- Bình luận
- 145
- Số lượt thích
- 1,061
- Team
- Vi Thảo
- Fan não tàn của
- Đối Xứng
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả: 【伞修】(空间转载)-鱼忌余忌我的虞姬
Thể loại: Hướng nguyên tác, SE, ngược, hồi tưởng quá khứ.
CP: Tán Tu
Edit: Tô Mộc Tu
Beta: Tô Mộc Tu
Tình trạng: End
Summary: Nam Sơn Nam - một bài ca dao ngẫu nhiên được phát nơi đường lớn, lại tựa như một chiếc chìa khóa, mở ra chiếc hộp mang tên ký ức về một gia đình nhỏ ba người, về một chàng trai có đôi mắt biết cười, nhưng mãi mãi không thể mở ra lần nữa...
Đôi lời của editor: Vốn định làm một fic ngọt để mừng sinh nhật Tán ca, thế nhưng cuối cùng chỉ tìm được một đoản 800 chữ này, lại còn là ngược. Lúc post cái này tui cũng hơi phân vân, nhưng mà vì có người nói rằng quà quan trọng ở tấm lòng, cuối cùng vẫn là up lên cho mọi người đọc.
Tô Mộc Thu, chúc mừng sinh nhật ^^
.
(Tán Tu) (Không gian hồi tưởng)
Lần đầu tiên Diệp Tu nghe bài hát ấy là ở trên đường lớn, cửa hàng băng đĩa ven đường bày hai cái loa lớn chiếm đường.
Lúc Diệp Tu nghe rõ ca từ của câu hát đầu tiên, bước chân liền dừng một chút, sau đó miệng ngậm một điếu thuốc ngồi xổm ở lề đường nghe hết bài mới rời đi, khiến cho người qua đường đều liếc mắt nhìn.
"Người đứng dưới ánh nắng phương Nam, hoa tuyết tung bay. Tôi đứng trong đêm lạnh phương Bắc, bốn mùa như xuân."
Ngày ấy, hắn còn chưa quen biết hai anh em Tô Mộc Thu, lúc sau Tô Mộc Tranh mới kể khi ấy bọn họ đang ở tại một căn phòng nhỏ, chỉ cần phát ra tiếng động hơi lớn một chút liền có vô số bụi bặm ào ào rơi từ trên trần xuống. Thành phố H ở phía Nam, mùa hè ở trong phòng mà tưởng như đang đứng dưới một trận tuyết lớn. Đêm đông phương Bắc cực kỳ lạnh giá, nhà Diệp Tu ở thành phố B, trong căn phòng lớn hệ thống sưởi hoạt động rất tốt, ấm áp như xuân.
"Nếu còn kịp, trước khi trời tối tôi muốn quên đi ánh mắt người."
Đôi mắt của Tô Mộc Thu rất dễ nhìn, đuôi mắt dịu dàng khẽ nhếch lên, ánh mắt rực sáng tựa sao trời, luôn luôn hàm chứa ý cười ôn hòa mà giảo hoạt.
Diệp Tu nghĩ cả đời mình e rằng sẽ không bao giờ quên được đôi mắt ấy.
Thế nào vừa nhắm lại, liền cũng không mở ra nữa đây.
"Hắn không còn cùng ai bàn chuyện hòn đảo cô độc nữa, bởi trong lòng đã sớm hoang tàn quạnh quẽ."
Sau đó, Diệp Tu rất ít nói chuyện với người khác về Tô Mộc Thu, câu chuyện về một người bạn cực kỳ thân thiết cùng chơi Vinh Quang với hắn, đã chấm dứt từ khi người ấy ra đi.
"Trong lòng hắn chẳng còn hai chữ gia đình nữa."
Trong lòng Diệp Tu, chỉ có căn phòng nhỏ nơi hắn sống cùng với hai anh em Tô Mộc Thu mới thực sự là "nhà", rất nghèo khổ, rất lụp xụp nhưng có dấu ấn của người nhà.
Lúc sau, ở qua tiệm net Gia Thế, ký túc xá chiến đội Gia Thế, tiệm net Hưng Hân, ký túc xá chiến đội Hưng Hân, thế nhưng hắn thủy chung chỉ nghĩ về căn phòng cho thuê giá rẻ nho nhỏ ấy.
"Trở thành kẻ câm điếc chỉ biết tự dối lừa bản thân."
Diệp Tu kỳ thực rất muốn lừa gạt mình, Tô Mộc Thu không chết.
Vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười tám tươi đẹp.
"Hắn nói mọi lời khen tốt đẹp dành cho người, đều chẳng bằng lần đầu hai người gặp mặt."
Lần đầu tiên gặp Tô Mộc Thu, khi ấy Diệp Tu còn là một thiếu niên ngây thơ thuần khiết, gặp được anh em Tô Mộc Thu cũng đồng dạng hồn nhiên trong trẻo.
Khi ấy Tô Mộc Thu nhìn còn trẻ hơn bức hình trên bia mộ, từ lông mày đến ánh mắt, cả khuôn mặt đều toát lên nét ngây ngô phấn chấn của thiếu niên, còn có nụ cười ấm áp đặc trưng của anh.
"Thời gian cứ dần trôi xa khiến ta chẳng biết làm sao."
Thời gian trôi qua đầy bất đắc dĩ, Tô Mộc Thu lại vĩnh viễn dừng chân ở tuổi mười tám.
"Nếu như tất cả mặt đất nối liền, nguyện đi hết cả đời chỉ để ôm lấy người."
Từ Gia Thế đến Hưng Hân lại tới Nam Sơn, đường không dài, Diệp Tu lại đi rất lâu.
Đi cả đời, sau đó ở trong phần mộ ấm áp ôm lấy Tô Mộc Thu.
"Uống say rồi, giấc mộng của người, ngủ ngon."
Ngủ ngon, Tô Mộc Thu.
Ngủ ngon, giấc mộng của Tô Mộc Thu.
Diệp Tu sẽ giúp Tô Mộc Thu hoàn thành giấc mộng ấy.
"Suốt cả đời chìm trong một giấc mộng."
"Vừa tỉnh dậy đã hoang phí cả một đời."
Diệp Tu từng mơ một giấc mơ, nhưng năm mười bảy tuổi ấy tỉnh giấc, chỉ còn dư lại tiếng xe chói tai nặng nề cùng một vũng máu đỏ tươi lênh láng.
Diệp Tu hát đến đây đột nhiên ngừng lại, chỉ trầm mặc hút thuốc. Khói thuốc lượn lờ bay lên, mơ hồ có thể nhìn thấy sau làn khói trắng một gương mặt trẻ tuổi trên bia mộ.
Hắn cứ thế đứng dậy đi ra ngoài, đi rất chậm, rất mệt mỏi, như thể hát một bài hát phải dùng hết sức lực toàn thân.
Có tiếng hát mơ hồ khó phân biệt từ xa xa truyền tới.
"Nam Sơn có bia mộ."
Tác giả: 【伞修】(空间转载)-鱼忌余忌我的虞姬
Thể loại: Hướng nguyên tác, SE, ngược, hồi tưởng quá khứ.
CP: Tán Tu
Edit: Tô Mộc Tu
Beta: Tô Mộc Tu
Tình trạng: End
Summary: Nam Sơn Nam - một bài ca dao ngẫu nhiên được phát nơi đường lớn, lại tựa như một chiếc chìa khóa, mở ra chiếc hộp mang tên ký ức về một gia đình nhỏ ba người, về một chàng trai có đôi mắt biết cười, nhưng mãi mãi không thể mở ra lần nữa...
Đôi lời của editor: Vốn định làm một fic ngọt để mừng sinh nhật Tán ca, thế nhưng cuối cùng chỉ tìm được một đoản 800 chữ này, lại còn là ngược. Lúc post cái này tui cũng hơi phân vân, nhưng mà vì có người nói rằng quà quan trọng ở tấm lòng, cuối cùng vẫn là up lên cho mọi người đọc.
Tô Mộc Thu, chúc mừng sinh nhật ^^
.
(Tán Tu) (Không gian hồi tưởng)
Lần đầu tiên Diệp Tu nghe bài hát ấy là ở trên đường lớn, cửa hàng băng đĩa ven đường bày hai cái loa lớn chiếm đường.
Lúc Diệp Tu nghe rõ ca từ của câu hát đầu tiên, bước chân liền dừng một chút, sau đó miệng ngậm một điếu thuốc ngồi xổm ở lề đường nghe hết bài mới rời đi, khiến cho người qua đường đều liếc mắt nhìn.
"Người đứng dưới ánh nắng phương Nam, hoa tuyết tung bay. Tôi đứng trong đêm lạnh phương Bắc, bốn mùa như xuân."
Ngày ấy, hắn còn chưa quen biết hai anh em Tô Mộc Thu, lúc sau Tô Mộc Tranh mới kể khi ấy bọn họ đang ở tại một căn phòng nhỏ, chỉ cần phát ra tiếng động hơi lớn một chút liền có vô số bụi bặm ào ào rơi từ trên trần xuống. Thành phố H ở phía Nam, mùa hè ở trong phòng mà tưởng như đang đứng dưới một trận tuyết lớn. Đêm đông phương Bắc cực kỳ lạnh giá, nhà Diệp Tu ở thành phố B, trong căn phòng lớn hệ thống sưởi hoạt động rất tốt, ấm áp như xuân.
"Nếu còn kịp, trước khi trời tối tôi muốn quên đi ánh mắt người."
Đôi mắt của Tô Mộc Thu rất dễ nhìn, đuôi mắt dịu dàng khẽ nhếch lên, ánh mắt rực sáng tựa sao trời, luôn luôn hàm chứa ý cười ôn hòa mà giảo hoạt.
Diệp Tu nghĩ cả đời mình e rằng sẽ không bao giờ quên được đôi mắt ấy.
Thế nào vừa nhắm lại, liền cũng không mở ra nữa đây.
"Hắn không còn cùng ai bàn chuyện hòn đảo cô độc nữa, bởi trong lòng đã sớm hoang tàn quạnh quẽ."
Sau đó, Diệp Tu rất ít nói chuyện với người khác về Tô Mộc Thu, câu chuyện về một người bạn cực kỳ thân thiết cùng chơi Vinh Quang với hắn, đã chấm dứt từ khi người ấy ra đi.
"Trong lòng hắn chẳng còn hai chữ gia đình nữa."
Trong lòng Diệp Tu, chỉ có căn phòng nhỏ nơi hắn sống cùng với hai anh em Tô Mộc Thu mới thực sự là "nhà", rất nghèo khổ, rất lụp xụp nhưng có dấu ấn của người nhà.
Lúc sau, ở qua tiệm net Gia Thế, ký túc xá chiến đội Gia Thế, tiệm net Hưng Hân, ký túc xá chiến đội Hưng Hân, thế nhưng hắn thủy chung chỉ nghĩ về căn phòng cho thuê giá rẻ nho nhỏ ấy.
"Trở thành kẻ câm điếc chỉ biết tự dối lừa bản thân."
Diệp Tu kỳ thực rất muốn lừa gạt mình, Tô Mộc Thu không chết.
Vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười tám tươi đẹp.
"Hắn nói mọi lời khen tốt đẹp dành cho người, đều chẳng bằng lần đầu hai người gặp mặt."
Lần đầu tiên gặp Tô Mộc Thu, khi ấy Diệp Tu còn là một thiếu niên ngây thơ thuần khiết, gặp được anh em Tô Mộc Thu cũng đồng dạng hồn nhiên trong trẻo.
Khi ấy Tô Mộc Thu nhìn còn trẻ hơn bức hình trên bia mộ, từ lông mày đến ánh mắt, cả khuôn mặt đều toát lên nét ngây ngô phấn chấn của thiếu niên, còn có nụ cười ấm áp đặc trưng của anh.
"Thời gian cứ dần trôi xa khiến ta chẳng biết làm sao."
Thời gian trôi qua đầy bất đắc dĩ, Tô Mộc Thu lại vĩnh viễn dừng chân ở tuổi mười tám.
"Nếu như tất cả mặt đất nối liền, nguyện đi hết cả đời chỉ để ôm lấy người."
Từ Gia Thế đến Hưng Hân lại tới Nam Sơn, đường không dài, Diệp Tu lại đi rất lâu.
Đi cả đời, sau đó ở trong phần mộ ấm áp ôm lấy Tô Mộc Thu.
"Uống say rồi, giấc mộng của người, ngủ ngon."
Ngủ ngon, Tô Mộc Thu.
Ngủ ngon, giấc mộng của Tô Mộc Thu.
Diệp Tu sẽ giúp Tô Mộc Thu hoàn thành giấc mộng ấy.
"Suốt cả đời chìm trong một giấc mộng."
"Vừa tỉnh dậy đã hoang phí cả một đời."
Diệp Tu từng mơ một giấc mơ, nhưng năm mười bảy tuổi ấy tỉnh giấc, chỉ còn dư lại tiếng xe chói tai nặng nề cùng một vũng máu đỏ tươi lênh láng.
Diệp Tu hát đến đây đột nhiên ngừng lại, chỉ trầm mặc hút thuốc. Khói thuốc lượn lờ bay lên, mơ hồ có thể nhìn thấy sau làn khói trắng một gương mặt trẻ tuổi trên bia mộ.
Hắn cứ thế đứng dậy đi ra ngoài, đi rất chậm, rất mệt mỏi, như thể hát một bài hát phải dùng hết sức lực toàn thân.
Có tiếng hát mơ hồ khó phân biệt từ xa xa truyền tới.
"Nam Sơn có bia mộ."
Last edited: