trọng kiếm Táng Hoa. Cậu hùng hổ nhặt lấy Táng Hoa rồi vác lên vai, nhưng bị thân kiếm cồng kềnh đập cho loạng choạng ngã dập mông xuống đất, hồn lìa khỏi xác cả một hồi.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha..." Lạc Hoa Lang Tạ ôm bụng cười hăng hái. Trương Giai Lạc tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức xông lên lột da hắn ra. Chỉ là sau khi tính toán sự chênh lệch cân nặng giữa hai nhân vật một cách chóng vánh ở trong đầu xong, cậu nhanh chóng gạt bỏ ý định này, lòng thầm nhủ tới hồi quay về thế giới thực thì đánh Tôn Triết Bình một trận để phát tiết phẫn nộ trong lòng.

Đối với địch ý không biết từ đâu ra của Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình thật sự có phần không rõ tại sao.

"Sao nhìn tôi chằm chằm hoài vậy? Trên mặt tôi dính gì à?"

Trương Giai Lạc lập tức hậm hực xoay đầu, vùi mặt tiêu diệt sợi bún trong bát mình, nhưng cậu vẫn cứ không cam tâm, dáng vẻ không chút hối hận kia của Tôn Triết Bình triệt để chọc giận cậu. Trương Giai Lạc bị mờ mắt trước cơn giận thậm chí đã quên Tôn Triết Bình hẳn sẽ không biết những gì Lạc Hoa Lang Tạ đã làm.

Bầu không khí xấu hổ này kéo dài mãi đến tối. Bên bức tường câu lạc bộ, Tôn Triết Bình "bắt sống" được mấy tên người mới định trèo ra ngoài đi ăn, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Trương Giai Lạc trong đấy.

"Trương Giai Lạc đâu rồi?"

"Đội phó nói anh ấy không đói..." Trương Vỹ rụt cổ, ánh mắt né tránh.

"Cậu ta còn biết no?" Lần này đến lượt Tôn Triết Bình kinh ngạc đến ngây người, "Không phải mọi khi cái bụng của tên này đều như động không đáy à?"

"Em cũng không biết sao, đội phó gần đây hơi lạ... Sợ là ăn phải nấm độc..."

"Bậy bạ! Nhà ăn làm gì có nấm? Có phải mấy cậu lén chuồn ra ngoài ăn không?"

"Không có, không có... Bọn em sợ ảnh hưởng đến huấn luyện, trước nay không dám ăn nấm ở bên ngoài..."

Tôn Triết Bình thở dài, vung tay đuổi hết đám nhóc con về ký túc xá, mình thì khoanh tay tản bộ trong hoa viên hết lần này đến lượt khác. Có loại cảm giác kỳ quái vẫn luôn quẩn quanh hắn, tựa như một đám sương mù dày lượn lờ, không thể xem nhẹ cũng không thể xua tan.

Mà lúc này, Trương Giai Lạc treo nụ cười gian xảo bên môi đang phục kích tại một góc trong vườn hoa. Khi trông thấy Tôn Triết Bình với bản mặt sầu thúi đi dạo gần đó, cậu xông ra như hổ đói vồ mồi, nắm cánh tay Tôn Triết Bình kéo tới giàn nho ở góc tây bắc của vườn.

Trương Giai Lạc chống hông, trừng Tôn Triết Bình còn chưa hoàn hồn, trên mặt đã sớm dán lên cái vẻ kẻ thắng lợi: "Tôn Triết Bình, đến, đánh một trận đi!"

"Cậu có tật gì hả?"

"Ít nói nhảm, mau động thủ!"

Tôn Triết Bình cũng có một bí mật - hắn đánh không lại Trương Giai Lạc.

Không phải là PK ở trong Vinh Quang, mà là solo người thật, hắn chưa từng thắng dù chỉ một trận.

Đánh nhau cần có kỹ thuật và kinh nghiệm, không phải chỉ dựa vào thể chất và đánh đấm lung tung thì có thể chiến thắng. Mà Trương Giai Lạc lại chính là một "Hỗn thế ma vương" đánh nhau từ tám tuổi tới mười tám tuổi, từ vùng núi xa xôi đánh tới kinh thành, mười mấy năm qua tích lũy được kinh nghiệm thực chiến và kỹ thuật phong phú. Tuy rằng Tôn Triết Bình cao hơn cậu, khỏe hơn cậu, nhưng lại là một bé ngoan chưa từng biết mùi trốn học trước khi chuồn khỏi nhà đi đánh Vinh Quang. Có lúc cả Trương Giai Lạc cũng phải thấy khó tin, cậu thậm chí còn nghi ngờ Tôn Triết Bình hiện tại tùy tiện thế này chính là để bù lại bản tính bị kiềm nén thời niên thiếu...

Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, Tôn Triết Bình quyết định dùng trí.

Hắn nhìn thẳng vào mắt Trương Giai Lạc, đột nhiên vươn tay ra, Trương Giai Lạc phản ứng cực nhanh, lập tức giơ tay đỡ đòn, không ngờ móng vuốt của Tôn Triết Bình đột nhiên quẹo một phát, vòng ra sau đầu Trương Giai Lạc, chế trụ cái gáy của cậu.

"Này! Anh… "

Còn chưa dứt câu, Tôn Triết Bình đã kéo cậu về phía trước. Trước mắt loáng qua rồi tối sầm, đôi môi bất ngờ bị Tôn Triết Bình hôn lên.

Đầu óc Trương Giai Lạc thoáng chốc trắng xóa một mảnh, giống như đêm qua bị ngã vào bụi gai ở trong Vinh Quang vậy, chẳng qua lần này, không có Lạc Hoa Lang Tạ phóng tới cứu, cậu cần phải tự mình đối mặt với quẫn cảnh trước mắt.

"Anh muốn chết à!"

Tình hình rốt cuộc cũng chẳng phát triển theo hướng mà Tôn Triết Bình hình dung, hai người vẫn không tránh khỏi chuyện ẩu đả với nhau. Đầu của Tôn Triết Bình bị nhấn xuống đất, miệng gặm một đống cỏ, Trương Giai Lạc cũng chẳng tốt đẹp gì, trên mặt, trên cổ dính đầy đất, tóc lẫn đầy cỏ dại. Cuối cùng, không biết là ai đá một phát lên giàn nho, một con sâu róm mập mạp rớt từ trên giá xuống, rơi ngay vào gáy Tôn Triết Bình.

"A!!! Trương Giai Lạc cậu muốn chết phải không!"

Tiếng kêu thảm thiết của Tôn Triết Bình vang vọng khắp vườn hoa, ký túc xá phía đối diện đã sớm tối thui nhất thời "sống" lại, đèn trong phòng nối đuôi nhau bật lên, những ô cửa sổ sáng rực đèn đóm tụ thành một dải ngân hà, chiếu sáng cả vườn hoa nhỏ.

Xong đời. Trong lòng Trương Giai Lạc vang lên hiệu ứng âm thanh "Game Over" trong Super Mario, cậu vội vàng vơ lấy một thanh gỗ nhỏ giúp Tôn Triết Bình hất rớt con sâu lông ở trên cổ, sốt ruột đưa hắn đến phòng y tế. Cổ của Tôn Triết Bình sưng phù lên hệt như trái hồng chín rực, làn da đỏ chót căng mịn tưởng chừng sẽ nứt và chảy ra chất lỏng sền sệt ngay giây sau. Khi Trương Giai Lạc dùng thanh gỗ khều cái con sâu róm màu vàng xanh kia lên, trước mắt cậu gần như tối sầm. Thứ này thường gọi là "Sâu xanh da láng", độc tính cực mạnh, bị đốt phát là có thể sưng tận một tháng...

Trương Giai Lạc cảm thấy cho dù có qua thêm một trăm năm nữa, mình cũng sẽ nhớ rõ giây phút này.

Tuy rằng có lợi thế tuyệt đối về sức mạnh, nhưng cậu thật sự không dám nghĩ tới hậu quả nếu chọc phải Tôn Triết Bình. Nhưng không ngờ Tôn Triết Bình ở trong phòng y tế lại không giận tím tái mặt mày, đồng đội quây quanh hắn, cùng bác sĩ nghe hắn trần thuật "nguyên nhân bị thương”. Khi biết lý do Tôn Triết Bình bị sâu xanh da láng đốt là vì đánh nhau với Trương Giai Lạc, tiếng cười của nhóm đồng đội gần như muốn xốc bay cả nóc phòng y tế, bác sĩ thì cố nén ý cười, tóm chặt Trương Giai Lạc ép cậu khai báo "chi tiết gây án".

"Tui, tui cũng không biết..." Trương Giai Lạc lúng túng đến mức nói cà lăm, suýt nữa thì cắn luôn cả đầu lưỡi, "Trên giàn nho làm sao lại có sâu xanh da láng chứ? Không biết là ai đá một phát, nó lập tức rơi xuống..."

"Được rồi được rồi, là do tôi đá." Tôn Triết Bình phóng khoáng khoát tay một cái, ngắt lời Trương Giai Lạc, xua đuổi đám đồng đội ở xem náo nhiệt rời đi, nghiêm túc để bác sĩ bôi thuốc cho mình. Trương Giai Lạc có chút không đành lòng nhìn hắn, bèn chạy ra cửa ngồi quay lưng về phía Tôn Triết Bình, coi như là "trông cửa" giúp.

"Vừa nãy... ý anh là gì?"

"Ý gì là sao?"

"Đang hỏi anh có ý gì!" Trương Giai Lạc gồng mình, phồng má, quay đầu trừng hắn đầy hung tợn, sau đó nhìn thấy cái cổ quấn đầy băng của Tôn Triết Bình thì không khỏi sặc cười ra tiếng.

"Chính là ý cậu đang nghĩ."

Tôn Triết Bình vẫn đáp một cách không nhanh không chậm. Hắn giang chân ngồi trên ghế dài trong phòng y tế, bộ dạng lười biếng. Loại đức hạnh này khiến Trương Giai Lạc cáu lên, hận lúc này không thể quay lại giàn nho bắt thêm vài con sâu xanh da láng đến chỉnh hắn một trận.

"Anh có thể nghiêm túc một chút hay không?"

"Tôi rất nghiêm túc."

"Anh nghiêm túc cái rắm!"

"Tin hay không tùy cậu."

"Hai người đang nói chuyện gì mà bí mật thế?” Bác sĩ nhét hộp thuốc vào tay Tôn Triết Bình, không kiên nhẫn đuổi hắn đi, "Muốn cãi lộn thì về phòng mình mà cãi đi! Thuốc này mỗi ngày uống ba lần, mỗi lần hai viên, sau khi ăn xong hoặc là uống trước khi ngủ, không được uống lúc đói bụng. Có phản ứng xấu thì đến tìm tôi, không được tự ý dùng phương thuốc cổ truyền gì, càng không được bôi thuốc kích thích gì lên trên cổ!"

"Được, tôi biết rồi." Tôn Triết Bình gật đầu, sải bước rời khỏi phòng y tế. Trương Giai Lạc mới vừa đứng lên, Tôn Triết Bình đã ôm vai cậu kéo về hướng ký túc xá.

"Này, anh không định giải thích một chút sao?"

"Có cái gì hay mà giải thích?"

"Anh... " Trương Giai Lạc nghiến răng nghiến lợi mà chỉ vào chóp mũi Tôn Triết Bình, toàn bộ lời nói đều nghẹn ở trong cổ họng, giây kế tiếp, Tôn Triết Bình đột nhiên duỗi tay, bắt lấy ngón tay của Trương Giai Lạc, tiện thể kéo cậu lại, đột nhiên hôn lên trên trán cậu.

"Đi."

Trương Giai Lạc cứ vậy ngu ngơ bị hắn kéo về ký túc xá, cho đến khi đã nằm trong chăn ấm, đầu vẫn còn vang ong ong. Trải nghiệm đêm nay thậm chí còn ảo ma hơn cả chuyện xuyên vào Vinh Quang. Cậu kinh ngạc cuộn mình lại trong chăn, hình ảnh lóe qua trước mắt là mặt trăng, lá nho và bồ công anh, dường như còn có tiếng gió đêm chầm chậm thổi bên tai, lẫn theo ít tiếng dế kêu. Dần dần, cậu quên mất ý định ban đầu là tìm Tôn Triết Bình solo, cũng quên mất chi tiết đánh nhau, chỉ nhớ rõ nụ hôn không hiểu ra sao kia của hai người, còn có câu "Chính là ý cậu đang nghĩ" kia.

"Ngươi biết không? Rất lâu trước đây, ta quen được một tay mạo hiểm giả, tâm nguyện của hắn là cùng ta trở thành anh hùng mạnh nhất trên thế giới..."

"Vì sao lại muốn cùng ngươi?"

"Bởi vì... có lẽ... đối với người đó mà nói, ta là người rất quan trọng."

"Ồ."

"Chúng ta suýt đã thành công nhiều lần! Thật sự chỉ kém một chút... Nhưng..."

"Bởi vì quái vật quá mạnh mẽ?"

"Không phải. Là bởi vì hắn bị thương, có khả năng sau này cũng không thể tiếp tục mạo hiểm."

"Tại sao lại nói với ta chuyện này?"

