10!"
"9!"
"8!"
"7!"
"6!"
HP Triều Tịch không còn nhiều. Khắp khán đài bỗng vang lên tiếng đếm ngược. Không biết bắt đầu từ đâu, tiếng đếm càng lúc càng lớn, càng đồng đều. HP Triều Tịch xuống đến 6%, cả nhà thi đấu đã cùng nhau đếm, trừ khu vực fan Ba Lẻ Một đang ôm mặt u sầu.
"5!" Mọi ánh mắt đổ dồn vào thanh máu Triều Tịch.
"4!" Mọi ánh mắt dõi theo từng hit đánh của Quân Mạc Tiếu.
"3!" Mọi người cùng tính sát thương.
"2!" Mọi người lại nhìn về HP Triều Tịch.
"1!" Quân Mạc Tiếu bổ thêm một hit! Chết đi ba! Trăm người như một, không ai ghét gì Bạch Thứ, nhưng lúc này, họ đều nhìn về Bạch Thứ như kẻ thù.
"0!" Tiếng hô đạt đến đỉnh điểm. Quân Mạc Tiếu chém một hit Rút Đao Trảm, máu theo lưỡi kiếm văng ra, tung tóe giữa trời. HP Triều Tịch 0%!
"37!" Sau 0 bỗng nhiên là 37! Không một ai cảm thấy kỳ dị, bởi tất cả mọi người đều đang chờ khoảnh khắc này.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Pháo bông thi nhau nổ vang khắp khán đài, bông giấy đủ mọi màu sắc bay lả tả đầy trời. Đó là chuẩn bị từ trước của fanclub Hưng Hân. Họ bố trí người cầm pháo bông ngồi thành một vòng lớn để cả nhà thi đấu có thể cùng ăn mừng. Thậm chí trên khán đài dành cho fan đội khách Ba Lẻ Một, không biết vì sao cũng có gian tế trà trộn, bắn được một phát pháo hoa rồi tịt, chắc đã bị fan Ba Lẻ Một diệt khẩu.
"37!" Giữa cả trời pháo bông, giữa những tiếng gào thét điên cuồng của fan Hưng Hân, nước mắt Trần Quả rơi xuống. Diệp Tu thật sự làm được rồi! Từ một quản lý net ca đêm, hắn dốc lòng thành lập chiến đội Hưng Hân, tự tay đánh đổ Gia Thế mình đã chiến cho hơn bảy năm ròng, quay về sàn đấu này, và lập nên một kỷ lục. Một kỷ lục kinh người, có lẽ từ đây về sau sẽ không ai vượt qua nổi. Hắn lấy tên thật của mình, vĩnh viễn khắc lên mảnh đất Vinh Quang nhiệt huyết cháy bỏng.
"Thật mạnh mẽ!" Trần Quả lau nước mắt.
"Phải!" No limit như Ngụy Sâm cũng không đùa cợt. Hắn chỉ đáp Trần Quả bằng một câu đầy cảm khái. Phải! Thật sự quá mạnh, thằng khốn này sao mạnh đến vậy chứ? Không lẽ nó còn mạnh hơn cả mười năm trước?
"Đíu phải con người!" Phương Duệ mắng, "Kêu tuyển thủ đời sau tính sao? Kỷ lục gì mạnh tới mức mắc ói!"
"Muốn vượt qua, chỉ có thể thắng liên tiếp 38 trận nhỉ?" Đường Nhu vẫn nhìn thấy tia hi vọng mỏng manh.
"Lão đại uy vũ! Lão đại bá khí!" Bánh Bao gào.
"Không hổ là tiền bối." Kiều Nhất Phàm nói.
"Phục ghê luôn, cả đời em cũng khỏi mơ." La Tập nói.
"Là đội trưởng chúng ta đấy ư?" Xuất thân fan Bá Đồ, An Văn Dật khó thể nào quá thích Diệp Tu, nhưng giờ khác rồi, giờ cậu sắp đổi hộ khẩu fan rồi.
"..." Tuy không lên tiếng, ánh mắt Mạc Phàm vẫn tràn đầy thán phục khó giấu.
Còn một người cũng không lên tiếng, đó là Tô Mộc Tranh. Cô biết tường tận mọi gian khổ của Diệp Tu suốt hơn hai năm qua. Cô biết hắn điên cuồng đắp nên kỷ lục thắng không chỉ vì bản thân, mà còn vì một lòng ký thác. Quân Mạc Tiếu, tấm thẻ tài khoản ấy vốn thuộc về một người khác. Hắn lẽ ra sẽ tung hoành, sẽ đánh đâu thắng đó dưới tay người nọ. Nhưng tiếc thay, điều đó không thể trở thành hiện thực. Giờ đây Diệp Tu thay hắn đi suốt hành trình mùa giải, cầm trong tay Quân Mạc Tiếu, để lại kỷ lục vĩnh viễn không thể phai mờ. Người ta có thể không biết đến tên hắn, nhưng Quân Mạc Tiếu, nhân vật do hắn tạo nên, sẽ mãi mãi lưu danh sử sách Vinh Quang.
Tốt quá. Thật sự tốt quá.
Tô Mộc Tranh đứng dậy vỗ tay. Cô không khóc, bởi cô chưa bao giờ không tin tưởng Diệp Tu.
Anh nói anh sẽ trở về, thế là anh trở về.
Anh nói anh sẽ chỉ thắng không bại, thế là anh thắng 37 trận không bại.
Anh nói mùa giải này phải đoạt quán quân, Tô Mộc Tranh tin tưởng quán quân sẽ thuộc về Hưng Hân.