Chương 2: Đội trưởng rất đẹp
Hoàng Thiếu Thiên vốn đứng cách khách sạn không xa, chẳng mấy chốc đã cùng Dụ Văn Châu gặp mặt.
Từ xưa đội trưởng đã luôn nhã nhặn, bây giờ mùa hè, hắn theo thói quen mặc áo sơmi ngắn tay màu trắng, nhìn qua khiến người ta cảm thấy thoải mái. Hoàng Thiếu Thiên trong phút chốc ngẩn người, đột nhiên có cảm giác như lúc chưa giải nghệ, đội trưởng vẫn là đội trưởng của trước đây, nụ cười ôn hoà, thanh âm quen thuộc, thật sự là một chút cũng không thay đổi.
Vừa hay cả hai đều chưa ăn tối, thế là đi tìm một quán cơm gần đó. Hai người cũng không để ý nhiều, tùy ý gọi vài món thường ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Thiếu Thiên, rốt cuộc vừa rồi cậu làm sao vậy?” Dụ Văn Châu là một người cực kì tỉ mỉ, sự khác thường của Hoàng Thiếu Thiên khi nói chuyện điện thoại, hắn vẫn có thể nhận ra.
Hoàng Thiếu Thiên bất đắc dĩ nhìn Dụ Văn Châu, trong mắt mang theo vài phần ấm ức: “Đội trưởng, hôm nay tui quá là xui xẻo!”
Sau khi Kiếm Thánh tiên sinh của chúng ta siêu bùng nổ tốc độ nói đem mọi việc nói ra toàn bộ, Dụ Văn Châu rốt cục cũng hiểu được những gì Hoàng Thiếu Thiên gặp phải từ đống thoại lượng nhiều chất thiếu kia.
“Thiếu Thiên, trở về đi!” Dụ Văn Châu không bình luận về việc vừa rồi, thế nhưng hắn đã dừng động tác ăn cơm từ lâu, chỉ là vẻ mặt không biểu hiện gì nhiều. Một câu không đầu không đuôi, dường như đem lo lắng của hắn nhẹ nhàng biểu lộ ra, lại phảng phất như không để lại dấu vết.
“Đội, đội trưởng, về đâu cơ?” Hoàng Thiếu Thiên nghi hoặc hỏi.
“Thiếu Thiên, cậu có từng nghĩ sẽ định cư ở thành phố G không?”
“A?” Hoàng Thiếu Thiên bị lối tư duy vận chuyển quá nhanh của Dụ Văn Châu làm cho rối loạn, có điều cậu vẫn hiểu những lời này là có ý gì. Cậu nói: “Có nghĩ qua rồi! Chơi mãi rồi sẽ có lúc phải trở về mà. Dù sao đó là thành phố mà tui quen thuộc, đến lúc ấy tìm một công việc hoặc làm chút gì đó giết thời gian cũng được. Khi nào tui muốn đi chơi đây đó tiếp, tui sẽ lại đi thôi. Cơ mà tui nói này đội trưởng, tui vốn tính hai ngày nữa sẽ trở về, nhưng tui cũng chưa biết nên làm gì. Mở quán bar được không nhỉ? Ai u, không được, buổi tối tui còn phải đánh ít nhất hai giờ, đến lúc đi làm chẳng phải quá muộn sao, chưa chơi đã ngủ mất thì còn gì vui nữa!”
Hoàng Thiếu Thiên nhân lúc vừa nói xong liền uống miếng nước, chờ Dụ Văn Châu mở miệng.
Dụ Văn Châu có vẻ như nghĩ tới điều gì đó, lập tức nói: “Xem ra cậu định hôm nay sẽ trở về.” Hắn vừa nói xong đã bị Hoàng Thiếu Thiên cắt ngang. “Đệch đệch đệch, đội trưởng, đến cái này mà cậu cũng đoán được à? Tui còn nghĩ cậu sẽ tin chuyện tui đổi khách sạn cơ. Ây dà, đội trưởng, cậu bảo tui phải nói cái gì mới tốt đây? Thôi thế này đi, tui đợi cậu xong việc rồi cùng về. Đúng rồi đội trưởng, tại sao cậu lại muốn định cư ở đấy, không về nhà sao, hay là vì Lam Vũ?”
Hoàng Thiếu Thiên là một người rất nhạy bén. Dụ Văn Châu không tiếp tục công tác tại chiến đội, lại không về nhà, ít nhiều sẽ khiến cho người ta nghĩ rằng có liên quan đến Lam Vũ. Hắn cũng giống cậu, tình cảm vun đắp nhiều năm như vậy, không thể tùy tiên gạt đi. Cho dù đã không còn ở chiến đội, nhưng sợi dây ràng buộc này vẫn không thể nào chối bỏ.
Dụ Văn Châu gắp đồ ăn vào bát của Hoàng Thiếu Thiên: “Không ăn sẽ nguội!” Hắn cười khẽ, cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi. “Ngày mai tôi xong việc, ngày kia đi. Tôi giúp cậu đặt vé máy bay luôn!”
Vội vàng gật đầu đồng ý, Hoàng Thiếu Thiên ăn đến phồng miệng, cũng không lo nói chuyện nữa. Bình thường Dụ Văn Châu là người cẩn thận tỉ mỉ, lúc này cũng không khỏi cảm thấy buồn cười. Khóe miệng khẽ hiện lên một độ cong xinh đẹp, dùng bốn chữ cảnh đẹp ý vui để hình dung cũng không ngoa.
Chẳng qua Hoàng Thiếu Thiên lại nhìn đến ngây người, trước đây khi còn ở chiến đội, Dụ Văn Châu vẫn hay cười như vậy, nhưng mà hôm nay nụ cười của đội trưởng đặc biệt không giống mọi khi!
Kiếm Thánh tiên sinh của chúng ta đột nhiên muốn khinh bỉ chính mình, chẳng lẽ là bị lưu manh làm cho buồn nôn đến mức choáng váng rồi sao, nhìn đội trưởng mà cũng liên tưởng đến nhiều thứ như thế. A, không đúng, tại sao mình có thể so sánh đội trưởng với loại người như vậy, khác nhau một trời một vực đấy có biết không? Ai u, không xong, rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì vậy? Nội tâm điên cuồng gào thét, cậu dường như lại quên mất người đối diện.
Dụ Văn Châu đã ăn xong, nhìn Hoàng Thiếu Thiên thế này, cũng chỉ nhắc nhở cậu đừng vội nghĩ đến chuyện khác, ăn trước rồi nói sau.
Sau khi hai người ăn xong, Hoàng Thiếu Thiên lại ồn ào muốn uống rượu. Dụ văn Châu cũng biết không mấy khi có dịp tụ họp cùng nhau thế này, vốn định sẽ không uống nhiều, hắn cùng Hoàng Thiếu Thiên uống một trận. Cuối cùng, Hoàng Thiếu Thiên say, còn Dụ Văn Châu thì coi như vẫn còn tỉnh táo chút. Hắn một tay dìu Hoàng Thiếu Thiên, một tay kéo hành lí của người này, khỏi phải nói cũng biết mệt thế nào. Trong một chốc chưa thể thu xếp ổn thỏa ngay được, hắn quyết định đưa cậu về khách sạn, để cậu ngủ trong phòng mình đêm nay, khi nào tỉnh sẽ tính tiếp.
Trở lại khách sạn, Hoàng Thiếu Thiên lảm nhảm đứt quãng mấy lời không dinh dưỡng, toàn là tin vỉa hè từ trận đấu đến các chiến đội.
“Đội trưởng, năm đó cậu ngăn chặn đám phóng viên kia nói xằng nói xiên, quả thực là đẹp trai muốn bùng nổ, đúng, cực đẹp trai.” Đôi mắt vì say rượu mà mờ sương, lúc này đột nhiên lóe sáng, khiến Dụ Văn Châu sửng sốt, suýt chút nữa đã buông tay làm Hoàng Thiếu Thiên ngã xuống.
Đương nhiên, Hoàng Thiếu Thiên không ý thức được điểm này, cậu bây giờ còn đang bận phát huy thiên phú ngôn ngữ của mình, thuận tiện nói luôn đến vấn đề xưng hô, bảo rằng vẫn là gọi đội trưởng thoải mái nhất, nếu thay đổi cách gọi chắc cậu không gọi nổi, cứ gọi như cũ đi. Dụ Văn Châu vội vàng đặt cậu lên sô pha, làm gì có thời gian cẩn thận đáp lời, chỉ nói hai câu “Được!” cho có lệ, giải quyết xong việc chỗ ngủ của người này rồi nói sau.
“Đội trưởng, sau khi tui đi, một cú điện thoại cậu cũng không thèm gọi cho tui. Đội trưởng, có phải cậu chê tui phiền không?” Hoàng Thiếu Thiên kéo tay Dụ Văn Châu không buông, yên vị trên sô pha rồi mà vẫn không im lặng được, cứ nói không ngừng.
“Đội trưởng, thực ra có lúc tui cố ý làm phiền cậu, nhưng trước giờ chưa từng thấy cậu tức giận. Đội trưởng, thực sự trước đây cậu không thấy tui phiền chút nào hả? Cho nên bây giờ mới thấy phiền?” Hoàng Thiếu Thiên ợ một hơi, tiếp tục cái đề tài phiền với không phiền này, nhìn qua còn có vẻ rất logic, nhưng từ miệng một tên ma men nói ra, thật khiến cho người ta có chút dở khóc dở cười. Say rồi mà vẫn thích nói như vậy, không hổ là Hoàng Thiếu Thiên ha!
“Thiếu Thiên, cậu say rồi!” Dụ Văn Châu rất muốn buông tay, chí ít cũng để hắn đi tìm khăn bông lau qua người cho cậu. Thế nhưng người này ôm chặt cánh tay Dụ Văn Châu không chịu thả ra, khuôn mặt kéo sát lại, còn chớp chớp mắt, có vẻ rất chân thành: “Đội trưởng, cậu có bạn gái chưa? Đến ngay cả cái tên áp lực như núi cũng tìm được vợ rồi, đội trưởng, rốt cuộc cậu đã từng thích ai chưa vậy?”
Hoàng Thiếu Thiên hình như có chút mệt mỏi, vừa lẩm bẩm vừa dựa vào Dụ Văn Châu dụi đến dụi đi, tìm được tư thế thoải mái rồi, liền cuộn lại ngủ.
Dụ Văn Châu nhìn khuôn mặt say ngủ của người nọ, không biết nói gì cho phải, bất đắc dĩ cười cười, nhưng dường như lại mang theo vài phần cô đơn.
“Thích ai sao?” Dụ Văn Châu khẽ lặp lại, thở dài, ai biết được.
Thiếu Thiên, vậy cậu đã từng thích ai hay chưa? Hắn cũng rất muốn hỏi câu hỏi đó.