Một người đứng sẵn trên cao, trực tiếp nổ pháo bắn hết quan hệ với Gia Thế, trực tiếp một mạch đi tới hàng ngũ Hưng Hân. Bắt đầu lại mặc kệ mọi rủi ro. Tô Mộc Tranh, sự nghiệp vốn rất vững cũng chẳng màng, đánh hết trách nhiệm, đánh hết rào cản mà đi về nơi mà cô gọi là gia đình.
Một người đứng dưới, trực tiếp vung kiếm chém pháo mở đường, liên tục hứng chịu hỏa lực mà tiến tới đỉnh cao. Máu như những cánh hoa rơi lả tả. Rất gần rồi, chút nữa thôi... máu không còn nữa. Kết thúc vài phút ngắn ngủi, ngẫm lại sự nghiệp của mình, cứ như vậy: Thật gần...mà không chạm vào được. Tôn Triết Bình, mục tiêu rõ ràng, mãnh liệt với vinh quang chân chính, ấy vậy mà luôn nằm lại trong tiếc nuối dẫu đã đến rất gần.