Hoàn [Quân Tử Hằng Thường 2021] [Hàn Trương] Cầm đuốc

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Đồng nhân Toàn chức cao thủ

Hàn Trương
Cầm đuốc (*)
Tác giả: Đã cố kiếm mà vẫn chưa ra :((

CV: Cầm đuốc
Editor: @Hóng chuyện 24/7

Một sản phẩm thuộc project Quân Tử Hằng Thường - Mừng SN Trương Tân Kiệt 11/01/2021

Trương Tân Kiệt, đội phó Bá Đồ, mừng anh bước sang tuổi 21, mừng anh bước tới đỉnh cao của sự nghiệp.
Tân Kiệt, sinh nhật vui vẻ.
----------------------------------------------------




Khi Hàn Văn Thanh đến tiệm sách thay ca cho người trông ban ngày, Trương Tân Kiệt đã ngồi đó. Cậu ngồi ở bàn trong góc, ngồi học dưới ánh đèn ảm đạm, mặc cho mấy người lang thang đang ngủ gật gáy khò khò trên ghế, mình vẫn không hề bị ảnh hưởng, cũng không có ý định rời đi.

Điều này làm Hàn Văn Thanh không khỏi cúi xuống nhìn đồng hồ - đã 11 giờ 45, theo kinh nghiệm của anh thì giờ này Trương Tân Kiệt hẳn là phải đi ngủ rồi.

Anh nhớ rõ rất lâu trước đây, Trương Tân Kiệt đã từng nói với mình, bản thân nhất định 11 giờ là phải lên giường, và cũng chính cái thói quen làm việc nghỉ ngơi quy củ đó đã phải khiến anh nửa đùa nửa thật bật chửi 'Đậu má' một trận... Còn bây giờ, đã quá 45 phút so với lệ cũ đi ngủ, nhưng cậu vẫn ở trong góc tiệm đọc sách, thỉnh thoảng tay còn gõ gõ lên chiếc laptop bên cạnh.

Hàn Văn Thanh quay đầu, thoáng nhìn tấm lịch bàn trên quầy thu ngân, mới chợt hiểu ra - không bao lâu nữa là đến kỳ thi lên Tiến sĩ của Trương Tân Kiệt. Thế là anh tiện tay rút cốc giấy, pha cà phê uống liền từ quầy thu ngân, bước đến chỗ cậu, nhẹ nhàng đặt cạnh bàn.

Trương Tân Kiệt dường như bị động tác này làm giật mình, cuống cuồng ngẩng đầu lên. Tích tắc ánh mắt đôi bên chạm nhau, người kia giơ tay lên "suỵt" một cái, rồi chỉ cho cậu kẻ lang thang ngồi đối diện đang ngủ say. Cậu đã hiểu, vì vậy xé giấy từ vở, viết hai chữ "Cảm ơn", rồi nhét vào tay Hàn Văn Thanh.

"Không cần khách sáo." Hàn Văn Thanh im lặng, dùng khẩu hình trả lời cậu, tuy vậy lại nhét tờ giấy kia vào trong túi áo, quay về quầy thu ngân.

Hiệu sách ca đêm rất buồn tẻ, may mà Hàn Văn Thanh cũng chỉ là thỉnh thoảng thay ca đêm cho đồng nghiệp, nên với anh cũng không khó chịu cho lắm. Hiệu sách mà anh đang làm là hiệu sách duy nhất kinh doanh xuyên suốt 24 giờ, bởi vậy nó giờ đây trở thành "Thánh địa tự học" của đám sinh viên trường phụ cận, cũng trở thành nơi để mấy kẻ lang thang cùng với mấy con ma men đến ngủ nhờ. Ông chủ hiệu cũng cũng là một người có tiếng nói, không quan trọng là sinh viên hay lang thang, ông không từ chối bất kỳ ai cả, kinh doanh nhiều năm cũng tích được chút danh tiếng.

Trương Tân Kiệt là nghiên cứu sinh hệ lịch sử của đại học lân cận, bình thường hay đến hiệu sách ngồi một chút, miến cưỡng có thể coi là bạn với vài nhân viên cửa hàng. Nhưng gần đây vì phải thi Tiến Sĩ mà cậu phải phá lệ chăm chỉ hơn, gần như coi hiệu sách thành phòng tự học của mình.

"Gần đây bạn cùng phòng của tôi gặp một số vấn đề khi tìm việc, cảm xúc không ổn cho lắm, mà tôi ở trong ký túc xá học thì sẽ làm phiền cậu ấy, nên đành ra ngoài."

Trương Tân Kiệt nói rất uyển chuyển, nhưng Hàn VănThanh thừa hiểu cậu định nói gì - chứ không phải vì không chịu nổi bạn cùng phòng cảm xúc rối loạn nên chạy ra ngoài à. Vì thế, anh ngầm cho phép hành vi Trương Tân Kiệt hằng ngày đến hiệu sách dùng "ké điều hoà", thỉnh thoảng còn rất tri kỷ mang cho cậu cốc cà phê uống liền, ngồi đối diện cậu, lẳng lặng nhìn cậu đọc sách, ghi chép.

Nhưng suốt đêm Trương Tân Kiệt chạy tới đây tự học thì hình như là lần đầu tiên. Xem ra áp lực mà cậu phải đối mặt không hề nhỏ.

Chẳng biết có phải vì ca đêm thật sự buồn tẻ hay không, hay còn nguyên nhân gì khác, Hàn Văn Thanh ngồi quầy thu ngân mà cứ lỡ đễnh, thỉnh thoảng còn liếc qua chỗ Trương Tân Kiệt vài lần. Khi lần thứ N liếc đến chỗ Trương Tân Kiệt, anh ngạc nhiên phát hiện, cậu đã nằm nhoài lên bàn ngủ thiếp đi.

Xem ra cốc cà phê mình đưa cũng không thể nào chiến thắng nổi quy luật ăn ngủ cứng nhắc của cậu. Anh thở dài, bước đến sau lưng cậu, cởi áo khoác mình ra rồi nhẹ nhàng choàng cho cậu, sau đó cúi người, nhặt giúp cậu bút biếc giấy tờ rơi trên mặt đất.

Lúc chuẩn bị đứng dậy, lưng anh đột nhiên bị tê một lúc, đành phải nửa ngồi trên mặt đất, giữ cái tự thế này, cố găng dần dần lấy lại sức cho mình. Cũng khi đó, anh thoáng nhìn cậu đang ngủ say: nửa gương mặt được chôn trong cánh tay, huyệt Thái Dương hơi đỏ do bị chân mắt kính ép vào, bờ mi khẽ động sau kính dường như trong mộng cũng không yên.

Anh cứ lẳng lặng ngắm nhìn cậu như vậy mãi rồi mới ý thức được việc mình đang làm, anh vội vàng đứng lên, để lại bút và giấy lại cho Trương Tân Kiệt, quay về quầy thu ngân, tay tiện cầm một quyển sách, giở lôn xộn.

Gần 3 giờ sáng, cậu tỉnh dậy. Mình kinh ngạc nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn đống sách và laptop, rồi sờ sờ chiếc áo khoác được khoác lên người mình.

Cái này... hình như là áo Hàn Văn Thanh.

Cậu nhìn quầy thu ngân, cùng lúc đó anh cũng trùng hợp thấy được ánh mắt cậu. Anh bỏ sách xuống, đi tới.

Kẻ lang thang đối diện không biết đi lúc nào, Hàn Văn Thanh ngồi xuống ghế đối diện cậu, nhăn mặt nhìn người vừa mới tỉnh ngủ, mặt đầy vẻ mờ mịt.

"Tôi ngồi đây với cậu được không?"

"Vâng..." Trương Tân Kiệt bưng cốc cà phê đã lạnh, nhấp một ngụm, "Anh hình như rất thong thả?"

"Ừa." Hàn Văn Thanh nhún vai, "Đêm nay cũng không có chuyện gì."

Cậu kinh ngạc nhìn anh rồi hơi gật đầu, tay chỉnh lại kính mắt, cúi đầu thoáng nhìn đống sách, rồi lại ngẩng đầu nhìn anh.

"Nghĩ gì thế?" Anh chủ động mở miệng hỏi.

"Không có gì..." Cậu vẫn là bộ dáng chưa tỉnh ngủ, "Tôi chỉ tự nhiên nghĩ... Tôi rốt cuộc có nên thi Tiến sĩ hay không."

"Bây giờ cậu ngồi xoắn xuýt cái này?" Anh thuận miệng đáp, "Vậy chi bằng đừng thi nữa."

Vừa nói xong, anh cảm thấy không ổn, nhưng mặt cậu lại dường như bừng tỉnh.

"Có lý." Cậu cười với anh, đóng sách vở lại.

"Không thi nữa thật à?" Anh giật mình khi cậu tự dưng hành động như vậy.

"Không," Cậu lắc đầu, "Chẳng qua là tôi cảm thấy mình không cần xoắc xuýt mấy cái này."

Cậu một hơi uống cạn cốc cà phê, đặt cái cốc trước mặt mình, ngắm từng li từng tí Logo hiệu sách và tiêu đề được in trên bọc cốc.

"Học tiến sĩ lịch sử rất khổ..." Trương Tân Kiệt đột nhiên ấp a ấp úng, "Nghiên cứu sử học không có cái nào ngắn hạn, gần như mỗi hạng mục nghiên cứu đều phải làm rất lâu, nếu như tôi muốn hoàn thành một luận văn tiến sĩ chất lượng thì tôi đoán cái tiến sĩ này tôi còn phải học thêm hơn bảy, tám năm..."

"Lâu đến thế cơ á?" Hàn Văn Thanh hơi kinh ngạc.

"Ừm... Chỉ là, quá trình kia hẳn rất đặc biệt phải không?" Cậu lơ đễnh nhìn cái cốc, mặt tràn đầy khát vọng.

Hàn Văn Thanh cười, một nụ cười hiếm hoi, anh khó mà có thể hiểu được hơn bảy tám năm học tiến sĩ kia rốt cuộc có gì "tuyệt đẹp", nhưng dáng vẻ đang đắm chìm trong những mộng tưởng về một tương lai xa xăm kia của cậu lại cuốn hút anh thấy lạ. Hàn Văn Thanh chỉ cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn hẳn, không khỏi vươn tay ra, bao chặt lấy đôi tay trên bàn kia.

"Vậy chúc cậu thi tốt."

Cậu dường như lại bị cái hành động này của anh doạ cho một cái, người sững lại, do dự rồi để cốc xuống, mặt hình như đỏ lên.

Hàn Văn Thanh cũng ý thức được chuyện vừa rồi, vội buông tay ra, lúng túng hắng giọng.

"Cảm ơn..." Mắt cậu lảng sang chỗ khác, giọng hơi mất bình tĩnh, "Cà phê của anh... còn cả áo của anh nữa..."

"Không cần khách sáo... một cốc nữa không?"

"Vâng."

Hàn Văn Thanh đứng dậy giúp cậu pha cà phê, Trương Tân Kiệt vội lấy hai mu bàn tay ép vào mặt mình... hình như hơi nóng, cậu hít sâu, mở sách lại, hi vọng có thể nhờ phương thức ôn tập mà trấn tĩnh lại.

Còn anh sau khi đưa cà phê cho cậu thì quay về quầy thu ngân. Anh không quấy rầy cậu ôn tập nữa, nhưng đôi lúc vẫn liếc cậu một chút. Trương Tân Kiệt ôn đến sáu giờ rưỡi thì quyết định về ký túc xá ngủ bù, cậu đứng dậy. có vẻ là định cởi áo khoác trả Hàn Văn Thanh.

"Cậu cứ mặc nó về cũng được..." Anh đứng từ quầy thu ngân xa xa nói với cậu: "Trên đường hơi lạnh, lần sau đến nhớ mang trả tôi là được."

Trương Tân Kiệt gật đầu nhẹ, xốc bọc sách của mình, vẫy tay tạm biệt anh.

Trên đường về ký túc xá quả thật có hơi lạnh, nhưng áo của Hàn Văn Thanh khoác lên người lại tản ra hơi ấm khiến người ta cảm thấy an tâm.

Cậu vô thức nhét tay vào trong túi, đột nhiên mò được một tờ giấy.

Cậu dừng bước lại, nương theo ánh đèn đường mờ ảo, rút tờ giấy đó ra, mở dưới ánh đèn.

Trên giấy là nét chữ thẳng mà cương nghị của anh:

Gió to vượt sóng, xá chi,
Buồm mây đi thẳng, ngại gì biển xanh... (**)

"Thật ngốc..." Lòng Trương Tân Kiệt oán thán nhẹ, nhưng nụ cười trên mặt lại mừng như thể lã chã lệ rơi.

END.

(*) Cầm đuốc (秉烛) hay Cầm đuốc soi suốt đêm (秉烛达旦) là một thành ngữ của Trung Quốc nói về con người cần mẫn, chăm chỉ, miệt mài làm việc thâu đêm suốt sáng.

(**) Câu gốc là:
Trường phong phá lãng hội hữu thì
Trực quải vân phàm tế thương hải.
Được trích trong tác phẩm Hành lộ nan kỳ 1 (Đường đi khó kỳ 1) của Lý Bạch. Bản dịch xin được mạn phép mượn từ người dịch Anh Nguyên.
 

Bình luận bằng Facebook