"Bởi vì ta muốn tạm biệt ngươi," Trương Giai Lạc dừng một chốc, nhìn qua Lạc Hoa Lang Tạ ở bên cạnh, dùng sức mà vỗ vai hắn, "Nói đi nói lại, ngươi đã sớm phát hiện ra ta không phải Bách Hoa Liễu Loạn chân chính rồi nhỉ?"

"Dĩ nhiên, hắn nào có lắm mồm như ngươi."

"Bách Hoa Liễu Loạn là một người trầm tính sao?"

"Tính cách của hắn rất hướng nội, không thích nói chuyện, cũng không thích qua lại với người khác, bình thường vẫn luôn chỉ có một mình, ai tới cũng không phản ứng..."

"Vậy còn ngươi? Hắn cũng không phản ứng với ngươi luôn sao?"

"Làm sao có thể! Ta chính là bằng hữu duy nhất của hắn đấy."

"Các ngươi quen nhau như thế nào vậy?"

"Không nhớ... Dường như từ khi sinh ra đã quen nhau. Bọn ta vẫn luôn kết giao bằng hữu, đi qua rất nhiều nơi, Rừng Rậm Cách Lâm, Khe Núi Nhất Tuyến, Dãy Núi Liệt Bình... Ngươi nói ngươi chia tay với ta, là muốn đi tìm bằng hữu của mình sao?"
"Coi là vậy đi..." Trương Giai Lạc buồn bã gật đầu, trong lòng cậu hiểu rõ, Bách Hoa Liễu Loạn và Lạc Hoa Lang Tạ chẳng qua chỉ là một chuỗi code của thế giới game mà thôi. Trong ký ức của mình, lần đầu gặp gỡ của hai người là ở Tây Bộ hoang dã, chẳng lẽ trước đó, Bách Hoa Liễu Loạn và Lạc Hoa Lang Tạ đã đã quen biết ở đâu sao? Hay là nói, thế giới Vinh Quang thần thoại này bắt đầu vận hành từ ngày cậu và Tôn Triết Bình gặp gỡ?

Trương Giai Lạc ngay lúc này càng sẵn lòng tin tưởng khả năng sau. Một lần gặp gỡ ngẫu nhiên mà số mệnh an bài, mở ra một thế giới giả tưởng huyền diệu... Nếu thế, sau khi cậu và Tôn Triết Bình tách ra, thế giới này còn có thể tiếp tục tồn tại không? Trương Giai Lạc không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ nhiều.

"Ta đi, cũng xem như là trả bằng hữu lại cho ngươi."

Lạc Hoa Lang Tạ giật mình, đột nhiên phì cười ra tiếng, hắn chắp tay sau gáy, ngẩng đầu lên buông một tiếng thở dài.

"Tuy ngươi là hàng giả, nhưng có thể kết được bằng hữu như ngươi, ta vẫn cảm thấy rất vui. Có lẽ, Bách Hoa Liễu Loạn cũng đã gặp được người bạn của ngươi ở nơi khác đi. Đợi hắn quay về, ta sẽ giúp ngươi hỏi rõ."

"Cảm ơn..." Trương Giai Lạc cười khổ, chân thành gật đầu với đối phương, cho dù sau này có thể là vĩnh viễn không gặp lại, vẫn có thể thoải mái mỉm cười nói lời tiễn biệt sau cuối.

"Nếu ngươi có quay về, nhớ xem kỹ hộp thư."

"Được."

"Thuận buồm xuôi gió."

"Cảm ơn."

Lạc Hoa Lang Tạ đứng dậy, vẫy tay chào Trương Giai Lạc rồi sải bước rời khỏi bờ hồ bọn họ ngồi hóng mát, bóng người nhanh chóng biến mất bên trong cánh rừng trùng điệp. Trương Giai Lạc ngẩng đầu nhìn vành trăng sáng giữa trời, lát sau đứng dậy, vẫy tay với cái bóng trong nước, xem như là tạm biệt với Bách Hoa Liễu Loạn.

Trương Giai Lạc tỉnh lại, lặng lẽ nhìn trần nhà trắng xóa trong ký túc xá, tâm trí tràn ngập nụ cười rạng rỡ của Bách Hoa Liễu Loạn phản chiếu trên mặt hồ. Trong lòng cậu biết rõ, đây hẳn là lần cuối cùng mình nhìn thấy nụ cười như vậy trên gương mặt Bách Hoa Liễu Loạn.
 
Số lượt thích: FanPD

Bình luận bằng Facebook