Hoàn [Tôn Tiêu] Mùa hè năm mười bảy

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
:cuuphatpho CHÚC MỪNG SINH NHẬT TƯỜNG TƯỜNG :cuuphatpho

MÙA HÈ NĂM MƯỜI BẢY

Tác giả: 姜味鲸鱼

Link gốc: 【孙肖】第十七年夏

Edit: Nguyệt



Vườn trường, học sinh giỏi

Rất nhiều thiết lập riêng

Đại khái là một câu chuyện vườn trường motip cũ mèm đôi ta vốn không quen biết, vô tình va vào nhau chỉ vì một người quá xá ngầu



1.

Tôn Tường cũng không nhớ rốt cuộc vấn đề học lệch bắt đầu xuất hiện từ khi nào. Cậu chỉ biết hiện tượng này diễn ra cực kỳ nghiêm trọng từ hồi lớp 11. Thậm chí ba mẹ trước nay chưa bao giờ hỏi đến điểm số của cậu cũng phải nói vòng vo một câu “Có cần thuê gia sư không?”

Đương nhiên Tôn Tường đang rúc trong phòng mải mê chơi game trả lời là “Không cần”.

Nguyên nhân rất đơn giản, 110 là điểm Ngữ văn cao nhất cậu đạt được ở Cấp 2.

Nhận được câu trả lời đó và nhìn thấy dáng vẻ mình quá là đỉnh của Tôn Tường, cô giáo dạy Văn chỉ hận sao không thể cởi giày cao gót đang đi dưới chân ra gõ cho cậu một phát ngay mặt.

Điểm số ấy đương nhiên không kém khi so với những học sinh ban tự nhiên khác. Nhưng với Tôn Tường, một học sinh có điểm Toán chưa bao giờ thấp hơn 140, điểm từng môn trong tổ hợp tự nhiên cũng không dưới 90, là thiên tài trong cảm nhận của các học sinh cùng ban, đem so kết quả ấy với những thành tích khác của chính cậu mới thấy thấp đến mức không nỡ nhìn.

Vậy mà chính bản thân cậu lại cảm thấy chẳng làm sao hết, cả ngày vẫn tự do tự tại, say mê trò chơi điện tử, khiến cho chủ nhiệm lớp coi cậu là học sinh bồi dưỡng trọng điểm để thi vào Thanh Hoa, Bắc Đại lo đến rụng cả tóc.

2.

Lần thứ ba Tôn Tường bị bắt được đang lén chơi game trong tiết Ngữ văn, cô dạy Văn luôn hiền hòa cũng phải cáu đến mức sắp phát điên.

Cô tịch thu máy chơi game kiểu mới nhất, ném cộp lên bàn, nghiến từng chữ với Tôn Tường: “Nói đi.”

“Cô giảng bài chán lắm, em nghe mệt hết cả người.”

Tôn Tường đã vào văn phòng giáo viên không ít lần, dù gì cậu cũng là đại diện lớp của môn số học nên rất hay phải vào nộp bài tập. Mà cậu cũng từng ngồi ở bàn làm việc của giáo viên Ngữ văn bên cạnh khá nhiều hôm, nguyên nhân thì đủ kiểu, ngủ gật, nói chuyện riêng, chơi game, đánh bài,… Nói chung tất cả những trò có thể làm trên lớp cậu đều đã làm.

Lâu dần thành quen, Tôn Tường coi luôn chỗ này thành ngôi nhà thứ hai của mình. Kéo chiếc ghế tựa từ bên đối diện lại, sau khi ngồi yên vị, cậu đưa một tay chống cằm, tiếp tục nói chuyện.

Huyệt thái dương của cô giáo đập thình thịch, “Chuyện này thì liên quan gì đến việc em chơi game trong giờ học?”

“Trường quy định không được ngủ trong giờ học.” Tôn Tường đổi sang chống cằm bằng tay kia, “Chơi cho tỉnh ngủ.”

Cô dạy Văn tức đến mức cười khẩy một tiếng, “Thế sao em không biết là trong giờ cũng cấm chơi game!”

Không đợi Tôn Tường trả lời, cô đã bắt đầu bài răn dạy.

Không ngờ lại bị dạy bảo bằng một bát súp gà có độc to tổ chảng, Tôn Tường cau mày, bắt đầu ngẩn ngơ. Mấy câu kia chỉ để trêu tức cô giáo thôi, cậu thật không hiểu nổi sao hôm nay cô lại cáu ghê như thế. Đúng là cậu vi phạm kỷ luật, nhưng cậu chỉ làm việc riêng vào lúc giáo viên giảng mấy điều vô dụng. Chuyện này cũng giống như việc hắn sẽ làm bài luôn trong lúc giáo viên đang giảng những phần kiến thức mà cậu đã hiểu, các giáo viên đều biết và cũng chưa bao giờ cản cậu. Ngược lại, nếu giáo viên giảng những kiến thức quan trọng, chẳng những cậu chịu nghe nhiều lần hơn, mà lần nào cậu cũng sẽ tập trung nghe thật kỹ.

Nghĩ một hồi, Tôn Tường lại buồn ngủ, ai ngờ lúc cậu đang chuẩn bị nhắm mắt thì chợt nghe cô dạy Văn nói một câu, “Hoặc là tập trung học hành không làm việc riêng, hoặc là kỳ thi tới em thi được 130 điểm, chọn một đi.”

Cơn buồn ngủ biến mất ngay tắp lự, Tôn Tường thu cánh tay đang chống cằm lại. Cậu không tài nào chỉ tập trung học không làm việc riêng. Với cậu, nghe những kiến thức không quan trọng chẳng khác gì đang lãng phí thời gian, vậy nên cậu chọn cái thứ hai.

Nhưng với tâm lý nổi loạn của cậu bây giờ, khả năng thi được 130 điểm gần như bằng không. Trừ khi xuất hiện một trong hai khả năng, thứ nhất là phát sinh kỳ tích, thứ hai là tìm được gia sư siêu xịn. Cái thứ nhất chắc không tồn tại, cái thứ hai cũng rất khó tìm.

Cho dù cậu đã hạ thấp yêu cầu nhưng vẫn vô cùng hiếm người nào thỏa mãn được hết những điều kiện còn lại. Cậu vẫn nhớ sau khi hắn nêu tiêu chuẩn với thầy Trần chủ nhiệm lớp xong, thầy trả lời: “Em có đang tìm gia sư đâu, em đang tìm một phiên bản khác của em đấy chứ!”

Cậu còn đang suy nghĩ xem làm sao để tìm một phiên bản khác của mình thì đã bị tiếng gõ cửa đột ngột vang lên và một giọng nói ôn hòa cắt ngang.

“Chào cô ạ.”

Cơn giận trong người cô giáo ngồi đối diện gần như biến mất hoàn toàn, cô còn đổi qua khuôn mặt tươi cười hòa nhã Tôn Tường chưa trông thấy bao giờ. Cậu kinh ngạc ngẩng nhìn theo cô, lập tức trông thấy nam sinh đứng cạnh cửa văn phòng.

Nam sinh nọ mặc đồng phục rất quy củ, hai bên cổ áo bẻ ngay ngắn sang hai bên vai, để lộ đoạn cổ trắng bóc. Anh bước vào cửa, đôi lông mày nhăn lại vì nắng dưới những sợi tóc mái lưa thưa lập tức giãn ra. Nam sinh ấy đeo một cặp kính gọng đen, ngũ quan thanh tú, khóe miệng mang nét cười cất tiếng chào cô giáo.

Nhìn phản ứng của cô, có thể đoán chắc rằng thành tích của anh bạn này rất khá, đặc biệt là môn ngữ văn. Tôn Tường lại ngắm nghĩa diện mạo ôn hòa của anh khóa trên, dự định trong lòng cơ bản đã ngã ngũ.

“Đây là ai vậy?” Tôn Tường có ngoại hình ưa nhìn, tính cách cởi mở nên khá có duyên với mọi người. Những học sinh tốp đầu cùng khối cậu đều biết hết, nhưng lại không có chút ấn tượng nào về người này.

Nghe vậy, cô dạy Văn một lần nữa dừng tầm mắt trên người Tôn Tường, thu hồi nét cười, khôi phục vẻ lạnh lùng, “Tiêu Thời Khâm lớp 12.” Cô cố tình nói thêm một câu, “Học thần trong suy nghĩ của học sinh ban xã hội.”

Biết được điều ấy, Tôn Tường phấn khởi đứng phắt dậy khỏi ghế, vừa định đi lại sực nhớ ra điều gì, bèn hỏi: “Anh ấy lớp 12 sao còn đến đây làm gì?”

“Tháng sau trường học sẽ tổ chức giải đấu hùng biện, em ấy đến tìm cô Lý phụ trách xin đơn đăng ký.”

“Vậy sao còn ôm xấp bài tập?”

“Người ta lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui không được à!” Cô dạy Văn vươn ta ra vẻ muốn đánh cậu.

Tôn Tường phản ứng nhanh như chớp nghiêng người né được, “Đương nhiên là được, em chỉ mong có thế ấy chứ.”

Cậu quay người, lưu luyến mân mê chiếc máy chơi game kiểu mới nhất, vội vàng đứng dậy trước khi cô Ngữ văn lại cáu điên lên. Lúc chuẩn bị bước ra khỏi cửa còn toe toét cười với cô một cái, “Cô cứ chờ đi, em sẽ thi được 130 điểm cho mà xem.”

Tôn Tường đi sang bàn làm việc ban nãy Tiêu Thời Khâm để chồng bài tập, nói với cô Lý đang cúi đầu chấm bài: “Cô ơi, cho em một tờ đơn đăng ký nhé.”

Cô Lý tạm ngừng tay, ngẩng đầu nhìn Tôn Tường với vẻ khó hiểu. Thấy vẻ mặt cậu rất nghiêm túc nên mới bỏ suy nghĩ rằng cậu đang thiếu giấy nháp mà lục lọi tìm ra tờ đơn đăng ký trên bàn làm việc hổ lốn đủ thứ giấy tờ, còn xua tay ý bảo khỏi cần cảm ơn.

Thu mấy chữ sắp rời khỏi miệng lại, cậu nhún vai bước ra ngoài, đuổi theo hướng Tiêu Thời Khâm rời đi. Vừa ra khỏi cửa cầu thang liền thấy bảng thành tích kỳ thi vừa rồi được dán trên bảng thông báo ngay góc rẽ.

Xếp hạng nhất chính là Tiêu Thời Khâm. Tôn Tường tò mò xem lướt qua, bỗng cảm thấy mình đã tìm được người thầy Trần nói.

Thành tích của hai người gần như đối lập nhau hoàn toàn, quan trọng nhất là Tiêu Thời Khâm cũng học lệch. Nhưng anh cũng không lệch nặng như Tôn Tường, môn thấp nhất cũng vẫn đạt 130 điểm.

Tôn Tường tăng tốc chạy đi tìm người, vừa qua một lối rẽ, cậu liền thấy người kia chuẩn bị đi vào phòng học.

“Tiêu Thời Khâm, chờ chút!”

Tiêu Thời Khâm giật mình vì bị gọi lại, quay đầu liền thấy một cậu trai xa lạ đang rảo bước về phía mình.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì không?” Tiêu Thời Khâm lịch sự hỏi.

“Qua chỗ khác nói chuyện đi.”

“Vậy cậu chờ tôi phát đơn đăng ký xong đã.”

“Được.”

3.

Phía sau tòa nhà lớp học là một vườn hoa nhỏ, giờ đang mùa hè, lại là thời gian nghỉ trưa, phần đa học sinh đều đang ngủ, chẳng mấy người đến đây. Nơi này nghiễm nhiên trở thành một chỗ rất tốt để bàn chuyện.

Dưới tán cây có chỗ râm mát, Tôn Tường kéo người đi thẳng về phía đó. Tiêu Thời Khâm muốn giãy tay ra khỏi tay cậu, khổ nỗi Tôn Tường nắm quá chặt, thử mấy lần đều thất bại, cuối cùng vẫn là Tôn Tường nhận ra rồi chủ động buông tay.

“Tôi là Tôn Tường, lớp 11 ban khoa học tự nhiên, tôi muốn nhờ anh bổ túc môn Ngữ văn giúp tôi.”

Tôn Tường tựa lưng vào thân cây to lớn, đôi mắt hẹp dài bị nắng chiếu vào nên phải nheo lại nhìn chằm chằm Tiêu Thời Khâm vì giữ khoảng cách mà chấp nhận đứng dưới nắng.

Thẳng thắn thật đấy, Tiêu Thời Khâm thầm nghĩ. Trong trí nhớ của anh không hề tồn tại người này, nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn đây là lần đầu tiên gặp nhau.

Tiêu Thời Khâm từ chối khéo, “Xin lỗi, chương trình học lớp 12 rất nặng, tôi cũng không có ý định giúp người khác bổ túc.”

Khó khăn lắm mới tìm được đúng người, Tôn Tường không dễ gì chịu bỏ qua. Đâu ai biết tìm được một người khác có thể khiến hắn hài lòng liệu sẽ khó khăn đến chừng nào chứ. Càng dở hơn là cậu đã mạnh miệng nhận lời rồi, lỡ mà làm không được thì không biết cô dạy Văn sẽ phạt cậu ra sao đâu. Vậy nên cậu nhanh chóng liệt kê hết tất cả những thứ mình có hoặc có thể tận dụng làm thù lao ra, mong mỏi Tiêu Thời Khâm sẽ thay đổi suy nghĩ. Trước hết bắt đầu từ điều kiện trực tiếp nhất.

“Tôi có thể trả học phí, hai trăm một tiếng được chứ?” Cậu lom lom nhìn vào đôi mắt bên dưới Tiêu Thời Khâm, cố hết sức tìm lấy dù chỉ là một gợn dao động từ trong đó.

Tiếc là chẳng có chút thay đổi nào cả, Tiêu Thời Khâm hoàn toàn không hề hứng thú với điều kiện ấy.

“Tôi nghĩ là cậu hiểu lầm rồi. Tôi thật sự không muốn phân tâm trong khoảng thời gian chuẩn bị thi đại học này.”

Tôn Tường nghe giọng Tiêu Thời Khâm rất kiên quyết liền biết nói thêm gì nữa cũng không được, chợt thấy hụt hẫng. Cậu cúi đầu, lọn tóc mái che khuất đôi mắt đang rũ xuống khiến cặp đồng tử đẹp đẽ, sáng ngời ấy như bị phủ một lớp tro bụi. Tiêu Thời Khâm đứng từ xa nhìn lại cũng không kìm được mà nảy ra suy nghĩ muốn lên tiếng dỗ cậu vài câu, anh bắt đầu ghét bỏ cái sự hơi hơi mê cái đẹp của mình.

“Hai ngày cuối tuần, mỗi hôm một tiếng.”

“Hả?” Tôn Tường sực hiểu, ngẩng phắt đầu lên, dáng vẻ ủ dột khi nãy đã biến mất tăm, “Vậy chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi.”

Tiêu Thời Khâm đọc số điện thoại của mình cho cậu.

4.

Đang chìm trong đống đề của buổi tự học tối, Tiêu Thời Khâm chợt hoàn hồn, anh nhìn chằm chằm chiếc bút gần hết mực đang cầm, cảm thấy mình thật sự bị diện mạo của Tôn Tường mê hoặc nên mới đồng ý như bị ma xui quỷ khiến thế kia.

Anh bắt đầu tự mắng bản thân trong bụng, thề rằng về sau sẽ không vập vào chuyện tương tự nữa. Còn chưa tự mắng mình xong, anh chợt nghe thấy tiếng động rất nhỏ, trên tờ đề toán trước mặt nhiều thêm một viên giấy. Anh nhướng mày, mở viên giấy ra, trên đó là những con chữ như rồng bay phượng múa.

“Xuống cuối lớp ngồi không?”

Tiêu Thời Khâm quay đầu lại liền thấy Tôn Tường đang ngồi ở dãy bàn trống cuối lớp vẫy tay cười với mình. Tiêu Thời Khâm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn giáo viên trông lớp tự học trên bục giảng, thấy thầy gục đầu trên bàn, trước mặt dựng một quyển sách chắn tầm nhìn trông như đang ngủ thì mỉm cười, cầm vài tờ đề và bút nhẹ nhàng đi xuống dãy bàn cuối cùng.

Tôn Tường kéo ghế ra giúp anh, Tiêu Thời Khâm cứ vậy ngồi xuống luôn.

“Sao cậu lại tới đây?”

“Lão Trần chủ nhiệm lớp tôi biết vụ tôi cam đoan với cô văn nên hỏi có phải hôm nay tôi vẫn chưa tỉnh ngủ không. Thế là tôi kể với ổng về anh, ổng nghe xong thì mừng lắm, đóng gói tôi quẳng qua đây luôn.”

Nói xong, Tôn Tường còn ra chiều hơi buồn bực, giận dỗi viết mà như đang rạch trên giấy.

Bất giác nhoẻn miệng cười, Tiêu Thời Khâm cũng đoán được nếu không tới đây thì cậu ta sẽ làm gì.

“Anh cứ yên tâm, tôi sẽ nghe lời anh.” Cậu chỉ lên mặt bàn, “Nhìn nè, tôi mang cả đề bài tập theo đó.”

Hai người chầm chậm cặm cụi làm đề, miệt mài học tập hơn cả những người xung quanh. Gần đây, khối 12 đang ôn lại kiến thức lớp 11, Tiêu Thời Khâm đang làm đề tổng hợp kiến thức đại số 11. Những bài đầu làm khá trơn tru, càng về cuối, độ khó càng tăng lên. Bài cuối cùng thật sự hóc búa với Tiêu Thời Khâm, anh dùng công thức tính toán kín một tờ nháp, kết quả… Giải không ra.

Anh cúi người định lấy thêm giấy nháp, không ngờ chồng giấy đã hết nhẵn, lúc ngẩng đầu lên lại va phải cùi chỏ tay cứng đơ. Tiêu Thời Khâm ôm trán, Tôn Tường sốt ruột muốn xem anh bị va thế nào nhưng tay anh cứ ôm cứng lấy đầu, gỡ thế nào cũng không ra.

“Cứ ôm đầu mãi thì làm được gì?”

“Để tôi thổi cho anh nhé?” Cậu tự nói ra mà còn thấy khó hiểu.

“…” Có lẽ thật sự rất đau, Tiêu Thời Khâm buông tay ra, cái trán trắng trẻo, trơn bóng xuất hiện vết bầm lớn đỏ bừng còn có chỗ hơi tím. Tôn Tường thấy hơi có lỗi, cậu ghé sát đầu lại, nhẹ nhàng thổi từng luồng khí mát lên chỗ bị bầm, tỉ mỉ như thể cứ làm vậy là sẽ hết đau thật.

Nhưng mà lại thấy hơi nóng nóng.

Thổi một hồi, Tiêu Thời Khâm vội vàng xua tay ý bảo đủ rồi, bấy giờ Tôn Tường mới ngồi thẳng người lại. Lúc ngoảnh đầu qua, cậu thấy tờ nháp chi chít chữ của Tiêu Thời Khâm mới hiếu kỳ xem thử đề toán kia. Cậu ghé sát mái đầu xù xù của mình lại, anh cũng không cản. Đọc đề xong, Tôn Tường suy nghĩ vài phút rồi quay sang xin Tiêu Thời Khâm giấy nháp. Bỏ qua cảm giác nhột nhột khi ngọn tóc đâm vào mặt, Tiêu Thời Khâm nhìn quanh bàn, cuối cùng dừng lại trên quyển vở.

“Thật luôn á hả?”

Anh xé một tờ ra đưa cho Tôn Tường, “Ừ, cứ tạm thế cái đã.”

“Okela.”

Tốc độ tính toán của Tôn Tường rất nhanh, Tiêu Thời Khâm ngồi cạnh cùng tính theo cậu nhưng tốc độ chỉ bằng một nửa. Lúc tính ra kết quả cuối, Tiêu Thời Khâm vội vàng tìm kết quả ở trang đáp án, thấy đúng rồi, anh mới giật mình.

“Cậu giỏi toán ghê ha.”

Tôn Tường kiêu ngạo hừ một tiếng, tranh thủ huênh hoang, “Đúng thế, anh thấy Toán tôi đỉnh không, giải đề giúp anh được luôn, vậy liệu có thể cho tôi thêm một tiếng học bổ túc không?”

“Để tôi cân nhắc.”

Phương pháp giải được Tôn Tường đưa ra cho Tiêu Thời Khâm bằng cách thức dễ hiểu nhất, anh tự tính lại một lần nữa, đáp án cũng y hệt, khúc mắc trong lòng rốt cuộc cũng biến mất hoàn toàn. Anh vô thức cảm thán một câu, “Hóa ra có thể giải đơn giản như thế.” Nói rồi anh lại nhìn Tôn Tường, tò mò hỏi: “Cậu không chê tôi ngốc à?”

Suýt nữa là nói ra thật rồi đấy.

“Như thế làm tổn thương lòng tự trọng của anh lắm.”

Khuôn mặt Tôn Tường rặt vẻ tôi rất biết suy nghĩ cho anh đấy, mau khen tôi đi nào.

“Cậu như thế này cũng rất gây tổn thương lòng tự trọng của tôi.”

“Hở?!”

5.

Suốt mấy tối liền, hôm nào Tôn Tường cũng bị thầy chủ nhiệm lớp mình tống tiễn đến tầng 1 của khối 12. Lớp 12-1 còn để chừa riêng một bàn cho cậu thể hiện sự chào đón. Có một lần, thầy Trần tìm gặp Tiêu Thời Khâm nói chuyện riêng, kể một tràng về những sự tích tai ác của Tôn Tường rồi lại sụt sùi nói thầy vất vả bao nhiêu mới quản được cậu trai kia xong loáng cái lại đổi sang biểu cảm kiên cường nhanh như kịch múa đổi mặt dạy Tiêu Thời Khâm kinh nghiệm chuyên dụng để đối phó với Tôn Tường tích lũy qua nhiều năm cuối cùng còn không quên nhờ Tiêu Thời Khâm cố gắng nhẫn nại nhiều chút với Tôn Tường.

Tóm lại, qua cuộc nói chuyện dài đằng đẵng, Tiêu Thời Khâm chỉ cảm thấy Tôn Tường mà anh và thầy biết có lẽ không phải cùng một người.

Thầy Trần lại tưởng rằng cậu học sinh ngoan Tiêu Thời Khâm bị tác phong của Tôn Tường dọa hoảng luôn rồi, bèn vươn tay vỗ vai anh nói mấy câu an ủi.

Sau khi ra khỏi văn phòng, Tiêu Thời Khâm đụng mặt Tôn Tường mới trở về từ cửa hàng bán đồ ăn vặt. Cậu ta xách một cái túi to bự, bên trong muôn hình muôn vẻ món gì cũng có.

“Cậu mua nhiều thế có ăn hết được không?”

“Tôi mua cho anh đó.”

“Mua cho tôi?”

“Đúng thế, tôi đã hỏi bạn ngồi bàn trên của anh, anh kia bảo anh thích ăn vặt lắm.” Tôn Tường nhét cái túi to đó vào tay Tiêu Thời Khâm, “Thấy không, tôi đối xử với anh tốt quá trời luôn.”

Chắc hẳn bên trong túi có không ít đồ uống, Tiêu Thời Khâm xách thấy khá nặng, bèn đổi tay, trên tay đã in một vệt hằn đỏ.

“Cậu bị cậu ta lừa rồi.”

“Móa nó chứ!”

Vươn tay chặn Tôn Tường đang giận đùng đùng muốn đi tính sổ lại, Tiêu Thời Khâm vuốt lưng cậu như đang dỗ trẻ con. “Đừng giận, tôi không ăn thì cậu ăn cũng được.”

Hai người đang đứng trước của cầu thang, vì sát giờ vào tiếp, nơi này không có bất kỳ ai khác, Tôn Tường với chiều cao 1m85 điềm nhiên cúi đầu ôm chặt lấy Tiêu Thời Khâm, còn dụi dụi bên cổ anh, những sợi tóc của cậu đâm vào khiến anh ngứa ngáy.

Cảm thấy gần gũi quá mức thế này thật không ổn, anh vội vàng đẩy Tôn Tường ra khi chuông báo sắp đến giờ vào tiết vừa reo lên.

“Được rồi, mau về lớp đi.”

“Ừ.”

6.

Cuối cùng, đồ ăn vặt vào hết bụng anh bạn ngồi bàn trên của Tiêu Thời Khâm. Tối đó, lúc vào lớp, Tôn Tường còn cố tình đổi chỗ với Tiêu Thời Khâm để đá nam sinh ngồi bàn trên mấy cái. Anh bạn bàn trên cụng đầu vào bàn sưng thành cục u to đùng ngoảnh lại định chửi nhau, thấy cơ bắp trên tay Tôn Tường lại nhùn, quay người dịch ghế tiến lên trước thêm chút.

“Lần sau không được làm vậy nữa.”

“Ừ, chuyện nhỏ thôi mà.”

Tiếp đó, Tiêu Thời Khâm chợt nghe thấy một tràng cười rúc rích. Anh quay sang nhìn đầy vẻ khó hiểu, Tôn Tường đang gục đầu xuống xấp đề bài, úp mặt vào bàn cười, người còn run bần bật. Hình ảnh đáng sợ đến mức Tiêu Thời Khâm tưởng Tôn Tường bị điên rồi, bút trên tay dừng trên trang giấy đọng thành một chấm mực đặc quánh. Anh lay Tôn Tường mãi mà không được, đang định lên nhờ thầy giáo hỗ trợ thì người kia đã tự ngồi thẳng dậy, miệng còn không ngừng lẩm bẩm “chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.”

“Tiêu Thời Khâm? Chuyện nhỏ? Ha ha!”

Cái năng lực bắt trọng tâm kỳ quặc chết tiệt này, Tiêu Thời Khâm thật sự cạn lời rồi.

Đến tận lúc tan tiết, Tôn Tường vẫn không ngừng lảm nhảm về “Chuyện nhỏ” cứ như vừa phát hiện ra lục địa mới. Tiêu Thời Khâm trước nay dễ tính, ôn hòa cũng tức đến mức không thèm để ý đến cậu nữa. Nhận ra rồi, Tôn Tường cũng chẳng biết dỗ người khác, chỉ đành ê ê gọi anh bạn ngồi bàn trên.

Lần này, anh bạn ngồi bàn trên đã có kinh nghiệm, cười toe toét hỏi có chuyện gì, kết quả lại nghe thấy câu hỏi làm sao để dỗ người khác. Một lần nữa so sánh sức mạnh của bản thân và người đối diện, anh bạn bàn trên lựa chọn xả giận bằng miệng.

“Hai cậu đúng là cái đồ

“Nói tiếng người!”

Tiêu Thời Khâm đang cáu kỉnh cúi đầu làm đề cũng tò mò ngẩng lên hóng chuyện.

“!”

7.

Đã hẹn sẽ tới thư viện học bổ túc vào thứ bảy.

Tiêu Thời Khâm lo có tình huống bất ngờ xảy ra nên đi sớm hơn giờ hẹn mười phút. Vừa vào, đang định tìm chỗ ngồi, trông thấy Tôn Tường đã ngồi trong góc, anh bỗng thấy hơi vui vui, thầm nghĩ có khi bổ túc cho cậu ta thêm một tiếng cũng được. Ngồi xuống bên trái Tôn Tường, vừa định nói ý định của mình thì lại nghe Tôn Tường hỏi, “Sao tên Wechat của anh lại là Diệt Sinh Linh?”

“Cậu tới sớm thế chỉ vì chuyện này thôi à?”

“Đúng vậy.”

“…”

Anh hối hận rồi.

“Chẳng tại sao cả.” Tiêu Thời Khâm trả lời câu hỏi của cậu.

Nhận được câu trả lời, Tôn Tường cũng chẳng vui vẻ mà cứ lầm bầm lầu bầu.

“Trông anh vừa đẹp trai, vừa ôn hòa như thế, đặt tên là “Vạn Vật Sinh Sôi” hợp hơn chứ.” Cậu quay sang, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tiêu Thời Khâm, “Hay là đổi nickname đi Chuyện Nhỏ.”

Tiêu Thời Khâm né tránh ánh mắt cậu, lấy tập đề hôm qua đã sắp xếp xong ra, “Thôi khỏi.”

Lấy một đề trong số đó ra đặt trước mặt Tôn Tường, chặn mấy ý tưởng nhảm nhí của cậu ta lại, “Làm đi, trước khi bổ túc tôi phải xem trình độ cậu đến đâu đã.”

Đề anh đưa cho Tôn Tường là một đề kiến thức căn bản, Tôn Tường làm nửa tiếng là xong, anh xem lướt qua thì thấy gần như đều đúng. Tôn Tường vẫn luôn quan biểu cảm của anh, thấy anh không có phản ứng gì khác lạ liền khoe khoang, “Đề này của anh dễ ợt luôn, chẳng có gì khó cả.”

“Thế à?” Tiêu Thời Khâm đưa tay đẩy kính, nét cười treo nơi khóe miệng. Tôn Tường tự nhiên thấy lạnh sống lưng, cứ cảm giác sắp có chuyện xấu.

Lại giao cho cậu thêm một đề nữa, lần này Tiêu Thời Khâm viết xong bài tập rồi mà Tôn Tường vẫn đang ngồi vừa viết vừa càu nhàu, tóc cũng bị cậu vò cho xù tung lên.

“Má nó, cái quái gì thế này!”

“Sao?”

“Chuyện Nhỏ, sao vừa bắt đầu anh đã bắt tôi làm cái đề này vậy?” Tôn Tường buồn bực.

“Gây tổn thương lòng tự trọng của cậu đó.”

Tôn Tường cảm thấy câu này nghe quen lắm luôn, ngẫm nghĩ một hồi thì sực nhớ ra đây chẳng phải câu cậu từng nói lúc dạy cách giải đề Toán cho Tiêu Thời Khâm hay sao. Hình như cậu đã phát hiện ra một phương diện khác của Tiêu Thời Khâm rồi.

Những phần bị bỏ trống hoặc làm sai đều được Tiêu Thời Khâm phân tích cặn kẽ từng chút. Cậu chống má nghiêng đầu nhìn đôi hàng mi như hai chiếc quạt nho nhỏ của anh, cảm thấy Tiêu Thời Khâm cúi đầu nghiêm túc giảng bài còn điển trai hơn cả lúc bình thường, cứ thế lại phân tâm không nghe giảng.

Đợi đến lúc giảng hết một đề, Tiêu Thời Khâm hỏi có hiểu không cậu mới hoàn hồn. Tiêu Thời Khâm nhướng mày, liếc một cái là biết cậu không tập trung nhưng cũng không giận mà kiên nhẫn nói lại một lần nữa. Lần này, vì áy náy nên Tôn Tường ngoan hơn hẳn, toàn tâm toàn ý tập trung vào việc chữa bài.

Thư viện dần đông người hơn, ánh nắng ngoài cửa cũng càng lúc càng chói mắt, xuyên qua cửa kính, chiếu rọi vào hai người đang ngồi trong góc nhỏ. Tiêu Thời Khâm vô thức nhíu mày, Tôn Tường lập tức vươn tay che vệt nắng trước mắt anh. Một tiếng học bổ túc, cậu đổi tay vài lần nhưng chưa bao giờ buông. Tiêu Thời Khâm rất tập trung, đến tận khi thấy bóng cánh tay cậu đổ xuống mới biết chuyện. Anh kéo cánh tay Tôn Tường đang che trước mắt mình xuống, xoa bóp giúp cậu.

“Cậu ngốc quá vậy.”

“Anh nhíu mày xấu chết đi được.”

Cậu vươn một cánh tay mỏi nhừ khác tới, vuốt ve hàng lông mày đang nhăn tít lại của Tiêu Thời Khâm bằng đầu ngón tay, lại thuận theo da thịt mịn màng trượt xuống khóe miệng anh, kéo cong nơi ấy lên thành một nụ cười.

Tiêu Thời Khâm rụt người định tránh, đầu ngón tay lành lạnh kia đã rời đi trước.

Tay bị tê mỏi cảm giác như có kiến bò trong xương thịt, Tiêu Thời Khâm sợ cậu đau, không dám dùng sức quá mạnh, chậm rãi xoa bóp một hồi cho cơ bắp giãn hơn rồi mới dần dần làm mạnh hơn.

Gom hết tài liệu vào cặp, hai người đứng dậy. Tôn Tường cảm thấy một tiếng này còn hơn cả mười tiết cậu nghe giảng, càng vững tin vào việc sẽ thi được 130 điểm, kéo Tiêu Thời Khâm muốn mời anh ăn cơm. Hơn một giờ đồng hồ Tiêu Thời Khâm nói không ngớt miệng, cổ họng đã sắp khô cháy, trên đường trông thấy một quán trà sữa, anh lập tức chủ động kéo Tôn Tường vào.

“Tôi uống nước chanh, cậu thì sao?”

“Trà đào tứ kỳ xuân kem cheese.”

Hảo ngọt ghê. Tiêu Thời Khâm thò tay định lấy tiền trong túi, vừa mới chạm đến ví đã nghe tiếng thông báo thanh toán thành công. Anh đành rút tay ra, nhận lấy ly nước chanh đầy đá lạnh, quay đầu cảm ơn Tôn Tường.

Tôn Tường miệng ngậm ống hút khoát tay tỏ vẻ không cần cảm ơn.

8.

Cuối cùng, tờ đơn đăng ký cuộc thi hùng biện xin từ chỗ cô Lý vẫn bị Tôn Tường dùng làm giấy nháp. Thấy trên bàn Tiêu Thời Khâm vẫn còn một xấp đơn trắng, cậu mon men thò tay định lấy liền bị ăn một đập bằng quyển vở cuốn tròn, thế mới chịu thu tay về.

Cậu nhoài người ra bàn, nhìn Tiêu Thời Khâm từ tốn đọc tập bản thảo diễn thuyết đã chuẩn bị bằng chất giọng truyền cảm. Giọng anh lúc nào cũng nhu hòa như làn gió xuân thổi tới, vừa dễ chịu, vừa ấm áp nhưng lúc này ngữ điệu lại được nhấn nhá rất có chủ ý, ôn hòa mà không thiếu điểm nhấn, kết hợp với nội dung diễn thuyết, mang đến cho người nghe cảm giác tràn trề hy vọng.

Trong vô thức, Tôn Tường đã bị cuốn theo khả năng truyền cảm mạnh mẽ của Tiêu Thời Khâm, mãi đến lúc kết thúc bài nói, Tiêu Thời Khâm vươn tay quơ quơ trước mặt, cậu mới hoàn hồn.

“Chắc chắn quán quân sẽ về tay Chuyện Nhỏ!” Tôn Tường kích động khẳng định với Tiêu Thời Khâm.

“Cảm ơn lời chúc của cậu.”

9.

Khi đứng trên sân khấu, bài diễn thuyết Tiêu Thời Khâm mang đến còn lay động lòng người hơn cả khi anh luyện tập. Tận hai giây sau khi anh ngừng lời, tiếng vỗ tay nhiệt liệt bùng nổ giòn giã đến mức Tôn Tường ngồi dưới khán đài chỉ muốn nhào lên bịt tai giúp Tiêu Thời Khâm.

Buổi chiều, Tôn Tường mời Tiêu Thời Khâm đi ăn lẩu, bảo rằng để chúc mừng anh giành được giải nhất. Cầm thực đơn trên tay, Tôn Tường chẳng thèm quan tâm sức ăn của hai người ra sao mà cứ gọi một đống đồ, đến cuối bữa, thậm chí Tôn Tường còn muốn tự đập chết mình vì ăn không nổi.

Lúc ra khỏi quán lẩu, bầu trời đã tối đen, vài ngôi sao lác đác điểm trên nền không trung. Hai người không về thẳng nhà mà lòng vòng dạo bộ cho tiêu cơm. Đang đi thì đạp phải một cái lon đã bị giẫm bẹp, Tôn Tường bịt mũi, đá nó vào con hẻm nhỏ đầy mùi rác rưởi hôi hám, ai ngờ ngay giây tiếp theo lại có tiếng chó sủa vang lên.

Không kịp nghĩ gì, cậu vội vàng tóm lấy tay Tiêu Thời Khâm, kéo anh chạy thục mạng. Con chó hoang sau lưng đuổi theo như thấy được miếng mồi ngon, tiếng sủa không ngừng vang lên như đang đòi mạng. Mồ hôi rịn đầy trán hai người, lòng bàn tay nắm chặt lấy nhau cũng dinh dính. Mồ hôi ướt đẫm in thành một mảng màu xám lớn trên lưng áo trắng Tôn Tường đang mặc. Cậu bất chợt lo lắng nếu Tiêu Thời Khâm vì cậu mà bị thương thì phải làm sao nhưng hiện tại không phải thời điểm để suy nghĩ những điều này. Tiêu Thời Khâm thể lực bình thường chạy nhanh suốt khoảng thời gian dài đã sắp hết sức, môi anh trắng bệch, tim đập thình thịch như sắp nổ tung.

Khu vực này chẳng có bóng người nào xuất hiện, ngay cả những bóng đèn đường cũ hỏng cũng không được sửa chữa. Không có ai để cầu cứu, Tôn Tường bắt đầu quan sát những đồ vật xung quanh hòng tìm kiếm thứ gì đó dùng được. Lúc trông thấy hai vỏ chai bia, cậu dừng lại, vơ lấy một chai trong đó ném về phía con chó hoang đang đuổi theo như điên. Cái chai đập trúng vào nó rồi rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ sắc nhọn. Nó rít lên một tiếng rồi quay người bỏ chạy.

Đã không còn nguy hiểm nữa nhưng Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm vẫn chưa hết hãi hùng. Cả hai thở hổn hển liên hồi như người sắp chết. Nhịp thở của Tôn Tường dần ổn định lại nhưng cảm giác nguy hiểm trùng trùng trong cậu vẫn chưa biến mất, cậu ôm ghì lấy Tiêu Thời Khâm, giữ chặt vai anh, ôm siết vòng eo mảnh khảnh của anh, hít lấy mùi hương đặc biệt có thể khiến cậu an tâm từ trên người anh.

Nhận ra sự khác lạ của Tôn Tường, Tiêu Thời Khâm chịu đựng cảm giác khó chịu, vươn tay vuốt ve tấm lưng ướt đẫm mồ hôi đang run rẩy của cậu nhằm trấn an.

“Không sao đâu.”

“Có tôi đây.”

Hai câu, sáu từ ngắn ngủi, Tôn Tường lại cảm thấy thật an toàn.

Đêm đó, ánh trăng không sáng rõ, bởi một nửa đã nằm ở nhân gian.

10.

Qua chuyện lần đó, hai người xích lại gần nhau hơn hẳn, đồng thời cũng ít ra ngoài vào tối muộn hơn. Tiêu Thời Khâm chuyển một tiếng bổ túc tăng thêm trước đó sang buổi sáng.

Kết thúc cuộc thi hùng biện không bao lâu, đám học sinh nhanh chóng bước vào đợt thi giữa học kỳ. Lần này, Tôn Tường tự tin hơn cả thường ngày, không thèm xem kết quả đã đến thẳng văn phòng.

“Thế nào cô ơi?” Tôn Tường kiêu ngạo nhìn cô dạy Văn đang kinh ngạc. Qua nét mặt cô, có thể đoán được kết quả thi lần này của Tôn Tường rất khá.

Hồi lâu sau, cô dạy Văn mới bình tĩnh đặt phiếu điểm xuống bàn. Tôn Tường tranh thủ liếc nhìn một cái, 137 điểm, cao hơn cả dự đoán.

“Giỏi đấy Tôn Tường, sao thi được điểm cao vậy?”

“Trả máy chơi game cho em đi rồi em sẽ nói cho cô biết.”

Nụ cười vừa xuất hiện trên khuôn mặt cô giáo dạy văn sắp tắt ngúm. Cô kéo ngăn kéo bàn làm việc ra, đưa máy chơi game cất trong đó cho Tôn Tường, “Nói đi.”

“Chuyện Nhỏ bổ túc cho em đó.”

Lẩm nhẩm cái tên ấy mấy lần cô mới giật mình nhận ra đó là ai, “Tiêu Thời Khâm?”

Tôn Tường gật đầu.

“Thế thì em quá là giỏi.”

“Đương nhiên rồi.”

11.

Tôn Tường chạy tới lớp của Tiêu Thời Khâm, muốn chia sẻ tin vui này với anh nhưng tìm khắp lớp vẫn không thấy anh đâu. Cậu sốt ruột kéo đại một người lại hỏi thăm về Tiêu Thời Khâm.

Hóa ra Tiêu Thời Khâm thức đêm ôn bài bị sốt nhưng vẫn cố đi học vì sắp thi, kết quả sốt đến mức ngất xỉu ngay tiết tự học đầu tiên, được đưa vào viện.

Nghe vậy, Tôn Tường vừa cuống vừa lo, gấp gáp hỏi bệnh viện nào.

Thấy cậu vội vã như vậy, bạn học cũng không úp úp mở mở, “Bệnh viện XX.”

Nhận được câu trả lời, Tôn Tường quay người chạy thẳng xuống vườn hoa phía sau tòa nhà lớp học. Ở đó có đoạn tường thấp chỉ tầm hai mét rưỡi, tuy Tôn Tường không trốn tiết nhưng thỉnh thoảng đi học muộn toàn trèo từ đây vào.

Cậu lùi về sau vài nước, sau khi đã đủ khoảng cách để lấy đà liền vọt thẳng lên trước. Lúc còn cách bức tường chừng một mét thì bật lên, chân phải đạp lên mặt tường, mượn lực bật người lên cao, hai tay bám vào mép tường, chân trái trèo lên, chân phải theo sát sau đó. Sau khi trèo vững rồi liền nhảy thẳng xuống khỏi bức tường hai mét rưỡi không chút do dự.

Hai chân hơi run lên vì nện mạnh xuống đất, Tôn Tường không thèm quan tâm, chỉ dậm dậm vài cái rồi bắt xe, đi thẳng đến bệnh viện.

Trên đường, cậu dừng lại mua một phần canh gà ninh sẵn, định bụng để Tiêu Thời Khâm ăn đêm, tiện thể bồi bổ cho anh luôn.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tiêu Thời Khâm đã tháo kính đang nằm trên giường bệnh, tay phải cắm kim truyền. Đôi mắt mơ hồ sau bức màn che quay sang nhìn theo hướng âm thanh vang lên, anh lập tức trông thấy Tôn Tường đang vội vàng, lo lắng bước về phía anh với chiếc túi nilon to bự trong tay.

“Cậu trốn học à?”

Tôn Tường ngần ngừ không đáp.

“Mau quay về đi.” Tiêu Thời Khâm hơi sốt ruột, còn ho khan vài tiếng.

Tôn Tường đặt canh gà xuống chiếc tủ cạnh giường, rót một cốc nước ấm đưa cho anh, giọng điệu kiên quyết, “Tôi không về.”

Tiêu Thời Khâm trừng mắt nhìn cậu, không hiệu quả. Anh thở dài một hơi, nói sao thì Tôn Tường trốn học cũng vì lo lắng muốn đến thăm anh, vậy mà anh lại cau có, không chịu nhìn nhận tấm lòng của người ta. Chuyện trốn học để nói sau vậy, có điều khác làm anh tò mò hơn, “Sao cậu ra khỏi trường được?”

Tôn Tường đặt chiếc cốc lại tủ đầu giường, kéo ghế tới ngồi, giọng điệu cực kỳ thoải mái, “Sau trường có đoạn tường thấp lắm, tôi trèo qua.”

Tiêu Thời Khâm cũng biết đoạn tường đó, hồi làm ủy viên kỷ luật, anh còn chuyên môn tới chỗ đó chờ sẵn, bạn học sinh nào nhảy từ đó xuống cũng sợ nhũn cả chân ngã lăn quay ra đất xin anh tha. Có vài lần nghiêm trọng hơn, anh chứng kiến bạn học nhảy từ trên tường xuống rồi ngã gãy chân. Anh vội cúi đầu nhìn chân Tôn Tường, ngoại trừ chút bụi đất bám vào, hai chân dưới ống quần được xắn gọn lên không có thương tích gì, bấy giờ mới yên tâm.

“Cậu liều quá đi mất!”

“Chuyện Nhỏ đừng giận mà, anh nhìn nè, chẳng phải tôi vẫn nguyên lành còn gì.”

Cậu giả bộ như rất đáng thương, giọng cũng dài ra, kéo tay áo Tiêu Thời Khâm không cho anh ngoảnh đi lần nữa. Dường như bị diễn xuất non nớt của Tôn Tường chọc cười, khóe môi Tiêu Thời Khâm hơi nhếch lên một chút.

Tôn Tường tranh thủ mở hộp canh gà ra bưng đến trước mặt Tiêu Thời Khâm, còn rất tự hào nói: “Chuyện Nhỏ nhìn nè, đây là canh gà tôi ninh riêng cho anh đấy.”

“Cậu cho là tôi không đeo kính thì không trông thấy logo trên hộp chắc?”

“Đừng bóc mẽ tôi thế mà, Chuyện Nhỏ, anh không thể giả vờ cảm động sao?”

“Rồi rồi.”

Tiêu Thời Khâm ngẩng đầu, đôi mắt trước nay giấu sau cặp kính giờ không còn bị ngăn trở nữa, mọi cảm xúc của anh đều hiển hiện trước mắt Tôn Tường. Đôi mắt ấy không có chút tơ máu nào mà sạch sẽ, trong veo, ẩn chứa tình cảm nồng cháy như biển rộng sóng trào, khiến người lữ khách dừng chân ngắm nhìn như chết chìm trong ấy. Cậu gần như không phân biệt nổi rốt cuộc ánh mắt ấy đang giả bộ hùa theo cậu hay thật sự cảm động.

Cứ nhìn như vậy một lúc, Tôn Tường bật cười. Ngoại hình hắn vốn ưa nhìn, đường nét sắc sảo mà hài hòa, dáng người cao ráo lại có bắp thịt nở nang, là tiêu chuẩn hotboy trường học mọi người đều thích. Điểm khác biệt lớn nhất ở cậu là sức sống thiếu niên cực kỳ mãnh liệt, khi cậu mỉm cười, sức sống ấy giống như chai bia bị xóc mạnh, bạn vừa khui nắp, nó sẽ nổ bụp một tiếng, bọt trắng tranh nhau ồ ạt tuôn ra.

“Anh cười gì đó?”

“Cậu rất đẹp trai.”

Thịt được hầm nhừ, róc xương, vị canh rất vừa miệng, Tiêu Thời Khâm vốn không muốn ăn lắm nhưng cũng thấy ngon, ăn hết sạch một suất canh.

Trước khi Tôn Tường tới, Tiêu Thời Khâm đã ngủ một giấc, giờ bèn cầm điện thoại đọc mấy cuốn sách tiêu biểu về kỳ thi tuyển sinh đại học. Tôn Tường không làm phiền anh, đeo tai nghe vừa nghe nhạc vừa chơi game một mình.

“Tôi từng thấy sao băng rơi xuống mặt đất eh
Tôi từng thấy những tham vọng đen tối nhất eh
Tôi từng bị thanh kiếm sắc bén đâm sau lưng eh…”

Chắc đánh thắng game, Tôn Tường rất vui vẻ ngâm nga theo bài hát đang nghe. Giọng cậu là sự kết hợp giữa âm sắc trong trẻo của thiếu niên và trầm thấp bắt tai của đàn ông trưởng thành, hát lên quả thật nghe rất hay.

“Đối với em, tôi yêu em nhiều hơn bất kỳ người nào khác, em tựa như một tôi khác tồn tại trên thế giới này…”

Hứng thú đọc sách bị tiếng hát của Tôn Tường cướp sạch. Bài hát này anh đã từng nghe, hay nói đúng hơn là anh nghe được nó từ danh sách bài hát của Tôn Tường. Nhưng chầm chậm nghe, Tiêu Thời Khâm thấy hình như cậu ta hát sai một câu rồi, ngẩng đầu lên nhìn, Tôn Tường vẫn chăm chú chơi game nãy giờ, anh cho rằng mình nghe nhầm rồi, bèn đặt điện thoại xuống bên cạnh, nằm trên giường nghe cậu hát.

12.

Chuyện học bổ túc tạm dừng lại vào tháng cuối cùng, Tiêu Thời Khâm bắt đầu dồn toàn lực vào việc ôn thi đại học. Tôn Tường ngừng sang khối 12 vào mỗi buổi tự học tối, cùng dần dần tập trung vào việc học.

Cuối tuần, hai người vẫn hẹn nhau tới thư viện, nhưng chỉ cùng nhau ngồi học thôi.

Tôn Tường xoay bút, tò mò hỏi Tiêu Thời Khâm muốn thi vào đại học nào. Anh trả lời đương nhiên là trường xịn nhất, sau đó lại ngẩng đầu cười hỏi có phải Tôn Tường muốn thi cùng trường với anh không. Tôn Tường cũng không giấu giếm, cười đáp rằng phải.

Tiêu Thời Khâm ngây người mất mấy giây mới vươn tay ra cụng tay với Tôn Tường.

Tối chủ nhật một tuần trước kỳ thi đại học, Tôn Tường kéo Tiêu Thời Khâm ra ngoài dạo bộ, nói là giúp anh thả lỏng tinh thần. Rút kinh nghiệm lần trước, hai người lựa chọn tới nơi đông đúc một chút.

Sóng vai cạnh nhau nhưng lại không nói lời nào, Tôn Tường chủ động nắm tay Tiêu Thời Khâm, nhét một bên tai nghe vào tai anh. Tiếng ca ngọt ngào theo dây tai nghe rót vào lỗ tai.

“Xuôi theo cơn gió nhẹ chầm chậm dạo bước, nắm chặt tay em, lời ngọt ngào mãi chẳng nói thành câu.”

“Lúc nhỏ chỉ biết khi trái tim đập thình thịch, cảm giác ấy được gọi là rung động.”

Gió đêm mát mẻ, sao sáng lấp lánh điểm trên nền đen, dưới bầu trời, người qua đường đi thành từng nhóm, tiếng nói tiếng cười rộn rã, mỗi người đều chìm đắm trong thế giới của mình và hai người cũng tương tự.

Bàn tay siết chặt hơn, đôi tay kề sát bên nhau.

13.

Ngày kết thúc kỳ thi tuyển sinh, trường học mua pháo hoa chúc mừng. Tôn Tường chen qua đám đông, tìm kiếm bóng dáng Tiêu Thời Khâm. Cuối cùng, cậu tìm thấy anh trong vườn hoa nhỏ kia.

“Sao anh lại ở đây?”

“Vắng vẻ, yên tĩnh hơn.”

Tôn Tường tự giác đứng cạnh anh, cùng Tiêu Thời Khâm nhìn những chùm pháo hoa sáng rực nổ tung trên bầu trời. Giữa âm thanh ồn ào, dường như cậu nghe thấy Tiêu Thời Khâm khẽ nói gì đó.

Cậu muốn lên tiếng hỏi nhưng pháo hoa cứ nổ không ngừng, đợi đến khi kết thúc lại có một bạn học hớt hải chạy tới tìm bạn học Tiêu chuẩn bị cho bài diễn thuyết tốt nghiệp, cậu đành thôi.

14.

Kết quả được công bố, Tiêu Thời Khâm đỗ trường đại học lý tưởng đúng như mong muốn. Sau khi biết tin, Tôn Tường chạy hẳn tới sân bay tiễn Tiêu Thời Khâm, trước khi anh vào cửa an ninh cứ ôm cứng lấy không chịu buông.

Xoa đầu dỗ dành mất một hồi lâu, Tôn Tường mới phụng phịu thả anh ra, nói với Tiêu Thời Khâm như đang tủi thân lắm: “Anh không được quên tôi đâu đấy.”

“Sẽ không quên, yên tâm.”

15.

Sau khi Tiêu Thời Khâm đi, Tôn Tường thôi ham chơi, toàn tâm toàn ý dồn hết sức cho việc học. Cậu làm những chuyện trước kia chưa bao giờ làm, ví dụ như thức đêm ôn bài giống Tiêu Thời Khâm.

Cuối tuần, Tôn Tường vẫn tới thư viện kia, ngồi ở chỗ khi trước ngồi học bổ túc, vẫn giữ thói quen tới tiệm trà sữa gần đó mua một cốc rồi uống sạch trên đường về nhà.

Trước khi đi, Tiêu Thời Khâm cho Tôn Tường tài liệu môn Văn đã được sắp xếp của anh, còn tỉ mỉ liệt kê hết những nội dung trọng tâm bằng sơ đồ cây, ở những chỗ khó hiểu còn viết chú thích, bình luận cho cậu. Tôn Tường thường xuyên lấy tài liệu ấy ra đọc, đọc xong thì cẩn thận cất vào ngăn kéo, khóa lại.

Tài khoản Wechat đã kết bạn được Tôn Tường đổi biệt danh thành Chuyện Nhỏ. Cậu kể cho Tiêu Thời Khâm những chuyện lý thú quanh mình, hỏi về cuộc sống đại học của anh mãi mà không biết chán. Tiêu Thời Khâm thấy những câu hỏi ấy cũng kiên nhẫn trả lời từng tin một, đồng thời hỏi thăm tình hình học tập của cậu.

Khoảng cách xa xôi cũng không khiến hai trái tim rời xa nhau, cả hai như vẫn đang kề cận bên đối phương.

Thời gian một năm, nói ngắn không ngắn, bảo dài cũng chẳng dài, khuôn mặt tươi cười hiền hòa vốn khắc vào nơi sâu nhất trong ký ức Tôn Tường cũng bị thời gian làm nhòe đi đôi phần.

Ở ô ghi nguyện vọng, cậu điền tên đại học mà Tiêu Thời Khâm đang học không chút do dự. Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, cậu không biết phải diễn tả tâm trạng bản thân ra sao, là vui mừng vì sắp được bước vào ngôi trường đại học danh giá nhất nhiều hơn hay vui mừng vì cuối cùng cũng được gặp lại Tiêu Thời Khâm nhiều hơn. Có lẽ là điều thứ hai.

Hai thành phố chỉ cách nhau vài giờ bay nhưng Tôn Tường ngồi trên máy bay lại cảm tưởng một giây dài như một năm, Sau khi xuống máy bay, rời khỏi phi trường, trên taxi, cậu luôn miệng giục tài xế đi nhanh một chút. Khi xe dừng trước cổng trường, từ trên xe cậu đã trông thấy người mình nhớ nhung nhất đang đứng cách đó không xa.

“Tôn Tường.”

Anh lại mỉm cười với cậu.

16.

Tiếng nói lẫn trong tiếng pháo hoa nổ dường như khẽ đến mức không thể nghe thấy:

“Tôi muốn vì em viết về ánh trăng.”*

* Lấy ý từ câu “Chúc em đời này ngoại trừ cố hương còn có tôi vì em viết về ánh trăng. Chúc em có thơ có mộng, có phương xa an bình.” trong cuốn chuyên tập các mẩu truyện “Lặng ngồi giữa buổi nhập nhoạng” của tác giả Không Hạ.
Hình dung ngoài nhớ về quê hương khi ngắm trăng (Tĩnh dạ tứ – Lý Bạch) thì còn nhớ đến một người quan trọng không kém.
 

Bình luận bằng Facebook