Hai mươi bốn
Ngày tháng thoi đưa, thấm thoắt đã nửa tháng. Trong thời gian này, ngoại trừ vài tin tức về tinh khu Gia Thế mới thành lập và loại thuốc mà hầu hết dân chúng đổ xô săn lùng, toàn bộ Liên Bang yên tĩnh không một gợn sóng, cả Thượng tướng lẫn Chánh án đều không có bất kỳ động tĩnh gì khác thường, cứ như là chưa từng xảy ra bất kỳ biến cố nào tại tinh cầu quân sự trung ương.
Vào một ngày hiếm hoi trời nắng, kết hợp nóng bất ngờ diễn ra. Khi ấy Diệp Tu đang nằm phơi mình dưới ánh mặt trời tại lang cang của phòng riêng, Hàn Văn Thanh ném lên người hắn một tấm thẻ căn cước mới: "Diệp Tu?"
"Đã không được làm Diệp Thu, chỉ còn cách làm Diệp Tu."
Tiếng cười nhẹ nhàng như gió thoảng, mái tóc lâu chưa cắt phủ lòa xòa trên trán, được nắng chiếu ánh lên một tầng vàng nhạt trong suốt, làn da bấy lâu không ra nắng bây giờ lộ ra trắng mịn dưới ánh mặt trời, trông như đang phát sáng.
Hàn Văn Thanh nghe tim mình đập loạn, bất giác nắm lấy cổ tay đối phương...
Pheromone từ cơ thể hai người đồng thời bạo phát, nháy mắt đã nồng đậm cả căn phòng.
"... Còn chưa tới thời gian đã định." Diệp Tu cố ý vùng vẫy, vẫn bị áp chế nhanh chóng, Hàn Văn Thanh giữ lấy gương mặt đỏ lựng của người mình yêu: “Ngậm miệng.”
Chuyện tiếp sau cứ thế mà diễn ra, hai người ở lì trong phòng ròng rã ba ngày, đến cả đồ ăn thức uống cũng chỉ cho đưa tới ngoài cửa, bọn hắn tự ra lấy.
Khi Trương Tân Kiệt gặp được Hàn Văn Thanh đã là xế chiều ngày thứ tư.
Cậu gõ cửa đi vào, Hàn Văn Thanh đang ngồi trên ghế sofa phòng ngoài xem xét gì đó, có phần thỏa mãn lười nhác, một cái áo khoác hờ hững lên cơ thể để trần, cánh tay giơ lên để lộ ra dấu hôn ẩn hiện rải rác trên ngực. Vẻ mặt vẫn nghiêm nghị như trước, nhưng khóe miệng khẽ cong lên đã tố cáo tâm tình không tệ.
“Mặc dù đạt được ước muốn là điều cực kỳ hạnh phúc, nhưng hiện tại là thời điểm mấu chốt, mong Thiếu tướng chú ý giữ gìn thân thể, thức ăn bổ thận đã được chuẩn bị, sẽ đưa tới ngay.” Trương Tân Kiệt đẩy kính mắt, nghiêm túc nói.
Hàn Văn Thanh ngẩng đầu lên, khóe mắt khẽ nháy một cái: "Cần tôi nói cám ơn không?"
"Không cần cám ơn, phân ưu giải nạn vì cấp trên là điều mà cấp dưới nên làm."
Trương Tân Kiệt lại nghiêm nghị nói.
Hàn Văn Thanh xoa xoa trán, quyết định không xoắn xuýt gì thêm về đề tài này với vị thuộc hạ thân tín nữa, trái lại bàn vào chính sự.
"Bên kia vẫn không có động tĩnh?"
“Nhìn bề nổi mà nói, cho tới bây giờ hai bên đều chưa có động thái gì, nhưng phần chìm thì khác.” Trương Tân Kiệt mở ra một tập hồ sơ, “Người phụ trách các kênh truyền thông chính của Liên Bang thường xuyên ra vào phủ Thượng tướng. Một phần ba số thuyền hạm của ba hạm đội trực thuộc tinh cầu quân sự trung ương là Tinh Vệ, Tinh Vân và Tinh Chiếu bỗng dưng biến mất, không rõ hướng đi. Phía bên Chánh án không hề có tin tức điều động hạm đội. Nhưng tôi có hỏi qua Lâu Quan Ninh, hắn nói cả hai bên đều núp trong bóng tối gom mua khối năng lượng, chỉ tính riêng số khối năng lượng mua từ tay hắn đã đủ để khai hỏa chiến tranh hai lần rồi.”
Ngón tay Hàn Văn Thanh đang gõ gõ trên thành ghế chợt dừng lại: "Những tinh khu khác có phản ứng gì?"
"Trừ bỏ những nơi phe phái rõ ràng, đại đa số đều giữ thái độ quan sát." Trương Tân Kiệt lại lật vài trang, đưa cho Hàn Văn Thanh hai tấm thiệp in ấn tinh xảo, “Hai ngày trước Thượng tướng gửi thiệp mời tới Bá Đồ, muốn mời anh và tôi tham dự lễ đính hôn của con gái. Còn Chánh án nữa, hai ngày trước cũng gửi thiệp mời chúng ta đến dự lễ thượng thọ sáu mươi tuổi của hắn, đồng thời ân cần hỏi thăm về thương thế của Tổng Tư lệnh, nói nếu như lâu quá không thấy biến chuyển tốt, hắn có thể giới thiệu vài bác sĩ thần kinh tới.”
Hàn Văn Thanh ném bỏ mấy tấm thiệp mời: "Bá Đồ không dính vào chuyện giữa bọn họ, từ chối hết."
"Vâng." Trương Tân Kiệt ghi xuống vài dòng, tiếp tục nói, "Liên quan tới Bọ Chúa thuần dưỡng, tôi đi tra lại tư liệu mười năm trước liên quan đến Sở Nghiên cứu Tổng hợp và thí nghiệm thuần dưỡng bọ quái, kết quả phát hiện những tài liệu về thí nghiệm đã sớm bị hủy trong năm thí nghiệm bị đình chỉ. Nghe nói người phụ trách năm đó, khi nhận được mệnh lệnh dừng thử nghiệm, đã châm một mồi lửa thiêu hủy toàn bộ phòng nghiên cứu, không một ai nơi đó có thể chạy thoát.”
Hàn Văn Thanh giơ tay lên: "Phái người theo dõi Lưu Hạo hai bốn trên hai bốn, hắn chắc chắn có liên quan đến chuyện này."
"Đã tiến hành theo dõi." Trương Tân Kiệt gật đầu, tỏ ý hiểu rõ, "Còn nữa, ba mục tiêu của các điểm nhảy tọa độ ở hang ổ bọ quái mà Diệp Tu đã nói, được phòng bị nghiêm mật hơn nhiều so với những gì chúng ta tưởng tượng, vì vậy người của ta vẫn chưa có cơ hội xâm nhập. Khu M56 hiện giờ thuộc quân đoàn Gia Thế, bọn hắn lại cùng phe với bên tinh cầu quân sự trung ương, phòng ngự chỉ có chặt chẽ thêm chứ không lơi lỏng, cho nên tạm thời không thu được tin gì hữu ích.”
"Tạm thời bỏ qua chuyện này." Hàn Văn Thanh phất tay, "Tin tức về trứng bọ đã truyền đi chưa?"
"Đã truyền, Chánh án khi vừa biết tin thì cực kỳ phẫn nộ. Nhưng Gia Thế nắm bắt tin tức rất nhanh, ngay lập tức cử một người tên Vương Tề đi qua, xế chiều cùng ngày đã thấy hắn thay đổi thái độ, chưa được mấy hôm đã cùng Gia Thế ký kết hợp đồng tăng số lượng cung ứng loại thuốc này ——" Trương Tân Kiệt dừng một chút, "Mặc dù không biết Vương Tề nói với hắn cái gì, nhưng chuyệnnày, chúng ta hẳn phải nghĩ đến biện pháp khác."
"Vương Tề?"
Hàn Văn Thanh nhíu mày, nếu như hắn nhớ không lầm, người này chẳng phải là một trong những người cùng Diệp Tu trốn thoát khỏi hang ổ lũ bọ hay sao?
"Vương Tề kia tựa như xuất hiện từ không khí, người này làm việc lại quá cẩn trọng, chúng ta không tìm thấy bất kỳ tư liệu nào có liên quan đến gã."
"Không cần tra xét, chuyện này cứ giao cho Diệp Tu."
Hàn Văn Thanh lập tức ra quyết định, Trương Tân Kiệt lại gật đầu, tiếp tục bàn chuyện khác.
Khi hai người xử lý xong công việc, màn đêm đã buông xuống. Trương Tân Kiệt lúc đi ra còn tận lực dặn dò Hàn Văn Thanh phải nhớ giữ gìn thận cho tốt, Hàn Văn Thanh nghĩ đi nghĩ lại không biết có phải mình đã để thuộc hạ rảnh quá hay không, bèn mở thiết bị liên lạc gửi đi vài mệnh lệnh, xong mới đi vào phòng trong.
Trên chiếc giường lớn màu lạnh, Diệp Tu đang nằm ngủ đến quên trời quên đất, bộ phận quan trọng được phủ bởi một chiếc chăn có họa tiết màu đen, phần ngực lộ ra ngoài hiện đầy dấu hôn. Hàn Văn Thanh cởi quần áo vén chăn chui vào, ôm Diệp Tu từ phía sau, một tay chốt chặt eo hắn kéo về phía mình, tay còn lại đưa ra phía trước vuốt dọc từ eo xuống dưới, lúc gần đến mục tiêu thì bị người giữ lại.
Diệp Tu nhướng một con mắt, giọng đầy mệt mỏi: "Phải giữ gìn thận nha lão Hàn."
Hàn Văn Thanh rút tay về, dùng sức gặm cắn gáy hắn, giọng nói đã trở nên khàn đặc giống như tiếng đàn rung động trong đêm tối, cực thấp cực nặng, thẳng tắp rơi vào đáy lòng mềm yếu nhất của đối phương, "Diệp Tu."
Diệp Tu im lặng một hồi, khổ sở hướng về phía sau dựng thẳng lên một ngón tay: "Chỉ một lần, một lần cuối cùng." Cũng không phải hắn muốn chiều ý Hàn Văn Thanh, mà là hắn phát hiện... mình cũng cứng rắn.
Pheromone chết tiệt, kết hợp nóng chết tiệt.
Diệp Tu hung hăng rủa thầm, rồi bị nuốt chửng bởi dục vọng mãnh liệt.
Cho đến khi lần cuối cùng này kết thúc, trời đã rất khuya.
Hàn Văn Thanh tắm rửa xong quay ra thấy Diệp Tu đang ngồi xếp bằng trên giường hút thuốc, không thèm che dấu cơ thể đầy vết tích ân ái, làn khói chậm rãi lượn lờ trong không trung, che khuất mọi cảm xúc trên mặt của Diệp Tu.
Nghe tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên, nở một nụ cười lười biếng với Hàn Văn Thanh: "Có thuốc bổ thận không? Cho xin hai viên."
Hàn Văn Thanh làm như không nghe thấy, lưu loát mặc quần áo, sau đó ném cho hắn một cái khăn: "Tắm rửa trước khi ăn cơm."
Diệp Tu chậm rãi đứng lên, trước khi đi vào phòng tắm còn dựa cửa hỏi Hàn Văn Thanh: "Muốn tắm cùng không?"
Hàn Văn Thanh khẽ nhướng mày, làm bộ định đi qua, Diệp Tu lập tức la làng, "Móa nó, anh đến thật à", rồi vội vàng lao vào phòng khóa cửa lại, không bao lâu thì tiếng nước truyền ra.
Hàn Văn Thanh khẽ mím miệng cười, đẩy cửa đi ra ngoài.
Bàn ở phòng ngoài đã bày sẵn tám món một canh, nhờ có nắp đậy giữ nhiệt, hơi nóng vẫn còn bốc lên. Về phần món ăn thì… quả đúng như lời Trương Tân Kiệt, đều là món bổ thận, cả một bàn thịnh soạn.
Diệp Tu không tốn nhiều thời gian cho việc tắm táp, hai người ăn như rồng cuốn chẳng mấy chốc quét sạch sẽ các món, cuối cùng ngồi lại với nhau thong thả nói chuyện.
Hàn Văn Thanh không bàn nhiều về những chuyện khác, chỉ tập trung nói về Vương Tề.
“Phải có một thứ gì đó trong tay hắn khiến cho Chánh án động lòng, nếu không làm sao Chánh án đổi ý nhanh như vậy.”
Trong Liên Bang, Chánh án nổi tiếng là người có thù sẽ báo, Tề Lịch sử dụng liều thuốc kia tất nhiên hắn cũng sử dụng, như vậy cơ thể cũng có ấu trùng. Nếu đối phương không thể mang đến cho hắn một món lợi to lớn nào khác, hắn sao có thể nhẫn nhịn mà đi hợp tác với Gia Thế?
Diệp Tu ngồi đối diện Hàn Văn Thanh, chống cằm suy tư: “Anh nói tên này rất giống tên đã trốn đi cùng với chúng tôi. Nếu thật sự là hắn thì hẳn chỉ có một thứ có thể thu hút Chánh án.”
Ánh mắt Hàn Văn Thanh lóe lên: "Bọ Chúa?"
“Không sai. Gia Thế chiếm giữ khu M56, nơi đó có một điểm nhảy tọa độ của lũ bọ nối thẳng đến hang ổ chúng, mặc dù điểm nhảy đó ở vị trí cực kỳ kín đáo, nhưng chỉ cần chịu tìm, không khó để truy ra. Vương Tề ở hang ổ đó lâu năm như vậy, rất cung kính với Bọ Chúa, lại là người xảo quyệt, nếu nói gã có thể phát hiện những thứ lão Tôn không thể phát hiện, tôi tuyệt đối không bất ngờ.” Diệp Tu nói, “Bọ Chúa có quyền chi phối tuyệt đối đối với những trứng bọ mà nó sinh ra. Bây giờ khắp thị trường đều là thuốc được Gia Thế chế từ trứng bọ, hay ho ở chỗ tất cả trứng này đều xuất phát từ con Bọ Chúa thuần dưỡng đó. Nếu kiểm soát được nó, gần như là kiểm soát toàn bộ nhân số ở Liên Bang, khó trách Chánh án sẽ động tâm.”
Hàn Văn Thanh im lặng, sự phẫn nộ ẩn hiện trong đáy mắt.
Diệp Tu an ủi: "Không sao cả, không dựa vào Chánh án được, chúng ta vẫn có Tổng Tư lệnh, vết thương kia, Trương Tân Kiệt nói sao?"
Trước khi về làm phó quan cho Thiếu tướng của Bá Đồ , Trương Tân Kiệt nổi danh là nhà khoa học thiên tài của khoa não, bên cạnh đó còn có cựu bác sĩ quân y đệ nhất Hà Túc Đạo. Đội hình như vậy mà còn không cứu được Tổng Tư lệnh, vậy là hết cách thật.
Hàn Văn Thanh lắc đầu: "Bọn họ đã đưa ra một phương án điều trị, nhưng tinh thần lực của Tân Kiệt không đủ tinh vi, không dám thực hiện."
Diệp Tu lập tức chỉ vào mình: "Nếu như yêu cầu tinh vi, chi bằng cho tôi thử một chút."
Hàn Văn Thanh nhíu mày: "Không được, nguy cơ càng nhiều."
"Lão Trương và tôi kết nối tạm thời, sau đó để ý thức của hắn làm chủ đạo, vậy chẳng phải là giải quyết được vấn đề sao, quá đơn giản.”
"Không được."
Vừa dứt lời, máy truyền tin chợt kêu tít tít tít, Hàn Văn Thanh vừa mở lên, lập tức xuất hiện cái đầu to của Trương Tân Kiệt.
"Một tin xấu và một tin tốt, tin tốt là ba người thực hiện bóc tách đã tỉnh, tin xấu là tình trạng Tổng Tư lệnh đột nhiên chuyển biến tệ hơn."
Hàn Văn Thanh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Diệp Tu, chỉ thấy Diệp Tu nhìn lại với nụ cười như muốn nói "Nhanh để anh đây đi thử, người lợi hại như anh đây làm sao thất bại được."
tbc
Mục lục
Ngày tháng thoi đưa, thấm thoắt đã nửa tháng. Trong thời gian này, ngoại trừ vài tin tức về tinh khu Gia Thế mới thành lập và loại thuốc mà hầu hết dân chúng đổ xô săn lùng, toàn bộ Liên Bang yên tĩnh không một gợn sóng, cả Thượng tướng lẫn Chánh án đều không có bất kỳ động tĩnh gì khác thường, cứ như là chưa từng xảy ra bất kỳ biến cố nào tại tinh cầu quân sự trung ương.
Vào một ngày hiếm hoi trời nắng, kết hợp nóng bất ngờ diễn ra. Khi ấy Diệp Tu đang nằm phơi mình dưới ánh mặt trời tại lang cang của phòng riêng, Hàn Văn Thanh ném lên người hắn một tấm thẻ căn cước mới: "Diệp Tu?"
"Đã không được làm Diệp Thu, chỉ còn cách làm Diệp Tu."
Tiếng cười nhẹ nhàng như gió thoảng, mái tóc lâu chưa cắt phủ lòa xòa trên trán, được nắng chiếu ánh lên một tầng vàng nhạt trong suốt, làn da bấy lâu không ra nắng bây giờ lộ ra trắng mịn dưới ánh mặt trời, trông như đang phát sáng.
Hàn Văn Thanh nghe tim mình đập loạn, bất giác nắm lấy cổ tay đối phương...
Pheromone từ cơ thể hai người đồng thời bạo phát, nháy mắt đã nồng đậm cả căn phòng.
"... Còn chưa tới thời gian đã định." Diệp Tu cố ý vùng vẫy, vẫn bị áp chế nhanh chóng, Hàn Văn Thanh giữ lấy gương mặt đỏ lựng của người mình yêu: “Ngậm miệng.”
Chuyện tiếp sau cứ thế mà diễn ra, hai người ở lì trong phòng ròng rã ba ngày, đến cả đồ ăn thức uống cũng chỉ cho đưa tới ngoài cửa, bọn hắn tự ra lấy.
Khi Trương Tân Kiệt gặp được Hàn Văn Thanh đã là xế chiều ngày thứ tư.
Cậu gõ cửa đi vào, Hàn Văn Thanh đang ngồi trên ghế sofa phòng ngoài xem xét gì đó, có phần thỏa mãn lười nhác, một cái áo khoác hờ hững lên cơ thể để trần, cánh tay giơ lên để lộ ra dấu hôn ẩn hiện rải rác trên ngực. Vẻ mặt vẫn nghiêm nghị như trước, nhưng khóe miệng khẽ cong lên đã tố cáo tâm tình không tệ.
“Mặc dù đạt được ước muốn là điều cực kỳ hạnh phúc, nhưng hiện tại là thời điểm mấu chốt, mong Thiếu tướng chú ý giữ gìn thân thể, thức ăn bổ thận đã được chuẩn bị, sẽ đưa tới ngay.” Trương Tân Kiệt đẩy kính mắt, nghiêm túc nói.
Hàn Văn Thanh ngẩng đầu lên, khóe mắt khẽ nháy một cái: "Cần tôi nói cám ơn không?"
"Không cần cám ơn, phân ưu giải nạn vì cấp trên là điều mà cấp dưới nên làm."
Trương Tân Kiệt lại nghiêm nghị nói.
Hàn Văn Thanh xoa xoa trán, quyết định không xoắn xuýt gì thêm về đề tài này với vị thuộc hạ thân tín nữa, trái lại bàn vào chính sự.
"Bên kia vẫn không có động tĩnh?"
“Nhìn bề nổi mà nói, cho tới bây giờ hai bên đều chưa có động thái gì, nhưng phần chìm thì khác.” Trương Tân Kiệt mở ra một tập hồ sơ, “Người phụ trách các kênh truyền thông chính của Liên Bang thường xuyên ra vào phủ Thượng tướng. Một phần ba số thuyền hạm của ba hạm đội trực thuộc tinh cầu quân sự trung ương là Tinh Vệ, Tinh Vân và Tinh Chiếu bỗng dưng biến mất, không rõ hướng đi. Phía bên Chánh án không hề có tin tức điều động hạm đội. Nhưng tôi có hỏi qua Lâu Quan Ninh, hắn nói cả hai bên đều núp trong bóng tối gom mua khối năng lượng, chỉ tính riêng số khối năng lượng mua từ tay hắn đã đủ để khai hỏa chiến tranh hai lần rồi.”
Ngón tay Hàn Văn Thanh đang gõ gõ trên thành ghế chợt dừng lại: "Những tinh khu khác có phản ứng gì?"
"Trừ bỏ những nơi phe phái rõ ràng, đại đa số đều giữ thái độ quan sát." Trương Tân Kiệt lại lật vài trang, đưa cho Hàn Văn Thanh hai tấm thiệp in ấn tinh xảo, “Hai ngày trước Thượng tướng gửi thiệp mời tới Bá Đồ, muốn mời anh và tôi tham dự lễ đính hôn của con gái. Còn Chánh án nữa, hai ngày trước cũng gửi thiệp mời chúng ta đến dự lễ thượng thọ sáu mươi tuổi của hắn, đồng thời ân cần hỏi thăm về thương thế của Tổng Tư lệnh, nói nếu như lâu quá không thấy biến chuyển tốt, hắn có thể giới thiệu vài bác sĩ thần kinh tới.”
Hàn Văn Thanh ném bỏ mấy tấm thiệp mời: "Bá Đồ không dính vào chuyện giữa bọn họ, từ chối hết."
"Vâng." Trương Tân Kiệt ghi xuống vài dòng, tiếp tục nói, "Liên quan tới Bọ Chúa thuần dưỡng, tôi đi tra lại tư liệu mười năm trước liên quan đến Sở Nghiên cứu Tổng hợp và thí nghiệm thuần dưỡng bọ quái, kết quả phát hiện những tài liệu về thí nghiệm đã sớm bị hủy trong năm thí nghiệm bị đình chỉ. Nghe nói người phụ trách năm đó, khi nhận được mệnh lệnh dừng thử nghiệm, đã châm một mồi lửa thiêu hủy toàn bộ phòng nghiên cứu, không một ai nơi đó có thể chạy thoát.”
Hàn Văn Thanh giơ tay lên: "Phái người theo dõi Lưu Hạo hai bốn trên hai bốn, hắn chắc chắn có liên quan đến chuyện này."
"Đã tiến hành theo dõi." Trương Tân Kiệt gật đầu, tỏ ý hiểu rõ, "Còn nữa, ba mục tiêu của các điểm nhảy tọa độ ở hang ổ bọ quái mà Diệp Tu đã nói, được phòng bị nghiêm mật hơn nhiều so với những gì chúng ta tưởng tượng, vì vậy người của ta vẫn chưa có cơ hội xâm nhập. Khu M56 hiện giờ thuộc quân đoàn Gia Thế, bọn hắn lại cùng phe với bên tinh cầu quân sự trung ương, phòng ngự chỉ có chặt chẽ thêm chứ không lơi lỏng, cho nên tạm thời không thu được tin gì hữu ích.”
"Tạm thời bỏ qua chuyện này." Hàn Văn Thanh phất tay, "Tin tức về trứng bọ đã truyền đi chưa?"
"Đã truyền, Chánh án khi vừa biết tin thì cực kỳ phẫn nộ. Nhưng Gia Thế nắm bắt tin tức rất nhanh, ngay lập tức cử một người tên Vương Tề đi qua, xế chiều cùng ngày đã thấy hắn thay đổi thái độ, chưa được mấy hôm đã cùng Gia Thế ký kết hợp đồng tăng số lượng cung ứng loại thuốc này ——" Trương Tân Kiệt dừng một chút, "Mặc dù không biết Vương Tề nói với hắn cái gì, nhưng chuyệnnày, chúng ta hẳn phải nghĩ đến biện pháp khác."
"Vương Tề?"
Hàn Văn Thanh nhíu mày, nếu như hắn nhớ không lầm, người này chẳng phải là một trong những người cùng Diệp Tu trốn thoát khỏi hang ổ lũ bọ hay sao?
"Vương Tề kia tựa như xuất hiện từ không khí, người này làm việc lại quá cẩn trọng, chúng ta không tìm thấy bất kỳ tư liệu nào có liên quan đến gã."
"Không cần tra xét, chuyện này cứ giao cho Diệp Tu."
Hàn Văn Thanh lập tức ra quyết định, Trương Tân Kiệt lại gật đầu, tiếp tục bàn chuyện khác.
Khi hai người xử lý xong công việc, màn đêm đã buông xuống. Trương Tân Kiệt lúc đi ra còn tận lực dặn dò Hàn Văn Thanh phải nhớ giữ gìn thận cho tốt, Hàn Văn Thanh nghĩ đi nghĩ lại không biết có phải mình đã để thuộc hạ rảnh quá hay không, bèn mở thiết bị liên lạc gửi đi vài mệnh lệnh, xong mới đi vào phòng trong.
Trên chiếc giường lớn màu lạnh, Diệp Tu đang nằm ngủ đến quên trời quên đất, bộ phận quan trọng được phủ bởi một chiếc chăn có họa tiết màu đen, phần ngực lộ ra ngoài hiện đầy dấu hôn. Hàn Văn Thanh cởi quần áo vén chăn chui vào, ôm Diệp Tu từ phía sau, một tay chốt chặt eo hắn kéo về phía mình, tay còn lại đưa ra phía trước vuốt dọc từ eo xuống dưới, lúc gần đến mục tiêu thì bị người giữ lại.
Diệp Tu nhướng một con mắt, giọng đầy mệt mỏi: "Phải giữ gìn thận nha lão Hàn."
Hàn Văn Thanh rút tay về, dùng sức gặm cắn gáy hắn, giọng nói đã trở nên khàn đặc giống như tiếng đàn rung động trong đêm tối, cực thấp cực nặng, thẳng tắp rơi vào đáy lòng mềm yếu nhất của đối phương, "Diệp Tu."
Diệp Tu im lặng một hồi, khổ sở hướng về phía sau dựng thẳng lên một ngón tay: "Chỉ một lần, một lần cuối cùng." Cũng không phải hắn muốn chiều ý Hàn Văn Thanh, mà là hắn phát hiện... mình cũng cứng rắn.
Pheromone chết tiệt, kết hợp nóng chết tiệt.
Diệp Tu hung hăng rủa thầm, rồi bị nuốt chửng bởi dục vọng mãnh liệt.
Cho đến khi lần cuối cùng này kết thúc, trời đã rất khuya.
Hàn Văn Thanh tắm rửa xong quay ra thấy Diệp Tu đang ngồi xếp bằng trên giường hút thuốc, không thèm che dấu cơ thể đầy vết tích ân ái, làn khói chậm rãi lượn lờ trong không trung, che khuất mọi cảm xúc trên mặt của Diệp Tu.
Nghe tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên, nở một nụ cười lười biếng với Hàn Văn Thanh: "Có thuốc bổ thận không? Cho xin hai viên."
Hàn Văn Thanh làm như không nghe thấy, lưu loát mặc quần áo, sau đó ném cho hắn một cái khăn: "Tắm rửa trước khi ăn cơm."
Diệp Tu chậm rãi đứng lên, trước khi đi vào phòng tắm còn dựa cửa hỏi Hàn Văn Thanh: "Muốn tắm cùng không?"
Hàn Văn Thanh khẽ nhướng mày, làm bộ định đi qua, Diệp Tu lập tức la làng, "Móa nó, anh đến thật à", rồi vội vàng lao vào phòng khóa cửa lại, không bao lâu thì tiếng nước truyền ra.
Hàn Văn Thanh khẽ mím miệng cười, đẩy cửa đi ra ngoài.
Bàn ở phòng ngoài đã bày sẵn tám món một canh, nhờ có nắp đậy giữ nhiệt, hơi nóng vẫn còn bốc lên. Về phần món ăn thì… quả đúng như lời Trương Tân Kiệt, đều là món bổ thận, cả một bàn thịnh soạn.
Diệp Tu không tốn nhiều thời gian cho việc tắm táp, hai người ăn như rồng cuốn chẳng mấy chốc quét sạch sẽ các món, cuối cùng ngồi lại với nhau thong thả nói chuyện.
Hàn Văn Thanh không bàn nhiều về những chuyện khác, chỉ tập trung nói về Vương Tề.
“Phải có một thứ gì đó trong tay hắn khiến cho Chánh án động lòng, nếu không làm sao Chánh án đổi ý nhanh như vậy.”
Trong Liên Bang, Chánh án nổi tiếng là người có thù sẽ báo, Tề Lịch sử dụng liều thuốc kia tất nhiên hắn cũng sử dụng, như vậy cơ thể cũng có ấu trùng. Nếu đối phương không thể mang đến cho hắn một món lợi to lớn nào khác, hắn sao có thể nhẫn nhịn mà đi hợp tác với Gia Thế?
Diệp Tu ngồi đối diện Hàn Văn Thanh, chống cằm suy tư: “Anh nói tên này rất giống tên đã trốn đi cùng với chúng tôi. Nếu thật sự là hắn thì hẳn chỉ có một thứ có thể thu hút Chánh án.”
Ánh mắt Hàn Văn Thanh lóe lên: "Bọ Chúa?"
“Không sai. Gia Thế chiếm giữ khu M56, nơi đó có một điểm nhảy tọa độ của lũ bọ nối thẳng đến hang ổ chúng, mặc dù điểm nhảy đó ở vị trí cực kỳ kín đáo, nhưng chỉ cần chịu tìm, không khó để truy ra. Vương Tề ở hang ổ đó lâu năm như vậy, rất cung kính với Bọ Chúa, lại là người xảo quyệt, nếu nói gã có thể phát hiện những thứ lão Tôn không thể phát hiện, tôi tuyệt đối không bất ngờ.” Diệp Tu nói, “Bọ Chúa có quyền chi phối tuyệt đối đối với những trứng bọ mà nó sinh ra. Bây giờ khắp thị trường đều là thuốc được Gia Thế chế từ trứng bọ, hay ho ở chỗ tất cả trứng này đều xuất phát từ con Bọ Chúa thuần dưỡng đó. Nếu kiểm soát được nó, gần như là kiểm soát toàn bộ nhân số ở Liên Bang, khó trách Chánh án sẽ động tâm.”
Hàn Văn Thanh im lặng, sự phẫn nộ ẩn hiện trong đáy mắt.
Diệp Tu an ủi: "Không sao cả, không dựa vào Chánh án được, chúng ta vẫn có Tổng Tư lệnh, vết thương kia, Trương Tân Kiệt nói sao?"
Trước khi về làm phó quan cho Thiếu tướng của Bá Đồ , Trương Tân Kiệt nổi danh là nhà khoa học thiên tài của khoa não, bên cạnh đó còn có cựu bác sĩ quân y đệ nhất Hà Túc Đạo. Đội hình như vậy mà còn không cứu được Tổng Tư lệnh, vậy là hết cách thật.
Hàn Văn Thanh lắc đầu: "Bọn họ đã đưa ra một phương án điều trị, nhưng tinh thần lực của Tân Kiệt không đủ tinh vi, không dám thực hiện."
Diệp Tu lập tức chỉ vào mình: "Nếu như yêu cầu tinh vi, chi bằng cho tôi thử một chút."
Hàn Văn Thanh nhíu mày: "Không được, nguy cơ càng nhiều."
"Lão Trương và tôi kết nối tạm thời, sau đó để ý thức của hắn làm chủ đạo, vậy chẳng phải là giải quyết được vấn đề sao, quá đơn giản.”
"Không được."
Vừa dứt lời, máy truyền tin chợt kêu tít tít tít, Hàn Văn Thanh vừa mở lên, lập tức xuất hiện cái đầu to của Trương Tân Kiệt.
"Một tin xấu và một tin tốt, tin tốt là ba người thực hiện bóc tách đã tỉnh, tin xấu là tình trạng Tổng Tư lệnh đột nhiên chuyển biến tệ hơn."
Hàn Văn Thanh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Diệp Tu, chỉ thấy Diệp Tu nhìn lại với nụ cười như muốn nói "Nhanh để anh đây đi thử, người lợi hại như anh đây làm sao thất bại được."
tbc
Mục lục
Last edited: