Hoàn [Thiếu Thời 2021][Toàn viên] Rốt cuộc gia thế của Tôn Triết Bình là như thế nào?

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

Song Hoa
Rốt cuộc gia thế của Tôn Triết Bình là như thế nào?
Tác giả: 叶修
Edit: Con H dở hơi
Beta: @Nhan Uyển Đình nhà H​


*Warning: Số lượng OC trong fic rất nhiều.
"Tôn Triết Bình cậu chơi bẩn thế!"

Trong một câu lạc bộ tư nhân lớn, những tuyển thủ Vinh Quang ngày thường lẫy lừng kiêm các cô cậu ấm ở Bắc Kinh vào lúc này đang tụ tập trong một căn phòng SVIP nào đó, ngồi thành một vòng tròn chơi đấu địa chủ* bằng poker.
*Đấu địa chủ là một trò chơi bài phổ biến ở Trung Quốc. Trò chơi được chơi bởi ít nhất 3 người chơi, sử dụng bộ bài 54 lá (có bài ma), trong đó có một người là chủ nhà, hai người còn lại là dân, hai bên thi đấu với nhau, và người chơi hết bài đầu tiên thì sẽ thắng. Trò này ban đầu phổ biến ở quận Hán Dương, thành phố Vũ Hán, Hồ Bắc, Trung Quốc, sau đó đã dần trở nên phổ biến trên toàn thế giới.

Giống hệt một đám nhóc ngồi đánh bài bạc.

Mấy người tin!!?

Phía bàn trà trong góc là nơi tụ tập của các cô gái, các cô cũng ngồi thành một vòng tròn nhưng vòng tròn này là chụm đầu vào nhau ngồi xem Hoàn Châu Cách Cách năm 98.

Chung Diệp Ngạn tay cầm bài, còn người thì phẫn uất nhìn nát Tôn Triết Bình. Ván này anh là địa chủ, Tôn Triết Bình và Lâu Quan Ninh là nông dân, lúc này Lâu Quan Ninh đã đánh hết bài, còn lại Tôn Triết Bình. Thế nhưng trong tay Tôn Triết Bình cũng chỉ còn một lá mà trong tay anh thì đến tận mười mấy lá.

Một đám túm tụm vây quanh lại ba người, nhao nhao bỏ tiền đặt cược, dù có thua nhưng cứ muốn đặt!

"Anh nói tôi nên chơi tiếp hay thẳng thừng nhận thua luôn đây?" Chung Diệp Ngạn đột nhiên hỏi Văn Khách Bắc bên cạnh đang hờ hững nhưng cũng không kém tuyệt vọng. Người được hỏi thì thở dài, anh trợn mắt nhìn Chung Diệp Ngạn, chửi thề một cách bất lực.

"Anh nói xem nếu anh chơi tiếp mình thua, nhận thua cũng thua vậy nói mấy cái nhảm nhí này để làm gì thế?"

"Tôi đúng là mù nên mới đặt tiền vào chỗ anh nhiều thế. Anh xem giờ anh thua không chỉ cúng cho Tôn Triết Bình nhiều tiền như thế mà trên mặt cũng phải dán giấy, ặc."

Giọng Văn Bắc Khách đúng kiểu chua chát xót xa đấy, tuy nhiên cậu không đau vì Chung Diệp Ngạn mà đau vì tiền của mình, tuy chỉ vài đồng bạc lẻ nhưng lại bại bởi người khác qua trò đấu địa chủ, xót lắm.

"Đậu moá, cậu xem mặt tôi đây này, mặt thế này cũng có phần do cậu đấy nhé. Cậu nhìn tên Tôn Triết Bình đi, tôi nghi là anh ta chơi bẩn."

Tôn Triết Bình cười khinh bỉ, đánh nốt lá bài còn lại của mình ra, một lá King. Chung Diệp Ngạn sau khi nhìn lá kia thì tuyệt vọng, hạ bài xuống, sau đó quay người lại định chạy trốn thì bị Tôn Triết Bình nhanh tay nhanh chân nhấn trên mặt đất.

"Thua mà dám chạy à, mơ đẹp thế."

"Vương Kiệt Hi, mang giấy cho tôi."

Tôn Triết Bình vừa nói, đưa tay ra vừa bảo Vương Kiệt Hi ngồi cạnh lấy cho tờ giấy trắng. Vương Kiệt Hi xé giấy đưa cho Tôn Triết Bình, rồi để anh dùng nước thấm ướt một mặt giấy rồi dán lên mặt Chung Diệp Ngạn.

Dán xong Tôn Triết Bình phủi mông đứng dậy khỏi Chung Diệp Ngạn, lấy tiền thắng được từ bên này và mấy người khác rồi hô với mấy cô gái bên kia:

"Mấy tiểu thư, đi siêu thị không? Tôi mời."

Tôn Triết Bình vừa nói vừa khua khua xấp tiền không hề mỏng nhân dân tệ đỏ chót, các cô gái ngồi nghĩ chút sau đó mặc kệ phim truyền hình, tất cả đều đứng dậy lấy điện thoại chuẩn bị đi theo Tôn Triết Bình tiến quân vào siêu thị.

Một bên khác, Diệp Thu và Tô Mục thấy Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú cũng đi theo thì đau như chưa từng được đau, vươn tay với hai cô gái hệt Nhĩ Khang**.


"Tiền của anh còn chưa đủ để em tiêu hả? Giờ em lại còn định đi theo Tôn Triết Bình!!?" Diệp Thu hỏi.

"Vợ ơi, thẻ lương của anh em cầm hết rồi, sao còn đi theo Tôn Triết Bình làm gì!?" Tô Mục phàn nàn.

"Anh Diệp Thu, em mua cà phê cho anh bằng tiền của Tôn Triết Bình nè, chờ em về ha!" Tô Mộc Tranh đáp.

"Tô Mục, em sẽ trộm tiền của Tôn Triết Bình về nuôi anh, bước đầu tiên chính là đi theo anh ta đến siêu thị mua đồ cho anh ăn!" Sở Vân Tú trả lời.

Hai cô gái ăn nói hùng hổ, ánh mắt lại kiên định làm Diệp Thu và Tô Mục tích tắc ấy lòng mềm đi hẳn, nháy mắt đầu hàng.

"Được được được, đi đi đi đi, về sớm đó nhé." Tô Mục xua tay, đành yên lòng để Sở Vân Tú đi theo Tôn Triết Bình.

Một đoàn người, một cậu thanh niên và tám cô gái nối đuôi nhau tiến quân đến siêu thị phụ cận. Trên đường đi, bốn cô bên trái, bốn cô bên phải Tôn Triết Bình.

Trái là Tô Mộc Tranh, Sở Vân Tú, Đường Nhu, Chung Diệp Ly.

Phải là Cổ Thi Kỳ, Cổ Nhan, Cố Thất Thất, Ninh Cận.

Đến siêu thị, Tôn Triết Bình cực kỳ hào phóng thanh toán cho mình một lon Coca, sau đó ngồi trên ghế siêu thị đợi các cô gái chọn đồ ăn rồi để mình tính tiền.

Ở khu bán đồ ăn nhanh, Cổ Nhan vốn đang chọn đồ cho mình thì wechat đột nhiên nhận được tin từ Lâu Quan Ninh.

"Mấy người về muộn muộn xíu nhớ, cố gắng kéo Tôn Triết Bình ra ngoài một lát, Diệp Thu và Tô Mục đang kéo Vương Kiệt Hi ra ngoài mua bánh gatô và pháo hoa rồi, đoán chừng hai giờ nữa sẽ về."

Cổ Nhan thấy tin nhắn thì bối rối lắm, vội vàng nhắn lại.

"Hai giờ? Mấy anh còn định làm một hiệp ấy hả? Mua vài món đồ thôi làm sao mà lâu thế được? Tụi tôi kéo ổng ấy đi đâu chơi giờ???"

"Chị ơi... Lời này đáng sợ lắm đấy... Tô Mục trông thế nhưng là người có vợ rồi đó!"

"Được rồi, là lỗi tôi, chi bằng... mua ít đồ rồi nấu cho mấy người ăn, vừa khéo tụi này đang ở siêu thị, Tôn Triết Bình đoán chừng không thích đồ ngọt cho lắm đi, cứ mua đại một cái bánh gatô nhỏ là được. Câu lạc bộ tư nhân của Diệp Thu cũng không phải không có phòng bếp!" Cổ Nhan đáp lại.

"Cổ Nhan, cô nói thật đó hả!? Để tôi và Văn Khách Bắc kéo ba người kia về! Tụi này muốn ăn thịt, thịt bò! Bò bít tết!"

"... Thôi chém gió nữa, nếu nói thế thì phải mau chóng mua đồ, không là hết thịt tươi."

Cổ Nhan nhắn xong thì bắt đầu đi tìm bóng dáng Cổ Thi Kỳ, cuối cùng tìm được cô và Ninh Cận ở bên khu bán sữa bò. Sau khi Cổ Nhan tìm được Cổ Thi Kỳ thì giao hết đồ ăn cho Ninh Cẩn, bảo cô cầm hộ chút rồi kéo Cổ Thi Kỳ đến khu rau quả và thịt, tối nay chị em hai người quyết định sẽ xuống bếp nấu cho mọi người.

Cổ Nhan và Cổ Thi Kỳ loay hoay mãi ở khu rau quả và thịt còn Đường Nhu và Tô Mộc Tranh thì sau khi mua đồ ăn vặt xong từ lâu, hai người đẩy xe hàng ra ngoài tìm Tôn Triết Bình tính tiền.

Rồi mãi một đám người chờ hai chị em nhà Cổ tận nửa tiếng đồng hồ, chờ mãi lúc ra tính tiền thì phát hiện tiền Tôn Triết Bình thắng không đủ mua, Tôn Triết Bình nhìn đống đồ ăn nhiều thế này thì sững sờ rồi bật cười.

"Phải bắt nạt tôi đến nỗi thế hả? Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của tôi đi."

"Thế nhưng đây đều là mua để cho các anh ăn mà!" Cổ Thi Kỳ mặt ngây thơ vô số tội nhìn Tôn Triết Bình, cực kỳ có dáng vẻ chẳng lẽ tôi nói sai sao.

"Rồi rồi rồi, tôi đi quẹt thẻ, chờ tôi."

Sau đó Tôn Triết Bình đẩy xe hàng ra tính tiền.

Chờ sau khi thanh toán xong, cả đoàn người tay xách nách mang nối đuôi nhau ra khỏi siêu thị thì bỗng nhiên bị người xung quanh nhận ra bởi bọn họ quên cầm kính râm mà mình đeo đến rồi.

Người xung quanh cầm điện thoại chụp ảnh, thậm chí một số người còn mở hẳn cả tính năng quay lại.

Tôn Triết Bình không quan tâm cho lắm, giải nghệ nhiều năm như vậy anh đã bị không ít người chụp lại rồi, từ lâu đã quen với chuyện này, nhưng bên cạnh mình dù sao cũng có tận mấy cô gái, mà hầu hết đều là tuyển thủ chuyên nghiệp.

Thật ra Tôn Triết Bình căn bản là không muốn hai vị tiểu thư nhà họ Cổ này bị chụp phải.

Hai tiểu thư này đã được mấy cậu ấm bảo vệ rất chu đáo từ nhỏ, mãi cho đến khi sau này lớn lên mới có lý tưởng của riêng mình. Hai người Đường Nhu và Chung Diệp Ly là bởi vì liên quan đến tuyển thủ Vinh Quang chuyên nghiệp còn những cô khác khác thì không giống thế.

Tôn Triết Bình nhìn xung quanh, rồi dừng chân lại, duỗi tay về phía Tô Mộc Tranh gần mình nhất, Tôn Triết Bình giật chiếc kính râm được treo trên túi quần áo đeo lên cho Tô Mộc Tranh.

"Đeo vào đi."

Sau đó Ninh Cẩn, Sở Vân Tú cũng phản ứng nhanh, không cần Tôn Triết Bình nhắc nhở mình, nhanh chóng đeo kính lên. Và cho đến khi Tôn Triết Bình vươn tay đến chỗ Cổ Ngôn phía kia thì Cổ Nhan quay người lại, giọng bất mãn:

"Chụp thì chụp thôi, dù sao cũng chụp rồi, đeo cũng chả làm được gì, câu lạc bộ cách đây không xa, chúng ta nên về nhanh nhanh thôi."

Cổ Nhan vừa nói vừa xách túi bước lên trước, mấy người Tô Mộc Tranh cũng cất bước theo sau, Tôn Triết Bình thấy không thể làm được gì nữa, đành phải thở dài đi theo.

Chờ cho đến khi trở lại câu lạc bộ, bọn họ vừa khoé gặp phải đám người Diệp Thu và Tô Mục. Diệp Thu Tô Mục hai tay bê một thùng lớn, Vương Kiệt Hi phía sau cũng xách theo vài cái túi, mấy cô gái tay không thấy thế cũng nhanh chóng bước tới giúp đỡ.

Sở Vân Tú muốn giúp nhưng Tô Mục là cái tên cuồng vợ, có đánh chết cũng không cho vợ yêu làm việc.

"Em bê thùng giúp anh nhé." Sở Vân Tú duỗi tay định giúp, đầu ngón tay vừa chạm được vào thùng thì bị Tô Mục nghiêng người tránh đi làm đầu ngón tay cô lỡ lướt qua làn da Tô Mục.

Ánh mắt Tô Mục trong chốc lát cũng chuyển tới đầu ngón tay Sở Vân Tú, lòng anh bỗng nhiên xộn xạo.

Tròng mắt anh liếc láo liên, cất tiếng gọi lại Sở Vân Tú đang chuẩn bị rời đi.

"Vợ yêu, tới đây."

Sở Vân Tú thấy Tô Mục gọi mình thì vô thức bước tới, duỗi tay qua theo thói quen thì giây sau bị Tô Mục nắm chặt.

"Lấy giúp anh đồ ăn đi." Tô Mục cười ấm áp với Sở Vân Tú, hai lúm đồng tiền duyên dáng nở rộ bên má.

"Lấy cái này ấy hả?" Sở Vân Tú lắc cái tay mình bị cầm chặt, ý cười không giấu nổi.

"Ừ, lấy cái này là được rồi."

Diệp Thu đứng sau cả mặt nhăn lại, bày tỏ quá rõ không muốn nhìn thẳng.

Đủ chưa! Mấy người không sợ bị sét đánh à!

Nội tâm Diệp Thu gào thét, rải rải rải, chỉ biết rải cẩu lương! Nếu không có tôi, hai người có thể kết hôn không! Có nghĩ tí gì cho cảm nhận của ông Tơ được không!?

Diệp Thu giây phút này thật sự rất muốn đạp một cước vào mông Tô Mục, muốn đánh người, rất muốn.

Nhưng hai người trong cuộc vẫn làm như không biết gì, nắm tay lên tầng.

Còn lý do Vương Kiệt Hi chẳng phản ứng gì là bởi Cổ Thi Kỳ đã lấy tay che mắt anh trước khi Sở Vân Tú tay trong tay với Tô Mục, vừa che vừa nói:

"Yêu quý chó FA, mọi người đều phải có trách nhiệm."

Vương Kiệt Hi nở nụ cười khinh bỉ nhưng sự chú ý đặt hết lên câu nói, sao? Cổ Thi Kỳ, cô hết làm chó FA rồi? Có bạn trai rồi.

Cho đến khi Cổ Thi Kỳ buông tay ra, Vương Kiệt Hi vẫn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt này làm cô ngẩn người ngẫm nghĩ.

Ánh mắt kia của Kiệt Hi là ý gì?

Cổ Thi Kỳ không hiểu sao cảm thấy là lạ, nhưng lúc này cô chẳng có thời gian đâu để chú ý đến bên kia, cô mau chóng lên tầng giúp Cổ Nhan nấu ăn.

Các cô gái nhanh chóng nấu ăn, còn các chàng trai thì sốt sắng ngồi dọn bàn ăn ngoài trời.

Sau hai tiếng, các cô gái bưng món mình làm ra ban công ngoài trời, còn mấy ông con trai thì ngồi xung quanh bàn ăn từ lâu.

Trước mặt Tôn Triết Bình được đặt một cái bánh gatô lớn, xưng quang bày ngọn nến, ly rượu đỏ, ai không biết còn tưởng rằng cậu ấm nhà nào tự dưng trái gió trở giời đổi hứng.

Cổ Nhan bưng đồ ăn ra, thấy cảnh trước mắt thì hoảng hốt nhíu mày, giọng trêu chọc "Này, mấy ông con trai các ông lầm nến cho bữa tối kiểu này, có cần chúng tôi lui ra trước không? Quấy rầy nhiều quá không tốt."

"Có làm thì cũng làm làm với vợ yêu của tôi nhé, ai muốn làm với mấy ông già này chứ, oẹ!" Tô Mục liếc mắt chửi thề, sau đó còn làm biểu cảm nôn oẹ, rõ ràng là cố ý muốn buồn nôn Tôn Triết Bình.

Ở đây trừ đi Tô Mục thì đều là trai FA, sau khi nghe Tô Mục nói thì khoé miệng giật giật, mi tâm cũng giật giật nốt, định giơ tay nhưng lý trí níu kéo lại.

Tỉnh táo đi nào! Người bình thường không ai lại đi đánh thằng ngớ kia cả, phải tỉnh táo lên!

Nhưng Vương Kiệt Hi và Diệp Thu lại chẳng sợ

"Thế phiền anh cuốn xéo khỏi thảo nguyên xanh xanh của tôi được không?"

"Cắp đít ra khỏi toà Ma Tiên của ông đây đê!"

Hai người nói xong còn liếc nhau một cái,

"Đừng có bắt chước tôi!"

"Ai bắt trước anh/cậu!"

Hai người nói đồng thanh làm Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh cười nắc nẻ sau lưng Cổ Nhan, vội vàng đến cạnh hỏi Đường Nhu:

"Mấy anh ấy bình thường tụ tập lại trẻ trâu thế hả?"

"Đúng rồi, từ bé đến lớn luôn, chẳng thay đổi chút nào cả." Đường Nhu nói.

Dù mấy ông con trai cứ ngồi đôi co trêu chọc nhau nhưng mấy cô con gái và vợ thì đã bị hấp dẫn bởi mùi thức ăn rồi, mắt vẫn muốn ngó đồ ăn, Ninh Cẩn và Cổ Thất Thất dọn đồ ăn ra bàn, sau đó kêu các cô gái khác:

"Tụi mình ăn cơm trước đi."

"Đúng, ăn trước đi. Đợi ăn xong, tôi dẫn mấy người đi một nơi." Diệp Thu vừa nói vừa hỗ trợ bưng đồ ăn.

Một đám người ngồi vây quanh một cái bàn tròn không tính là bé, Cổ Thi Kỳ nghe vẻ rất thích tổ chức sinh nhật cho đám bạn thân hồi nhỏ này, dù cho có là ai đi nữa thì người vui vẻ nhất vẫn là cô, cô tựa như hạt dẻ cười trong đám bạn này, là cô công chúa nhỏ.

Cổ Thi Kỳ theo thông lệ đội cho Tôn Triết Bình mũ sinh nhật như thể đây vẫn luôn là nhiệm vụ của cô, chỉ có một mình cô có thể làm, chuyện thế này được cô thầu rồi.

Cổ Thi Kỳ và các cô gái khác vừa làm vài món xong thành ra trên người vẫn vương lại chút hương của khói dầu ấy nhưng nó chẳng hề gay mũi, chỉ thoang thoảng mà thôi.

"Tôi không muốn ước nữa, quà, phong bì, bao nhiêu cũng có rồi, chẳng thể nào từ chối được ai." Tôn Triết Bình vẫn giữ được bản tính hay lo lắng của mình, thật giống như một ông chủ của một bang phái.

"Để mặt đi đâu hả! Tôi chưa từng thấy ai mà mặt dày vô sỉ như anh luôn đó!" Chung Diệp Ngạn vừa chửi rủa vừa rút một hộp quà khỏi túi quần áo, theo đà ném cho Tôn Triết Bình.

Tôn Triết Bình nhận được quà thì cười cười, giơ thẳng ngón giữa với Chung Diệp Ngạn, mở quà ra, là chiếc đồng hồ mà anh chưa kịp mua.

"Chẳng qua là quà sinh nhật thôi, thế không tặng phòng bì đỏ nữa, kiểm tra điện thoại rồi nhận hàng đê." Vương Kiệt Hi nhấn chữ số cuối cùng của mật khẩu thanh toán trên điện thoại mình, sau đó lắc điện thoại với bên kia, ý nói chuyển khoản phong bì đỏ rồi, kiểm tra rồi nhận đi.

"Tôi cũng thế, nhớ kiểm tra rồi nhận." Diệp Thu cũng ung dung cất điện thoại lại, bưng bát đũa cạnh mình, lúc này anh chỉ muốn ăn cơm mà thôi, không muốn làm gì nữa.

Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú ngồi hai bên Diệp Thu thấy thế thì vô thức hỏi Diệp Thu:

"Tôi có phong bì đỏ không?"

"Có, sinh nhật hay cưới hỏi đều có."

"Vậy còn tôi?" Tô Mục đột nhiên xen vào.

"Cút." Diệp Thu lạnh lùng bấm nút tên kia.

"Đợi lát nữa cơm nước xong xuôi, mấy cô con gái mặc nhiều hơn chút đi, nhìn trời bên ngoài đoán chừng sắp mưa." Lâu Quan Ninh nhắc nhở sau đó quay người liếc về một nơi xa xăm.

Trên bàn cơm, một đám người tạm coi như hoà thuận, nếu có thể bỏ qua liệu Tô Mục có đang phát cơm chó cho cả nhóm hay không thì rất hiển nhiên Tôn Triết Bình cũng không tránh được mấy trò tập kích tinh nghịch của Cổ Thi Kỳ, anh bị bôi đầy mặt, nhưng chẳng hề bôi lại.

Ăn cơm tối xong, cả đoàn không ở lại câu lạc bộ tư nhân của Diệp Thu nữa mà dọn dẹp qua loa bàn ăn rồi xuống dưới tầng. Diệp Thu bảo mấy người chờ anh ở trên tầng, anh ra lấy xe ở gần đây.

Mấy cô cậu ấm này khi vừa ra khỏi cửa lớn câu lạc bộ lại lần nữa bị người xung quanh nhận ra, có người mắt trợn to giơ hẳn điện thoại lên quay video lại, cũng có người lén chụp ảnh, không gì không có.

Cố Thất Thất nhìn quanh, bỗng nhiên thở dài: "Làm tuyển thủ chuyên nghiệp thật chẳng dễ dàng, như thể chẳng có sinh hoạt cá nhân vật, lúc nào cũng bị chụp..."

"Nhân vật công chúng mà, khó tránh khỏi. Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, mấy người chẳng ai mai kính râm hả? Cứ để họ chụp như thế?" Cổ Nhan vừa nói vừa nhìn vẻ mặt thản nhiên của mấy vị tuyển thủ chuyên nghiệp Vinh Quang phía sau, ung dung cực kỳ.

"Tụi này cũng đâu phải làm chuyện gì không thể để lộ ra ngoài, sao lại phải sợ?" Vương Kiệt Hi vặn lại.

"Bộ cô cảm thấy tôi sợ bị chụp hả?" Tôn Triết Bình hỏi.

Tôn Triết Bình dứt lời, Cô Nhan bỗng dưng cười khinh bỉ, mắt hút hồn nhìn chằm chằm Tôn Triết Bình, duỗi tay ra ngoắc anh;

"Nào, đại giaaaaa, tới đây chơi nàooo, hôm nay sinh nhật anh vui không?"

Mấy cô gái khác ở cạnh thấy trò vui không ngại chuyện lớn, chẳng để ý hậu quả cũng bắt chước phá quấy theo, Cổ Thi Kỳ còn bổ nhào qua ôm tay Tôn Triết Bình.

"Anh Tôn Triết Bình ơi, anh thích mũ sinh nhật hôm nay em đội cho anh không?"

"Anh Tôn Triết Bình ơi, hôm nay ăn sinh nhật xong mình vui không?"

"Anh Tôn Triết Bình ơi, cảm ơn anh hôm nay đã mời em đi siêu thị nhé."

"Anh Tôn Triết Bình ơi, cảm ơn anh đã lấy tiền mình để tôi mua đồ ăn cho ông xã nhà tôi nhé."

"Anh Tôn Triết Bình ơi, cảm ơn anh đã lấy tiền mình để tôi mua đồ ăn cho anh trai tôi nhé."

Mấy ông con trai đứng bên cạnh mặt vẻ nghi ngờ thế giới nhìn mấy cô gái tự dưng nổi hứng chọc ghẹo, cả đám cứ hai mặt nhìn nhau. Tô Mục lại hấp tấp xông lên nắm cổ áo Tôn Triết Bình, một tay nắm mặt Tôn Triết Bình, do phải chịu lực nên cả miệng Tôn Triết Bình bị bóp cong hẳn lên, dáng vẻ cười bất lực.

"Nếu biết chuyện sẽ như thế này, tôi nhất định sẽ không để bà xã đi với cậu, giờ trả tiền lại cho cậu kịp không?" Giọng Tô Mục nhìn qua trông rất có vẻ hoà ái van xin, nhưng từng câu từng từ thốt ra đều phải nghiến răng nghiến lợi.

Cả cảnh này trùng hợp bị một fan hâm mộ đi qua chụp phải, người hâm mộ kia còn rất điềm nhiên rời đi như không có việc gì.

Mọi người thấy cả màn này thì ngẩn người tại chỗ, chỉ có Tô Mục kịp phản ứng đầu tiên, buông Tôn Triết Bình ra rồi bước theo hướng của vị fan hâm mộ, đi sượt qua Sở Vân Tú thì bị vợ bắt lại.

"Rồi rồi, chụp thì chụp đi, quen rồi mà. Giờ đứng chỗ này đợi Diệp Thu về đi."

Dứt lời, Diệp Thu lái xe đến.

"Đậu moá, xe lớn thế á? Sao có thể!" Chung Diệp Ngạn hỏi.

"Xe quân đội." Diệp Thu vừa nói vừa chỉ chỉ tay ra ghế sau, ra hiệu lên xe.

"Lạm dụng chức quyền, không sợ bị tố hả?" Vương Kiệt Hi không nhịn được trêu vài câu.

"Tôi lái xe quân đội về nhà để thay quần áo xong rồi thì quay lại chỗ này, cậu có thấy ai báo cáo tôi chưa?" Diệp Thu trả lời.

"Thế giờ tôi tố thì có bị đánh không?" Vốn chẳng yêu thích nói năng, Cố Tịch Dạ tự dưng lại lên tiếng không đúng lúc, kết quả là "được nhận" hai ánh mắt sắc lẻm của Diệp Thu và Tô Mục.

"Nếu như cậu có thể chịu được ba tháng không xuống giường thì được thôi, cậu có thể thử chút."

"Vậy quên đi, coi như tôi chưa nói, tôi im." Tay Cố Tịch Dạ làm động tác kéo khoá trước miệng.

"Rồi rồi, lên xe cả đi không lát nữa trời sáng bây giờ." Diệp Thu nói.

Vốn mọi người đều tưởng Diệp Thu sẽ lái xe được bọn cậu đến chỗ khác ăn chơi nhưng khi xe chạy khỏi đường vành đai sáu, Diệp Thu lúc ấy mới cất tiếng, muốn bọn cậu đến một nơi nhưng nơi nào thì giữ bí mật.

Lái xe khoảng ba giờ, các cô cậu ấm phía sau xe đã chán từ lâu, đầu sát bên đầu kề vai ngủ, chỉ để lại mình Diệp Thu vẫn còn tỉnh táo lái xe. Tô Mộc Tranh ngồi bên cạnh tài xế cũng không nhìn được cơn buồn ngủ, nằm mơ màng thiếp đi tựa đầu lên cửa sổ.

Diệp Thu cũng rất chăm sóc, khi trên đường thấy cảnh báo đi chậm, cậu sẽ càng đi chầm chậm ung dung lái qua, thậm chí còn là giảm bớt độ xóc.

Qua bốn giờ, Diệp Thu cuối cùng cũng dừng xe lại trước một nơi không có gì nổi bật ven đường, cả đám người xoa xoa nhèm mắt xuống xe, trời buổi tối khó tránh khỏi hơi lạnh, mấy cô gái xuống xe đều bị hơi lạnh quấn lấy làm run bả vai.

Xuống xe, các cô cậu ấm mới thấy được rõ, trước mặt bọn họ là một toà núi nhỏ không tính là quá cao, nhưng các toà nối đuôi nhau tạo thành lượn sóng nhấp nhô êm ả.

"Lát nhớ chăm sóc kỹ các cô gái đấy nhé, Mộc Tranh em đi sau anh." Diệp Thu nhắc nhở mấy ông con trai kia rồi đi về phía cốp xe, lấy hai chiếc túi khá nặng, ôm đồm vào lòng.

Diệp thu ôm túi đi trước, Tô Mộc Tranh theo sau, tiếp đó là đám người Tô Mục, Sở Vân Tú. Vương Kiệt Hi không biết nên nói mình đây là tự ngược hay là may mắn nữa, hai cánh tay anh đều bị hai chị em nhà Cổ nắm thật chặt, từng bước từng bước theo dấu chân của Vương Kiệt Hi.

"Lên đó ta có thể nhìn thấy được toàn cảnh thành phố B à?" Cố Thất Thất hỏi Cố Tịch Dạ.

Cố Tịch Dạ vừa kéo em gái nhà mình, vừa thủ thỉ dặn dò cô phải chú ý dưới chân. "Không biết nữa, trong ấn tượng thì hình như hồi bé tụi mình chỉ đi theo Diệp Thu tới đây một lần, nhưng khi đó là ban ngày, không để ý rõ lắm."

Tôn Triết Bình và Lâu Quan Ninh bước sau mỗi người một tay đỡ cho Đường Nhu vịn bởi cô hôm nay đi giày cao gót ra ngoài, cũng không biết hôm nay sẽ phải leo núi thành ra không kịp chuẩn bị giày đế bằng làm Tôn Triết Bình kêu không được, sau đó luân phiên với Lâu Quan Ninh cõng cô lên núi, nhưng lại bị cô từ chối.

Đi được một đoạn đường, Tô Mục nắm tay Sở Vân Tú bước nhanh đến chỗ Diệp Thu phía trước, ôm hai túi Diệp Thu đang ôm vào lòng mình, để Sở Vân Tú cẩn thận nắm tay áo anh đi, nếu không ổn thật thì giẫm lên vết chân của anh rồi đi.

Ấy nhưng ánh mắt Sở Vân Tú lại hạ xuống nơi hai túi to trong lòng Tô Mục kia: "Cái gì thế? Ôm không mệt sao?"

Tô Mục xoay người lại, nhíu mày dí dỏm trông vợ yêu, không đáp mà hỏi ngược lại: "Bà xã, em lo cho anh à?"

"..." Sở Vân Tú mắt chớp chớp, không nói gì, lát sau thấy hai mắt ông chồng sáng rực mới liếm liếm môi "Ờ... ờ đấy, không được hả?"

"Há há, ai bảo không được, bà xã anh lo cho anh, anh vui lắm." Tô Mục cười khoái chí, dẫn Sở Vân Tú bước từng bước.

Đại đội phía sau nhìn lên mà không khỏi tức giận.

"Tôi bảo này, hôm nay là sinh nhật tôi đi, tôi hẳn mới là nhân vật chính đi, sao tự dưng đoạn trước đất diễn của hai người kia lại nhiều như vậy?" Tôn Triết Bình lẩm bẩm bất bình.

Sao sinh nhật mà tôi còn phải ăn cơm chó thế hả!

"Nhưng hôm nay cũng là đêm Thất Tịch mà." Cổ Thi Kỳ nói với giọng ngây thơ, làm Tôn Triết Bình trong chốc lát phải khựng lại, không biết nên nói gì nữa.

"Chúng ta phải trèo núi ạ?" Tô Mộc Tranh hỏi Diệp Thu.

Lúc này Tô Mộc Tranh đang áp vào lưng Diệp Thu, bởi anh cảm thấy tuyển thủ chuyên nghiệp vốn chẳng có thể lực gì hơn người thường, huống chi còn là con gái, đã thế cô gái này còn là em gái mình, Diệp Thu nghĩ đến đây thì không nói lời nào, cõng Tô Mộc Tranh lên lưng.

"Ừ, phải leo đến đỉnh núi mới có thể nhìn thấy cảnh đẹp." Diệp Thu nói.

"Diệp Ly, nếu mệt nhớ nói với tôi, mở đèn điện thoại lên đi, giẫm lên vết chân của tôi." Chung Diệp Ngạn nắm tay Chung Diệp Ly đi ở cuối cùng.

Dần dần, cơ thể của mọi người cũng ấm lên, mặc dù núi không quá cao nhưng thật sự khi đi từng bước từng bước một đi lên, ta mới cảm giác được trèo khó quá.

Đi được hai tiếng, Tô Mục đi đầu ngừng lại bên một sườn núi bằng phẳng, để túi trong tay xuống đất, quay đầu lại nhìn Sở Vân Tú, sau đó rất tự nhiên sờ lên bờ thái dương rỏ mồ hôi.

Tôn Triết Bình đi giữa rốt cuộc không nhìn được, để lại Lâu Quan Ninh và Đường Nhu, mình bước nhanh đến chỗ hai cái túi, ngồi xuống rồi cầm nó lên, vừa bước đi vừa nghiến răng phàn nàn.

"Tôi phục anh ta cmnr, sinh nhật mà cũng bị bắt ăn cẩu lương, nếu là tôi, tôi sẽ dùng hai cái túi này đập chết mấy người."

Đại đội phía sau giờ toàn thì thầm, cười to nhỏ, bắt đầu không nhịn được phải đi cà khịa Tôn Triết Bình.

Qua thêm bốn mươi phút nữa, Tôn Triết Bình là người đầu tiên trèo lên đỉnh núi. Anh đặt hai cái túi dưới chân, sau đó quay người lại, định nhấc chân, chuẩn bị đạp cái tên Tô Mục có thể leo lên thứ hai xuống.

Nhưng anh chẳng nào ngờ đến được Sở Vân Tú lại nắm tay Tô Mục cùng bước lên, Tô Mục đi sau còn cười hì hì đắc chí làm thối mặt Tôn Triết Bình.

"Làm sao? Không ngờ hả? Há há há há há há há há há há há há há há há há há há há há há há há há há há há há há há há há há há!"

Tiếng cười của Tô Mục quá hấp dẫn sự chú ý của người khác khiến Diệp Thu theo sát phía sau phải tặc lưỡi "Bố đời thế, cái điệu cười này người ngoài nghe được chỉ muốn đánh cho một trận."

"Thì có ai bảo không đâu." Văn Bắc Khách thở hồng hộc trèo lên đỉnh núi, phía sau là Lâu Quan Ninh Đường Nhu và Cố Tịch Dạ, Cố Thất Thất.

"Những người khác đâu?" Diệp Thu hỏi.

"Ở đằng sau, sau tôi là Ninh Cẩn và anh cổ." Lâu Quan Ninh dìu Đường Nhu, thở hồng hộc đáp.

Sau khi chờ Ninh Cẩn, Ninh Viễn và Trâu Vân Hải leo đến nơi, Chung Diệp Ly và Chung Diệp Ngạn cũng nối gót theo sau, những người này bình thường vốn là ít tập luyện giờ này đều chẳng quan tâm gì hình tượng nữa, ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc.

Đợi đến khi Vương Kiệt Hi trèo lên, mọi người mới biết đống điểm thể lực mà mình tiêu hao chưa tính là cái gì. Lưng Vương Kiệt Hi vác Cổ Nhan, trước ôm Cổ Thi ỳ, dạng này mà còn có thể kiên trì leo núi, thể lực cũng phải xứng tầm lợi hại.

"Tôi bảo này, hai cô cũng thật biết bắt nạt người ta quá đi, sao có thể để Vương Kiệt Hi như thế. Chuyện này nếu lộ ra, không sợ fan anh ta chửi hết hai người hả?" Trâu Vân Hải ngồi dưới đất trêu hai cô tiểu thư.

Cổ Nhan nghe thế thì giận lắm, chửi thẳng lại: "Đệt! Bà đây ở sau kêu ông mỏi cổ mà có thấy ông nghe thấy đâu! Ông có quay đầu lại không?"

"Ô thế á? Gọi tôi cơ à? Đừng bảo... nhưng đúng thật là không nghe thấy." Trâu Vân Hải cười trừ xin lỗi Cổ Nhan, nhận lấy Cổ Thi Kỳ ra khỏi lòng Vương Kiệt Hi.

Bỗng nhiên, Diệp Thu chỉ tay vào đỉnh núi nọ: "Nhìn kìa."

Theo giọng và hướng chỉ của anh, tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn qua, nói Diệp Thu chỉ không có công trình, trông qua tựa một mảnh trang bao phủ cả đồng ruộng, tròn đầy mà bao la, chính giữa có lờ mờ ánh đèn sáng tỏ. Bên khác có thể mờ ảo thấy vài căn nhà trệt. Đây có thể xem như ranh giới thành phố B, nơi thuộc về nông thôn, thành ra nhưng căn nhà chỉnh tề nối đuôi nhau trông tuyệt đẹp.

Trừ bỏ đi ánh trăng ẩn hiện dưới làn mây mờ ảo thì trên núi không có bất kỳ ánh sáng nào.

"Thật đẹp." Các cô gái phải thốt lên, cả đám bước ra phía trước, cố gắng xem trọn phong cảnh, các cậu ấm thì lại trốn sau các cô, qua các cô ngắm nhìn phong cảnh, ngắm cả phong cảnh có các cô.

Tôn Triết Bình hiếm khí tâm tình lại tinh tế thế này, anh nhìn cảnh này đột nhiên lại không nhịn được, laáy điện thoại di động ra chụp lại bóng lưng các cô, rồi nói một câu chẳng giống mình từ lúc chào đời đến đây gì cả.

"Qua bóng lưng các cô gái, tôi nhìn thấy phong cảnh phương xa, nhìn thấy các cô đứng trong cảnh, ngẫm lại, sinh nhật năm nay qua cũng thật đáng."

Tôn Triết Bình nói xong khiến mọi người nghe phải hoảng hốt, run rẩy trước lời khác thường của anh, hai tay xoa xoa "Này, Tôn Triết Bình, ông uống lộn thuốc hả? Mấy lời này chẳng hợp với anh tẹo nào."

Tôn Triết Bình liếc mắt, không thèm để ý.

"Nhưng nói cũng đúng, cảnh này trăm năm khó gặp, hồi còn bé đã muốn dẫn mấy cô ấy đến đây, nhưng mà các cô các chú nào dám an tâm, thế là đành chịu." Diệp Thu nói.

"Giờ cũng không muộn, còn có thể dẫn thêm bà xã tôi đến đây xem." Tô Mục nói.

...
...

Tĩnh lặng, cái giá sau tĩnh lặng là Tôn Triết Bình xắn tay áo lên với Tô Mục, phía sau là đám người Vương Kiệt Hi.

"Cả ngày hôm nay tôi ngứa mắt với cậu lắm rồi đấy, giờ không đánh cậu thì chẳng biết nên đánh bao giờ."

Lời vừa dứt, một đám người lao vào đánh nhau, tuy nói là đánh nhưng trông căn bản cũng chỉ là một lũ nhóc to xác chưa trường thành đánh mày một cú đổi tao một cước thôi. Diệp Thu không có tham gia, nhưng ngược lại anh lại đi về phía túi, lấy pháo hoa ra khỏi túi rồi bày trước mặt các cô. Các cô gái sau khi chụp ảnh thì đều tới phụ Diệp Thu một tay, còn đám cậu ấm to xác kia thì vẫn đánh nhau như cũ.

Đợi Diệp Thu làm xong hết thảy đã là rạng sáng hai giờ, Diệp Thu liếc đám Tôn Triết Bình vẫn còn choảng nhau mà thở dài, đành nhờ các cô gái kéo mấy tên kia ra.

Kéo ra xong, mấy người nhìn Diệp Thu tay cầm bật lửa ngồi xổm cạnh đống pháo hoa.

"Vốn định tới trước một ngày nhưng tôi và Tô Mục hôm nay mới về thành phố B, tôi nhớ khi còn bé cậu từng bảo tôi cậu ghét bắn pháo hoa vào mấy ngày trọng đại lắm, không phải sao? Hôm nay cố ý mua hai túi pháo hoa tặng cậu chơi nè."

Lúc Diệp Thu nhắc chuyện còn nhỏ, Tôn Triết Bình đã ngửi thấy mùi không ổn, đợi nghe nốt vế sau, anh mới hiểu ra tại sao phải leo núi rồi còn phải xách cả hai cái túi này. Nháy mắt ấy, Tôn Triết Bình thu chân lại, dự định đá hết đống pháo hoa này xuống dưới núi. Nhưng chưa kịp đá, Diệp Thu đã đốt dây dẫn pháo hoa.

"Sinh nhật vui vẻ, Tôn Triết Bình. Tất cả số pháo hoa này đều tặng cho cậu, không cần cảm ơn tôi." Diệp Thu nhếch miệng cười, sau đó chạy khỏi chỗ.

Tích tắc đó những tiếng vang đùng đoàng không ngừng truyền đến lỗ tai mọi người, Tôn Triết Bình quên việc tìm Diệp Thu tính sổ bởi lúc này trong ánh mắt đều chỉ còn pháo hoa, cũng được pháo hoa chiếu sáng.

"Sinh nhật vui vẻ nhé Tôn Triết Bình."

Đám người đứng hai bên Tôn Triết Bình đồng thanh hô lời chúc phúc muộn đến tặng anh.

Giây phút ấy Tôn Triết Bình lòng ấm áp đến lạ nhưng mặt lại chẳng chịu nổi nữa, quả thật là cậy mạnh, anh giơ ngón giữa về phía Diệp Thu: "Đợi sinh nhật anh, ông đây tặng anh mưa hoa hồng, xem ai buồn nôn hơn."

Diệp Thu cũng giơ ngón giữa lại cho Tôn Triết Bình "Được chứ, tôi đây đợi."

Rồi sau đó, mọi người ngồi trên núi đến tảng sáng, một đám ngồi sườn, một đám ngồi đỉnh núi, chờ mặt trời mọc. Lúc đó, trên Weibo chủ đề liên quan đến Tôn Triết Bình đã được thổi đến tận mây.

# Tôn Triết Bình và các cô gái#

#Tôn Triết Bình đi dạo siêu thị với các cô gái#

# Tôn Triết Bình Tô Mộc Tranh Sở Vân Tú Đường Nhu Chung Diệp Ly#

Nhưng những cái này đều chẳng sánh gì với thứ mà Tôn Triết Bình đăng lên Weibo.

@ Tôn Triết Bình V: Qua bóng lưng các cô gái, tôi nhìn thấy phong cảnh phương xa, nhìn thấy các cô đứng trong cảnh, ngẫm lại, sinh nhật năm nay qua cũng thật đáng (trừ tên Diệp nào đó cố tình khiến tôi buồn nôn)

P1: "Bóng các cô gái đứng thành một hàng nhìn cảnh đêm"

P2: "Pháo hoa nổ đầy trời"

Bình luận hot:

"Xã hội giờ sao vậy? Sao tôi giờ không hiểu xã hội được vậy?"

"Chính lúc này, tôi muốn hỏi anh một câu mà tháng trước đã hỏi rồi: Tôn Triết Bình, rốt cuộc gia thế của anh là như thế nào?"

"Giang cư mận thế là kém rồi, lâu thế rồi mà còn không biết."

Sau khi Tôn Triết Bình đăng tin này ra ngoài Weibo, chủ đề thu hút trên trang mạng xã hội này lại được đổi mới lần nữa, lần này tiêu đề của chủ đề chẳng có tí hấp dẫn người khác gì cả, đến cả fan Tôn Triết Bình còn phải khen "không có tật xấu".

# Gia thế Tôn Triết Bình rốt cuộc như thế nào?#

Trương Giai Lạc tắm rửa xong, mình khoan khoái nhớ đến sinh nhật Tôn Triết Bình, anh chuẩn bị lấy điện thoại ra nhắc tin chúc mừng sinh nhật cho cậu bạn trên Weibo, nhưng chẳng đợi anh chúc, anh đã thấy chủ đề hot trên bảng hotsearch.

Vãi, đều là Đại Tôn! Trương Giai Lạc hoảng hốt nhưng đợi đến khi anh hiểu được tình huống thì bình tĩnh lại, đăng một dòng tít:

@ Trương Giai Lạc V: # Gia thế Tôn Triết Bình rốt cuộc như thế nào?# @ Tôn Triết Bình V Đại Tôn, tôi hi vọng anh có thể giải thích chi tiết một chút về thân phận mình! Thẳng thắn đi! Cảm ơn! Không nói tôi khóc cho cậu xem!
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook