- Bình luận
- 8,454
- Số lượt thích
- 19,153
- Team
- Bách Hoa
- Fan não tàn của
- Nhìn hình
Tầm Thu
Một truyện viết tặng SN em gái Tán Tu Tán đồng đảng.
Vinh Quang thuộc về ba Bướm, OOC thuộc về người viết.
CP: Tán Tu Tán, Mạc Tranh.
Trên có thiên đàng
Dưới có Tô Hàng
Hạ - Bắc Kinh
Người thủ đô sống rất chậm, cho nên Diệp Tu đi trên vệ đường kỳ thực rất không tách biệt với khung cảnh xung quanh, bởi vì hắn cũng đi rất chậm. Đã vậy còn vừa đi vừa đờ đẫn như đang nghĩ ngợi cái gì đó. Điếu thuốc ngậm nơi khóe miệng cứ ở đó lười biếng, như hút như không. Ngay cả khói nhạt tản ra cũng lãng đãng như khí chất con người.
Hắn đã lâu rồi không về Bắc Kinh, cũng đã lâu rồi không lặng lẽ thưởng thức nắng hạ thế này. Thường thì nửa mùa hè đầu hắn sẽ cắm mặt trong đội, bởi vì vòng tứ kết của giải đấu chuyên nghiệp luôn gay cấn nhất vào lúc này. Nửa mùa sau đánh xong chưa chắc có ảnh hưởng lên xuống tâm trạng, nhưng Diệp Tu cơ hồ rất lười phải ra ngoài.
Thi đấu hết nửa năm rồi nha, mệt, được không?
Chỉ đôi khi sẽ cùng Tô Mộc Tranh đi dọc Tây Hồ.
Tây Hồ liễu rủ, mà Hậu Hải nào sẽ không có. Hậu Hải còn có hoa sen trắng, hoa sen hồng. Khi màu nước đổi thành màu hoa và nắng phải xuyên qua tầng xanh lục để nở thành sao nơi mặt hồ, mùa hè rực rỡ sẽ đến với Bắc Kinh. Kinh thành một mảnh phong cảnh.
Chỉ có khí trời khô nóng của Bắc Kinh sẽ khác với Hàng Châu. Giang Nam ẩm ướt, trong gió luôn có chút xanh. Mà Bắc Kinh chỉ là cát bụi ngả vàng. Trưa sâu, da mặt bao năm tiếp xúc với khói thuốc của Diệp Tu có chút khô nứt. Hắn nghĩ, quả nhiên không có người bên cạnh sẽ dễ phát hiện ra nhiều vấn đề không đáng phát hiện.
Cũng đến lúc phải về.
Mà biển sen trắng vẫn còn đang hát ngoài kia. Nước ô mai, bột kiều mạch, bánh đúc đậu, xa xa có tiếng nhà ai mở radio, giọng Đài Chính Tiêu vang lên như trôi ra từ dưới cánh sen nào đó.
Khúc cũ, chốn xưa.
Chuyện cũ như gió, si tâm chỉ là tuổi trẻ.
Thu – Zurich
Trong nắng vàng của trời chiều Zurich, Diệp Tu ngồi cạnh cửa sổ, mắt không rời màn hình, trên tay cầm một phần tài liệu về đội tuyển Úc. Là một trạch nam, hắn không quá thích nắng, chưa kể loại ánh sáng thiên nhiên này còn sẽ khiến cho hình ảnh trong game trở nên khó nhìn hơn. Nhưng khi hắn bước vào phòng huấn luyện này thì chỉ còn một vị trí trống mà thôi. Nắng chiếu thẳng xuống ghế ngồi như trêu ngươi, hay như đang cười.
Diệp lĩnh đội suốt nhiều năm làm trạch nam, sức khỏe không quá tốt, cũng không cách nào thích nghi với khí hậu Thụy Sĩ nhanh được. Hắn uể oải lê thân đến ngồi dưới nắng, nửa vì không muốn tranh với hậu bối, nửa vì lấy đâu ra tâm sức mà tranh. Thế rồi hắn phát hiện, nắng chiều cũng không quá tệ.
Có lẽ bởi vì đó là nắng thu nhỉ.
Thiện xạ trên màn hình đã đổi vũ khí lần thứ tư. Hai cặp súng nòng xoay, mỗi cây có một kỹ năng riêng, tạo thành sáu tổ hợp thay đổi liên tục. Hôm qua đã gặp phải một tổ hợp triệu hoán sư đôi, dưới thủ tốc ngoài hành tinh của đội tuyển Hàn Quốc đã tạo ra những đấu pháp dị hợm gì không cần bàn nữa.
Tổ hợp. Ý tưởng mới.
Diệp Tu biết một người không thiếu ý tưởng mới.
Hắn khó tránh nhìn về phía Tô Mộc Tranh. Cô đang cúi đầu ghi chép gì đó, màn hình trước mắt trùng hợp cũng đang chiếu đến một thiện xạ. Không dễ có dịp xuất ngoại, theo tính tình của Tô Mộc Tranh, cô hẳn đã kéo Diệp Tu đi khắp nơi. Nhưng lần này thì không, bởi vì thời gian của họ có chút eo hẹp, còn phải dùng để thích nghi điều kiện quá xa lạ.
Tư thế cúi đầu cắn bút của cô khiến Diệp Tu bỗng nhớ đến một cảnh. Đó là lúc cô viết xuống thắng thua của hai cái tên trong sổ, mặt đầy tinh nghịch, đôi mắt to long lanh nhuốm cười. Quyển sổ ấy đâu rồi nhỉ? Diệp Tu không biết.
Nhưng hắn chắc chắn Tô Mộc Tranh đang giữ.
Chỉ có thể nhìn thấy anh trong bức ảnh ngày đó
Khó bỏ được phóng túng của anh trong lòng tôi.
Đông – Hàng Châu
Lễ cưới của Tô Mộc Tranh khác gì lễ cưới của một ngôi sao. Mạc Phàm tuy không nổi tiếng bằng cô dâu của mình, nhưng cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp có danh, quán quân lại vững trong tay. Chẳng qua cậu không quá thích giao thiệp xã hội, nên noi gương “anh vợ”, nói không với quảng cáo, nhìn qua có vẻ ít người chú ý mà thôi.
Dàn khách mời càng là hàng khủng. Thế hệ hoàng kim người cũng như tên, ai nấy tự mang buff hào quang lấp lánh, đi từ ngoài cửa lễ đường đã có phóng viên chụp ảnh, người hâm mộ vây quanh còn có thể may mắn được họ ký tên. Những người khác trong đội tuyển quốc gia và một số tuyển thủ khác quan hệ không tệ, có người còn đánh có người không, đều góp mặt trong lễ cưới này. Hưng Hân ấy à, Trần Quả và Đường Nhu trực tiếp làm 2 trong số 4 cô dâu phụ, thêm vào Sở Vân Tú Đới Nghiên Kỳ, chưa chờ cô dâu xuất hiện, dàn phù dâu đã đủ chói mắt chúng sinh. Mạc Phàm kiệm lời, nhưng thời gian qua cùng nhau sóng vai chiến đấu, ít nhất cũng có Kiều Nhất Phàm, An Văn Dật, Bánh Bao, La Tập chủ động xung phong làm rể phụ.
Cái gì, muốn hỏi Diệp Tu đâu à?
Hắn đang cố gắng cong khuỷu tay cho đúng chuẩn, để Tô Mộc Tranh khoác vào kìa.
Diệp Tu có chút lúng túng như hồi bị Phương Duệ thách ký tên thật vào tập profile chiến đội Hưng Hân. Tay còn lại cứ giơ lên giơ xuống theo thói quen cơ thể, có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó.
Điếu thuốc!
Mà Tô Mộc Tranh đứng bên cạnh rạng rỡ, sau khi khoác tay thì nép hẳn vào người hắn, đột nhiên cười rộ một tiếng. Cô áp sát mặt mình vào cánh tay không tính là có lực của trạch nam này, cười rúc rích. Diệp Tu quay đầu nhìn, vô thức đưa bàn tay kia lên đầu cô, lại không tiện vuốt mái tóc đã được búi kỹ suốt cả giờ, chỉ đành rụt về thở dài, cũng cười.
Ngày ấy Tô Mộc Tranh gọi điện cho hắn, bảo muốn tổ chức đám cưới vào 21/10. Diệp Tu có hơi bất ngờ, sau chỉ mỉm cười, nói: “Chắc tên đó sẽ vui lắm.”
Tô Mộc Tranh không có gia đình hay người thân. Nhưng lễ cưới của cô cực kỳ náo nhiệt, không chỉ nhận được chúc phúc từ bạn bè, đồng nghiệp, mà còn cả giới phóng viên, người chơi trong game còn tổ chức ăn mừng nữ thần liên minh lên xe hoa. Thậm chí, mấy người bạn quen khi đi thi đấu thế giới cũng gửi lời chúc phúc.
Đêm đó, Diệp Tu hút rất nhiều thuốc. Thật sự quãng đường dắt Tô Mộc Tranh từ ngoài cửa vào đến bên cạnh Mạc Phàm, đặt tay cô gái đã cùng mình đi suốt những năm qua vào tay một cậu trai khác, Diệp Tu suýt nữa nhịn không nổi rơi nước mắt. Lúc đó, lại chẳng có khói thuốc mà che.
Ý nghĩa của Tô Mộc Tranh trong cuộc đời hắn chẳng khác gì sức nặng của hắn trong cuộc đời cô. Từ mùa hè mười lăm tuổi năm ấy, thương yêu chỉ càng lúc càng thêm đong đầy, nào sợ xa cách chia ly, chẳng từng đứt đoạn. Hắn đã sớm quên Tô Mộc Tranh chỉ có một người anh ruột, hắn đã sớm quên cô không cùng họ với mình. Hắn đã sớm đem trái tim của hai người cùng dành hết cho cô.
Giờ phút này, tâm tình này, hắn muốn chia sẻ với ai nhất?
Gió đêm đã lạnh, ngày trước như mộng
Mong mà chẳng gặp, chịu đựng được không.
Xuân – Nam Sơn
Thanh Minh năm ấy người đến viếng mộ này đã thêm một. Mà Thanh Minh những năm về sau cũng sẽ như vậy.
Bước người đi trên từng bậc thang khác nào những đợt tiếng lao xao lá gọi đầu cành. Đây đã là năm thứ mấy hai người cùng đi trên đường mòn này? Nghĩ một chút dĩ nhiên có thể nhớ ra, nhưng Diệp Tu không nghĩ làm gì. Hắn chỉ biết, đây là năm đầu có ba người cùng đi.
Ba người nhỉ. Quay về chốn cũ. Cũng như Tô Mộc Thu đã từng rời đi hắn và Tô Mộc Tranh, cũng như hắn và Tô Mộc Tranh đã từng rời đi Gia Thế, cũng như hắn đã từng rời đi Hàng Châu. Để rồi cuối cùng mọi thứ vẫn sẽ quay về như cũ. Ba người cùng cất bước dưới trời Hàng Châu, từ nay xuân hạ thu đông, không rời không bỏ, không xa không cách.
Chỉ là,
Vì sao cuộc sống này có nhiều khoảnh khắc đẹp đến vậy,
Anh lại không ở bên cạnh ngắm nhìn cùng tôi?
Từ ngày chia tay ấy, lá thu tàn, người tiều tụy
Ngàn ngôn vạn ngữ đều theo thu mà khô héo
Xuân đến cũng không về.
Lời người viết: Văn phong khác biệt có thể sẽ được nhận ra, rằng hai mùa vốn là bi sầu ủ rũ như Thu Đông ở bài này lại sôi nổi hơn, ngược lại hai mùa tươi đẹp như Xuân Hạ thì ung dung hơn. Có lẽ vì sự kiện xảy ra ở các mùa chăng? Cho nên nói, trời không biết sầu, sầu do người. Thêm một điểm, trước nay ta không mang BE khánh sinh, nhưng người nhận lần này có nhân sinh quan rất hướng thiện, tin rằng khi đọc cũng sẽ nhìn về phía tốt đẹp.
Một truyện viết tặng SN em gái Tán Tu Tán đồng đảng.
Vinh Quang thuộc về ba Bướm, OOC thuộc về người viết.
CP: Tán Tu Tán, Mạc Tranh.
Trên có thiên đàng
Dưới có Tô Hàng
Hạ - Bắc Kinh
Người thủ đô sống rất chậm, cho nên Diệp Tu đi trên vệ đường kỳ thực rất không tách biệt với khung cảnh xung quanh, bởi vì hắn cũng đi rất chậm. Đã vậy còn vừa đi vừa đờ đẫn như đang nghĩ ngợi cái gì đó. Điếu thuốc ngậm nơi khóe miệng cứ ở đó lười biếng, như hút như không. Ngay cả khói nhạt tản ra cũng lãng đãng như khí chất con người.
Hắn đã lâu rồi không về Bắc Kinh, cũng đã lâu rồi không lặng lẽ thưởng thức nắng hạ thế này. Thường thì nửa mùa hè đầu hắn sẽ cắm mặt trong đội, bởi vì vòng tứ kết của giải đấu chuyên nghiệp luôn gay cấn nhất vào lúc này. Nửa mùa sau đánh xong chưa chắc có ảnh hưởng lên xuống tâm trạng, nhưng Diệp Tu cơ hồ rất lười phải ra ngoài.
Thi đấu hết nửa năm rồi nha, mệt, được không?
Chỉ đôi khi sẽ cùng Tô Mộc Tranh đi dọc Tây Hồ.
Tây Hồ liễu rủ, mà Hậu Hải nào sẽ không có. Hậu Hải còn có hoa sen trắng, hoa sen hồng. Khi màu nước đổi thành màu hoa và nắng phải xuyên qua tầng xanh lục để nở thành sao nơi mặt hồ, mùa hè rực rỡ sẽ đến với Bắc Kinh. Kinh thành một mảnh phong cảnh.
Chỉ có khí trời khô nóng của Bắc Kinh sẽ khác với Hàng Châu. Giang Nam ẩm ướt, trong gió luôn có chút xanh. Mà Bắc Kinh chỉ là cát bụi ngả vàng. Trưa sâu, da mặt bao năm tiếp xúc với khói thuốc của Diệp Tu có chút khô nứt. Hắn nghĩ, quả nhiên không có người bên cạnh sẽ dễ phát hiện ra nhiều vấn đề không đáng phát hiện.
Cũng đến lúc phải về.
Mà biển sen trắng vẫn còn đang hát ngoài kia. Nước ô mai, bột kiều mạch, bánh đúc đậu, xa xa có tiếng nhà ai mở radio, giọng Đài Chính Tiêu vang lên như trôi ra từ dưới cánh sen nào đó.
Khúc cũ, chốn xưa.
Chuyện cũ như gió, si tâm chỉ là tuổi trẻ.
Thu – Zurich
Trong nắng vàng của trời chiều Zurich, Diệp Tu ngồi cạnh cửa sổ, mắt không rời màn hình, trên tay cầm một phần tài liệu về đội tuyển Úc. Là một trạch nam, hắn không quá thích nắng, chưa kể loại ánh sáng thiên nhiên này còn sẽ khiến cho hình ảnh trong game trở nên khó nhìn hơn. Nhưng khi hắn bước vào phòng huấn luyện này thì chỉ còn một vị trí trống mà thôi. Nắng chiếu thẳng xuống ghế ngồi như trêu ngươi, hay như đang cười.
Diệp lĩnh đội suốt nhiều năm làm trạch nam, sức khỏe không quá tốt, cũng không cách nào thích nghi với khí hậu Thụy Sĩ nhanh được. Hắn uể oải lê thân đến ngồi dưới nắng, nửa vì không muốn tranh với hậu bối, nửa vì lấy đâu ra tâm sức mà tranh. Thế rồi hắn phát hiện, nắng chiều cũng không quá tệ.
Có lẽ bởi vì đó là nắng thu nhỉ.
Thiện xạ trên màn hình đã đổi vũ khí lần thứ tư. Hai cặp súng nòng xoay, mỗi cây có một kỹ năng riêng, tạo thành sáu tổ hợp thay đổi liên tục. Hôm qua đã gặp phải một tổ hợp triệu hoán sư đôi, dưới thủ tốc ngoài hành tinh của đội tuyển Hàn Quốc đã tạo ra những đấu pháp dị hợm gì không cần bàn nữa.
Tổ hợp. Ý tưởng mới.
Diệp Tu biết một người không thiếu ý tưởng mới.
Hắn khó tránh nhìn về phía Tô Mộc Tranh. Cô đang cúi đầu ghi chép gì đó, màn hình trước mắt trùng hợp cũng đang chiếu đến một thiện xạ. Không dễ có dịp xuất ngoại, theo tính tình của Tô Mộc Tranh, cô hẳn đã kéo Diệp Tu đi khắp nơi. Nhưng lần này thì không, bởi vì thời gian của họ có chút eo hẹp, còn phải dùng để thích nghi điều kiện quá xa lạ.
Tư thế cúi đầu cắn bút của cô khiến Diệp Tu bỗng nhớ đến một cảnh. Đó là lúc cô viết xuống thắng thua của hai cái tên trong sổ, mặt đầy tinh nghịch, đôi mắt to long lanh nhuốm cười. Quyển sổ ấy đâu rồi nhỉ? Diệp Tu không biết.
Nhưng hắn chắc chắn Tô Mộc Tranh đang giữ.
Chỉ có thể nhìn thấy anh trong bức ảnh ngày đó
Khó bỏ được phóng túng của anh trong lòng tôi.
Đông – Hàng Châu
Lễ cưới của Tô Mộc Tranh khác gì lễ cưới của một ngôi sao. Mạc Phàm tuy không nổi tiếng bằng cô dâu của mình, nhưng cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp có danh, quán quân lại vững trong tay. Chẳng qua cậu không quá thích giao thiệp xã hội, nên noi gương “anh vợ”, nói không với quảng cáo, nhìn qua có vẻ ít người chú ý mà thôi.
Dàn khách mời càng là hàng khủng. Thế hệ hoàng kim người cũng như tên, ai nấy tự mang buff hào quang lấp lánh, đi từ ngoài cửa lễ đường đã có phóng viên chụp ảnh, người hâm mộ vây quanh còn có thể may mắn được họ ký tên. Những người khác trong đội tuyển quốc gia và một số tuyển thủ khác quan hệ không tệ, có người còn đánh có người không, đều góp mặt trong lễ cưới này. Hưng Hân ấy à, Trần Quả và Đường Nhu trực tiếp làm 2 trong số 4 cô dâu phụ, thêm vào Sở Vân Tú Đới Nghiên Kỳ, chưa chờ cô dâu xuất hiện, dàn phù dâu đã đủ chói mắt chúng sinh. Mạc Phàm kiệm lời, nhưng thời gian qua cùng nhau sóng vai chiến đấu, ít nhất cũng có Kiều Nhất Phàm, An Văn Dật, Bánh Bao, La Tập chủ động xung phong làm rể phụ.
Cái gì, muốn hỏi Diệp Tu đâu à?
Hắn đang cố gắng cong khuỷu tay cho đúng chuẩn, để Tô Mộc Tranh khoác vào kìa.
Diệp Tu có chút lúng túng như hồi bị Phương Duệ thách ký tên thật vào tập profile chiến đội Hưng Hân. Tay còn lại cứ giơ lên giơ xuống theo thói quen cơ thể, có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó.
Điếu thuốc!
Mà Tô Mộc Tranh đứng bên cạnh rạng rỡ, sau khi khoác tay thì nép hẳn vào người hắn, đột nhiên cười rộ một tiếng. Cô áp sát mặt mình vào cánh tay không tính là có lực của trạch nam này, cười rúc rích. Diệp Tu quay đầu nhìn, vô thức đưa bàn tay kia lên đầu cô, lại không tiện vuốt mái tóc đã được búi kỹ suốt cả giờ, chỉ đành rụt về thở dài, cũng cười.
Ngày ấy Tô Mộc Tranh gọi điện cho hắn, bảo muốn tổ chức đám cưới vào 21/10. Diệp Tu có hơi bất ngờ, sau chỉ mỉm cười, nói: “Chắc tên đó sẽ vui lắm.”
Tô Mộc Tranh không có gia đình hay người thân. Nhưng lễ cưới của cô cực kỳ náo nhiệt, không chỉ nhận được chúc phúc từ bạn bè, đồng nghiệp, mà còn cả giới phóng viên, người chơi trong game còn tổ chức ăn mừng nữ thần liên minh lên xe hoa. Thậm chí, mấy người bạn quen khi đi thi đấu thế giới cũng gửi lời chúc phúc.
Đêm đó, Diệp Tu hút rất nhiều thuốc. Thật sự quãng đường dắt Tô Mộc Tranh từ ngoài cửa vào đến bên cạnh Mạc Phàm, đặt tay cô gái đã cùng mình đi suốt những năm qua vào tay một cậu trai khác, Diệp Tu suýt nữa nhịn không nổi rơi nước mắt. Lúc đó, lại chẳng có khói thuốc mà che.
Ý nghĩa của Tô Mộc Tranh trong cuộc đời hắn chẳng khác gì sức nặng của hắn trong cuộc đời cô. Từ mùa hè mười lăm tuổi năm ấy, thương yêu chỉ càng lúc càng thêm đong đầy, nào sợ xa cách chia ly, chẳng từng đứt đoạn. Hắn đã sớm quên Tô Mộc Tranh chỉ có một người anh ruột, hắn đã sớm quên cô không cùng họ với mình. Hắn đã sớm đem trái tim của hai người cùng dành hết cho cô.
Giờ phút này, tâm tình này, hắn muốn chia sẻ với ai nhất?
Gió đêm đã lạnh, ngày trước như mộng
Mong mà chẳng gặp, chịu đựng được không.
Xuân – Nam Sơn
Thanh Minh năm ấy người đến viếng mộ này đã thêm một. Mà Thanh Minh những năm về sau cũng sẽ như vậy.
Bước người đi trên từng bậc thang khác nào những đợt tiếng lao xao lá gọi đầu cành. Đây đã là năm thứ mấy hai người cùng đi trên đường mòn này? Nghĩ một chút dĩ nhiên có thể nhớ ra, nhưng Diệp Tu không nghĩ làm gì. Hắn chỉ biết, đây là năm đầu có ba người cùng đi.
Ba người nhỉ. Quay về chốn cũ. Cũng như Tô Mộc Thu đã từng rời đi hắn và Tô Mộc Tranh, cũng như hắn và Tô Mộc Tranh đã từng rời đi Gia Thế, cũng như hắn đã từng rời đi Hàng Châu. Để rồi cuối cùng mọi thứ vẫn sẽ quay về như cũ. Ba người cùng cất bước dưới trời Hàng Châu, từ nay xuân hạ thu đông, không rời không bỏ, không xa không cách.
Chỉ là,
Vì sao cuộc sống này có nhiều khoảnh khắc đẹp đến vậy,
Anh lại không ở bên cạnh ngắm nhìn cùng tôi?
Từ ngày chia tay ấy, lá thu tàn, người tiều tụy
Ngàn ngôn vạn ngữ đều theo thu mà khô héo
Xuân đến cũng không về.
Lời người viết: Văn phong khác biệt có thể sẽ được nhận ra, rằng hai mùa vốn là bi sầu ủ rũ như Thu Đông ở bài này lại sôi nổi hơn, ngược lại hai mùa tươi đẹp như Xuân Hạ thì ung dung hơn. Có lẽ vì sự kiện xảy ra ở các mùa chăng? Cho nên nói, trời không biết sầu, sầu do người. Thêm một điểm, trước nay ta không mang BE khánh sinh, nhưng người nhận lần này có nhân sinh quan rất hướng thiện, tin rằng khi đọc cũng sẽ nhìn về phía tốt đẹp.
Last edited by a moderator: