Một sản phẩm thuộc project Vân Mãn Phong Thành mừng SN Sở đội 2022.
Chúc Liên minh Đệ nhất Nữ tuyển thủ, Vinh Quang Đệ nhất Pháp sư nguyên tố sinh nhật vui vẻ!
47
Sở Vân Tú một đường vội vàng mà đi, hoa trâm châu thúy trên phát quan dạng xương cá cũng một đường theo gió lấp lánh đung đưa. Cung giám hai bên nhìn thấy vị nữ hầu gia duy nhất trong triều, không dám cản nhiều, duy có Hứa Bân ngăn ở phía trước, thi lễ, gọi một tiếng Phong Thành hầu.
Sở Vân Tú nói: Ta có lời muốn nói với Vương Kiệt Hi. Hắn nếu không tiện, ngươi kêu Phương Sĩ Khiêm đến gặp ta, cũng không khác gì.
Hứa Bân cản không được, bèn nói: Hoàng thượng truyền rằng, nếu Phong Thành hầu đến, chỉ một câu thôi, về đi, biết rồi.
Sở Vân Tú khép chiếc áo choàng đen lông cáo trên người, nhoẻn miệng cười: Hắn biết cái gì?
Lý Hiên cười hì hì từ sau lưng nàng vòng ra, nghiêng đầu nháy mắt với nàng. Sở Vân Tú giật mình bởi vẻ mặt hững hờ của hắn, khó tránh lùi lại một bước.
Lý Hiên phất tay bảo Hứa Bân quay về, tiết trời cuối tháng Mười một, hắn vẫn chỉ mặc một bộ y thường hai lớp trắng như hoa lau, đừng nói áo choàng chống tuyết, một chiếc áo lông lót ấm cũng không cần, phiêu phiêu sái sái chắp tay đứng ở trước thềm, càng không giống một con người.
Cái chết của Khâu Phi cùng thái tử gia, Tú thư nhi ngươi làm sao cũng không khỏi liên can. Lý Hiên cười, lúc này đến tự thú với Vương Kiệt Hi, hà tất chi đâu.
Sở Vân Tú cắn răng nói: Ta không ngờ hắn rắp tâm làm thế.
Lý Hiên đương nhiên nghe ra trong ngữ khí của nàng là trăm cách nỗ lực kiềm chế, không khỏi bật cười: Phải, ai cũng không ngờ Vương Kiệt Hi sẽ quyết định như vậy. Để Cao Anh Kiệt thông gia với Khâu Phi, hai đứa hài tử cùng chưởng thiên hạ, thỏa thỏa thiếp thiếp trả lại Diệp Tu một nửa giang sơn. Sau đó ở lại hay đi, đều là tiêu dao, dù sao bên cạnh chỉ cần có Phương Sĩ Khiêm, Lam Vũ Luân Hồi e ngại độc dược trong người Dụ Văn Châu và Giang Ba Đào, làm sao dám không thần phục.
Mà Diệp Tu nếu giành về đế vị, ngươi ta bốn người cũng có thể làm gì được hắn, cả Bá Đồ cũng đâu dám vọng động.
Ừ, Lý Hiên gật gù, không làm gì được hắn.
Bốn góc đều tròn, một kế sách quá viên mãn. Hắn cười, tam phiên chịu quản, tứ quận quy tâm, thiên hạ chinh phạt đến đây là dừng. Nói không chừng Vi Thảo hắn còn từ đó đặt mình ngoài cuộc.
Ai mà ngờ rằng, Vương Kiệt Hi lại là một kẻ chủ nghĩa hòa bình. Lý Hiên lẩm bẩm, Tú thư nhi, hối hận không? Năm đó ngươi vì bảo toàn Yên Vũ, quy phụ Vương Kiệt Hi, bỏ Tô Mộc Tranh chẳng màng, thế rồi bây giờ, nàng lại quay về.
Ta nếu sớm biết nàng sẽ quay về... Sở Vân Tú khe khẽ nói, ta nếu sớm biết Vương Kiệt Hi có kế sách chu toàn đến vậy...
Thì đã chẳng thèm hợp sức tìm đường chết với Dụ Văn Châu? Lý Hiên cười, Tú thư nhi, trễ rồi.
Đào Hiên là ngươi giết, khiến cho Khâu Phi sinh mối nghi ngại với Vương Kiệt Hi.
Đoạn ngọc dùng để nhập cung là ngươi đưa Dụ Văn Châu —— bất luận đưa ai, chỉ cần đến được tay Cao Anh Kiệt, liền gián tiếp đoạt mạng nhỏ của hắn.
Lý Hiên hài lòng nhìn màu môi Sở Vân Tú dần dần tái hơn cả đóa thất bảo châu hoa bên tóc mai nàng: Nói ta nghe xem, Dụ Văn Châu hứa cho ngươi cái gì? A, để ta đoán thử.
Hắn nhíu mày nghĩ nghĩ, tin tức về số phận Tô Mộc Tranh?
Sở Vân Tú lùi lại một bước, màu đen tuyền của áo choàng đè nặng lên gương mặt như ngọc hồ băng, nàng đã ngưng thành sương trong giá rét.
Phải a, không ai đoán được Vương Kiệt Hi muốn làm gì. Lý Hiên nói, vị hoàng thượng này thật là thú vị.
Ngươi không hận hắn sao?
Lý Hiên nghiêng đầu ngẫm nghĩ: Ắt là có? Có lẽ, có thể, ta cũng không biết.
Nhưng ta càng hận hơn, là chính bản thân mình. Hắn trầm giọng, chỉ hận chính bản thân mình, năm đó vì sao phải binh xuất Tần Lĩnh, thử kiếm Đông Nam, mang a Sách rời Đại Phùng Sơn.
Cho nên ta hận hắn thì được gì? Lý Hiên lười nhác nói, tài không bằng người, thua hắn, ta không có gì để nói. Ca nhi các ngươi, không phải vẫn thường muốn biết Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm lấy cái gì chế phục ta, bắt ta trung thành cẩn cẩn?
Ta cho ngươi biết cũng không sao cả, chỉ bất quá là người ta yêu, Phương Sĩ Khiêm đem trả cho ta.
Sở Vân Tú trợn tròn mắt, một cơn gió lạnh chợt ùa qua buốt giá toàn thân, gai ốc đều nổi: ... Ngô Vũ Sách?
Lý Hiên thần bí nở nụ cười, đổi đề tài: Hôm nay đã là hai mươi lăm tháng Mười một, hôm trước Lý Tấn truyền tin, Lưu Tiểu Biệt tuẫn nạn Vân Môn, ta phỏng chừng, Diệp Tu binh lâm kinh thành cũng là chuyện một hai ngày mà thôi.
Nay Vương Kiệt Hi đã chịu thả Dụ Văn Châu và Giang Ba Đào ai về nhà nấy, đại để cũng sắp trần ai lạc định cả rồi.
Cho nên Tú thư nhi, ngươi tính thế nào?
Ta... Sở Vân Tú cắn môi dưới, môi dưới chầm chậm chảy ra sợi đỏ như tơ, đó là tơ máu dần lan trên cánh ngọc trâm trắng muốt. Lý Hiên suy tư nhìn nàng, biết vị mỹ nữ này trước nay không quá quyết đoán, nhưng nếu động hỏa khí, cũng là kẻ đáng sợ.
Thú vị lắm chứ, hắn điềm nhiên nghĩ, chẳng ai tâm tưởng sự thành, cũng chẳng nước cờ nào trong tay ai là đúng.
Kể cả Dụ Văn Châu.
Hắn bèn cười nhìn Sở Vân Tú: Bá Đồ binh lâm thành hạ, giao Trương Tân Kiệt cho Vương Kiệt Hi làm bằng, xin thông gia với Tiêu Thời Khâm, ngươi đoán, nhà hắn muốn làm cái gì?
Nói Hàn Văn Thanh muốn giúp Vương Kiệt Hi, quỷ cũng không tin, nói Bá Đồ hướng về Diệp Tu, quỷ Hư Không cũng không tin.
Ta thật tò mò, ván này Tiêu Thời Khâm đặt cho ai. Lý Hiên nói, Luân Hồi hay Bá Đồ? Tú thư nhi, nếu là ngươi, ngươi chọn phe nào?
Sở Vân Tú nhẫn nhịn không nổi, ngẩng đầu, châu ngọc trĩu đầy tóc mai rì rào mà rung: Hiên ca nhi, ngươi tới khi nào mới chết?
Nhi tử của ta tâm tính quá kiêu, bị tên Bá Đồ tiểu Tống chọc giận, nuốt không trôi, giờ đã câm rồi. Lý Hiên cười hì hì đáp, hắn khi nào chịu mở miệng, ta khi ấy mới chịu chết.
Sở Vân Tú gật đầu: Ta chờ.
Đừng a. Lý Hiên nói, ta chết hay sống, có gì khác biệt. Còn ngươi, có muốn cùng đi xem chuyện nhà Tiêu Thời Khâm?
Sở Vân Tú không định nói thêm với hắn, quay lưng mà đi nhanh hơn cả lúc mới đến. Lý Hiên vẫn mỉm cười suốt hồi lâu, ngẩng đầu, chợt thấy vòm trời rào rạt tuyết bay, phủ hắn toàn thân châu vỡ ngọc tàn.
Hắn đưa tay trích nhánh trâm đàn hương màu mực trên tóc, ngửa đầu nhìn, dù rằng bầu trời xám tro chẳng có cái gì để nhìn. Tóc buông như thác, hắn động chẳng động, hờ hững lười nhác đứng trước thềm Tuyển Đức điện, tóc đen đậu đầy sương bạch, không ai phát hiện tuyết đọng trên người hắn chưa hề tan.
Tuyết lả tả rơi nửa ngày, ngước mắt đã đầy trời sương gió cũ.
Mộng dài dằng dặc, tuyết trắng phơ phơ, tóc bạc phau phau.
A Sách, hắn khẽ gọi, rơi xuống trên môi mấy mành hoa tuyết, a Sách a.
Mộng này quá dài, ngươi ngủ quá lâu, ngàn vạn đừng quên mất ta.
Từ lúc thông gia không thành, Trương Tân Kiệt chưa hề được thả tự do trong kinh, hay không bằng nói, hắn và Tống Kỳ Anh một ở một đi. Giữ Bá Đồ tướng quốc làm tin, so ra hiệu dụng hơn tiểu thế tử. Lúc này Vương Kiệt Hi căn bản không lý đến hắn, nhưng Tiêu Thời Khâm không thể. Đưa Giang Ba Đào về rồi, hắn ngay lập tức cho người thỉnh Trương Tân Kiệt đến phủ, vừa nhìn thấy vị tướng quốc đại nhân đoan đoan chính chính kia liền không khỏi bực tức, cố nén hỏi câu: Thuốc của ngươi có linh thật không?
Trương Tân Kiệt thong dong hỏi ngược thế nào. Tiêu Thời Khâm vô cùng tức giận: Tân Kiệt, chớ lừa ta, thuốc kia của ngươi cho ta... Vì sao Tôn Tường vẫn chưa nhớ ra gì cả?
Trương Tân Kiệt liếc nhìn hắn: Ngươi hạ thuốc với hắn rồi? Hắn chịu tin ngươi?
Ta có cách của riêng mình. Tiêu Thời Khâm nói, cái đó không cần ngươi quản, ngươi chỉ cần nói thật với ta, hắn khi nào mới sẽ khôi phục ký ức?
Hắn nhớ ra rồi, thì ngươi định làm gì? Trương Tân Kiệt nhỏ giọng hỏi, dẫn hắn đi khỏi Luân Hồi? Về Lôi Đình ngươi? Hay là trọng chấn Gia Thế?
Tiêu Thời Khâm hơi khựng lại: Đó là chuyện của ta, ngươi không cần biết.
Hắn không ngồi xuống, như con thoi xoay chuyển tới lui trong sảnh, nôn nóng hiện lên đầy mắt: Tân Kiệt, cho ta một câu trả lời chắc chắn! Ta đến cả tiểu Đới cũng đưa sang Bá Đồ, ngươi nên biết đủ.
Thuốc kia nếu ngươi đã hạ cho hắn, ta liền yên tâm. Trương Tân Kiệt nói, thản nhiên ngẩng đầu. Hắn trời sinh thanh tú, không biết võ, giống Phương Sĩ Khiêm tập y từ ấu, trong khí chất dáng hình vì thế cũng có thứ nội liễm thanh uẩn phảng phất đâu đây, vô cùng xa cách lạnh lùng.
Lúc này hắn cứ ở đó nhìn Tiêu Thời Khâm, không chút sợ sệt đôi mắt màu thanh đàn khác với người thường của Lôi Đình hầu, hồi sau mới nói: Tôn Tường chết chắc rồi.
Tiêu Thời Khâm rùng mình, lập tức hiểu ra: Thuốc kia...
Thế gian này, y giả biết hạ độc, không nhất thiết chỉ có mình Phương Sĩ Khiêm.
Trương Tân Kiệt lặp lại câu này, Tiêu Thời Khâm ngạc nhiên phát hiện, một chữ cũng không thay đổi.
Tiêu Thời Khâm, ngươi sao có thể quên? Năm đó Bá Đồ Gia Thế đối chiến, là Hàn Văn Thanh đả thương Tôn Tường. Giọng hắn khô khốc nhưng không nói vấp chữ nào, ngươi đương nhiên không biết, Tôn Tường mất trí là do chính tay ta làm, ta sao có thể cứu hắn?
Độc đã hạ rồi! Tiêu Thời Khâm nhẹ giọng nói, mau đưa giải dược.
Trương Tân Kiệt thở dài: Ta biết ngươi nghi tâm rất nặng, nếu chưa chắc chắn, tất sẽ không thả ta rời kinh, ngươi nghĩ, ta sẽ dùng loại độc dược có thuốc giải cho hắn?
Độc kia tên gọi Bồng Lai, hắn an ủi nhìn Tiêu Thời Khâm, không đau, chỉ sẽ ngạt thở mà chết trong mộng. Trùng trùng mây giăng phiêu linh bước, chim xanh đưa lối trước linh đường. Thân tại giang hồ, cái chết đó biết bao hoàn mỹ.
Tiêu Thời Khâm cúi đầu, hồi lâu không lên tiếng, lát sau mới khàn giọng hỏi: Bao lâu?
Nhiều thì một tháng, ít thì mười ngày. Trương Tân Kiệt ung dung nói, không bằng ngươi nhìn ta, ta khi nào chết, hắn sẽ chậm hơn một chút.
Tân Kiệt ngươi điên rồi sao? Tiêu Thời Khâm khẽ hỏi, ngươi là Bá Đồ tướng quốc! Hàn Văn Thanh có biết... Có biết những gì ngươi làm?
Trương Tân Kiệt nở nụ cười: Trước là Lang Gia, sau có Bồng Lai. Một mạng của ta, đổi ba cái mạng Vi Thảo thế tử, Diệp Tu truyền nhân, Luân Hồi trọng tướng, coi như đáng giá.
Huống hồ Vương Kiệt Hi đã trọng thương, Phương Sĩ Khiêm cũng trọng bệnh. Cuộc giao dịch này, không thể lời hơn.
Hắn giương ngón tay khẽ gõ mặt bàn: Tiêu Thời Khâm, ta biết ngươi giỏi tinh chế, Phích Lịch hỏa khí lợi hại thế gian, nhưng nay Đới Nghiên Kỳ đã nhập Bá Đồ, ngày mai chính là hôn điển, ngươi nếu ngậm hận mà biến trợ Vương Kiệt Hi thủ vệ kinh thành, cô nương nhà ngươi cũng không còn nữa trên đời!
Giờ này khắc này, cho dù ta chết, ngươi liệu dám động Bá Đồ mảy may?
Ngươi nếu an phận, ta vẫn có thể truyền thư quốc chủ, giữ ngươi một mạng.
Binh hành hiểm chiêu. Tiêu Thời Khâm trầm giọng nói, Tân Kiệt, ngươi thật đúng là ác độc.
Đều nói đương đại binh gia tứ kiệt tôn Diệp Tu làm đầu, lòng dạ quyết tuyệt bậc này, sợ ngay cả hắn cũng thẹn không bằng.
Trương Tân Kiệt không lên tiếng, lời khen khuôn sáo với hắn chẳng có nghĩa gì. Hắn lười trả lời. Điều khiến hắn để tâm hơn, là tiếng cười của Tiêu Thời Khâm, đầu tiên rất khẽ, dần dần rộ lên.
Nước mắt cũng bật ra theo tiếng cười.
Trương Tân Kiệt ngạc nhiên nhìn hắn, Tiêu Thời Khâm cười một lúc lâu, mới nhấc tay áo lau nước mắt, ngồi xuống thở dài: Tân Kiệt, ta biết chắc ngươi không hiền lành gì.
Hắn xòe bàn tay, trong lòng bàn tay trắng ngần nằm nửa viên thuốc đỏ thẫm.
Gập ngón tay bắn ra, nửa viên thuốc xoay tròn bay tới trong tay Trương Tân Kiệt, nhìn gương mặt như bị rắn độc cắn của Trương Tân Kiệt, hắn thu tay về, nụ cười càng thêm thấm sắc: Tân Kiệt, ngươi ngẫm thử xem, ngày mai Tống Kỳ Anh sẽ thành thân với tiểu Đới, ta nếu đem ngươi làm lễ vật tặng cho Hàn Văn Thanh... Hắn sẽ thế nào?
Dĩ nhiên không phải toàn thây. Tiêu Thời Khâm ra vẻ suy tư, đầu? Hay là bàn tay? Ta nói, lão Hàn nhận ra bàn tay ngươi không? Ta thấy hắn không quá giống một kẻ si tình.
Ngươi biết? Trương Tân Kiệt thấp giọng hỏi, ngữ khí cư nhiên vẫn rất điềm đạm, vậy ngươi vì đâu... Vẫn diễn trò trước mặt ta?
Ta biết. Tiêu Thời Khâm cười, ta chỉ muốn xem, tính kế vẹn toàn như ngươi, lúc này sẽ có vẻ mặt thế nào.
Bá Đồ ngươi hủy Gia Thế ta, lại muốn áp chế Lôi Đình ta, cả tiểu Đới cũng không buông tha. Hắn thở dài, Tân Kiệt, quen nhau một đời, ngày đó nếu ngươi không khăng khăng buộc ta giao ra tiểu Đới, ta ắt cũng không làm vậy với ngươi, thế nhưng bây giờ...
Bây giờ còn gì nữa đâu.
Hắn yên lặng nghĩ. Nhìn dáng vẻ lần đầu xuất hiện trên gương mặt Trương Tân Kiệt, hắn chỉ cảm thấy đã nóng lại lạnh, khác nào ngày ấy bị Tôn Tường đè xuống làm một trận, từ chân tơ kẽ tóc đến sâu trong cốt nhục đều ngập tràn đau đớn xen lẫn sung sướng.
Tôn Tường ôm hắn, dùng áo choàng mình bọc quanh người hắn, quấn kín đến xương cũng phải nhuyễn, lát sau hắn thốt ra một câu trong mệt nhoài: ... Đi theo ta.
Môi ngươi run. Tôn Tường nói, lạnh sao? Hắn lại ôm Tiêu Thời Khâm chặt hơn, buồn bã lắc đầu, ai, nếu đang là hè thì tốt rồi.
Ngươi đến khi nào mới chịu nhớ ra! Tiêu Thời Khâm chỉ hận không thể đập đầu hắn vào gốc cây, đập cho càng vang càng tốt, ngươi...
Ta không biết. Tôn Tường nhỏ giọng nói, ta gặp ngươi, liền cảm thấy quen. Càng nhìn, càng quen.
Luân Hồi cứu ta, nhưng không dối gạt ta, ta biết ngày trước mình ở Gia Thế, cũng biết bản thân là ai.
Ta chỉ là không thể tin, những gì họ nói không giống sự thật.
Chỉ có ngươi, Tiêu Thời Khâm. Hắn nhè nhẹ hôn lên đôi mắt màu thanh đàn kia, chỉ có ánh mắt của ngươi là thật.
Đi theo ta. Tiêu Thời Khâm muốn nổi điên, cành khô lá úa vỡ vụn dưới lưng, hơi nhúc nhích sẽ vang lên những tiếng rất giòn, như cào vào dây thần kinh vốn đã tan nát của hắn. Tôn Tường, đi theo ta.
Tôn Tường cười rộ, Chuyện Nhỏ! Hắn đột nhiên gọi một tiếng, cười vui vẻ như thể rất kinh ngạc.
A, cái tên này ta cũng nhớ ra rồi. Hắn hài lòng nói, Chuyện Nhỏ, ta đánh mất Gia Thế, mà Luân Hồi thì cứu ta.
Ta không bảo hộ được Gia Thế. Nhưng Luân Hồi, ta nhất định không cô phụ.
Ngươi đi đi, Tôn Tường dứt khoát, đem theo người của ngươi, đi càng xa càng tốt.
Ngươi đừng ở lại trong kinh, ta không muốn ngươi nhìn ta thụ thương, nhìn ta chết.
...
Trương Tân Kiệt chỉ yên lặng nhìn Tiêu Thời Khâm. Từ vẻ mặt đó, Tiêu Thời Khâm biết, hắn không phải không muốn nói, mà là nói không nên lời.
Tiêu Thời Khâm cười: Ta đã sớm biết vô vọng, nay ta chỉ còn mong đợi một điều, chờ cho Luân Hồi quyết định ra tay, ta muốn đánh với tiểu tử ngốc kia một trận.
Hắn chỉ ngón tay vào Trương Tân Kiệt: Lôi Đình ta tuy nhỏ, nhưng không để người tùy ý bài bố.
Ngoài song có người vỗ tay, từng tiếng từng tiếng đều đều thành nhịp. Tiêu Thời Khâm không quá bất ngờ, cười một tiếng: Đi vào bằng cửa.
Ta đến xin ít đồ. Người vỗ tay chớp mắt đã đến ngoài cửa, nhưng không bước vào, ngữ khí ôn hòa ưu nhã, Tiêu Thời Khâm, ta không phí lời với ngươi. Lúc trước Hương Dược ty vị Xa chủ sự kia hỏi xin ngươi đạn nến Phích Lịch, chỗ ngươi còn lại bao nhiêu?
Tiêu Thời Khâm cười: Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Vậy ta sẽ không khách khí.
Dứt lời bốn phía lặng tanh, Tiêu Thời Khâm nghiêng tai lắng nghe, lắc đầu nói: Làm quỷ quen rồi, không biết quy củ.
Nóc nhà hốt nhiên có người cười nói: Ngẩng đầu ba thước có thần minh, cũng có quỷ sứ. Hầu gia thận trọng.
Tiêu Thời Khâm thầm mắng một câu, thấy Trương Tân Kiệt vẫn không lên tiếng, bèn cười: Nếu nói khổ chủ của Tân Kiệt ngươi, không phải chỉ một mình ta.
Hư Không Cái Tài Tiệp kia, chẳng phải cũng thua dưới tay tiểu Tống nhà ngươi? Hảo hảo một đứa bé, hôm nay thương cân động cốt tâm tro ý tàn. Với tính tình của Lý Hiên, thương con kém gì Vương Kiệt Hi, ngươi cho rằng hắn sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này?
Trương Tân Kiệt khô khốc mở miệng: Hắn xin đạn nến Phích Lịch... Để làm gì?
Ta làm sao biết. Tiêu Thời Khâm thán nói, muốn làm cái gì, thì làm cái đó.
Hiên ca nhi, trông vào ngươi rồi.