- Bình luận
- 473
- Số lượt thích
- 2,954
- Team
- Khác
- Fan não tàn của
- Tô Mộc Thu
[Short Fic TCCT] Gió Thổi Ngang Đồng
Pairing: Lâm Phương
Author: earthnut3@lofter (fic gốc)
Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com
Pairing: Lâm Phương
Author: earthnut3@lofter (fic gốc)
Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com
Editor: Trang Hoàng
Tình trạng: Đã hoàn
Permission: Mình không sở hữu bất kỳ điều gì của fanfic này, từ nhân vật cho tới tình tiết
Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.Tình trạng: Đã hoàn
Permission: Mình không sở hữu bất kỳ điều gì của fanfic này, từ nhân vật cho tới tình tiết
Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả.
Vốn fic này được earthnut3 viết cho sinh nhật Lâm đội, giờ lấy về làm cho sinh nhật Phương Duệ đại đại, kể ra cũng không tệ ha
Một.
Mùa giải thứ tám Lâm Kính Ngôn rời Hô Khiếu, khi ấy kiếp sống chuyên nghiệp của anh cũng đạt mốc sáu năm.
Người khác khi nhắc tới chuyện này đều ra điều tiếc hận mà nói đúng là do tuổi tác sinh lão bệnh tử quả không tránh được vừa vặn kiếm được cái cớ cứu vãn danh dự thật tốt. Ngôi Sao Tụ Hội kết thúc vào một cuối tuần trong tiết đại hàn, vài ngọn đèn bên đường thưa thớt sáng, rọi lên lớp băng chưa tan. Bầu không khí Hô Khiếu năm ấy lạnh đến đòi mạng, năm mới chuyển trời, nhưng lại không phải trời đẹp.
Sau này cậu có tính toán gì không? Quản lý Hô Khiếu hỏi anh, ngữ ý không rõ nhưng cũng chẳng khó để đoán.
Tính toán gì, Lâm Kính Ngôn thậm chí từng nghĩ qua mấy câu như giữ vững vị trí của đội, nếu giành được quán quân thì càng tốt. Anh không phải dạng người quá điên cuồng, trường kỳ ổn định về sau cũng có chút an phận thủ thường. Bước ra khỏi phòng quản lý anh liền thấy Phương Duệ đang ngồi xổm ở cửa, tựa cằm lên đầu gối mà chơi game trên di động. Hắn nhìn thấy anh liền vội vàng đứng dậy, hỏi Đội trưởng anh ăn cơm không?
Lâm Kính Ngôn muốn nói không đói, cũng muốn trả lời một câu ăn rồi cho qua chuyện, nhưng không hiểu sao khi nhìn vào mắt Phương Duệ, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã biến thành một chữ “Ừ”.
Vậy để em mời anh. Phương Duệ gãi đầu, Ừm……… Thế anh muốn ăn cái chi?
Lâm Kính Ngôn bị hắn chọc cười, hơi cong khóe miệng, Sao tự dưng lại mời cơm anh?
Ách, Phương Duệ biến báo, Em vừa lên diễn đàn thấy hôm nay không ai hắc em cũng không ai hắc anh! Chúc mừng một phen!
Nói xong cảm thấy chỉ số IQ của mình thật muốn tụt quần, ây Lâm Kính Ngôn cười lên đúng là rất dịu dàng nha, còn đáp rất tốt nữa.
Phương Duệ mò mò túi quần sau mông, lấy ra thẻ thông hành của Hô Khiếu, vừa là thẻ cơm vừa để qua cửa. Trên có in một tấm hình, chụp từ bốn năm trước, khi hắn 17 tuổi. Hồi đó đang thịnh hành kiểu để mái chéo, hắn cũng theo phong trào mà cắt một cái, giờ nhìn lại hình thấy hơi ngố thật. Năm thứ năm hắn có dán thêm một hình Đường Tam Đả lên cái thẻ ấy, xong bị Lâm Kính Ngôn ép gỡ ra.
Cho em đổi cái ảnh đi đội trưởng. Phương Duệ làm bộ đáng thương mà nói, cái này nhìn không có gì đẹp hết trơn á.
Không đẹp thật à? Lâm Kính Ngôn hơi liếc mắt nhìn, chậm rãi nói. Thẻ vào cửa rồi lại thẻ xe bus, rồi cả thẻ đội viên Hô Khiếu, lộn xộn đến không thể tin được.
Phương Duệ cúi đầu, ậm ừ một tiếng, dùng móng tay cạo cạo vết dán cũ. Lâm Kính Ngôn cầm lấy tay hắn, không cho cạo.
Tay phải anh hơi siết lấy tay hắn. Anh nói, móng tay cũng là một phần bàn tay, đừng cố sức, hỏng mất.
Hai.
Phương Duệ vào Hô Khiếu chưa được bao lâu, Lâm Kính Ngôn liền mang hắn đi cắt mái.
Từng này tuổi đầu đã hư, nếu không phải có Lam Vũ quản, nhóc này có khi đã chạy đi làm hẳn một quả đầu mào gà nhuộm tím rồi.
Phương Duệ nhắm mắt, sợ sệt theo sát thợ cắt tóc nói, Cháu biết cháu đẹp trai, bác đừng cắt mất tai cháu nha.
Thợ cắt tóc này mở tiệm trước cửa Hô Khiếu mấy năm có lẻ rồi, tay cầm kéo hỏi Lâm Kính Ngôn, Lâm đội, đây là át chủ bài mới của nhà cậu à?
Phương Duệ vốn đang nhắm chặt mắt, nghe được câu này liền hé một con ra nhìn Lâm Kính Ngôn, Ý?
Vâng, Lâm Kính Ngôn cười cười đáp, Bác cẩn thận dùm cháu, chẳng may cắt phải tai có hơi không tốt, Lam Vũ lại bị nói huấn luyện ra một người tay tàn một người tai tàn.
Đừng đùa vậy nha đội trưởng, Phương Duệ run rẩy nói, Em còn đang thanh xuân mơn mởn như này, không muốn thành tai tàn đâu.
Cắt tóc xong, Phương Duệ cảm thấy đặc biệt lạnh, lỗ tai với gáy đều lộ ra, nhất là tóc mái giờ vừa mỏng vừa ngắn, nhìn rõ cả hai mắt.
Được đấy, Lâm Kính Ngôn nói, Trông gọn gàng, đẹp hơn hẳn lúc trước.
Kỳ thực ngay từ hôm đón hắn về Hô Khiếu, Lâm Kính Ngôn đã nghĩ Phương Duệ rất đẹp. Cậu nhóc mặc đồng phục Lam Vũ, lưng đeo một ba lô nho nhỏ, núp sau một cây cột. Anh cũng không giục, chỉ nhìn hắn lén lén lút lút mà ló đầu ra.
Đúng là đón em đi thật nha. Cậu nhỏ yên tâm vỗ ngực một cái, Tốt quá.
Sao? Lâm Kính Ngôn dẫn hắn ra khỏi trại huấn luyện, Tưởng tôi gạt cậu?
Vâng. Phương Duệ đi theo anh, cười đến hai mắt cũng cong cong, Em còn nghĩ là mơ đâu.
Mơ đẹp không?
Đẹp. Phương Duệ đáp, Ây da, em từ trước đã thần tượng anh lắm luôn. Đường Tam Đả, đệ nhất lưu manh!
Sau đó hắn theo sát Lâm Kính Ngôn, vô cùng phấn khích mà kể lại hành trình fanboy của mình. Cũng may Ngôi Sao Tụ Hội lần đầu tiên ấy cũng là năm hắn tham gia vòng khiêu chiến, may mắn thế nào đánh bậy đánh bạ vài chiêu cũng được Phương Thế Kính nhặt về Lam Vũ. Càng không ngờ chỉ số luck bạo phát, còn đến được tận Hô Khiếu.
Lâm Kính Ngôn đưa hắn ra tới cửa, hỏi có muốn nhìn lại lần cuối không?
Vậy chụp cái ảnh đi. Phương Duệ đàng hoàng nghiêm chỉnh đứng ở cửa trại huấn luyện, Là lần cuối rồi.
Lâm Kính Ngôn cầm máy chụp. Phương Duệ đột nhiên nói, Lâm đội anh cũng tới đây đi, đi một chuyến xa như vậy, chụp chung một lần làm kỷ niệm. Rất nhiều fan đến trại huấn luyện chụp ảnh á, có người còn nổi tiếng nữa cơ.
Nói đến đặc biệt tự hào.
Lâm Kính Ngôn đáp thôi tôi không cần, lớn như này rồi còn selfie, tôi cũng ngại.
Đừng ngại chứ. Ba lô nhỏ trên vai Phương Duệ rung rung. Anh lại đây, em chụp cho, anh cười là được ——!
Màn trập vang lên một tiếng xạch, Lâm Kính Ngôn nói cậu ấn nhanh như vậy, tôi còn chưa kịp cười đâu.
Đẹp lắm nha. Phương Duệ nghiêm túc xem ảnh, Siêu soái luôn Lâm đội, trông vô cùng mạnh mẽ, ra dáng tuổi trẻ tài cao lắm luôn.
Tấm hình kia về sau không biết để ở đâu, không tìm lại được nữa. May mà họ còn rất nhiều hình chụp chung khác. Mùa giải thứ tư, Phương Duệ theo chân Lâm Kính Ngôn đi thi đấu. Hắn chưa được lên đâu, chỉ ở dưới mà điên cuồng gào thét Hô Khiếu cố lên Hô Khiếu tất thắng! Thua người không thua trận!
Khi đánh Lam Vũ gặp lại Dụ Văn Châu với Hoàng Thiếu Thiên, hắn cũng không sợ sệt, thẳng mặt đối mặt phun lời rác rưởi.
Mùa giải sau sẽ ra mắt? Dụ Văn Châu cười hỏi, Phương Duệ so với họ vẫn nhỏ hơn một tuổi. Phương Duệ lập tức ha ha đáp lời, Sợ chưa? Giờ nhận thua vẫn còn kịp nhe!
Dụ Văn Châu đáp Không, xong lại hỏi, Cậu không chơi lưu manh?
Phương Duệ sợ đến biến sắc, suýt nữa là buột miệng hỏi sao ông biết. Dụ Văn Châu cũng không ngại nói với hắn, Tôi thấy Hô Khiếu không có ý định làm thêm một tài khoản lưu manh, cũng thấy cậu không định làm Lâm Kính Ngôn giải nghệ.
Đội trưởng tụi tui vẫn đánh tốt nha. Phương Duệ vội vàng nói, như sợ người ta khinh địch, Tui thấy ảnh vẫn có thể đánh thêm bảy năm tám năm chín năm mười năm nữa, mà tui thì không muốn làm thái tử cả đời… Ây da, nói thế nào ta… Dù sao thì…
Để tôi đoán thử xem. Dụ Văn Châu ngẫm nghĩ, Cậu không thích chơi cận chiến, nên chắc chắn sẽ chọn nghề tay dài. Cậu cũng không phải dạng chơi lại nghề cũ, nên sẽ không là khí công sư. Hơn nữa, cùng lưu manh hợp tác thì…
Thôi thôi thôi. Phương Duệ hận không thể xông lên bịt miệng Dụ Văn Châu lại.
Lâm Kính Ngôn cùng đồng đội nói chuyện xong liền đi tới chỗ Dụ Văn Châu nói, Đánh được lắm.
Phương Duệ trốn ra sau lưng Lâm Kính Ngôn, ồm ồm giọng mà nói, Anh xem nó có giống con nhà người ta không cơ chứ.
Làm sao thế? Lâm Kính Ngôn cười cười, quay sang nói với Dụ Văn Châu, Đội phó nhà chúng tôi không hiểu quy củ, cậu đừng để ý.
Dựa vào cái gì chứ? Phương Duệ lập tức nhảy ra, Em với tên đó không phải ngang hàng sao?
Rõ ràng chỉ kém có một tuổi, sao mình lại như trẻ con lũn cũn đi theo đội trưởng chứ?
Sau đó nhớ lại câu Lâm Kính Ngôn vừa nói, lập tức biến đỏ mặt, đội phó – nhà chúng ta?
Dụ Văn Châu chìa tay, Vẫn chưa kịp chào hỏi qua, đội phó.
Ấy ấy ấy. Phương Duệ nắm lấy tay đối phương, Chào Dụ đội. Chậc chậc chậc, nhìn khí chất người ta đi, mình muốn học cũng không được…
Dụ Văn Châu chào tạm biệt một câu rồi đi. Phương Duệ tức khắc quay ngoắt đầu lại, Anh vừa rồi mới kêu em là gì cơ?
Đội phó. Lâm Kính Ngôn chậm rãi nói, Sao? Chê không đủ? Muốn tạo phản trèo lên ngôi đội trưởng?
Không không không đương nhiên là không. Phương Duệ lắc đầu quầy quậy, cười hì hì nói. Em rất vui.
Muốn làm đội trưởng vẫn còn sớm. Lâm Kính Ngôn nói, Đợi thêm vài năm, anh giải nghệ rồi nói sau.
Vâng. Phương Duệ lần này học ngoan ngoãn, gật đầu đáp, Đội trưởng, anh cứ yên tâm đi đội trưởng.
Lâm Kính Ngôn cười, Trước đợi anh đánh thêm vài năm nữa rồi lại nói.
-T.B.C-
Last edited: