Chương 2
Sau ngày hôm đó, Sở Vân Tú vẫn đến bơi như thường lệ. Thỉnh thoảng hai người sẽ cùng ra ngoài ăn tối, phần lớn là Sở Vân Tú mời. Có đôi khi Tô Mộc Tranh định thanh toán thì lập tức Sở Vân Tú đẩy trả, cô luôn nói: "Tôi thích cô, mời cô ăn cơm tôi thấy vui vẻ." Kì thực lúc bình thường rất khó nhận ra người ta đang nói dối, vậy nên Tô Mộc Tranh cũng chẳng rõ ấy có phải lời thật lòng hay không.
Nàng chỉ xác định được Sở Vân Tú thực sự không hài lòng, vì thế nàng nghe lời, lúc ra về thì cảm ơn Sở Vân Tú, sau đó nói cùng một câu tựa như đáp lễ.
"Tôi cũng thích cô."
Sở Vân Tú sẽ mỉm cười, chọt chọt vầng trán nàng, thỉnh thoảng còn nắn nắn cánh mũi. Tất cả đều là những hành động thân mật vô cùng.
Nhưng chỉ mình Tô Mộc Tranh nghe thấy.
Trong đêm tối tiếng trống ngực đổ dồn.
Nàng nhớ chưa từng có ai nói với nàng, thích ai đó là một chuyện dễ dàng đến thế. Các tác phẩm văn học kinh điển đều ca ngợi tình yêu trắc trở chông gai, nàng luôn cho rằng ít nhất cũng phải vượt núi cao sông dài, qua đồi xanh suối biếc, nào nghĩ có khi chỉ đơn giản là một làn gió thoảng.
Chớp mắt đã thành bệnh.
Khi đã thân thiết hơn, Sở Vân Tú luôn kéo tay nàng như thể đang dắt theo trẻ nhỏ. Trước Tết một ngày, Sở Vân Tú hỏi nàng đã hẹn ai chưa, Tô Mộc Tranh lắc đầu, cô liền nói, vậy hay là đi cùng mình đi. Tô Mộc Tranh vui vẻ nhận lời, ngày hôm sau được xe tới đón, nàng mới biết nơi đến là một buổi tiệc.
Yến tiệc lộng lẫy xa hoa.
Sở Vân Tú mang giày cao gót nhỏ nhắn, xuất hiện cùng lễ phục màu đen. Cô đứng giữa đám đông, quyến rũ đắm say. Chẳng cần ánh đèn theo bước chân, cũng không phải khiến sân khấu vãng người, Tô Mộc Tranh ngẩng đầu, bỗng dưng đáy mắt chỉ còn lại vỏn vẹn một hình dáng.
Nàng chợt nghĩ người kia xa xôi như thế, lại rực rỡ đến vậy.
Tựa như một vì sao.
Yêu thích, si mê, ngoài tầm với.
Nàng cúi đầu nhìn lại bản thân, giày thể thao cùng lớp trang điểm nhẹ.
Sao có thể sánh bằng.
---
Lúc bữa tiệc kết thúc, Sở Vân Tú tìm thấy Tô Mộc Tranh ở cạnh đài phun nước.
Bóng người ngồi bên hồ nước bạch ngọc cạnh một gốc mẫu đơn đã tàn. Mùa hoa nở đã qua, trông nó chẳng khác gì bụi cỏ. Tô Mộc Tranh lơ đãng nắm lấy một chiếc lá, như thể đang giữ chặt nhành cỏ dại.
Sở Vân Tú vén váy đến ngồi cạnh nàng, lúc nắm tay Tô Mộc Tranh, cảm giác mịn màng lạnh lẽo truyền đến.
Cô tưởng như thứ mình vừa chạm vào là bạch ngọc đắp nên bồn nước này vậy.
Nhưng đây quả thực là bàn tay Tô Mộc Tranh, bởi vì nó đang muốn lách mình khỏi Sở Vân Tú.
"Tết Nguyên Đán sắp tới rồi." Tô Mộc Tranh lúng túng nói.
Mấy tiếng trước nàng đã bắt đầu hối hận, trốn trong ổ xem cả ba phần phim so với chuyện dự yến hội này còn tốt hơn. Nàng có thể mặc áo thun rộng rãi, thậm chí có thể dính chút sốt cà chua mà chẳng cần lau đi. Nàng muốn cười thì cười, thấy tình tiết tào lao thì có thể thoải mái mắng mấy câu.
Nhưng giờ nàng đã đến.
Ngay cả bản thân nàng cũng không biết nguyên do là gì.
Hoặc có lẽ, nàng đã biết, nhưng không dám nhận.
Nàng rút tay khỏi bàn tay Sở Vân Tú, nắm chặt nó lại.
"Đêm nay cậu đẹp lắm, lúc diễn thuyết... Diễn thuyết cũng rất ấn tượng."
Trong lúc nàng cố gắng tìm từ, người bên cạnh chợt bật cười. Sở Vân Tú như bị ai cù lét, ngồi ngay cạnh hồ nước cười nghiêng ngả, đến nỗi suýt chút ngã vào trong hồ. Tô Mộc Tranh khẩn trương tới mức không suy nghĩ được gì, lúc hoàn hồn thì cánh tay đã giữ lấy eo đối phương.
Lễ phục màu đen được khoét đi một mảng, tay nàng chạm đến làn da Sở Vân Tú.
Thật nóng, thật mềm.
Cái người vừa cười ngặt nghẽo kia vỗ vỗ lồng ngực để thở, hồi lâu sau mới siết lấy bàn tay Tô Mộc Tranh.
"Đừng nói linh tinh nữa, rõ ràng cậu chẳng nghe lọt chữ nào." Sở Vân Tú thấy rõ hết thảy, nhưng cô cảm thấy như vậy càng thẳng thắn hơn, nên liền ranh mãnh nháy nháy mắt với Tô Mộc Tranh, "Thực ra mình cũng chẳng biết bản thân đang nói gì. Bản thảo đó mình mới nhận được đêm hôm trước, ráng học thuộc thôi."
Chẳng biết Tô Mộc Tranh nghĩ tới chuyện gì, đầu óc bỗng nóng lên, vô thức phản ứng.
"Nhưng cậu thực sự rất đẹp."
"Cám ơn cậu." Sở Vân Tú nhấc váy đáp lại nàng, lúc thả tay xuống, chợt nhiên nghĩ đến điều gì, một tay nắm lấy tay Tô Mộc Tranh.
Cô nói cậu đi theo mình đi.
Vì vậy hai người cứ thế bắt đầu chạy băng qua rừng đêm.
Kì thực chẳng qua là vài bụi cây, không thể tính là rừng, thế nhưng ánh sáng phản chiếu từ những ô cửa sổ, cùng với dải sao vắt cao trên đầu, chiếu lên bóng người lay động dệt nên bầu không khí tốt đẹp.
Tựa như một cảnh tượng động lòng người.
Tô Mộc Tranh bị Sở Vân Tú dắt vào một căn phòng, là phòng dành cho khách quý của khách sạn, so với phòng tổng thống thì chỉ kém một gian. Căn phòng này hiển nhiên đã có người ở, rất nhiều đồ cá nhân nằm la liệt, có tới ba cái vali đã mở, đồ đạc ngổn ngang trong phòng khách. Sở Vân Tú kiếm trong đống quần áo dưới đất một chiếc váy màu trắng.
Cô đưa cho Tô Mộc Tranh: "Cậu mặc thử xem."
---
Chiếc váy kia vốn là lựa chọn đầu tiên của cô, có điều đến khi bữa tiệc bắt đầu chẳng hiểu vì sao lại đổi sang bộ dự bị thứ hai.
Bây giờ nhìn Tô Mộc Tranh mặc lên, rốt cuộc Sở Vân Tú cũng hiểu lí do vì sao mình nhất thời xúc động. Thời trang cao cấp cũng có linh tính của riêng mình, nó biết đêm nay sẽ có vị chủ nhân thích hợp hơn, vì thế sẽ không chấp nhận mình.
Tô Mộc Tranh chỉ cởi áo, mặc luôn chiếc váy vào, quần bút chì được giấu bên dưới, khiến bộ váy càng thêm phần năng động.
Mà màu tuyết bạch vốn là thứ rất có tiên khí.
Làn da Tô Mộc Tranh vô cùng đẹp, còn trắng hơn những người thoa phấn tô son. Đã trắng lại còn sáng, tự nhiên đến mức thợ trang điểm cũng muốn nghỉ việc. Chỉ là trông có vẻ quá mộc mạc, Sở Vân Tú nghĩ thế, cho nên cô bước tới, miết môi mình nhuốm lấy đôi môi Tô Mộc Tranh.
Thấm xuống một vết cam hồng.
Gương mặt Tô Mộc Tranh dần đỏ, mỏng manh một tầng, son phấn có đắt đến đâu cũng không thể sánh với nàng đêm nay.
Sở Vân Tú không kềm được lòng, liền lấy máy ảnh ra bắt đầu chụp hình.
Cứ thế Tô Mộc Tranh bị cô kéo thẳng từ cửa trước đến phòng ngủ. Lúc bị đè ngã xuống mặt giường, miệng nàng trở nên khô khốc. Sở Vân Tú với lấy hoa hồng bên cạnh vẩy lên người nàng, sau đó bò lên giường, từ trên cao cúi xuống chụp hình nàng.
Tô Mộc Tranh chỉ chú ý đến bắp chân cô vừa lộ ra bên dưới lớp váy đen đang bị vén lên.
Màu trắng phản chiếu tới, hẳn là đã đánh phấn ngọc trai.
Nàng duỗi tay nắn mắt cá chân Sở Vân Tú, đầu ngón tay lướt trên làn da cô. Sở Vân Tú dừng lại nhìn nàng. Trong mắt Tô Mộc Tranh lấp lánh nước, cả người mềm mại nằm trên giường, cố gắng kìm giữ hơi thở mình.
Ngược lại Sở Vân Tú đang ở trên người nàng.
Đêm nay cô uống ít nhất cũng phải nửa tháp champagne, lúc này men cay rốt cuộc nhóm lên một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt lí trí. Cô nằm sấp trên người Tô Mộc Tranh, cúi người hôn xuống.
Giữa cơn mơ hồ cô ngửi thấy hương vị vô cùng dễ chịu.
Sở Vân Tú vùi đầu vào hõm cổ Tô Mộc Tranh ngửi một hồi.
Đến khi hoàn toàn mất tỉnh táo, không còn nhớ nổi điều gì mới nói mớ.
"Thật ngọt."
---
Đêm hôm ấy Tô Mộc Tranh đánh rơi giọt nước mắt sau một thời gian rất dài. Lúc nó chảy xuống mặt giường liền biến thành một viên trân châu láng bóng. Nàng cầm nó lên, giấu trong lòng bàn tay, sợ quấy rầy Sở Vân Tú đang ngủ.
Nhịp tim dồn dập điên cuồng dưới màn đêm dần ổn định trở lại.
Tô Mộc Tranh cẩn thận thay Sở Vân Tú cởi bỏ lễ phục, tuy nhiên nàng không tìm thấy quần áo để thay, chỉ đành đắp chăn kín người cô. Sau đó nàng cởi bỏ bộ váy không thuộc về mình, treo hai thứ một đen một trắng ở cùng một chỗ.
Lúc tắt đèn, nàng ôm Sở Vân Tú vào lòng.
Người đang say ngủ có vẻ rất thích tư thế này, tự động chôn vào hõm cổ của nàng. Tô Mộc Tranh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thật nhẹ, như ánh trăng thả xuống vầng trán người kia một nụ hôn.
Nàng bắt đầu nghĩ tới những chuyện kì lạ không đầu không cuối.
Nàng nhớ dưới đáy biển có loài cá biết phát sáng, ánh sáng ấy rất đẹp, nhưng ngoại hình nó lại quá xấu xí.
Nàng nhớ tới loài ốc cối, đẹp cả hình lẫn tên, chỉ là nó có độc.
...
Nàng suy nghĩ lung tung, hoàn toàn không ý thức việc phải ngừng lại.
Cuối cùng Tô Mộc Tranh vỗ nhè nhẹ lên lưng Sở Vân Tú, người này có nặng tới tám chục kí thì nàng vẫn thích. Dù cho lần đầu gặp mặt sẽ không có cảm giác như nhìn thấy loài san hô đỏ đẹp đẽ.
Nhưng san hô có gì tốt đâu.
Lúc còn thở thì sống thành rạn, khi chết đi là một đống xác chết.
Vẻ đẹp âm u đầy tử khí mà thôi.
---
Kì nghỉ Tết Nguyên Đán kéo dài ba ngày. Hai ngày còn lại Sở Vân Tú dùng để dạo phố, còn kéo Tô Mộc Tranh đi chung với mình.
Buổi tiệc trước đó dường như khiến cô mở khoá niềm đam mê mới, bắt đầu hứng thú với chuyện ăn vận của Tô Mộc Tranh. Tô Mộc Tranh bị cô dắt đi thử một loạt giày dép túi xách quần áo, cuối cùng dừng lại ở cửa hàng nước hoa và son môi.
Sở Vân Tú thân thiết chào nhân viên chăm sóc khách hàng, sau đó tỏ ý muốn tặng Tô Mộc Tranh một bộ dụng cụ trang điểm, liền bị Tô Mộc Tranh lè lưỡi xua tay từ chối. Thử đồ thì không nói, còn thử trang điểm, vậy chẳng phải muốn lột một lớp da của nàng sao.
Dù sao nàng cũng là một con cá, chuyện lột da thế này rất kiêng kị.
Trái lại Sở Vân Tú rất thích kiểu cách này của nàng, lựa hai cây son môi, đợi Tô Mộc Tranh tô xong, liền kéo nàng đi thử nước hoa. Nơi này có rất nhiều nhãn hàng, Sở Vân Tú cực kì kiên nhẫn dẫn nàng đi thử từng loại, cuối cùng Tô Mộc Tranh bị mùi hạt cà phê làm nhảy mũi liên tục, rốt cuộc thành công dùng nước mắt tỏ vẻ đáng thương, chạy ù về chỗ bán kem li mà mình luôn nghĩ tới.
Sở Vân Tú ở sau lưng nàng vừa đặt hàng trực tuyến vừa suy nghĩ.
Quả nhiên là sở thích của thiếu nữ, đồ ăn và nước hoa, đều ưa ngọt.
Ngày kết thúc kì nghỉ Tết Nguyên Đán, Sở Vân Tú làm ổ trong phòng trọ Tô Mộc Tranh, mặc áo thun của Tô Mộc Tranh, chỉ mang theo một chai rượu. Cô rót whisky vào li kem vị vani rồi ăn, hai chân duỗi thẳng trên sàn, nửa người dưới chẳng thèm mặc quần.
Tô Mộc Tranh liếc qua, nhắc nhở: "Viền ren đính trân châu, người ta thấy hết rồi."
Sở Vân Tú vén áo lên, mở chân ra: "Thích không? Thích thì mình mua cho cậu một cái."
"...Thôi khỏi, cám ơn."
Tô Mộc Tranh buồn bực quay đi, cảm thấy mình sắp ói tới nơi.
Nằm xem phim hài cười ha ha ha được nửa tập, Sở Vân Tú dần ngà ngà say. Tô Mộc Tranh nghĩ người say rượu sẽ nói lời thật lòng, vì vậy đánh bạo xoa xoa gương mặt Sở Vân Tú.
"Sao cậu cứ luôn uống say thế này vậy?"
"Tại ngủ không được đó..."
Cái người nói chuyện mà kéo dài âm cuối, sẽ bộc lộ sự mềm mại ẩn trong mình. Cô cúi đầu tìm vị trí thoải mái, cọ cọ gương mặt vào ngực Tô Mộc Tranh, kế đó cuộn tròn người chui vào trong ngực nàng.
Giống như một con mèo.
Chúng ta có thể trách một con mèo nghịch ngợm lưu manh sao?
Không thể nào.
Tô Mộc Tranh vòng tay ôm người kia vào trong ngực mình, đầy chân thành, ghé đầu lắng nghe nhịp tim của đối phương.
TBC