Hoàn [Phương Mạc] Ý niệm khó nói

Trúc 1m8

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Bình luận
30
Số lượt thích
243
Location
trong tim trương phó
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
kyaa trương phó
#1
ý nan bình.

tâm nguyện khó nói

- Tác giả: 一只透明蛋
- Editor: Trúc mét tám

- CP: Phương Mạc // Phương Duệ x Mạc Phàm
- Non!AU, hướng nguyên tác
(- Note: Chạy vội một chiếc fic cho sinh nhật bé mình cưng nhất Hưng Hân, căn bản vì vội nên thấy fic nào đầu tiên pick luôn fic đó rồi gõ một lèo đăng cho kịp ngày nên có thể có tí lỗi, có gì sai mai đọc lại rồi sửa sau)

---

01.

Mạc Phàm ngồi ở đầu giường, trước mặt cậu là một cái va li đựng đồ dùng hàng ngày, bên ngoài lớp vỏ màu đen có viết dòng chữ – Hưng Hân – Phương Duệ

Đồ vật trong đó không nhiều, thế nhưng căn bản đều là một cặp với đồ dùng của Mạc Phàm.

Chớp mắt đã giải nghệ được mười năm.

Hai người cứ như vậy nắm tay, cứ như vậy trải qua tuổi bốn mươi, bất cứ nghi thức gì rườm rà đều không có. Mỗi ngày trôi qua vừa long trọng, vừa tràn đầy nhiệt huyết.

Hôn ngủ ngon.

Ôm chào buổi sáng.

Cả căn phòng lúc nào cũng như tràn ngập tiếng cười.

Cậu còn nhớ như in khoảnh khắc Phương Duệ nhìn mình, trong mắt còn lờ mờ lóe lên ánh sáng: “Tiểu Mạc Tiểu Mạc, em có biết người ta thường nói nhân sinh có ba thứ không thể giấu diếm được, một là ốm đau, hai là bần cùng, còn lại là yêu thương. Nói thẳng ra thì có chút tầm thường, cơ mà… anh thực sự không giấu, mà em cũng đâu ngốc đến mức không nhận ra, phải không?”

Phương Duệ nở nụ cười, giả vờ ra vẻ xấu hổ: “Chết thật, hình như là anh lỡ thích em mất rồi, phải làm sao đây?”

Mạc Phàm ngẩng đầu nhìn Phương Duệ, trong lòng như bắn ra biết bao là pháo hoa lung linh đẹp mắt. Sau cùng chỉ dám dè chừng nhặt nhạnh từng ngọn lửa nhỏ, hỏi lại: “Không sao chứ?”

Câu trả lời chính là “Không sao chứ?”

Não Phương Duệ nhảy số ngay lập tức, hiểu là Mạc Phàm đã đồng ý rồi. Chỉ phân vân ở chỗ, hai người quan hệ thế này có vấn đề gì không.

Chỉ vậy mà thôi.


02.

Lí do hai người không thể ở bên nhau rất nhiều, mà lí do ở bên nhau chỉ đọng lại trong mỗi chữ yêu.

Phương Duệ ngày nào cũng lải nhải bên tai Mạc Phàm mấy câu hát, “Anh muốn dẫn em đến Thổ Nhĩ Kì lãng mạn, sau đó là Tokyo và Paris…”

Mạc Phàm nghe được chỉ cười khẽ. Phương Duệ thấy biểu hiện đó liền ôm chầm lấy cổ người nọ, cúi đầu thủ thỉ: “Nè nè em muốn đi đâu trước đây? Nói với anh, anh liền thu xếp!!”

Mạc Phàm bị ôm đến thoải mái, muốn nói “Cứ đi vào tim nhau trước đã”. Bất quá mấy tâm tình đường mật như vậy cậu vốn dĩ không thể nói nên lời, đành dùng tay đấm mấy phát vào ngực ai kia.

Phương Duệ dường như đã tu luyện đến mức có thể hiểu hết ý nghĩa trong các hành động của Mạc Phàm, vừa cười hì hì vừa nói: “Chẳng phải đã sớm bước vào từ lâu rồi sao?”


03.

Quan hệ của bọn họ không có chút gì phải giấu diếm, thẳng thắn dứt khoát, người trong giới ai cũng biết cả rồi. Hai người cũng không quản thiên hạ biết chuyện có lời qua tiếng lại thế nào, yêu thích chính là yêu thích thôi.

Cả hai mua nhà ở Thượng Lâm Uyển, cách Hưng Hân một quãng không xa, nói là sau này có giải nghệ thì qua đấy sống, chứ cứ ăn dầm nằm dề ở quán net hẳn sẽ bị đám cẩu độc thân nào đó nhìn bằng ánh mắt thù hận cho xem. Thỉnh thoảng có chuyện gì cũng dễ dàng quay về góp vui, đằng nào cũng mang danh anh em xương máu ngày đó từng chinh chiến bên nhau.

Áp lực từ ngoại giới đối với bọn họ không nhiều, ngược lại một thời gian sau còn là đề tài tuyên dương, đại loại là: “Mấy người xem, hai thằng nhóc đó thế mà vẫn sống rất tốt.”

“Tam niên chi dương, thất niên chi thống”, cái làm khó nhất vẫn là lời đồn. Bọn họ, dùng hành động thực tế để đập tan miệng lưỡi nhân gian.

Mạc Phàm chỉ thấy thời gian trôi nhanh như vậy, chớp mắt một cái, chỉ sợ cả đời này ở bên nhau vẫn chưa đủ dài.


04.

Phương Duệ cùng Mạc Phàm giải nghệ cùng một năm, lúc đó cũng chỉ là quá thời gian lập nghiệp trung bình so với người bình thường một chút. Căn bản, tuyển thủ thì ở trên sân đấu được bao lâu?

Bọn họ còn buông lời đùa cợt, cuối cùng cũng có thời gian thực hiện mấy điều trong câu hát kia rồi.

Máy bay cất cánh, giống như muốn xuyên qua mặt trời nóng bỏng sáng rực một vùng. Mạc Phàm bị ánh sáng kia làm cho chói tới mức không mở mắt được, bỗng chốc muốn nắm lấy tay người nọ. Máy bay trong nháy mắt mất khống chế lao xuống, hình ảnh như ngọn đèn kéo quân thoáng chốc xẹt qua đại não. Rằng Phương Duệ của ngày hôm đó trong đáy mắt lóe lên ánh sáng nhạt mờ, cười đến là rạng rỡ:

“Chết thật, hình như là anh lỡ thích em mất rồi, phải làm sao đây?”


05.

Thời điểm ánh mặt trời tràn vào cửa sổ, câu trả lời còn chưa kịp bật ra, ảo cảnh đã vội biến mất. Lúc bấy giờ mới biết chỉ là mơ.

Mạc Phàm đếm không nổi mình đã mơ thấy cảnh này bao nhiêu lần. Người ta thường nói mơ chính là trái với sự thật, vậy mà cậu lại một mực tin vào giấc mộng này.

Phương Duệ xỏ giày Tây, đứng thử quần áo trước gương: “Tiểu Mạc, nhìn qua đây chút xem anh có đẹp trai không?”

Mạc Phàm muốn bảo mình đã mơ một giấc mộng thật dài, giống như cả cuộc đời vừa vội vã chạy qua trong mơ như một cuộn phim chiếu lại. Còn muốn nói, mơ đẹp quá tỉnh dậy sẽ thấy thất vọng có đúng không. Chỉ phải tội, cậu không quen bày tỏ mấy điều thế này, suy đi tính lại, chỉ biết đáp: “Ừm, đẹp trai.”

Nhạc đệm cho lễ cưới vang lên, lời bài hát vẫn là: “Anh muốn dẫn em đến Thổ Nhĩ Kì lãng mạn, sau đó…”

Phương Duệ dạo gần đây cứ nghe đi nghe lại bài này, chẳng trách mà mơ tới.


06.

Đám cưới vừa đặc biệt vừa bí ẩn, “Này giống như một đoạn tình cảm không dễ thừa nhận, nhưng yêu thích chính là yêu thích thôi, chẳng có vấn đề gì.”

Phương Duệ cầm micro nói như thế, bên cạnh là một người con trai đi đôi giày Tây giống hệt. Tiếp theo đó, hai người ôm nhau.

Và rồi hôn môi.


00.

Mạc Phàm ngồi ở đầu giường, trước mặt cậu là một cái va li đựng đồ dùng hàng ngày, bên ngoài lớp vỏ màu đen có viết dòng chữ – Hưng Hân – Phương Duệ

Phương Duệ chưa từng dùng những món đồ này, thậm chí còn chưa biết đến sự hiện diện của chúng. Chỉ là Mạc Phàm hơi kì cục xíu, cậu không muốn phiền hà gì. Vốn dĩ nếu có một ngày như vậy xảy ra, chính mình có thể tự đưa chúng nó cho người kia.

Mạc Phàm nghiêng đầu, thầm nghĩ, đây hẳn là lần cuối cùng mơ mấy điều viễn tưởng kiểu đó đi.

Cứ vậy mà tự ôm trong mình một ảo vọng, rồi nó cứ lớn lên mãi, giống như sẽ có thể bên nhau sống hết một đời.
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Lão Duệ bình thường lầy lội lưu manh như thế mà khi yêu nhau thật sự cứ như một tên lãng tử đa tìn, bướng bỉnh như đứa trẻ, yêu thích ca hát du lãm, muốn cùng người mình yêu bay dạo tới vùng trời Thổ Nhĩ Kỳ lãng mạn.

Tiểu Mạc bình thường ngại ngùng lãnh mạc như thế, đến khi yêu nhau cũng trở nên hào hứng, làm nũng, tràn ngập niềm vui và hy vọng với mỗi một chuyện, mỗi một đoạn thời gian trải qua với người ấy.

Tình yêu thật sự là thứ kỳ diệu, có thể khiến người ta thay đổi trở thành những tên ngốc, cũng trở thành những nhạc sĩ thiên tài.

Khoác lên tây trang đẹp trai nhất, chân đóng giầy da đường hoàng, chúng ta cùng nhau bước vào lễ đường, cũng bước vào tương lai bình phàm mà lãng mạn.

Quả thật như lời Duệ ca nói, sớm đã đi vào tâm của nhau.

Trong đường có miểng, trong miểng có đường.

Trong ký ức có cậu ấy, trong sinh mạng vẫn còn tiếng ca.
 

Bình luận bằng Facebook