- Bình luận
- 238
- Số lượt thích
- 908
- Location
- lò nướng bánh
- Team
- Hô Khiếu
- Fan não tàn của
- Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
Tên truyện: Khách Độc Hành (thuộc tập Sơn Hà Kính Ta)
Tác giả: 七月流莺
Biên tập: Dương Ly
Thể loại: đồng nhân Toàn chức cao thủ, no cp, Đường Hạo trung tâm, ngắn
Tình trạng bản gốc: hoàn thành
Tình trạng bản dịch: hoàn thành
"Ta kính sơn hà một chung rượu, sơn hà kính ta đi một đời.
Hoàng hôn nắng chưa tắt, chim già biết mổ hầu.
Sông dài làm áo, tay nhấc núi xanh, chúng ta vẫn thiếu niên.
Thời gian trôi tận, còn đó sơn hà vô danh vì người khắc ghi ý chí."
.
.
.
Tác giả: 七月流莺
Biên tập: Dương Ly
Thể loại: đồng nhân Toàn chức cao thủ, no cp, Đường Hạo trung tâm, ngắn
Tình trạng bản gốc: hoàn thành
Tình trạng bản dịch: hoàn thành
"Ta kính sơn hà một chung rượu, sơn hà kính ta đi một đời.
Hoàng hôn nắng chưa tắt, chim già biết mổ hầu.
Sông dài làm áo, tay nhấc núi xanh, chúng ta vẫn thiếu niên.
Thời gian trôi tận, còn đó sơn hà vô danh vì người khắc ghi ý chí."
.
.
.
Văn án: "Một con sói đơn độc rời bầy đi về phía cánh đồng hoang vu.
Hắn không quay đầu lại cũng không liếm láp vết thương."
01.
Đường Hạo nằm trên giường, thất thần nhìn lên trần nhà. Trong nháy mắt, hắn đã nghĩ rất nhiều, những dòng suy nghĩ hỗn loạn tới mức chính bản thân hắn còn không thể nắm bắt nổi. Mùa đông ở Côn Minh không quá lạnh, nhưng cũng không tính là ấm áp, cái ướt lạnh vẫn có thể thấm vào tận trong xương, sáng sớm mai lúc thức dậy nhất định phải ra sân chạy cho gân cốt thư giãn mới có thể bắt đầu huấn luyện buổi sáng, bằng không nhất định sẽ bị đau lưng nhức eo, Trâu Viễn nói thật ra nguyên nhân vốn là do hắn quá liều mạng luyện tập, hắn lại chẳng quản đúng sai. Liều mạng? Nếu không liều mạng thì làm sao hắn mới có thể tiếp tục chờ đợi ở Bách Hoa? Trước giờ hắn chưa bao giờ là thiên chi kiêu tử. Thậm chí từ nhỏ đến lớn còn thường xuyên làm người khác phát ghét, cũng không ai dạy hắn làm cách nào để lấy lòng người khác, mà hắn còn khinh bỉ chẳng thèm học. Đường ở dưới chân hắn, nếu trước mặt là tường thành thì chỉ cần dùng nắm đấm đem nó đập vỡ, sợ cái gì a? Sợ không đủ sức sao? Chỉ cần hắn vẫn còn có thể thở dốc thì nghĩa là vẫn còn dư sức lực, Đường hạo trước nay không sợ đi đường vòng, hắn tin tưởng một ngày nào đó mình nhất định sẽ chạm tới vạch đích.
Đường Hạo nghe thấy giọng Trâu Viễn phát ra từ giường đối diện, hắn quay đầu nhìn đối phương, phát hiện cậu ta đang ngồi nhìn thẻ tài khoản đến đờ cả người.
"Cậu cũng không ngủ được à?" Đường Hạo hỏi.
"Ừm ... Ngủ không nổi." Trâu Viễn đáp.
"Đang nghĩ chuyện tương lai sao?"
"Tuyển thủ ngôi sao, tớ có thể không?" Trâu Viễn rì rầm.
"Có thể!" Đường Hạo nói chắc như đinh đóng cột. "Cậu là đội trưởng của Bách Hoa, cậu nhất định, cần phải, có thể."
"Thế nhưng đó hoàn toàn là bởi vì vận khí ..."
"Vận khí cũng là một loại thực lực mà." Đường Hạo lật người ngồi dậy. "Cậu là người của Bách Hoa a, còn không chịu hiểu điều này sao? Nếu Trương Giai Lạc mà may mắn được như cậu, anh ta đã có thể bỏ túi mấy cúp quán quân rồi.
"Tớ ..."
"Trước nay tớ chưa từng hy vọng vào vận khí xa vời." Đường Hạo nói. "Tớ sẽ đem vận khí đạp dưới chân, khiến nó không cách nào có thể ảnh hưởng đến tớ. Nhưng nếu may mắn có thể chiếu rọi xuống tớ, tớ tuyệt đối cũng sẽ tóm chặt lấy nó." Ánh mắt Đường Hạo vô cùng kiên định.
