Edit và Beta: oomi
18.
Hôm đó, là trận tuyết mùa đông đầu tiên của năm nay.
Những đốm tuyết lúc đầu nhỏ nhẹ như tơ liễu, càng lúc càng lớn, không ngừng nghỉ rơi xuống hơn hai ngày.
Ngày thứ ba khi trời vừa sáng, Tôn Triết Bình đẩy cửa sổ ra thì thấy tuyết cuối cùng đã ngừng, Trương Giai Lạc đang đứng dưới lầu quét tuyết sau vườn, cả người bọc trong quần áo tròn như một quả cầu lông, tóc lung tung nhét vào lớp vải nhung lót trong mũ, gương mặt lạnh đến phiếm hồng, dưới ánh nắng ban mai như tỏa ra một lớp màng ánh sáng trắng.
- Này.
Hắn ngoài người trên bệ của sổ hô một tiếng.
- A? – Trương Giai Lạc xoay người, ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn, - Dậy rồi?
- Cần giúp một tay không?
Tôn Triết Bình từ trên cao nhìn xuống quả cầu lông nho nhỏ trên chóp mũ Trương Giai Lạc, cái cục lúc ẩn lúc hiện kia khiến hắn rất muốn duỗi tay bóp một chút.
- Ấy đậu, anh không thấy lạnh à, - Trương Giai Lạc lúc này mới phát hiện tên này vậy mà để tay trần, không lẽ là muốn hòa mình với thiên nhiên rồi run lẩy bẩy cho vui à, - Mau đóng cửa sổ lại đi!
- Ừ.
Tôn Triết Bình nghe lời đóng của sổ, qua một hồi Trương Giai Lạc thấy hắn mặc một cái áo bông cũ y hệt của Lưu đại gia sát vách, túm tay kéo hắn.
- Áo này ở đâu ra vậy?
Trương Giai Lạc nhịn không được cười nói.
- Ai mà nhớ, -Tôn Triết Bình cầm lấy cây chổi trên tay anh, - Trong tủ lạnh còn bánh bao dư từ hôm qua, lát nữa dùng lò vi sóng hâm lại là được.
- Ừ.
Trương Giai Lạc có chút mất tập trung đáp lại một tiếng.
Hôm đó Tôn Triết Bình và Hàn Văn Thanh ôm một chồng tư liệu trở về, ở nhà bọn họ đã bị quậy thành một đống hỗn loạn làm anh và Trương Tân Kiệt còn có ảo giác nhà mình đã mấy tháng không có ai ở. Anh đúng là không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng Trương Tân Kiệt cũng không thể nhớ kỹ từng người mình đã gặp, nên dựa theo tuổi kết hợp với suy đoán của bọn họ, từ đó lựa ra sáu người đáng nghi, trong đó có hai người từng tiếp xúc với Long Chính.
Nhưng sự tình cũng không đơn giản như vậy, mấy người đáng nghi này trong mấy ngày kia đều có chứng cứ ngoại phạm, thậm chí còn có hai người không ở trong thành phố.
- Tôi sẽ nhớ kĩ mấy người này, nếu như kẻ kia lại xuất hiện tôi có thể nhận ra ngay, - Trương Tân Kiệt nói, - Chỉ còn cách ôm cây đợi thỏ.
Mấy người còn lại cũng không có biện pháp tốt hơn.
- Tối hai người bọn họ muốn ở lại dùng cơm, - Trương Giai Lạc nhìn nóc nhà trắng xóa đờ ra, - Gọi đồ bên ngoài hay sao?
Trương Tân Kiệt hôm trước báo hôm sau đã dọn đồ đến nhà Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc mặc dù không muốn, nhưng những chuyện này anh vẫn tôn trọng quyết định của em trai, huống hồ Trương Tân Kiệt còn phải đến trường đi học, trước đó xin nghỉ mấy ngày đã là ngoại lệ lớn rồi, với lại nhà Hàn Văn Thanh đúng là gần trường học hơn.
- Em trai cậu so với cậu còn đáng tin hơn nhiều, đừng quá lo lắng, còn không bằng cậu lo cho chính mình đi.
Tô Triết Bình bày tỏ sự xem thường sâu sắc đối với lo lắng của anh.
- Cũng đúng, - Trương Giai Lạc bất ngờ không phản bác, cúi đầu ủ rũ nói, - Hàn Văn Thanh đúng là so với anh đáng tin hơn nhiều.
- . . .
Mẹ, đúng là nằm cũng trúng cmn đạn, Tôn Triết Bình cảm thấy hôm nào đó mình rất cần quyết đấu một trận tới Hàn Văn Thanh, cái công viên đầu đường lớn kia rất phù hợp.
Trong lúc Tôn Triết Bình còn đang hạnh phúc nghĩ làm sao đánh Hàn Văn Thanh một trận no đòn để giải tỏa mối hận nhiều năm nay, Trương Giai Lạc đột nhiên phát hiện còn có một cái vấn đề rất lớn đã bị mình lướt qua theo bản năng.
——vấn đề của anh và Tôn Triết Bình.
Từ sau ngày đó nói ra, Tôn Triết Bình cũng không có nhắc lại việc của bọn họ nữa, Trương Giai Lạc cũng không có cách nào cho đối phương một đáp án ngay được, cho nên cả hai bên cùng giả ngu giả lẫn.
Hiện tại vụ án còn chưa kết thúc, Trương Tân Kiệt chạy lúc nào không chạy lại nhè ngay lúc thời khắc mấu chốt này lại công khai đào ngũ khiến cho hai cô nam quả nam bọn họ sống cùng một nhà một lầu nhất thời lâm vào không khí xấu hổ.
Tất nhiên, trước đây một quãng thời gian rất dài bọn họ đều sống cùng nhau, nhưng lúc đó Trương Giai Lạc xem Tôn Triết Bình là khách trọ tốt, anh em tốt, nhưng hiện tại lớp giấy mỏng manh này đã bị Tôn Triết Bình hung hăng đâm thủng, Trương Giai Lạc cảm thấy mình lo lắng đến độ sắp nhuộm trắng mấy sợi tóc rồi.
Quan trọng nhất, anh phát hiện mình lo nghĩ nhiều như vậy không phải là ở chung với Tôn Triết Bình mà là cái khác, anh không thể hiểu rõ tình cảm của chính mình.
- Triệu hồi.
Kẻ gây họa Tôn Triết Bình vẫy vẫy tay trước mặt anh.
- A, - Trương Giai Lạc thu hồi tầm mắt đang trôi lạc tận đâu của mình, - Tui đang nghĩ tối nay ăn gì.
- Gì cũng được.
Tôn Triết Bình nói.
- . . . Tui không hỏi anh, đang tính toán chút thôi, - Trương Giai Lạc quyết định vứt đống tâm tình hỗn loạn này khỏi đầu, không nhịn được mà nói, - Sao cũng được.
Tôn Triết Bình lại cười, vươn tay vuốt vuốt cọng tóc vểnh lên trên vành tai của Trương Giai Lạc, gò má Trương Giai Lạc bị gió thổi tới lạnh ngắt, ngón tay của hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Cành cây sau lưng truyền tới từng tiếng tuyết đọng đổ xuống đất, nhưng tuyết dưới ánh nắng sớm vẫn yên tĩnh hệt như một bức một tấm phim cũ, giống như ngay cả gió cũng đã dừng lại.
Trương Gia Lạc há miệng, muốn nói gì đó, liền nghe thấy Tôn Triết Bình mở miệng trước.
- Tôi nói thật, -Tôn Triết Bình nói, - Muốn chọn thế nào, đều tùy cậu.
Lúc Trương Tân Kiệt thu xếp tốt vật dụng ra vừa ra khỏi lớp học thì thấy Hàn Văn Thanh đứng ở bên trái cửa lớp.
- Hôm nay không bận?
Cậu chào những người khác một tiếng, đi đến bên người Hàn Văn Thanh.
- Kết án rồi, - Hàn Văn Thanh biểu tình có chút khó coi, - Vụ án này có tác động rất lớn, cấp trên ra lệnh không thể kéo dài.
- Ừm.
Trương Tân Kiệt không nói gì, vai kề vai cùng Hàn Văn Thanh đi tới bãi đậu xe.
- Đến lúc đó có thể sẽ nhờ cậu tới làm nhân chứng trước tòa.
Hàn Văn Thanh nói.
- Thẩm án công khai, chúng ta có thể nhân cơ hội quan sát người trình diện.
- Ừm, - Hàn Văn Thanh dừng lại hỏi, - Trường học nói thế nào?
- Không ảnh hưởng.
Trương Tân Kiệt nói.
Hàn Văn Thanh hiểu ý cậu, không hỏi lại.
Bãi đậu xe của trường đại học ở chỗ khá hẻo lánh, bốn phía rất ít người lui tới, Trương Tân Kiệt ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, mặt trời buổi chiều mùa đông đã sớm lẩn khuất vào chân trời.
- Có lạnh không?
Hàn Văn Thanh nhìn người thanh niên đứng cạnh mình, đem tay của đối phương ủ vào lòng bàn tay mình.
Trương Tân Kiệt lắc đầu, nhưng vẫn tùy ý Hàn Văn Thanh nắm tay mình.
- Anh là cảnh sát tốt.
Cậu mở miệng nói, nói từng câu từng chữ cực kì rõ ràng.
Hàn Văn Thanh sửng sốt, giống như không nghĩ đến cậu đột nhiên nói lời này.
- Quyết định của anh đều đúng, - Trương Tân Kiệt nói tiếp, - Bất kể là trước kia hay hiện tại.
Hàn Văn Thanh im lặng một lúc.
- Hoặc nên nói, - Trương Tân Kiệt đổi một cách nói khác, - Tôi cho rằng anh luôn đúng.
- Đây không phải lần đầu tiên cậu nói lời này.
Hàn Văn Thanh nói.
Trương Tân Kiệt tất nhiên nhớ kỹ, lúc bọn họ vừa quen biết, cậu cũng từng nói như vậy.
Khi đó Hàn Văn Thanh đuổi theo một tội phạm bỏ trốn bị thương phải nhập viện, gặp Trương Tân Kiệt vừa mới bắt đầu kì thực tập đã được mở mang kiến thức bằng một màn khôi hài. Bởi vì tội phạm hình như là có khổ tâm gì đó lại bị thủ đoạn sắc bén của Hàn Văn Thanh túm về quy án, trong lúc nhất thời truyền thông bị kích động sôi lên sùng sục, người nhà đối phương cũng tìm tới khóc nháo một trận, làm cho bệnh viện bị liên lụy cực kì phiền phức.
Khi đó người đàn ông vẫn nằm trên giường như cũ, thoạt nhìn có chút chật vật, vành mắt tái nhợt, cằm lún phún râu, tính khí cũng gắt gỏng, như là có cơn tức không thể bùng phát.
Cậu đi thay thuốc cho người đàn ông đó, nhìn vết thương ghê rợn, lại đột nhiên nói ra.
- Anh đúng, - Cậu nói, - Tôi cho rằng anh làm đúng.
Khi đó Hàn Văn Thanh cũng hơi sửng sốt một chút, cuối cùng gật nhẹ đầu nói một câu.
- Cảm ơn.
Thật giống một lão hổ bị thương, Trương Tân Kiệt nghĩ.
- Cảm ơn.
Hiện tại Hàn Văn Thanh vẫn như cũ nói như vậy, đồng thời cúi đầu dùng môi chạm nhẹ vào thái dương cậu, Trương Tân Kiệt ngẩng đầu muốn nói gì đó, điện thoại lại đột nhiên vang lên.
- Anh cậu hối chúng ta?
Hàn Văn Thanh hỏi.
Trương Tân Kiệt nhìn tin nhắn, sắc mặt có chút kì quái.
- Ừm, anh nói bọn họ làm lẩu, còn có . . . Ăn cơm xong vừa lúc đánh được hai vòng mạt chược.
- . . .
19.
Nồi lẩu nghe nói là tự tay Trương Giai Lạc nấu.
- Đi siêu thị mua gia vị, ném vào trong nồi, rồi ngồi canh giờ.
Tôn Triết Bình ghét bỏ nói.
- Có gan thì đừng ăn.
Trương Giai Lạc nói.
- Trương Giai Lạc bộ cậu là học sinh tiểu học hả?
Tôn Triết Bình bỏ thêm đồ ăn vào trong nồi.
- Có ăn với có gan không thì liên quan chỗ nào, làm hay không mới có liên quan.
- . . .
Trương Giai Lạc bị nghẹn nửa buổi, nói ra một câu làm chính mình hối hận không kịp,
- Anh khí phách (có gan).
- Mùi không tệ.
May mắn là Hàn Văn Thanh đúng lúc cắt ngang cuộc trò chuyện cấp độ học sinh tiểu học nào đó.
Chỉ số cảm kích của Trương Giai Lạc với Hàn Văn Thanh thẳng tắp bay vút tới dương vô cùng.
Bình tĩnh nghĩ kĩ, Trương Giai Lạc cho ràng Hàn Văn Thanh quả thật là một người đàn ông tốt, nghiêm túc đáng tin, tuy mặt hơi liệt, bề ngoài có chút đáng sợ nhưng dựa theo lời giải thích của Tôn Triết Bình đó là do vị này trời sinh đã như rứa, không có ý gì.
Sau đó anh nhìn thấy Hàn Văn Thanh từ trong nồi gắp ra một cục thịt bò, gắp cho Trương tân Kiệt.
Bốn người ngồi vây quanh bàn, nhìn cái nồi trên bếp cảm ứng nổi bọt ù ù, hơi nước nóng hôi hổi hun tới nỗi mặt người ngồi đối diện cũng mơ mơ hồ hồ, trên bàn ly chén đầy đủ, Tôn Triết Bình cũng không kể mấy cái chuyện cười chẳng buồn cười của hắn, ngồi một bên nhìn TV đang chiếu kênh tin tức trong ngày như không liên quan, để cho người một nhà bọn họ ngồi dưới ánh đèn ấm áp giống y như trong mấy phim tình cảm gia đình rẻ tiền.
Đúng, người nhà.
Trương Giai Lạc phát hiện nguồn gốc sự không tự nhiên của mình bắt đầu từ đâu, cũng không phải vì Trương Tân Kiệt đột nhiên báo cáo có bạn trai làm anh không kịp chuẩn bị tâm lý, cũng không phải anh không thể tiếp nhận người em dâu Hàn Văn Thanh này, mà là cuộc sống vốn có của anh và Trương Tân Kiệt đột nhiên có thêm một nhân vật mới, hơn nữa người này liếc mắt là biết không phải dạng nhân vật lính chót cầm cờ chạy qua đường A nào đó mà hoàn toàn là đại tướng đã dựng trại đóng quân cmnr.
Anh thở ra một hơi, nhìn sang Tôn Triết Bình.
- Sao thế?
Tôn Triết Bình đang gắp trứng cút, nhận được ánh mắt anh sau đó ngẩn người, mặt đầy bắt đắc dĩ bỏ trứng chim cút vào chén anh,
- Cho cậu cho cậu.
- . . .
Trương Giai Lạc nghiến răng nghiến lời đem quả trứng kia nhét vào miệng, một miếng cắn nát.
- A, phải rồi, - Trương Tân Kiệt đặt đũa xuống, lau miệng, - Anh muốn chơi mạt chược đúng không?
Trương Giai Lạc lúc nhắn tin nhắn kia vốn là muốn giỡn một chút, không ngờ Tương Tân Kiệt còn lôi từ trong nhà kho một bàn mạt chược đem ra.
- Ở đâu ra vậy?
Anh trợn tròn mắt.
- Anh, anh quên rồi, hàng xóm kế bên lúc trước dọn nhà đi lười mang theo, đem sang cho chúng ta.
- À . . .
Có chuyện như vậy à.
Hàn Văn Thanh không nói lời nào giúp Trương Tân Kiệt bày bàn mạt chược, xếp xong trận thế.
- Chuyện gì đây, em trai cậu là cao thủ?
Tôn Triết Bình sờ sờ cằm.
- Tui . . . tui không biết nữa.
Trương Giai Lạc cảm thấy hình như cằm của mình chạm đất rồi.
- Nghe nói anh chơi rất tốt.
Trương Tân Kiệt liếc mắt nhìn Tôn Triết Bình.
- Tàm tạm, - Tôn Triết Bình khiêm tốn nói – Lúc trước đây còn làm trong sở, được các huynh đệ cất nhắc, Tôn xưng là
Nam Nhai Tước Thánh (nôm na: Thánh trùm mạt chược).
- . . .
Trương Giai Lạc không nhịn được muốn đập tên này một trận,
- Anh xem phim Hồng Kông hơi nhiều rồi đó!
- Tôi làm gì được chứ, mọi người đều xem mà, - Tôn Triết Bình mặt không đổi sắc chỉ chỉ Hàn Văn Thanh, - Tên này cũng xem.
Hàn đại đại bị coi là bằng chứng sống “À” một tiếng, bất ngờ tán đồng.
Trương Giai Lạc cảm thấy thế giới quan của bản thân đang lần lượt bị liên kích, nói chứ phim tình cảm gia đình ấm áp đâu rồi, tại sao mới đảo mắt một cái đã thành phim hành động Hồng Kông rồi, còn là
Vương đạo tinh nữa. (về vua)
Nhưng Trương Giai Lạc không ngờ tới nhất là: trình độ chơi mạt chược của Tôn Triết Bình đúng là hạng nhất, mà bất ngờ hơn là Trương Tân Kiệt có thực lực đánh ngang tay với họ Tôn, bốn tay đặt xuống, anh với Hàn Văn Thanh đều đã thua tới mặt dán đầy
hóa đơn tạm. (hóa đơn, biên lai không chính thức)
Trương Giai Lạc thổi thổi tờ giấy trên mũi mình, nhìn Hàn Văn Thanh ngồi đối diện, một tờ biên lai dán trên trán, thêm quả mặt nghiêm khắc kia cộng với ánh đèn chiếu xuống từ đỉnh đầu, đúng là không khác gì cương thi sống lại.
Anh bị sự tưởng tượng của chính mình dọa run lên bần bật, không cẩn thận ném ra một tấm bát, một pháo kép nổ đùng đùng.
- Tui có thể trực tiếp nhận thua đi rửa chén không.
Anh nghiêm túc nhìn về phía Tôn Triết Bình và Trương Tân Kiệt.
- Chúng ta không có đánh mạt chược cởi quần áo, cậu sợ cái gì, - Tôn Triết Bình chậm rãi ù bài, - Hơn nữa bây giờ em trai cậu với tôi đã rơi vào tình cảnh không chết không ngừng rồi.
Trương Tân Kiệt mặt không đổi sắc nghiêm trọng gật đầu xác nhận sự thật này.
- Vậy hai người solo đi được không? – Trương Giai Lạc khóc không ra nước mắt, - Đừng bắt tui với Lão Hàn thành cờ thí chứ.
- . . .
Hàn Văn Thanh đè lại tờ giấy trên trán mình, khóe miệng giật nhẹ một cái.
- Cũng đúng, - Trương Tân Kiệt vậy mà gật đầu, đứng lên nói với Tôn Triết Bình, - Tôn tiên sinh, tôi muốn thảo luận với anh.
- Đi, - Tôn Triết Bình cũng đứng lên, - Chúng ta ra ngoài nói.
- Làm gì đó? Các ngươi ra ngoài bàn
ước giá?
(
ước giá hay yêu ước – lễ vật cho người thắng, ở đây cả hai bất phân thắng bại nên đi ra bàn bạc)
Trương Giai Lạc vẻ mặt không biết nói gì.
- Cậu, còn anh nữa, - Tôn Triết Bình chỉ anh, rồi chỉ Hàn Văn Thanh, - Chịu thua thì, rửa chén.
- . . .
Trương Giai Lạc thật ra không cảm thấy Tôn Triết Bình và Trương Tân Kiệt đi ước giá, ngược lại đối với những gì bọn họ đang nói làm anh có chút thấp thỏm không yên, không yên lòng tới nỗi xém chút nữa làm rớt ba cái tô, may mắn lần nào Hàn Văn Thanh tay mắt nhanh nhẹn đều kịp thời cứu giá trở về.
- Để tôi.
Hàn Văn Thanh thẳng thắn đuổi người.
- Không nên không nên, dù sao anh cũng là . . .
Anh phục hồi tinh thần, lúc đó muốn nói dù sao anh cũng là khách, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Hàn Văn Thanh nhìn anh một cái, đột nhiên nói:
- Tân Kiệt thường nay nhắc về anh.
- Ồ?
Trương Giai Lạc đựng thẳng lỗ tai, tuy cảm thấy lời này thường xuất hiện trong các cảnh tương tự nhưng vẫn hết sức hiếu kì.
Nhưng Hàn Văn Thanh vẫn tiếp tục rửa chén, không nói tiếp phần sau.
Trương Giai Lạc nghẹn gần chết, trực tiếp làm bộ như không có chuyện gì xảy ra lần nữa bốc lại đề tài nói:
- Hôm nọ tui nói chuyện với Tân Kiệt.
Hàn Văn Thanh “Ừ” một tiếng, nhưng không có một chút biểu cảm hứng thú nào.
- Tôi hỏi nó thích anh chỗ nào, - Trương Giai Lạc một bên nhìn một bên nói, - Nó nói bởi vì anh đáng yêu.
- . . .
Hàn Văn Thanh rõ ràng hơi sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng cười.
- Ai, tôi không còn gì để nói nữa, - Trương Giai Lạc cam chịu nói, - Hai người tự coi rồi làm a!
- Ừ, - Hàn Văn Thanh nhận lấy chén anh lau xong, bỏ vào rổ phơi, - Cảm ơn.
- Cảm ơn tôi làm gì, -Trương Giai Lạc có chút khó ở, - Cảm ơn trời đất đi, em trai tôi tốt như vậy . . .
Anh còn chưa dứt lời, liền nghe Trương Tân Kiệt sau lưng hỏi,
- Em thế nào?
- . . . Không có gì . . .
Nghe được tiếng sau lưng, Trương Giai Lạc xoay người, thấy hai tên đi ước giá đã trở về, nhìn qua không thấy một chút thay đổi nào làm cho anh quả thực không vỗ về đè nén được lòng hiếu kì nho nhỏ trong lòng, nhưng trực giác nói cho anh biết, không hỏi là tốt nhất.
- Tắm?
Tôn Triết Bình ngáp một cái.
- Bọn tôi đây đi trước, - Trương Tân Kiệt nhìn đồng hồ đeo tay một cái, - Thời gian không còn sớm.
- Ừ, - Hàn Văn thanh nhìn cậu cười cười, đi lấy áo khoác, - Về thôi.
- Ấy chờ đã, - Trương Giai Lạc khoát tay, do dự một chút không ngờ nói, - Ừm, trễ vậy rồi, hai người ở nhà đi! Phòng Tân Kiệt còn trống, giường cũng lớn.
- Cậu đả thông
hai mạch nhâm đốc rồi?
Tôn Triết Bình tỏ vẻ không tin.
Trương Giai Lạc nhịn xuống xúc động muốn đấm thẳng vào mặt Tôn Triết Bình, làm một bộ dáng anh trai tốt, bình tĩnh nói:
- Hai người đừng để ý tôi, tôi lên lầu, cùng Tôn Triết Bình đại chiến mạt chược cả đêm.
- Hai người sao đánh được.
Tôn Triết Bình nhắc nhở.
- Vậy chơi
Poker Joker, có chơi không thì bảo!
Trương Giai Lạc nổi khùng nói.
- Được được được được, tùy cậu tùy cậu, tôi theo.
Tôn Triết Bình lôi kéo Trương Giai Lạc ra ngoài, vừa quay đầu huýt sáo một cái với Hàn Văn Thanh.
- . . .
Lúc này đổi thành Hàn Văn Thanh muốn đập hắn một trận.
Chú thích:
-
hai mạch nhâm đốc: trong võ hiệp, đả thông hai mạch này để tu luyện võ công
-
Joker Pocker: game này có nhiều tên gọi, cách chơi nôm na là dùng bộ bài tây, chia bài, hai người bốc bài của nhau, lừa để người kia bốc tấm Joker của mình và tránh không bốc tấm Joker.