Không biết do tui high quá hay sao mà thấy chương này vừa dài vừa phê ử ử ử
Ủa Diệp Thần anh mượn mặt Dụ đội nhà bọn tui đi dạy trẻ con, đã hỏi qua ý kiến bản quyền Lam Vũ nhà tụi tui chưaaaaaa? Hổng cho hổng cho hổng cho Hưng Hân mượn đâu, lêu lêu lêu bo xì! *nhanh chân ôm Dụ đi giấu*
Khụ khụ, quay lại mode nói tiếng người nào.
Khúc Hưng Hân và Lam Vũ đứng xếp hai hàng chuẩn bị vào trận, tui thấy nó vừa chuyên nghiệp nghiêm túc, lại mang chút gì đó đủng đỉnh ung dung của trận đấu giữa những vị cao thủ hàng đầu thân kinh bách chiến, thật epic khỏi tả!
*cào tường* Chương này gặp được ba tình yêu của đời tui. Tình yêu số một siêu lịch thiệp, đối thủ giở trò vô sỉ cũng đúng lễ mỉm cười cho phải phép, trước khi đi còn chào một tiếng.
Tình yêu số hai vẫn năng (tăng) nổ (động) như mọi khi, đội trưởng nhà mình không so lời rác rưởi thì mình so thế, ủa sợ gì nhau bạn?
Tình yêu số ba có họ tên đẹp, Tống Hiểu, siêu có văn hoá. Quất thêm cái biệt danh đẹp nữa, “Quý ngài then chốt”, tui xỉu đây đừng ai cản tui!!!
Cái hình lấp lánh lung linh rung rinh lòng thiếu nữ
Hai anh đẹp trai hai bên khí chất bùng nổ, bất động thanh sắc gặp nguy không loạn. À ừm, còn anh tóc vàng mắt to Bambi chen vào giữa cướp ống kính tự M là ai, tui không quen...
Lam Vũ quán quân! Chiến!!!
#lấy chồng phải lấy người như Dụ đội
#gả chồng phải gả sang Lam Vũ
#Lam Vũ nhà tui ngầu thiên hạ vô địch thủ