Hoàn [Lang Chiến Vu Dã 2022] [Tôn Triết Bình] Nhân sinh bất tương kiến

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1

NHÂN SINH BẤT TƯƠNG KIẾN

Tác giả: 北川有暖

Link gốc: 【再睡一夏/13:17】人生不相见

Edit: Nguyệt

-

Sau khi trận đấu đầu tiên với Bách Hoa trên sân khách kết thúc, Cố Tịch Dạ đề nghị đi ăn đêm, mọi người đều thấy hợp lý, cả tập thể bắt đầu lướt điện thoại tìm chỗ. Văn Khách Bắc muốn bảo có khi tiền bối Tôn Triết Bình biết nhà hàng nào ngon ở khu vực xung quanh nhà thi đấu nhưng mới nói được nửa câu đã bị Trâu Vân Hải bịt miệng, còn bị Chung Diệp Ly véo một cái.

"Thông minh lên, phải tra Baidu trước khi hỏi." Chung Diệp Ly nhắc nhở hắn.

Văn Khách Bắc cũng kịp hiểu ra, lời hắn định nói quả thật chẳng hợp hoàn cảnh chút nào. Đúng là trước kia Tôn Triết Bình từng số ở thành phố K mấy năm, cực kỳ quen với đường phố xung quanh nhà thi đấu. Nhưng tiền bối buộc phải giải nghệ vì bị thương đó, bảo anh ấy quen với nơi này khác gì chọc vào vết sẹo cũ.

Không thấy đại thần đang đứng ngẩn ngơ đó à! Chắc chắn là nhớ lại chuyện đau lòng rồi.

"Tiền bối, Tiểu Bắc nó..." Lâu Quan Ninh lên tiếng xoa dịu bầu không khí, vừa cất lời, Tôn Triết Bình đã hoàn hồn, hắn khoát tay áo, nói bằng giọng sang sảng như đó giờ, "Chuyện này có gì đâu, Tiểu Bắc nói đúng mà. Chỉ là mấy năm nay đường phố thay đổi nhiều quá, tôi cũng chẳng nhận ra được nữa."

Hóa ra khi nãy Tôn Triết Bình sững người là vì hắn đang suy nghĩ đường đi.

Thấy hắn vẫn bình thường, thành viên Nghĩa Trảm mới thở phào một hơi, dù họ đều biết Tôn Triết Bình là một người rất phóng khoáng. Lúc này, mọi người lại cười nói vui vẻ, bỏ qua chuyện vừa xong, dù không ai quen đường sá thành phố K nhưng mùa giải trước cũng từng tới vài lần, chung quy vẫn có thể tìm được chỗ ăn phù hợp.

Tòa nhà câu lạc bộ của chiến đội Bách Hoa đèn điện sáng trưng cực kỳ nổi bật giữa bóng tối, lúc ô tô chạy ngang qua, âm lượng trò chuyện của các thành viên Nghĩa Trảm bỗng nhiên to hẳn lên, nghe như một cuộc tranh cãi ầm ĩ giữa buổi tối yên lặng. Tôn Triết Bình khẽ cười một tiếng, biết họ muốn đánh lạc hướng hắn. Hắn nhận ý tốt này, không vạch trần, nhưng sau khi xuống xe, hắn về quay đầu nhìn về hướng tòa nhà ấy trong giây lát.

Không phải hoài niệm bởi nơi đó đã không còn là Bách Hoa mà hắn quen. Bách Hoa Liễu Loạn cùng Trương Giai Lạc đồng thời gia nhập Bá Đồ, những thành viên hắn quen trong đội cũng chẳng còn được mấy người, ngay cả tấm thẻ tài khoản trước kia hắn mang tới cũng đã trở thành một sự tồn tại xa lạ vì sự thay đổi trang bị và phong cách khác biệt của người điều khiển.

Sở dĩ hắn nhìn về nơi ấy vì nó là một điểm mốc của thành phố K này. Giống như khi trước, lúc mới bay từ thành phố B tới, vừa xuống sân bay, Trương Giai Lạc đã nói phải dẫn hắn đi ăn thử bánh hoa tươi. Tôn Triết Bình không thích ăn món ngọt chết người đó, Trương Giai Lạc nói thực ra hắn cũng không thích lắm đâu, nhưng người nơi xa tới chưa ăn món đó coi như chưa đến thành phố K.

Tòa nhà Bách Hoa cũng tương tự như vậy.

Đương nhiên cuối cùng Tôn Triết Bình vẫn chưa ăn bánh hoa tươi, dù sao hắn còn ở lại đây lâu, cơ hội không thiếu. Trương Giai Lạc ra chiều tiếc nuối lắm, hắn vốn định để Tôn Triết Bình thử xem có thể phân biệt được bánh hoa hồng và bánh mẫu đơn hay không. Tôn Triết Bình buồn bực, tại sao lại phải phân biệt mấy thứ đó, đây là chứng ám ảnh cưỡng chế của dân thành phố K à?

Trương Giai Lạc trả lời một cách rất hợp tình hợp lý: "Bởi vì chúng ta là Bách Hoa đó."

Người Bách Hoa, hồn Bách Hoa, biết phân biệt trăm loại hoa, là thần bánh hoa.

Vớ vẩn.

Câu lạc bộ Bách Hoa dần dần hình thành, sau khi gia nhập Liên minh vào mùa giải thứ hai, trại huấn luyện tuyển chọn nhân tài được thành lập đúng thời gian. Lúc mới đầu, Liên minh còn hạn chế về độ tuổi tham gia thi đấu, về sau giới hạn được nới lỏng hơn, trong trại huấn luyện lập tức xuất hiện rất nhiều học sinh được bố mẹ đưa tới như đến tham dự trại hè, không ít nhóc còn mang cả bài tập theo.

Tôn Triết Bình không tài nào hiểu nổi, dưới tình huống như vậy, dù coi nơi này như địa điểm giải trí hay muốn học tập gì đó từ đây thì rõ ràng đều không có cách nào phát huy hết sức. Không dốc lòng thì sao có thể đạt được thành tích?

Không nên quá coi thường giải đấu chuyên nghiệp vậy chứ!

Trương Giai Lạc thì lại trêu đùa kể lần trước đi ngang qua, hắn trông thấy có thằng nhóc tranh thủ làm đề toán giữa lúc huấn luyện. Cảnh tượng đáng khen ngợi như thế còn đáng sợ hơn cả mơ thấy bị chiến mâu của Nhất Diệp Chi Thu hất văng.

"Tóm lại là huấn luyện không đủ nhiều." Tôn Triết Bình tổng kết. Nếu thời gian huấn luyện dày đặc đến mức đám nhóc đó không có thời gian làm bài tập, chắc chắn bố mẹ chúng sẽ đón về nhà luôn.

Lần này đi ngang qua, không còn ai làm đề toán nữa, chỉ nghe thấy một cậu nhóc đang rì rầm một tràng toàn tiếng địa phương thành phố K. Tôn Triết Bình nghe mà váng cả đầu, không hiểu nổi một chữ.

"Nhóc đó nói gì?"

Trương Giai Lạc nói cậu bạn nhỏ kia đang học thuộc thơ.

Tuy Tôn Triết Bình nghe không hiểu nhưng hắn cảm giác cậu nhóc kia cứ lặp đi lặp lại một đoạn mãi, bài thơ này khó thuộc lắm hay sao? Trương Giai Lạc lập tức phiên dịch cho hắn, nói nhóc đó đang học thơ Đỗ Phủ, biết Đỗ Phủ là ai chứ?

Đương nhiên hắn biết Đỗ Phủ là ai, nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên hơn là Trương Giai Lạc vậy mà lại biết bài thơ đứa nhóc đó đang học là thơ Đỗ Phủ. Thơ của Đỗ Phủ trong sách giáo khoa cũng chỉ loanh quanh mấy bài "Xuân vọng - Quốc phá sơn hà tại", "Vọng nhạc - Đại Tông phù như hà", đều không khó học thuộc. Rốt cuộc là bài gì mà nhóc đó học mãi không xong.

Không ngờ Trương Giai Lạc lại là một thanh niên tri thức.

"Bởi vì sau khi nhóc đó đọc tên bài thơ thì đọc tiếp tác giả là Đỗ Phủ." Trương Giai Lạc bĩu môi, "Thực ra tôi cũng chưa nghe bài thơ mà nhóc đó đang học bao giờ. Gì mà "Nhân sinh bất tương kiến, động như Sâm dữ Thương. Kim tịch phục hà tịch, cộng thử đăng chúc quang*". Anh đừng trông cậy gì vào việc tôi phiên dịch cho anh, ngữ văn của tôi xoàng lắm."

* Trích Tặng Vệ bát xử sĩ - Đỗ Phủ

"Tôi cũng học không giỏi." Tôn Triết Bình đáp.

Khi kỳ nghỉ hè chuẩn bị kết thúc, các thành viên chính thức lục tục trở về chiến đội, đám học sinh trong trại huấn luyện cũng phải tựu trường. Có mấy nhóc bạo gan tìm tới xin chữ ký, Tôn Triết Bình không từ chối ai cho đến khi hắn ký lên một quyển sách giáo khoa Ngữ văn.

Tôn Triết Bình: ?

Trang sách đang được mở ra trông rất quen mắt, nội dung hình như là bài thơ lần đó hắn và Trương Giai Lạc nghe thấy.

"Sao lại muốn ký ở đây?" Hắn thuận miệng hỏi.

"Tại vì ký vào vở dễ bị người ta trộm mất lắm, vậy nên em muốn tiền bối ký vào sách giáo khoa. Nhưng ký vào trang bìa sách cũng rất dễ bị xé đi, nghĩ đi nghĩ lại, em thấy ký vào trang trong ruột là đảm bảo nhất!" Trông nhóc này vẫn còn trẻ con lắm, còn thở phì phì trong lúc nói chuyện.

Ý tưởng cũng phong phú, Tôn Triết Bình ký tên, liếc nhìn phần chú thích ở góc dưới sách giáo khoa, hóa ra Sâm, Thương là tên gọi thời cổ của hai ngôi sao. Thiếu niên kia tiếp tục giải thích: "Hơn nữa bài thơ này cũng rất giống em với tiền bối, nếu không vì em bố mẹ mãi mới khiến họ đồng ý cho em tham gia trại huấn luyện thì em với tiền bối cũng khó gặp được nhau như sao Sâm với sao Thương vậy!"

Thật không dễ dàng chút nào!

"Được rồi, vậy hy vọng sẽ sớm gặp lại cậu." Tôn Triết Bình tùy ý viết thêm một câu, "Mạc Sở Thần đúng không, chơi Mục sư khá đấy."

Thời điểm viết câu kia, Tôn Triết Bình cũng từng băn khoăn liệu Mạc Sở Thần có thể hay không trở thành một thành viên của Bách Hoa hay không, nhưng điều hắn không ngờ được là hắn lại giải nghệ sớm đến vậy. Tuy thế, hắn cũng không có gì phiền muộn, bởi lẽ đồ ăn đêm đã xếp kín trên bàn, Văn Khách Bắc cứ như sợ hắn ăn không đủ mà đẩy biết bao nhiêu món về phía hắn.

Chuyện qua chuyện lại, khó tránh nhắc tới trận đấu vừa diễn ra. Mọi người đều gọi đội ngũ mà Vu Phong và Trâu Viễn dẫn dắt là Tân Bách Hoa, đương nhiên đấu pháp của họ cũng khác với khi trước. Vu Phong thì khỏi phải nói, còn Trâu Viễn dù kế thừa "đấu pháp Bách Hoa" nhưng không hoàn toàn rập khuôn. "Phồn Hoa Huyết Cảnh" của họ cũng khác với "Phồn Hoa Huyết Cảnh" được nhiều khán giả mong đợi tái hiện ban đầu. Chỉ có điều trình độ của khán giả không đủ cao nên đa phần không hiểu, nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp hiểu rất rõ, đấu pháp này không phải chỉ kỹ thuật là đủ mà còn liên quan đến tính cách, mức độ ăn ý.

"Thực ra người ta chỉ hoài niệm tâm trạng được chứng kiến Phồn Hoa Huyết Cảnh lúc trước thôi." Tôn Triết Bình rất tỉnh táo, "Tân Bách Hoa làm như vậy là đúng." Muốn thoát khỏi cái bóng do người đi trước để lại thì phải có phong cách và sáng tạo của riêng mình. Phồn Hoa Huyết Cảnh của bọn họ năm xưa một đường đánh đâu thắng đó chẳng phải cuối cùng vẫn bị Diệp Thu chọc thủng, nếu chỉ cố gắng bắt chước, sớm muộn gì cũng sẽ lại thua trong tay người tương tự Diệp Thu. Huống hồ, Vu Phong với Trâu Viễn khác hẳn hắn và Trương Giai Lạc.

Lại nhắc tới Trương Giai Lạc.

Đây là chuyện không thể tránh khỏi. Bách Hoa, Lạc Hoa Lang Tạ, Cuồng kiếm, Trương Giai Lạc, tổ hợp Song Hoa, thậm chí là Tây Bộ Hoang Dã, những cụm từ này là một phần quá khứ của Tôn Triết Bình. Hắn có dũng khí và quyết tâm vượt qua nhưng không thể nào đoạn tuyệt hoàn toàn, hơn nữa chuyện cũng không phải thâm thù đại hận, chẳng việc gì phải rũ bỏ hết quá khứ của bản thân.

Nhưng chuyện đã qua thì là đã qua, Tôn Triết Bình sẽ không lấy đó làm mánh lới, nếu chương trình mới hắn tới bình luận trận đấu của Bách Hoa để tăng tỉ suất người xem, chắc chắn hắn sẽ từ chối ngay không cần nghĩ ngợi. Hiện tại, vì tình hình giải đấu ngày càng được cải thiện, rất nhiều người ngộ nhận rằng thứ tuyển thủ chạy theo là danh tiếng và tiền bạc. Nhưng nếu nói vậy, Triệu Dương khổ sở chèo chống Lâm Hải đáng ra phải chuyển đội từ lâu rồi. Thực ra điều bọn họ truy cầu chỉ đơn giản là Vinh Quang và quán quân.

Quán quân không phải là danh tiếng sao? Có người từng chất vấn Trương Giai Lạc như vậy.

Tôn Triết Bình đã nhìn thấy rất nhiều lời chửi mắng và trách móc trên mạng, hắn đại khái hiểu được điều Trương Giai Lạc nghĩ. Hồi mười tám, mười chín hăng máu, nếu trông thấy những lời này, tuy bề ngoài ra vẻ thoải mái nhưng chưa biết chừng sẽ tức giận mở acc clone lên chửi mấy câu. Hiện giờ thì không thế nữa, chuyện không thể bắt ép người khác phải hiểu, việc gì phải cưỡng cầu? Chuyện đã qua không thể quay trở lại, việc gì phải làm thêm những điều người khác càng không thể hiểu nổi?

Tôn Triết Bình sẽ không vào game giúp Bách Hoa cướp Boss, thậm chí gián tiếp giúp Vu Phong giống như Trương Giai Lạc, hắn sẽ chỉ ra đi thật quyết đoán như hắn đã từng. Nếu không gặp lại trong game online, có lẽ chỉ đến tận khi Nghĩa Trảm đụng độ Bá Đồ, chính thức trở thành đối thủ, hai người mới có thể nói với nhau đôi câu.

Một phần vì lòng tự trọng, một phần liên quan đến việc không muốn quấy rầy đối phương nhưng chủ yếu vẫn là bởi mùa giải thứ năm đó, hắn để lại cho Trương Giai Lạc một cục diện rối rắm, khiến Trương Giai Lạc phải chiến đấu với trọng trách của cả hai người trên lưng. Nhiều người nói nếu tay hắn không bị thương giải nghệ thì sẽ thế nào. Nhưng nếu vốn dĩ đã khiến Trương Giai Lạc tổn thương, một kẻ buông tay giữa đường như hắn liên hệ lại cũng sẽ chỉ khiến Trương Giai Lạc phải chịu thêm nhiều áp lực mà thôi.

Hắn hiểu hết chuyện giải nghệ, nỗi thất vọng, sự trở lại và không cam lòng của Trương Giai Lạc. Chẳng lẽ người đó và hắn không liên quan đến nhau hay sao?

Vậy nên Tôn Triết Bình không trở lại thành phố K dù cho hắn đã sống ở đây nhiều năm. Mảnh đất này đã lưu giữ rất nhiều hồi ức, thậm chí ngay cả quán mà bọn họ đang ăn đêm cũng là nơi chiến đội Bách Hoa thường xuyên lui tới sau khi huấn luyện xong, chủ quán cũng vẫn là người lúc trước. Nhưng dù Bách Hoa vẫn còn đồng đội cũ và nhân viên công tác hắn quen mặt, hắn cũng không cần thiết phải tới tòa nhà đó.

Giống như câu thơ khi trước vô tình nghe được: Nhân sinh bất tương kiến, động như Sâm dữ Thương.

Tuy rằng bài thơ vốn nói về đôi bạn tri âm khó lòng gặp lại nhưng dùng trong hoàn cảnh này cũng không sai.

Nếu sự đã rồi, vậy không còn quan trọng nữa.

Lúc rời quán, Văn Khách Bắc bất ngờ phát hiện có thể nhìn thấy sao trên trời, tuy rất ít nhưng đây là thứ ở thành phố B không thể thấy được. Nơi đó nhà cao tầng đèn điện sáng thâu đêm, chỉ có thể trông thấy ánh đèn.



"Ơ đù, Đại Tôn, ông đi mua kem sao không rủ tôi đi cùng! Tôi đổi một cái với ông nhé. Trương Vĩ, muốn ăn kem không, qua đây qua đây, xin đội trưởng nè!"

"Thôi nào, tôi mua cả túi lớn, qua đây chia nhau!"

Cũng là ngày hè ngẩng đầu là thấy được sao sáng như vậy. Dù chúng cách nhau rất xa nhưng trước mắt trông như chỉ cách một ngón tay, là khoảng cách vươn tay là có thể chạm đến giống như chiếc cúp quán quân mùa giải thứ ba.



Trên đường về khách sạn lại đi ngang qua Bách Hoa, tòa nhà ấy cũng đã tắt đèn.

Chung Diệp Ly đang sầu hết cả đời, cô muốn mua đặc sản về tặng bạn bè nhưng lại đề bánh hoa lẫn hết vào nhau, không phân biệt được hai vị hoa hồng và hoa mẫu đơn.

"Ăn thử một miếng không phải là phân biệt được ngay à?" Văn Khách Bắc nói.

Tôn Triết Bình lại nói: "Cứ dán nhãn bừa đi là được."

Hắn lên tiếng bất thình lình khiến Chung Diệp Ly giật mình, sao cô cứ như Trâu Vân Hải nói Tôn Triết Bình không thích ăn đồ ngọt?

Nhưng Tôn Triết Bình lại nói hai loại đó cùng một vị, không phân biệt được.

END
 

Bình luận bằng Facebook