Trương Giai Lạc ghét nhất là lúc truyền nước biển hằng ngày.
Dù điều dưỡng viên làm rất nhanh và nhẹ, nhưng cảm giác nhói đau khi mũi kim xuyên qua da vẫn khiến hắn rất khó chịu. Nhất là gần đây thời gian tỉnh táo dài hơn, số lần hắn hồi hộp chờ người ta cắm kim vào mu bàn tay cũng nhiều hơn.
"Tui muốn xuất viện."
"Quan sát thêm một ngày." Tôn Triết Bình tỏ thái độ cứng rắn: "Nếu hôm nay vẫn không bị chóng mặt mới tính tiếp."
Trương Giai Lạc nghe hai chữ "tính tiếp" này đã ba ngày, không chịu ngồi im nữa, "Hôm qua tui hỏi bác sĩ, bác sĩ nói tui có thể xuất viện từ lâu rồi."
"Nhưng tôi không yên tâm, ở đây có bác sĩ, lỡ xảy ra chuyện gì cũng dễ giải quyết." Tôn Triết Bình thản nhiên nói, gật đầu cho cô điều dưỡng đẩy kệ dụng cụ tới, "Ngoan, nghe lời."
Trương Giai Lạc xịu vai, bất đắc dĩ chìa cánh tay ra.
Tôn Triết Bình buồn cười lắc đầu, quay lại nhìn cô điều dưỡng trẻ, "Phiền cô nhẹ chút, người tôi yêu sợ đau."
Trương Giai Lạc đỏ bừng mặt, "Ai, ai nói tui sợ đau?"
Cô điều dưỡng bật cười. Cô đã quen với cảnh các bệnh nhân mạnh miệng, "Yên tâm, tôi sẽ rất cẩn thận."
Trương Giai Lạc thất bại rủ đầu, không thèm giao lưu với ai nữa. Tôn Triết Bình chẳng chút nào bất ngờ. Anh thậm chí còn đưa tay che mắt Trương Giai Lạc. Người bị che mắt chưa kịp phản ứng, mũi kim đã gọn gàng đâm vào mu bàn tay.
Tôn Triết Bình đặt đầu Trương Giai Lạc tựa lên bụng mình.
Mất đi thị giác, thính giác sẽ trở nên cực kỳ nhạy cảm. Trương Giai Lạc không biết tại sao cô điều dưỡng cũng hít vào một tiếng rõ sâu như mình, nhưng vì quá xấu hổ, hắn không muốn ngẩng lên nhìn, đành để mặc Tôn Triết Bình đè đầu lại, cho tới khi cô điều dưỡng sột soạt rời phòng.
Gáy Trương Giai Lạc bị một bàn tay dày ấm xoa xoa.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tôn Triết Bình vì đứng gần mà có vẻ cao hơn hẳn, chợt hỏi: "Anh không cần đi làm à?"
"Xin nghỉ lâu rồi." Trương Giai Lạc bất ngờ hỏi một câu, Tôn Triết Bình nhướng mày, thuận tay xoa xuống vành tai hắn, "Sao vậy?"
"Hình như anh nghỉ phép hơi bị lâu luôn đó." Trương Giai Lạc nghiêng đầu nhìn anh, mái tóc màu nâu đỏ rủ xuống vai, "Anh làm nghề gì?"
Không tệ, bắt đầu biết hỏi. Tôn Triết Bình tự nhiên cảm thấy vui mừng, ấn đầu hắn chuyển hướng, lấy một cọng thun từ hộc tủ, buộc lại mái tóc đã dài ra không ít kể từ lúc nhập viện của Trương Giai Lạc.
Trương Giai Lạc sờ sờ cái đuôi nhỏ, "Trước đây tui đều buộc như vậy à?"
"Ừ." Tôn Triết Bình vuốt tóc hắn, dùng tay áng chừng độ dài, "Cậu thường để đến đây, thời gian qua không cắt, dài ra rồi."
"Vậy xuất viện liền cắt."
"Ừ." Tôn Triết Bình ngồi xuống, rót ly nước đưa cho Trương Giai Lạc, "Nào, cậu muốn hỏi cái gì?"
"Hỏi công việc của anh." Trương Giai Lạc nháy mắt mấy cái, sờ vết thương trên cằm do kết vảy mà có chút ngứa, "Anh làm nghề gì?"
"Ông chủ."
Trương Giai Lạc hơi giật mình, "Hả?"
"Tôi mở võ đường, dạy người ta học võ." Tôn Triết Bình bật cười, véo mũi Trương Giai Lạc. Anh cảm thấy vẻ mặt vừa rồi của hắn mới ngốc nghếch làm sao, "Nói chung tôi là ông chủ, tìm ai đó dạy thay là được, thích nghỉ bao lâu nghỉ bấy lâu."
Trương Giai Lạc bắt đầu hào hứng, đòi Tôn Triết Bình kể rõ chi tiết.
Tôn Triết Bình hơi lúng túng, nhất thời không biết kể từ đâu. Anh bèn nói sơ lược về võ đường, thời khóa biểu của mọi người và của mình, ít nhất có thể giúp hình dung đại khái. Mặc dù làm ông chủ, Tôn Triết Bình lại là người bận rộn nhất trong các huấn luyện viên, có khi phải gom nhiều lớp dạy cùng lúc. Chuyến này vì chăm sóc cho Trương Giai Lạc, đã bàn giao lại toàn bộ các lớp cho cấp dưới và bạn bè đứng thay.
Trương Giai Lạc oa một tiếng, "Vậy tức là anh biết võ?"
"Cũng tương đối. Tôi biết đánh người."
"Đánh người với đánh võ khác gì nhau?"
"Một cái có đào tạo quy chuẩn một cái không có." Tôn Triết Bình ngẫm nghĩ, "Biết võ có thể tính là đánh chết nó luôn một cách quy chuẩn."
Trương Giai Lạc: "..."
Nói vậy cũng được sao?
Hắn mất trí nhớ thật, nhưng hình như đó đâu phải định nghĩa của võ thuật.
Tôn Triết Bình nhún vai.
"Vậy tui làm nghề gì?" Trương Giai Lạc chợt nhớ tới, "Tui nghỉ việc lâu vậy có sao không?"
"Cậu làm ở một công ty phát triển game, được ba năm rồi, là trưởng phòng Tester, chuyên chơi game để tìm bug." Tôn Triết Bình chỉ hiểu đại khái về công việc của Trương Giai Lạc, không nghiên cứu sâu, chỉ có thể nói chung chung, "Tôi đã giúp cậu xin nghỉ phép, ông chủ cậu nói cứ yên ổn dưỡng bệnh, không cần gấp."
Trương Giai Lạc chớp chớp mắt, "Nghe như là người tốt?"
Tôn Triết Bình nhún vai, "Chắc vậy."
"Nhưng như tui bây giờ làm sao về đi làm." Trương Giai Lạc chỉ chỉ đầu mình, "Cho dù xuất viện cũng bó tay."
"Từ từ rồi sẽ nhớ ra." Tôn Triết Bình không cho là đúng, "Cậu chỉ mất trí nhớ, đâu phải sa sút trí tuệ hay thiểu năng."
"... Nhiều khi tui thấy anh coi tui như thiểu năng thật á."
Trương Giai Lạc hầu hết chỉ không nhớ người này người nọ, và đúng là cũng quên mất vài thường thức sinh hoạt. Ban đầu còn không nhớ cách sử dụng bàn chải đánh răng, nguyên nhân chủ yếu vì chấn thương sọ não, không thể nghĩ nhiều. Nhưng Tôn Triết Bình dường như vì vậy mà hiểu lầm hắn không biết tự vệ sinh cá nhân, bèn bằng mọi cách phổ cập thường thức sinh hoạt cho hắn, nào là không được để đầu cắm dây diện dính nước sẽ bị giật chết, đi cầu thang phải vịn tay cầm, có cả đừng nghịch lửa phỏng tay.
Làm Trương Giai Lạc cảm thấy mình như đứa bại não.
Nhưng khi nhìn Tôn Triết Bình vắt óc tìm trợ giúp trên Baidu, hắn lại không nhịn được cười.
Những lúc bảo ban hắn, anh chưa bao giờ hỏi hắn nhớ cái gì không nhớ cái gì, tóm lại nghĩ đến đâu nói đến đó, chỉ tựa như nói chuyện phiếm thông thường. Trương Giai Lạc thích cảm giác không bị đối xử như người đặc biệt này.
"Hồi xưa mình quen nhau kiểu gì nhỉ?" Trương Giai Lạc bỗng hỏi, "Có thể kể tui nghe không?"
"Có gì không thể." Tôn Triết Bình xoa bóp cổ tay cho Trương Giai Lạc, đan những ngón tay mình vào bàn tay không truyền nước biển của hắn, còn lắc lắc, "Chúng ta quen nhau hồi cấp ba, tầm lớp 11, học hai trường khác nhau."
"Vậy rồi làm sao quen?"
"Trên xe buýt." Tôn Triết Bình mỉm cười đầy hoài niệm, "Lúc đó cậu cứ nhìn trộm tôi mãi."
Trương Giai Lạc: "!"
"Anh, anh đừng có gạt tui nha!" Trương Giai Lạc lắp bắp, "Đừng ỷ tui không nhớ rồi đổ thừa! Anh nhìn trộm tui thì có!"
"Tôi mà nhìn trộm thì tôi đã kể, có gì không dám nhận." Tôn Triết Bình nhấc chân đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, hai tay khoanh trước ngực ra vẻ đắc ý, "Nhưng sự thật là cậu nhìn tôi trước."
Đúng vậy, Tôn Triết Bình không hề bịa chuyện.
Trường của Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc gần nhau, nhà cũng cùng hướng, bình thường tới trường hay về nhà đều đi chung một tuyến xe buýt, một người đầu xe một người giữa xe.
Sáng sớm lên xe buýt đúng một khung thời gian thì toàn là khách quen, đã vậy còn mặc đồng phục học sinh, nhõn mấy gương mặt để ý phát là nhớ ngay.
Tôn Triết Bình luôn đứng ở đầu xe. Sáng sớm thường ngủ gật, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy có ánh mắt ai đó đang nhìn mình. Cảm giác ấy không quá rõ ràng, anh quan sát một thời gian mới phát hiện là nam sinh thường đứng khúc giữa xe. Cậu ta tóc hơi dài, lâu lâu sẽ thừa lúc cúi đầu học từ vựng tiếng Anh hoặc giả vờ ngắm phong cảnh mà nhìn trộm anh, lấm la lấm lét, cứ như không biết rằng nhìn trộm người lạ bằng đôi mắt hấp háy sáng ngời sẽ có ngày bị tóm tại trận.
Trương Giai Lạc nghe mà hoang mang.
"... Tui chẳng có chút ấn tượng nào." Trương Giai Lạc phán như đinh đóng cột, "Anh gạt tui chắc luôn!"
"Đã bảo là quên thì làm sao nhớ ra ngay được." Tôn Triết Bình cười nhạo, "Chấp nhận đi, đó chính là quá khứ đen tối của cậu."
Cơ mà mai này nhớ ra lại, biết đâu chừng sẽ vừa ăn vạ vừa cảm thấy lúc xưa mình oách thế chứ.
Xem đi! Người đầu tiên chủ động là tui đó!
... Có điều lúc đầu, Trương Giai Lạc thật ra chỉ mlem mlem khuôn mặt và dáng người của Tôn Triết Bình thôi. Người bị nhìn trộm mới là người động lòng trước.
Tôn Triết Bình cười.
"... Ê ê." Trương Giai Lạc gọi anh một tiếng, "Rồi sao nữa? Anh đến bắt chuyện với tui?"
Trương Giai Lạc cố ý nhấn mạnh chủ ngữ và vị ngữ. Tôn Triết Bình nhịn không được bật cười, "Có thể tính là vậy, nhưng cũng có thể nói không phải."
Ấn tượng ban đầu về nhau đúng là trên xe buýt, nhưng gặp gỡ làm quen thì không. Lúc đó Tôn Triết Bình còn định vài ngày nữa chặn đường cậu trai kia hỏi vì sao cứ nhìn trộm mình, ai ngờ lại có dịp gặp người ta theo cách khác.
Kể ra cũng hơi dài dòng.
Trương Giai Lạc có một đàn em tên Trâu Viễn, lúc đó khéo sao lại đang cặp kè với Vu Phong, bạn của Tôn Triết Bình. Hai người này suốt ngày dính lấy nhau, hận không thể một ngày 24 giờ đều ở bên nhau. Hôm ấy Trương Giai Lạc tan học về thấy Trâu Viễn trên đường, vẫy tay định chào thì đúng lúc chạm mặt Tôn Triết Bình cũng mới tạm biệt Vu Phong.
"Thế là quen nhau?"
"Thế là quen nhau."
Trương Giai Lạc nhíu mũi, "Cảm giác... sao sao ấy."
"Sao là sao?
"Ờ, tui cũng không biết mô tả sao." Trương Giai Lạc gãi gãi mặt, "Hơi lạ lạ thôi."
Mãi đến khi Trương Giai Lạc khôi phục ký ức, hắn bảo cuộc gặp gỡ này đúng kiểu motif phim truyền hình. Cơ mà bây giờ, ngay cả motif kinh điển là đụng xe mất trí nhớ quên luôn người yêu hắn còn chẳng chút ấn tượng, dĩ nhiên không biết mô tả thế nào.
Tôn Triết Bình thì chỉ chau mày rồi vứt ngay khỏi đầu. Đối với anh, chuyện này đã là quá khứ, cho dù Trương Giai Lạc nghe xong cảm thấy "sao sao ấy" thì cũng không thay đổi sự thật rằng họ đã quen nhau như thế.
Sau đó thì yêu nhau.
Nhờ quen biết qua bạn bè chung, trên xe buýt từ đó không còn là một người đầu xe một người giữa xe nữa. Cả hai sẽ ngồi chung ghế đôi ở đuôi xe, có ngủ gục cũng không sợ lỡ trạm. Lúc nhàm chán có thể nghe nhạc chung, nói xấu đứa bạn mà người kia không quen, hoặc tham khảo bài tập, bài thi của nhau.
Đó là thời thanh xuân tươi đẹp nhất họ đã cùng trải qua.
"Lên đại học mình có học chung không?" Trương Giai Lạc ngẫm nghĩ, "... Hai đứa mình chắc có học đại học chứ hả?"
"Đương nhiên, đại học trọng điểm quốc gia là khác."
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình theo thói quen liền giải thích cho hắn sự khác biệt giữa đại học trọng điểm và các đại học khác. Trương Giai Lạc nghe về khái niệm điểm chuẩn cũng không hiểu lắm, nhưng khi Tôn Triết Bình nói tóm lại đó là trường dành cho học sinh giỏi, hắn lập tức đắc ý ngay.
Hai người học ở cùng một thành phố. Trương Giai Lạc vào đại học học thuật thông thường, Tôn Triết Bình vào Học viện Cảnh sát.
"Vậy sao sau này anh không làm cảnh sát?"
"Không thích." Tôn Triết Bình xùy một tiếng, "... Hôm khác kể cậu nghe."
Trương Giai Lạc ò một tiếng, gãi gãi mu bàn tay.
Tôn Triết Bình nâng tay hắn lên hôn.
"Chúng ta chính thức yêu nhau là vào khoảng năm nhất, học kỳ hai."
Tôn Triết Bình xòe ngón tay nhẩm tính. Anh đã sớm quên thời điểm cụ thể, nhưng vẫn nhớ là sắp vào hè.
Hôm ấy nắng vàng rực rỡ, máu nóng dâng lên thế là tỏ tình luôn.
Thật ra từ cấp ba Tôn Triết Bình đã ngỏ lời một lần, theo đuổi Trương Giai Lạc hơn hai năm, bao gồm cả lớp 12 ít gặp mặt vì lo thi đại học. Nhưng đến tận cái hôm chẳng kịp nghĩ gì nhiều mà tỏ tình chớp nhoáng ấy, hai người mới xác định mối quan hệ.
Trương Giai Lạc chớp chớp mắt.
Có hơi choáng. Hắn cúi đầu nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau, có hình ảnh mơ hồ nào đó trong ký ức hiện lên.
Một đôi tay cũng ấm áp như vậy, chỉ hơi nhỏ hơn bây giờ một chút.
Khuôn mặt Tôn Triết Bình, giọng nói, ánh nắng, và cả hoa nữa.
── Trương Giai Lạc, tôi thích cậu.
── ... Ặc, sao tự nhiên nói vậy?
── Chẳng tại sao hết, chỉ muốn nói cậu biết mà thôi.
Bầu trời khi ấy rất xanh, nắng khi ấy rất vàng, Tôn Triết Bình cất lời rất điềm nhiên, mà lại quay đầu đi không dám nhìn hắn.
Trương Giai Lạc hơi nheo mắt.
"Lạc Lạc?"
"Lẽ ra tui định tỏ tình với anh trước." Trương Giai Lạc lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình, thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Tôn Triết Bình, "... Tui đã định hôm đó đi chơi sẽ tỏ tình với anh, nhưng lại bị anh giành mất cơ hội."
Tôn Triết Bình phút chốc như nghẹn ngào, trên gương mặt là vẻ ngỡ ngàng.
Trương Giai Lạc nhíu nhíu mày, "... Chắc vậy? Tui hình như... có chút ấn tượng."
Khung cảnh hiện lên trong đầu không quá rõ, Trương Giai Lạc muốn vắt óc nhìn kỹ, não bộ bị tổn thương chợt âm ỷ đau. Hắn bất giác siết chặt bàn tay đang nắm lấy Tôn Triết Bình, một giây sau liền bị quả đầu của Tôn Triết Bình bất ngờ chen ngang.
Tôn Triết Bình vùi đầu vào cổ Trương Giai Lạc, khẽ cọ cọ.
".... Đúng là sau đó cậu đã mắng tôi y hệt." Hơi thở ấm áp của Tôn Triết Bình phả vào xương quai xanh, "Mắng hăng lắm cơ."
Đột nhiên bị ôm chầm, Trương Giai Lạc tay chân luống cuống, tóc Tôn Triết Bình cọ vào ngực gây ngứa, cả người đều nóng lên. Chuyện cũ nhớ lại rồi, nhưng hắn không cảm thấy quá chân thực. Mà đôi tay Tôn Triết Bình vòng quanh eo hắn siết chặt, Trương Giai Lạc giãy không ra.
Tim đập thình thịch, Trương Giai Lạc khẽ cắn môi, đỏ mặt nhưng vẫn giơ tay xoa đầu Tôn Triết Bình.