Hoàn [Tán Tu] Xuân Hạ Thu

auroradream

Thập niên nhất giác nan trường mộng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
316
Số lượt thích
1,514
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Bất Tu
#1
Tên truyện: Xuân Hạ Thu

Tác giả: 42

Dịch: auroradream

Beta: Tán Ô Nhỏ

Tình trạng: Hoàn

Vô cùng cảm ơn chị Lá và đại thần Tán Ô Nhỏ đã giúp đỡ ><


Xuân Hạ Thu
Lời tác giả :

◆ Tán Tu, Tô Mộc Thu x Diệp Tu. Oneshot, vị giác của tui nói rằng toàn văn đều ngọt.

◆ Thiết lập "Nếu như những cố sự này, Tô Mộc Thu đều tham dự" + "Tai nạn của Tô Mộc Thu không xảy ra trước khi cố sự bắt đầu cũng như kết thúc", cải biến lớn, nhảy hố đê.

◆ Giả thiết Mộc Tranh không trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, hai anh trai (ừm, anh trai cùng anh rể hhh) sủng nàng bảo vệ nàng, ba người có một chút điểm ấm áp thường ngày. Khi thi đấu Tô Mộc Thu mang theo Mộc Vũ Tranh Phong xuất chiến. Được rồi, kỳ thật không có kịch bản, chỉ là thiết lập, bởi vì tình tiết với nhân vật có liên quan đều đã lược đi, chỉ là sợ fan Mộc Tranh đọc không thoải mái, cho nên sớm cảnh báo có xuất hiện. Sợ mìn đừng vào.

【1. Cao thủ bị trục xuất, hai người】

Diệp Tu những khi thật rảnh rỗi đặc biệt thích thả hồn lên trời.

Thường hắn sẽ ngậm một điếu thuốc, gương mặt mơ hồ ẩn hiện qua sắc khói xanh xám và đốm lửa lập lòe màu vỏ quýt.

Ngồi trên bệ cửa sổ, một chân cuộn lại, một chân thả rơi trên mặt đất.

Theo lời của Tô Mộc Thu, đấy chính là tuổi còn nhỏ đã học được ra vẻ deep, sau này lớn lên nhất định không có tiền đồ.

Cho nên mỗi lần như thế Tô Mộc Thu sẽ gọi Diệp Tu một tiếng, rồi nhếch môi kiên quyết kéo người kia xuống, nhét vào trước máy tính, kéo vô đấu trường, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Tránh cho cái tên vốn luôn một mình một cõi ấy ngồi tự kỷ trong xó, nhỡ đâu tự kỷ quá lại xách ba lô ra đi, ai tìm về được.

Lần này Tô Mộc Thu không có đập hắn, cũng không có túm hắn. Diệp Tu phát hiện anh trước, dụi điếu thuốc.

Dù sao này hai anh em này đều đang bắt hắn cai thuốc.

"Đến rồi?"

"Tui không đến thì ai đến." Tô Mộc Thu lườm hắn một cái.

"Vậy thì đi thôi..." Diệp Tu chột dạ nhìn lướt qua vừa điếu thuốc vừa dụi.

Hai người sóng vai đi tới cuối hành lang.

Phòng họp rất rộng rãi, mới vào cửa đã có thể nhìn thấy ngay một tấm bảng điện tử chiếm trọn vách tường, mặt trên hiển thị bảng xếp hạng chiến tích của “Liên minh chuyên nghiệp Vinh Quang” và một ít số liệu thống kê.

Mùa giải thứ tám, chiến đội Gia Thế xếp thứ bảy, một thứ hạng không cao không thấp, nhưng với một chiến đội từng ba lần liên tiếp giành được cúp quán quân, dựng nên hẳn một vương triều mà nói, đây quả là một vị trí đáng xấu hổ, khiến người người suy đoán nhà nhà bàn luận. Nhất là đối với Diệp Thu - người thần bí nhất Liên minh, chuyện này nghĩa là rất nhiều thứ không phải lỗi của hắn, đều có thể bắt hắn gánh vác.

Ai bảo hắn chỉ biết quán quân. Ai bảo hắn không quan tâm người khác chỉ trích, những chỉ trích đó giờ đều thành sự thật. Ai bảo hắn rõ ràng đáng giá như thế lại tự quẳng đi giá trị bản thân. Ai bảo hắn nhiều năm như vậy, lười nhác không muốn lộ diện.

... Không lộ cũng được. Tô Mộc Thu rất có linh cảm về nguy cơ nghĩ.

Những chuyện kia vừa đáng ghét lại không có ý nghĩa. Để Tô Mộc Thu này làm là đủ rồi. Mình dáng dấp không tệ, biết nói chuyện, tính cách tốt, thực lực mạnh, biết kiếm tiền, còn mấy chuyện nhỏ nhặt ngoài kia… Khụ khụ, không nghĩ nữa, để đến khi qua Mỹ kiếm thẻ xanh sống rồi hẵng tính.

Nhưng Tô Mộc Thu lại không nghĩ đến Gia Thế sẽ phản ứng thế nào. Đào Hiên sẽ phản ứng thế nào. Liên minh sẽ theo thời gian mà thay đổi thế nào, và những âm mưu theo những thay đổi đó mà tới.

Trong phòng họp, tất cả mọi người đang chờ Diệp Thu cùng Tô Mộc Thu.

Đúng ra mà nói, đều đang đợi Diệp Thu.

Tô Mộc Thu trong nháy mắt đó, thật muốn xông lên giật lại tấm thẻ tài khoản, nhét về túi Diệp Tu.

Nhưng Diệp Tu buông tay. Nhất Diệp Chi Thu đến tay cậu trai trẻ kia.

Sau đó là hủy hợp đồng, giải nghệ, rời đi.

Từng chút từng chút run rẩy của hắn, Tô Mộc Thu đều nhìn rõ, thấy rõ.

Tô Mộc Thu không hề nói gì, chẳng hề làm gì, đưa mắt nhìn Diệp Thu rời đi.

... Làm sao có thể.

Cuối cùng vẫn nhịn không được, đột nhiên gọi lại người kia.

"Diệp Tu."

Trong nháy mắt đó, không hiểu sao hai người đều cảm thấy như trút được gánh nặng.

Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có hai người bọn hắn biết cái tên này.

Cái tên này xuất hiện, tượng trưng cho thân phận giả kia cũng không còn tồn tại.

Duyên phận với Gia Thế, e rằng chỉ tới đây thôi.

Chờ tôi ở ngoài. Tô Mộc Thu im lặng biểu đạt.

Diệp Tu không nói gì, chỉ cười cười, gật đầu.

Sau khi người kia rời đi, giữa tiếng cười nói vui vẻ bên trong, Tô Mộc Thu cuối cùng mở miệng.

"Tương lai Gia Thế giao cho mấy người đó, người trẻ tuổi."

Ngữ khí Tô Mộc Thu trước sau như một, ôn hòa mà bình thản, lúc này lại mang ý vị sâu xa tạo cảm giác quái dị, lại có điểm chân thành chỉ bảo, giống như lời nói trước lúc biệt ly “Giang sơn trẫm giành được đều giao vào tay ngươi a nhi tử, nhớ dụng tâm trị vì nó”...

"Hủy hợp đồng đi."

Lời này vừa ra, sắc mặt Thôi Lập liền thay đổi, sắc mặt Lưu Hạo cũng thay đổi, Tôn Tường thì ngẩn ngơ, đầu óc xem chừng vẫn còn đang “đứng máy” bởi hành động của Diệp Tu.

"Tô đội phó, chúng tôi biết cậu cùng Diệp Thu quan hệ tốt, thời điểm này vẫn đùa được, ha ha..." Quản lý gắng gượng giảng hòa, người chung quanh cũng hùa theo nhằm hòa hoãn bầu không khí theo.

Đã sớm biết Tô Mộc Thu người này không dễ qua mặt.

"Tôi rất thích đùa." Tô Mộc Thu cầm qua hợp đồng, dứt khoát lưu loát ký vào tên của mình, thỏa mãn nhìn xem hai chữ “Thu” đẹp đẽ đứng cạnh nhau, một trên một dưới xếp thành một hàng ngay ngắn chỉnh tề đi tức chết Đào Hiên, "Cho nên vẫn cần pháp luật đảm bảo cho chắc."

Thôi Lập đen mặt, nhưng hắn không dám đối xử với vị Thương Thần đại danh đỉnh đỉnh này như với vị Đấu Thần đại danh đỉnh đỉnh kia.

"Đào Hiên không nói lần này nên làm gì, đúng không?" Tô Mộc Thu cười híp mắt y như trùm phản diện xấu xa vậy.

Thôi Lập chỉ cảm thấy miệng đắng chát, không biết nói gì cho đúng. Một câu kia của Tô Mộc Thu, không chút lưu tình chỉ ra lập trường của Đào Hiên, giờ hắn cũng không biết nói gì để giữ được mặt mũi cho ông chủ.

"Từ lần đầu tiên đẩy hết sai lầm lên Diệp Tu, anh ta đã chuẩn bị hết rồi." Tô Mộc Thu thu hồi ý cười, lạnh nhạt nói.

Đã từng là bằng hữu, giờ thành một người quan tâm đến cái nhìn người ngoài còn nhiều hơn thành tích trong Liên Minh. Đã từng một quán net nho nhỏ, giờ thành một con quái vật khổng lồ mang tên “chiến đội Gia Thế”. Thay đổi thật quá nhiều.

Người trong phòng họp cứ thế nhìn Tô Mộc Thu rời đi.

Thẻ tài khoản Thu Mộc Tô đặt ngay ngắn bên cạnh tờ đơn kết thúc hợp đồng. Tôn Tường nhìn Nhất Diệp Chi Thu trong tay, cảm thấy nó bỗng nhiên thật nặng.

Giống như bất ngờ không còn thấy được tương lai phía trước, áp lực bỗng tăng lên gấp bội.

Thôi Lập còn đang miễn cưỡng trấn an, nói Tô Mộc Thu tự hủy đi tiền đồ, lần này Thương Thần cũng đã giải nghệ. Lưu Hạo cũng nối gót tang bốc Tôn Tường, nói Liên minh rồi sẽ là thiên hạ của người trẻ tuổi, một số người đã già rồi…

Thật sao?

Phảng phất thấy được Nhất Diệp Chi Thu cùng Thu Mộc Tô, pháp sư chiến đấu cùng thiện xạ, hai cái nhân vật giả lập, dần dần đi xa. Diệp Thu cùng Tô Mộc Thu, hai tuyển thủ chuyên nghiệp, cũng dần dần đi xa.

Nhưng là, đi tới tương lai!

"Mộc Thu đại đại anh quá nhẫn tâm, tuyết rơi đầy trời còn để tui chờ bên ngoài..." Diệp Tu ôm cánh tay, xoa trên xoa dưới để sưởi ấm.

"Ngốc, không biết đến McDonald ở góc kia mà chờ à." Tô Mộc Thu ném cái áo khoác lông của mình tới Diệp Tu, đem toàn thân hắn bọc lại.

"Còn không phải là sợ anh tìm không thấy à." Diệp Tu kéo quần áo, cười nhẹ nói.

Tô Mộc Thu đang chỉnh cổ áo cho hắn dừng lại, cũng cười nói: "Tui cũng sợ, sợ cậu chạy mất."

"Lạnh quá đi..."

"Chẳng phải đối diện Gia Thế có một quán net sao, vào đấy tránh tuyết một lát."

"A!"

"Chuyện gì?"

"Không mang chứng minh thư của Diệp Thu..."

"... Vậy làm sao lên máy bay hả, có biết cái mặt này của cậu giống học sinh trốn học đi chơi đêm lắm không, chủ quán net còn nghi cậu là học sinh cấp ba hay sinh viên đấy!"

"Chịu thôi, giờ là lúc giải phong ấn 'Diệp Tu'."

"Đúng là đồ cuồng clone, dám đem acc lớn cho tên giả dùng, thật quá thể đáng."

...

"Anh cũng thật hào phóng, cứ như vậy ném Thương Thần đi."

"Không phải còn có bậc thầy pháo súng sao..."

"Đấy là tài khoản giữ cho em gái thân yêu của anh đó, đừng có cầm thú, đi làm nhân yêu."

"Hay cứ để Mộc Tranh đi học cho thành tài… Rồi rồi, cho ẻm thì cho ẻm, tui đây còn sợ thiếu tài khoản sao. Cũng có thể giải phong ấn cho Quân Mạc Tiếu năm đó rồi."

"Ngại quá Thương Thần đại đại, anh đây cũng định chơi tán nhân."

"Cút sang một bên, cậu sao không chơi thử mục sư đê."

...

【2. Chúng tôi thế mà là tuyển thủ chuyên nghiệp, hợp tác tốt nhất】

Viết cái gì mà viết, vứt vứt vứt hết, đội Trung Quốc sao có thể thua.

Đây là bình luận hot nhất ở chương cuối tiểu thuyết « Vinh Quang chi Toàn Chức Cao Thủ » phỏng theo game Vinh Quang trên O điểm(1). Bộ tiểu thuyết này đến giải quốc tế thì không ra chương mới nữa, mà giải quốc tế trong hiện thực, dưới sự ngóng trông của quần chúng, đội Trung Quốc ở Zürich trở thành đội quán quân đầu tiên của giải Vinh Quang quốc tế.

Trong nước, trên internet tất cả đều vui sướng đến phát cuồng.

Sau một thời gian dài ở Zurich, cuối cùng các đội viên đội tuyển quốc gia cũng được thả lỏng bản thân.

Sau trận chung kết được nghỉ nửa ngày, Tô Mộc Thu cùng Diệp Tu chịu ảnh hưởng bởi thuộc tính muội khống/bệnh cưng em gái nặng, cái kiểu trời đất bao la em gái to nhất ấy, bị Tô Mộc Tranh đặc biệt đến xem trận chung kết kéo ra ngoài dạo phố, coi như chúc mừng.

Nhìn danh sách dài dài dài trên tay Tô Mộc Tranh, Diệp Tu đã cảm thấy mệt mỏi. Ngược lại Tô Mộc Thu vô cùng hăng hái nghiên cứu.

Sau đó. Diệp Tu lấy luôn Tô Mộc Thu làm nệm ngồi, không muốn động tay động chân gì nữa.

"Cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp đấy, thế mà dạo phố một chút cũng không xong." Tô Mộc Thu đẩy đẩy Diệp Tu một chút, điều chỉnh tư thế cho thoải mái hơn, rồi lấy chai nước lạnh trong tay nhét vào tay Diệp Tu.

"Thể lực của anh đây dùng để hầu hạ Vinh Quang hết rồi.” Diệp Tu thở phào nhẹ nhõm.

Tô Mộc Tranh cắn ống hút, không hiểu sao cảm thấy câu này có chút không đúng.

Chạng vạng tối Zürich, xa xa một khoảng ráng chiều ấm áp.

Tô Mộc Tranh nhìn ca ca cùng Diệp Tu dựa sát vào nhau, cảm thấy mình thật sự là người hạnh phúc nhất trên đời.

Cô chính là muốn dùng từ “dựa sát vào nhau” này để diễn tả cảnh tượng đáng trân trọng trước mặt này.

Tô Mộc Tranh không nói với hai người rằng cô có một giấc mơ.

Đó chính là thời khắc đau khổ nhất trong kiếp sống chuyên nghiệp của Tô Mộc Thu và Diệp Tu, chính là cái đêm tuyết rơi xuống Hàng Châu, lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

Cô mơ thấy, tai nạn xe cộ hữu kinh vô hiểm(2) nhiều năm trước, thấy nó cướp đi tính mạng của anh trai. Cô mơ thấy những tiết Thanh Minh, mơ thấy Diệp Tu cô độc một mình xây dựng lại tất cả.

Cô mơ tới ba người chỉ còn hai người. Cô mơ tới trong Liên minh rất nhiều cặp hợp tác, thậm chí có cả mình với Diệp Tu, nhưng đều không phải hai người kia.

Quá tàn nhẫn. Tô Mộc Tranh bật thét, vừa vặn vùng dậy từ giấc mơ.

Một đêm ấy, cô vùi mình ở trong chăn khóc đến đau lòng, bởi vì giấc mộng kia thật sự là quá chân thực.

Cho tới hôm nay, giống như câu chuyện này đã hoàn thành những chương cận cuối, chỉ còn nghênh đón một đoạn kết thật viên mãn.

Tô Mộc Tranh nghĩ, sẽ không thể có thêm một bi kịch bất ngờ nào nữa, đây cũng sẽ không trở thành một giấc mơ. Bọn hắn mãi vẫn ở bên nhau, cùng nhau cầm lấy thật nhiều cúp quán quân, giành được vô địch thế giới, hết thảy đều hạnh phúc.

Phảng phất hạnh phúc này vốn là một khoản nợ, và đây là một khoản bù đắp trọn vẹn. Không ai có thể lấy đi.

Bên phải bờ sông Zürich là phố cổ, chạng vạng sáu giờ tối, truyền đến tiếng chuông.

Tô Mộc Tranh nhớ, Zürich có một ngày lễ truyền thống, lễ Sechselauten(3), hàng năm vào tuần lễ thứ 3 của tháng thứ 4 khi đồng hồ điểm sáu giờ, người ta sẽ gióng chuông, tượng trưng cho mùa đông đã trôi qua, và nghênh đón mùa xuân tới. Hạnh phúc đến cùng xuân tươi.

Hiện tại cũng đã là mùa hè, quả nhiên, hạnh phúc đã sớm đi tới.

Và cũng sẽ không bao giờ rời đi.

"Anh ơi, anh Diệp Tu nữa, hai anh có nghe thấy tiếng chuông không, không biết gần đây có giáo đường không nhỉ." Tô Mộc Tranh nhón chân lên nhìn chung quanh.

"Sao, muốn kết hôn rồi?" Diệp Tu nửa khép mắt, miễn cưỡng hỏi.

"Hì hì, muốn hai anh kết hôn."

Ba người đều nở nụ cười.

Đời người còn rất dài, cùng nhau đi đi.

【3. Mùa hè năm 18 tuổi】

Nếu như lấy một cái tên cho mùa giải thứ nhất, có thể gọi là mùa giải khai khoang.

Mùa giải này, xuất hiện nhân vật đầu tiên được phong Thần —— "Đấu Thần" Diệp Thu cùng Nhất Diệp Chi Thu; xuất hiện vũ khí bạc đầu tiên —— chiến mâu "Khước Tà"; xuất hiện cặp đối thủ đầu tiên mà người mù cũng nhận ra sẽ dây dưa với nhau rất lâu về sau —— Nhất Diệp Chi Thu với Đại Mạc Cô Yên, Diệp Thu với Hàn Văn Thanh.

Và cũng xuất hiện đôi hợp tác tốt nhất đầu tiên. Diệp Thu cùng Tô Mộc Thu, pháp sư chiến đấu Nhất Diệp Chi Thu cùng thiện xạ Thu Mộc Tô.

Đã là mùa giải khai hoang, đương nhiên không thể chỉ có mấy cái “đầu tiên” ấy: Nhóm nhân vật cấp Thần đầu tiên xuất hiện, nhóm vũ khí bạc thần bí đầu tiên xuất hiện, nhóm chiến đội chuyên nghiệp đầu tiên cũng xuất hiện.

Và cũng xuất hiện nhóm nhân vật ngự trên đỉnh cao nhất Vinh Quang. Là thuật sĩ ở Lam Vũ, là thầy trừ tà thuộc Hoàng Phong, là nhà quyền pháp bên Bá Đồ.

Nhưng dù đã có những người này, vẫn cứ khiến người ngoài cảm thấy, so với hai kẻ kia, còn kém hơn một chút.

Hai kẻ đó. Hai kẻ đầu tiên đặt chân được lên đỉnh cao nhất, khiến người ta có cảm giác không thể nào vượt qua được, lặng lẽ xuất hiện

Có lẽ là bởi vì bọn hắn cùng nhau lấy được Tổng quán quân đầu tiên trong lịch sử Liên minh Vinh Quang. Có lẽ là bởi vì thực lực của hai người đều đứng ở đỉnh cao của đỉnh cao. Có lẽ là bởi vì bọn hắn có một loại ăn ý khiến người khác phải thán phục, thậm chí sợ hãi. Có lẽ là bởi vì bọn hắn đã đạt đến cấp Thần, lại tạo ra hình thức đội ngũ song hạch.

Hoặc có thể là bởi vì, sau mỗi trận đấu, tất cả lại cảm thấy quán quân này, hai người đó cầm được đúng là thuận lý thành chương, nước chảy thành sông, không ai có thể ngăn cản..

Cũng có khi là bởi vì, mọi người ẩn ẩn phát giác được, đây là thời đại thuộc về Gia Thế, thời đại thuộc về Nhất Diệp Chi Thu cùng Thu Mộc Tô, đều coi đây là một cột mốc, chỉ còn chờ nó đến.

Có lẽ là thiên thời địa lợi nhân hoà, không có nửa điểm tiếc nuối.

Sau trận đấu, phỏng vấn đội quán quân Gia Thế.

Chỉ có Tô Mộc Thu cùng Ngô Tuyết Phong đến buổi phỏng vấn, hai người đều cười hết mực hiền lành dễ thân.

