- Bình luận
- 238
- Số lượt thích
- 908
- Location
- lò nướng bánh
- Team
- Hô Khiếu
- Fan não tàn của
- Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
Chương 10: Chăm người ốm (Có chút sắc, không tính là H)
Chuyến đi Cali kéo dài 4 ngày, đến khi gần về lại xảy ra việc ngoài ý muốn. Phương Sĩ Khiêm do ăn đồ lạ bị dị ứng thức ăn nên phải nhập viện, trong khi đó mọi người sẽ bay sáng hôm sau. Tất cả nhìn nhau rồi lại nhìn kẻ gây họa mà cũng chính là người đang gặp họa. Vé máy bay đã đặt sẵn, giờ làm thế nào cũng dở. Tình hình của Sĩ Khiêm không nghiêm trọng, chỉ có điều phải điều trị dứt điểm trong vòng hai ngày tới thì mới về được. Diệp Tu nói hay là hủy chuyến bay về đợi Sĩ Khiêm khỏe hẳn rồi cùng về, mọi người cũng nghĩ vậy, chỉ có điều Kiệt Hi không đồng ý.
-Sao làm thế được, chỉ cần tôi ở lại là đủ rồi. Mọi người cứ về trước, tôi với anh ấy sẽ về sau. Chuyện cỡ này tôi lo được, yên tâm.
Dù sao thì ai cũng đều là lão đầu cả rồi, mọi người thấy vậy cũng quay lại khách sạn dọn hành lý, chuẩn bị sáng hôm sau về nhà. Riêng Vương Kiệt Hi phải ở lại bệnh viện trông chừng người ốm, Diệp Tu và Văn Châu giúp họ dọn dẹp, sắp xếp hành lý, lại nhờ Tuyết Phong sáng hôm sau mang đến cho họ. Sáng hôm sau, lúc sắp lên sân bay Diệp Tu còn đích thân gọi lại hỏi thăm một lần nữa, xác nhận mọi thứ không còn gì đáng ngại mới bảo mọi người yên tâm lên máy bay. Tắt điện thoại, quay lại nhìn người đang yên lặng ngủ trong chăn, Vương Kiệt Hi lấy khăn ẩm lau mồ hôi cho Sĩ Khiêm rồi nhẹ nhàng đắp lại chăn, đoạn ra ngoài giặt lại khăn tay. Lúc trở lại, Sĩ Khiêm đang cựa mình tỉnh dậy. Đặt khăn lên chiếc bàn bên cạnh giường, Kiệt Hi cầm một cốc nước đến cạnh giường, nhẹ giọng:
-Dậy rồi à? Đỡ sốt chưa?
Nhấp một ngụm nước, Phương Sĩ Khiêm trả lời:
-Đỡ rồi, chỉ là giờ hơi đói.
Vương Mắt Bự nhướn đôi mắt bất cân của mình lên, giọng nói có hơi trách móc:
-Còn không phải anh ăn bậy ăn bạ bị dị ứng mới phải ở lại như thế này? sao Đã nói đừng có ăn nhiều đồ đó mà không nghe, giờ mọi người về hết rồi, chỉ còn hai người chúng ta ở Cali thôi đấy.
Sĩ Khiêm cười gượng:
-Ai biết loại sò đó lại gây dị ứng cơ chứ. Lần sau tôi nhất định sẽ tin vào khả năng bói toán của cậu.
Nhận thấy đôi mắt to nhỏ đang lạnh băng nhìn mình, Sĩ Khiêm cười khan haha rồi im lặng uống nước. Người nọ nhìn xong thì quay lưng bỏ đi, không quên ném lại câu nói:
-Tôi ra ngoài mua đồ ăn. Anh ở yên đó đợi y tá đến kiểm tra.
Khi Kiệt Hi quay lại y tá đã kiểm tra xong cho Sĩ Khiêm. Trao đổi một chút với y tá, đưa cho Sĩ Khiêm chút đồ ăn thanh đạm, Vương mắt bự cầm chiếc sanwich ăn, thở dài:
-Ở đây không bán cháo, anh ăn tạm chút súp với bánh mì đi. Xong rồi uống thuốc rồi nằm nghỉ đi.
Sĩ Khiêm cười cười im lặng ăn súp và bánh mì. Đồ ăn khá vừa miệng nên anh nhanh chóng giải quyết hết, chỉ là dưới bụng vẫn còn chút khó chịu. Thấy Sĩ Khiêm ăn xong, Kiệt Hi đưa cho anh cốc nước ấm cùng mấy viên thuốc, nhìn anh uống xong mới bảo người bệnh nghỉ ngơi cho tốt, ngồi xuống chiếc ghế dựa cạnh giường nhắm mắt ngủ. Ngồi trên giường bệnh, Sĩ Khiêm lặng lẽ ngắm nhìn nam nhân trước mặt, suốt thời gian ở Vi Thảo cũng không hiếm lần anh thấy cậu ấy ngủ như vậy ở câu lạc bộ sau những giờ huấn luyện mệt nhoài. Là đội trưởng, mọi công việc từ huấn luyện, quản lý công hội, tìm người mới cho đến hoạch định kĩ thuật không ít thì nhiều cũng qua tay Kiệt Hi, bản thân lại nghiêm túc chấp hành chế độ luyện tập không kém bất cứ ai trong đội, đôi lúc anh phải tự hỏi có phải con người này được làm bằng sắt không. Hơn ai hết anh hiểu người đó cố gắng đến vậy là do đâu, chỉ là hi sinh đến như vậy thực sự làm người khác cảm thấy chấp niệm quá lớn đến mức phi lý rồi. Lại nghĩ đến mình, anh cảm thấy bản thân lẽ ra cũng phải làm được như cậu ấy nhưng rồi lại không thể. Biến cố năm đó có được làm lại anh cũng sẽ không chọn phương thức khác để giải quyết, phần vì không thể làm khác, phần vì anh tin cậu ấy sẽ hiểu mình và cũng muốn mình làm như vậy. Dù sao sau sóng gió vẫn là biển lặng, kết quả hiện tại quan trọng hơn tất cả, chuyện năm đó đã trở thành dĩ vãng, cả hai cũng không còn đặt nặng trong lòng.
Nghĩ ngợi miên man một hồi lâu, giật mình nhìn lại thì đã là buổi trưa, Kiệt Hi đã tỉnh. Đêm qua thức trắng để trông coi Sĩ Khiêm, Tuyết Phong có vào giúp nhưng anh từ chối nói rằng chẳng qua cũng chỉ là dăm ba hôm, mình dư sức chăm sóc cho Sĩ Khiêm. Sáng nay tranh thủ ngủ một giấc, trên mặt vẫn không hề có một chút dấu hiệu mệt mỏi nào. Phát hiện Sĩ Khiêm vẫn đang ngắm mình, Kiệt Hi hừ giọng:
-Sao nào, muốn ngắm đến bao giờ nữa? Biết điều thì nhanh khỏe lên còn về nhà, đến lúc đó tôi sẽ tính toán với anh sau.
Sĩ Khiêm cười tủm tỉm, bộ dạng này anh đã sớm quen:
-Được thôi, đến lúc đó tôi sẽ hảo hảo bù đắp cho cậu, sẽ ngoan ngoãn nằm dưới a.
Nhìn vẻ mặt thiếu đánh của người đang nằm giường bệnh, Vương mắt bự nheo đôi mắt to nhỏ đầy nguy hiểm, trong giọng nói có tám phần tà khí:
-Được lắm, nhớ kĩ những gì anh đã nói, đến lúc đó đừng có cầu xin tôi tha mạng.
Nói xong liền đứng dậy ra ngoài mua bữa trưa, vẫn là mấy mon đơn giản thanh đạm cho Sĩ Khiêm, bản thân thì đổi sang cơm hộp nhiều dinh dưỡng và một cốc cà phê. Sĩ Khiêm vươn tay định lấy cốc cà phê uống, Kiệt Hi lập tức rời nó ra xa, kiên quyết nói:
-Bác sĩ có nói anh không thể dùng đồ kích thích dạ dày được, ngoan ngoãn ăn xong rồi uống thuốc đi.
Sĩ Khiên cúi đầu ăn tiêp, mặt xị ra như trẻ nhỏ hờn dỗi. Chợt anh chàng ngẩng đầu lên nói:
-Tiếng Anh của cậu tốt như vậy từ bao giờ thế?
Kiệt Hi ngừng muỗng, nhẹ nhàng nói:
-Đi giải thế giới vài năm tự nhiên cũng tốt lên thôi.
Rồi nhìn người trước mặt, anh lại nuối tiếc nói:
-Nếu anh vẫn thi đấu chắc chắn sẽ không chỉ có mình Tân Kiệt làm trị liệu. Chúng ta thi đấu cũng sẽ dễ dàng hơn.
Sĩ Khiêm cười buồn:
-Năm đó không phải bất đắc dĩ tôi cũng đã không giải nghệ. Nhưng chỉ sợ dù có tếp tục cũng không được bao lâu.
Kiệt Hi biết mình đã khơi lại chỗ đau trong lòng anh, tay đang xúc một muỗng cơm lại bỏ xuống. Anh nhẹ nhàng nói:
-Chuyện năm đó không trách anh được. Mẹ anh lúc đó ốm nặng như vậy, không thể chịu kích động. Hiện tại cũng đã thuyết phục được mọi người rồi, chuyện quá khứ với tôi sớm không còn quan trọng nữa rồi.
Sĩ Khiêm uống nốt muỗng súp cuối cùng, với tay lấy chỗ thuốc Kiệt Hi đặt sẵn ở bàn cạnh đầu giường uống, xong xuôi mới quay lại nói:
-Nếu năm đó quan hệ của chúng ta không bị lộ ra không đúng lúc như vậy, mẹ tôi cũng sẽ không nhất quyết bắt tôi giải nghệ, cũng sẽ không một mực bắt tôi rời đi. Thực tế bà chỉ chưa hiểu mọi chuyện, chỉ cần kiên nhẫn giải thích và lấy hành động chứng minh, bà sẽ hiểu. Mẹ tôi chưa từng kì thị cậu, chỉ là chuyện đó quá bất ngờ và mới lạ với gia đình tôi.
Kiệt Hi đưa tay ngăn lời của Sĩ Khiêm lại, cất giọng sủng nịnh nói:
-Tất cả chuyện đó tôi đều biết, tốt xấu gì ba năm nay chúng ta đã ở chung một nhà, cũng thường xuyên đến thăm mẹ anh. Với tôi, bà luôn là nhạc mẫu tốt nhất. Huống hồ ba năm qua nhạc mẫu đã quan tâm chúng ta không ít.
Sĩ Khiêm nhớ tới mẹ mình mỗi cuối tuần luôn chờ Kiệt Hi cùng mình về chơi thì không khỏi mỉm cười. Kiệt Hi lại nói tiếp:
-Mẫu thân tôi lại chỉ nói: “Xem như trong nhà có hai đứa con trai”, phụ thân thì luôn tỏ vẻ chẳng quan tâm, xem như chúng ta vẫn còn khá may mắn.
Sĩ Khiêm bật cười. Anh chợt nhớ lại kí ức nào đó, lại nói tiếp bằng một giọng hoài niệm:
-Chắc Lâm đội cũng không ngờ được có ngày chúng ta lại phát sinh loại tình cảm này. Mới đầu chúng ta rất nhiều mâu thuẫn, bản thân tôi rất cố chấp không chịu thừa nhận cậu vì đã chiếm mất vị trí của Lâm đội. Với tôi lúc đó, cậu chính là nguyên nhân khiến anh ấy phải từ bỏ thi đấu ra đi, cậu càng chói sáng tôi lại càng bực bội vô cớ. Khi đó tôi cũng thật trẻ con nhỉ? Biết đó không phải lỗi của cậu, biết rõ cậu là hi vọng của anh ấy vậy mà vẫn làm như vậy, buồn cười quá phải không?
Kiệt Hi đặt hộp cơm rỗng sang một bên, nhẹ nhàng ôm lấy Sĩ Khiêm, để anh tựa đầu vào ngực mình. Mắt bự Vương im lặng một lát rồi mới nói chậm rãi:
-Thực ra lúc đó tôi cũng cảm thấy áy náy về chuyện Lâm đội, nhưng vì đã gánh lên vai kì vọng của anh ấy và mọi người, tôi không có đường lùi, cũng không muốn lùi lại. Nhưng về sau, lý do để tôi phấn đấ lại dần chuyển sang người đồng đội tin cậy nhất luôn sát cánh và chia sẻ khát vọng với tôi. Anh rời đi tôi lại càng phải cố gắng để Vi Thảo dù không còn anh vẫn có thể giành được vinh quang như anh mong đợi.
Rồi nhìn nụ cười của người kia, tâm bẩn nọ lại cười gian manh:
-Nhưng lý do đó chỉ chiếm một phần nhỏ thôi nhé, trách nhiệm đội trưởng vẫn là lý do chính à.
Sĩ Khiêm vẫn cười, ai quản việc đó chiếm bao nhiêu phần chứ, chỉ cần có là đủ khiến anh thỏa mãn rồi. Mơ màng một lát, Sĩ Khiêm chợt nhớ ra ở đây có điểm không thích hợp, vội ngồi thẳng dậy nói:
-Ấy, đây là bệnh viện nha, chúng ta không thể lộ liễu như vậy chứ.
Kiệt Hi cười, đưa tay ôm lại người nào đó vào lòng, nói vui vẻ:
-Có sao đâu chứ, đây là phòng riêng, cửa đóng rồi sẽ không có ai đến đâu. Chúng ta có thể thoải mái…
Anh bất ngờ dừng lời, nheo mắt nguy hiểm nhìn người nào đó đang lớn mật châm lửa trên người mình. Anh càng nổi giận khi người đó lại vô sỉ nói:
-Không được a, tường ở đây mỏng lắm, cửa lại không khóa. Lại nói tôi đang bệnh, vẫn là nên hảo hảo nghỉ ngơi đi, ngồi lâu không tốt a.
Nghiến răng trừng người trong lòng mà không làm gì được, Kiệt Hi gằn từng chữ:
-Anh muốn chết? Đợi khi về nhà anh sẽ được thấy hậu quả.
Trong lúc mắt bự nổi tiếng còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào hảo hảo thu thập người này, Sĩ Khiêm đã vươn người, đặt một nụ hôn lên môi Kiệt Hi, nhẹ nhàng xâm chiếm. Nhiệt tình đáp lại, Kệt Hi nghĩ thầm nhất định phải làm cho kẻ gây họa ba ngày không xuống giường được mới được, tay bất giác đã vòng ra sau lưng người kia ôm chặt. ngoài cửa sổ ánh nắng Cali nhẹ nhàng chiếu vào, chú chim vốn đậu ở bậu cửa không biết tại sao vỗ cánh bay nhanh đi, để lại không gian say đắm hoàn toàn yên tĩnh.
Chuyến đi Cali kéo dài 4 ngày, đến khi gần về lại xảy ra việc ngoài ý muốn. Phương Sĩ Khiêm do ăn đồ lạ bị dị ứng thức ăn nên phải nhập viện, trong khi đó mọi người sẽ bay sáng hôm sau. Tất cả nhìn nhau rồi lại nhìn kẻ gây họa mà cũng chính là người đang gặp họa. Vé máy bay đã đặt sẵn, giờ làm thế nào cũng dở. Tình hình của Sĩ Khiêm không nghiêm trọng, chỉ có điều phải điều trị dứt điểm trong vòng hai ngày tới thì mới về được. Diệp Tu nói hay là hủy chuyến bay về đợi Sĩ Khiêm khỏe hẳn rồi cùng về, mọi người cũng nghĩ vậy, chỉ có điều Kiệt Hi không đồng ý.
-Sao làm thế được, chỉ cần tôi ở lại là đủ rồi. Mọi người cứ về trước, tôi với anh ấy sẽ về sau. Chuyện cỡ này tôi lo được, yên tâm.
Dù sao thì ai cũng đều là lão đầu cả rồi, mọi người thấy vậy cũng quay lại khách sạn dọn hành lý, chuẩn bị sáng hôm sau về nhà. Riêng Vương Kiệt Hi phải ở lại bệnh viện trông chừng người ốm, Diệp Tu và Văn Châu giúp họ dọn dẹp, sắp xếp hành lý, lại nhờ Tuyết Phong sáng hôm sau mang đến cho họ. Sáng hôm sau, lúc sắp lên sân bay Diệp Tu còn đích thân gọi lại hỏi thăm một lần nữa, xác nhận mọi thứ không còn gì đáng ngại mới bảo mọi người yên tâm lên máy bay. Tắt điện thoại, quay lại nhìn người đang yên lặng ngủ trong chăn, Vương Kiệt Hi lấy khăn ẩm lau mồ hôi cho Sĩ Khiêm rồi nhẹ nhàng đắp lại chăn, đoạn ra ngoài giặt lại khăn tay. Lúc trở lại, Sĩ Khiêm đang cựa mình tỉnh dậy. Đặt khăn lên chiếc bàn bên cạnh giường, Kiệt Hi cầm một cốc nước đến cạnh giường, nhẹ giọng:
-Dậy rồi à? Đỡ sốt chưa?
Nhấp một ngụm nước, Phương Sĩ Khiêm trả lời:
-Đỡ rồi, chỉ là giờ hơi đói.
Vương Mắt Bự nhướn đôi mắt bất cân của mình lên, giọng nói có hơi trách móc:
-Còn không phải anh ăn bậy ăn bạ bị dị ứng mới phải ở lại như thế này? sao Đã nói đừng có ăn nhiều đồ đó mà không nghe, giờ mọi người về hết rồi, chỉ còn hai người chúng ta ở Cali thôi đấy.
Sĩ Khiêm cười gượng:
-Ai biết loại sò đó lại gây dị ứng cơ chứ. Lần sau tôi nhất định sẽ tin vào khả năng bói toán của cậu.
Nhận thấy đôi mắt to nhỏ đang lạnh băng nhìn mình, Sĩ Khiêm cười khan haha rồi im lặng uống nước. Người nọ nhìn xong thì quay lưng bỏ đi, không quên ném lại câu nói:
-Tôi ra ngoài mua đồ ăn. Anh ở yên đó đợi y tá đến kiểm tra.
Khi Kiệt Hi quay lại y tá đã kiểm tra xong cho Sĩ Khiêm. Trao đổi một chút với y tá, đưa cho Sĩ Khiêm chút đồ ăn thanh đạm, Vương mắt bự cầm chiếc sanwich ăn, thở dài:
-Ở đây không bán cháo, anh ăn tạm chút súp với bánh mì đi. Xong rồi uống thuốc rồi nằm nghỉ đi.
Sĩ Khiêm cười cười im lặng ăn súp và bánh mì. Đồ ăn khá vừa miệng nên anh nhanh chóng giải quyết hết, chỉ là dưới bụng vẫn còn chút khó chịu. Thấy Sĩ Khiêm ăn xong, Kiệt Hi đưa cho anh cốc nước ấm cùng mấy viên thuốc, nhìn anh uống xong mới bảo người bệnh nghỉ ngơi cho tốt, ngồi xuống chiếc ghế dựa cạnh giường nhắm mắt ngủ. Ngồi trên giường bệnh, Sĩ Khiêm lặng lẽ ngắm nhìn nam nhân trước mặt, suốt thời gian ở Vi Thảo cũng không hiếm lần anh thấy cậu ấy ngủ như vậy ở câu lạc bộ sau những giờ huấn luyện mệt nhoài. Là đội trưởng, mọi công việc từ huấn luyện, quản lý công hội, tìm người mới cho đến hoạch định kĩ thuật không ít thì nhiều cũng qua tay Kiệt Hi, bản thân lại nghiêm túc chấp hành chế độ luyện tập không kém bất cứ ai trong đội, đôi lúc anh phải tự hỏi có phải con người này được làm bằng sắt không. Hơn ai hết anh hiểu người đó cố gắng đến vậy là do đâu, chỉ là hi sinh đến như vậy thực sự làm người khác cảm thấy chấp niệm quá lớn đến mức phi lý rồi. Lại nghĩ đến mình, anh cảm thấy bản thân lẽ ra cũng phải làm được như cậu ấy nhưng rồi lại không thể. Biến cố năm đó có được làm lại anh cũng sẽ không chọn phương thức khác để giải quyết, phần vì không thể làm khác, phần vì anh tin cậu ấy sẽ hiểu mình và cũng muốn mình làm như vậy. Dù sao sau sóng gió vẫn là biển lặng, kết quả hiện tại quan trọng hơn tất cả, chuyện năm đó đã trở thành dĩ vãng, cả hai cũng không còn đặt nặng trong lòng.
Nghĩ ngợi miên man một hồi lâu, giật mình nhìn lại thì đã là buổi trưa, Kiệt Hi đã tỉnh. Đêm qua thức trắng để trông coi Sĩ Khiêm, Tuyết Phong có vào giúp nhưng anh từ chối nói rằng chẳng qua cũng chỉ là dăm ba hôm, mình dư sức chăm sóc cho Sĩ Khiêm. Sáng nay tranh thủ ngủ một giấc, trên mặt vẫn không hề có một chút dấu hiệu mệt mỏi nào. Phát hiện Sĩ Khiêm vẫn đang ngắm mình, Kiệt Hi hừ giọng:
-Sao nào, muốn ngắm đến bao giờ nữa? Biết điều thì nhanh khỏe lên còn về nhà, đến lúc đó tôi sẽ tính toán với anh sau.
Sĩ Khiêm cười tủm tỉm, bộ dạng này anh đã sớm quen:
-Được thôi, đến lúc đó tôi sẽ hảo hảo bù đắp cho cậu, sẽ ngoan ngoãn nằm dưới a.
Nhìn vẻ mặt thiếu đánh của người đang nằm giường bệnh, Vương mắt bự nheo đôi mắt to nhỏ đầy nguy hiểm, trong giọng nói có tám phần tà khí:
-Được lắm, nhớ kĩ những gì anh đã nói, đến lúc đó đừng có cầu xin tôi tha mạng.
Nói xong liền đứng dậy ra ngoài mua bữa trưa, vẫn là mấy mon đơn giản thanh đạm cho Sĩ Khiêm, bản thân thì đổi sang cơm hộp nhiều dinh dưỡng và một cốc cà phê. Sĩ Khiêm vươn tay định lấy cốc cà phê uống, Kiệt Hi lập tức rời nó ra xa, kiên quyết nói:
-Bác sĩ có nói anh không thể dùng đồ kích thích dạ dày được, ngoan ngoãn ăn xong rồi uống thuốc đi.
Sĩ Khiên cúi đầu ăn tiêp, mặt xị ra như trẻ nhỏ hờn dỗi. Chợt anh chàng ngẩng đầu lên nói:
-Tiếng Anh của cậu tốt như vậy từ bao giờ thế?
Kiệt Hi ngừng muỗng, nhẹ nhàng nói:
-Đi giải thế giới vài năm tự nhiên cũng tốt lên thôi.
Rồi nhìn người trước mặt, anh lại nuối tiếc nói:
-Nếu anh vẫn thi đấu chắc chắn sẽ không chỉ có mình Tân Kiệt làm trị liệu. Chúng ta thi đấu cũng sẽ dễ dàng hơn.
Sĩ Khiêm cười buồn:
-Năm đó không phải bất đắc dĩ tôi cũng đã không giải nghệ. Nhưng chỉ sợ dù có tếp tục cũng không được bao lâu.
Kiệt Hi biết mình đã khơi lại chỗ đau trong lòng anh, tay đang xúc một muỗng cơm lại bỏ xuống. Anh nhẹ nhàng nói:
-Chuyện năm đó không trách anh được. Mẹ anh lúc đó ốm nặng như vậy, không thể chịu kích động. Hiện tại cũng đã thuyết phục được mọi người rồi, chuyện quá khứ với tôi sớm không còn quan trọng nữa rồi.
Sĩ Khiêm uống nốt muỗng súp cuối cùng, với tay lấy chỗ thuốc Kiệt Hi đặt sẵn ở bàn cạnh đầu giường uống, xong xuôi mới quay lại nói:
-Nếu năm đó quan hệ của chúng ta không bị lộ ra không đúng lúc như vậy, mẹ tôi cũng sẽ không nhất quyết bắt tôi giải nghệ, cũng sẽ không một mực bắt tôi rời đi. Thực tế bà chỉ chưa hiểu mọi chuyện, chỉ cần kiên nhẫn giải thích và lấy hành động chứng minh, bà sẽ hiểu. Mẹ tôi chưa từng kì thị cậu, chỉ là chuyện đó quá bất ngờ và mới lạ với gia đình tôi.
Kiệt Hi đưa tay ngăn lời của Sĩ Khiêm lại, cất giọng sủng nịnh nói:
-Tất cả chuyện đó tôi đều biết, tốt xấu gì ba năm nay chúng ta đã ở chung một nhà, cũng thường xuyên đến thăm mẹ anh. Với tôi, bà luôn là nhạc mẫu tốt nhất. Huống hồ ba năm qua nhạc mẫu đã quan tâm chúng ta không ít.
Sĩ Khiêm nhớ tới mẹ mình mỗi cuối tuần luôn chờ Kiệt Hi cùng mình về chơi thì không khỏi mỉm cười. Kiệt Hi lại nói tiếp:
-Mẫu thân tôi lại chỉ nói: “Xem như trong nhà có hai đứa con trai”, phụ thân thì luôn tỏ vẻ chẳng quan tâm, xem như chúng ta vẫn còn khá may mắn.
Sĩ Khiêm bật cười. Anh chợt nhớ lại kí ức nào đó, lại nói tiếp bằng một giọng hoài niệm:
-Chắc Lâm đội cũng không ngờ được có ngày chúng ta lại phát sinh loại tình cảm này. Mới đầu chúng ta rất nhiều mâu thuẫn, bản thân tôi rất cố chấp không chịu thừa nhận cậu vì đã chiếm mất vị trí của Lâm đội. Với tôi lúc đó, cậu chính là nguyên nhân khiến anh ấy phải từ bỏ thi đấu ra đi, cậu càng chói sáng tôi lại càng bực bội vô cớ. Khi đó tôi cũng thật trẻ con nhỉ? Biết đó không phải lỗi của cậu, biết rõ cậu là hi vọng của anh ấy vậy mà vẫn làm như vậy, buồn cười quá phải không?
Kiệt Hi đặt hộp cơm rỗng sang một bên, nhẹ nhàng ôm lấy Sĩ Khiêm, để anh tựa đầu vào ngực mình. Mắt bự Vương im lặng một lát rồi mới nói chậm rãi:
-Thực ra lúc đó tôi cũng cảm thấy áy náy về chuyện Lâm đội, nhưng vì đã gánh lên vai kì vọng của anh ấy và mọi người, tôi không có đường lùi, cũng không muốn lùi lại. Nhưng về sau, lý do để tôi phấn đấ lại dần chuyển sang người đồng đội tin cậy nhất luôn sát cánh và chia sẻ khát vọng với tôi. Anh rời đi tôi lại càng phải cố gắng để Vi Thảo dù không còn anh vẫn có thể giành được vinh quang như anh mong đợi.
Rồi nhìn nụ cười của người kia, tâm bẩn nọ lại cười gian manh:
-Nhưng lý do đó chỉ chiếm một phần nhỏ thôi nhé, trách nhiệm đội trưởng vẫn là lý do chính à.
Sĩ Khiêm vẫn cười, ai quản việc đó chiếm bao nhiêu phần chứ, chỉ cần có là đủ khiến anh thỏa mãn rồi. Mơ màng một lát, Sĩ Khiêm chợt nhớ ra ở đây có điểm không thích hợp, vội ngồi thẳng dậy nói:
-Ấy, đây là bệnh viện nha, chúng ta không thể lộ liễu như vậy chứ.
Kiệt Hi cười, đưa tay ôm lại người nào đó vào lòng, nói vui vẻ:
-Có sao đâu chứ, đây là phòng riêng, cửa đóng rồi sẽ không có ai đến đâu. Chúng ta có thể thoải mái…
Anh bất ngờ dừng lời, nheo mắt nguy hiểm nhìn người nào đó đang lớn mật châm lửa trên người mình. Anh càng nổi giận khi người đó lại vô sỉ nói:
-Không được a, tường ở đây mỏng lắm, cửa lại không khóa. Lại nói tôi đang bệnh, vẫn là nên hảo hảo nghỉ ngơi đi, ngồi lâu không tốt a.
Nghiến răng trừng người trong lòng mà không làm gì được, Kiệt Hi gằn từng chữ:
-Anh muốn chết? Đợi khi về nhà anh sẽ được thấy hậu quả.
Trong lúc mắt bự nổi tiếng còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào hảo hảo thu thập người này, Sĩ Khiêm đã vươn người, đặt một nụ hôn lên môi Kiệt Hi, nhẹ nhàng xâm chiếm. Nhiệt tình đáp lại, Kệt Hi nghĩ thầm nhất định phải làm cho kẻ gây họa ba ngày không xuống giường được mới được, tay bất giác đã vòng ra sau lưng người kia ôm chặt. ngoài cửa sổ ánh nắng Cali nhẹ nhàng chiếu vào, chú chim vốn đậu ở bậu cửa không biết tại sao vỗ cánh bay nhanh đi, để lại không gian say đắm hoàn toàn yên tĩnh.