Hoàn [ZhouJiang's Birthday 2018] [Chu Giang] Bạn trai cũ

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,293
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#1
*Cảnh báo OOC, không nghiêm túc hướng theo nguyên tác

*CP: Chu Giang only, HE ngọt

——————
Editor: Neko-chan

Couple: Chu Giang

Tình trạng: Hoàn
——————
Bạn Trai Cũ

Thời điểm Chu Trạch Khải trở về đã rất muộn, phòng huấn luyện vẫn còn có người đang thức. Anh đẩy cửa ra, người ở trong phòng chính là Giang Ba Đào.

"Giang?"

"Ô, là tiểu Chu à." Giang Ba Đào nhìn bộ dáng anh vũ trang đầy đủ, lại nhìn đồng hồ, "Hơi trễ a."

"Ừm. Vẫn chưa ngủ?"

"Xong ngay đây." Giang Ba Đào cúi đầu, nhanh chóng làm một cái ký hiệu kết thúc công việc trên notebook, "Có muốn uống ly sữa bò trước khi ngủ không?"

Chu Trạch Khải gật gật đầu. Khi Giang Ba Đào đứng dậy anh đột nhiên tựa đầu lên vai cậu.

"Tiểu Chu?" Giang Ba Đào sờ mái tóc mềm mại có chút lạnh của bạn trai.

"Đợi một lúc." Chu Trạch Khải buồn buồn nói.

"Anh a. Xảy ra chuyện gì sao?" Giang Ba Đào ôm người trong ngực, rõ ràng là tiểu Chu cao hơn cậu nhưng lại luôn thích ôm cổ cậu, "Dù cho không vui, ở trước mặt em cũng che giấu một chút đi chứ."

"Sau cùng cũng sẽ nhìn ra." Thanh âm của Chu Trạch Khải lộ vẻ mệt mỏi.

"Cho dù là vậy thì cũng nên chú ý đến tâm tình của em đi nha, em cũng biết ghen tỵ đó." Giang Ba Đào bất đắc dĩ nói, "Chúng ta trở về phòng rồi nói được không, trên người anh có mùi thuốc lá, hơn nữa còn rất lạnh."

"Ừm." Chu Trạch Khải đồng ý, chậm rãi, rất không nỡ buông tay.

Hôm nay Chu Trạch Khải đi tham gia họp lớp trường cấp hai.

Thật ra, chỉ có Chu Trạch Khải cùng Giang Ba Đào biết, thời cấp hai Chu Trạch Khải từng có một mối tình đầu, bạn trai cũ.

Khi đó Chu Trạch Khải vẫn có chút khác biệt so với bây giờ, trắng nõn nà, rất ít nõi, trong đám người khiêm tốn đến mức hầu như không tồn tại, hơn nữa còn có chút chướng ngại về sự tập trung.

Đại đa số các bé trai ở thuở đầu đi học đều có khuynh hướng có các loại động chứng, Chu Trạch Khải cũng vậy. Anh không ồn ào, chỉ là tay không để yên được, chỗ này sờ chỗ kia sờ, đôi khi sẽ cầm bút chì tô vẽ linh tinh, nếu như bị thầy giáo thấy được, phê bình cùng bị phạt là không thể thiếu. Tiểu Chu Trạch Khải bình thường rất ngoan, bởi vậy anh cũng lo nghĩ rất nhiều, tay cùng lực chú ý giống như không nghe mình sai khiến, lại cũng không thể biểu đạt những gì anh cảm nhận được. Mỗi lần ba mẹ biểu hiện ra sự nghi hoặc không hiểu hay lo lắng không thôi đều làm anh khó chịu. Đủ loại nhân tố tụ lại, chướng ngại tập trung của anh so với những đứa trẻ có bệnh trạng điển hình khác còn nghiêm trọng hơn, thậm chí đến lúc mười mấy tuổi vẫn không khá hơn. Cho đến khi mẹ Chu ngẫu nhiên quen biết với một bác sĩ tâm lí mới phát hiện. Lúc này vấn đề của Chu Trạch Giai đã bắt đầu phát triển theo hướng đa động chứng.

Trị liệu có hiệu quả, thời gian cũng rất dài. Chu Trạch Khải không làm thế nào để tập trung trong thời gian dài được, thành tích đương nhiên cũng kém. Nhưng giữa đám học sinh có vấn đề thì anh đặc biệt ngoan ngoãn, sẽ không gây phiền phức cho giáo viên chủ nhiệm, không trốn các giờ tự học, không đánh nhau không phạm quy, giáo viên không bởi vì thành tích mà kì thị anh, ngược lại hết sức chú ý đứa trẻ dù mỗi ngày cảm thấy rất thống khổ nhưng vẫn luôn đều đặn đi học này.

So với người khác, cuộc sống của Chu Trạch Khải có vẻ càng thêm mờ mịt.

Lớp 9, ngày đầu tiên sau khai giảng, như thường lệ, có người chuyển đến sẽ có người chuyển đi. Khi giáo viên đang giới thiệu bạn học mới, anh không chú ý nghe, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ xem những đám mây, một đám, hai đám, đúng lúc có con chim bay qua, chim đậu lại trên cây, dưới cây có người đi ngang qua, dẫm lên lá khô.....

"Em ngồi bên cạnh Chu Trạch Khải đi." Giáo viên chủ nhiệm nói.

Chu Trạch Khải lấy lại tinh thần, nhìn sang, bạn nam trên trán dán băng cá nhân cười với hắn, "Này."

"Xin chào." Chu Trạch Khải nói.

Khi đó anh sẽ không nghĩ rằng cậu học sinh chuyển trường này sẽ thay đổi cuộc đời anh.

Học sinh chuyển trường thành bạn cùng bàn của Chu Trạch Khải, là một nam sinh rất nghịch ngợm, ngoại hình ưa nhìn, bài tập không làm, lên lớp truyền thư tay, cúp học đi chơi net, ở trong mắt người lớn toàn thân đầy tật xấu.

"Này, nghe nói cậu nơi này có vấn đề?"

Chu Trạch Khải nhìn bạn cùng bàn chỉ tay vào huyệt thái dương, không lên tiếng. Ác ý đến từ bạn học Chu Trạch Khải đã sớm thể hội nhiều rồi, anh chỉ thu thập đồ dùng, tính toán đi học tiết Thể dục.

"Này này này cậu đừng đi, tui không có ác ý." Bạn cùng bàn giữ chặt anh, "Cậu đừng giận, tui chỉ tò mò tại sao giáo viên lại đối tốt với cậu nhưu vậy."

Chu Trạch Khải nhẹ nhàng rút tay ra: "Không tức giận."

Bạn cùng bàn tự mình nói tiếp: "Không, cậu nhất định đang tức giận, tui thật sự không có ý kia. Như vậy đi, tui xin lỗi."

"Ừ." Chu Trạch Khải chấp nhận.

"Tiết sau là giờ Thể dục, tui dẫn cậu đi chơi game, đánh Vinh Quang, tiền lên mạng tui trả, coi như nhận lỗi."

"..." Chu Trạch Khải lắc đầu.

"Cậu không đi, hay là không biết chơi?"

Chu Trạch Khải không muốn đi, cũng không biết chơi.

"Không phải chứ? Cậu thế mà không biết chơi Vinh Quang?" Bạn cùng bàn tỏ vẻ phi thường hoài nghi, "Cậu đây là không muốn đi?"

Chu Trạch Khải quyết định không để ý cậu nữa: "Tôi không trốn học."

Thứ sáu, tan học, bạn cùng bàn đưa một cái thẻ.

"Này, cho cậu."

Chu Trạch Khải nhìn sang: "?"

"Thẻ Vinh Quang, trò chơi tui nói lúc trước á." Bạn cùng bàn giải thích, "Tui đã hứa dẫn cậu đi chơi."

"..." Chu Trạch Khải gật gật đầu, hình như có chuyện này.

"Cậu tan học có bận không?"

"Không..."

"Vậy thì tốt, chúng ta cùng nhau đi net..." Nhìn Chu Trạch Khải biểu lộ sự kháng cự, bạn cùng bàn sửa lời, "Đi nhà tui đi, có điều nhà tui chỉ có một cái Card Reader. Tui dạy cậu đánh. Như thế không tính trốn học đúng không?"

"Tôi..."

"Vậy chúng ta đi thôi! Cậu gọi điện cho ba mẹ bảo cậu đến nhà tui là được." Bạn cùng bàn một tay cầm thẻ một tay kéo người, kéo Chu Trạch Khải đi.

Từ đó về sau, cuộc đời Chu Trạch Khải thay đổi --- hết thảy đến bất ngờ mà lại tự nhiên.

"Đây là lần đầu tiên cậu chơi sao? Phản xạ thật nhanh!"

"Cậu thật sự giống Trương Giai Lạc! Cậu nhìn, cái này, Bách Hoa Liễu Loạn, đây là Trương Giai Lạc, bên cạnh hắn là Tôn Triết Bình, đặc biệt đẹp trai, chiến đội Bách Hoa, mới xuất đạo. Tui cảm thấy hắn có thể xử lí Nhất Diệp Chi Thu!"

"Đây là Nhất Diệp Chi Thu, pháp sư chiến đấu, vô cùng lợi hại, hắn chính là Quán quân năm ngoái."

"Đây đây, Đại Mạc Cô Yên, Quyền hoàng, cực kì man, rất khốc, cơ bắt rất phát triển."

Về sau -----

"Tiểu Khải con sao lại học xấu trốn học đi chơi game? Con như vậy thật khiến mẹ..."

"Trò chơi này, đánh rất hay."

"Cái gì?"

"Mẹ, con muốn đi trại huấn luyện."

"Trại huấn luyện gì?"

Lại sau nữa -----

"Nếu điều kiện gia đình cho phép, cậu bé cũng thật sự có thiên phú, tôi cảm thấy không vấn đề gì. Trò chơi điện tử thứ này, thời gian duy trì ngắn, mục tiêu thay đổi nhanh, tình trạng Tiểu Khải hoàn toàn có thể chơi tốt. Với cả Tiểu Khải thiếu sự tự tin, nếu như có thể củng cố lòng tin cho cậu bé, cũng rất tốt cho việc trị liệu."

Sự tán thành của bác sĩ cuối cùng đã mở ra con đường mới cho cuộc đời Chu Trạch Khải.

Vinh Quang, của anh.

Chiến đội đầu tiên tuyển chọn Chu Trạch Khải là Gia Thế thành phố H, nhưng cha mẹ Chu Trạch Khải thảo luận xong thì vẫn muốn anh học xong cấp ba. Như vậy nếu con đường này đi không được, ít nhất còn có bằng cấp cơ sở nhất, có thể ra nước ngoài. Thế là Chu Trạch Khải từ chối Gia Thế, tiến vào trại huấn luyện Luân Hồi, cách nhà gần, sáng lên lớp, chiều chơi game, giống một học sinh năng khiếu.

"Cậu thật hạnh phúc!" Bạn cùng bàn cảm khái, "Có thể quang minh chính đại chơi game, tui tại sao không có số tốt như vậy chứ."

"Phải cảm ơn cậu." Để ta phát hiện ta thế mà cũng có chuyện có thể làm được.

"Hừ hừ, lát nữa chúng ta đánh một trận, cha mẹ cậu mua cho cậu máy tính mới đúng không?"

"Ừm."

"Vậy đi nhà cậu chơi!" Bạn cùng bàn cắn bút, "Ừm, chờ tui chép xong bài tập."

"Ừm." Chu Trạch Khải cười.

"A, tui không biết cậu cũng biết cười đâu!" Bạn cùng bàn ngẩn ngườim "Cậu cười lên thật đẹp."

"Ừm." Chu Trạch Khải gật gật đầu.

"Cậu gật đầu cái gì, khiêm tốn một chút đi!"

"Ừm."

"Còn cười, lại là ngây ngô cười nữa."

"Ừm."

Thi cấp ba với Chu Trạch Khải chỉ cần qua ải. Gia cảnh nhà anh khá giả, tiến vào một trường cấp ba tư nhân ở lân cận. Mà bạn cùng bàn thì ở nhà chờ một tháng, sau đó cùng ba cậu ta, một nhà nghiên cứu khoa học làm cho Bắc Nam Hải rời thành phố S.

Trong game thường gặp, ngoài đời lại là đã lâu không gặp. Khoảng cách sinh ra tưởng niệm, còn có một loại cảm xúc nói không được tả không xong.

Không phải sự bất lực hay tịch mịch trước kia. Chu Trạch Khải sau khi lên cấp ba thành tích ngược lại có điểm tiến bộ. Bác sĩ nói, chướng ngại tập trung của anh đã khá hơn nhiều. Mà bởi vì anh có đặc quyền có thể không kiêng nể gì chơi game khiến cho nhiều nam sinh hâm mộ, ở trường học mới quen được thật nhiều bạn mới.

"Chu Trạch Khải, có thể tổ đội với tui không?"

"Chu Trạch Khải, cuối tuần này cùng nhau đi nhà người nào đó đi!"

"Chu Trạch Khải, cậu đi trại huấn luyện liệu có được chữ kí của đại thần không?"

Chu Trạch Khải chậm rãi trở nên hòa đồng, tươi cười cũng nhiều lên, cha mẹ đều thấy vui mừng.

Mà khi đó bạn cùng bàn đang ở đâu?

Bạn cùng bàn đi thành phố N, có đôi khi sẽ cùng anh thảo luận về Lâm Kính Ngôn. Từ trong câu chữ Chu Trạch Khải có thể nhận thấy cậu thay đổi. Người kia trước đó nghịch ngợm, vì không thích đi học mà thường xảy ra tranh chấp với người nhà, không thực thích ứng với trường học mới, bạn mới của anh hỏi anh có muốn hút một điếu thuốc hay không...

Chu Trạch Khải nói: "Không muốn."

"Hút thuốc rất tốt, xả stress." Bạn cùng bàn nói, "Có điều nếu ngươi không thích, tui sẽ cố chống lại dụ hoặc."

Những gì bạn bè dạy cho ngươi chưa chắc đã tốt. Chu Trạch Khải sau lần đầu tham dự một liên hoan phim nho nhỏ cho nam sinh cấp ba đã nghĩ như vậy.

Nhưng mà so sánh với đám bạn xấu bên người, say rượu hút thuốc yêu đương, một lời không hợp liền đánh nhau thì bạn cùng bàn tốt hơn nhiều.

"Cậu cũng đi?" Bạn cùng bàn bắt đầu trêu cợt anh, "Xem hay không?"

"Xem không hay." Chu Trạch Khải nghiêm túc trả lời.

"Tui cũng thấy không hay." Bạn cùng bàn dừng một chút, "Tui cho cậu xem một chút kích thích, muốn không?"

"?"

Chu Trạch Khải chọn chấp nhận, trên màn hình hiện lên hai chữ Lam Vũ.

Cái phim này, hình như có điểm sai sai. Chu Trạch Khải không phải không biết nam cũng có thể làm cùng nam, nhưng anh chưa từng nghĩ đến, lại chỉ có trời mới biết chuyện ấy sẽ ảnh hưởng tới mình bằng cách này. Sau khi xem xong Chu Trạch Khải mất ngủ, trong đầu toàn là hình ảnh bọn hắn hôn nhau. Một người đàn ông, với một người đàn ông khác. Chu Trạch Khải phát hiện mình rất khẩn trương, nhịp tim nhanh bất thường. Bản thân phim có ám chỉ đầy ý tứ, dường như không rõ mà lại như rất rõ ràng.

"Cậu thấy có được không?" Bạn cùng bàn lại trêu chọc anh.

"..."

"Tháng sau tui sẽ về thành phố S một chuyến, đến thăm cậu." Bạn cùng bàn đột nhiên nói với giọng ỉu xìu, "Tôi muốn hôn cậu, bảo bối à."

Nhân sinh Chu Trạch Khải triệt để chệch hướng.

Hôm đó không phải cuối tuần, nên Chu Trạch Khải trốn học. Bọn họ gặp mặt, cùng nhau ăn cơm, bạn cùng bàn dáng người cao gầy, mái tóc được nhuộm qua, nhìn không giống bạn cùng trang lứa với Chu Trạch Khải. Nhưng khi bọn hắn hôn nhau, Chu Trạch Khải rõ ràng cảm nhận được, bọn hắn vẫn tâm ý tương thông như xưa.

"Cậu muốn cùng tôi sao? Tôi có thể cho cậu nằm trên." Bạn cùng bàn vuốt cằm Chu Trạch Khải thở dài, "Cậu thật đẹp nha."

"...Không được, chúng ta còn nhỏ." Đây là đáp án của Chu Trạch Khải sau một đêm suy nghĩ.

"Vậy sao? Cũng đúng, là tôi quá gấp." Bạn cùng bàn lại hôn một cái lên gò má ửng đỏ của Chu Trạch Khải, "Cậu mau lớn lên đi, nhìn qua thực nhỏ."

"..." Cậu rõ ràng nhỏ hơn tôi.

"Tôi dự định thôi học, học không được gì cả." Bạn cùng bàn tùy ý nói, "Làm những gì mình thích, về sau kiếm tiền nuôi cậu."

"Làm công?" Chu Trạch Khải lo lắng hỏi.

"Ai biết được." Bạn cùng bàn lại hôn anh, "Cậu cũng không được đi theo người khác, chờ tôi."

"Ừm." Chu Trạch Khải trịnh trọng gật đầu. Cả người đều đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào lại không có chút bảo đảm nào này.

Nhưng từ sau lần đó, bạn cùng bàn lại không có tin tức.

Tại lần đầu họp lớp cấp hai, có người nói cậu thôi học, một mình ra ngoài lang bạt.

Về sau các phiên bản truyền miệng về cậu trở nên nhiều hơn. Có người nói cậu cố gắng tìm việc lại bị cự tuyệt. Cũng có người nói cậu hiện tại sống rất tốt, hết thảy thuận lợi, bây giờ đang theo đuổi một cô bạn gái ưu tú lại xinh đẹp.

A.

Lúc ban đầu Chu Trạch Khải không tin. Thế nhưng một năm, hai năm, mãi cho đến khi anh ký hợp đồng xuất đạo, có tin hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Cậu nhất định phải chờ tôi à.

Chu Trạch Khải nghĩ, ha ha.

Lúc đó anh đã đột phá khó khăn trùng trùng điệp điệp, đứng đầu trong những tuyển thủ mới bước vào kiếp sống chuyên nghiệp. Trong sinh hoạt không có người thường xuyên nói chuyện trời đất kia, trở nên vô cùng vắng vẻ, chỉ có thể mang tất cả tinh lực tập trung vào Vinh Quang.

Anh đột nhiên nhớ tới Lam Vũ, cái bi kịch khiến anh cùng người kia đều thấy rõ tâm ý. Sau đó lắc lắc đầu, phảng phất làm như vậy có thể quên triệt triệt để để.

Súng vang, Nhất Thương Xuyên Vân, đạn từ nòng súng thiện xạ phá vỡ tất cả quy tắc.

Fan hâm mộ Vinh Quang chỉ biết Thương vương rất soái, lại chưa từng yêu đương.

Ai cũng không biết, trong lòng anh có một lỗ trống, cùng một người bạn trai cũ.

Chu Trạch Khải nghĩ, anh đại khái dùng hết thích, còn có may mắn, cảm ơn, kinh hỉ... Anh thậm chí nghĩ, chỉ cần người kia trở về, dù những gì trải qua không tốt, anh cũng có thể nuôi cậu. Dù là thật sự có người mới, chỉ trở lại thăm anh một chút, hoặc là để anh nhìn cậu một chút, anh cũng nguyện ý.

Nhưng không có.

Cuối cùng Chu Trạch Khải cũng không yêu thêm lần nào, mãi đến khi gặp được Giang Ba Đào ở Hạ Vũ.

"Này, tiểu Chu." Giang Ba Đào để kiểu tóc ngắn, mái tóc mềm mại, cười lên nhìn đặc biệt ôn nhu, một chút cũng không giống mối tình đầu trong trí nhớ, nhưng Chu Trạch Khải vẫn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.

Không được, Chu Trạch Khải. Thế này quá dễ dãi. Trước kia còn không ăn đủ đau khổ sao?

Chu Trạch Khải véo lòng bàn tay.

"Này?"

"..." Thật sự đủ rồi, cái thích đáng chết này.

Chu Trạch Khải vươn tay ra: "Xin chào, Chu Trạch Khải."

"Xin chào, Giang Ba Đào. Hiện tại ở Hạ Vũ, có điều chẳng mấy chốc sẽ sang Luân Hồi, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau kề vai chiến đấu." Giang Ba Đào cười cười, xích lại gần Chu Trạch Khải, thừa dịp không ai chú ý giả hoạt mà nhỏ giọng nói, "Bảo bối của em."

---

Giang Ba Đào xoa bóp đầu cho Chu Trạch Khải: "Thoải mái hơn không?"

"Ừm." Chu Trạch Khải gật đầu.

"Tiểu Chu à." Giang Ba Đào phàn nàn, "Rõ ràng em muốn đi như vậy, công việc chiến đội lại bận bịu không xong, anh được đi, còn kêu mệt với em, rất quá đáng đó!"

"..."

"Được rồi được rồi đã biết, anh lúc đó hướng nội, cái gì cũng không quen thuộc, xã giao có chút khó khăn. Có điều em còn rất nhớ mọi người, chúng ta nói chuyện hôm nay Lưu Đại có đi không? Em nhớ cậu ta còn phát thiệp mời cho em, mừng con gái đầy trăm ngày..."

"..." Giang từ trước nhân duyên rất tốt.

"Quay trở lại, em cũng thật không nghĩ đến." Giang Ba Đào cúi đầu hôn khóe môi người yêu, "Bạn cùng bàn của em khi đó lại trở thành chiến hữu cùng người yêu của em."

"May mắn gặp lại được." Chu Trạch Khải nhắm hai mắt lại, cọ cọ đùi cậu, mấy năm mất liên lạc khiến anh đến giờ còn sợ hãi, lúc ấy anh mất một đoạn thời gian mới thích ứng thân phận mới của bạn trai.

"Không phải may mắn, tiểu Chu." Giang Ba Đào hôn hôn gương mặt Chu Trạch Khải, "Em là một mực đuổi theo anh tới đây."

"Bảo bối của em."
--------------

Buổi tối tương phùng đầu tiên.

Giang Ba Đào xoa xoa cái eo đau nhức của mình than phiền: "Coi như em chưa nói hi vọng anh lớn lên dáng người tốt, anh cũng quá tốt rồi tiểu Chu."

"..."

"Còn nữa, vấn đề ai trên ai dưới, đổi ý còn kịp sao?"

"Không kịp." Chu Trạch Khải vừa lau mái tóc ướt nhẹp vừa tới gần, toàn thân đều tỏa ra hơi thở nguy hiểm, "Nghỉ học? Một người lang bạt? Cơ quan không tốt lắm?"

"Đúng vậy, ăn một chút khổ. May là nhờ có anh làm tiền lệ nên em mới có thể thuyết phục cha mẹ." Giang Ba Đào gật đầu, "Không được cười, em không thông minh như tiểu Chu, loại tuyển thủ cố gắng, sau khi bị trại huấn luyện Hô Khiếu gạch tên còn hoài nghi bản thân rất lâu."

"Bạn gái?" Chu Trạch Khải nặng nề nói.

"Hả? Cái gì?"

"Theo đuổi bạn gái xinh đẹp lại ưu tú?" Chu Trạch Khải tức giận.

"À..." Giang Ba Đào đầu hàng, phối hợp vòng lấy cổ người bạn trai mất mà lại được này, "Đó không phải là anh sao?"
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,136
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Chu Trạch Khải chọn chấp nhận, trên màn hình hiện lên hai chữ Lam Vũ.

Cái phim này, hình như có điểm sai sai. Chu Trạch Khải không phải không biết nam cũng có thể làm cùng nam, nhưng anh chưa từng nghĩ đến, lại chỉ có trời mới biết chuyện ấy sẽ ảnh hưởng tới mình bằng cách này. Sau khi xem xong Chu Trạch Khải mất ngủ, trong đầu toàn là hình ảnh bọn hắn hôn nhau. Một người đàn ông, với một người đàn ông khác. Chu Trạch Khải phát hiện mình rất khẩn trương, nhịp tim nhanh bất thường. Bản thân phim có ám chỉ đầy ý tứ, dường như không rõ mà lại như rất rõ ràng.
Đậu má ! Cái trọng tâm gì đây ?!?!?!?


Xin chào, Giang Ba Đào. Hiện tại ở Hạ Vũ, có điều chẳng mấy chốc sẽ sang Luân Hồi, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau kề vai chiến đấu." Giang Ba Đào cười cười, xích lại gần Chu Trạch Khải, thừa dịp không ai chú ý giả hoạt mà nhỏ giọng nói, "Bảo bối của em."
hì hì cưng quá hà.


của mình than phiền: "Coi như em chưa nói hi vọng anh lớn lên dáng người tốt, anh cũng quá tốt rồi tiểu Chu."

"..."

"Còn nữa, vấn đề ai trên ai dưới, đổi ý còn kịp sao?"

"Không kịp."
Ôi Tiểu Giang ơi sao em lại há há há


Chu Trạch Khải vừa lau mái tóc ướt nhẹp vừa tới gần, toàn thân đều tỏa ra hơi thở nguy hiểm, "Nghỉ học? Một người lang bạt? Cơ quan không tốt lắm?"

"Đúng vậy, ăn một chút khổ. May là nhờ có anh làm tiền lệ nên em mới có thể thuyết phục cha mẹ." Giang Ba Đào gật đầu, "Không được cười, em không thông minh như tiểu Chu, loại tuyển thủ cố gắng, sau khi bị trại huấn luyện Hô Khiếu gạch tên còn hoài nghi bản thân rất lâu."

"Bạn gái?" Chu Trạch Khải nặng nề nói.

"Hả? Cái gì?"

"Theo đuổi bạn gái xinh đẹp lại ưu tú?" Chu Trạch Khải tức giận.

"À..." Giang Ba Đào đầu hàng, phối hợp vòng lấy cổ người bạn trai mất mà lại được này, "Đó không phải là anh sao?"
Cái từ "cô gái" này ngay từ đầu đã sai rầu =)))
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Hí hí tui cũng muốn được vừa về nhà mở cửa ra có người đợi sẵn, tui cũng muốn được uống sữa bò rồi ngủ, tui cũng muốn được dụi dụi ôm cổ~ Vote một phiếu Tiểu Chu là mèo~ Mèo sinh ra là để yêu thương a~ (Ấy nhìn tên chủ nhà cũng là Mèo, cũng yêu thương~)

Tiểu Chu đứa nhỏ này hồi cấp hai không phải là cái bánh bao trắng trắng biết đi đó chứ? Còn là một cái bánh bao trầm mặc nữa? Bánh bao sinh ra cũng là để yêu thương a~

Í í, không hiểu sao cái động chứng của ẻm làm tui nhớ tới Trương Giai Lạc rảnh tay thì cứ thích nghịch súng. Dấu hiệu tương lai đây chăng?

Sao cái khả năng văn học của Tiểu Chu cũng khiến người khác cạn lời như chính... ẻm vậy. Sao tui có cảm giác mấy câu miêu tả cảnh đó nó na ná “Trên trời có ông mặt trời. Ông mặt trời màu vàng. Mây màu trắng. Gió thổi mây bay bay” mấy câu của mấy bạn nhỏ tiểu học vậy. Làm tâm hồn tui nghe ẻm miêu tả xong tâm hồn cũng run rẩy theo. Ừm thật ra văn học sinh ra cũng là để yêu thương đó...

Trương phó ở đâu mau mau tới cứu vớt đời Tiểu Chu kìa! A không cần, Tiểu Chu vốn cũng có thể tự cứu vớt đời mình. Ai đó mau giữ tui lại, tui lại muốn chạy tới cửa lớn Luân Hồi hét tên Chu Trạch Khải nữa rồi! (Mà sợ Giang phó nên thôi.) Nếu biết tui sẽ yêu anh như thế, tui nhất định sẽ yêu anh ngày từ khi giây phút Vinh Quang đầu tiên của anh!

Lam Vũ?? Là Lam đó sao?? Là Vũ đó sao?? Là Lam Vũ đó sao??? *lật bàn* Nhà phát hành phim đâu, ra đây tui mua cho bác một quyển từ điển, có biết bao nhiêu tổ hợp chữ, tại sao lại đặt tên đó?!

(Nhấn mạnh: Tui không lên nhầm thuyền! Cơ mà tui vẫn thích cậu bàn cùng bàn kia a... Trời tại sao hai người chemistry mãnh liệt quá vậy!! Muốn quắn hint mà sợ ăn gạch chìm thuyền Chu Giang của mình nên thôi T_T Dập đầu tạ tội với thớt, tui chỉ là một đứa ăn tạp không có tiền đồ T_T)

Một lần nữa, thật muốn chạy tới cửa lớn Luân Hồi giơ lightstick cho Chu Trạch Khải. Súng của Nhất Thương Xuyên Vân luôn luôn chuẩn, bắn một phát bắn thẳng vào tim tui. Tiểu Chu ơi, không phải mình tim anh có lỗ hỗng đâu, anh thất tình sao, tui cũng thất tình nè (vì người tui thích chính là anh đó, mà anh đi theo người ta mất rồi T_T) Tim chúng ta đều có lỗ hỗng đó a~

A a a a a a a a a a!!!! *nhảy dựng lên* Tui đã nói mà!! Tui không phá thuyền!!!! Rõ ràng có chemistry, tui cũng không mù!!! À không đúng, là tui mù rồi, mù mắt chó ấy! OMG Giang phó của tui hồi nhỏ ngầu lòi như vậy, đúng kiểu bad boy luôn muahahahahaha. Ác ma là phải lôi kéo thiên sứ sa đoạ cùng mình~ Và Chu Tiểu Thiên sứ đã thành thật chờ anh bao nhiêu năm vậy.

Hự, đồ tra nam!! Kêu bảo bối cái quái gì, đừng Tiểu Chu con ơi, sập cửa vào mặt Giang nó đi con!! Không biết làm thế nào á, đây tui lấy ví dụ cho: lúc logic của tui lên tiếng bảo chi tiết bàn cùng bàn/crush bao nhiêu năm rồi mà không biết cả tên người ta thật vô lý, chướng ngại giao tiếp của Tiểu Chu có phải lớn quá rồi không blah blah, tui đã sập mạnh cửa vào mặt nó nhốt nó ở ngoài luôn ^^

Hí hí hí, tiểu biệt thắng tân hôn a. Chuyện gì đã xảy ra với Chu thiên sứ của tui, mới xoay đầu một phát khí chất bá đạo tổng tài men lì ngầu lòi đây là ở đâu ra vậy?! Hai anh lúc nhỏ với lúc lớn cầm nhầm kịch bản của nhau sao? Hồi nhỏ Giang dụ Chu xem Lam Vũ, lớn lên Chu trực tiếp cùng Giang Lam Vũ luôn. (Nội tâm gào thét thật oan uổng cho Lam Vũ, lại bị tui cũng ngầu lòi không kém Chu một lần nữa sập cửa nhốt nó ở ngoài)
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,136
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
Hí hí tui cũng muốn được vừa về nhà mở cửa ra có người đợi sẵn, tui cũng muốn được uống sữa bò rồi ngủ, tui cũng muốn được dụi dụi ôm cổ~ Vote một phiếu Tiểu Chu là mèo~ Mèo sinh ra là để yêu thương a~ (Ấy nhìn tên chủ nhà cũng là Mèo, cũng yêu thương~)

Tiểu Chu đứa nhỏ này hồi cấp hai không phải là cái bánh bao trắng trắng biết đi đó chứ? Còn là một cái bánh bao trầm mặc nữa? Bánh bao sinh ra cũng là để yêu thương a~

Í í, không hiểu sao cái động chứng của ẻm làm tui nhớ tới Trương Giai Lạc rảnh tay thì cứ thích nghịch súng. Dấu hiệu tương lai đây chăng?

Sao cái khả năng văn học của Tiểu Chu cũng khiến người khác cạn lời như chính... ẻm vậy. Sao tui có cảm giác mấy câu miêu tả cảnh đó nó na ná “Trên trời có ông mặt trời. Ông mặt trời màu vàng. Mây màu trắng. Gió thổi mây bay bay” mấy câu của mấy bạn nhỏ tiểu học vậy. Làm tâm hồn tui nghe ẻm miêu tả xong tâm hồn cũng run rẩy theo. Ừm thật ra văn học sinh ra cũng là để yêu thương đó...

Trương phó ở đâu mau mau tới cứu vớt đời Tiểu Chu kìa! A không cần, Tiểu Chu vốn cũng có thể tự cứu vớt đời mình. Ai đó mau giữ tui lại, tui lại muốn chạy tới cửa lớn Luân Hồi hét tên Chu Trạch Khải nữa rồi! (Mà sợ Giang phó nên thôi.) Nếu biết tui sẽ yêu anh như thế, tui nhất định sẽ yêu anh ngày từ khi giây phút Vinh Quang đầu tiên của anh!

Lam Vũ?? Là Lam đó sao?? Là Vũ đó sao?? Là Lam Vũ đó sao??? *lật bàn* Nhà phát hành phim đâu, ra đây tui mua cho bác một quyển từ điển, có biết bao nhiêu tổ hợp chữ, tại sao lại đặt tên đó?!

(Nhấn mạnh: Tui không lên nhầm thuyền! Cơ mà tui vẫn thích cậu bàn cùng bàn kia a... Trời tại sao hai người chemistry mãnh liệt quá vậy!! Muốn quắn hint mà sợ ăn gạch chìm thuyền Chu Giang của mình nên thôi T_T Dập đầu tạ tội với thớt, tui chỉ là một đứa ăn tạp không có tiền đồ T_T)

Một lần nữa, thật muốn chạy tới cửa lớn Luân Hồi giơ lightstick cho Chu Trạch Khải. Súng của Nhất Thương Xuyên Vân luôn luôn chuẩn, bắn một phát bắn thẳng vào tim tui. Tiểu Chu ơi, không phải mình tim anh có lỗ hỗng đâu, anh thất tình sao, tui cũng thất tình nè (vì người tui thích chính là anh đó, mà anh đi theo người ta mất rồi T_T) Tim chúng ta đều có lỗ hỗng đó a~

A a a a a a a a a a!!!! *nhảy dựng lên* Tui đã nói mà!! Tui không phá thuyền!!!! Rõ ràng có chemistry, tui cũng không mù!!! À không đúng, là tui mù rồi, mù mắt chó ấy! OMG Giang phó của tui hồi nhỏ ngầu lòi như vậy, đúng kiểu bad boy luôn muahahahahaha. Ác ma là phải lôi kéo thiên sứ sa đoạ cùng mình~ Và Chu Tiểu Thiên sứ đã thành thật chờ anh bao nhiêu năm vậy.

Hự, đồ tra nam!! Kêu bảo bối cái quái gì, đừng Tiểu Chu con ơi, sập cửa vào mặt Giang nó đi con!! Không biết làm thế nào á, đây tui lấy ví dụ cho: lúc logic của tui lên tiếng bảo chi tiết bàn cùng bàn/crush bao nhiêu năm rồi mà không biết cả tên người ta thật vô lý, chướng ngại giao tiếp của Tiểu Chu có phải lớn quá rồi không blah blah, tui đã sập mạnh cửa vào mặt nó nhốt nó ở ngoài luôn ^^

Hí hí hí, tiểu biệt thắng tân hôn a. Chuyện gì đã xảy ra với Chu thiên sứ của tui, mới xoay đầu một phát khí chất bá đạo tổng tài men lì ngầu lòi đây là ở đâu ra vậy?! Hai anh lúc nhỏ với lúc lớn cầm nhầm kịch bản của nhau sao? Hồi nhỏ Giang dụ Chu xem Lam Vũ, lớn lên Chu trực tiếp cùng Giang Lam Vũ luôn. (Nội tâm gào thét thật oan uổng cho Lam Vũ, lại bị tui cũng ngầu lòi không kém Chu một lần nữa sập cửa nhốt nó ở ngoài)
Khi fan Chu đọc fic Chu Giang cảm thấy hành trình Chu thiên sứ đến Chu phiên bản bá đạo tổng đài quá đáng sợ =)))))))). Hahhhahahahahahhhahahah
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#5
Đây là điển hình "không bùng nổ trong trầm mặc thì biến thái trong trầm mặc".... tiểu Chu hắc hóa :eek:
Mới đầu tưởng là BE, ai dè.... thật lừa tình quá đi. Mà có điều xưng hô hơi loạn, còn mất chỗ ta ngươi anh em ì xèo.
 

Bình luận bằng Facebook