Hoàn [Tôn Tường 2022] [Tôn Tường] Tôi có một giấc mơ về tương lai

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
:cuuphatpho CHÚC MỪNG SINH NHẬT TƯỜNG TƯỜNG :cuuphatpho

TÔI CÓ MỘT GIẤC MƠ VỀ TƯƠNG LAI
(Sen O Przyszłości)

Art by: 八角佐料

Tác giả: 青霭白云

Link gốc: 【孙翔中心】Sen O Przyszłości

Edit: Nguyệt



Khe Núi Nhất Tuyến.

Những cơn gió mạnh khô rang vĩnh viễn không ngừng thổi quét, cảm giác thô ráp quất qua khiến cả người chỗ nào cũng đau rát. Trong khe núi không có lấy một cọng cỏ, hắn gần như chiếm cứ một khối nham thạch ở lưng chừng, hoặc chăng cũng chỉ là một nắm đất vàng. Trên đầu là mảnh trời xanh biếc xé toạc ra giữa sa mạc, bên dưới là con đường chìm trong bão cát mịt mù. Dường như hắn nghe thấy rất nhiều tiếng người văng vẳng nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào; những âm thanh ấy cũng không hề chân thật, dường như đó là âm thanh truyền tới từ quá khứ xa cách nhiều năm:

“Ê, mau nhìn kìa, đó là Đại Mạc Cô Yên…”

“Tỉ lệ thắng 100%, ai sẽ thắng đây…”

“… Nhất Diệp Chi Thu!”

Dường như cái tên này làm thức tỉnh điều gì đó, khung cảnh trước mắt bỗng rõ nét hẳn, những tiếng nói ồn ào kia cũng gần như biến mất sạch ngay tức thời.

Để lại nơi đáy mắt khắp nẻo thê lương.

Oczy otwieram smutne (Tôi hé mở đôi mắt u buồn)
Umiera świat (Chỉ trông thấy thê lương phía trước)
Bo umiera świat (In trong mắt một màu tang thương)


Bất chợt mất thăng bằng, những cơn cuồng phong vần vũ suốt đêm ngày đã phá vỡ nơi hắn đứng. Khoảnh khắc trượt chân rơi xuống, hắn trông thấy bộ giáp màu vàng đen khoác trên mình đang nhanh chóng tàn tạ; thứ hắn không thề cầm chắc trong tay do mất thăng bằng chính là thanh chiến mâu đen nhánh đang gỉ sét ——

Đó là Khước Tà, là chiến mâu Khước Tà của Nhất Diệp Chi Thu!

Tôn Tường hoảng hốt choàng tỉnh khỏi giấc mơ.

Cảm giác bất an khi sự chênh vênh vẫn còn quẩn quanh trong lồng ngực, hắn đưa tay quệt mồ hôi lạnh trên trán, tiếp tục thở dốc.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng sớm vẫn còn nhạt nhòa, ý thức mơ hồ dần dần trở lại cơ thể, những sự thật mới mẻ khiến người ta khó tin, khó chấp nhận từ từ tái hiện trong trí óc ——

Đánh khiêu chiến, vậy mà lại thua.

Hắn điều khiển Nhất Diệp Chi Thu, dốc trọn bản lĩnh, chiến đấu với Tán Nhân kỳ lạ kia của Diệp Tu, thế rồi hắn thua.

Thua…

Không cần viện cớ, chẳng qua là thua kém người ta thôi.

Trong thoáng chốc, hắn nghe thấy một giọng chất vấn:

Đây là điều cậu hứa hẹn, là Đấu Thần của Vinh Quang?

Budzisz mnie pocałunkiem (Người hôn lên và đánh thức tôi)
Kończy się zły (Lại cho tôi kết cục tàn tồi)
I kończy się zły (Một kết cục bi thương đến thế)


Hắn nghiến chặt hàm răng đầy vẻ không cam tâm, siết chặt những ngón tay đang kề trên vầng trán.

Ào ——

Chung quy chẳng cách nào đi vào giấc ngủ lần nữa, Tôn Tường đành phải đi dội nước lạnh cho tỉnh táo. Bọt nước đọng ở đuôi tóc giọt xuống từng giọt, hắn ngẩng đầu nhìn bản thân mình trong gương.

Tôn Tường có vẻ ngoài nổi bật, cá tính mạnh lại khá biết ăn diện, từ trước tới nay, hắn luôn tỏa sáng rực rỡ, còn từng lên trang bìa vài tờ tạp chí. Nhìn kẻ ngơ ngác trì độn trong gương lúc này, hắn không nhận ra được đó là ai, như thể hắn đã ngủ cả một đêm mà lại trông chẳng khác gì thức trắng.

Chết tiệt, Đường Hạo mà trông thấy bộ dạng này của hắn, không biết tên kia sẽ xỉa xói đến mức nào đâu.

Nghĩ đến tình cảnh đối lập hoàn toàn giữa bản thân với Đường Hạo, Tôn Tường không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Hắn bóp mũi, ép bản thân không nghĩ ngợi thêm nữa.

Rửa mặt rồi lau khô hết nước đọng, Tôn Tường đang định mặc đội phục lên người theo bản năng, hắn đột nhiên nhớ tới mấy lời mơ hồ từng nghe, nhóm chủ sở hữu Gia Thế đều đang bàn bạc việc giải tán.

Còn mặc đội phục, còn huấn luyện quái gì nữa chứ.

Tay đang kéo đội phục hơi buông lỏng, Tôn Tường thoáng chần chừ không biết hôm nay hắn nên làm gì. Sự chần chừ này chưa bao giờ xuất hiện trong suốt ba năm hắn làm tuyển thủ chuyên nghiệp. Trước nay hắn luôn nắm rõ phương hướng hành động của bản thân: huấn luyện, thi đấu, chiến thắng và ngày càng mạnh lên.

Hắn chưa bao giờ nghĩ xem bản thân nên làm gì vào một ngày hắn không có bất kỳ kế hoạch nào.

Một lát sau, hắn lại mặc bộ đồng phục màu đỏ lá phong của Gia Thế lên người.

Dựa vào ký ức cơ bắp, chẳng mấy chốc hắn đã đến trước của phòng huấn luyện. Có vài đội viên cũng tới, bọn họ nhìn phòng huấn luyện vắng vẻ dường như còn chưa kịp phản ứng, chào hỏi một tiếng cho có lệ với Tôn Tường rồi vừa ngáp vừa bỏ đi.

Thời thế thay đổi, ông chủ và quản lý giờ đều là ốc còn không mang nổi mình ốc, đâu có ai nhàn rỗi để tâm tới tiền đồ của đám tuyển thủ chuyên nghiệp dù cho chính những tuyển thủ ấy khi trước còn được cả chiến đội nâng niu trong lòng bàn tay. Ai nấy đều lo lắng cho tương lai mù mịt của bản thân, băn khoăn liệu mình còn có thể tiếp tục trụ lại Liên minh hay không, nghĩ ngợi về nơi chốn tiếp theo có thể tìm tới. Người có mối quan hệ thì khép nép hạ mình liên lạc khắp nơi, người không có quan hệ thì tìm bừa hết chỗ này đến chỗ khác như ruồi bọ không đầu, làm gì còn ai có tâm trạng tiến hành huấn luyện hằng ngày nhàm chán kia chứ.

Tôn Tường tự biết hắn chẳng có tư cách gì chỉ trách đội viên nên chỉ im lặng tới bàn đăng ký nhận thẻ tài khoản Nhất Diệp Chi Thu, cảm thấy dù là vào game online luyện một chút cũng được.

Chưa đi được mấy bước, hắn bỗng nghe thấy tiếng gõ bàn phím, tiết tấu và tần suất đó rõ ràng là đang thực hiện bài luyện tập hàng ngày cơ bản nhất mà cũng tẻ nhạt nhất. Bước qua một loạt máy tính, Tôn Tường nhìn kỹ, hóa ra đó là Khưu Phi.

Lúc đánh trận chung kết giải khiêu chiến, Tôn Tường và Khưu Phi cùng thực hiện “Chiến thuật cái bóng”. Dù Tôn Tường là “vật” rực rỡ đẹp mắt nhưng hắn không hề xem nhẹ sự vững vàng và thận trọng do “cái bóng” trẻ tuổi này đem lại.

Trước nay Tôn Tường luôn nhìn nhận người khác bằng thực lực. Khi trước, hắn từng kính phục huy hoàng của ba quán quân liên tiếp, khao khát có thể sánh vai với Đấu Thần. Về sau, hắn thấy Gia Thế dần trượt dốc, hắn tin vào những lời đồn đoán rằng thực lực Diệp Thu đã đi xuống, không còn gánh vác nổi truyền kỳ này nữa; thậm chí hắn còn giận dữ, cho rằng nếu Đấu Thần Diệp Thu chỉ còn là hữu danh vô thực, chẳng bằng để hắn thay thế.

Lúc tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu, hắn trưng vẻ mặt ngạo mạn, nói ra những lời ngông cuồng, chẳng phải đó chính là lời giải thích cho sự sụp đổ của tín ngưỡng trong hắn hay sao.

Đối với Hàn Văn Thanh cũng vậy. Trên sân đấu Ngôi sao tụ hội, hắn thốt ra những câu chữ kiêu căng bao hàm sự khiêu khích, đến cuối cùng hắn bị Hàn Văn Thanh giáng cho một cú tát. Khó chịu đương nhiên có nhưng đa phần đều đúng như lời hắn nói, thua tâm phục khẩu phục, không hề ghi hận. Hắn thừa nhận thực lực của Hàn Văn Thanh dù trước hay sau khi khiêu chiến, chẳng qua là có thêm mục tiêu để nỗ lực, lần tới, hắn muốn thắng lại.

Sau nữa, Nhất Diệp Chi Thu trong tay hắn cũng không xoay chuyển được tình thế như hắn tưởng. Dù chiến đấu vô cùng mạnh mẽ trên sân, dù nhận được những lời trầm trồ ngợi khen và tiếng vỗ tay của khán giả nhưng rồi vẫn chẳng biết tại sao lại thua. Hắn nghi hoặc, hắn không cam tâm. Nghi ngờ với chính bản thân chôn giấu dưới đáy lòng khiến tâm trạng bất ổn, hắn lại dùng thao tác càng mạnh mẽ hơn giải tỏa lửa giận vô danh trong mình, kết quả cuối cùng vẫn hoàn toàn tương phản với những điều hắn mong đợi.

Hắn dành cho Tô Mộc Tranh thái độ lạnh nhạt, không quan tâm là vì hắn công nhận thực lực của Tô Mộc Tranh; hắn nghe Tiêu Thời Khâm khuyên can, chấp hành chiến thuật của anh vì hắn công nhận thực lực của Tiêu Thời Khâm; hắn ngẫm lại những lời Diệp Tu từng nói, từ phản kháng đến ngập ngừng rồi chậm rãi tiếp thu cũng vì hắn công nhận thực lực trên hắn một bậc mà Diệp Tu đã phô bày trong trận khiêu chiến.

Hiện giờ thấy Khưu Phi vẫn kiên trì huấn luyện, tán thưởng Tôn Tường dành cho cậu cũng tăng thêm vài phần.

Hắn bước tới bên cạnh Khưu Phi, kéo ghế ngồi xuống xong liền khởi động máy tính. Khưu Phi nghe tiếng động, chỉ liếc nhìn qua rồi nhanh chóng trở lại quan sát màn hình: “Chào đội trưởng.”

“Ồ, vẫn đang luyện à.” Tôn Tường thuận miệng đáp.

“Vâng.” Khưu Phi cũng không nhiều lời, tiếp tục chuyên tâm huấn luyện, chẳng hề quan tâm quanh mình rốt cuộc là ồn ào náo nhiệt hay im lìm vắng vẻ. Cậu chỉ cảm thấy mình phải làm hết những điều cần làm, hoàn toàn không cần đưa ra lời giải thích dư thừa.

Tôn Tường tự biết hắn vừa nói lời vô nghĩa, bèn lặng lẽ quẹt thẻ. Xong cuối, hắn lại muốn tìm chủ đề nói chuyện: “Đánh một trận không?”

Khưu Phi không dời đường nhìn: “Buổi sáng làm huấn luyện căn bản, bốn giờ chiều mới là thời gian huấn luyện thực chiến.”

“À, phải.” Dường như một kẻ kiêu ngạo như Tôn Tường cũng không ngại việc bị từ chối này. Hắn mở phần mềm huấn luyện chuyên dụng, lách cách gõ phím vượt qua từng chặng luyện tập được thiết kế tỉ mỉ, nghiêm túc đến mức cứng nhắc nhưng trong lòng lại nghĩ đến những chuyện khác.

Hắn nghĩ đến chuyện tuyển thủ chuyên nghiệp và thẻ tài khoản sẽ giao dịch độc lập, tới khi hắn bước vào chiến đội mới, có lẽ hắn sẽ phải từ biệt Nhất Diệp Chi Thu.

Đến thế hệ hắn, tình cảm với thẻ tài khoản thật sự chẳng có gì để nói. Nhưng Nhất Diệp Chi Thu đối với Tôn Tường lại khác, đó từng là tín ngưỡng của hắn, cũng là tiếc nuối và vinh quang lớn nhất trong hắn cho đến hiện tại. Hắn vẫn chưa buông tay với lời hứa hẹn bị hiện thực hoài nghi ấy đâu.

Tôn Tường muốn bò dậy khỏi nơi hắn vấp ngã, nhưng tương lai hoàn toàn mờ mịt dường như chẳng cho hắn dù một cơ hội trở mình.

Hắn bỗng gõ bàn phím một cách thô bạo hơn, nghiêm túc chú tâm vào huấn luyện. Nếu giờ khắc này còn có thể dùng Nhất Diệp Chi Thu, vậy hắn không thể đối đãi nó bằng sự xao nhãng được.

Już Tylko ty masz taką moc-obudź mnie proszę (Chỉ người mới đánh thức được tôi)
Ratuj go (Cứu hắn, xin hãy cứu lấy hắn!)


Ngồi tại hiện trường đàm phán giữa Gia Thế với Luân Hồi, Tôn Tường cảm thấy bản thân như rơi vào cõi mơ.

Hắn chỉ biết một điều duy nhất: Hắn có thể tiếp tục điều khiển Nhất Diệp Chi Thu.

Theo lý mà nói, đáng ra hắn nên cảm thấy may mắn, vui sướng, nên cảm thấy như trút được gánh nặng.

Nhưng hắn không như vậy.

Hắn chỉ cảm thấy như có thứ gì đó bất thình lình đập vào sống mũi, hắn cảm thấy khắp khuôn mặt mình đều là cảm giác đau nhức khó chịu.

Hắn biết đãi ngộ trông như cực kỳ may mắn này thực chất chẳng nói lên được điều gì, chẳng qua là cho hắn một cơ hội tiếp tục sóng vai cùng Nhất Diệp Chi Thu. Bản thân cơ hội này là một lần đặt cược, đi cùng kỳ vọng to lớn là khảo nghiệm càng khắc nghiệt hơn. Với thành tích như hiện tại, hắn vẫn được sử dụng Nhất Diệp Chi Thu chắc chắn sẽ bị chỉ trích nặng nề; mà tương lai với vô số sóng ngầm cũng sẽ chẳng nể nang dù chỉ một chút vì hắn đã từng thất bại.

Ngoại trừ tấm thẻ tài khoản lâu năm vừa lạnh vừa cứng mang tên Nhất Diệp Chi Thu này, hắn hoàn toàn không có gì khác.

Nhưng vậy là đủ rồi.

Trước khi đi, hắn tạm biệt những người đồng đội ở Gia Thế.

Tô Mộc Tranh đã tới Hưng Hân từ sớm, Tiêu Thời Khâm cũng rưng rưng nước mắt trở về Lôi Đình, những người còn lại đều ôm tâm tư đứng núi này trông núi nọ, chẳng có bao nhiêu tình cảm đồng đội với Tôn Tường. Tôn Tường nhận được những lời từ biệt khách sáo lấy lệ, lẫn trong đó còn có sự ghen tức.

Gặp Khưu Phi, Tôn Tường nói câu từ biết trịnh trọng hơn hẳn.

Khưu Phi chúc hắn vẻ mặt bình tĩnh chẳng mảy may gợn sóng xong lại nói: “Rồi sẽ có ngày chúng ta gặp nhau trên sàn đấu.”

Tôn Tường biết Khưu Phi từ chối lời mời của những chiến đội khác, khăng khăng cố chấp thủ hộ phế tích của vương triều này. Tôn Tường từng không tài nào hiểu nổi thứ gọi là tình cảm đội viên dành cho chiến đội, không hiểu vì sao Triệu Dương và Điền Sâm nhất quyết chôn chân một chỗ. Hiện giờ, trên người cậu tuyển thủ trẻ hơn tất cả những người đang đứng trên sàn đấu, hắn nhìn thấy một điều thật già cỗi, xa xưa đang phát ra vầng sáng chói lóa, khiến hắn gần như phải nghiêng mình kính ngưỡng.

“Cũng chúc cậu may mắn.” Tôn Tường chân thành đáp lời, “Tôi chờ.”

Trên chuyến xe tới Luân Hồi, Tôn Tường chợt nhớ tới lời Diệp Tu từng nói khi hắn tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu:

“Cậu thích trò chơi này không?”

“Nếu thích, hãy coi tất cả những điều này là vinh quang chứ không phải khoe khoang.”

“Cất kỹ nó.”

Tôn Tường bất giác nắm chặt Nhất Diệp Chi Thu trong túi áo. Thông thường, thẻ tài khoản gắn liền với danh nghĩa chiến đội. Nhưng khi Tôn Tường đề nghị hắn sẽ mang thẻ tới Luân Hồi, quản lý nghĩ dù sao số liệu cũng đã chuyển qua, thẻ vật lý mất cũng thay mới được, vả lại Gia Thế hiện giờ vô cùng rối ren, chẳng ai rảnh rỗi làm theo trình tự chính thức nên cũng thuận miệng đồng ý luôn.

Bởi vậy, Tôn Tường có cơ hội mang theo tấm thẻ tài khoản này, dù việc ấy chỉ là một nghi thức vô nghĩa nhưng hắn lại cảm thấy nó ý nghĩa không gì sánh bằng.

Hành trình xóc nảy khiến hắn mơ màng ngủ thiếp đi. Trong mơ, hắn một lần nữa trở lại Khe Núi Nhất Tuyến, bộ giáp màu vàng đen trên người tả tơi gần như chẳng còn lại gì. Hắn leo lên vách đá với thân thể trần trụi và bàn tay nứt nẻ, một tay kia cũng siết chặt lấy chiến mâu đã gỉ sét.

Cơn gió khô rang thổi tung mái tóc ngắn màu vàng óng trên đầu hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc bên trên núi đá sa mạc, nơi ấy có cánh chim diều hâu bay vút qua.

Sen o przyszłości (Tôi có một giấc mơ về tương lai)

Những lời ngạo mạn không biết trời cao đất rộng khi trước giờ đã thành lòng tin sau những mưa gió gian truân:

“Tôi sẽ khiến danh hiệu Đấu Thần một lần nữa vang vọng khắp Vinh Quang.”
 

Bình luận bằng Facebook