"Cảm ơn cậu, Hạo ca," Trâu Viễn nở nụ cười, đem thẻ tài khoản cất lại vào trong ngăn kéo, sau đó lại hỏi Đường Hạo. "Cậu căng thẳng sao?"
Đường Hạo lại nằm dài xuống giường, gối đầu lên cánh tay, nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ. "Có chút. Nếu lại thua thì phải làm sao đây? Lại thêm một năm bị ghẻ lạnh nữa hay sao? Hoặc giả như một ngày nào đó bị trao đổi sang chiến đội khác thì sao? Hừ, vận mệnh của tớ làm sao có thể để người khác nắm giữ trong lòng bàn tay chứ?"
"Hạo ca, tớ không biết ..." Trâu Viễn sốt ruột muốn giải thích.
"Quên đi thôi, những chuyện này chúng ta có thể can thiệp à?" Đườngg Hạo cười. "Cứ nắm chặt lấy cơ hội của bản thân đi đã, những chuyện khác cứ mặc kệ thôi. Ngủ đi, ngày mai cậu còn phải đi dự họp báo khai mạc nữa đó, đừng thức khuya, vành mắt đen lại thì đi kiểu gì đây?" Đường Hạo nghiêng người quay đi.
Hắn vẫn chưa ngủ, cho dù hắn đã nghe được tiếng thở đều đều của Trâu Viễn ở bên cạnh.
Có lẽ là do khí trời ở Thượng Hải quá khác với Côn Minh nên hắn mới mất ngủ, hoặc cũng có thể do Đường Hạo đang thực sự lo lắng.
Không có ai dạy hắn cách ứng biến, cũng không ai chỉ hắn làm thế nào là đúng, thế nào là sai, báo danh tân binh khiêu chiến là tự hắn cho phép bản thân, muốn khiêu chiến Lâm Kính Ngôn hắn liền tự đi khiêu chiến, thắng như thế nào, thua như thế nào cũng không có ai quan tâm.
Có lẽ mấy tên cẩu tử Tôn Tường Viên Bách Thanh Lưu Tiểu Biệt khi thua sẽ không có việc gì, nhưng Trâu Viễn nếu thua trong lòng sẽ đau, sẽ lại càng căng thẳng hơn với bản thân.
Cũng như khi Đường Hạo rời gia đình để tham gia trại huấn luyện Bách Hoa, cũng không có ai khuyên can hay ngăn cản gì hắn, cùng hắn phân tích lợi hại. Hắn chỉ mang theo hành lý mà tiến vào, trở thành một thành viên trong trại huấn luyện Bách Hoa.
Át chủ bài của Bách Hoa là chuyên gia đạn dược, cái nghề lưu manh của Đường Hạo trước nay chưa từng có trong đội hình chính thức, khi hắn gia nhập, chẳng có ai đẻ tâm đến hắn, ai sẽ quan tâm a, đều chỉ là những thằng nhóc hơn mười tuổi vắt mũi chưa sạch, thấy đối phương không vừa mắt liền tự coi là đối thủ cạnh tranh.
Hắn giống như một con sói cô độc, tả xung hữu đột.
Cho đến một ngày nọ, hắn một mình cắn chết một con hổ.
Hắn đánh bại đội phó kiêm người chỉ đạo trong huấn luyện, Trương Vỹ. Hơn nữa, còn là toàn thắng.
Hắn chủ động khiêu chiến Trương Vỹ, vì sao lại là Trương Vỹ? Có lẽ là vì hắn nhìn thấy anh ta ngay đầu tiên đi. Chứ nếu hôm đó là Trương Giai Lạc tới, khẳng định Đường Hạo cũng sẽ không sợ, vẫn rướn cổ thẳng tắp mà nói lời thách thức.
Sau khi trận đấu kết thúc, Đường Hạo rút thẻ tài khảon mà đứng đối diện với Trương Vỹ.
Anh ta vỗ vỗ vai hắn. "Tôi sẽ đi nói chuyện cùng quản lý. Rồi lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. "Ai, cũng là trường giang sóng sau đè sóng trước."
Đường Hạo nhìn anh ta rời đi, bóng người nhỏ bé sau đó liền bị đám học viên trong trại che kín, bọn họ nhiệt tình đến có chút quỷ dị, điều này khiến cho Đường Hạo không thể tiếp tục giữ kiên nhẫn, hắn nặng nề đạp băng ghế một cái, sau đó đem tay đút túi áo mà rời khỏi phòng huấn luyện.
Từ đó, Đường Hạo trở thành tuyển thủ chính thức của chiến đội Bách Hoa.
Hắn chính là cứ như vậy, đạp lên vai các tiền bối mà tiến lên, từ một tuyển thủ chỉ được ngồi băng ghế dự bị, trở thành chủ lực của chiến đội, chờ cho hết một năm bị ghẻ lạnh, nhưng hắn chưa bao giờ cam tâm với số phận hiện tại.
Hắn đã tốn cả một năm, đồng nghiệp cùng ra mắt một mùa giải chỉ bằng khoảng thời gian ấy mà được phong thần, mà Đường Hạo hắn, đến bây giờ vẫn chỉ là một tuyển thủ dự bị của Bách Hoa.
Cam tâm? Làm sao có thể.
Đường Hạo biết vận khí của hắn không tốt, chơi đổ xúc xắc chưa bao giờ được trên năm mươi điểm, tùy tiện ký hợp đồng với chiến đội liền bị ghẻ lạnh, mới ra mắt lại đúng vào thời điểm đội trưởng lâm thời giải nghệ, cả chiến đội một mảnh binh hoang mã loạn.
Hắn cũng không phải kiểu người sẽ dựa dẫm vào may mắn để đi tiếp.
Trời cao không màng đến hắn, thì hắn sẽ dùng nắm đấm để cướp lấy sự quan tâm ấy.
Bức tưởng tân binh? Hắn liền phá vỡ nó, cho dù mãi vẫn chưa phá được, cho dù vỡ đầu chảy máu cũng tràn trề thống khoái.
Mày, vây được tao nhất thời, nhưng nhất định không thể nào khốn được tao cả đời đâu.
Hắn vẫn chưa chiếm được spotlight, cũng không có bao nhiêu người biết hắn, một tuyển thủ dự bị bij ghẻ lạnh suốt một năm trời, thế nhưng cuối cùng, hắn nhất định sẽ khiến mọi người phải nhớ tên của hắn.
Hắn chưa bao giờ cam tâm làm nền cho người khác.
Hắn cũng không hề thua kém bất kỳ ai.
Đêm hôm ấy nằm trong phòng khách sạn, Đường Hạo đã nghĩ rất nhiều, nhưng cụ thể là những cái gì thì sáng hôm sau đều đã quên sạch rồi.
Hắn chỉ biết rằng, hắn muốn thắng.
Hắn cần phải thắng.
Chỉ có thắng lợi mới có thể khiến người khác phải nhìn hắn, đây là kinh nghiệm hắn đã học được trong suốt mấy năm qua.
Tiền bối Lâm Kính Ngôn, xin mời chờ tôi, lấy hạ khắc thượng anh!
Xin mời các người mở to mắt lên mà xem trọng Đường Hạo.
02
Mùa giải thứ mười sáu, Đường Hạo giải nghệ.
Ròng rã suốt mười năm qua, từ mùa bảy đến mùa mười sau, hắn đã đối mặt qua biết bao cuồng phong cùng biển gầm, hắn đã từng bị đánh đổ đến mức khiến người khác nghi ngờ chuyện hắn có thể tiếp tực bò dậy hay không, thế nhưng hắn chưa từng bị đánh bại qua.
Hắn học được cách khống chế tâm tình, học được cách xem thường những sự vuốt ve, tuy vậy lời hắn nói lúc nào cũng đanh thép, có khi còn đập cả bàn, nên rất nhiều đội viên sợ hãi hắn.
Khoảng thời gian cuối cùng vẫn không thể dạy hắn sự khéo léo, đối với những lời ngợi ca đầy chất hư tình giả ý kia hắn vừa nghe liền cảm thấy buồn nôn. Toàn thân hắn đều là vết thương, nhưng chí ít hắn cũng học được cách né tránh những vết cắt của người khác, cũng biết cách tránh tự tổn thương chính mình.
Thời gian cũng chẳng đối xử tử tế gì với hắn, hắn biết, từ trước đến nay hắn chưa từng may mắn như vậy.
Hắn hiểu sự nhạy bén cùng thiên phú của mình cũng đã trôi qua, và đang dần tan biến mất rồi, hắn vô lực, nhưng xưa nay chưa từng chịu thua.
Giống như năm ấy khi hắn đạp lên vị trí của Lâm Kính Ngôn, cũng có những con sói mới ra đời nóng lòng muốn hạ gục ngôi vương của hắn. Hắn nhìn tân binh khiêu chiến mình, nhìn thiếu niên ngây ngô giống y hệt hắn của trước đây.
Đến đây đi, cậu cũng tới lấy hạ khắc thượng, khiến cho mọi người đều phải nhìn cậu!
Tuy nhiên, còn phải xem cậu có đủ khả năng không đã!
.
.
.
end
.
.
end
(Hô Khiếu vô địch, Đường Hạo cố lên, lấy hạ khắc thượng!)
Last edited: