Hoàn [Lẩu thập cẩm] [Tôn Tiêu] Một em khác trên thế giới này

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1

Tác giả: 千帆过尽。

Link gốc: 【肖时钦的另一个生贺】这世界上的另一个你【末日paro】

Edit: Nguyệt

-

Tận thế AU

Ngược hay ngọt tùy tâm cảm nhận


-

1.

Ngày 23 tháng 6 năm 3021, Tiêu Thời Khâm quyết định tự sát.

Anh treo dây cấp nguồn của máy tính lên khung kim loại tinh xảo trên trần phòng, chuẩn bị chấm dứt sinh mệnh mình bằng một cách thức rất cổ xưa học được từ một cuốn sách.

"Chuyện Nhỏ, anh muốn làm gì? Cần tôi hỗ trợ không?" Giọng nam vui tươi, trẻ trung vang lên nhưng Tiêu Thời Khâm không đáp lời. Anh đang nghiêm túc ước lượng lực chân mình, từ bỏ ý nghĩ sẽ giẫm lên ghế sofa, kéo chiếc ghế tựa bên cạnh sang ướm thử chiều cao, giọng nam kia lại hỏi: "Chuyện Nhỏ, anh đang định quét dọn phòng ốc hả? Để tôi gọi người máy dọn dẹp tới giúp anh nhé?"

Tiêu Thời Khâm không thèm ừ hử gì với giọng nói kia, buộc dây xong xuôi liền đứng lên ghế dựa. Anh hít sâu một hơi, cuối cùng nhìn lướt qua phong cảnh bên ngoài cửa sổ bằng ánh mắt lưu luyến, từng đám mây trắng lững lờ trôi giữa nền trời trong xanh, thỉnh thoảng lại có vài ba chú chim én bay qua. Một góc khác của cửa sổ còn có thể trông thấy cầu vồng cong cong, cảm giác nhàm chán chợt trào lên trong lòng Tiêu Thời Khâm, anh trầm giọng: "Tắt cảnh tượng mô phỏng đi!"

"Ok Chuyện Nhỏ!" Lời còn chưa dứt, ánh sáng trong phòng đã tắt ngúm, bên ngoài cửa sổ là bầu trời đen kịt, vô số tòa nhà màu kim loại ẩn nấp trong bóng tối, những chiếc phi thuyền kết bè kéo đội lặng lẽ lách qua những khe hở của các công trình xây dựng. Đây đã là thế kỷ thứ ba loài người chìm trong đêm vùng cực.

Đó mới là thế giới thật sự, Tiêu Thời Khâm cười nhạt một tiếng, lưu luyến cái quái gì, anh chẳng lưu luyến thế giới này một chút nào hết. Tay anh nắm dây điện chặt hơn, giọng nói lại rệu rã, uể oải: "Thượng đế phù hộ, cho tôi được gặp Tôn Tường, Phật Tổ hay Chúa Jesus, ai cũng được, xin cho tôi được gặp Tôn Tường."

"Chuyện Nhỏ, tôi đây." Trợ lý AI được cài đặt giọng nói mô phỏng giọng Tôn Tường tưởng rằng Tiêu Thời Khâm đang gọi mình bèn vội vàng đáp lời.

"Cút!" Tiêu Thời Khâm bực bội, nhưng anh cũng chẳng buồn hủy bỏ thiết lập nữa. Đằng nào anh cũng chết, kệ đi. Anh cố kiễng chân, chuẩn bị tròng dây điện đã được thắt chặt vào cổ, đang lúc sắp đá đổ ghế tựa, trợ lý AI lại cất tiếng: "Chuyện Nhỏ, có khách tới, mau ra đón khách."

Tiêu Thời Khâm không muốn biết là vị khách nào tới, anh làm gì có khách. Từ sau khi Tôn Tường hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ hồi sáu năm trước, anh đã cắt đứt liên lạc với tất cả người trong Liên minh.

"Chuyện Nhỏ, vị khách đó đưa danh thiếp này, là Diệp Tu. Chuyện Nhỏ, mau ra gặp đi." Trợ lý AI ngoan ngoãn báo tên vị khách tìm tới, Tiêu Thời Khâm bỗng nhiên nổi khùng, "Bảo anh ta cút đi! Tôi không muốn gặp! Đếch ai muốn anh ta là người gặp được cuối cùng trước khi chết cả!" Cùng với cơn giận, chiếc ghế dựa đang lung lay sẵn dưới chân liền trượt đi, kéo theo cả Tiêu Thời Khâm cũng ngã lăn ra đất.

Tiêu Thời Khâm ngửa mặt nằm bất động trên sàn nhà lạnh ngắt, giọng Tôn Tường cứ quanh quẩn bên tai anh như ma ám, "Chuyện Nhỏ, anh ta nói anh ta là Diệp Tu. Chuyện Nhỏ, anh ta nói có món quà muốn tặng anh. Chuyện Nhỏ, anh mau ra xem thử đi. Chuyện Nhỏ, anh mau ra xem thử đi. Chuyện Nhỏ, anh mau ra xem thử..."

"Câm miệng." Tiêu Thời Khâm mệt mỏi đáp lại. Hiển nhiên trợ lý AI không có ý định từ bỏ chuyện này, vẫn không ngừng lặp lại, "Diệp Tu đã xâm nhập vào hệ thống bảo vệ của chúng ta, Diệp Tu đã xâm nhập vào hệ thống bảo vệ của chúng ta, có cần khởi động chương trình khẩn cấp không? Chuyện Nhỏ, chúng ta có cần khởi động chương trình khẩn cấp không?"

Có chương trình khẩn cấp nào cản nổi Diệp Tu chứ? Tiêu Thời Khâm nằm trên sàn, suy ngẫm về một vấn đề chẳng hợp hoàn cảnh. Đôi lúc anh thật muốn mở hộp sọ Diệp Tu ra nhìn xem trong đầu thiên tài rốt cuộc có gì. Có khi anh lại muốn xẻ tim Diệp Tu ra, nhìn xem trong đó có phải mực nước đã đóng băng không. Bằng không, sao hắn có thể sống qua được những ngày dài đêm thâu không có Tô Mộc Thu? Rồi tại sao còn không chịu cho anh nhìn mặt Tôn Tường lần cuối khi hắn đã hy sinh vì nhiệm vụ?

Tiếng bước chân từ từ tới gần, Tiêu Thời Khâm vẫn chẳng buồn đứng dậy, thậm chí còn trở mình, quay lưng về phía Diệp Tu không nói lời nào. Diệp Tu đứng sau lưng anh, im lặng một lát rồi kéo theo thứ gì đó, lách tới trước mặt anh rồi khẽ nói: "Tôi đưa thứ này tới cho cậu."

Tiêu Thời Khâm miễn cưỡng ngước mắt nhìn theo động tác mở hộp. Thấy rõ thứ bên trong, Tiêu Thời Khâm sững người giây lát rồi bật phắt dậy, đấm thẳng vào mũi Diệp Tu. Diệp Tu không kịp đề phòng, ăn trọn cú đấm, lảo đảo ngã phịch ra đất. Tiêu Thời Khâm lập tức nhào tới đè hắn xuống, đầu gối ấn trên yết hầu hắn. Diệp Tu nghe Tiêu Thời Khâm thở phì phò, nghiến răng gằn hỏi: "Sao anh dám? Sao anh dám đưa thứ này cho tôi?!"

Thứ bên trong hộp đổ xuống, là một người máy mô phỏng, một người máy mô phỏng giống hệt Tôn Tường.

2.

Tiêu Thời Khâm và và người máy mô phỏng kia cùng nằm trên sàn nhà suốt hồi lâu nhưng anh vẫn không làm được như những điều anh đã mắng chửi Diệp Tu. Sau khi lôi người máy mô phỏng nọ ra khỏi hộp, anh thậm chí không đủ can đảm nhìn nó lấy một lần.

Bởi Diệp Tu nói với anh rằng người máy mô phỏng này là thứ Tôn Tường muốn tặng cho anh trước khi đi.

Tiêu Thời Khâm cố gom góp đủ dũng khí, cuối cùng cũng tập tễnh đứng dậy, run rẩy vươn tay mở lớp niêm phong mỏng tang của người máy. Bên dưới lớp niêm phong là làn da mềm mại giống hệt như con người, mạch máu xanh nhạt, bắp thịt săn chắc, dẻo dai, còn có cả mái tóc vàng chói mắt của Tôn Tường. Tiêu Thời Khâm run rẩy vuốt ve khuôn mặt nó, người máy mô phỏng đột ngột mở mắt, nó giật giật cổ như đang làm quen với cơ thể này, sau đó nhìn vào Tiêu Thời Khâm, nở nụ cười tươi rói, "Chuyện Nhỏ! Lâu ngày không gặp, nhớ anh Tường lắm đúng không?!"

Tiêu Thời Khâm ngồi bệt xuống đất, người máy mô phỏng vội vàng đưa tay ra kéo anh dậy, giọng nói y hệt giọng Tôn Tường vang lên, "Không phải chứ? Xỉu vì sự đẹp trai của tôi luôn ấy hả?" Một giọng nói không khác Tôn Tường là mấy cũng vang lên theo, "Chuyện Nhỏ, sao lại ngã vậy, cần tôi giúp không?"

Người máy mô phỏng giữ nguyên động tác đưa tay ra, con ngươi màu hổ phách nhanh chóng đảo quanh căn phòng, vui vẻ nói "Tôi biết ngay Chuyện Nhỏ thích tôi nhất mà! Ngay cả trợ lý AI trong nhà cũng cài đặt thành giọng tôi, anh không chối được đâu."

Người máy mô phỏng vừa nói vừa cúi người xuống sâu hơn, nắm chặt cổ tay Tiêu Thời Khâm kéo anh dậy rồi lại ấn anh ngồi xuống sofa, thuận tay nhặt kính của anh lên, nghiêm túc gác trên mũi Tiêu Thời Khâm, tiện thể hôn lên trán Tiêu Thời Khâm một cái.

Tiêu Thời Khâm run lên bần bật vì nụ hôn đến từ đôi môi mềm mại kia. Tâm trí anh điên cuồng kêu gào bản thân phải tỉnh táo lại, không ngừng nhắc nhở chính mình rằng đây chỉ là một hình hài giả tạo, nhưng ánh mắt anh lại không kiềm được tham lam ngắm nhìn khắp khuôn mặt người máy mô phỏng. Anh nghe người máy mô phỏng hỏi tiếp: "Có phải gần đây anh rất đau khổ đúng không? Anh xem anh gầy rộc đi rồi, mỗi lần không vui anh lại bỏ ăn mấy ngày liền, anh Tường đau lòng chết đi được!"

Người máy mô phỏng xoay khớp vai, nhanh chóng thích ứng với cơ thể này, nhoáng cái đã chạy thẳng vào phòng bếp, nói vọng ra: "Tôi nấu vài món anh thích ăn! Ngồi ngoan chờ tôi nhé." Tiêu Thời Khâm ngơ ngẩn ngồi tại chỗ, chợt nhớ lại thời điểm mới quen Tôn Tường.

Khi đó, Liên minh nổi dậy đã được thành lập và con người dần đoàn kết để đứng lên chống lại kẻ thống trị đang kiểm soát nguồn tài nguyên khan hiếm sau đêm vùng cực. Tiêu Thời Khâm dẫn theo Lôi Đình gia nhập, khi Diệp Tu giới thiệu anh với người trong Liên minh, anh thấy được sự đề phòng và cảnh giác trên khuôn mặt mỗi người, chỉ riêng một thanh niên tóc vàng hơi thay đổi biểu cảm. Lúc đó, anh vô cùng kinh ngạc, bồn chồn chờ Diệp Tu nói xong, thanh niên tóc vang kia vừa chỉ vào mặt anh, vừa cười ha hả không ngừng, "Cười chết tôi mất, sao lại có người tên là Chuyện Nhỏ chứ ha ha ha ha ha ha."

Người nọ cười nắc nẻ như con gà trống gân cổ gáy, mãi đến khi Giang Ba Đào gượng gạo ghé vào bên tai, nhắc lại thật rõ ràng cái tên Tiêu Thời Khâm hắn mới chịu dừng. Tiêu Thời Khâm không khỏi hơi bực, nhưng anh còn chưa kịp làm gì, mái tóc vàng chói mắt kia đã vọt tới trước mắt, vỗ vai anh: "Xin lỗi Tiêu Thời Khâm nhé, tôi nghe nhầm. À thì, tôi là Tôn Tường. Nhưng phải nói thật, tôi cảm thấy Chuyện Nhỏ dễ gọi hơn, từ giờ tôi gọi anh là Chuyện Nhỏ nhé. Cứ lăn lộn cùng anh Tường, tôi sẽ bảo vệ anh trong Liên minh này!" Đối diện với đôi mắt màu hổ phách sáng ngời đang nhìn thẳng vào mình của Tôn Tường, Tiêu Thời Khâm bỗng nhiên không giận nổi.

Về sau, chẳng biết tại sao anh lại thành đôi với Tôn Tường. Có lẽ dáng vẻ Tôn Tường tắm máu chiến trường bảo vệ anh, hoặc là hình ảnh Tôn Tường lật cả ghế nhảy lên bàn hăm dọa kẻ nghi ngờ chiến thuật do anh bố trí trong hội nghị của Liên minh, hay cũng có thể là mỗi khi cướp được vật tư, Tôn Tường lại bám lấy Giang Ba Đào đòi anh ta một ít nguyên liệu nấu mì cay rồi mang thêm giun khô tới nói với anh...

"Chuyện Nhỏ! Mỳ cay thịt rồng tới đây!"

Dòng suy nghĩ của Tiêu Thời Khâm đột ngột bị cắt ngang, người máy mô phỏng vừa bưng bát bước ra khỏi phòng bếp vừa hô to. Tiêu Thời Khâm đối diện với đôi mắt thủy tinh màu hổ phách trong veo kia khi chưa kịp chuẩn bị tinh thần. Một ngọn lửa không tên chợt bùng lên, anh nổi giận, quát: "Đừng gọi tôi là Chuyện Nhỏ! Cậu không phải Tôn Tường. Tôi cấm cậu học theo cách nói chuyện, làm việc của cậu ấy!!! Không thì đừng trách tôi dỡ tung cậu ra rồi ném xuống từ trên nóc nhà!"

Người máy mô phỏng nghiêng đầu, đặt bát mì giun khô xuống chiếc bàn trước mặt Tiêu Thời Khâm, chỉ vào chính mình, nghiêm túc đáp: "Tôi là Tôn Tường, toàn bộ ký ức, tình cảm, thói quen sinh hoạt của tôi đều kế thừa từ Tôn Tường, Tôi cũng được tạo hình giống hệt cậu ta, vậy nên tôi chính là Tôn Tường."

"Cậu nói láo!" Tiêu Thời Khâm đẩy văng hết bát đĩa xuống đất, bát đĩa bằng kim loại đập xuống sàn nhà nghe leng keng rồi lăn tít đi tận đâu.

Người máy mô phỏng vẫn bướng bỉnh giải thích: "Tôi thật sự là Tôn Tường. Tôi biết anh rất khó chịu vì không được gặp mặt cậu ta lần cuối. Lời cậu ấy gửi lại anh, tôi có thể nói cho anh nghe, tôi thật sự là Tôn Tường."

Nghe được câu nói cuối cùng, Tiêu Thời Khâm lại như kiệt sức, anh nhìn vào người máy mô phỏng trước mặt bằng ánh mắt vừa yếu đuối, vừa khát khao.

3.

"Chuyện Nhỏ dễ đau lòng lắm, không chịu nổi khi thấy tôi bị thương đâu. Tôi biết anh ấy sẽ muốn gặp tôi lần cuối, nhưng tôi thì không. Tôi biết tôi có lỗi với anh ấy, nhưng tôi muốn hình ảnh lưu lại trong trí nhớ của anh sẽ mãi là Tôn Tường sáng láng nhất kia." Người máy mô phỏng tuần tự thuật lại những lời Tôn Tường đã nói với Diệp Tu vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, "Tôi đã sớm dự liệu được ngày này, vậy nên đã chuẩn bị trước một người máy mô phỏng. Anh đưa dữ liệu não của tôi vào, đến thời điểm thích hợp thì đưa nó tới gặp Chuyện Nhỏ, để nó thay tôi cùng Chuyện Nhỏ vượt qua những ngày tháng không nhìn thấy ánh mặt trời nhé."

"Dựa vào đâu chứ? Tôn Tường, cậu dựa vào đâu?" Tiêu Thời Khâm nghe người máy mô phỏng thuật lại một cách đều đều, che mặt, không kìm được thì thào tự nói, "Cậu quên điều cậu hứa với tôi rồi. Cậu nói dù sinh lão bệnh tử cũng sẽ không bỏ tôi lại một mình."

Người máy mô phỏng thấy cảm xúc Tiêu Thời Khâm bất ổn, vội vàng bước tới ôm lấy anh, hôn lên má anh bằng cách thức anh quen thuộc nhất, lau nước mắt đọng nơi khóe mắt anh, vụng về dỗ dành: "Chuyện Nhỏ, anh đừng khóc, đừng khóc."

Tiêu Thời Khâm gục đầu vào lòng người máy mô phỏng rấm rứt khóc một hồi. Khi cảm xúc đã dịu xuống, anh ngửa mặt, nhìn dây điện còn buộc trên khung trần, khẽ hỏi: "Có phải chỉ lệnh cao nhất trong chương trình của cậu là không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đảm bảo an toàn tính mạng cho tôi đúng không."

Người máy mô phỏng ôm chặt Tiêu Thời Khâm hơn chút nữa, bàn tay vuốt ve lưng anh trấn an, chân thành đáp: "Trong người tôi chỉ có hai chỉ lệnh, một trong số đó là điều anh nói, nhưng không phải cao nhất."

Tiêu Thời Khâm sửng sốt, truy hỏi: "Vậy chỉ lệnh cao nhất là gì?"

"Tôn trọng mọi quyết định của anh."

Tiêu Thời Khâm nở nụ cười, anh rời khỏi vòng ôm của người máy mô phỏng, ý cười hiện rõ trong đôi mắt còn ngấn lệ, anh hỏi người máy: "Cậu muốn tới xem nơi đầu tiên tôi và cậu hẹn hò không?"

Người máy mô phỏng gật đầu, cùng Tiêu Thời Khâm vào thang máy đi thẳng lên nóc nhà. Thiên thể khổng lồ cực kỳ bắt mắt giữa bầu trời đen kịt, gió dữ rít gào thổi vạt áo hai người bay phần phật. Tiêu Thời Khâm đưa tay cản bớt gió, người máy mô phỏng vội cởi một bên áo, che trước mặt anh, tay kia thì cố giữ cho tóc mình không rối tung lên.

Tiêu Thời Khâm cười, hét to: "Tôn Tường, lần đầu tiên tới đây, cậu cũng một tay chắn gió cho tôi, một tay giữ tóc mình như vậy." Người máy mô phỏng cũng cười, đắc ý đáp: "Anh Tường có thể bỏ mạng nhưng tóc chắc chắn không được rối!"

Tiêu Thời Khâm tiến lên trước hai bước, đứng ngay rìa sân thượng, dưới chân là bóng tối sau không thấy đáy. Anh ngoảnh lại cười tươi rói với người máy mô phỏng kia, lần đầu tiên thừa nhận từ đáy lòng: "Cậu là Tôn Tường, cách cậu yêu tôi giống hệt cậu ấy."

Người máy mô phỏng cũng cười rất vui vẻ, trong đôi mắt thủy tinh màu hổ phách tràn ngập cảm xúc mang tên sung sướng, hắn nghiêng đầu chờ đợi anh. Tiêu Thời Khâm tiếp tục: "Bạn bè và người nhà tôi đều dùng đủ mọi cách giữ chặt tôi sau khi cậu đi. Nhưng cậu thì khác, dù là chiến thuật, tình cảm hay sinh mệnh, cậu tôn trọng mọi quyết định của tôi."

Người máy mô phỏng gật đầu, bước tới bên cạnh Tiêu Thời Khâm, vươn tay về phía anh. Sau khi kiễng chân hôn lên môi Tôn Tường, Tiêu Thời Khâm ngả người về phía sau, ngã vào bóng đêm vô tận. Người máy mô phỏng đứng trên nóc nhà yên lặng nhìn theo giây lát rồi đột ngột thả mình nhảy theo.

"Chuyện Nhỏ, dù anh làm gì đi chăng nữa, anh Tường đều sẽ làm cùng anh!"

END

-----------------------

Câu hỏi: Tôn Tường từng nấu món gì cho Tiêu Thời Khâm?
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#2
Câu hỏi: Tôn Tường từng nấu món gì cho Tiêu Thời Khâm?
Tôn Tường nấu món "mỳ cay thịt rồng" nhưng thực ra là mỳ cay giun khô cho Tiêu Thời Khâm.
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#3
HE nha. Cái giá của tự do và tình yêu điều rất cao, mà Chuyện Nhỏ đã có cả 2. Ổn áp ổn áp… cái p!!!
Truyện ngắn, setting lạ, Ko hiểu lắm background thế giới này là gì mà thôi kệ. Tôn Tường quá giống Tôn Tường, từ sự nhị đến sự đỏm dáng. Nhưng mà mị đang nghĩ nếu là Chuyện Nhỏ thì sẽ tự sát hay không, hay sẽ cố chấp tìm cách sống lại Tôn Tường :tieu:cuuphatpho
Dù sao thì sống chết có nhau là được
 

Bình luận bằng Facebook