Hoàn [Lam Vũ Chi Quang 2022] [Hoàng Thiếu Thiên] Chiếc lông vũ thời gian

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1

CHIẾC LÔNG VŨ THỜI GIAN

Tác giả: 衾宝

Link gốc: 【黄少天中心生贺】片羽时光(end)

Edit: Nguyệt

-

Mùa hè sau giải đấu Chuyên nghiệp lần thứ mười ba của Liên minh Vinh Quang.

Sân bay thủ đô.

Phóng viên tụ thành một đám, giơ cao bút ghi âm và máy quay thu hút sự chú ý của khá nhiều hành khách. Bọn họ đã chầu chực ở đây hơn ba tiếng đồng hồ, dềnh dang như thế đương nhiên dễ khiến người khác bàn tán.

"Đang làm gì thế nhỉ, có ai sắp tổ chức biểu diễn à."

"Không thấy micro bọn họ giơ lên đều có logo tạp chí Esport à?"

"Thời gian này không quan tâm đợt chuyển nhượng mùa hè mà chạy tới đây làm gì?"

"Chịu, không phải đội Quốc gia của Vinh Quang mới đánh xong Giải Thế Giới về nước à?"

"Ơ, không phải thua à?"

"Cầm á quân thôi, cũng không thể nói là thua được. Nhưng tôi cảm thấy chắc chắn thành viên đội Quốc gia sẽ có biến động lớn."

"Cũng phải, có mấy người nhiều tuổi rồi."

"Ví dụ như Hoàng Thiếu Thiên, lần này anh ta mắc sai lầm quá rõ ràng. Chắc bị chỉ trích không ít."

"Vương Kiệt Hi cũng già rồi, hai người họ cùng lứa với nhau cả."

"Lại nói chứ, hôm nay còn là sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên kìa, xui quá trời."

...

Đoạn đối thoại bị một đợt huyên náo cắt ngang, cuối cùng đội Quốc gia cũng xuất hiện.

Đoàn người cảm giác được niềm hân hoan khi bước chân trên đất đai Tổ quốc. Lý Hiên còn ngâm nga một bài hát: "Tôi và Tổ quốc tôi không thể chia lìa dù chỉ một khoảnh khắc."

Máy bay cấm hút thuốc, trên lối đi của sảnh đến cũng dán biển cấm tương tự, điều này khiến tâm trạng dẫn đội Diệp của chúng ta rất tệ, tim như bị mèo cào, vẻ mặt bị phóng viên chụp lại thật sự có thể nói là hắn đang cực kỳ bất mãn với thành tích của đội Quốc gia.

Lúc này, nhìn mọi người vui vẻ, dồi dào sức sống, hắn cảm thấy không sao thoải mái nổi, đành nói vài câu cho đỡ chán: "Thế nhé, về rồi tôi đá cậu ra khỏi đội, sang năm ngoan ngoãn chờ trong nước."

Nghe thế, Hoàng Thiếu Thiên cười hụt cả hơi, chạy qua ôm vai Lý Hiên: "Ahuhu, Duệ, Hiên của tui ơi. Bất hạnh ba anh em chúng ta chẳng có tài cán gì, phát huy tầm thường, lại già cả nhan sắc tàn phai, không còn được trọng dụng. Anh Hiên đi trước một bước đi rồi tụi em sẽ theo sau."

Phương Duệ cũng ghé qua gạt nước mắt: "Nào dám nhận. Phương mỗ xuất thân mùa giải thứ năm, còn đang độ thanh xuân. Chung quy vẫn là anh Hiên anh Hoàng đi trước. Chớ buồn nẻo trước không tri kỷ, không ổn thì cứ báo tên tui*."

* Câu gốc trong bài Biệt Đổng Đại kỳ 2 - tác giả Cao Thích
Chớ buồn nẻo trước không tri kỷ

Thiên hạ ai người chẳng biết anh.

Lý Hiên ôm ghì lấy cả hai, giọng điệu lên bổng xuống trầm: "Chừng ấy tính gì mấy tuổi chứ, anh Hoàng đây còn lớn hơn tôi vài tháng. Chỉ mong anh Phương năm sau đừng quên anh em, bảy thước xương vun bờ Vô Định*. Nay sắp rời xa, đối diện kìm không được lệ nhòa, cũng không biết phải nói điều chi**."

* Câu gốc trong bài Lũng Tây Hành kỳ 2 - tác giả Trần Đào
Thương thay xương chất bờ Vô Định


** Trích từ Xuất Sư Biểu - tác giả Gia Cát Lượng

Hoàng Thiếu Thiên tức đỏ cả mắt: "Lý Hiên, tui nói cậu nghe, đừng có rủa tui nha."

Ba người ứng đáp, khóc lóc sinh động như đang biểu diễn cho nhân dân thủ đô một màn tấu hài. Diệp Tu nhìn qua, thấy vừa buồn cười lại vừa thần kinh, bèn mặc kệ, quay đầu nói với Dụ Văn Châu đang load trang web trên điện thoại: "Lát nữa phỏng vấn xong hai cậu về luôn hay ở lại ăn bữa cơm cùng mọi người?"

Dụ Văn Châu nhìn những tin tức về Vinh Quang được đẩy lên đầu toàn là "Họp bàn phân tích trận chung kết thất bại, Hoàng Thiếu Thiên nhận đánh giá kém sau trận đấu", "Hoàng Thiếu Thiên ra mắt mười năm, liệu chăng sẽ vì chuyện này mà viết nên dấu chấm hết cho sự nghiệp đánh giải?", "Dự kiến kết cấu đội Quốc gia sau khi nghề thuần cận chiến duy nhất rời khỏi".

Mười tiêu đề tin hết sáu cái treo tên Hoàng Thiếu Thiên, hai cái khác thì để tên tài khoản game Dạ Vũ Thanh Phiền, anh nhíu mày: "Về luôn. Tôi hơi mệt."

Diệp Tu cũng nhìn lướt qua: "Xem những gì mình tự nhìn nhận được thôi. Thôi vậy, gặp lại sau."

Buổi phỏng vấn tiếp đó diễn ra theo lệ thường, đồng thời cũng đã được lên lịch trước. Các tuyển thủ ngồi theo số áo, phóng viên của các tạp chí và các hãng thông tấn lớn xếp thành hàng lần lượt phỏng vấn hết vấn đề này qua vấn đề khác như một dây chuyền sản xuất.

Hoàng Thiếu Thiên bông đùa khi được phỏng vấn theo hình thức này vào mùa giải thứ mười: "Trông chả khác gì Akushukai* của nhóm nhạc thần tượng."

* Akushukai (握手会): hay handshake, là lễ hội bắt tay. Tổ chức thường xuyên trước khi phát hành single, tổ chức concert, tại Nhà hát sau buổi biểu diễn của các Team thuộc AKB48 (thường là sau khi Team có sự kiện đặc biệt).

Tiêu Thời Khâm nghe vậy cũng cảm thán: "Thế thì tôi chính là center trong nhóm nhạc thần tượng rồi, chỗ tôi đông phóng viên nhất luôn." Số áo của anh liền trước với số của Hoàng Thiếu Thiên, lúc nào phóng viên cũng kẹt ở đó để chờ Hoàng Thiếu Thiên trả lời xong câu hỏi.

Hiển nhiên lần này vị trí center của Tiêu Thời Khâm lại càng vững chắc. Hoàng Thiếu Thiên vốn nói nhiều, lại thêm biểu hiện không mấy xuất sắc trong trận chung kết, phóng viên càng tụ tập trước mặt đông hơn. May mà Hoàng Thiếu Thiên còn có thể ló đầu ra nói một câu dù bị vây công: "Tiêu Thời Khâm đừng lo nhé. Vương Kiệt Hi, anh nói chuyện với Chu Trạch Khải đi, buôn thêm nữa đi xem nào? Phát số thứ tự cho phóng viên giúp tôi với, từ từ rồi sẽ đến lượt."

Vương Kiệt Hi đưa chai nước khoáng cho hắn: "Trả lời xong nhanh lên còn kết thúc, tôi đói rồi."

"Vương Mắt Bự đói bụng rồi, vậy tôi tổng kết lại chút ha. Mọi người nói tôi phạm sai lầm trong trận đấu, không tận dụng triệt để cơ hội, biểu hiện như thế là không giống với ấn tượng của mọi người về tôi. Mọi người hỏi tôi có đánh giá chính xác thực lực bản thân hiện tại hay không, rồi có phải đã già rồi không. Mọi người hỏi tôi sẽ làm gì để giành lại niềm tin và sự ủng hộ của người hâm mộ."

Sau khi uống nước khoáng do đối thủ lâu năm đưa cho, Hoàng Thiếu Thiên sảng khoái hắng giọng một cái, bắt đầu trả lời.

"Kể từ khi mười bốn tuổi, tôi vẫn luôn giữ thành tích mỗi ngày đều thua một ván trong trại huấn luyện Lam Vũ, thậm chí còn từng thua đội trưởng tôi, hơn nữa không chỉ một lần. Mọi người có thể hỏi mỗi người đang ngồi đây, không tính các buổi thi đấu biểu diễn, hầu như ai trong số họ đều từng thắng tôi trên mười lần. Còn về phần sai lầm, sau trận đấu, tôi đã nói chuyện với dẫn đội Diệp rất lâu, mọi người muốn tôi kể lại hay lát nữa hỏi anh ấy? Chờ đến khi tôi giải nghệ rồi, chưa biết chừng những người bạn Vi Thảo còn làm cho tôi một tuyển tập mười pha bắt trượt cơ hội nổi bật nhất của Hoàng Thiếu Thiên ấy chứ, sai lầm lần này được vào top hay không còn chưa biết được đâu."

Có người giơ tay: "Anh nói ai ở đây đều từng thắng anh trên mười lần có bao gồm cả Trương Tân Kiệt không?"

Hắn yên lặng nhìn tay phóng viên trẻ tuổi kia, ánh mắt rất chắc chắn: "Đương nhiên là không rồi. Anh bạn à, cách đặt câu hỏi của anh bạn xảo quyệt quá đó, tới làm phóng viên riêng của Lam Vũ đi."

Thính lực của Vương Kiệt Hi không tồi, nghe được mấy từ quan trọng thì không cố nói chuyện với Chu Trạch Khải nữa, quay sang nghiêm túc nói: "Người bạn Vi Thảo đã khâm định, luận sai lầm, lần chặt cây rồi bị đè kia của cậu chắc chắn xếp top 1. Toàn đội Vi Thảo đều phải quan sát học hỏi viết bài cảm nhận về pha đó."

"Nhìn địa vị của tôi trong lịch sử Vi Thảo đấy." Chẳng mấy khi Hoàng Thiếu Thiên không cãi nhau với anh, hắn nghiêm túc nhìn vào ống kính, "Có lẽ chính bởi rất nhiều lần đấu đơn thất bại tôi mới có thể trở thành Yêu Đao, trải qua rất nhiều lần sơ sẩy để vuột mất cơ hội, tôi mới có thể trở thành người chủ nghĩa cơ hội số một."

Phóng viên ngơ ngác nhìn nhau, Tiêu Thời Khâm ghé qua thì thầm: "Kịch bản lên sẵn từ tối qua đấy à? Chuyển tiếp mượt ghê luôn."

Bên dưới có người đột nhiên hỏi: "Hoàng Thiếu Thiên, anh có thể kể một chút về cơ duyên biết đến Vinh Quang, tổng kết đôi nét quãng đời tuyển thủ chuyên nghiệp của mình không?"

Cái gì mà tổng kết đôi nét quãng đời tuyển thủ chuyên nghiệp của tôi chứ? Đây là áp đặt suy nghĩ của anh cho tôi đấy à.

Hoàng Thiếu Thiên nghe câu hỏi đó nhưng không giận mà vẫn cười, học theo dáng vẻ thường thấy của Diệp Tu và Vương Kiệt Hi, đổi một tư thế thoải mái, ngồi tựa lưng vào ghế: "Anh cứ thế khẳng định rằng tôi sẽ giải nghệ à?"

Tuy Hoàng Thiếu Thiên nói nhiều nhưng tính tình lại khá dễ chịu. Dù có lúc bị bỏ qua trong họp báo của Lam Vũ nhưng chưa lần nào thấy hắn tức giận.

Không ai nói tiếp, nhất thời mọi người đều hơi gượng gạo. Diệp Tu ngồi ở vị trí đầu tiên gõ ngón tay lên mặt bàn, cảm giác thèm thuốc lá khiến giọng điệu hắn có vẻ cáu kỉnh: "Kết thúc được chưa đây. Tự nhiên mở đại hội phê bình thành viên đội chúng tôi thế đã có được sự đồng ý của tôi và Dụ Văn Châu chưa?"

Câu nói thẳng đuột của hắn khiến bầu không khí càng thêm ngột ngạt. Cuối cùng Dụ Văn Châu vẫn phát huy vai trò như mọi khi, sau khi lẳng lặng quan sát một lượt thẻ công tác của các phóng viên đặt câu hỏi và tên đơn vị truyền thông, anh ôn hòa lên tiếng: "Lát nữa Hoàng Thiếu Thiên còn phải lên chuyến bay, không thể tiếp tục trả lời. Mỗi người chỉ có năm phút, mọi người tranh thủ thời gian đi, ví dụ như Chu Trạch Khải và Diệp dẫn đội đều rất mong chờ được giao lưu với mọi người."

"..." Chu Trạch Khải hoảng hốt nhìn quanh, sau đó kiên định gật đầu, "Mong chờ."

Thời gian bay từ Bắc Kinh về Quảng Châu rất ngắn, Dụ Văn Châu nhìn Hoàng Thiếu Thiên, ngẫm nghĩ rồi quyết định không nói gì. Anh hạ tấm che nắng, quấn chăn lên người, trông như muốn ngủ vùi vĩnh viễn.

Hoàng Thiếu Thiên lấy làm lạ: "Cậu bị Trịnh Hiên lây bệnh đấy à? Đừng ngủ, ngồi dậy cùng nói vài chuyện đi."

Qua khoảng chừng ba phút, cuối cùng Dụ Văn Châu vẫn gác cơn buồn ngủ lại, vừa dụi mắt, vừa đáp: "Nói chuyện gì?"

"Nói về câu khi nãy tôi được hỏi, cậu bén duyên với Vinh Quang thế nào." Hoàng Thiếu Thiên đan hai tay vào nhau, "Tôi có hỏi mấy người kia rồi, lão Diệp nói trời cao chọn anh ta làm thiên tử, Vương Kiệt Hi kể rằng gặp được một thiếu nữ phép thuật nói rằng số mệnh của anh ta là phải làm tuyển thủ chuyên nghiệp trên đường đến trường, Lý Hiên bảo còn không phải vì học kém à."

Dụ Văn Châu nhớ lại một chút: "Trước đây tôi không chơi game vậy nên tiếp xúc với Vinh Quang một cách rất lơ mơ. Về sau chỉ nghĩ muốn chứng minh bản thân, còn cậu thì sao?"

"Haha, tôi thì khác cậu hoàn toàn, từ bé tôi đã có thiên phú chơi game vượt trội rồi. Ba tuổi đã vượt được hết Metal Gear Solid 1, 2, 3; năm tuổi có thể phá đảo Contra chỉ với một mạng; lúc bảy tuổi, bố tôi đánh Chinh Đồ không thắng được người ta bèn kêu tôi lên đánh giúp; hồi mười tuổi, chủ tất cả các tiệm net và phòng chơi game ở khu tôi đều quen tôi."

Dụ Văn Châu trông vẫn thản nhiên: "Đúng thế, còn cả lúc hai mươi sáu tuổi, cậu và Trương Giai Lạc cùng chơi thử game mới, vô tình đánh thẳng vào top 8, sợ bị lộ thân phận mới vội vàng rút thi đấu."

"Haizz, chẳng phải mấy trăm tệ tiền thưởng top 8 đều dùng để mời các cậu ăn đồ nướng rồi còn gì." Hoàng Thiếu Thiên cười cười, kể tiếp, "Mười hai tuổi, tôi bắt đầu chơi Vinh Quang, ăn nhiều bạt tai của mẹ lắm luôn. Chủ tiệm net nào trong khu tôi cũng đều thấy cảnh mẹ đuổi đánh tôi."

Dụ Văn Châu tưởng tượng thử rồi bật cười.

"Lúc tới tham gia trại huấn luyện Lam Vũ, cậu nói với bố mẹ mình thế nào?" Hoàng Thiếu Thiên đột ngột đổi chủ đề.

"Ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc một buổi chiều."

Hoàng Thiếu Thiên gật gù: "Rất đúng với tác phong của cậu. Tôi không nói thẳng ra, mẹ tôi có chết cũng không đồng ý với việc tôi chạy đi chơi game, còn nói bạn bè tôi ở đó toàn đám du côn cắc ké. Thế nên tôi lén đi, gần như là trốn khỏi nhà."

Dụ Văn Châu không biết nên nói gì.

"Tôi ở trong trại huấn luyện suốt một tuần mà mẹ cũng không gọi hỏi tôi ở đâu, cuối cùng vẫn là bố tôi bí mật tới tìm rồi cho tôi ít tiền. Cậu không biết tính mẹ tôi ngang thế nào đâu, đến lúc tôi thành niên, vào đội chủ lực, đến tận mùa giải thứ sáu chúng ta giành được quán quân, rồi đến cả khi tôi đại diện quốc gia đánh Giải Thế Giới, mẹ tôi vẫn không chấp nhận. Đương nhiên tôi cũng không chịu thua nên vẫn đấu tranh với mẹ mãi."

Dụ Văn Châu nói: "Cậu cũng rất bướng bỉnh."

Hoàng Thiếu Thiên bật cười: "Cậu nói quá chuẩn, khổ mỗi bố tôi phải đứng giữa thuyết phục nhưng hai bên vẫn chẳng ai chịu ai. Giờ bố tôi ở nhà chơi Đấu Địa Chủ giải trí chút cũng bị mắng, mẹ tôi luôn cho rằng là tại bố làm hư tôi."

Bên ngoài ô kính, vô số đám mây giữa trời cao vạn trượng sáng bừng lên bởi nắng, Hoàng Thiếu Thiên chuyển đường nhìn, nheo mắt nói tiếp: "Thực ra tôi cũng biết vì sao mẹ không chịu. Dù sao mẹ tôi cũng là giáo viên, chung quy trò chơi điện tử là thứ rất khó để mẹ chấp nhận, thi đấu thể thao điện tử lại là một thế giới hoàn toàn xa lạ với mẹ. Rất rất hiếm người có thể thành công được như chúng ta, rất khó để được gọi là tấm gương."

"Cậu là tấm gương cho Hãn Văn rồi." Dụ Văn Châu từ tốn đáp lời.

"Haha đúng thế thật, vậy nên dù tôi có đi, đội Quốc gia cũng không phải lo không có cận chiến, tôi đã bồi dưỡng một nhóc Lư cho cậu và lão Diệp từ sớm rồi." Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy rất tự hào, kiêu ngạo.

Dụ Văn Châu cũng hơi cong khóe môi: "Vậy thì cậu phải giữ chỗ cho em ấy thêm mấy năm đấy, bằng không Lưu Tiểu Biệt sẽ thế vào mất."

Dường như thời thơ ấu của mọi đứa trẻ đều tồn tại một người như vậy, cậu ta có thể là con nhà hàng xóm, có thể là đứa nhóc lớn hơn mình vài tuổi không biết phải xưng hô ra sao được họ hàng dẫn theo vào dịp Tết, cũng có thể là cậu trai bí ẩn ngồi cạnh trong tiệm net. Chung quy, người đó sẽ ở cạnh nhìn bạn chơi game, rồi đột nhiên nói một câu "Hay để tôi thử chút." vào lúc bạn bị kẹt ở một điểm mấu chốt lần thứ ba.

Tiếp đó, bạn sẽ dùng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ nhìn người đó bình tĩnh, thành thạo vượt qua chỗ bạn bị kẹt rõ lâu, phá kỷ lục của bạn bằng một thành tích mới khó lòng chạm đến. Khoảnh khắc đó, người có lẽ được bạn gọi là đại ca ấy chính là người mạnh nhất trên đời.

Với Hoàng Thiếu Thiên, người đó là Ngụy Sâm không ít lầm đập hắn ra bã trong game. Với Lư Hãn Văn, người đó là một người anh không rõ tên giữa những người họ hàng và bạn bè, người đó lén chạy tới phòng cậu xem cậu chơi Vinh Quang, luôn mồm cằn nhằn chỉ đạo cậu phải chơi thế này thế nọ và kể cho cậu nghe về Hoàng Thiếu Thiên.

"Hãn Văn may mắn ghế, bố nhóc đó là fan lão làng của Lam Vũ, mẹ nhóc hình như cũng rất mến cậu. Ngày đầu tiên nhóc đó đến Lam Vũ, gia đình họ chỉ thiếu nước mời cả đoàn nhảy tới chúc mừng." Hoàng Thiếu Thiên uống một hớp nước chanh, tiếp tục, "Tôi hâm mộ nhóc đó lắm luôn."

"Những lời người khác nói sao có thể đả động đến tôi được, chừng ấy năm rồi mẹ tôi còn không thể khiến tôi bỏ Vinh Quang thì người ngoài đâu có là gì đâu."

"Tôi cảm thấy tôi không cần phải chứng minh gì nữa cả, từ khi ra mắt tới giờ, trình tôi ra sao mọi người đều thấy rõ. Chỉ cần có thể lên sân khấu đánh Vinh Quang là tôi có thể giành lại niềm tin, thể hiện xuất sắc như trước; được lên đánh là việc có thể cổ vũ tôi hiệu quả nhất."

Hàng loạt cảm xúc dâng lên trong lòng Hoàng Thiếu Thiên, đợi mãi mà không nhận được lời hồi đáp thuyết phục nào, ngoảnh sang mới thấy vị đội trưởng đội Quốc gia kiêm Lam Vũ bận rộn đủ thứ công chuyện từ khi mùa giải kết thúc đến giờ đã ngủ say.

Từ những câu trả lời cáu kỉnh hồi mới gặp cho đến thái độ làm lơ, tiếp nữa là nhanh nhạy nắm bắt được thông tin mấu chốt và hiện tại dù nghe Hoàng Thiếu Thiên nói không ngừng vẫn có thể ngủ say, người đồng đội mười năm này của hắn quả thực đã tiến bộ vượt bậc.

"Xí, phí mất bao nhiêu lời hay ý đẹp của tôi, đúng là Dụ, đàn gảy tai cá." Hoàng Thiếu Thiên lầm bầm một mình xong cũng đeo bịt mắt lên, tiến vào giấc mộng đẹp đầu tiên sau hơn hai mươi giờ kể từ khi thất bại trong trận chung kết.



Sau khi rời sân bay, ngồi trên xe do ông chủ câu lạc bộ Lam Vũ cử tới đón, Dụ Văn Châu mơ màng chợp mắt tiếp, Hoàng Thiếu Thiên tựa đầu vào cửa kính, chán chường ngắm nhìn cảnh bên đường.

Quản lý quan sát sắc mặt, đoán tâm trạng hắn qua gương chiếu hậu trong xe. Họ đã quen biết nhau hơn mười năm, Hoàng Thiếu Thiên vốn kiêu hãnh nhưng lại phải nhận một phán quyết khó xử như thế ngay thời kỳ cuối kiếp sống chuyên nghiệp, liệu nội tâm hắn có chấp nhận được hay không.

Quản lý thận trọng thăm dò: "Hoàng Thiếu, cậu chưa giải nghệ đâu nhỉ."

Hoàng Thiếu Thiên sửng sốt: "Tôi... Vẫn chưa nghĩ đến."

Dụ Văn Châu đột nhiên mở mắt, nhắc: "Tắt nhạc đi, ồn quá, tôi muốn ngủ một lúc."

"Ơ, tôi có mở nhạc đâu." Quản lý không phản ứng kịp, ông chủ Lam Vũ véo hắn một cái ra hiệu: "Đúng đấy, tắt nhạc luôn đi, cũng đừng nói chuyện, tập trung lái xe."

Hoàng Thiếu Thiên cười, không nói gì nữa, lại tiếp tục nhìn đường phố bên ngoài. Đi ngang qua một chỗ nọ, hắn huých khẽ Dụ Văn Châu, hưng phấn giới thiệu: "Nhìn kia, tiệm net kia chính là chỗ tôi luôn vào sau khi tan học đấy. Tôi chơi Vinh Quang rồi được lão Ngụy phát hiện cũng chính chỗ đấy."

Dụ Văn Châu vẫn mơ mơ màng màng ngủ: "À, ra thế, điểm xuất phát."

Thực ra thay vì nói là điểm bắt đầu, đối với hắn, thời gian dường như không có điểm cuối mà giống như một vòng tuần hoàn hơn. Nói như vậy có hơi văn vẻ nhưng ý nghĩ đó thật sự lóe lên trong đầu Hoàng Thiếu Thiên.

Kiểu tóc mái thưa hắn từng thấy trong Hoàn Châu Cách Cách hồi bé giờ đã thành phong cách phổ biến của rất nhiều cô gái trên đường phố; những bài vũ đạo tập thể được biểu diễn ở quảng trường còn lâu mới đẹp bằng Breakdance thập niên chín mươi bố hắn từng học; người trẻ tuổi vẫn phát cuồng trước những tựa game do Nintendo phát hành,...

Thậm chí khi về đến câu lạc bộ Lam Vũ, những cô bạn trẻ đặc biệt bỏ thời gian tới, chờ đợi trước cửa giơ banner nhảy nhót, quơ đội phục, gắng sức hô hào "Hoàng Thiếu Thiên sinh nhật vui vẻ!" vẫn giống hệt những âm thanh hắn nghe được vào mùa hè khi mùa giải thứ tư kết thúc.

Tâm trạng khi trông thấy người hâm mộ nhà mình và gặp phải phóng viên bám riết không buông đương nhiên khác nhau hoàn toàn. Cậu nhờ quản lý chạy xe chậm một chút, hạ cửa kính của, ló đầu ra ngoài: "Cảm ơn mọi người, tôi còn quên mất vì lệch múi giờ nè. Sinh nhật mà không giành được huy chương vàng về làm quà tặng mọi người thật ngại ghê."

Vốn chỉ là một câu đùa thế mà lại khiến mấy cô gái khóc òa lên: "Hoàng Thiếu Thiên, anh là đỉnh nhất! Anh đừng bỏ mặc bọn em nhé."

Tiếng hét đó xuất hiện quá đột ngột, Dụ Văn Châu cũng phải choàng tỉnh, ngơ ngác nhìn xem có chuyện gì xảy ra bên ngoài xe.

Trái tim Hoàng Thiếu Thiên như được lấp đầy, cười nói: "Tôi đã bao giờ bảo sẽ bỏ mặc mọi người đâu."

"Hoàng Thiếu! Em muốn gả cho anh!"

Hoàng Thiếu Thiên nghe không nổi nữa, nhìn kỹ lại, còn có cả vài nam thanh niên cao to mới xuất hiện giữa đám con gái cùng hét câu này. Hắn vội vàng nói thêm: "Tôi không cưới mấy anh trai kia đâu đấy."

"Cậu cứ trêu người ta." Thấy vậy, Dụ Văn Châu bất đắc dĩ lắc đầu, dịu giọng dặn vài người trông quen mắt trong nhóm tiếp ứng để ý mấy cô gái đang khóc, dặn tất cả mọi người phải chú ý an toàn.

Nhìn đến đây, Hoàng Thiếu Thiên thấy yên lòng hơn hẳn, chợt nói trước khi xe dừng hẳn: "Tôi nghĩ kỹ rồi."

Quản lý ngồi ghế lái, ông chủ bên ghế phụ và Dụ Văn Châu sắm vai người đẹp ngủ say đồng loạt quay sang nhìn hắn.

"Từ đầu, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện rời đi, hiện giờ tôi cũng sẽ không đi. Tôi muốn ở lại."

Trong khoảnh khắc, không khí như ngưng đọng, cuối cùng vẫn là Dụ Văn Châu phản ứng đầu tiên, anh vươn tay: "Hoan nghênh trở về, mùa giải mới cùng cố gắng nhé."

Hoàng Thiếu Thiên nắm chặt tay anh, lắc nhẹ vài cái, một ý tưởng chợt xuất hiện trong đầu: "Đội trưởng, hay tối nay chúng ta gọi đám Trịnh Hiên cùng tới tiệm net khi nãy, bao một loạt máy cùng chơi thâu đêm mừng sinh nhật đi."

"..." Dụ Văn Châu vội vàng nhắm tịt hai mắt, "Zzzzzz"

Quản lý lên tiếng hòa hoãn: "Chắc chắn tối nay có rất nhiều phóng viên thủ bên ngoài, đừng đi đâu thì hơn."

Hắn không tức giận nhưng cũng không chịu từ bỏ ý định, vịn người lên ghế trước: "Sếp à, tối nay cùng đến phòng họp chơi Xbox đi."

"Từ chối."

"Thế thì chơi CS? Mario? Metal Slug? Ensemble Stars? Hay là game thời trang?"

"Cậu im đi!"

Hoàng Thiếu Thiên buộc dây đeo của tấm huy chương bạc vào tay, tung tẩy chạy vèo vào phòng huấn luyện, vừa huýt sáo vừa xem những tin nhắn lo lắng và an ủi, trả lời bằng tốc độ tay một giây gõ mười mấy chữ, nói rằng bổn Kiếm Thánh đau lòng chết đi được, mấy người đãi tui một bữa được không. Ánh mắt hắn chợt dừng lại ở một nơi yên ả khác hẳn khói lửa ồn ã xung quanh: là tin nhắn từ bố hắn. Trong đó chỉ vỏn vẹn một ảnh cap màn hình bài đăng trên vòng bạn bè của mẹ hắn:

"Cả cái tủ này đều là cúp và huy chương quán quân Esport thế giới và quốc nội của con trai tôi, con tôi giỏi quá chừng."

Mười năm trước, Hoàng Thiếu Thiên chiến tranh lạnh với mẹ mình, cuối cùng một thỏa thuận ngầm được đưa ra rằng sẽ không bao giờ nhắc đến công việc và Vinh Quang của hắn, thậm chí còn ẩn bài đăng của đối phương, để ông bố đáng thương của hắn phải sinh tồn giữa kẽ hở. Thế nhưng mười năm sau, cuối cùng người nhượng bộ trước lại là mẹ hắn.

Như vậy thật tốt, Hoàng Thiếu Thiên bật cười tươi rói, đuôi mắt cong cong như mảnh trăng khuyết. Hắn bỏ hết cài đặt ẩn bài đăng trên vòng bạn bè, sau đó để lại một câu:

"Người đẹp, tháng sau tới xem trận đấu đội bọn con nhé, để đồng đội con được mở mang về phong thái của mẹ, nhìn xong còn có thể sờ, giá thấp nhất chỉ bằng một bao thuốc, hữu nghị lắm luôn đấy."

Vậy nên bất kỳ lúc nào cũng có thể là một khởi đầu mới mang đến một tương lai tốt đẹp.



Giành được giải Nhất Kích Tất Sát mùa giải thứ mười bốn và tái hiện phong thái Yêu Đao trên đấu trường thế giới, Hoàng Thiếu Thiên tràn đầy tự tin:

"Năm ngoái, có người muốn tôi tự tổng kết quãng đời tuyển thủ của mình, tôi không trả lời. Giờ tôi cảm thấy tôi có thể trả lời, đó chính là không bao giờ có điểm cuối, đồng thời cũng là phong cách nói chuyện của tôi."

Cuối cùng, tôi hỏi anh ấy rằng liệu có sự thay đổi nào trong tâm lý anh ấy giữa hiện tại với khoảng thời gian được cho là tụt dốc hồi năm ngoái hay không và đã điều chỉnh tâm trạng bản thân ra sao.

"Tôi biết rằng mọi điều đều có sự thay đổi, nhưng tôi sẽ chỉ nỗ lực luyện tập để thể hiện tốt nhất. Tôi chưa bao giờ cúi đầu trước khó khăn để người khác phải coi thường, nhưng hiện tại, tôi cũng tuyệt đối không vênh váo tự đắc." Kiếm Thánh, một trong những tuyển thủ mạnh nhất của Liên minh chuyên nghiệp đã nói như vậy.

Cho dù tương lai sẽ có những việc anh ấy không cách nào chi phối, ví dụ như tuổi tác hay bệnh tật vì lao lực, nhưng giờ phút này, nét tươi cười trên khuôn mặt điển trai của Hoàng Thiếu Thiên đang thể hiện rõ thái độ của anh.

—— Tả Thần Duệ "Tin độc quyền: Trở lại đỉnh cao? Anh ấy nói bản thân chưa bao giờ thay đổi"

END
 

Bình luận bằng Facebook