Tôi Đang Hôn Cậu Kìa
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả: Mạc Hoa
CP: Song Hoa
Là một truyện trong series khánh sinh Tôn Triết Bình 2017
Giới thiệu của editor: Không như cái tên, trực nam có thể yên tâm đọc. Nó hường lắm và không có R15 đâu, hãy đọc để biết cách hốt crush.
#thả_thính_như_Tôn_Triết_Bình
Chú: Cách dịch đồng nhân của Lá rất là điên. Thỉnh nhiều tha thứ.
Truyện này không phải giả thiết theo nguyên tác, nhưng vẫn dùng game Vinh Quang làm bối cảnh
1.
Bách Hoa Liễu Loạn ngồi trên chỗ cao nhất của đỉnh tháp, rất có mùi vị nhìn xuống chúng sinh.
Dưới chân ầm hết cả ĩ, hoạt động thất tịch mới mở, vừa bảo trì xong máy chủ liền đông nghẹt, cẩu nam nữ, cẩu nam nam, cẩu nữ nữ kết bè kết đảng nhồi vào quảng trường hoạt động, còn có vô số nam nữ độc thân muốn thừa cơ thoát ly tổ chức tự bày trận địa, treo giá chờ bán.
“Giống khu vực coi mắt ở quảng trường Nhân Dân.”
Hắn gõ ra một dòng chữ trên kênh công hội, lập tức gây ra phản ứng dữ dội.
“Nhị đương gia cũng đang làm nhiệm vụ??? Nhị đương gia có đối tượng từ khi nào?? Lão Đại biết không??”
“Đừng nói bậy! Nhị đương gia ở đâu ra đối tượng, nói bậy như thế sẽ khiến bao nhiêu em gái tan nát cõi lòng biết không!”
“Phó hội trưởng anh muốn làm nhiệm vụ lấy phần thưởng hoạt động hả, nếu kiếm không ra người làm chung thì tổ cái đội với em nè?”
“Lầu trên mới là nói nhảm, các em gái hội mình đã sớm tuyệt vọng với Nhị đương gia rồi được không, ai cũng không vượt qua nổi ngọn núi lão Đại cao vời vợi!”
“Là lầu trên của lầu trên!”
“Ế, vậy lão Đại đâu?”
“Đúng rồi a lão Đại đâu?”
“Lão Đại sao không đăng nhập?”
“A, hôm nay thất tịch a, lão đại có phải ra ngoài rồi không…”
“E rằng có người ngàn dặm…”
“Ồ…”
“À…”
“Nhị đương gia, nén bi thương a!”
…
Trương Giai Lạc ngồi trước máy tính giận đến muốn ném chuột.
Nhưng chuột là tuyệt đối không thể ném, hắn ngẫm nghĩ, bây giờ lựa chọn tốt nhất là nên đi đánh mấy trận, hành hung gà cho hả giận, chứ không phải ngồi đây nhìn các loại show ân ái.
Nói tới show ân ái, Bách Hoa Liễu Loạn cúi đầu, liền thấy một thằng ngốc X trong biển người sử dụng đạo cụ đặc biệt [ 999 đóa hoa hồng ], cánh hoa hồng phấn tung bay khắp trời, trong chớp mắt thành công đem một đám tài khoản có card đồ họa đang thoi thóp cho văng khỏi game, kênh chung và kênh thế giới lập tức rào rào mắng chửi, còn có người phát động treo săn thưởng, nhìn ra là người mới rồi còn đứng đó chàng chàng thiếp thiếp bỗng nhiên mất tiêu nửa kia.
Tiền treo thưởng không thấp, kỹ sư cơ giới phóng đạo cụ rất nhanh chết thảm dưới loạn quyền, văng ra trang bị đầy đất, bị tranh nhau lượm sạch.
Rõ ràng coi mắt đã sắp biến thành ẩu đả, Trương Giai Lạc cười đến không xong, lập tức muốn pm Lạc Hoa Lang Tạ kể lại tình huống lộn xộn này, nhưng khi chỉ chuột vào khung bạn tốt liền nhớ ra, hắn không online.
Không online không online không online… Không phải nói không có bạn gái sao???
Hắn “chậc” một tiếng, tháo tai nghe xuống, đứng dậy đi khỏi máy tính.
Ngày hè khổ ải, ve bảy ngày kêu chiều, càng kêu càng sức tàn lực kiệt, máy lạnh phát ra tiếng ù ù nho nhỏ, cửa kính bị nắng xuyên vào hong đến phát nóng, chiến đấu không ngừng với hơi lạnh bên trong, Trương Giai Lạc buồn bực ở trong phòng loanh quanh hai vòng, sau cùng nhàm chán ngã xuống giường, lấy gối che kín lỗ tai.
Nghỉ hè trước đây mình làm sao trôi qua nhỉ, hắn đột nhiên có chút mờ mịt nhớ lại, hồ bơi, sân bóng rổ, phòng học bổ túc, quầy đồ nướng, với lại —— ký ức lập tức ngắt quãng ở thời điểm tiếp xúc Vinh Quang.
Mê muội thất chí a, cổ nhân nói không sai. Hắn tức giận nghĩ, quay đầu nhìn màn hình máy tính.
Bách Hoa Liễu Loạn vẫn cô độc ngồi ở đỉnh tháp, quảng trường trong góc nhìn đã là đao quang huyết ảnh, đánh thành một đoàn, không còn đâu cảnh tượng bong bóng hoa hồng lúc nãy nữa.
Hắn quen với Lạc Hoa Lang Tạ, cũng là trong một trận hỗn chiến thế này.
Trương Giai Lạc lăn hai vòng trên giường, cuối cùng lấy di động ra, do dự một hồi, gửi tin nhắn cho Lạc Hoa Lang Tạ.
“Sao không lên game?”
2.
Tuy nói là quen nhau giữa một mảnh gió tanh mưa máu, Lạc Hoa Lang Tạ còn mười phần vô đạo đức canh xác hắn, hai người lại không trở thành kẻ thù, cư nhiên cho chúng nhân đều vỡ kính râm bắt đầu lăn lộn cùng nhau kiếm ăn, đầu tiên là cùng nhau quét phó bản quét đấu trường, sau đó cùng nhau ẩu đả dã chiến đánh ra tiếng tăm.
Hai người đều là nhân vật phong vân không ai không biết không ai không hiểu ở máy chủ thứ hai, cho nên khi công hội Bách Hoa Cốc thành lập, hệ thống thông báo nhảy ra trên kênh thế giới, vô số người liền đáp lại bằng dấu ba chấm và chấm than.
Bạn tốt A kịp thời quyết đoán, hẹn hắn gặp mặt ở Liệt Bình Quần Sơn.
“Tui đại biểu cho quần chúng nhân dân tới đây bát quái.”
Bách Hoa Liễu Loạn: “…”
Bách Hoa Liễu Loạn: “Hẹn ở chỗ này, tui tưởng ông muốn tui giúp các ông cướp boss.”
Bạn tốt A: “Chủ yếu là bên tui có người đánh cược một vũ khí tím, cá rằng ông kỳ thực là một em gái.”
Bách Hoa Liễu Loạn: “Kêu hắn đưa vũ khí tím ra.”
Bạn tốt A: “Chứng cứ đâu!!”
Bách Hoa Liễu Loạn: “Mic của tui trước giờ chưa hề tắt.”
Bạn tốt A: “Vậy lỡ như ông mở biến âm?”
Bách Hoa Liễu Loạn: “… Nói tui biết vì sao các ông lại có ý nghĩ này.”
Bạn tốt A: “Kỳ thực bọn tui cũng rất muốn giám định rằng Lạc Hoa Lang Tạ mới là em gái, nhưng lời này nói ra cảm giác lương tâm đau đau.”
Bách Hoa Liễu Loạn: “Không phải, vì sao trong hai người bọn tui phải có một người là em gái a?”
Bạn tốt A: “Hai ông mới lập công hội ha.”
Bách Hoa Liễu Loạn: “Phải a, Bách Hoa Cốc.”
Bạn tốt A: “Công hội hai ông hiện tại có mấy người.”
Bách Hoa Liễu Loạn: “Chỉ hai người bọn tui a.”
Bạn tốt A: “… Hai người các ông lập công hội, còn lấy ID ông làm tên, không cảm thấy có chỗ nào quái quái hả?”
Bách Hoa Liễu Loạn: “?”
Bạn tốt A: “Hai ông mới rồi có phải cũng đang đi chung không?”
Bách Hoa Liễu Loạn: “Phải a, tui tưởng ông kiếm tui cướp boss, anh ta cũng muốn qua giúp, nhưng bị tui đuổi đi đấu trường rồi.”
Bạn tốt A: “… Ông không có lúc nào không đi chung với hắn hả?”
Bách Hoa Liễu Loạn: “Có a, lúc anh ta không online, với lại lúc này nè?”
Bạn tốt A: “Hết rồi, hết lúc này rồi.”
Pháp sư nguyên tố trước mặt giơ một tay lên, chỉ tới cuối khe núi, một cuồng kiếm sĩ mới chuyển tống tới, đứng tại chỗ quan sát một phen, ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ.
Bách Hoa Liễu Loạn: “Aiz? Sao anh ta vẫn đến?”
Bạn tốt A: “… Bách Hoa tui nói ông nghe, tình huống của hai ông, tui thấy nhiều trong game rồi.”
Bách Hoa Liễu Loạn: “A?”
Bạn tốt A: “Giang hồ gọi là yêu nhau.”
Bách Hoa Liễu Loạn: “… Khoan đã…”
Bạn tốt A: “Aaa tui không muốn đứng đây làm chó FA!!!”
Nói xong giận dữ dùng giấy về thành.
“…”
Bách Hoa Liễu Loạn mờ mịt đứng tại chỗ, đến khi Lạc Hoa Lang Tạ nhảy đến trước người hắn.
“Không đánh boss?”
“Không có, à mà… anh là con gái hả?”
“…”
3.
Lạc Hoa Lang Tạ đương nhiên không phải con gái.
Nhưng dù là vậy, cách nói Lạc Hoa Lang Tạ và Bách Hoa Liễu Loạn kỳ thực là một đôi đã là truyền thuyết ở máy chủ thứ hai, còn không biết từ đâu ra một đám fanboy fangirl, hằng ngày đều tung hô trên kênh thế giới.
Lạc Hoa Lang Tạ không chút để tâm, nói: “Mặc họ đi.”
Nhưng Trương Giai Lạc vẫn có chút không dễ chịu, càng không dễ chịu càng cảm thấy có điểm không đúng, càng cảm thấy không đúng càng không dễ chịu, sau cùng đề nghị tuyển ít người vào công hội.
Lạc Hoa Lang Tạ ôm kiếm ngồi trên cửa thành, khá khó hiểu: “Chúng ta đánh nhau còn cần người giúp?”
“Sau này dù gì cũng phải đánh bản trăm người, với lại công hội chiến các kiểu…” Bách Hoa Liễu Loạn đứng bên cạnh hắn, vơ bậy vơ bạ nói, “Hơn nữa, có vài hoạt động cũng cần…”
Lạc Hoa Lang Tạ quay đầu liếc mắt nhìn hắn: “Được, cậu định đoạt.”
“Ô.”
Trương Giai Lạc ngồi trước máy tính, lại có chút do dự rồi, hắn mở danh sách công hội trống rỗng, chỉ có hai ID Lạc Hoa Lang Tạ và Bách Hoa Liễu Loạn sáng trưng xếp chung với nhau, chỗ này là không gian chỉ có hai người bọn họ, ngay cả kênh công hội cũng như kênh riêng của bọn họ, tuy rằng bọn họ thời gian dài luôn luôn ở chung, cơ hội đánh chữ giao lưu rất ít.
“Tui tùy tiện phát ra một tin,” Hắn nói, “Có người đến thì thu, không ai thì thôi.”
Lạc Hoa Lang Tạ cười một tiếng, nói: “Yên tâm, đảm bảo cậu có thể trở thành Nhị đương gia Hoa Quả Sơn.”
Nhị đương gia: “…”
Lạc Hoa Lang Tạ nói không sai, tin tuyển người hắn chỉ vừa phát ra, cửa sổ xin vào liền nhảy đầy màn hình, mà đường đường Đại đương gia cư nhiên lại chê phiền, để một câu “Lát nữa lên lại” lập tức log out, chỉ còn một mình Trương Giai Lạc tay chân luống cuống đối diện với mớ pm bát quái oanh tạc.
Chờ đến khi hắn chẳng dễ mà xử lý xong chuyện công hội, mới phát hiện Lạc Hoa Lang Tạ không biết khi nào đã đăng nhập, còn gửi tin nhắn cho hắn.
Trên màn hình hiện ra một dãy số.
Hắn cảm thấy mình có chút nghệch ra, pm lại: “Cái gì vậy?”
“Điện thoại tôi,” Lạc Hoa Lang Tạ trả lời, “Tôi ở Áo Khắc Thành, đến.”
Trương Giai Lạc trong khung chat gõ xuống một dòng chữ “Đưa số điện thoại cho tui làm gì”, ngẩn người nửa buổi, lại xóa đi.
Thật sự có gì đó không đúng, nhưng hắn lại mơ mơ hồ hồ có chút vui vẻ.
Dù hiện tại kênh công hội chen đầy người ồn ào ầm ĩ, hắn cũng không cần lẫn ở trong đó xa xôi đi kêu Lạc Hoa Lang Tạ, mà là lặng lẽ mò di động tới, cúi đầu, dùng thời gian rất dài, gửi một tin rất ngắn.
“Lưu số rồi, tui là Bách Hoa Liễu Loạn.”
4.
Lúc Trương Giai Lạc tỉnh lại, ánh nắng phủ kín gian phòng đã nhạt dần, bóng râm kéo dài trên mặt đất đan xen với vách tường. Hắn mơ màng ngồi dậy, mãi nửa ngày sau mới nhớ ra mình đang gửi tin nhắn, chưa chờ đến trả lời đã ngủ mất.
Đúng rồi, tin nhắn.
Hắn lập tức tỉnh hẳn, chụp lấy di động bên gối.
“Đang đi ăn ở ngoài, về nhà lên liền.”
“Về rồi, cậu đang treo máy?”
“Tôi chờ cậu.”
Chờ tui làm gì? Trương Giai Lạc sờ sờ mặt, ngủ quá lâu, tựa hồ có chút nóng nóng.
Hắn về trên máy, góc nhìn vẫn là quảng trường hoạt động, chỉ bất quá đại chiến cuối cùng đã ngừng, khôi phục trở lại cảnh tượng vui vẻ hớn hở, mà Bách Hoa Liễu Loạn cũng đã không còn cô độc nhìn xuống chúng sinh.
“Dậy rồi?” Lạc Hoa Lang Tạ nói.
Trong tai nghe đột nhiên truyền đến giọng nói, Trương Giai Lạc hoảng hồn nhảy dựng, cổ tay giật một cái, Bách Hoa Liễu Loạn suýt nữa từ đỉnh tháp té xuống, chẳng dễ mới giữ vững được.
“Sao anh cũng leo lên đây.” Hắn xoay người, nhìn Lạc Hoa Lang Tạ.
“Đăng nhập liền đến,” Lạc Hoa Lang Tạ nói, “Đoán được cậu đang ở đây.”
Hắn lập tức nói: “Kỳ thực tui cũng không phải quá muốn làm nhiệm vụ này, chỉ tới coi náo nhiệt chút thôi, đúng rồi, hồi chiều còn đánh nhau ầm ĩ, suýt nữa cười chết tui, một đứa…”
Lạc Hoa Lang Tạ ngắt lời hắn: “Tôi muốn làm nhiệm vụ này.”
Trương Giai Lạc “A?” một tiếng, ngẩn người trước màn hình.
“Tui tưởng anh không hứng thú chứ, cả chiều đều không online.”
“Lúc trưa ra ngoài ăn, về có hơi trễ.”
“Ô…” Trương Giai Lạc kéo dài giọng, “Trời nóng thế này còn đi ăn, bạn gái đến à?”
“Không có bạn gái, không phải từng nói với cậu rồi?” Lạc Hoa Lang Tạ nói, “Hôm nay là sinh nhật tôi, mời mấy anh em ăn một bữa.”
Bách Hoa Liễu Loạn: “…”
Bách Hoa Liễu Loạn: “???!!!”
Trương Giai Lạc chấn kinh: “Tui không biết?? Sao anh không nói sớm??”
Lạc Hoa Lang Tạ nhàn nhạt nói: “Tôi chưa nói à?”
“Chưa!!” Trương Giai Lạc mười phần nổi điên, “Hồi tháng ba qua xong sinh nhật tui, tui hỏi anh khi nào sinh nhật, kết quả anh nói còn xa, đến lúc đó tính!”
“Ồ.”
“Ồ cái rắm a!” Trương Giai Lạc thống khổ nói, “Bây giờ tui chạy đi chợ đen kiếm cái vũ khí cam cho anh kịp không?”
Lạc Hoa Lang Tạ cười mấy tiếng, nói: “Cái hiện tại tôi đang cầm rất tốt, không muốn đổi.”
“Vậy…”
“Phần thưởng hoạt động lần này là gì?” Lạc Hoa Lang Tạ hỏi.
“Tiền, nguyên liệu, kinh nghiệm, một cặp vũ khí đôi cấp tím,” Trương Giai Lạc nghĩ nghĩ, “Ô, còn có một đôi nhẫn có đặc hiệu, không có thuộc tính, nhưng hai người cùng trang bị lên có thể… Ờ, có thể kích hoạt động tác hôn nhau.”
“Vậy lấy cái này đi.”
“Cái gì??”
“Quà sinh nhật,” Lạc Hoa Lang Tạ nói, “Nhẫn.”
5.
Sinh nhật Trương Giai Lạc là tháng hai, khi đó hắn muốn một món vũ khí tím thuộc tính chẳng ra sao nhưng vẻ ngoài đẹp mắt, vốn là tỷ lệ rớt không thấp, nhưng lần đó không biết có chuyện gì, tay đen mở hoài không ra, Lạc Hoa Lang Tạ cùng hắn quét phó bản ròng rã một ngày, quét đến bản thân Trương Giai Lạc cũng muốn nôn.
“Rao thế giới mua một cái cho xong.” Bách Hoa Liễu Loạn tư thế nhận mệnh ngồi ở cửa phó bản.
“Trước đó không phải cậu nói nhất định muốn tự đánh ra?” Lạc Hoa Lang Tạ buồn cười nói.
“… Tui sắp ói rồi,” Hắn nói, “Quỷ mới biết tỷ lệ rớt này bị cái gì, anh nói có thể báo bug không a?”
“Vậy OK.”
Lạc Hoa Lang Tạ nói xong lời này liền thoát đội, không đợi Trương Giai Lạc kịp phản ứng, đã một mình vào phó bản.
“Anh làm gì vậy?” Trương Giai Lạc vội vàng gửi tin.
Đối phương không trả lời, hắn vểnh vểnh môi, chỉ đành để Bách Hoa Liễu Loạn tiếp tục một mình lẻ loi hiu quạnh ngồi cửa phó bản, trong lúc đó không ít người đi ngang qua, đều không nhịn được nhìn về phía này.
Trên đầu Bách Hoa Liễu Loạn mọc ra bong bóng thoại: “Nhền cái giề.”
Trong chốc lát kênh thế giới liền bùng nổ, các loại “Thì ra Bách Hoa Liễu Loạn là Đông Bắc đại hán”, “Kêu gọi dũng sĩ trả lời coi nhền cái giề”, “Bách Hoa Liễu Loạn và Lạc Hoa Lang Tạ rốt cuộc đổ vỡ rồi”, “Lạc Hoa Lang Tạ cần được bát quái” tầng tầng lớp lớp nhảy ra không ngừng, mà người của công hội Bách Hoa Cốc không cam lòng lão Đại và Nhị đương gia bị bát quái công khai, liền tuốt tay áo nhào lên, trên kênh chat mắng chửi nhau thành một chùm.
Trương Giai Lạc: “…”
Bách Hoa Liễu Loạn không nhúc nhích, giả bộ treo máy.
Bản đồ nơi này hoa phồn như xuân, rừng rậm xanh mơn mởn kéo dài, núi từng dãy lấp lánh ánh sáng vàng óng, Trương Giai Lạc chống cằm ngồi trước máy tính, nhìn màn hình phát ngốc, cho đến khi Lạc Hoa Lang Tạ lại xuất hiện ở cửa phó bản.
“Anh…”
Bách Hoa Liễu Loạn mới từ trên đất đứng dậy, đối phương lại đi vào.
“…”
Hắn không nhớ nổi Lạc Hoa Lang Tạ một mình quét bản mấy lần mới mở được khẩu súng kia, chỉ nhớ rõ cuối cùng mình úp mặt ngủ trên bàn phím, lúc tỉnh lại thì giống như bây giờ, Lạc Hoa Lang Tạ ngồi bên cạnh, bấm giao dịch.
“Sinh nhật khoái lạc.”
“Cám ơn a.” Hắn thì thầm một tiếng.
Lúc đó thay vì nói vui vẻ, không bằng nói là có chút lúng túng, hắn máy móc điều khiển Bách Hoa Liễu Loạn đổi trang bị, trong lòng thì như chai nước lắc lư, âm thanh “ầm ầm” trống trải mà vang dội, nhiệt độ vành tai từng điểm tăng lên, sau đó lan ra, nóng rực cả cổ.
“Lần đầu tiên tui mới biết anh kiên nhẫn đến vậy.” Hắn thấp giọng nói.
Lạc Hoa Lang Tạ trả lời: “Kiên nhẫn là cái gì?”
Trương Giai Lạc nhịn không nổi cười, hắn biết Lạc Hoa Lang Tạ thật sự chẳng có chút kiên nhẫn nào, thậm chí có thể nói là một người rất dễ dàng mất kiên nhẫn.
Xoắn hết nửa buổi, hắn vờ như thuận miệng nói: “Nhưng chắc chắn anh đối với bạn gái sẽ rất kiên nhẫn.”
“Không có bạn gái,” Lạc Hoa Lang Tạ chuyển góc nhìn qua, liếc mắt về phía hắn, “Chỉ có cậu.”
Trương Giai Lạc như bị ngũ lôi oanh đỉnh, lắp bắp định nói gì đó, Lạc Hoa Lang Tạ đã tiếp một câu.
“Chỉ có cậu phiền phức thế này, nhất định đòi đánh cho rớt cái thời trang.”
“…” Trương Giai Lạc tức giận nói, “Vậy xin lỗi nha.”
Lạc Hoa Lang Tạ cười một tiếng, nửa buổi sau mới nói: “Chỉ đùa thôi.”
Câu nào là đùa? Trương Giai Lạc cũng không dám hỏi lại.
6.
Lạc Hoa Lang Tạ từ đỉnh tháp nhảy xuống, vài kỹ năng nối nhau, vững vàng rơi trên mặt đất.
Người xung quanh nháy mắt tản ra một vùng.
Bách Hoa Liễu Loạn cũng nhảy xuống, Trương Giai Lạc thấp giọng nói: “Tui đoán bọn họ sợ anh té chết, lỡ rớt trang bị ra, không cẩn thận nhặt phải, chắc chắn bị anh truy sát tới chân trời góc biển.”
“Tôi từng làm thế?” Lạc Hoa Lang Tạ đi thẳng đến NPC.
“Tuần trước mới có người xóa acc được không,” Bách Hoa Liễu Loạn hai ba bước đến sau lưng hắn, “Aiz… Anh thật sự muốn cùng tui làm nhiệm vụ này hả?”
“Cậu có người khác để chọn?”
“Không… Không, không phải, tui kiếm đâu ra người khác mà làm,” Trương Giai Lạc sứt mẻ nói, “Nguyên liệu thưởng cũng nhiều lắm, không làm có hơi lỗ, nhưng nếu như anh chỉ là cảm thấy cái nhẫn kia thú vị… Làm chung với tui, vậy chỉ có thể xài với tui a.”
“Tôi biết.” Lạc Hoa Lang Tạ tách dòng người ra, bước tới trước mặt NPC.
“… Tui đảm bảo lát nữa kênh thế giới lại nhảy bạo,” Bách Hoa Liễu Loạn nhìn nhìn hai bên, khẳng định có người đang chụp màn hình, “Nói không chừng còn sẽ lên luôn diễn đàn.”
“Bấm xác nhận.” Lạc Hoa Lang Tạ không hề dao động.
“… OK.”
Cửa sổ nhiệm vụ đôi nhảy ra, [ Có phải muốn cùng cuồng kiếm sĩ Lạc Hoa Lang Tạ hoàn thành nhiệm vụ đôi thất tịch không? ], Trương Giai Lạc nhận mệnh click chuột.
Nhiệm vụ không hề phức tạp, vốn chỉ để thu hút người chơi và tăng thêm tình thú, không cần khiêu chiến phó bản có độ khó cao gì đó, chỉ cần chạy vài cái bản đồ, đánh vật phẩm dã ngoại và mấy con boss hoạt động, liền có thể đổi được phần thưởng.
“Có Tây Bộ Hoang Dã.” Lạc Hoa Lang Tạ đột nhiên nói.
“A.” Trương Giai Lạc ngẩn người.
Bọn hắn quen nhau ở Tây Bộ Hoang Dã.
Đó là một bản đồ PK dã ngoại, bởi vì tầm nhìn trống trải, không có quá nhiều địa hình phức tạp, rất nhiều công hội dắt nhau ra đây đại chiến.
Nhưng sau khi bảo trì cập nhật, nơi này đã đổi thành có ngày đêm, vòm trời rộng lớn kéo dài, một vùng xanh đen trên đỉnh đầu sẽ hiện ra trời sao tráng lệ, bao phủ đại địa hoang vu vốn không vết tích.
“Tối rồi.” Bách Hoa Liễu Loạn ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
“Ừ, cậu ăn cơm chưa?” Lạc Hoa Lang Tạ rất sát phong cảnh tiếp một câu.
“…”
Trương Giai Lạc lúc này mới phát hiện, trong lúc vô tri vô giác mặt trời đã sớm mất bóng, hắn thậm chí còn quên bật đèn, cả phòng hãm trong bóng đêm, chỉ có màn hình máy tính vẫn sáng.
“Tám giờ rồi,” Hắn nhìn đồng hồ hệ thống, nhất thời cảnh giác, “Còn ăn cơm cái gì a! Chỉ còn bốn tiếng!”
“Cái gì?”
“Sinh nhật của anh a! Chỉ còn bốn tiếng thôi!”
“Ô.” Lạc Hoa Lang Tạ cười nói.
“Đừng cười nữa! Mau lên!”
Hắn điều khiển Bách Hoa Liễu Loạn lên đạn, chạy đến vị trí boss hiện ra, Lạc Hoa Lang Tạ vung trọng kiếm theo sau lưng hắn, cũng như vô số lần bọn hắn cùng nhau chiến đấu ở bản đồ này.
7.
Trương Giai Lạc cảm thấy Lạc Hoa Lang Tạ là một phần tử hiếu chiến.
Việc này không cần nghi ngờ, người chơi toàn bộ máy chủ đều biết, nhưng Lạc Hoa Lang Tạ đối với nhận xét đó lại bình luận: “Ô, nói tôi hiếu chiến, đóa hoa còn lại của nhà tôi mới là biết gây thị phi.”
Lúc hắn nói câu này, trước mắt là một biển người tên trên đầu đỏ rực, cho nên Trương Giai Lạc tuy rằng không phục, cũng không cách nào phản bác, bởi vì xác thực là hắn vô duyên vô cớ gây chuyện.
Kể ra rất đơn giản, chỉ là Lạc Hoa Lang Tạ chưa online, hắn không có gì làm đi đánh nguyên liệu ở dã ngoại, thuận tay cứu một em gái mục sư bị người truy sát.
Bình tâm mà luận, hắn chỉ căn cứ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo quốc tế không giết mục sư đi riêng ở dã ngoại nên mới ra tay, mà mục sư kia kỹ thuật lẫn vận may cư nhiên đều không tệ, không chỉ bị truy sát hết nửa bản đồ vẫn không chết, còn gặp được đệ nhất đạn dược của máy chủ Bách Hoa Liễu Loạn đang rảnh đến phát chán, nhẹ nhàng giết ngược truy binh.
Trương Giai Lạc vốn cũng không coi là chuyện to tát, nhưng hắn ít khi bát quái, không biết em gái này là một trong những nhân vật chính của chuyện tình tay ba đang nổi gần đây, cho nên lúc Lạc Hoa Lang Tạ đăng nhập, trên thế giới đã bắt đầu ầm ĩ Bách Hoa Liễu Loạn là chỗ dựa mới của tiểu tam nào đó trong chuyện tình nào đó, hiện tại vị nam chính còn lại trong mớ bát quái kia đang dẫn quân truy sát hắn.
Lạc Hoa Lang Tạ: “…”
Kênh thế giới yên tĩnh một giây, kênh công hội lại vỡ tổ.
“Lão Đại đến rồi!”
“Lão Đại! Nhị đương gia bị bọn hắn chặn ở Tây Bộ Hoang Dã, lối vào bản đồ có người canh, bọn em truyền tống tới một chết một!”
“Lão Đại…”
Lạc Hoa Lang Tạ nhất loạt không để ý đến, chỉ gửi pm cho Bách Hoa Liễu Loạn.
“Cậu ở đâu thương hương tiếc ngọc bị đánh?”
“Thương cái đầu anh, đang nằm chết đây!” Bách Hoa Liễu Loạn giận hỏng phổi, trả lời.
“Đánh không lại?”
“Anh thử đến đây lấy một địch chúng, còn là thế trận đoàn đội trăm người nữa.”
“Đánh không lại sao không chạy.”
“… Làm vậy mất mặt lắm.”
“Ô, còn tranh mặt mũi trước mặt em gái.”
“Cút mẹ anh đi, là đang tranh mặt mũi cho anh đó, anh mới là hợp tác của tui chứ.”
“Thêm tôi vào đánh thắng được à?”
“… Ô…”
“Chết ra lối vào bản đồ đi.”
“…”
Cũng như Lạc Hoa Lang Tạ nói, tuy lấy một địch trăm có chút vấn đề, nhưng Bách Hoa Liễu Loạn một thân trang bị đều stack tốc độ, thêm vào chuyên gia đạn dược nhiều kỹ năng khống chế, chỉ cần hắn muốn chạy, không ai tại trường có thể đuổi kịp hắn.
Được quân lệnh, hắn lập tức chọn phục sinh tại chỗ, lựu đạn lật tay, tầm nhìn của những người còn lại nhất thời chỉ còn một mảnh trắng xóa.
“Là Đạn Pháo Sáng!”
“Còn có Đạn Khói!”
“… Tiểu tử kia chạy rồi!”
Hiệu ứng ánh sáng tản đi, làm gì còn bóng dáng Bách Hoa Liễu Loạn ở đó nữa, ai nấy hoàn hồn, tức khắc đuổi theo về phía lối vào bản đồ, một bên còn không quên thông tri người ở lối vào cẩn thận. Nhưng bọn họ không ngờ được chính là, Bách Hoa Liễu Loạn không hề có ý muốn trốn thoát.
Đến khi đại quân bên này chạy tới, người canh lối vào đã không một mống may mắn sống sót, toàn bộ nằm thẳng trên đất, mà trọng kiếm mở cuồng bạo đã cùng Nộ Huyết Cuồng Đào xông tới trước mặt, nơi nào ánh máu tung tóe, nơi đó là phạm vi sát thương, người người đều muốn lui về phía sau, đáng tiếc lựu đạn đã nổ khắp sau lưng.
Pháo hoa đầy trời cùng huyết hoa tràn ngập, chỉ mới giáp mặt, đoàn truy binh đã bị tổ hợp hai đại chiêu miểu sát hết một nửa.
“Lạc Hoa Lang Tạ, đây là Bách Hoa Liễu Loạn gây sự, không liên quan đến anh,” Đầu lĩnh đối phương là một kỵ sĩ, đứng một bên hét lớn, “Bọn tôi chỉ kiếm hắn tính sổ.”
“Hôm nay ngày đầu cậu ra ngoài lăn lộn?” Lạc Hoa Lang Tạ hờ hững nói.
Đối phương nhất thời im bặt.
“Độ bền trang bị thế nào?” Lạc Hoa Lang Tạ quay đầu hỏi Bách Hoa Liễu Loạn.
“Vẫn tốt, bị giết một lần tui liền nằm đó không dậy, tức chết bọn nó.”
“Tốt.”
“Mình có một nói một,” Lạc Hoa Lang Tạ nhấc trọng kiếm lên, chỉ vào người cầm đầu, “Chuyện nhảm của các cậu không liên quan bọn tôi, nhưng muốn đánh nhau, tùy thời tiếp đón.”
” —— bất quá, các cậu có biết người lần trước thủ bản đồ Bách Hoa Liễu Loạn có kết quả gì không?”
Đó là một trận đại chiến trên trời rơi xuống, cuối cùng kéo dài suốt một ngày, đánh ra khí thế tổng động viên toàn dân, quá trình bọn hắn lấy hai đấu trăm còn được những người ham vui quay thành clip đưa lên mạng, trở thành giáo trình phải học của tổ hợp cuồng kiếm đạn dược, cái tên Phồn Hoa Huyết Cảnh cũng nở rộ trong bình luận của người chơi, truyền đi khắp nơi.
“Không tệ.” Lạc Hoa Lang Tạ hài lòng nói.
“Không tệ cái đầu anh a!” Trương Giai Lạc quả thật rất muốn khiển Bách Hoa Liễu Loạn nắm cổ hắn lắc lắc, chỉ hận không có mục này, “Nhục vượt hạng luôn đi chứ!”
“Không phải rất tốt?” Lạc Hoa Lang Tạ thuận miệng nói, “Nói không chừng vài chục năm sau cậu vẫn có thể nhớ cái tên đó, tiện thể nghĩ đến tôi, lên mạng tìm clip tưởng nhớ một phen thanh xuân.”
Trương Giai Lạc ngây người trước màn hình.
Hắn không biết vì sao Lạc Hoa Lang Tạ đột nhiên nhắc tới một tương lai phi thường xa xôi, trước lúc này, trong trải nghiệm cuộc đời vẫn còn ngắn ngủi của hắn, cơ hồ chưa bao giờ suy xét quá xa —— một tương lai hắn còn phải kinh lịch thời gian rất dài rất dài, mới sẽ đạt đến.
Đến lúc ấy hắn có sẽ quên không?
Trong một thế giới được xây dựng bởi số liệu, hắn vẫn được tính là phơi phới thanh xuân tùy ý làm càn, cùng với, những tình cảm bí ấn mà ám muội, nằm dưới đáy lòng chầm chậm vỗ sóng.
8.
Bọn hắn cuối cùng đánh đủ nguyên liệu trước 12 giờ.
Trương Giai Lạc thở phào một hơi, mới phát hiện bàn tay cầm chuột đã thấm ra mồ hôi mỏng.
“Còn năm phút.” Lạc Hoa Lang Tạ nói.
“Vậy anh còn không mau lên!!”
Thế giới: Bách Hoa Liễu Loạn sử dụng động tác [ đá mông ] với Lạc Hoa Lang Tạ.
Người qua đường A: “… Mẹ nó show ân ái trước mặt chó FA.”
Người qua đường B: “Có dũng sĩ nào nể mặt thất tịch treo truy nã đôi cẩu nam nam này không?”
Bách Hoa Liễu Loạn: “Nhầm kênh nhầm kênh, mọi người coi như chưa thấy.”
Thế giới: Lạc Hoa Lang Tạ sử dụng động tác [ đá mông ] với Bách Hoa Liễu Loạn.
Trương Giai Lạc phát điên nói: “Đừng giỡn nữa!! Chỉ còn ba phút!!”
Bọn hắn chạy tới trước mặt NPC, ở thời khắc cuối cùng đổi lấy phần thưởng hoạt động, rõ ràng không phải người thật đang chạy, Trương Giai Lạc suýt nữa cũng muốn thở mạnh.
“Sinh… Sinh nhật khoái lạc.”
Hừng đông sắp đến, nhưng thời gian hoạt động vẫn còn dài, người chơi khác không vội đổi phần thưởng trong ngày đầu tiên, cho nên người trên quảng trường tản đi không ít, chỉ còn mấy đôi tình nhân thưa thớt, bọn hắn đứng đó không quá gây chú ý.
“Chỉ vậy thôi?” Lạc Hoa Lang Tạ nhìn về phía hắn.
“Không phải anh nói muốn nhẫn hả??” Trương Giai Lạc thật muốn đánh người.
“Nhẫn của cậu đâu?” Lạc Hoa Lang Tạ nói, “Trang bị lên.”
“…”
Trương Giai Lạc có dự cảm không tốt, nhưng đáy lòng lại có một âm thanh vang vọng “Quả nhiên thế này.”
Hắn đã sớm biết, phân không rõ là chờ mong hay hoảng sợ, đợi xem đối phương có khi nào sẽ nói “Đùa chút thôi”, hoặc là “Thử hiệu quả”.
Nhưng Lạc Hoa Lang Tạ cái gì cũng không nói, mà hắn cũng ma xui quỷ khiến mở ô trang bị, lấy nhẫn đeo lên.
Hệ thống nhảy ra nhắc nhở, [ Lạc Hoa Lang Tạ muốn hôn bạn, đồng ý không? ]
—— tại sao còn phải hỏi vấn đề này!! Hệ thống mi có cân nhắc đến tâm tình của quảng đại thanh thiếu niên hay không!! Ông phải report mi!!
Trương Giai Lạc cắn răng, quyết tâm, nhắm mắt, dùng tâm thái Anh Dũng Hy Sinh chọn xác nhận, sau đó liền vứt chuột chạy, bay về giường, chôn đầu vào gối làm đà điểu.
Mà chính vào lúc đầu óc hắn đang một đoàn loạn ma, tim đập như trống, liều mạng đấm giường, màn hình di động hồi nãy ném bên gối đột nhiên sáng lên, khiến hắn sợ đến suýt nữa nín thở.
Là tin nhắn của Lạc Hoa Lang Tạ.
“Biết cậu chắc chắn không ngồi trước màn hình.”
“Ô, tôi tên Tôn Triết Bình.”
“Quay lại nhìn, tôi đang hôn cậu kìa.”
END
.
Last edited by a moderator: