With & Wish
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả: 東風桃李花。
Một truyện trong series Alphabet, tập hợp 24 đại thần viết mừng SN Tôn Triết Bình 2017.
Lời tác giả: Đại Tôn sinh nhật vui vẻ a!! Yêu ngài!!
Lời dịch giả: Mừng SN Tôn Triết Bình 2018. Đại Tôn sinh nhật vui vẻ a!! Yêu ngài!!
--
Mỗi lần tôi đi qua khu soát vé, đều sẽ có người nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin; thỉnh thoảng có người hỏi thẳng: “Cưng ơi, trong này không phải ca sĩ diễn show đâu, em không mua nhầm vé chứ?”
Niềm đam mê eSport của tôi đến từ bạn trai cũ. Anh ta làm nghề phóng viên eSport, thường phải chen chân khắp các trận đấu hoặc họp báo; đôi khi có thời gian, tôi cũng xem với anh ta vài trận, sau này chia tay trong hòa bình, nhưng tôi lại chăm đến nhà thi đấu hơn hẳn trước đó.
Bởi tôi phát hiện trên sàn đấu ấy một bầu nhiệt huyết. Đó không phải vô tri niên thiếu chỉ biết nắm chặt nắm đấm ngửa cổ lên trời gào thét hô hào; cũng không phải vì kích động nhất thời mà máu nóng sục sôi, chí lớn dừng nơi ngòi bút chạm giấy.
Cũng có lẽ tôi không biết cách miêu tả, nói tóm lại, sàn đấu này khiến tôi cảm thấy rất khác với khái niệm game người lớn thường khăng khăng phản đối, ánh sáng tỏa ra từ những người đứng trên đó thu hút đến cả những kẻ ngoại đạo như tôi.
Đặc biệt là một người có tên Tôn Triết Bình, một Lạc Hoa Lang Tạ luôn gác trọng kiếm trên vai.
ID của anh đánh trúng trái tim văn nghệ của mấy cô gái như tôi, huống hồ còn gác trọng kiếm, cực giống các hiệp khách kiệt ngạo khó thuần mà nghĩa bạc vân thiên trong chốn giang hồ. Bất kể cô gái lạnh lùng thế nào, đều sẽ không khỏi liếc mắt nhìn anh vài lần.
Kỳ thực tôi từ mùa giải đầu tiên đã bắt đầu xem Vinh Quang rồi, nhưng đến mùa giải thứ ba tổ hợp Phồn Hoa Huyết Cảnh chém ra một mảnh trời hoa nhuốm máu, tôi mới biết mình muốn là fan ai. Nhiều người thích Diệp Thu, sùng bái cái trình bễ nghễ thiên hạ của anh ấy, muốn truy tìm gương mặt thật của người phía sau Đấu Thần. Nhưng có lẽ chính vì main char aura như thế, tôi ngại ngùng đứng xa mà nhìn.
Mà Tôn Triết Bình lại có một kiểu phóng túng “Ai quản được tôi”, dù trong họp báo, trên sàn đấu hay thậm chí là Weibo, thần thái của anh một thời từng sánh ngang Hàn Văn Thanh.
Đấu pháp Phồn Hoa Huyết Cảnh quả thật rất đẹp.
Bạn trai cũ tình nguyện giúp tôi giảng giải đôi câu khi rảnh. Anh ta nói Bách Hoa chọn đấu pháp này, đẹp thì đẹp đấy, nhưng hao tổn quá nặng, cũng không phải không có cách phá giải, cao lắm chỉ là phù dung chớm nở.
A đù, tôi sao có thể để anh ta nói nam thần tôi thế được? Lập tức đứng sang chiến tuyến bên kia, nói Bách Hoa một đường này vượt mọi chông gai lợi hại cỡ nào, chỉ một mùa giải thêm một kỳ nghỉ đã luyện ra khó khăn cỡ nào! Lại nói, anh bá lắm đúng không, sao không làm bình luận viên, làm phóng viên chi, chẳng phải fan hay gọi phóng viên là chuột qua đường đó sao?
Anh ta bị tôi phản bác đến câm nín, chỉ hậm hực đáp câu Bách Hoa chắc chắn không quán quân nổi. Tôi hận không thể hành hung anh ta tại chỗ!
Nhưng anh ta xác xác thực thực nói trúng rồi, Diệp Thu tìm ra điểm đột phá Phồn Hoa Huyết Cảnh, một thanh Khước Tà đánh ngã Tôn Triết Bình cùng Trương Giai Lạc. Bách Hoa sau cùng dừng ở á quân.
Thấy Bách Hoa rời sân trong bóng tối dưới ánh sáng Gia Thế, tôi vội vàng giật thẻ phóng viên của bạn trai cũ, chen đến hàng rào hành lang, gào to một câu: “Bách Hoa cố lên!!”
Gào xong tôi lập tức hối hận! Trước mặt nam thần! Hình tượng của tôi a a a a a a đã bay theo gió a a a a a a! Noooo tôi muốn ôm mặt chạy…
Thế nhưng nam thần bỗng ngừng trò chuyện với các đội viên, quay đầu hướng tôi mạnh mẽ gật đầu, trịnh trọng như ký giấy đồng thuận kết hôn vậy: “Sẽ!”
Đừng hỏi tại sao tôi so sánh kiểu đó! Nam thần đồng ý kết hôn với tôi rồi!!
Cho nên tôi lại nóng đầu, hô to: “Tôn Triết Bình em yêu anh yêu anh yêu anh! Đường tương lai của anh còn dài lắm!”
“Tương lai của ai cũng dài cả. Cảm ơn bạn đã yêu thích.” Nam thần như có như không cười một tiếng, tôi ăn cả rổ dame lên bàn thờ ngồi ——
Lúc bị bạn trai cũ úp mặt lôi ra ngoài tôi đã quyết định, tôi muốn làm một phóng viên eSport, muốn dõi theo bước chân nam thần, chinh chiến nam bắc, rong ruổi đông tây.
Thế rồi tôi cả kỳ nghỉ cắm đầu vào học Vinh Quang, học eSport, mang toàn bộ replay thi đấu từ trước đến nay ra xem. Bạn trai cũ nay đã lên cấp thành tri kỷ cười nhạo: “Ngài đây là muốn làm bình luận viên người người kính ngưỡng, hay phóng viên người người đánh đập a?”
… Hay lắm, còn cướp lời thoại của tôi ra công kích tôi. Bố vì nam thần, có gì không làm được hả?!
Tôi nộp đơn làm phóng viên cho báo Thể Thao Điện Tử, người phỏng vấn chắc chắn có định kiến với fan eSport nữ, làm khó tôi đủ đường, thậm chí hỏi tôi tỉ số các trận đấu. Aiz, sức mạnh tình yêu idol to lớn thế đấy, tôi trả lời cho lão chăn chuột phải trố mắt nhìn, không thể không pass, ngay hôm sau tiến thẳng văn phòng.
Mùa giải thứ tư nghênh đón một đợt tuyển thủ trẻ xuất hiện ầm ầm như núi lửa tuôn trào, phần lớn đều được bổ nhiệm đội trưởng hoặc phó đội trưởng. Đơn xin trở thành phóng viên tháp tùng Bách Hoa của tôi rất nhanh bị từ chối, tôi bị tòa soạn đẩy đi Bá Đồ. Kỳ thực Bá Đồ cũng chẳng có gì xấu, ngoại trừ đội trưởng nhìn hơi bị dễ sợ, tân binh trông hơi bị nghiêm nghị… thì ông anh Quý Lãnh còn rót nước mời tôi nữa kìa!
Trải qua tháng ngày tẻ nhạt ở Bá Đồ, đến khi nghênh chiến đội khách Bách Hoa, tôi phấn hết cả khởi, trước ngày thi đấu ngồi gom một mớ dự đoán trên mạng để dành đặt câu hỏi, căn bản toàn nhắm vào nam thần tôi, chung quy đã bấy nhiêu lâu chưa được xem anh đánh trực tiếp cơ mà! Mãi đến lúc đóng sổ tay, tôi mới sực nhớ một việc: Nam thần chắc chẳng nhớ vụ nhục mặt của tôi lần đó đâu nhỉ? Lỡ ảnh nhớ thiệt tôi phải che mặt khóc ròng a a a a a a!
Nhưng Bách Hoa đánh không tốt lắm, nghĩ đến mấy trận trước đó, tôi đột nhiên nhớ lời tri kỷ từng nói “Phồn Hoa Huyết Cảnh chỉ là phù dung chớm nở”. Gia Thế Nhất Diệp Chi Thu có thể tìm được cách phá, chiến đội khác cũng có thể, Phồn Hoa Huyết Cảnh hoàn toàn không phải vô địch. Huống hồ đang vòng bảng, đấu pháp của dàn tân binh còn mới lạ chưa bị nhìn thấu, gặp cái đám thế hệ hoàng kim, Bách Hoa lập tức lộ rõ điểm yếu.
Họp báo sau trận, lúc hai chiến đội đang trong phòng chờ thảo luận ai nên tham dự, tôi cảm nhận được các phóng viên khác đều ôm tâm lý chờ xem kịch vui, chờ Tôn Triết Bình Trương Giai Lạc xuất hiện, khoảnh khắc đó tim tôi đâm nhói, đau đớn chỉ muốn bật khóc.
Khi họ chiến thắng cười rộ, khi họ tỏa sáng lóng lánh như sao trời, có người giấu mình trong tối chờ họ rơi xuống, chỉ cầu trộm được đốm lửa sinh ra bởi sao sa; khi họ thất bại cúi đầu, khi họ ảm đạm vô quang, có người xông đến trước mặt họ, buộc họ ngước mắt nhìn những ống kính soạt soạt soạt soạt chộp lấy những ủ rũ cùng ý cười gượng gạo của mình. Mà có người đau vì họ, cổ vũ họ, lại bị những hung hăng ấy ngăn cách đẩy lùi đến tận phía sau, mênh mông không gặp.
Có bao nhiêu người chân tâm thực ý mong cho các anh tốt đẹp, sẽ có bấy nhiêu người dốc lòng kỳ vọng các anh úa tàn.
Lúc họ bước vào họp báo tôi đã ổn định tâm trạng, ngồi gần phía dưới nói chuyện với các tay chụp ảnh. Nhạy bén của người cầm ống kính phát hiện thấy họ trước cả mắt tôi, bốn phía vang lên tiếng soạt soạt cùng ánh đèn flash khiến tôi không khỏi lo lắng cho nam thần tôi, Tôn Triết Bình.
Họ đều đang mỉm cười khéo léo, để mặc ống kính cắt lấy từng tấc thời gian. Tôi cũng lặng lẽ móc điện thoại, lưu giữ thời khắc này.
Phóng viên đặt câu hỏi rất sắc rất thẳng thừng, tôi không vội vã giơ tay, mà chờ những câu hỏi bất thiện kia được trả lời một hồi, nam thần dùng ngữ khí kiên định trả lời “Chúng tôi sẽ không bỏ cuộc, không vì vậy mà suy sụp”, tôi mới giơ tay xin hỏi.
Nam thần liền chọn tôi.
“Tôn đội, mùa giải này mục tiêu của Bách Hoa là gì ạ?” Tôi biết câu này đã từng được hỏi trong buổi họp báo lượt đấu đầu, nhưng trận lượt ấy Bách Hoa thắng; giờ tôi hỏi lại lần nữa, chính vì muốn để Tôn Triết Bình nói với mọi người: Mục tiêu của Bách Hoa, sẽ không vì bất cứ thứ gì mà thay đổi!
“Mục tiêu của Bách Hoa vĩnh viễn chỉ có một, đó chính là quán quân!”
Nam thần đúng như tôi nghĩ, đưa ra một lời hồi đáp vững chắc. Tôi chậm nói: “Vâng, cho nên các anh sẽ không bị ảnh hưởng bởi đàm tiếu dư luận, đúng không?”
“Đương nhiên.”
Tôi còn e ngại tính trung lập một phóng viên nên có, không nói khỏi miệng “Tôi cũng thấy các anh nhất định sẽ đoạt quán quân”. Và tôi mãi luôn tin tưởng rằng, nam thần tôi là tuyển thủ imba nhất Liên minh.
Mùa giải thứ tư siêu sao tụ hội, nhưng Bách Hoa cả tấm vé vào tứ kết cũng không đoạt được.
Khi ấy tôi vì viết bài ca ngợi Bách Hoa quá mức mà bị điều về tổng bộ tạm thời làm việc khác. Thấy Bách Hoa nghỉ hè sớm trong ảm đạm, tổng biên tập lật lại lá đơn cũ, nói với tôi, mùa giải kế tiếp làm phóng viên tháp tùng Bách Hoa đi.
Tôi dĩ nhiên phi thường kích động! Có thể trở về, có thể đến gần nam thần rồi! Tôi cười khùng khục hoàn tất bài viết cuối cùng được giao —— Quý Lãnh nhất kích tất sát Nhất Diệp Chi Thu, đập tan vương triều Gia Thế thần thoại; để rồi công thần kiên quyết giải nghệ, trở thành truyền thuyết Liên minh.
Kỳ nghỉ năm đấy không xảy ra vụ chuyển nhượng hay giải nghệ kinh tâm động phách tranh giành sống chết nào nữa, bình thường đạm bạc đúng như đời. Còn tôi chính thức bước vào tòa soạn thành phố K, đeo tấm thẻ viết: Phóng viên tháp tùng chiến đội Bách Hoa.
Mùa giải thứ năm Bách Hoa khí thế bừng bừng!
Như bị đè nén bởi đội hình tân binh dài dằng dặc mùa giải thứ tư, Bách Hoa đem bao nhiêu máu, bao nhiêu nước mắt không một lời ướp thành rượu, một tiếng cười liền trôi, nhưng đổ ồng ộc xuống bao nhiêu người.
Bất luận đấu đơn hay đấu đoàn đội, phong độ nam thần tôi có thể nói kẻ sĩ ba ngày không gặp vuốt mắt mà nhìn. Trong phóng đãng bất kham có thêm ổn trọng, như kiếm khách cổ thời thắt hoa tay áo mê muội mắt người, nhưng mắt hắn chỉ đăm đăm nhìn vào kẻ thù, gió tuyết mưa sa chẳng can gì đến.
Anh mãi vẫn dùng hành động thực hiện lời nói đối ngoại với tư cách đội trưởng Bách Hoa, quán quân, mục tiêu của họ chỉ có quán quân. Anh trù hoạch chiến thuật, anh bày trận điều binh, mỗi trận mỗi khác, lần lần nhắm thẳng đối thủ, trận trận hoạch phá hạch tâm.
Các chiến đội khác hoảng sợ đến rối đội hình, Bách Hoa càng thêm thắng đậm suốt nửa vòng bảng, thậm chí có báo xưng Bách Hoa là “đại ma vương”.
Tôi đến Bách Hoa phỏng vấn với thân phận phóng viên tháp tùng như lần đầu. Hôm đó tôi vướng vài chuyện, đến câu lạc bộ bị muộn. Một đường chạy vội, va phải bác sĩ chiến đội đang bước ra. Trong lòng tôi gào thét a a a! Nam thần tôi còn đang đợi tôi a a a a a a!!! Nhưng phải duy trì hình tượng bề ngoài, áy náy nói xin lỗi, giúp bác sĩ nhặt xấp giấy rơi đầy đất.
Gồng gánh quá mức? Vô tình liếc thấy, ý nghĩ “ai cơ” lóe qua đầu, tôi bước gấp vào phòng họp: “Xin lỗi xin lỗi đã để các anh đợi lâu, ngại quá Tôn đội, ngại quá ngại quá.”
Ai ngờ nam thần lại nhận ra tôi: “Cuối trận chung kết mùa ba, là cô đúng chứ.” Câu khẳng định bá đạo quá, trái tim thiếu nữ của iem! Tôi lập tức gật đầu, là iem là iem chính iem đây, người yêu ngài nhất vũ trụ đố ai yêu bằng đây!
Ôn xong chuyện cũ chẳng có để ôn, chính sự dĩ nhiên vẫn là phỏng vấn. Tôi bật bút ghi âm để bên cạnh, chuyên tâm phỏng vấn nam thần tôi… Mơ đi, sao chuyên tâm nổi, anh cười khẽ, cười rộ, cười khẩy, cười nhạo, chấp cười kiểu gì cũng soái chết tôi, hận không thể ôm cái bàn nhầm ôm cái mặt núp xuống gầm bàn. A, đập đầu tự sát cho xong!
Đến khi phỏng vấn kết thúc, tôi mất hồi lâu vẫn không bình tĩnh lại được. Cách nam thần gần đến thế, còn trực tiếp phỏng vấn anh là quá đủ cho tôi phấn khích không thôi. Đã vậy nam thần còn thể hiện lòng tin cùng kiên định, thật khiến một thiếu nữ mọi thường không ôm chí lớn như tôi run rẩy. Tình yêu của họ với eSport, rốt cuộc lớn đến mức nào, mới sẽ như thể muốn đem cả đời thiêu cháy vào nó thế này.
Cơ hội quá tốt, tôi dĩ nhiên phải bày tỏ cõi lòng: “Tôn đội, kỳ thực ngài là nam thần của tôi, tôi vì ngài mới trở thành phóng viên, mới trở thành phóng viên tháp tùng Bách Hoa!”
Anh nói cảm ơn cô, tôi không hoàn hảo như cô tưởng tượng.
Trời của con ơi! Câu này hệt như nam chính nói với nữ chính trong phim thần tượng! Vậy, vậy tôi phải trả lời sao? Trong lòng em anh hoàn hảo nhất?
“Trình của ngài từ lúc tôi còn là người ngoài nghề đã tán tụng không ngớt bao lần, ngài, ngài đừng khiêm nhường thế nữa!” Anh đương nhiên là tuyệt vời nhất hệ mặt trời!
Nam thần đáp tôi bằng mấy tiếng cười, tiếng cười dường như không còn sang sảng như khi phỏng vấn, tựa hồ đã để lộ chút gì bất đắc dĩ cùng chua xót. Lúc đó tôi nghe hiểu thành “sau lưng thành công tất có gian khổ”, sau biết bởi vì cái gì, mới hối hận lời mình đã nói.
Trạng thái Tôn Triết Bình không tốt, việc này bắt đầu rõ hơn ở nửa sau vòng bảng.
Có vài thứ cũng không quá to tát, nhưng Lạc Hoa Lang Tạ di chuyển đã muộn một giây thậm chí hai giây. Nên biết, trên đấu trường chuyên nghiệp chậm chạp nửa giây đã là trí mạng. Nhưng rồi đánh xong, Tôn Triết Bình không hề giải thích. Thi thoảng một hai lần, tôi có thể làm fan não tàn vì anh phản bác; nhưng số lần càng lúc càng nhiều, tôi cũng bắt đầu ngờ vực như toàn bộ fan Bách Hoa cũng như fan Tôn Triết Bình: Tôn đội bị gì vậy?
Tôi có từng tắt bút ghi âm, tắt mic hỏi thăm người câu lạc bộ, họ không phải lảng tránh, chỉ là u ám mù mờ. Tôi bỗng nhiên nhớ đến lần phỏng vấn đó va phải bác sĩ chiến đội, xấp giấy ông ấy làm rơi có một tờ kết quả chẩn đoán, nói một thành viên nào đó trong đội gồng gánh quá mức.
… là Tôn Triết Bình?
Nghĩ tới nghĩ lui suốt mấy ngày, tôi cảm thấy đó là khả năng bản thân không thể chấp nhận nhất nhưng đồng thời hợp lý nhất.
Nam thần của tôi vào mùa giải thứ tư Liên minh chuyên nghiệp, được chẩn đoán chấn thương tay.
Trong Liên minh chuyên nghiệp, chấn thương tay, chính là án tử hình dành cho tuyển thủ.
Tôi…
Một khi đã nghĩ đến, làm cách nào cũng không thể gạt nó khỏi đầu. Ngồi xem thi đấu trên khán đài, Lạc Hoa Lang Tạ mỗi lần di chuyển, mỗi lần ra chiêu, tôi liền có thể tưởng tượng Tôn Triết Bình tay trái rất đau, nhưng anh cố nhịn, cố không thể hiện ra ngoài.
Người đàn ông này, cuồng hơn cả cuồng, ngạo hơn cả ngạo, chưa bao giờ chịu khom lưng.
Bách Hoa rốt cuộc tuyên bố tin Tôn Triết Bình chấn thương, Tôn Triết Bình sẽ không tiếp tục vào trận. Phồn Hoa Huyết Cảnh chỉ còn một mình Trương Giai Lạc, chỉ còn một mình Bách Hoa Liễu Loạn tay cầm Liệp Tầm cùng đạn dược, spawn trên bản đồ.
Người phát ngôn nói, nếu phục hồi tốt, mùa giải kế tiếp Tôn Triết Bình vẫn sẽ về với Bách Hoa, tiếp tục chinh chiến. Rõ ràng biết đó chỉ là lời khuôn sáo an ủi đám fan chúng tôi, nhưng lòng vẫn cứ chờ mong hi vọng.
Nam thần gạch tên mình trong đội hình, bắt đầu trị liệu chấn thương, tôi không thể thấy anh trong vòng chung kết nữa, thật không khỏi sầu muộn. Ngẫm lại nếu Bách Hoa giành được quán quân, nam thần nhất định sẽ vui vẻ lây! Tôi sực tỉnh, mỗi khi nhìn thấy đội viên Bách Hoa, liền cổ vũ hết mình… Dù có lẽ, chẳng có tác dụng thực tế gì.
Nhưng có lẽ, vẫn giúp được họ ít nhiều chứ.
Mùa giải thứ năm, Bách Hoa á quân. Sau đó, Tôn Triết Bình tuyên bố giải nghệ.
Dù biết rõ nơi cuối con đường mọi tuyển thủ chuyên nghiệp phải bước đến đều là giải nghệ, dù biết trước anh chắc chắn sẽ giải nghệ, nhưng tôi vẫn bật khóc ngay trong họp báo, quả nhiên muốn giữ hình tượng trước mặt nam thần là không thể.
Tôn Triết Bình a. Anh… anh là Tôn Triết Bình cơ mà!
Anh hẳn nên là kẻ hiệp khách cả đời tự do len lỏi giữa rừng trúc, anh hẳn nên gặp chuyện ngang ngược mà cười liền qua, anh hẳn nên vĩnh viễn lao trước trận tiền, mà vẫn đủ mạnh đường về vinh hiển, mới đúng.
Thế nhưng anh buộc phải buông tay, không thể không rời bỏ sàn đấu anh yêu tha thiết này, nơi có rất nhiều người yêu anh tha thiết này. Anh cuối cùng, lại trở thành người đứng bên lề, vươn tay bắt lấy pháo hoa lập lòe trước mặt.
Nhưng ánh sáng của anh, ánh sáng từ anh sẽ không tan biến.
Tôn Triết Bình nói đừng khóc, chỉ là giải nghệ mà thôi, nào có phải tang lễ.
Tôi phản bác, nhảm nhí, nếu là tang lễ ai đang nói chuyện với em.
Phần đau đớn ấy chỉ mình anh gánh trên vai, không ai có thể mảy may chia sẻ. Bất cam cũng tự nuốt vào, anh không để lộ trên họp báo dù chỉ một giọt.
Nam thần rời khỏi Bách Hoa, mà tôi vẫn tiếp tục tháp tùng Bách Hoa.
Tôn Triết Bình giải nghệ như một đòn trí mạng với Bách Hoa vốn đang mặt trời ban trưa, toàn đội đều vì thế suy sụp tinh thần, đặc biệt là đội trưởng mới Trương Giai Lạc. Bách Hoa mùa giải thứ sáu phong độ kém thấy rõ, Trương Giai Lạc cũng không nói gì nhiều khi kết thúc vòng bảng, chỉ phất tay bảo mọi người về nhà nghỉ hè.
Tôi từng hoài nghi có phải kỳ nghỉ này Tôn Triết Bình đã chủ động liên hệ Trương Giai Lạc, nói với anh ta rất nhiều thứ, bằng không làm sao Trương Giai Lạc của mùa giải thứ bảy lại như phát điên, liều mạng đánh vào chung kết, một mình dắt cả đội hướng về quán quân.
Mùa giải thứ bảy, Bách Hoa á quân. Sau đó, Trương Giai Lạc hốt nhiên tuyên bố giải nghệ, Bách Hoa thảng thốt tìm người kế thừa Bách Hoa Liễu Loạn.
Tôi cũng rời khỏi báo Thể Thao Điện Tử, không làm phóng viên nữa.
Trước kia là vì nam thần, muốn đến gần anh hơn chút, muốn phỏng vấn anh, muốn truyền nhiệt huyết của mình cho anh. Nam thần giải nghệ, khả năng quay về xa xăm khó với, tôi cũng không cần bắt bản thân theo dõi mọi trận đấu, phí tâm nghĩ chuyện phỏng vấn tuyển thủ khác. Càng huống chi, Bách Hoa nay mất đi hai vị đại tướng Tôn Triết Bình cùng Trương Giai Lạc, đã không bằng bóng hình xưa.
Tôi về với công việc cũ, về với cuộc sống ngày trước. Bắt đầu yêu một người khác, thỉnh thoảng tán gẫu chuyện đời với trai.
Cho đến một đêm nọ đang ngủ, trai bỗng call giật ngược, nói Tôn Triết Bình quay về.
Cái gì? Tôn Triết Bình quay về? Nam thần tôi quay về??
Đã ngỡ rằng khả năng anh quay về là vô vọng, tôi nay điên cuồng nhảy nhót trong phòng, kích động gào thét, sờ lên mặt mới biết rơi lệ.
Tốt quá thật tốt quá… Anh về rồi.
Tôi xem trận đầu anh đánh, bình luận viên định kể lể ngợi ca chiến tích cũ của anh, chưa kịp nói xong, 1 phút 17 giây trận đấu kết thúc, bình luận viên cũng sững người.
Tôi không khỏi bật cười.
Khi anh bàng hoàng thất ý, cô đơn mất mát, chúng tôi dành tặng chúc phúc cùng kỳ vọng; khi anh chấn chỉnh trống cờ, đông sơn tái khởi, chúng tôi làm bạn, chúng tôi cổ vũ.
Không quá khích làm bừa, không manh động gièm pha. Tôi tin đó là cách yêu nam thần mình đúng đắn nhất.
Tôi có nên nộp đơn lại cho báo Thể Thao Điện Tử, xin làm phóng viên tháp tùng Nghĩa Trảm không nhỉ?
FIN