Phóng viên quyết đoán lơ đẹp Ngô Tuyết Phong, tựa như tất cả mọi người đều bỏ quên khí công sư trên sàn thi đấu vậy.

Câu hỏi thứ nhất cũng vô cùng quyết đoán mà lơ luôn Tô Mộc Thu.

"Sao Diệp Thu không đến?" Phóng viên vội vàng hỏi, tất cả mọi người cầm bút, chờ đáp án của câu hỏi.

Tô Mộc Thu vẫn mỉm cười, mặt không đổi sắc: "Cậu ta xấu hổ."

? ? ?

You là đang nói cái tên Diệp Thu dù đấu với “người cao tuổi” Ngụy Sâm vẫn có thể trào phúng không lưu tình, chơi zâm không sợ thẹn ấy xấu hổ? Cái tên Diệp Tu sau khi cướp được Boss bị Quét Đất Dâng Hương chặn không cho log out một ngày một đêm, kết quả khi vừa online trở lại, chỉ đánh hai chữ “Haha” trên kênh thế giới liền cầm vũ khí bạc đến bắt nạt, à nhầm, đến chọc điên người Hoàng Phong ấy xấu hổ?

Ha ha. Các phóng viên giờ phút này cảm tạ Diệp Thu mang đến phong trào trào phúng bằng hai chữ “ha ha”, để bọn hắn có thể biểu đạt đầy đủ tâm tình mình vào giờ khắc này.

Coi như anh là đội phó Gia Thế, coi như anh cùng Diệp Thu trong mật thêm dầu tốt đến khó bỏ khó phân, cũng không thể trợn tròn mắt bịa chuyện nha.

"Mọi người hẳn đều không muốn phỏng vấn một tiểu đội trưởng xấu hổ đến không nói ra lời đi," Ngô Tuyết Phong nghiêm túc thêm mắm dặm muối, " Đây đều là giúp mọi người đỡ cực.”

"Đúng đó đúng đó, vạn nhất hiểu lầm cái gì, đội trưởng lại bị bôi đen." Tô Mộc Thu gật gật đầu, cười đến chững chạc đàng hoàng, "Mọi người còn phải tra từ điển rồi sắp xếp lại câu chữ, quá mệt mỏi.”

Có phóng viên lâu năm nhạy cảm ngửi được mùi âm mưu, hơn nữa còn là âm mưu nhằm đùa giỡn bọn hắn.

Phóng viên A: Ma ma con sẽ không kêu Diệp Thu là tiểu bạch kiểm bị đồng đội nuôi mà QAQ

Phóng viên B: Ma ma con lập tức đem tin tức nặc danh trên diễn đàn xóa bỏ QAQ

Phóng viên C: Ma ma con tuyệt đối không cùng Bá Đồ gào thét muốn giết chết Diệp Thu QAQ

Đây chính là Tổng quán quân đầu tiên trong lịch sử Vinh Quang! MVP đầu tiên a!

Trong tiếng gào khóc không cam lòng của các phóng viên, phỏng vấn thuận lợi tiến hành, kết thúc mỹ mãn.

"Vậy nhé, các anh phóng viên," Tô Mộc Thu khoát khoát tay cười nói, "Năm sau gặp lại."

Chú thích:

(1) Trang tiểu thuyết Trung Quốc

(2) Có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm.

(3) Về lễ Sechselauten, từ thế kỷ 16, các nhà thờ sẽ rung chuông để thông báo giờ làm việc cho công nhân. Vào mùa đông, công nhân sẽ tan làm vào 5h chiều do ngày ngắn hơn đêm. Còn sang mùa hè, giờ nghỉ ngơi sẽ chuyển đến 6h chiều. Chính vì thế mà tiếng chuông vang lên lúc 6h này là báo hiệu rằng đông đã qua và hạ đang tới.



【Bonus Information and Bonus Easter Egg】

【1. Trường hợp của đệ đệ】

"Cái tên này xuất hiện, tượng trưng cho thân phận giả kia cũng không còn tồn tại.”

Diệp Thu: ... Cho nên có thể trả chứng minh thư cho em không.

Em gái của bộ hậu cần Gia Thế nơm nớp lo sợ trả chứng minh thư cho Diệp đại tổng tài.

【2. Kèm sốt mới】

Đào Hiên nhìn xem hai chữ “Thu” đẹp đẽ đứng cạnh nhau, một trên một dưới xếp thành một hàng ngay ngắn chỉnh tề đi tức chết hắn.

Sau đó nhìn thấy một banner quảng cáo nào đó có hơn triệu click có dòng chữ "Tuyên ngôn của McDonald và Diệp Thần: Nghỉ ngơi một năm, sau đó trở về, sốt mới! Trứng màu có Tán Tu hằng ngày!"

Đào Hiên: ...

Đào Hiên: ...

Đào Hiên: ... Đi hỏi một chút Phùng chủ tịch thường uống thuốc gì.

【3. Thật đáng mừng】

Hiện trường trao thưởng mùa giải thứ 11, Diệp Tu cuối cùng cũng phải chịu để cho phóng viên chụp ảnh làm tiêu đề bài báo “Diệp Thần nâng lên cúp vô địch giải đấu toàn Liên minh”.

Thật đáng mừng, thật đáng mừng.

Trái Diệp Thần, phải Thương Thần, ở giữa một cái cúp buộc nơ đỏ ánh vàng rực rỡ.

Tục, tục vãi.

Một đám fan đầu óc quái dị vừa âm thầm cười zâm đem mớ tài liệu sống này cắt cắt ghép ghép thành cả một đoạn hôn lễ đủ kiểu, vừa ghét bỏ ra mặt.

【4. Thời không song song, mình anh chân thực】

Mộc Tranh: "Diệp Tu này, anh xem đồng nhân văn này của Tiểu Thấu Minh « Xuân Hạ Thu không có Đông », em hầu như không được nhắc tới. Rõ ràng trong nguyên tác « Vinh Quang chi Toàn Chức Cao Thủ », em là là nhân vật trọng yếu xuyên suốt toàn văn a."

Diệp Tu: "Em bớt đọc mấy thứ kỳ quái đi, người thật ngay bên cạnh em, đọc tiểu thuyết để làm gì."

Tô Mộc Thu liếc nhìn màn hình một cái, có chút buồn bực: "Thật không hiểu nổi, sao tình tiết tai nạn xe cộ lại thịnh hành như vậy."

Diệp Tu một cái mắt đao bay qua: "Cái dạng deathflag vừa ký xong hợp đồng liền xảy ra chuyện còn không phải là cậu sao!"

Tô Mộc Thu cười cười lấy lòng, ôm lấy vai Diệp Tu, thành kính biểu thị tui sai, là tui sai tất.

Lần đó thật sự là đem tất cả mọi người dọa sợ, toàn Vinh Quang cùng toàn bộ người ở quán net Gia Thế.

"Huhu, tai nạn xe cộ rất thịnh hành, anh trai, anh xem, ở trang O điểm có một bộ tiểu thuyết siêu nổi tiếng, được xưng là “Liên Minh niên đại ký”, tên gọi là « Vinh Quang chi Toàn Chức Cao Thủ ». Trong truyện đó, sau tình tiết tai nạn xe cộ anh hoàn toàn không xuất hiện, chỉ còn hồi tưởng rằng đã chết... Tác giả này là fan lớn của Diệp Tu, nhưng nghe nói, hình như trước có chơi quỷ kiếm sĩ, bị anh đút hành giận đến mức rút dây mạng, xem chừng viết cái này để thỏa mãn niềm ước ao ghen tị, tiện thể trả thù luôn." Mộc Tranh giương một đôi ánh mắt long lanh như nước làm bộ mình lã chã chực khóc, "Bản đồng nhân này quả thực là hàng ngọt hiếm thấy rồi đó."

"Mấy đứa này tại sao muốn đi O điểm tìm ngược, rồi lại phải vòng sang X Giang tìm an ủi chứ, rõ ràng người thật ngọt như thế." Tô Mộc Thu phàn nàn nói.

...

...

...

Có đúng không?

Tô Mộc Thu xoay đầu lại, nhìn về phía bạn – người đang ngồi trước màn hình máy tính, nháy mắt mấy cái, cười giảo hoạt, lại đặc biệt ôn nhu.

- Real End -​
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,156
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Mừng fic hoàn *tung bông tung bông* Tán Tu một vạn năm!

Hôm nọ ai bảo Tán Tu chỉ có ngược, vào lý luận với bố :whistle:
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ

Bình luận bằng Facebook