Bá Đồ - Chiến đội lãng mạn nhất Liên minh

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,996
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Tại sao Bá Đồ lại được ban danh là chiến đội lãng mạn nhất Liên minh?

Nhìn vào chiến đội này, dường như chỉ thấy sự khốc liệt, tàn nhẫn, và cứng rắn.

Còn hơn cách thế giới đối đãi họ, đó là cách họ đối đãi chính mình.

Hàn Văn Thanh, đội trưởng mười năm duy nhất của Liên minh, mười năm giữ chức đệ nhất quyền pháp, không cần tả cũng biết hắn phải tự kỷ luật thép bản thân đến đâu. Hàng năm đều đặt mục tiêu là quán quân, train cơ bản bài tập nhảy gạch cũng không chịu hạ thấp tiêu chuẩn, mày mò thay đổi phong cách thương hiệu ở cái tuổi bên kia con dốc.

Ý chí bằng sắt, nắm đấm tường đồng. Nếu Liên minh chỉ có một chân hán tử, người đó chắc chắn phải là Hàn Văn Thanh.

Trương Tân Kiệt là tượng đài sống cho hai chữ “nghiêm cẩn” với câu khẩu hiệu “Tâm ta tựa đá, không thể chuyển dời”, nghe là biết cứng rắn và quy tắc. Người được Quyền Hoàng tự mình bốc về, không phải hắn thì không được. Rõ ràng sở trường của Trương Tân Kiệt là phòng thủ chặt chẽ phù hợp với tính cách, lại vì phong cách chiến đội mà hoạch định thế tiến công hổ báo nhất.

Trong F4, Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc được tính là hai người sống tình cảm hơn. Thậm chí, còn có phần đa sầu đa cảm. Họ chưa từng thôi bận lòng về tài khoản cũ, về đồng đội cũ, về chiến đội cũ, về fan hâm mộ cũ. Thậm chí Lâm Kính Ngôn luôn nghĩ linh tinh rồi tự chùn lòng trên đường bước vào phòng thi đấu khi gặp người quen.

Nhưng điều đó cũng không mảy may ngăn họ chĩa vũ khí vào mái nhà cũ của mình, hạ gục sạch sẽ hai tân binh trẻ kế thừa vị trí át chủ bài của họ.

Ở Bá Đồ không quan trọng tuổi tác hay lý lịch, nói chuyện bằng thực lực, đào thải rất khốc liệt.

Tần Mục Vân giỏi hơn Vương Trì Hiên nên được đề bạt vào đội hình chính ngay từ mùa giải đầu ra mắt. Cổ Thế Minh chẳng bằng Hàn Văn Thanh nên chết mòn trên ghế dự bị, bất đắc dĩ phải chuyển sang Hư Không, đến nay vẫn lận đận tìm suất đánh chính.

Đứa trẻ Bá Đồ “một chiêu phá mười kế”, “hảo hán xuất thiếu niên”. Trận ra mắt làm Phương Duệ lao đao lắm mới thắng, đảo mắt đến bán kết em đã thắng lại Phương Duệ rất bá đạo. Kiều Nhất Phàm chém đổ ba cánh cửa, em đáp lễ đấm vỡ nguyên bức tường. Nhà quyền pháp dưới tay Tống Kỳ Anh đi theo phong cách tỉ mỉ, mặc kệ fan ruột lâu năm có ưa thích hay không.

Một chiến đội quá cứng cáp từ trên xuống dưới, cứng cáp đến là tàn khốc.

Thú thật, nói Bá Đồ lãng mạn, chẳng bằng nói Bá Đồ liều mạng còn hợp hơn.

Nam tử hán Bá Đồ, nào có nửa điểm bóng bẩy màu mè? Lãng mạn ở chỗ nào?

Có lẽ tui nông cạn, nhưng đa số thời gian chỉ thấy Bá Đồ bi tráng, còn lại thứ lãng mạn nhất hoạ may chỉ có đấu pháp Bách Hoa của Trương Giai Lạc mà thôi.

Hay có thể nói họ lãng mạn ở cách sống, ở cách họ mơ, ở cách họ đốt cháy tháng năm và nhiệt huyết đến tận cùng chăng? Nhưng nếu là thế, quả thực đó là một sự lãng mạn đẹp lắm, nhưng tối tăm quá, xót xa quá.

Hy vọng đọc hết bán kết sẽ cảm được nhiều hơn.

Kính Bá Đồ.
 

Bình luận bằng Facebook