Í, hướng nguyên?
Hự hự tui đau lòng khúc đầu quá... Ban đầu Diệp Tu rời đi đã đủ buồn, nay Gia Thế sập cửa với Tu, cũng sập lại với Tán nốt. T_T *lấy lại tinh thần* Cơ mà cơ mà tui nghe mùi hướng nguyên thật, hóng hóng~
Tô Mộc Thu đại đại, anh có thể bớt chọc khoáy A Tu không, ổng hiện giờ bị kick đi đủ thảm rồi a~ Lời hứa “tui nuôi cậu” mới đó đâu rồi, mới quay đi một cái Tu liền được chị chủ Trần nuôi a~
Khu mười, hai anh tới đây! Cả thế giới, hãy mở to mắt đi! A a a a, giây phút lịch sử này quá kích động, tui không chịu nổi a a a a a a! Khu 10 có hai ổng chắc lật tung luôn quá!
Ừm dù biết Tô đại chơi acc nữ, cơ mà đọc tới dòng nữ bậc thầy pháo súng, tóc dài yểu điệu, khiến ngừoi ta thương yêu, tui còn tưởng là Trần Quả... Thì ra nhân yên vốn nguy hiểm như vậy, không cẩn thận xíu thôi là ăn “tí lửa” tư họng súng của vị tiểu thư đó ngay. Muahahahahaha, mục tiêu Tô đại anh đã ngắm, còn chạy đằng trời?! Chờ họng đại bác đen ngòm của anh focus tới chết đi!
Aww đã lâu rồi tui mới gặp lại Tiểu Nguyệt Nguyệt, gặp lẹ ẻm vẫn trẻ trâu như ngày nào =)) Khúc cuối tui còn tưởng ẻm định bi phẫn chỉ vào hai ông tướng kia mà gào lên “Đồi cẩu nam nam các ngươi, ta chết cũng làm quỷ bám theo chứ.” ^^
“Mộc Thu đại đại” bốn tiếng này của Tu gọi ngọi xớt á á á á. Chết chìm trong giọng điệu ôn nhu này của ổng. Trời coi cái dáng vẻ cưng chiều của ổng kìa, Mộc Thu chỉ sao đánh vậy, không cho hút thuốc liền không dám ho he đốt một điếu, sợ Tán ca thức khuya ổng liền tự mình rèn thói quen cú đêm, ổng định coi Tán thành nữ thần thiệt hả trời?! Một đời Đấu thần huyền thoại vậy mà Tu cũng dám rũ bỏ để chuyển sang chơi hỗ trợ, để tên hai người một lần nữa đặt cạnh nhau. Mộc Thu đại đại anh đặt tất cả những việc đó vào mắt rồi, sau này phải đối tốt với người ta đó nha.
Quỳ với hai ông này. OMG giờ mới biết thì ra có người còn không biết xấu hổ hơn Diệp được đó! Tô Mộc Thu, không ngờ cậu là một Tô Mộc Thu như vậy nha~
A a a a a a a, coi hai anh phối hợp đánh với nhau, chiêu nối tiếp chiêu thật đã quá đi mất!! Không nghi ngờ nữa, đây là tổ hợp thần thánh nhất trong lòng tui!!
*lật bàn* Aaaaaaaa, ai đó hãy nói cho tui biết, Mặt Trăng Nhỏ, Mặt Trời Nhỏ là cái quái gì??? Tên danh bạ gì mà nghe vào nồng nặc mùi gian tình thế này vậy?!! Hự, hai ông già này có còn để người ta sống không?! Chúc ngủ ngon thôi mà đã ngọt lịm sốc đường rồi, ngủ thế nào nữa đây?!
Phùng chủ tịch bác ra đây, chúng ta đàm đạo nhân sinh! Gia Thế trâu bò quá thì sao, giỏi quá thì sao, mấy đội khác ai không phục đến chiến! Cái luật rách nát nào bắt Gia Thế chia đội I, đội II vậy?! Hự, được rồi, tuy là chia xong rồi thì Liên minh cũng vui vì không bị lũng đoạn, Tu Tán gì ai cũng vui vì được cạnh tranh nhau, Đào Hiên cũng vui vì thêm danh tiếng, chỉ có fan như tui... Ờ thật ra tui cũng vui vì được coi hai anh vừa là tri kỷ phối hợp ăn ý nhất vừa là đối thủ kỳ phùng đáng gờm nhất! Cái quan hệ này thật khiến người ta vừa xoắn xuýt vừa hưng phấn quá đi mà! Tán Tu Tán chân chính trong lòng tui là phải như thế mới đúng chứ muahahahahaha!
A a a a a a a, trời ơi sao tui không phát hiện cái fic này sớm hơn! Dập đầu tạ tội với chủ nhà, tui thấy số chương tui hoảng, thật ra truyện viết diễn biến và tâm lý đan xen hợp lý quá luôn! Vinh Quang của Diệp Tu gánh lên vai không chỉ của riêng anh, mà còn có cả của Tán ca, của thanh xuân bao người hâm mộ. Trường mâu vung lên cô độc, nghe vào tuy bi hùng nhưng cũng thật khiến người ta thấy chua sót mà. Hôm nay anh giải nghệ buông trường mâu xuống rồi, lại nhấc lên một chiếc ô cũ anh nhé, và để người từng làm “thanh xuân, nhiệt huyết của Đấu thần” một lần nữa thắp lên thanh xuân, nhiệt huyết bên trong anh. Hai người còn chờ gì nữa, sàn đấu phía trước vắng bóng song hạch hai người hơi lâu rồi đấy!
Hí hí hí, Thương Thần trong lòng tui giá trị con người 10 triệu, là một đống tiền lấp lánh biết đi đó! Diệp Tu thậm chí không cần nhìn tới người, từ xa xa ổng chỉ cần nhìn vào ánh mắt của ai đó thôi là ổng đủ thấy lấp lánh lấp lánh blink blink chiếu thẳng vào lòng ổng rồi! Mắt xếch đào hoa (hồ ly tinh?!!!) như cả ngân hà đều gom vào mắt, ôn nhu đến vắt ra nước, vì tinh tú trên trời đều không sáng bằng nha~ (Hai ông già này bình thường quá tình tứ rồi, làm tui đu theo hai ổng cũng lãng mạn theo mất!!)
Tui mới nói câu trước, câu sau Diệp đã lọt hố... à không, lọt vào ánh mắt hồ ly mị hoặc của ai kia luôn! Rất tốt, rất bình tĩnh, Diệp Tu anh phải tin tưởng anh là tuyệt nhất anh phải tiếp tục phát huy +1
Diệp Tu, câu thoại “Cậu” đó là anh cướp của tui rồi. Lẽ ra phải là tui nắm cổ áo anh lắc lắc la lên “Cậu!! Trời ơi còn làm tui tưởng anh định kéo gần lại hôn người ta!! Hét banh nóc nhà rồi, rốt cuộc chỉ là xem mắt có đỏ không thôi! Tô Mộc Thu không khóc thì tui khóc cho anh coi!! Còn nữa đó là Tô Mộc Thu đại đại, ảnh không có thói quen lấy nhầm kịch bản của người khác như anh đâu, không cần suốt ngày đòi nhìn vào ánh mắt chân thành của ảnh á!”
Tán ca!! T_T Càng đọc tui càng muốn nguyên tác Tán ca còn sống. Tán ca ơi anh ngầu quá đi!! Tui muốn đu bám anh quá á á á á! Ha ha Diệp Tu, lương hơn nhau ba trăm tính là gì, còn không phải đều đem cống cho Tán sao. Tán ca anh nhớ từ nay phải kè theo sát ổng đó, đừng để ổng đắc ý bắt nạt người khác hoài, phải có người bắt nạt ổng lại chứ! Cơ mà coi trình độ hai ổng sủng nhau như thế, chắc không xuống tay với nhau đâu, có nước cùng nhau bắt nạt người khác mất...
Ở với Tô Mộc Thu, đến không khí cũng có mùi hạnh phúc~ Hả, vậy rốt cuộc là có mùi gì hả, đương nhiên là mùi của Tô Mộc Thu rồi~
Khụ khụ, tui tuy đã bị hai ông này làm rớt não, nhưng mà vì Lam Vũ tui vẫn phải nói, a a a a a a a a, Lam Hà kìaaaaaaaa. Tui đã nói là fic này nó dựa na ná bối cảnh đầu, muahahahahaha Lam Hà của tui vừa được Diệp Thần khen nữa! Cơ mà tui chắc chắn là Dạ Vũ Thanh Phiền trong nguyên tác cun ngầu biết bao, Diệp Bất Tu, bón hành thế hệ hoàng kim mà lớn, cái giọng điệu tự hào của anh đó là gì là gì là cái quái gì vậy hả vậy hả vậy vậy hả, có biết xấu hổ không có biết biết không biết không vậy?!!!!!!!
Xin thứ lỗi tui chỉ là một đứa fan não tàn của Tán ca, ổng bị Tu gọi là “văn nhã bại hoại” mà tui cũng kích động lắm luôn ấy. Hì hì, Tán ca văn nhã ôn hoà tươi cười hiền lành tui cũng thích, Tán ca bại hoại nghịch ngợm gian xảo tui cũng thích~ Tán ca ơi anh thế nào tui cũng thích cả, anh nói xem có phải tui vừa cầm nhầm kịch bản của Diệp Tu rồi không~ (Tui không phá thuyền! Không phá thuyền! Không phá thuyền! Chuyện rất quan trọng nói ba lần!)
Hề hề thì ra tốc độ tay của Đấu thần là luyện ra trên bàn cơm nha. Còn nữa ăn bữa cơm thôi mà hai lão cũng tung cẩu lương được! Cái gì mà quản sinh hoạt của nhau, giặt ra giường (khụ, chuyện không như bạn nghĩ đâu), quản chi tiêu, mặc đồ của nhau (chuyện thực sự không như bạn nghĩ!!). Còn cả cái ánh mắt đó là hả vậy hả Tô Mộc Thu đại đại, anh định từ từ làm gì dzậy a?!
Bá Đồ! Lam Vũ! Luân Hồi! Vi Thảo! Còn có Gia Thế! Một đứa fan toàn viên như tui cảm thấy hô khẩu hiệu đã vô cùng, nhất định phải chạy xuống đây hô lần nữa! Hề hề, nếu mọi người tưởng đây chỉ là tên chiến đội thì lầm rồi, đây chính là tên mấy mục tiêu Tán anh tui ngắm đó. Mà ổng cần gì ngắm, từ sớm ổng đã nằm lăn lăn ở trỏng rồi, Tu chỉ mới giải nghệ thôi lái phi cơ cũng không đuổi kịp đứa ăn nằm với game như Tán. Trần Quả tui thương chị ghê, hồi xưa một Tu không đủ, giờ thêm Tán ổng còn lầy lội còn trâu bò hơn Tu nữa cơ. Chị cứ bình tĩnh đi, người trẻ tuổi bây giờ mà a =))
Tán ơi anh thấy tui ngoan chưa, trước giờ toàn gọi anh là Tán ca không. Chứ anh thấy tên anh đem ra loè người không đáng một đồng kìa a. Cất vào đi anh. ^^ Vẫn là “Anh Tán” tốt á~
Có một câu nói được lưu truyền trong giang hồ, khụ khụ, chính là ai đó cao hơn thì nằm trên... Khụ khụ, tui sẽ không nói đó là điềm đâu Tu à... Tui chỉ để đó và không nói gì hết...
Thật ra trong lòng Diệp Tu vẫn luôn muốn đánh một trận ra trò với Tô Mộc Thu sau bao nhiêu năm a. Tui rất thích những lúc như thế, mới giây trước hai ổng còn đang đùa (tán) giỡn (tỉnh) cà lơ phất phơ với nhau, giây sau liền lập tức nghiêm túc mà đánh. Ánh mắt sắc bén tập trung của hai ổng lúc đó lần nào đọc tui cũng rùng mình. Thật sự, cường giả tranh đấu luôn khiến người ta nhiệt huyết sôi trào,
Chủ nhà, tui không ngờ đoạn đánh nhau edit lại tốt như thế. Cảm giác cách dùng thuật ngữ, rồi độ mượt, độ trôi chảy gì đó đều rất chuyên nghiệp a, tui phải kéo lên xem có phải chị Lá có trong nhóm dịch không ấy. :”> Tui không ngờ tay nghề nàng edit combat tốt thế đó! *tung hoa* Nếu cho sự ôm đùi ngưỡng mộ của tui đến chủ nhà một thời hạn, tui hy vọng thời hạn đó là sẽ một vạn năm!
*lăn lộn* Hự hự, thành fan não tàn của Tán ca không sai mà. Diệp Tu anh thiệt mất mặt! Thấy Tán chưa, thấy Tán người ta một chiêu nhẹ nhàng đạt được mục đích mà anh năm trận cũng không làm nổi! Một mũi tên trúng hai con chim, vừa giúp Đường Nhu vừa ngăn Tu hút thuốc. ^^ Tu ơi sống sao đừng để báo chí mai mốt giật tít “Đấu thần bị Thương Thần lừa gạt bởi hai viên kẹo đó” á hí hí hí. Tán ca, tui không ngờ anh còn học xấu từ mấy bộ phim tình cảm của Mộc Tranh sao, còn biết giả đại gia nâng cằm trêu chọc thiếu nam nhà lành đồ (Này không phải tui nói, là Tu nói, ổng tự nhận mình là thanh niên đứng đắn nhiều lần rồi còn gì).
Là canh cánh trong lòng, là lưu luyến không quên, là không nỡ cũng không bỏ xuống được, cho nên thời gian qua đi tám năm, hai tên tuyển thủ chuyên nghiệp hết thời bị chiến đội trục xuất lại lần nữa cầm lên tấm thẻ tài khoản đã phủ bụi mười năm.
Tám năm rất dài, dài đến Thương Thần bị lãng quên, dài đến Đấu Thần đi xuống thần đàn, dài đến Ô Thiên Cơ loang lổ rỉ sét, nhưng mà, vậy thì có làm sao?
Tóm lại người vẫn còn, mộng vẫn còn, phấn đấu thêm lần nữa thì có làm sao?
Tui chỉ muốn trích lại thôi, để đó, không nói gì hết, mà vốn cũng không cần phải nói gì cả.
*lật bàn* Cái tư thế bá đạo tổng tài ôm từ sau lưng cầm tay click chuột thần thánh trong lòng tui ở phim truyền hình 8 giờ tối đây mà! Tu người ta đang căng thẳng chờ Ô Thiên Cơ nâng cấp đó anh, Tán anh bất chợt ôm một cái như vậy không sợ Tu (và tui) đi theo Phùng chủ tịch lên cơn đau tim sao. *mặt nghiêm túc* Bạn học Diệp Tu, yêu cầu bạn tập trung làm việc, không được phân tâm ngắm trai như thế đâu! Sau vụ này tui cảm thấy tui còn đỡ chán, Diệp Tu ổng còn nhan khống hơn tui, nghe ổng tả mà tui cảm thấy ánh mắt Tán ca như phản chiếu qua màn hình máy tính thôi mà chuẩn xác như dao khoá trụ linh hồn bé nhỏ của ổng luôn rồi vậy đó.
A, cái kiểu ái muội này thật muốn mạng mà +0,5. Vì sao là +0,5 chứ không phải +1 á? Vì người nói ra câu này đầu óc ổng lúc đó đang mê muội rồi, hai mắt ổng chỉ nhìn thấy gương mặt đẹp muốn mạng của ai kia thôi, nên là ổng không thấy được cái sự thật rành rành trước mắt, ái muội quái gì chứ, xác định luôn rồi mới đúng!
Vương anh tui một lần nữa nằm không cũng trúng đạn =)) Tiểu Lam trước giờ tui luôn tin tưởng mắt nhìn của cậu không sai mà, nhìn phát là ra hai người đó có gian tình. Đúng là hết chịu nổi, đánh cái phó bản phá cái kỷ lục, thậm chí đánh khác ngày khác team khác công hội mà vẫn không ngăn được hào quang CP chói mù mắt của hai ổng được.
*ngửa đầu bịt mũi* Kích thích quá... Tại sao hai ổng đánh phó bản mà cũng nghĩ ra trò quỷ kích thích gì được... Còn nữa, thì ra không phải mình tui nghĩ bậy, có Tu nghĩ bậy chung với tui kìa... Mà kích thích thiệt chứ, tui không ngờ kết quả lại chuẩn tới từng giây, thật sự ăn ý đến nghịch thiên rồi. Mà đoạn bẻ ngoặt sau đó, cũng ngoặt đến nghịch thiên luôn. Tu(i) còn có thể thế nào? Còn không phải chỉ có thể tiếp tục như thằng đần mà thầm (hóng hớt xem Tu ổng) yêu cái tên tai họa này sao! Hì hì, thì ra Tu có thiếu nữ tâm yêu thầm trúc mã nha~
Aaaaaaaaaaaa! Tui chỉ là một đứa cuồng thiện xạ, mà đặc biệt là thiện xạ đi kém với hai chữ “vô giải”, mà càng đặc biệt là còn đi kèm với trường mâu, cái tổ hợp này là ngầu muốn mạng người sao?!
Diệp Tu anh muốn kiếm tiền dành dụm cho “người đàn ông mà anh đây coi trọng” thì anh cứ kiếm đi, thế quái nào mà cứ lôi Lam Hà vào vậy. Đọc lại mấy đoạn này mới bất chợt nhớ ra năm đó Lam Hà phải đối phó với ông ôn thần này thế nào, chỉ có thể... vì cậu thắp một ngọn nến. Thật mệt tim +1 Sẵn tiện thắp cho Hàn idol của tui một ngọn nến,kẻ thù một mất một còn quá gian xảo, cựu đội phó của kẻ thù một mất một còn gian xảo hơn >.<
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu tui nói câu này rồi, bảo bảo mệt tâm quá, hai ổng cướp boss có thể đừng tranh thủ tán tỉnh nhau được không... Chậc mấy trận cướp boss này đọc gay (cấn) thật đó chứ, tâm lý chiến với cả phản tâm lý chiến, tui cười bò với mấy bác hội trưởng công hội. Hai ổng lùa boss qua lại, sát thương tung ầm ầm, hoa lệ đến phi logic như thế, quả thật không hổ là tổ hợp vô giải năm xưa càn quấy Thần Chi Lĩnh Vực, lũng đoạn thị trường boss. (Mỗi tội vị “người đẹp cao thủ” cứ sắc dụ Tu nhiều quá thôi >.<)
Số 16 là số yêu thích của tui!! Cái chương 16 đó, tui không biết nói từ đâu nữa!! Mộc Thu đại đại, thương anh, những năm qua anh sống không tốt lắm, nhưng bao âm thầm hy sinh chịu đựng của anh người anh muốn dành tặng đến đều biết rõ được rồi, để người đó lại một lần nữa cùng anh lăn lộn “sống không tốt” nhé. Đoạn đường tiếp theo, chúng ta sẽ đánh ra truyền kỳ về Thương Thần đứt đoạn năm đó, đánh ra lại nhiệt huyết anh đã tự mình chôn vùi năm xưa.
Nắng thật trong, Tu nhỉ?
Hì hì, Mộc Thu đại đại không hổ là tình yêu của đời Tu(i), manh manh mềm mềm, thông minh cứng cỏi, sắc bén ôn nhu, khiến người ta vừa thương vừa xót mà. Bảo bối của Tô Mộc Thu, vốn chính là Tô Mộc Thu bản nhân rồi~
Đó là mùi sữa tắm được không hả?? Là mùi sữa tắm đó!! Ahuhuhu, “mùi vị của nhà” là cái quỷ gì? Hai đại đại không có gì làm chạy đi ngửi nhau sao?! Diêp Tu chuyên tâm mà đi mua bánh bao sữa đậu cho người ta đi! Mang cái vẻ mặt thiếu nữ hoài xuân này tủm tỉm cười thật quá doạ người rồi!
Tán ca “người đứng đắn” đã nói đâuuuuuuuuu? Nắm cằm con người ta để làm gì?! Mà đã nắm còn không chịu nhào tới, đã làm là làm cho chót mới là người đứng đắn hiểu không! Hự còn lão Tu nữa, cái vẻ mặt thiếu nữ ngây thơ ngậm rau trưng ánh mắt chân thành đó sát thương cũng quá lớn rồi, hèn gì đến Tán ca cũng sập hố. (Lần đầu phát hiện Tán cũng tạc mao!)
Tui đang deep, nhìn bộ dáng hai anh tách biệt giữa biển ngươi rộn rã mà thờ ơ lãnh đạm nhìn fan reo hò tung hô Tôn Tường. Nhưng họ thật sự... thờ ơ chăng? Họ từng là những vị Thần tài hoa nhất, sáng thế nên một Vương Triều mãi ghi dấu một lịch sử, đứng trên đỉnh cao của Vinh Quang. Họ là kẻ có được tất cả.
Vậy mà bây giờ cả hai lại lưu lạc đến mức này. Trong một tiệm net chật chội, trong một góc tối không người, lẳng lặng nhìn người người tung hô người trẻ tuổi, dần dần xoá đi vết tích huy hoàng của họ đi...
Well, cho tới khi hai ổng quyết định chơi núp lùm nói xấu người trẻ tuổi đó =)) Này thì deep nhá, quả nhiên là dùng tâm mà đánh trận. Tâm bẩn vẫn hoàn bẩn, cú lừa quá đi hai ông tướng =))
Trần Quả cảm thấy Nhất Diệp Chi Thu cách Gia Thế vô cùng xa.
Không chỉ là xa cách về địa lý, mà còn là tinh thần, cách nhau cả... một đỉnh vinh quang.
Câu này chủ nhà dịch hay lắm, tui rất rất thích cụm cuối “cách nhau cả một đỉnh vinh quang”, đọc vào mà thật khiến người ta... hoài niệm. Tui chỉ là một đứa fan não tàn Gia Thế, thật sự không biết nên nói gì đây nữa, thôi thì ngoi lên báo chủ nhà một câu, câu dịch này thật sự tài tình, mang đến nhiều cảm xúc cho tui lắm <3 (mà nó rối bời quá, tui gỡ hổng ra nên không diễn đạt được...) (hãy tin tui, không phải tui lười đâu!) (tui là người đứng đắn như Tu vậy đó a!)
Khụ khụ, tui nói thật, tui có điều muốn thú nhận, đọc truyện này câu trong đầu tui nói nhiều nhất, ừm nó có thể hơi kém sang một... rất nhiều chút. Nói ra hơi mất mặt, chính là câu “Trời đậu, hai ông già này có để người ta sống nữa không?!!!” Tui cảm thấy tui rất muốn chửi thề rất nhiều lần rồi, cũng thật sự vừa lăn lộn cười đọc vừa chửi xối xả trong đầu, mà cuối cùng tui học hỏi idol Tán ca phải làm lưu manh giả trí thức, nên cuối cùng không chửi nữa, đi kiếm cách khác thể hiện sự kích cmn động của tui. (Nên thật ra nãy giờ tui nói cả đống vậy thật ra chỉ muốn khởi nghĩa chửi hai lão già thôi!) (Khụ, chủ nhà tui giỡn thôi, truyện thật sự rất hay, tui không kiềm được mới high thế <3)
Truyện này nó vốn đang vừa nghiêm túc vừa deep, hai ổng cứ lại bất chợt nhảy vào tung đường show ân ái với nhau ngay cả khi đoạn phó bản đánh nhau chơi game đồ, làm tui bẻ lái không kịp, tâm trạng đang deep cũng tan thành mây và khói thuốc lá đã bị tịch thu của Tu. Aizz có biết đứa ham vui hóng hint như tui khó khăn lắm mới hảo hảo nghiêm túc mà deep chính sự được, vậy mà liên tục có hai con người rắp tâm muốn phá bĩnh nghiêm túc mode của tui. Hai ông này thật là khiến người ta không thể không quắn quéo high tận nóc nhà rồi vật vã ngã lăn buột miệng thốt ra câu “yêu thương” phía trên của tui đó được mà!
Tui là một đứa hơi bị cuồng cụm từ thời gian mười năm, cái tryện này đâu đâu cũng muốn hố tui, nhất kích tất sát. Mỗi lần đi ngang qua một câu miêu tả mười năm thời gian, dù là đang nói vật đổi sao dời thế sự luân chuyển, hay đang nói mười năm như một trong ánh mắt người, hự hự thì tui bảo đảm đều sẽ trúng đạn mà quắn quéo lâu thật lâu a. Tên truyện Thập niên nhất mộng, vừa khéo chính là chủ đề của thuyền Tán Tu nói chung luôn. Câu chuyện bắt đầu từ hai người, cũng nên kết thúc bởi hai người. Vinh Quang a, vốn thế mới vui.
Trích một câu hát về cảnh giới lãng mạn thần thánh nhất trong lòng tui từ một bài hát tui siêu thích:
“Nắm lấy tay tớ, chúng ta cùng nhau mơ mộng.
Cùng cậu náo loạn cả thế giới này chính là ôn nhu của tớ.”
(Cái đuôi nhỏ - Điện Lưu Muội, Cát Vũ Tinh)