Hoàn [Dawn 2022] [Song Hoa] [R18] Hoa rơi

Gei không gay

Gà con lon ton
Bình luận
1
Số lượt thích
4
#1


Một sản phẩm thuộc project
LONGLASTING SPARKS OF DAWN -
SINH NHẬT TRƯƠNG GIAI LẠC 2022

Hoa rơi
Tác giả: deathonion
Edit: Gei, @Petite Chérie - Beta: @FanPD
Chương thứ ba thuộc fic Thánh chiến Gloria
kể về câu chuyện của Bách Hoa Liễu Lạc và Lạc Hoa Lang Tạ.

“Chậc… Đối phương chỉ có một tiểu đội, đã là nỏ mạnh hết đà, đừng nói lại gây rối loạn trận tuyến thế chứ! Đội A, bình dung nham chặn kín đường lui của chúng! Đội B, phóng mưa axit không cho bọn chúng xông vào đội hình! Đội C, đi ám sát Bách Hoa Liễu Loạn, chỉ cần hạ được hắn, đội nỏ máy không còn đáng sợ nữa!”

“Vương Bất Lưu Hành đại nhân... Không có kỵ sĩ ngăn chặn tiễn nỏ của bọn họ thì chúng ta vốn không thể nào ngâm xướng!!!”

“Bách, Bách Hoa Liễu Loạn xông tới rồi! A a a!!!”

Chàng trai tóc đuôi ngựa cột cao chống một tay lên bả vai của chiến hữu tung người bật nhảy, tránh khỏi khu vực dung nham dưới chân. Trong lúc cơ thể vẫn đang lơ lửng giữa không trung, hắn kéo căng dây nỏ, thuần thục lắp các mũi tên ma pháp, tiếp đó ấn lẫy, loạt động tác trôi chảy đến khó tin. Chiếc nỏ máy đặc chế trong tay hắn mỗi một lần giật lẫy năm mũi tên đồng loạt bay ra, từng tiễn ma pháp đều có kèm theo hiệu ứng đóng băng, bạo viêm, vvv. Nhất thời, băng thương lam, diễm ửng hồng đan nhau dệt thành một tấm lưới dày đặc, che chắn hắn khỏi tiểu đội truy sát. Bên phía đối địch không ngừng lóa mắt trước thủ pháp tuyệt diệu lẫn tiễn nỏ rực rỡ, quả thật rất xứng với danh: Bách Hoa Liễu Loạn.

Những thành viên khác của đội nỏ máy theo sát Bách Hoa Liễu Loạn, là chi viện mà cũng là che chắn cho người đội trưởng hễ lâm trận là lại phát điên này. Chỉ vỏn vẹn một tiểu đội nhưng đủ khiến đoàn ma pháp sư Thần giáo quốc với số quân nhiều hơn họ gấp năm lần tiến không nổi nửa bước.

“Đừng dừng ngâm xướng, không có gì phải sợ! Ma đạo học giả yểm trợ pháp sư nguyên tố! Nhân số bọn họ không thể nào đánh tiêu hao với chúng ta!” Tuy là nói như vậy, nhưng không một ai mong mình sẽ xông lên làm bia cho tiễn nỏ. Không phải cả đoàn ma pháp sư đều toàn kẻ tham sống sợ chết, mà là do thế tấn công của Bách Hoa Liễu Loạn quá ư mãnh liệt, thừa sức áp chế tinh thần, suy cho cùng, không ai nguyện ý đối đầu với một kẻ địch càng giết chóc càng lấy làm vui thích.

Vương Bất Lưu Hành biết cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, cần phải vực dậy sĩ khí phe mình. Chủ soái của đoàn ma pháp sư cưỡi chổi bay về phía trung tâm trận chiến. “Dừng ở đây thôi! Có ta đấu với ngươi rồi!”

“A ~ Cá lớn mắc câu, hãy để tiễn nỏ của ta nở rộ rực rỡ trên người ngươi đi! Ha ha ha ha ha!!!”

Quỹ tích bay của Vương Bất Lưu Hành quỷ dị xảo quyệt, hầu như luôn sượt qua đường tên, không những thế hắn còn có thể niệm thần chú đánh về phía những thành viên khác của đội nỏ máy một cách chuẩn xác. Mặc dù đứng ra đối đầu trực tiếp với chuyên gia đạn dược, nhưng mục tiêu ngay từ đầu của hắn không phải Bách Hoa Liễu Loạn, Vương Bất Lưu Hành biết rõ hắn là một đối thủ khó dây dưa đến cỡ nào. Tự mình xuất mã chủ yếu để tăng sĩ khí và giành lại thế chủ động cho phe mình, còn cái tên điên này, cứ cô lập hắn rồi xử lý cuối cùng là được.

Hành động của Vương Bất Lưu Hành quả nhiên có hiệu quả, các ma pháp sư không ngừng ngâm xướng chú ngữ, đội nỏ máy dưới sự áp đảo về mặt quân số liên tục tiêu hao và dần bị hạ gục. Cuối cùng phía bên Lam tộc chỉ còn sót lại mỗi mình Bách Hoa Liễu Loạn, dù rằng cái giá mà đoàn ma thuật sư đánh đổi cũng khốc liệt không kém.

“Ha ha… Rốt cuộc các ngươi cũng có hứng đánh với ta? Không, chưa phải là xong đâu nha.” Bách Hoa Liễu Loạn tới lui giữa làn ma pháp đương nhiên không thể không bị thương, giờ đây đã có chút loạng choạng do mất máu quá nhiều, hắn thế mà lại liếm máu ở khóe miệng một cách rất hưởng thụ. Không biết là thứ ngông cuồng nào đang chống đỡ thân thể tàn tạ ấy, hắn tiếp tục bắn ra hàng loạt đoá hoa tử vong rực rỡ về phía kẻ địch.

Đáng tiếc, cho dù cơ thể có chịu đựng được, tiễn nỏ mang theo vẫn phải cạn. Bách Hoa Liễu Loạn khi biết mình đã dùng hết số tiễn mang theo, lại nở một nụ cười tự mãn, khác biệt hoàn toàn với tràng cười điên cuồng khi nãy: “Ha ha, rốt cuộc... cũng được giải thoát rồi sao?”

“... Ngươi... đã muốn chết từ rất lâu rồi phải không?” Ánh mắt Vương Bất Lưu Hành phức tạp nhìn địch thủ mà bọn họ hận thấu xương.
Nhưng lúc này đây, tâm trí Bách Hoa Liễu Loạn chỉ vang vọng một câu...

Là một chiến binh đương nhiên phải tử trận sa trường mới tốt. Đây chính là nguyện vọng nho nhỏ của ta.
Đúng, đã từng có một dũng sĩ nói như vậy với mình. Người đó...

............
......

Ngày ấy, Bách Hoa Liễu Loạn và Lạc Hoa Lang Tạ được phái đi tuần tra canh gác ở hai nơi khác nhau.

Bên phía Bách Hoa Liễu Loạn nhìn qua không có động tĩnh gì, thậm chí hắn còn buồn chán nghĩ rằng, không thể thả dây câu cá thì thật là đáng tiếc. Sau khi tuần tra thêm một vòng, hắn dứt khoát ngồi dưới tàng cây nghịch cây nỏ máy của mình. Chàng chiến binh chuyên gia đạn dược tóc đuôi ngựa màu nâu cột cao, đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy ý yêu thích ngắm nghía tán thưởng vũ khí của mình mãi không thôi.

“Bách Hoa Liễu Loạn đại nhân!” Một trinh sát không nằm trong tiểu đội của hắn hồng hộc chạy tới, “Thuộc hạ là người của Lạc Hoa Lang Tạ đại nhân, chúng tôi bị kẻ địch tập kích! Bên địch chỉ chừng hơn trăm quân!!! Nhưng chúng tôi bị thương mất mấy người, chủ soái bảo đưa bọn họ về trước, còn, còn ngài ấy thì một thân một mình xông lên!!!”

“... khốn kiếp, lại nữa?!” Lam tộc là một bộ tộc hiếu chiến, mà thanh mai trúc mã Lạc Hoa Lang Tạ của Bách Hoa Liễu Loạn càng phát huy đặc điểm “hung hãn liều lĩnh” này đến cực hạn, hắn chính là một cuồng kiếm sĩ danh xứng với thực. Hiển nhiên, đây cũng không phải lần đầu tiên Lạc Hoa Lang có hành động như vậy.

Người lính trinh sát giống như sắp khóc đến nơi, Bách Hoa Liễu Loạn hiểu rõ đó là gấp muốn khóc, bởi vì chủ soái của hắn quyết ý xông lên hưởng thụ lạc thú chiến đấu. “Bách Hoa Liễu Loạn đại nhân, ngài hiểu mà, chúng tôi đâu ai dám ngăn chủ tướng, may là ta nhớ ra ngài ở gần đây... Mặc dù chủ tướng rất mạnh nhưng quân số bên kia cũng nhiều lắm! Xin đại nhân đi ngay! Chúng tôi không cản ngài ấy được!”

“Thằng ngu kia... Ta đi bắt hắn về, các ngươi cứ ở đây đợi tin!”

“Chủ soái?! Một mình ngài qua đó ư? Chủ soái?” Bách Hoa Liễu Loạn vóc người nhanh nhẹn, nhảy nhẹ vài lần đã vút đi thật xa.

Thần thánh ơi, hai ngài thật là kẻ tám lạng người nửa cân! Đương nhiên các đội viên trước giờ không dám nói thẳng ngay trước mặt Bách Hoa Liễu Loạn.

............
......

“Ha... ha... Ha ha ha” Khinh thường đá văng thi thể bên chân, Lạc Hoa Lang Tạ vẩy trọng kiếm trong tay, máu tươi và thịt nát dính trên khối sắt khổng lồ văng thành một đường dài trên mặt đất. Đôi mắt sung huyết nhìn chằm chằm kẻ địch, hung hăng và đầy hưng phấn, như thể đang dò hỏi tên nào sẽ xuống mồ tiếp theo.

Cuồng kiếm sĩ bị vây giữa trăm người, nhưng đám người đó chỉ cố giữ trận hình, không dám tiến nửa bước. Mấy chục xác chết cụt tay cụt chân nằm la liệt trên mặt đất là lời tuyên bố về kết cục cho kẻ nào dám đối địch với người này —— Nếu như hắn còn được xưng là người.
Một bên vai trần trụi của Lạc Hoa Lang Tạ đã sớm nhuộm đỏ máu tươi, phần lớn trong số đó là từ kẻ địch. Trọng kiếm không thể coi là sắc bén, có lẽ sẽ có người cho rằng kẻ địch bị nện mà chết, nhưng rõ ràng hắn đã vung thanh thép kia chẻ đôi đối phương.

Giống như Ma Thần đẫm máu ngoi lên từ địa ngục, đôi mắt đỏ ngầu của Lạc Hoa Lang Tạ tìm kiếm con mồi tiếp theo.

“... Đùa... Đùa hả... Ô... Ôi a a a a a a!!!” Có lẽ vì quá mức sợ hãi, một kỵ sĩ chưa trải đời không ngừng run rẩy, sau đó giơ cao kiếm thi triển Anh Dũng Bật Nhảy chém xuống đầu Lạc Hoa Lang Tạ.

“Ha ha!!!” Đòn tấn công nôn nóng này nào tạo ra được uy hiếp gì, Lạc Hoa Lang Tạ hét to, cự kiếm trong tay vung thành hình bán nguyệt chém về phía cơ thể đang lơ lửng giữa không trung. Máu của kẻ vừa hi sinh bắn lên mặt, lên người Lạc Hoa Lang Tạ như mưa, ngay cả kêu gào thảm thiết kẻ kia cũng không có cơ hội.

“Há ha ha ha ha!!! Quá yếu!”

“Aaaa, aaaa!!! Giết, giết hắn! Nếu không giết chết hắn thì kẻ chết chính là chúng ta!!!” Cái chết của gã đi đầu nhanh chóng khiến những kẻ khác tỉnh ngộ. Dù sao cũng là chết, không bằng cứ liều mạng. Sự sợ hãi bỗng chốc hóa thành liều mạng, kích động cả trăm người xông tới thế như chẻ tre.

Lạc Hoa Lang Tạ lấy một địch trăm không hề hoảng loạn, hay là nên nói, hắn chỉ mong có thế. Tiếng hô hoán đánh giết, tiếng gào thảm, màn mưa máu tung tóe bay múa giữa nền trời, tất cả càng khiến huyết mạch hắn sục sôi, khiến lòng hắn sung sướng muôn phần... Hắn né những đòn công kích trí mạng, dùng cơ thể chặn những ánh kiếm chỉ có thể tạo nên thương tích ngoài da —— Bởi máu của bản thân cũng là một trong những điều khơi dậy niềm hưng phấn.

Khi Bách Hoa Liễu Loạn đuổi tới, Lạc Hoa Lang Tạ đang tung hoành giữa trận hình, thi thể dưới chân đoán chừng không dưới năm mươi, mà bản thân cuồng kiếm sĩ trông như còn lâu mới giết đủ. Gào thét, toàn thân đẫm máu, tựa quỷ thần.

“Lạc Hoa Lang Tạ! Ta đến yểm trợ cho ngươi!!!” Thế là tại nơi chiến trường dần nhuộm màu đỏ thẫm này xuất hiện dày đặc ánh chớp từ tiễn ma pháp, những kẻ liều lĩnh muốn tiếp cận Lạc Hoa Lang Tạ nhất thời mất mục tiêu, trong khoảnh khắc mơ màng đã trở thành vật tế dưới trọng kiếm và làn tiển nỏ không dứt.

“A ~ Tàn lụi trong rực rỡ đi!!!” Bách Hoa Liễu Loạn vẫn luôn cho rằng mình chỉ là một chàng trai tài tử theo đuổi sự hoa lệ, mà phần lớn mọi người cũng cho là vậy. Dung mạo mỹ lệ, đôi mắt phượng hẹp dài, bị ngắm nhìn lại nóng mặt ửng tai, tính tình hơi hơi biếng nhác, thích nghịch hoa nghịch cỏ, tùy tiện bất kham lại còn kiêu ngạo ngang bướng. Thế nhưng ngay chính bản thân hắn cũng không thể phủ nhận rằng hắn và Lạc Hoa Lang Tạ có cùng một bản chất, hắn thích chiến đấu, thích trải nghiệm mỹ học mình tôn sùng trong những cuộc chiến, và tận hưởng khoái cảm săn giết kẻ địch đến tận cùng.

Ngoại trừ dân bản địa phía Tây, số người có ấn ký trên thân trong Lam tộc không nhiều, mà nhân tài ưu tú lại càng hiếm. Có lẽ xuất phát từ mặt chiến lược, Nhất Diệp Chi Thu thường phái mỗi người bọn họ dẫn một đội riêng. Cho nên đây thật ra là lần đầu tiên Bách Hoa Liễu Loạn và Lạc Hoa Lang Tạ kề vai chiến đấu đúng nghĩa. Chẳng qua hai người vốn là thanh mai trúc mã, dẫu là lần đầu cũng ăn ý đến thiên y vô phùng, về sau tộc nhân đặt cho tổ hợp này cái danh Phồn Hoa Huyết Cảnh. Mà Bách Hoa Liễu Loạn và Lạc Hoa Lang Tạ cũng trở thành bộ đôi thành viên chủ chốt đặc biệt duy nhất trong tộc có thể làm đồng chủ soái trong một đội. Mà để đạt được sự tán đồng của Nhất Diệp Chi Thu, hẳn là do chiến tích kinh người lần ấy: Chỉ dựa vào sức hai người, diệt sạch hơn trăm nhân thủ của đối phương.

Người cuối cùng phía bên địch hãi hùng tuyệt vọng ngã xuống bên chân Lạc Hoa Lang Tạ. Ma Thần đẫm máu thở hổn hển, huyết dịch sôi trào, dường như trạng thái điên cuồng không tài nào lắng xuống.

“Hộc... Hộc... Ngươi ổn chứ?” Bách Hoa Liễu Loạn thở hổn hển không ngừng. Cái người bình thường thích sạch sẽ giờ phút này nhìn hệt như cuồng kiếm sĩ, máu tươi dính đầy cơ thể, không còn phân biệt được đâu là của mình, đâu là của đối phương.

Hầu kết Lạc Hoa Lang Tạ lên xuống, sâu trong cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn: “Không ổn...... Cứng rồi.”

“Hả?... A!” Khi Bách Hoa Liễu Loạn hiểu được ý của Lạc Hoa Lang Tạ, hắn đã bị Cuồng Kiếm sĩ đẩy ngã trên mặt đất nhuộm máu, “Ta nói ta cứng rồi, muốn làm ngươi.”

Lạc Hoa Lang Tạ không đợi câu trả lời đã hôn người dưới thân, thô bạo xâm lấn vòm miệng. Khát khao hủy diệt sôi trào trong lúc chiến đấu cần gấp một nơi để phát tiết, tỷ như, làm tình. Bách Hoa Liễu Loạn cũng giống ở điểm này, chỉ là so với cuồng kiếm sĩ thường xuyên đánh mất lí trí thì hắn vẫn có tính tự chủ cao hơn, đáng tiếc chút tự chủ ấy ngay giây phút thân thể bị đè xuống mất tăm mất tích.

Tuy rằng hai người đều ngầm hiểu sự quan tâm dành cho nhau, song dù hôn hay làm tình thì đây là lần đầu tiên. Nhưng vì là hai người này, nên chắc chắn họ thà giao hoàn toàn cho bản năng còn hơn đi lo lắng về tiểu tiết.

Lạc Hoa Lang Tạ tùy ý giày xéo khoang miệng của Bách Hoa Liễu Loạn, người dưới thân tích cực đáp lại. Khi Lạc Hoa Lang Tạ chạm lưỡi vào vòm miệng trên của Bách Hoa Liễu Loạn, Bách Hoa Liễu Loạn liền liếm láp vùng dưới lưỡi của Cuồng kiếm sĩ; khi Cuồng Kiếm sĩ vờn qua hàm răng của chuyên gia đạn dược, Bách Hoa Liễu Loạn cũng không cam chịu yếu thế mà bắt chước y khuôn. Có qua có lại một hồi, hai người bắt đầu thấy môi lưỡi quấn quýt trở nên nhàm chán, Lạc Hoa Lang Tạ cố ý mút lấy đầu lưỡi Bách Hoa Liễu Loạn, mãnh liệt đến đau nhức, cảm giác như đầu lưỡi cũng sắp bị đối phương nuốt mất, Bách Hoa Liễu Loạn cau mày kháng nghị trong họng, nhưng chẳng được nhả ra. Chuyên gia đạn dược cắn mạnh đôi môi của cái tên đè trên người như muốn trả thù, mùi máu tươi ngọt ngào khuếch tán.

Nước bọt không ngừng trao đổi giữa hai khoang miệng, hô hấp ấm nóng dồn dập phả vào bên môi. Sau vài giây tách rời, hai đầu lưỡi mềm mại lại tiếp tục quấn lấy nhau, đảo qua mút lại. Bách Hoa Liễu Loạn rên rỉ từng tiếng đứt quãng đầy thỏa mãn, mà bên phía Lạc Hoa Lang Tạ âm vang tiếng thở dồn dập tựa thú hoang.

“Hưm~ A ~~!” Hôn đến quên mình xong, hai người lại lần nữa cắn xé lẫn nhau, mùi máu tươi của đôi bên thơm ngọt đầy quyến rũ, cho đến khi hô hấp khó nhọc mới tách ra, kéo theo một sợi chỉ dài. Bách Hoa Liễu Loạn há to miệng thở phì phò, Lạc Hoa Lang Tạ vẫn chưa đã thèm mà tự liếm môi.

Đôi mắt Bách Hoa Liễu Loạn nhìn dã thú của mình đầy mê ly, ánh mắt tràn ngập dục vọng của Lạc Hoa Lang Tạ cũng đang chăm chú nhìn hắn. Gò má người dưới thân ửng hồng, đôi môi hé mở, hơi thở lướt qua mặt hắn, khiêu khích hắn. Thật đáng ghét, rõ ràng đã nuốt nhiều nước bọt như thế mà trong cổ họng người kia vẫn không kiềm được tiếng hốt hoảng. Dùng đầu ngón tay quệt máu bên môi Bách Hoa Liễu Loạn, rồi lại như trang điểm cho phái nữ mà bôi lên đôi môi của hắn. Khóe miệng Lạc Hoa Lang Tạ nhếch lên, giọng cười trầm trầm đầy nguy hiểm.

Theo tiếng xé vải, Cuồng Kiếm sĩ dễ dàng dẹp bỏ đám quần áo vướng víu của Bách Hoa Liễu Loạn. Cơ thể gầy gò dính không ít ngoại thương trong trận chiến vừa rồi, có vài vết thương sâu hãy còn ri rỉ máu, giờ phút này khẽ co giật vì bị kích thích. Lạc Hoa Lang Tạ liếm chúng, nếm vị máu của Bách Hoa Liễu Loạn... Chỉ nghĩ mỗi thứ này thôi, lý trí của Cuồng Kiếm sĩ đã mất đi ba phần. Đầu lưỡi dùng sức miết lấy làn da rách, cắn lên vết thương.

“Á a a a!! A ~~~ Hưm ưm ~~~ A!! Ha... ưn ~” Đau đớn kịch liệt khiến đầu óc Bách Hoa Liễu Loạn trống rỗng, nhưng dường như cũng khơi dậy bên trong hắn một loại khoái cảm khó diễn tả thành lời, tiếng rên rỉ chứa đựng cả đau đớn lẫn hứng trí, kích thích hệ thần kinh của mình lẫn của đối phương. Hiểu được nơi phát sinh loại khoái cảm này, Bách Hoa Liễu Loạn không khỏi tự giễu hóa ra mình là một tên nằm dưới cuồng ngược đãi...

Đầu lưỡi Lạc Hoa Lang Tạ không ngừng dò xét các miệng vết thương khác nhau, sau đó ngậm chặt hạt ngọc trước ngực, hút mạnh, mà đầu ngón tay thì thay đầu lưỡi chà xát vết thương vô tội. Lạc Hoa Lang Tạ dùng đầu gối tách đôi chân của Bách Hoa Liễu Loạn ra, cọ xát lên dương vật đang dựng thẳng của hắn.

“Ưm~ Hừ... A” Cảm giác tê dại ở ngực, phía dưới sưng tấy đan xen xúc cảm đau nhói lan toàn thân, liên tục kích thích Bách Hoa Liễu Loạn, làm mái đầu xinh đẹp giữa vùng máu thịt hỗn loạn không ngừng lắc qua lắc lại.

Đôi mắt ý loạn tình mê đẫm đầy lệ, cùng với tiếng nức nở rên rỉ vô cùng dụ hoặc, Bách Hoa Liễu Loạn như thế này thật sự là quá đáng yêu, đáng yêu đến mức muốn ngược đãi càng nhiều, muốn làm hắn khóc thật to. Nghĩ như vậy, Lạc Hoa Lang Tạ tháo khuyên tai của mình, đâm xuyên qua đầu ngực đã bị giày vò tới cương cứng.

“A a a a!!!” Vì đau đớn mãnh liệt mà run rẩy trong khoái cảm, sự xấu hổ này không ngừng kích thích thần kinh Bách Hoa Liễu Loạn, hắn bắt đầu quay cuồng chờ mong khoảnh khắc dương vật nóng hổi kia xâm nhập thân thể hắn.

Lạc Hoa Lang Tạ cũng không để hắn thất vọng, phản ứng của Bách Hoa Liễu Loạn đã sớm khiến hắn mất hết kiên nhẫn, hắn nâng đùi Bách Hoa Liễu Loạn lên, đặt hai bên eo, không làm bất cứ khuếch trương hay bôi trơn gì khác, một mực đâm mạnh vào.

“Ư ừm!!” Bách Hoa Liễu Loạn cong lưng theo từng đợt đau đớn kịch liệt, hắn ngửa cao đầu, bắn thẳng ra. Tinh dịch màu trắng ở trên cơ bụng màu lúa mạch của Lạc Hoa Lang Tạ đặc biệt nổi bật.

“A... A... A a!! Chờ... Ư a a! Hừ ~~ ư ~~ Ưm ừm ~” Bách Hoa Liễu Loạn còn chưa kịp có thời gian thở dốc, Lạc Hoa Lang Tạ đã gặm cắn hầu kết của người dưới thân trong khi vẫn rút ra đút vào. Vách thịt nhỏ hẹp, Lạc Hoa Lang Tạ không tiến vào sâu, mà chỉ đong đưa vào ra như đùa giỡn, lần sau lấn sâu hơn lần trước, cho đến khi đã đâm lút cán.

Bách Hoa Liễu Loạn sụt sùi rên rỉ, vách thịt nhỏ hẹp rách ra, thành ruột liên tục bị thứ đồ cực lớn chà đạp, vị trí giữa hai chân dần dần chảy xuống từng dòng máu tươi.

A a... Đau, đau quá, cơ thể như muốn bị xé rách từ nơi giao hợp, mà rõ ràng là thứ kia chỉ tiến vào trực tràng, bên trong lại có cảm giác nóng rực như đang chịu hình phạt áp sắt nung.

Sau khi Lạc Hoa Lang Tạ tiến vào hoàn toàn cũng không động ngay, hắn ở yên trong người Bách Hoa Liễu Loạn, dương vật bị siết chặt, thậm chí hơi nhói nhói, bên trong cơ thể vừa mềm mại vừa nóng bỏng, quả thực rất tận hưởng.

Có lẽ do bất động hơi lâu, người dưới thân bắt đầu cựa quậy, cơ thịt mềm mại quanh lối vào co rút, như muốn hút hắn tới nơi càng sâu hơn.
“Đừng có mà hối hận.” Lạc Hoa Lang Tạ bắt lấy eo của Bách Hoa Liễu Loạn, trước sau tới lui hết ra lại vào.

“A ~~ Ai ~~ thêm... mạnh thêm chút nữa... A a!” Lưng Bách Hoa Liễu Loạn theo nhịp vần vũ của Lạc Hoa Lang Tạ mà chà sát trên gạch ngói ngỗn ngang, nhưng so ra chút trầy xước kia nào có nghĩa lý gì. Toàn bộ giác quan của chuyên gia đạn dược giờ đây đang dồn hết về nơi hai người giao hợp, cảm nhận từng rung động nơi thành ruột bị ma sát, cùng với cảm giác vi diệu chỗ cơ vòng bị giày vò ra vào liên tục.

Dưới tác dụng của máu và dịch ruột non bài tiết ra không ngừng, động tác càng lúc càng thêm thuận lợi, tiếng rên rỉ nhỏ vụn của Bách Hoa Liễu Loạn càng lúc cũng càng thêm đê mê. “Lạc Hoa... Lạc Hoa Lang Tạ… A a... Đang ở trong cơ thể ta… a… chơi hỏng ta rồi… ha a… chơi hỏng rồi cũng không sao… ư a… chơi chết ta đi... A a ~~”

Tiếng rên la của Bách Hoa Liễu Loạn giữa cơn ý loạn tình mê nghe lôi cuốn cực kỳ, hành động quấn quýt lấy người cũng vô cùng tình tứ. Lạc Hoa Lang Tạ lặng lẽ biến đổi góc độ, với ý đồ khiến cơ thể lạ lẫm này dần quen thuộc, đưa hắn lên đỉnh. Lực nhấp rất lớn, mỗi lần nhấp đều tạo ra âm thanh va chạm cơ thể bành bạch cùng tiếng nước nhóp nhép.

“Ừm~~~ Chỗ đó... sâu chút nữa ~ Ô ~~ Ưm ~~”

Đáp lại đòi hỏi của Bách Hoa Liễu Loạn, Lạc Hoa Lang Tạ rút vật của mình ra, rồi dùng sức đâm thật mạnh vào điểm đó, không ngừng chèn ép. Cuối cùng hắn cũng tìm được nơi vẫn luôn kiếm tìm từ lâu.

“Hưm ưm ~~ A ~~ Tuyệt lắm... Sướng... Làm… làm ta đau chút nữa…”

Lạc Hoa Lang Tạ dứt khoát ôm lấy người dưới thân, để toàn bộ trọng lượng của cơ thể hắn tựa vào một điểm duy nhất. Quy đầu nóng rực chạm chạm tới độ sâu chưa từng có.

“Ưm hưm!!” Sau đó, cậu nhỏ của Bách Hoa Liễu Loạn bị một bàn tay thô ráp nắm lấy, bị người dùng sức xoa nắn.

“Ưm~ Đúng… Đúng vậy… Làm ta đau! A a a!!!” Lạc Hoa Lang Tạ dùng sức nhấc người chuyên gia đang dược lên, đầu ngón giữa dò vào đùa giỡn khiến dâm thủy tuôn ra không ngừng.

Bách Hoa Liễu Loạn lại chảy nước mắt, Lạc Hoa Lang Tạ lè lưỡi liếm sạch toàn bộ. Đầu lưỡi thuận đường nước mắt liếm đến cái cổ ngẩng cao, gặm cắn hầu kết đang khẽ run vì tạo tiếng rên rỉ.

Chà đạp đôi mắt kia đủ rồi, Lạc Hoa Lang Tạ chuyển sang vuốt ve cả người Bách Hoa Liễu Loạn, lòng bàn tay nóng bỏng khơi dậy từng tấc da thịt. Nhưng bộ phận quan trọng bị buông lơi khiến Bách Hoa Liễu Loạn khó chịu, hắn liền nắm lấy cậu nhỏ của mình tự tay nắn bóp.
Lạc Hoa Lang Tạ dời đầu lưỡi tới xương quai xanh xinh đẹp, liếm liếm như gãi ngứa, sau đó cắn một cái, đồng thời mạnh bạo thúc thứ kia vào trong.

“Ừm...”

“!!!Ha a a a!!”

Cả hai người đạt đến cao trào gần như cùng lúc.

“A... A... A...” Lạc Hoa Lang Tạ rốt cuộc cũng được phát tiết rút ra khỏi người Bách Hoa Liễu Loạn, dương vật vừa rút ra, cửa huyệt liền không ngừng chảy máu lẫn tinh dịch dâm mỹ. Lạc Hoa Lang Tạ thở hổn hển, cánh tay ôm lấy cơ thể gầy gò run rẩy không ngừng vào lồng ngực.
“Xin lỗi... đau lắm không... ta... một khi mất lý trí là không dừng được... Đương nhiên sau đó... cũng không muốn dừng... Trái lại ngươi... Tới giúp ta làm gì, mình ta có thể đối phó... Ngươi không tới... thì đã không bị ta...” Lạc Hoa Lang Tạ khôi phục lý trí lúng túng tìm lí do thoái thác. Nếu như không phải tại thần kinh bị kích thích đến không còn suy nghĩ, Lạc Hoa Lang Tạ nhìn sao cũng chỉ như một người anh lớn trọng nghĩa khí.

Bách Hoa Liễu Loạn sức cùng lực kiệt nằm nhoài trên ngực cuồng kiếm sĩ, chỉ há miệng thở dốc, khóc sụt sùi. Lạc Hoa Lang Tạ dịu dàng vuốt tóc người trong ngực, nâng niu từng li từng tí, cho đến khi đối phương dần dần dịu lại. “Ờ... hối hận rồi ư?” Điều hắn không ngờ là con thỏ trong ngực mình sẽ hỏi một câu như vậy.

“... Làm sao có thể.” Lạc Hoa Lang Tạ cau mày, Bách Hoa Liễu Loạn bỗng cười mỉa mai trào phúng, “Vậy ngươi xin lỗi cái đéo...”

“...”

“Ta sợ ta mà không đến, ngươi sẽ chết mất.”

“Hừ, ta còn chưa gặp được tên nào có thể giết chết Lạc Hoa Lang Tạ ta trên chiến trường đâu. Nếu có thật, ta còn phải đi cảm ơn hắn.”
“Nói cái gì đấy…”

“Kẻ như ta, chưa từng tưởng tượng nổi cảm giác chết dần chế mòn trên giường bệnh khi về già sẽ như thế nào. Là một chiến sĩ đương nhiên phải tử trận sa trường mới tốt. Đây chính là nguyện vọng nho nhỏ của ta.”

“Ngươi là thằng ngu à? Với tình thế này, Lạc Hoa Lang Tạ nhà ngươi còn nghĩ sẽ chết già ở trên giường bệnh?” Bách Hoa Liễu Loạn như vừa nghe thấy câu chuyện hài nhất trên đời.

“Nhưng mà nói đi nói lại, ngươi đúng thật là tên máu M vô phương cứu chữa.”

“... Bởi vì người đó là ngươi... A... Chỉ là bây giờ mới cảm thấy đau thật sự, đau chết đi được... Còn mệt… Trên người cũng toàn máu, mồ hôi với thứ đó... Mệt muốn chết...”

“Bách Hoa Liễu Loạn?! Này! Ngươi đừng có ngủ ở đây!”

............
......

“Ha ha... Đúng vậy... Từ rất lâu... Ta đã muốn chết rồi đó...” Bách Hoa Liễu Loạn nói, ho ra một ngụm máu, “Chết nơi chiến trường… Chẳng lẽ không phải là nguyện vọng của một chiến binh sao?”
Nhưng gã đó, cuối cùng ngay cả nguyện vọng này cũng không thực hiện được.

............
......

Hội chứng Naraku là căn bên nan y hiếm gặp trong toàn bộ đại lục Gloria, thể lực của người bệnh sẽ bị rút sạch bằng một tốc độ kinh người. Ban đầu chỉ là suy nhược cơ thể, về sau khả năng đi đứng dần dần biến mất, càng về sau, chỉ sợ nhấc một ngón tay cũng gặp khó khăn, cuối cùng mất đi khả năng hô hấp và duy trì nhịp tim... Tựa như bị một bàn tay tử vong từ từ, chầm chậm đưa vào Naraku.
Dù là ai cũng không thể tưởng tượng ra, Lạc Hoa Lang Tạ ngông cuồng vô song sẽ mắc loại bệnh này. Hắn từng thử lần nữa giơ nâng lên thanh cự kiếm giết người không chùn tay kia, hắn từng thử lần nữa ôm lấy người yêu vào lồng ngực, đáng tiếc chỉ đem lại nhiều hơn tiếng sụt sịt bất lực. Biết bao nhiêu lần hắn nhìn thấy Bách Hoa Liễu Loạn ngày xưa luôn hăng hái, giờ ngồi bên cạnh mình thút thít khóc, hắn không thể làm được gì, bởi vì ngay cả sức lực để nhấc tay lau đi nước mắt người yêu hắn cũng không có.
Hắn không còn có thể bán mạng trên chiến trường, ngày ngày nhìn thấy Bách Hoa Liễu Loạn mình đầy thương tích, hoặc là hôn mê bị người mang về, càng lúc càng nhiều lần hơn. Bách Hoa Liễu Loạn nói với hắn: “Nếu không làm như vậy, sao có thể giết đủ phần của hai người?”

............
......

Lạc Hoa Lang Tạ, hiện tại, ta có thể thay ngươi thực hiện nguyện vọng rồi. Mấy năm ngươi đi, ta cố gắng bắt chước cái ngông cuồng, cái phách lối của ngươi, khiến kẻ địch run rẩy khuất phục trước tiễn nỏ, nhưng mà đã... đã không thể nào chống đỡ một mình tiếp nữa... Thế giới này không có ngươi... Ngươi sẽ không nói ta hèn yếu... chứ? Ta... một mình ta đã giết nhiều hơn lần đầu tiên chúng ta giết cùng nhau...

“Ta nói này... Ma thuật sư... Ngươi có từng nghĩ… Thế giới mất đi người mình yêu, sẽ nở ra đóa hoa màu gì không?”

“…” Vương Bất Lưu Hành có phần trầm mặc, niệm lên chú ngữ ma pháp hoa lệ nhất.

............
......

Ngày hôm đó, Nhất Diệp Chi Thu nhận được tin chết trận của Bách Hoa Liễu Loạn. Mà Vương Bất Lưu Hành – người giết chết một trong số những cái đinh trong mắt của Giáo Hội Quốc là Bách Hoa Liễu Loạn, vinh quang bước lên vị trí hội trưởng của hiệp hội ma pháp sư.

Bóng hình chém giết trên chiến trường của hai thanh niên vừa trút bỏ nét trẻ con, cuối cùng bị nhấn chìm trong dòng chảy lịch sử... Mảnh đất đổ nát nơi vùi lấp xương trắng, năm sau, liệu sẽ nở đóa hoa rực rỡ?

— —
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook