Hoàn [Lẩu thập cẩm] [Tôn Tiêu] Hoa tử đằng trong tuyết

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1


Tác giả: 夜间飞行

Link gốc: 【孙肖】 雪里紫藤花

Edit: Nguyệt



Không biết có được coi là BE không nhưng chắc chắn không phải HE; OOC



0

“Anh nói anh không biết tôi.” Tôn Tường lên tiếng, “Nhưng ánh mắt anh không nói vậy.”

Hắn ghé sát lại, nhìn chằm chằm Tiêu Thời Khâm: “Anh lừa tôi?”

Là ánh mắt của thiếu niên, sáng ngời, sắc bén, thời điểm hắn nhìn vào bạn, bạn sẽ biết hắn không nhìn bất kỳ cảnh vật nào khác mà chỉ nhìn chính bạn, chỉ dừng lại khi đã nhìn thấu bạn.

“Tôi không lừa cậu.” Tiêu Thời Khâm trả lời.

Vì hệ thống cung cấp điện của Lôi Đình đã bị phá hủy hoàn toàn nên chỉ còn duy nhất gian phòng tầng một này có thể ngủ. Hai người bọn họ không thể không chen chúc trên một chiếc giường, góc giường còn xếp vài con búp bê màu hồng, khắp phòng thoang thoảng hương nước hoa —— căn phòng còn lại duy nhất của Lôi Đình chính là phòng ngủ của Đới Nghiên Kỳ.

1

Tháp Babel giáng xuống là chuyện xảy ra từ nhiều năm trước, thời điểm ấy, Tôn Tường còn chưa gia nhập Liên minh, không biết quá rõ về cơ mật khi đó, chỉ biết Diệp Tu dẫn theo một toán người xông vào nhưng cuối cùng không thu được đáp án gì, tay không tới, về cũng trắng tay. Mà cũng có thể nói là có thu hoạch chứ nhỉ, lúc chuẩn bị rời đi, Diệp Tu để lại cho Liên minh một câu, không nhiều người biết, những người may mắn nghe thấy cũng không hoàn toàn tin tưởng.

Hắn cầm màn hình hiển thị điện tử, một vai đeo cái ba lô ọp ẹp như thể hắn không phải chuẩn bị rời khỏi Liên minh mà chỉ ngẫu nhiên đi nghỉ vài ngày, ra bờ biển, hoặc tới sa mạc. Đó giờ hắn luôn thích những nơi như thế, người trong Liên minh đều biết.

Dụi tắt thuốc rồi ném đầu lọc vào thùng rác ở phía xa, hắn ngoảnh lại, khoát tay, nói với Đào Hiên: “Trái Đất sắp diệt vong rồi, chạy mau đi.”

Nghe như một câu bông đùa, nhưng Diệp Tu chưa bao giờ nói láo.

Sau khi hắn đi, người cùng vào Tháp với hắn khi trước cũng rời đi cả. Vài người thì về quê cũ sống, số khác lại đi du lịch khắp nơi, rất khó để phân loại hành vi của họ một cách thống nhất. Trước khi rời đi, hầu hết mọi người đều rất phối hợp, giải thích hết những gì mình nhìn thấy trong Tháp, kể cả cảm giác lạnh lẽo, sắc lẻm như kim loại trong đó cũng cố gắng miêu tả thật rõ ràng, hy vọng có thể cung cấp cho Liên minh một ít thông tin có giá trị tham khảo. Chỉ riêng thông tin về nơi nằm sâu nhất trong Tháp, ai nấy đều giữ kín như bưng.

Tiêu Thời Khâm là người duy nhất không rời khỏi Liên minh. Anh không nói bất kỳ điều gì, nhưng không rời đi, sau khi quay về Lôi Đình cũng hệt như khi trước, không có gì thay đổi. Không đơn thuần là cơ thể mà ngay đến tinh thần và cảm xúc đều không có. Thoạt trông thì tưởng không có gì khác thường, nhưng sống giữa môi trường băng hoại và thời gian ngày đêm bị kéo dãn, sự bình thường ấy lại trở thành sự bất thường rõ rệt nhất.

Sau ba ngày tuyết lớn liên tục, Đới Nghiên Kỳ từ biệt Lôi Đình, dự định sẽ đi về phương Bắc, trở về ở bên người thân trong khoảng thời gian cuối cùng. Trước khi khởi hành, cô hỏi dự định của Tiêu Thời Khâm, Tiêu Thời Khâm xách va li hành lý tới nhà ga giúp cô, chỉ ôm cô một cái thật chặt.

Bông tuyết bay tán loạn, hai người đều mặc rất dày, Tiêu Thời Khâm sợ lạnh, cuốn một chiếc khăn quàng to sụ.

“Tôi phải chờ người.”

Anh hà ra một luồng hơi trắng xóa.

Năm ngày sau, Tôn Tường tới, khi ấy tuyết đã ngừng, hệ thống điện vẫn hoạt động nên giao thông không bị tê liệt. Bản đồ và số liên lạc của từng bộ phận đều được công khai trong Liên minh. Mặc dù hầu hết các bộ phận đều đã giải tán tại chỗ nhưng chung quy vẫn còn một số hoạt động bình thường, ví dụ như Lôi Đình, tuy chỉ còn một mình Tiêu Thời Khâm nhưng vẫn có thể tiếp đãi vị khách tới từ phía Bắc có tên Tôn Tường này.

Ban ngày, mới nói chuyện được vài câu, hệ thống điện đã ngừng. Tôn Tường biết Tiêu Thời Khâm phụ trách khối máy móc này của Liên minh, bèn hỏi anh: “Hệ thống điện hỏng à?”

Tiêu Thời Khâm gật đầu. Hắn lại hỏi: “Còn sửa được không?”

“Không sửa được.” Tiêu Thời Khâm nhìn màn đêm đã kéo dài 127 tiếng liên tục bên ngoài cửa sổ mà vẫn không có dấu hiệu gì của hừng đông. Anh đốt nến, dẫn Tôn Tường xuống tầng nghỉ ngơi.

2

“Nhưng chung quy tôi vẫn cảm thấy ánh mắt anh nhìn tôi như thể quen tôi.” Tôn Tường nói.

Hệ thống sưởi cũng chết, Tiêu Thời Khâm và Tôn Tường mỗi người quấn một chiếc chăn bông. Anh đưa chiếc túi nước nóng duy nhất cho hắn, lạnh đến run rẩy trong ổ chăn.

Tiêu Thời Khâm đáp: “Tôi không quen cậu.”

Tôn Tường như sợi dây cung rốt cuộc cũng buông lỏng, hắn nghiêng đầu đi: “Thôi được rồi.”

Hắn thấy hình như Tiêu Thời Khâm rất lạnh, nói: “Hay anh qua đây ngủ, hai chúng ta đắp chung chăn? Hai lớp chăn sẽ dày hơn chút, chưa biết chừng sẽ không rét thế nữa.”

Nếu ở vào thời đại trước khi Tháp giáng xuống, những lời này nghe giống như một câu gạ gẫm non nớt với âm cuối mang theo hưng phấn tình dục ngây ngô. Nhưng sau khi Tháp xuất hiện, hiển nhiên chẳng ai coi đây là lời tâm tình. Tuyết lớn đổ liên miên, hệ thống điện không ngừng tự hỏng hóc, lạnh, thật sự rất lạnh.

Tiêu Thời Khâm lắc đầu: “Không cần.”

Tôn Tường quay người lại, nhìn anh: “Anh chắc chứ?” Hắn nghi hoặc nhíu mày: “Anh đừng có chết rét ngay hôm nay.”

“Không đâu.” Tiêu Thời Khâm đáp, “Tôi là người đã từng vào Tháp.”

Tôn Tường dài giọng “À” một tiếng rồi như sực nhớ ra gì đó, hỏi: “Anh thấy được gì trong Tháp?”

Bị hỏi quá nhiều lần, Tiêu Thời Khâm đã hình thành kỹ thuật ứng phó với vấn đề ấy. Nhưng đó là với giới chức, với cá nhân thì không cần thiết phải giữ thái độ thù địch như vậy.

Tuy nghe cực kỳ qua loa nhưng anh vẫn trả lời rất nghiêm túc: “Không thấy gì cả.”

Tôn Tường có vẻ hơi mất hứng, hắn quay người đi, không hỏi tiếp nữa.

Dù gì hắn cũng là kẻ muốn vào Tháp, đến lúc đó tự khắc sẽ biết, không cần cố hỏi người khác.

Ngủ một giấc, không ngờ lại đợi được bình minh đã lâu không gặp. Thời điểm ánh mặt trời chiếu lên mặt, hai người con tưởng mình đang mơ. Ánh trăng lạnh như băng đêm qua lặng lẽ biến mất nơi chân trời, vầng sáng ấm áp chiếu rọi nền đất phủ đầy tuyết trắng. Tuy tuyết vẫn rơi, nhưng chí ít đã có thêm chút ấm áp.

Sắp xếp hành lý xong xuôi, hai người chuẩn bị đi về phía Nam. Khóa ở Lôi Đình đã vô dụng từ lâu, nằm đó cũng chỉ để trang trí, chìa khóa cắm thế nào cũng không xoay được. Tôn Tường lấy chiếc chìa khóa khỏi tay Tiêu Thời Khâm, dứt khoát vừa cắm vào vừa vặn, vậy mà lại thành công.

“Anh thật sự vẫn muốn vào Tháp à?” Hắn hỏi, “Chẳng phải từng vào rồi sao.”

Tiêu Thời Khâm rất kiên nhẫn với những cô cậu thanh niên, có lẽ bởi Lôi Đình có nhiều chàng trai cô gái trẻ tuổi, thái độ của anh luôn ôn hòa, mềm mỏng, dù lời nói ra vô cùng kiên định: “Tôi có lý do nhất định phải đi.”

“Ừ.” Tôn Tường đáp.

Giao thông suốt tuyến vẫn chưa khôi phục bình thường, chỉ có thể đi bộ. May mà Liên minh huấn luyện cho họ sức bền dẻo dai và năng lực hành quân nhanh chóng, thời tiết sáng sủa không có tuyết rơi cũng để cho người ta không gian dễ chịu. Đi tới địa giới Vi Thảo, sức khỏe của hai người vẫn khá ổn, không đến mức không cố gắng nổi.

Toàn đội Vi Thảo đã gia nhập Liên minh, vậy nên cả căn biệt thự không có một bóng người. Nhưng hai người chỉ tạm nghỉ ngắn, không có ý định nán lại lâu, vậy nên Tiêu Thời Khâm và Tôn Tường chọn đại một phòng ngủ trọn một đêm để nghỉ ngơi cho lại sức.

Không ngờ Vi Thảo có cả củi lửa và bếp đun nguyên thủy nhất, trong tủ lạnh cũng còn một ít rau dưa và vài loại thịt. Tôn Tường chọn mấy loại rau lá trông vẫn tương đối tươi, xào một đĩa làm thức ăn chiều cho hai người. Tiêu Thời Khâm băm nhuyễn thịt rồi hầm cách thủy, cũng bày lên bàn. Anh nếm rau của Tôn Tường, nói: “Ngon đấy.”

Tôn Tường cũng tự gắp một đũa: “Rau thì tôi xào được, những món khác thì không ngon lắm. Hồi trước ở nhà chỉ biết xào rau, về sau gia nhập Liên minh cũng học nấu món khác, nhưng nấu xong ăn cứ thấy sao sao ấy.”

“Có thể là vấn đề ở nguyên liệu.” Tiêu Thời Khâm an ủi, “Đừng nghĩ nhiều quá.”

Tuyết đọng trên đường tan dần, tuy chỉ là lớp phủ phía ngoài cùng nhưng thoạt trông đã khá khẩm hơn trước. Tâm trạng Tôn Tường cũng bất giác tốt hơn, hỏi lại: “Tháp khó vào lắm hả?”

“Không khó vào.” Tiêu Thời Khâm đáp, “Cậu định vào Tháp làm gì?”

Đi đôi giày lội tuyết nặng trịch, bất cẩn giẫm vào hố tuyết, Tôn Tường rút chân ra như đang nhổ củ cải: “Chẳng làm gì cả, chỉ là muốn thử xem tôi có vào được nơi Diệp Tu từng vào được không thôi.”

Tiêu Thời Khâm đeo ba lô đứng bên cạnh chờ hắn, cũng không tức giận vì chậm trễ mất vài giây hành trình. Nhưng Tôn Tường lại tự chột dạ, không biết là vì lọt chân vào hố hay vì lời vừa đáp. Hắn nhăn tít cặp lông mày, đó là động tác nhỏ hắn từng rất thích làm, với người khác, với thế giới, diện mạo trông lúc nào cũng gấp gáp, nóng nảy: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không có tình cảm kiểu đó với Diệp Tu đâu!”

Không có câu trả lời, Tiêu Thời Khâm nhìn không trung, hiếm khi lên tiếng thúc giục: “Mau đi thôi, hình như sắp có tuyết lớn.”

3

Dù đã cố tăng tốc nhưng cuối cùng vẫn không kịp tới cứ điểm kế tiếp, hai người buộc phải dừng lại dưới chân núi, nơi chẳng lấy gì làm an toàn trong tình huống tuyết rơi lớn như hiện tại. Gió thổi tuyết bay ào ào, thật sự không thể đi tiếp được nữa.

Tiêu Thời Khâm thắp nguồn sáng nhân tạo mình mang theo lên, hỏi: “Cậu mang theo trang bị gì không?”

Hai người dừng chân trong sơn động dưới chân núi, suốt dọc đường đi, Tiêu Thời Khâm luôn quan sát bầu trời, nét lo lắng chưa từng biến mất trên khuôn mặt.

Tôn Tường lắc đầu: “Chẳng có gì để mang cả, còn mỗi một khoang cứu sinh khẩn cấp thôi, là loại có thể chống chịu được năm tiếng ấy.”

Hắn đưa cho Tiêu Thời Khâm, Tiêu Thời Khâm nhận lấy, xem xét một hồi rồi trả lại hắn.

“Tôi ra ngoài xem chút.” Tiêu Thời Khâm nói, “Thời tiết khá bất thường.”

Bên ngoài tối đen như mực, dưới ánh trăng chỉ có những bông tuyết to như những chiếc lông ngỗng không ngừng rơi xuống, mọi âm thanh đều biến mất. Nếu tuyết cứ tiếp tục rơi như thế sẽ lấp kín cửa hang mất, đến mai hai người không thể ra ngoài. Thật sự cần phải ra ngoài xem tình hình.

Cảm thấy ra ngoài khá nguy hiểm, Tôn Tường nói: “Chi bằng để tôi đi.”

Tiêu Thời Khâm lắc đầu, lấy một chiếc đèn khác ra rồi đặt ba lô lại chỗ cũ, chỉ mang theo một màn hình hiển thị điện tử để liên lạc. “Tôi quen khu vực này hơn.” Anh đáp, “Không việc gì phải tăng thêm tính mạo hiểm vô ích.”

Tôn Tường đang mơ màng ngủ thì bị tiếng tuyết đổ ào ào đánh thức. Nghe không giống tuyết rơi, Tiêu Thời Khâm vẫn chưa trở lại. Hắn đứng dậy, chỉ mới kịp đeo ba lô lên lưng đã giật mình vì tiếng gầm rú như núi sập đất nứt. Xa xa trong tuyết có bóng người đang tất tả chạy tới, là Tiêu Thời Khâm, hắn thấy khẩu hình Tiêu Thời Khâm nói: “Tuyết lở! Tuyết lở!”

Ngẩng đầu, quả nhiên là tuyết trắng xóa cuồn cuộn đánh úp tới theo triền núi dốc như sông dâng nước lũ. Tôn Tường không kịp nghĩ nhiều, mở khoang cứu sinh khẩn cấp ra, hét lớn về phía Tiêu Thời Khâm: “Chạy!”

Sau đó là một mảng thuần màu trắng dịu dàng bao bọc lấy hắn.

Không biết Tiêu Thời Khâm có kịp chạy trốn không, Tôn Tường nghĩ. Khí gây mê do khoang cứu sinh khẩn cấp thổi ra có thể giúp hắn giảm tiêu hao năng lượng, chống chịu được năm tiếng. Nhưng hắn biết, đối diện với tuyết lở, năm tiếng chẳng thể thấm vào đâu. Không biết liệu có một ngày nào đó, Tháp sẽ rời khỏi Trái Đất hay không. Đến lúc ấy, chưa biết chừng sẽ có người đào được hắn ra, dù cho đó đã là một “hắn” không còn hơi thở nữa.

Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn như trở lại thời kỳ trước khi Tháp xuất hiện, hắn vẫn là một học sinh trung học ngày ngày tới trường rồi lại về nhà, coi đánh bại Diệp Tu là lý tưởng cao nhất của cuộc đời, nguyện vọng lớn nhất là gia nhập Liên minh, thay đổi vận mệnh thế giới. Nhà hắn nằm trong một khu tập thể kiểu cũ, một nửa mặt tường là dây thường xuân, nửa còn lại là hoa tử đằng nở um tùm. Khi đứng bên kia đường chuẩn bị băng qua, hắn thấy Tiêu Thời Khâm đứng dưới lầu nhà hắn.

Có lẽ vì bị những bông hoa tử đằng kia thu hút, anh ngắm nhìn chúng rất chăm chú, không hề nhận ra Tôn Tường đã đến bên cạnh.

Đó là lần đầu tiên Tiêu Thời Khâm gặp Tôn Tường nhưng không phải lần đầu tiên Tôn Tường trông thấy Tiêu Thời Khâm.

Ngoại trừ đánh bại Diệp Tu, hắn còn có một nguyện vọng bí mật hơn không cho ai biết: Gia nhập Liên minh, làm quen được với Tiêu Thời Khâm. Tiêu Thời Khâm không biết hắn là ai, nhưng hắn vẫn cứ bình luận từng bài Tiêu Thời Khâm đăng trên mạng BBS nội bộ trường học.

Đôi khi chỉ là chia sẻ những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, có lúc lại tán gẫu vài điều liên quan đến máy móc. Hắn bình luận từng bài đăng hắn hiểu, kể cả với những bài không hiểu gì, hắn cũng muốn để lại vài câu bên dưới tạo cảm giác tồn tại. Về đến nhà, mở mạng BBS, thấy Diệt Sinh Linh lại đăng bài mới.

Không có chủ đề, chỉ có ảnh chụp, trong hình là một tường hoa tử đằng nở rộ.

Nhất Diệp Chi Thu: Đẹp quá!

Diệt Sinh Linh: 🙂

Cứ mơ mãi thế này cũng thật tốt. Tôn Tường nghĩ.

Nhưng khí lạnh không ngừng tràn vào khiến hắn hắt hơi liên tục. Hắn mở trừng mắt, nhìn thấy Tiêu Thời Khâm với hai bàn tay không.

“Anh đào tôi ra?” Tôn Tường hỏi, “Găng tay của anh đâu?”

Hắn chú ý thấy tay Tiêu Thời Khâm chẳng có gì, vậy nên anh đã dùng tay trần?

“Anh đưa tay qua đây.” Tôn Tường ra lệnh.

Thế rồi một đôi bàn tay trắng trẻo, thon dài đưa tới, Tiêu Thời Khâm đã rửa sạch máu, chỉ còn thấy được vết thương thật sâu đã bợt màu. Có lẽ vì trời lạnh lại thêm thiếu máu, miệng vết thương trắng bệch, nhìn không rõ lắm nên cũng không quá gai mắt, như thể ấy vẫn là một đôi tay lành lặn.

“Còn sống là tốt rồi.” Tiêu Thời Khâm nói. Như thể người bị chôn vùi là anh, anh hổn hển không khác gì bị nghẹt thở, ôm choàng lấy cổ Tôn Tường may mắn sống sót sau tai nạn, “Còn sống là tốt rồi.”

4

Từ khi Tháp xuất hiện, Liên minh không ngừng xáo động, Tiêu Thời Khâm không còn thời gian đăng bài trên BBS nữa. Tôn Tường thì vẫn tiếp tục việc học, xung quanh hắn có rất nhiều bạn học vốn đang yêu nhau nhưng dần dà cũng kết thúc cả, hoặc là sống một cách vô định, hoặc bạc tình bạc nghĩa. Dường như duy trì một mối quan hệ bền chặt đã trở thành điều quá xa xỉ.

“Diệp Tu nói rồi đó.” Bạn học hắn nói, “Trái Đất sắp diệt vong, còn yêu đương quái gì nữa, nhỡ người yêu chết thì đau lòng lắm, kiếm bạn tình là được rồi.”

Nhưng suy nghĩ của hắn không giống những người khác, hắn trời sinh lạc quan, lại là người theo chủ nghĩa chống đối Diệp Tu. Theo Liên minh một đường xuôi Nam, hắn tin chắc rằng Trái Đất còn có thể cứu vãn. Nếu có tương lai đó, vẫn có thể yêu đương thật sự, vậy nên hắn vừa không tìm bạn tình, vừa không giao thiệp quá sâu với người khác, dùng thái độ khá gai góc để từ chối những người kiểu đó xung quanh mình.

Sau cái ôm, hai người cũng không nói gì với nhau, chỉ chờ tuyết ngừng lại tiếp tục hành trình. May mà đoạn đường tiếp theo không gặp thời tiết khắc nghiệt, Tiêu Thời Khâm cũng càng cẩn trọng hơn, bố trí kỹ lưỡng từng đoạn đường, né tránh hết những khu vực có khả năng phát sinh tai nạn, an toàn tới được Tháp.

Trước đã nghe rất nhiều người miêu tả cảm giác khi bước vào Tháp, nhưng chỉ có tự mình trải nghiệm mới có thể hoàn toàn hiểu được cảm giác lạnh lẽo, sắc lẻm như kim loại ấy ra sao. Như không cần hô hấp nữa, Tôn Tường nắm chặt cổ tay Tiêu Thời Khâm, tay anh rất lạnh, là nhiệt độ duy nhất có thể cảm nhận được trong Tháp.

“Anh có thể nói cho tôi biết không.” Tôn Tường hỏi, “Rốt cuộc anh đã nhìn thấy gì.”

Tiêu Thời Khâm không đáp, chỉ nhìn lại hắn, ánh mắt ấm áp và dịu dàng như đã quen nhau rất rất lâu.

“Ồ.” Khuất phía trong có tiếng nói cất lên, vang vọng trong tòa tháp trống rỗng. Diệp Tu đứng trước cánh cửa cuối cùng, vẫy tay với hắn, “Xin chào.”

Ánh mắt Tôn Tường lộ rõ vẻ khó chịu, giọng điệu cũng mang theo vẻ cáu kỉnh thường trực, “Chào anh, Diệp Tu.”

Diệp Tu bước tới, vỗ vai hắn: “Cậu vẫn còn cáu kỉnh được, xem ra cậu làm tốt hơn tôi rất nhiều.”

Hắn thấy Tôn Tường như sắp nổi điên mới giơ hai tay lên, lùi về sau vài bước: “Không phải tôi muốn tới đâu, là cậu Tiêu nhờ tôi đến nói với cậu mấy lời.”

“Nói gì?” Tôn Tường hỏi.

Rốt cuộc trông Diệp Tu cũng nghiêm túc hơn chút.

“Mấy lời đó cũng là điều tôi muốn nói.” Hắn nhún vai, “Đào Hiên là một kẻ điên, cậu đã làm rất tốt. Không cần so bì với tôi đâu, thật sự là rất tốt rồi.”

Đây là những điều Tôn Tường muốn được nghe nhất cho đến bây giờ, nhưng đến lúc được nghe rồi lại không thoải mái được bao nhiêu.

Tôn Tường đáp: “Đã biết, cảm ơn, anh đi được rồi đấy.”

Hắn lại nhìn Tiêu Thời Khâm lần nữa, lặp lại điều mình vừa hỏi: “Anh đã nhìn thấy gì?”

“Tôi nhìn thấy đáp án.” Tiêu Thời Khâm nói, “Tôi nhìn thấy cậu sẽ đến Lôi Đình tìm tôi, chúng ta cùng đi về phía Nam.”

Anh nói tiếp: “Tôi nhìn thấy tôi sẽ yêu cậu.”

Cổ tay ấy vẫn lạnh như băng, Tôn Tường nắm chặt lấy tay anh, đè anh sát vào vách tường, ép anh phải ngẩng đầu lên.

“Anh yêu tôi sao.” Hắn nghiến răng gằn hỏi, “Anh yêu tôi vì Tháp?”

“Phải.”

Ngữ điệu hiền hòa của Tiêu Thời Khâm luôn có tác dụng trấn an Tôn Tường. “Không phải vì Tháp.” Anh trả lời, “Là vì ánh nhìn đầu tiên. Vì lần đầu tiên tôi thấy cậu tới Lôi Đình hồi đêm tháng trước.”

Tôn Tường buông anh ra: “Tôi thì sớm hơn, từ trước cả khi anh trở thành Diệt Sinh Linh.”

Tiêu Thời Khâm vỗ nhẹ lên tay hắn: “Tôi biết, mới ba hôm trước thôi, Diệp Tu đã nói cho tôi biết ID trên BBS của cậu.”

“Cậu vào đi.” Anh trao cho Tôn Tường một cái ôm thật chặt, “Tuy đáp án sẽ khiến cậu thất vọng, nhưng chắc hẳn cậu muốn thấy.”

Chờ đến lúc ngâm nga xong bài ca Liên minh lần thứ ba, Tôn Tường mới từ trong đi ra. Tiêu Thời Khâm đang dựa lưng vào tường dụi mắt liền thẳng người dậy: “Thấy được rồi chứ?”

“Tôi không thấy được thứ đó.” Tôn Tường nói. Với hắn, dường như rất khó để nói ra những lời này, nhưng đó là trước kia thôi, hiện giờ hắn có thể nói hết một cách cực kỳ dễ dàng.

“Diệp Tu đúng.” Sự cáu kính của hắn rốt cuộc không còn nữa, thay vào đó là trạng thái hoàn toàn thoải mái, “Trái Đất sắp diệt vong rồi, tôi không cần nhìn cũng biết.”

“Vậy cậu thấy gì?” Tiêu Thời Khâm hỏi.

Hắn đón lấy cặp kính mắt của Tiêu Thời Khâm, nhìn vào ánh mắt trông có vẻ càng ngây ngô hơn khi tháo kính của anh. Hình ảnh phản chiếu của hắn hiện lên rõ mồn một trong mắt anh, lông mày trông như thanh kiếm thường trực nét bướng bỉnh của thiếu niên, mái tóc vàng óng ướt nhẹp một mảng vì tuyết nhưng phần lớn vẫn cứ dựng thẳng, vĩnh viễn không chịu thua.

Tôn Tường huýt một tiếng sáo: “Tôi nhìn thấy chúng ta.”

Hắn đeo chiếc ba lô duy nhất còn lại của hai người, nắm chặt tay Tiêu Thời Khâm, không phải nắm cổ tay mà dắt anh đi với mười ngón khăng khít đan vào nhau.

“Nhìn thấy chúng ta chết cùng một chỗ.” Tôn Tường nói như thể đang kể về một chuyện rất vui vẻ.

Cuối cùng, hắn liếc nhìn cánh cửa, là cảm giác lạnh lẽo, sắc lẻm của kim loại.

“Cũng rất ổn.” Hắn nói với Tháp, “Cảm ơn nhiều.”

END
 

Bình luận bằng Facebook