Hoàn [Lâm Phương] Mùa Đông

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#1
MÙA ĐÔNG - 冬季

Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả:
3Kei - http://tsukisakkkei.lofter.com
Thể loại: Hướng nguyên tác, lãng mạn
CP: Lâm Phương
Edit: Vịt Xinh Xắn
Beta: Túc Liên, Vịt Xinh Xắn
Tình trạng: Hoàn

~Đông về nhớ cố nhân~

-------------​


01​

"Cậu là Phương Duệ? Tôi là Lâm Kính Ngôn, có thể nói chuyện với cậu được không?"​

Phương Duệ nằm mơ, hắn không nhận ra cảnh vật xung quanh, ánh sáng chiếu lên võng mạc hắn mơ hồ. Trước mặt hắn tựa hồ có người ngồi, khuôn mặt khuất sau ánh bạch quang chói mắt, người đó không hề động đậy, chỉ có đôi môi mở rồi lại khép, lời nói nhẹ đến độ không làm dao động không khí xung quanh.​

Nhưng hắn biết, mình quen người này.​

Bởi câu nói kia, hắn nhớ rất rõ.​

Phương Duệ hất chăn ngồi dậy, hoa mắt vì đột ngột choàng tỉnh, nhưng rất nhanh ánh sáng nhấp nháy trước mặt đều biến mất. Bên tai hắn ong ong chen lẫn tiếng đồng hồ đều đều cất bước, tích tắc từng đợt đặc biệt rõ ràng. Ngoài song cửa không có tiếng xe hơi, không có tiếng người huyên náo, đêm đen tựa hồ yên tĩnh tới mức nghe được tiếng tim chính mình đang đập.​

Ôn nhu, hoặc có thể nói là trầm ổn.​

Phương Duệ cúi đầu nhìn bàn tay của mình, mở ra rồi nắm lại giữa không trung hai lần.​

Chậc. Mơ đến lão Lâm.​

Năm thứ hai sau khi Lâm Kính Ngôn giải nghệ, Phương Duệ đột nhiên nghĩ, hắn đã lâu không liên lạc với Lâm Kính Ngôn.​

-------------​

02​

Phương Duệ mất ngủ, đã rất lâu hắn không mất ngủ.​

Cho dù là lần đầu Hưng Hân tiến vào chung kết, hắn chọn cách đi ngủ sớm để giải tỏa căng thẳng. Khi đó bọn họ không ai không căng thẳng, Phương Duệ cũng không ngoại lệ.​

Ấy thế nhưng hắn cũng không mất ngủ.​

Mất ngủ dường như không tồn tại trong từ điển của hắn. Nhịp sinh hoạt của hắn có quy luật hơn Diệp Tu nhiều lắm, ít khi thức đêm, có lẽ là do không thoải mái mỗi khi cảm thấy mắt mình mở không lên. Phương Duệ biết rõ, hắn quá khác biệt với loại cú mèo ngủ ngày làm đêm như Diệp Tu. Hắn từng thử học Diệp Tu thức đêm, bất quá chống đỡ được nửa đường thì gục trước bàn vi tính ngủ luôn.​

. . . Vẫn là nên quay về với cuộc sống của người bình thường thôi.​

Phương Duệ thở ra một hơi nặng nề, nghỉ đi, sinh hoạt như đám người kia, hắn chịu không nổi.​

Rời giường vẫn có quy luật, nếu đêm trước đó hắn không quá mệt mỏi, Phương Duệ thậm chí còn có hứng bồi An Văn Dật chạy bộ, bồi Kiều Nhất Phàm đi mua bữa sáng, bồi cả phường Hưng Hân tám nhảm.​

Loại quy luật này, không hà khắc như Trương Tân Kiệt, cũng không lười biếng như Diệp Tu.​

Lần đầu Trần Quả bắt gặp hắn dậy sớm trong kỳ nghỉ còn giật cả mình, trong ấn tượng của cô, chỉ cần ngày tiếp theo đủ nhàn rỗi, ví dụ như kỳ nghỉ Tết hay nghỉ hè, tuyển thủ chuyên nghiệp đa phần đều thức đêm đánh tới ba bốn giờ, sáng ngủ thẳng cẳng đến trưa. Người ở tuổi Phương Duệ vẫn ăn ngủ điều độ như thế này, quá giỏi.​

Phương Duệ cạn lời: "Chị chủ à, không cần đánh đồng tôi với tên Diệp Tu kia chứ!"​

Lúc đó, nhân vật bị nhắc tới đột nhiên thò đâu ra khỏi cửa phòng: "Là vinh hạnh đấy, đồ phế vật điểm tâm."​

"Phắc ! !" Phương Duệ văng hắn một câu, "Đám mấy người đều không ngủ đúng không? Ông đàm đạo nhân sinh với lão Ngụy à?"​

". . . Đàm đạo gì, ngủ rồi." Sau đó két một tiếng đóng cửa lại.​

Tô Mộc Tranh cũng dậy sớm, vừa nói vừa đi từ trong phòng ra, xoa xoa đôi mắt còn buồn ngủ: "Mấy người sao dậy sớm thế, mùa đông thật lạnh, tôi còn chưa muốn ra khỏi chăn."​

Phương Duệ phất phất tay: "Định đi tập thể dục buổi sáng, mấy ngày trước bồi bạn trẻ An chạy, hai ngày nay hắn về nhà rồi!"​

Trần Quả cười híp mắt trả lời: "Chị mới đi mua đồ ăn sáng về này."​

"Tập thể dục sớm a, Phương Duệ sinh hoạt thật điều độ nha." Tô Một Tranh ngồi dựa vào ghế sô pha, che miệng ngáp một cái, "Tôi cũng muốn đi tập thể dục, cơ mà dậy không nổi. . . Cái này cậu tự luyện đó hả?"​

Phương Duệ "Ờm" một tiếng cười cười nói:". . . Cũng không hẳn, trước đây bị lão Lâm rèn ra."​

Đúng, lúc ấy hắn còn có thể nhắc tới một người tên là lão Lâm.​

Một người luôn luôn xoa xoa đầu nhìn hắn mỉm cười, nói: "Em đánh tốt lắm".​

Một người vô cùng thân thiết, có cảm tưởng như hình như bóng với hắn.​

Một người hắn thường hay lơ đãng nhắc tới, rất nhiều thói quen của hắn, dù tốt hay xấu, đều có vẻ như gắn liền với người kia.​

Chỉ là đã rất lâu không nói về.​

-------------​

03​

Kết thúc mùa giải thứ mười, sách giáo khoa Vinh Quang - Diệp Tu giải nghệ, lui về hậu đài làm phân tích viên cho chiến đội. Hưng Hân tuy không làm mưa làm gió như thuở mới thành lập, nhưng vẫn vững chãi tiến về phía trước, trong Liên Minh cũng coi như hùng cứ một phương.​

Phương Duệ cũng đang ở trong độ tuổi đỉnh cao phong độ.​

Mấy năm trước Phương Duệ luôn rất chân thành nói, Diệp Tu nói không sai, sau khi hắn tới đây cũng cảm thấy không khí nơi này vô cùng hòa hợp.​

Không nói tới chuyện chiến đội mới có bao nhiêu bỡ ngỡ, những nỗ lực cùng trưởng thành của tân binh ngày càng trở nên không thể xem thường.​

Mỗi người dường như đều từ biệt với quá khứ của chính mình, như Kiều Nhất Phàm vốn xuất thân Vi Thảo, hoặc như Ngụy Sâm giải nghệ xong vẫn tự nguyện ở lại.​

Còn hắn? Phương Duệ cũng có lúc nghĩ đến chuyện đó, đặc biệt là lúc hắn nhìn tài khoản Hải Vô Lượng của mình.​

Đấu pháp dung hòa giữa đạo tặc và khí công sư là hắn sáng tạo ra. Người ngoài nhìn vào càng không hiểu được, Hải Vô Lượng của hắn đứng trước mặt mọi người dùng đủ loại tư thể bỉ ổi vặn vẹo, là một cái Khí công sư xứng tầm Đạo tặc.​

Phương Duệ không phải không biết có người cứ thế đánh giá đấu pháp của hắn, dứt khoát không muốn thừa nhận hắn là Khí công sư. Khí công sư còn có thể zâm hơn nữa hả?​

Có lúc hắn cũng thử hỏi bản thân, có phải do hắn quá quen thuộc với đạo tặc hay không.​

Năm đó hắn từ trại huấn luyện tới Hô Khiếu đổi nghề, việc đó có lẽ đã để lại dấu ấn sâu đậm đến hắn của hiện tại. Mọi người đều bảo, dù sao hắn cũng đánh như thế bao nhiêu năm rồi.​

Tuy nhiên có những chuyện, chỉ có một mình hắn biết.​

Hải Vô Lượng của hiện tại, ẩn chứa bóng dáng quá khứ của hắn. Rất rất nhiều bóng dáng quá khứ.​

-------------​

04​

Mùa đông thành phố H có chút lạnh, tuy nhiên hắn đã quen rồi. Phương Duệ sau khi tỉnh dậy liền sửa soạn một chút ra ngoài thể dục, mới chạy hai vòng quanh Thượng Lâm Uyển, toàn thân đã nóng hừng hực cả lên, hắn đút tay vào túi quần sờ soạng một lúc, cuối cùng lấy ra một tờ năm đồng.​

Phương Duệ thở dài, chạy tới tiệm tạp hóa mua một chai nước suối, ngồi ngẩn người trên băng ghế dài.​

Vì sao lại mơ tới lão Lâm? Còn là lần đầu gặp gỡ thật nhiều năm trước, người nọ cười đầy ôn hòa, sợi tóc mềm mại cụp xuống, ống tay cùng cổ áo, đồng phục Hô Khiếu đầy chỉn chu.​

Đó là Lâm Kính Ngôn trong ký ức của hắn.​

Lại nói. . . Không biết hắn bây giờ thế nào rồi.​

Hồi lão Lâm mới giải nghệ, dù không có chuyện gì bọn họ vẫn có thể nói chuyện điện thoại, Phương Duệ còn nhớ, Lâm Kính Ngôn nói hắn vẫn quen khí hậu phía nam, thế nên về N thị. Nói xong hắn còn cười một tiếng.​

Phương Duệ lấy điện thoại trong túi áo, dò danh bạ định gửi tin nhắn cho Lâm Kính Ngôn. Hai năm qua bọn họ liên hệ ngày càng ít dần, đến lúc này, ngón tay đang lướt màn hình chợt thoáng dừng lại.​

Danh bạ lưu tên "Lão Lâm", nhưng cái tên này vốn từ Lâm Kính Ngôn tiền bối chuyển tới Đội trưởng lại sang Lâm Kính Ngôn, cuối cùng mới là lão Lâm.​

Phương Duệ bấm vào lịch sử trò chuyện, lần cuối cùng là nửa năm trước.​

Tay hắn bỗng chốc run lên, nhìn thời gian mà sững sờ. Hóa ra đã nửa năm không liên lạc rồi sao? Thật không ngờ, thời gian trôi liền cứ thế nhanh.​

Phương Duệ không nhớ bọn họ từ khi nào không còn gọi điện thoại, rõ ràng lúc đầu hắn vẫn thường hay gọi hỏi lão Lâm có về không, đang ở đâu, có muốn đi chơi với hắn không, Lâm Kính Ngôn lần nào cũng cười cười trả lời rằng hắn vẫn chưa bỏ được thói quen quan tâm đến mình, để bao giờ rảnh hẵng nói tiếp.​

Phương Duệ lúc đó thật ra hiểu được, câu trả lời của Lâm Kính Ngôn không hề tự nhiên.​

Mùa giải thứ mười Hưng Hân đoạt quán quân, Lâm Kính Ngôn tuyên bố giải nghệ.​

Hắn tựa như hiểu ra điều gì, lại không chút nào chắc chắn.​

Phương Duệ mở soạn tin nhắn, hai tay cầm điện thoại ngẫm nghĩ, thế nhưng đầu óc một mảnh mịt mùng.​

Nói gì bây giờ. . . Yo Lâm Kính Ngôn đại đại anh đang làm gì đấy? Phương Duệ rất hoang mang, hắn ngồi quá lâu bên ngoài, hơi ấm sau khi vận động đã bay hết chẳng còn bao nhiêu, ngón tay lạnh tới trắng bệch, hắn ấn từng phím cứng ngắc, chờ đợi từng con chữ nhảy lên màn hình, tạo thành một câu.​

-- Lão Lâm anh đang làm gì vậy?​

Ngẫm ngẫm lại cảm thấy không ổn, hắn xóa hết đánh lại, chốc lát gõ ra một câu.​

-- Ei Lâm Kính Ngôn đại đại, anh bên đó có lạnh không?​

"Chậc." Phương Duệ nhíu mày, cuối cùng vẫn đem câu này xóa mất.​

-- Lão Lâm đã lâu không gặp a!​

-- Lão Lâm năm nay anh có về nhà không?​

-- Lão Lâm gần đây anh thế nào?​

-- Lão Lâm, kể cho anh nghe tối qua em nằm mộng. . .​

. . .​

. . .​

A a a a a! Nói gì bây giờ! Phương Duệ đột nhiên vung tay cầm điện thoại một cái, hơi thở phả ra ngưng thành một làn khói trước mặt, chớp mắt bình thản biến mất trong không trung. Hắn bấm loạn 2 cái xóa xóa, dứt khoát ném điện thoại vào trong túi.​

-------------​

05​

Phương Duệ chậm rãi run rẩy quay về nhà, nhiệt độ trong hành lang còn thấp hơn cả bên ngoài, hắn không khỏi run bắn lên, lúc ra khỏi cửa sẽ mặc áo khoác dày một chút, lần này trùm cả mũ lên rồi.​

Hắn mở cửa bước vào, nhìn thấy mọi người đang ngồi trước sô pha xem tiểu phẩm, hihi haha cười một hồi. Diệp Tu ngồi gần cửa nhất, hơi lạnh thổi vào trong nháy mắt khiến hắn run lên một cái.​

"Cái đồ phế vật điểm tâm! Còn không nhanh đóng cửa!"​

Phương Duệ nghe vậy đem cửa mở lớn hơn, mặt cười đầy thánh thiện: "Thích chưa!"​

"Nhìn chú mày chết rét kìa, mũi đỏ hết cả lên, vẫn còn cố chống đỡ cơ đấy." Diệp Tu miệng cười nhưng tâm không cười liếc hắn, quay đầu về nhìn TV.​

Phương Duệ quả thực bắt đầu run, nghiến răng nghiến lợi trừng hắn: "Phắc ông. . ." Hắn ầm một tiếng đóng cửa lớn lại, đổi dép bông liền chạy về phòng.​

Hắn đem điện thoại và chìa khóa ném lên giường, kéo mở tủ quần áo tìm một cái áo khoác dày, áo khoác của hắn đều treo trong góc tủ quần áo, căn bản không có mấy cái.​

Hắn đạp lên rìa tủ, lúc quỳ lên tạp vật đào bới bên trong giật mình nhìn thấy một bộ quần áo gấp lại để dưới đáy tủ, bị túi du lịch của hắn đè lên.​

Xám nhạt, không một chút nào dễ phát hiện.​

Là đồng phục Hô Khiếu.​

Phương Duệ trầm mặc nửa buổi, đột nhiên quên đi cái lạnh của bản thân. Những ngón tay lạnh lẽo nắm lấy một góc vải lộ ra, hắn nâng túi du lịch lên ra sức kéo kéo, cuối cùng lôi ra được bộ quần áo kia.​

Quần áo ngày đó hắn gấp thật chỉnh tề, màu sắc không hề phai đi, ngay ngắn đến từng mũi kim đường chỉ, Phương Duệ nâng nó trong tay, trong phút chốc đầu óc chợt trống rỗng.​

. . . Đã thật nhiều năm rồi.​

Sau đó hắn liền đột nhiên nhớ tới hình ảnh mình mặc bộ quần áo này.​

Vẫn thật soái a.​

Phương Duệ híp mắt, lơ đãng bật cười.​

Lão Lâm mặc cái này cũng thật soái.​

Hắn từ dưới đất bò dậy, lén lén lút lút ôm bộ đồng phục kia vào phòng rửa tay.​

Hiện tại mặc vào sẽ như thế nào?​

Phương Duệ giơ áo khoác đồng phục ngắm nghía trước sau, so độ dài quần ngắn hay không. Không thấy thay đổi, xem ra mấy năm qua hắn không béo lên. Hắn kéo mở khóa áo khoác, nhìn mình mặc đồ trong gương, động tác đột nhiên chậm lại.​

Thật nhanh liền nhìn thấy bản thân trong quá khứ.​

Phương Duệ thận trọng đem áo đồng phục trước đây khoác lên vai, như thể chỉ cần hơi mạnh tay chiếc áo sẽ rách mất.​

Tóc hắn trong gương ngắn ngủi, có mấy sợ tán loạn rủ trước trán, cái lỗ khuyên năm đó hắn nhất thời hứng khởi đi xỏ, dường như không hề khác trước. Tuy nhiên mặt mày so với trước kia càng chín chắn, trong ánh mắt cũng có gì đó không giống năm xưa.​

Phương Duệ kéo kéo cổ áo. Đáy lòng nhẹ khen mình một câu, cũng may vẫn còn vừa.​

Hắn cứ vậy đứng nhìn bản thân mình, nghĩ ngợi. . . Không biết lão Lâm mặc vào sẽ trông thế nào nhỉ, chí ít. . . cũng sẽ không như trước kia.​

Hắn muốn gọi cho Lâm Kính Ngôn, nói với hắn, anh có còn giữ đồng phục ngày xưa không?​

Nhưng bất luận có giống thế nào, bọn họ đều đã để lại quá khứ ở sau lưng.​

Phương Duệ đẩy cửa phòng, chợt điện thoại trên giường rung một tiếng vang trầm.​

Nhìn qua, là tin nhắn đến.​

END.​

Let the stars blinking in your eyes~
生日快乐
,
 
Last edited:

JayN

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
72
Số lượt thích
348
Location
hàng xóm của Wu Xuefeng
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Wu Xuefeng
#2
Like trước đọc sau ?
Những kỉ niệm trong quá khứ không ai có thể quên được,cho dù có cố gắng quên đi chăng nữa. Và rồi sẽ đến lúc mọi thứ chợt ùa về... Tin nhắn tới, bao nhiêu thứ trở lại.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,136
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
Xám nhạt, không một chút nào dễ phát hiện.​
Là đồng phục Hô Khiếu.​
Phương Duệ trầm mặc nửa buổi, đột nhiên quên đi cái lạnh của bản thân. Những ngón tay lạnh lẽo nắm lấy một góc vải lộ ra, hắn nâng túi du lịch lên ra sức kéo kéo, cuối cùng lôi ra được bộ quần áo kia.​
Quần áo ngày đó hắn gấp thật chỉnh tề, màu sắc không hề phai đi, ngay ngắn đến từng mũi kim đường chỉ, Phương Duệ nâng nó trong tay, trong phút chốc đầu óc chợt trống rỗng.​
. . . Đã thật nhiều năm rồi.​
Sau đó hắn liền đột nhiên nhớ tới hình ảnh mình mặc bộ quần áo này.​
Vẫn thật soái a.​
Phương Duệ híp mắt, lơ đãng bật cười.​
Lão Lâm mặc cái này cũng thật soái.​
Hắn từ dưới đất bò dậy, lén lén lút lút ôm bộ đồng phục kia vào phòng rửa tay.​
Hiện tại mặc vào sẽ như thế nào?​
Phương Duệ giơ áo khoác đồng phục ngắm nghía trước sau, so độ dài quần ngắn hay không. Không thấy thay đổi, xem ra mấy năm qua hắn không béo lên. Hắn kéo mở khóa áo khoác, nhìn mình mặc đồ trong gương, động tác đột nhiên chậm lại.​
Thật nhanh liền nhìn thấy bản thân trong quá khứ.​
Phương Duệ thận trọng đem áo đồng phục trước đây khoác lên vai, như thể chỉ cần hơi mạnh tay chiếc áo sẽ rách mất.​
Tóc hắn trong gương ngắn ngủi, có mấy sợ tán loạn rủ trước trán, cái lỗ khuyên năm đó hắn nhất thời hứng khởi đi xỏ, dường như không hề khác trước. Tuy nhiên mặt mày so với trước kia càng chín chắn, trong ánh mắt cũng có gì đó không giống năm xưa.​
Phương Duệ kéo kéo cổ áo. Đáy lòng nhẹ khen mình một câu, cũng may vẫn còn vừa.​
Hắn cứ vậy đứng nhìn bản thân mình, nghĩ ngợi. . . Không biết lão Lâm mặc vào sẽ trông thế nào nhỉ, chí ít. . . cũng sẽ không như trước kia.​
Hắn muốn gọi cho Lâm Kính Ngôn, nói với hắn, anh có còn giữ đồng phục ngày xưa không?​
Nhưng bất luận có giống thế nào, bọn họ đều đã để lại quá khứ ở sau lưng.​
Phương Duệ đẩy cửa phòng, chợt điện thoại trên giường rung một tiếng vang trầm.​
Nhìn qua, là tin nhắn đến.​
END.​
Đọc đoạn này đau quá... Thời gian qua đi, con người cũng chả thể như trc, nhìn lại bản thân mình trong quá khứ cũng chỉ là hoài niệm...

Đt rung, tin nhắn tới, Phương Duệ đại đại người thương nhắn tin tới kìa :))
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#4
Nếu dùng một câu nói về fic này, chắc sẽ phải là "Không có gì là không tốt, chỉ là..."

Phương Duệ ở Hưng Hân rất tốt, rất hòa hợp, thậm chí có cả quán quân. Nhưng chỉ là Hưng Hân không phải Hô Khiếu, lại càng không phải Hô Khiếu xưa. Sự lệch lạc giống như dùng khí công sư chơi phong cách đạo tặc, người ngoài nhìn vào chẳng thấy gì sai, chỉ kẻ trong cuộc mới nhìn được những bánh răng lệch nhau ở đâu. Có lẽ chính sự không khớp này làm Phương Duệ cảm thấy giống như một tinh cầu, ngày càng tách xa khỏi quỹ đạo của Lâm Kính Ngôn.

Nhưng còn may, còn may là tin nhắn đã được gửi, và đã có một tin nhắn trả lời gửi tới.
 

Bình luận bằng Facebook