Quế Chi Hương
Lam Khê Các
Hoàng Thiếu Thiên khi ôm cọc gỗ chảy nước miếng ngủ gà ngủ gật còn không biết trước núi xảy ra chuyện náo nhiệt gì. Hắn mộng một giấc, trong mộng nhìn thấy một khối bánh quy xốp vừa trắng vừa ngọt tỏa ra hương thơm và vị ngọt có sức hấp dẫn mê người, thế nhưng hắn làm sao cũng không thể chạm đến, thực sự trong lòng ngứa ngáy muốn phát điên.
Hắn không phải loại người lười biếng, nhưng một khi đã lười thì không ai có thể lay động nổi. Sớm nay lúc phải đọc sách hắn đã rất không có tinh thần nhoài người trên bàn mà ngủ, hết buổi học sớm cũng không ai gọi nổi, người trong Lam Khê Các đều ra ngoài núi góp vui, chỉ có một mình hắn lạc đàn.
Lúc tỉnh lại thấy toàn thân đau nhức, nghĩ đến mình đêm qua luyện công giãn gân cốt, Hoàng Thiếu Thiên đứng dậy vận động một hồi, xoa cổ bước ra ngoài, mới đi được hai bước đã thấy Lam Hà vội vội vàng vàng chạy qua mặt hắn, chạy được vài bước thì vội quay lại.
“Có chuyện gì thế?” Hoàng Thiếu Thiên không thể không hỏi.
Lam Hà chạy quá nhanh, lúc muốn dừng lại đã suýt ngã vào người Hoàng Thiếu Thiên, gãi đầu một cái: “Tiểu sư thúc, thúc vẫn chưa biết sao?”
“Biết gì?” Hoàng Thiếu Thiên đầu óc vẫn còn mơ hồ.
“Có một vị đại quan lên núi,” Lam Hà khoa chân múa tay, còn suýt nữa vấp ngã, “Sư tổ đã xuất quan rồi ! Không biết có việc đại sự gì?”
“Sư phụ ta ra rồi?” Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy việc này không dễ gì xảy ra, Ngụy Sâm gần như lúc nào cũng bế quan, lần này không biết trên trời phái xuống vị thần tiên nào mới có thể khiến lão sư phụ phải đích thân xuất quan.
“Vâng! Tiểu sư thúc, sao thúc không đến xem một chút?”
Hoàng Thiếu Thiên ở Lam Khê Các, tuổi thì không lớn nhưng bối phận lại không nhỏ. Hắn là đồ đệ nhỏ tuổi nhất của Ngụy Sâm, cũng là đệ tử cuối cùng, vì thế bối phận cao hơn phần đông người trong Lam Khê Các. Mọi người lúc thấy hắn quá nửa sẽ đều hô một tiếng: “Sư thúc”, chẳng qua quá nửa trong đó đều mang ý đùa giỡn, chỉ có Lam Hà trái lại luôn thật tâm nghiêm túc cẩn thận mà gọi hắn là “Tiểu sư thúc”.
“Được, ta với ngươi đi.” Hoàng Thiếu Thiên bày ra bộ dáng che chở Lam Hà, “Hôm nay mấy sư huynh ngươi có bắt nạt ngươi không?”
“Không có đâu.” Lam Hà lắc đầu, “Nguy rồi, sư tổ phái ta đi lấy đồ, lại nói chuyện với thúc, ta đã quên mất!”
Hoàng Thiếu Thiên một mình lảo đảo mà từ sau núi đi ra, đến trước núi, đúng như dự đoán đã thấy một đám người vây quanh cửa ngóng chuyện, hắn tiến lại gần nghe ngóng, hình như có vị đại quan nào đưa thiếu gia trong nhà tới học võ, thanh thế phô trương đến đáng sợ.
“Sư phụ ta đâu?” Hoàng Thiếu Thiên tùy tiện kéo một người lại hỏi.
“Ở trong đó!” Người kia chỉ vào trong viện, sau đó nhìn Hoàng Thiếu Thiên trêu trọc. “Tiểu sư thúc, lần này ngươi chim đậu cành cao rồi, nghe sư phụ nói muốn để gã thiếu gia này ở cùng một chỗ với ngươi, đến lúc đó được vật gì tốt thì đừng quên chúng ta a!”
“Mau cút.” Hoàng Thiếu Thiên khoát khoát tay, tìm kẽ hở giữa đám người mà chui vào.
Nội đường Lam Khê Các sáng sủa lại sạch sẽ, Ngụy Sâm đang ngồi một bên, bên kia là một nam tử cao gầy, mặt trắng, không để râu, Hoàng Thiếu Thiên mắt nhìn sắc bén, trong lòng đã đoán ra đây có thể là người trong cung tới. Hắn lại nhìn về một hướng khác, thấy một thiếu niên dáng vẻ gầy yếu, một thân áo trắng, từ xa xa mà trông lại hắn.
Giống như . . giống như miếng bánh quy xốp hắn mơ đến trong cơn ham ngủ sớm nay.
Ánh mắt thiếu niên kia nhìn tới bên này, Hoàng Thiếu Thiên tránh không kịp, bốn mắt nhìn nhau, một khắc đó hắn đột nhiên rùng mình một cái. Thiếu niên trước mặt nhìn qua ôn hòa như mặt nước phẳng lặng tựa gương sáng của cái hồ sau núi *, chỉ là qua một chớp mắt chạm nhau, Hoàng Thiếu Thiên liền thấy nội tâm kẻ kia như sóng cả vạn trượng, cuồn cuộn mãnh liệt.
Hắn tuyệt đối không phải kẻ yếu ớt như bề ngoài.
Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy thiếu niên này không đơn giản, lại nhìn phẩm cấp và hành vi cử chỉ của thái giám kia, Hoàng Thiếu Thiên cả gan đoán vị này quá nửa phải là một vị tiểu Vương Gia nào đó.
“Đồ đệ của ta, tới đây, tới đây.” Ngụy Sâm đang bóc đậu phộng, liền phủi vỏ đậu rồi gọi Hoàng Thiếu Thiên đến.
Hoàng Thiếu Thiên đi tới, mắt nhìn thẳng, đứng bên cạnh Ngụy Sâm.
“Này là đồ đệ của ta.” Ngụy Sâm mỗi lần nhắc tới hắn đều là bộ dáng tự hào, “Căn cơ tốt, ngộ tính tốt, tương lai trên giang hồ hẳn phải là một nhân vật tiếng tăm.”
Thái giám ngồi đối diện cười cười, tựa hồ nhìn Hoàng Thiếu Thiên cũng cảm thấy rất vừa mắt. Hoàng Thiếu Thiên lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, cúi đầu đảo mắt. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên áo trắng ngồi bên kia, phát hiện người kia cũng đang nhìn mình, giống như cảm thấy Hoàng Thiếu Thiên rất vui vẻ, lúc hắn cười lên đôi mắt cong cong như vầng trăng non, một cỗ khí chất cường thế vừa nãy tựa hồ đã biến mất, khiến hắn ôn hòa đi không ít.
“Ngươi cứ yên tâm đi.” Ngụy Sâm xưa nay luôn tốc chiến tốc thắng, “Năm năm nữa đến đón Tam Điện hạ hồi cung.”
Hoàng Thiếu Thiên khiếp sợ quay đầu nhìn lại thiếu niên kia.
“Nhưng ta cũng phải nói,” Ngụy Sâm vỗ vỗ bả vai Hoàng Thiếu Thiên, “đồ đệ này của ta vốn cũng không định để theo hầu người trong cung, đến lúc các ngươi đón vị này hồi cung, nên làm thế nào thì làm thế ấy, đồ đệ ta phải chưởng quản Lam Khê Các, không thể đi theo các ngươi làm loạn.”
Ngài tính đến đủ xa, Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục không nhịn được đảo mắt
“Sự tình lúc đó đến lúc đó lại nói.” Người đối diện gật đầu, “Môn chủ yên tâm, chúng ta trong cung cũng không có đạo lý mang người trong giang hồ cùng về.”
Nói rồi đi tới cạnh thiếu niên áo trắng bên kia, khom mình bái biệt thật sâu: “Tam điện hạ nhất định phải tự bảo trọng.”
“Được.” Thiếu niên kia nở nụ cười, “Đường về cũng không dễ dàng, bảo tất cả mọi người chú ý một chút.”
Nụ cười của hắn khiến người ta cảm thấy như có làn gió xuân ấm áp, Hoàng Thiếu Thiên chỉ đứng ngoài quan sát cũng thấy câu nói kia chạm đến tâm khảm của mình. Hắn nhíu mày nhìn về phía thiếu niên, nhận lại được một nụ cười mỉm của người kia.
Hoàng Thiếu Thiên vội vàng chớp mắt lảng tránh, sờ lên gương mặt không có tiền đồ đang dần đỏ lên của mình.
Lại qua chừng hai ba ngày, Hoàng Thiếu Thiên mới biết thiếu niên kia gọi là Dụ Văn Châu.
Chuyện sau lưng hắn cũng đủ loạn, người này vốn là Tam hoàng tử, nhưng mẹ đẻ mất sớm, nhà ngoại không được thời, lại thêm thế lực của Hoàng Hậu và Thái Tử ngày càng phách lối, gần như đến mức một tay che trời, thân thể của hắn vốn không tốt, ở trong cung hung hiểm vạn phần, vì thế Thái phó đương triều đứng ra làm chủ, đưa hắn xuất cung ra ngoài.
Chọn Lam Khê Các, cũng bởi lẽ năm đó vị Thái phó này từng có mối duyên gắn bó keo sơn với Lam Khê Các, Ngụy Sâm không thể không nể mặt, sẽ không tiếc bất cứ cái giá nào để bảo đảm cho vị hoàng tử này. Hơn nữa, quy củ trên giang hồ không phải thứ triều đình có thể thâm nhập đến cùng, Lam Khê Các nhiều năm qua đã là môn phái đứng đầu kiếm đạo, môn hạ có vô số cao nhân, muốn bảo toàn một vị hoàng tử không bắt mắt dường như cũng không phải chuyện gì khó.
Dụ Văn Châu không kiêu căng, cũng không dùng danh phận hoàng tử, ở chung với các huynh đệ rất tốt. Hoàng Thiếu Thiên vai vác kiếm gỗ, vếnh váo lớn giọng nói muốn bảo bọc cho hắn, hắn cũng chỉ cười cười nói được thôi.
Vậy thật ra rất tốt, hai người bọn họ ở chung một chỗ luôn luôn “vừa khớp”. Ngay đến lúc ăn cơm cũng có thể bù trừ cho nhau, Hoàng Thiếu Thiên vốn luôn kén cá chọn canh, chẳng ai có thể cùng ngồi ăn với hắn.
Lúc luyện công khí lực của Dụ Văn Châu luôn không tốt, có lúc Hoàng Thiếu Thiên phải sốt ruột thay hắn, nhưng lại nghĩ đến Dụ Văn Châu tương lai dù không làm Hoàng thượng thì cũng là Vương gia, số mệnh phú quý cơm ngon áo đẹp, không biết võ công thì đã thế nào? Thế nhưng Dụ Văn Châu thể chất trời sinh không đủ, khí lực không thành, nhưng kiếm ý lại cực có tâm đắc, hắn luôn thành thực nghiêm túc luyên công, khiến Hoàng Thiếu Thiên luôn cực kỳ bội phục.
Hai người bọn họ ở chung một chỗ luôn luôn “vừa khớp”.
Thời gian trôi chảy, trong núi tháng năm dài. Chớp mắt không ai hay biết, cái hạn năm nay đã vượt quá nửa.
Thiếu niên lớn nhanh, đã trổ mã đến thân dài tựa ngọc. Hoàng Thiếu Thiên có lúc muốn so cao thấp với Dụ Văn Châu, nhưng khi hai người đứng chung một chỗ nhìn không có nhiều khác biệt, ước chừng là vì Hoàng Thiếu Thiên luôn có bộ dạng cương quyết bướng bỉnh như vậy.
Ngụy Sâm mấy năm này luôn một mực bế quan, trước đó vài ngày có ra ngoài cũng là bởi vì có lão bằng hữu tới thăm. Vị lão hữu này họ Trương, Hoàng Thiếu Thiên bị Ngụy Sâm ấn cổ bắt gọi là sư thúc. Chỉ là Hoàng Thiếu Thiên với vị sư thúc này rất không có cảm tình – lão già này nhìn rất không đáng tin, lại còn là kẻ xem tướng.
Hoàng Thiếu Thiên trước giờ không tin tà, cảm thấy những phương pháp tướng mệnh như thế đều là lừa gạt đứa nhỏ, thấy những huynh đệ quanh hắn đều vây quanh để Trương đạo sĩ này xem tướng cho lại càng thêm khẳng định.
“A, vị tiểu huynh đệ này . . . “ Trương đạo sĩ nhìn thấy Dụ Văn Châu, trái lại thực sự kinh ngạc một phen.
“Chào Trương sư thúc.” Dụ Văn Châu mấy năm nay tuy chưa từng bái sư nhập môn, nhưng xưng hô với người khác đều theo Hoàng Thiếu Thiên bối phận, hắn lại lớn hơn Hoàng Thiếu Thiên, Hoàng Thiếu Thiên liền gọi hắn là sư huynh. Dụ Văn Châu cứ thế cung kính gọi một tiếng Trương sư thúc, khiến Hoàng Thiếu Thiên lại trợn mắt đảo tròn.
“Tiểu huynh đệ, ta xem cho ngươi một quẻ, thế nào?” Trương đạo sĩ vuốt râu, dường như rất có hứng thú với Dụ Văn Châu.
“Đa tạ Trương sư thúc, chỉ là đời ta không xem bói không xem tướng.” Dụ Văn Châu khéo léo từ chối.
Nhưng Trương đạo sĩ lại cực kỳ cố chấp, hắn rút kiếm gỗ: “Tiểu huynh đệ, hay thử so chiêu cũng được?”
“Để làm gì?” Dụ Văn Châu còn chưa lên tiếng, Hoàng Thiếu Thiên đã rất không vui. Đây không phải là định ức hiếp Dụ Văn Châu sao? “Tới đánh với ta đi, Trương sư thúc, ngươi cứ nhắm vào sư huynh ta làm gì?”
“Ta thấy sư huynh ngươi không phải người bình thường,” Trương đạo sĩ nhìn Dụ Văn Châu, “Tiểu huynh đệ, một kiếm này, ngươi có tiếp không?”
Dụ Văn Châu lại không xuất kiếm, tiện tay bẻ một cành hoa đào, “Nếu sư thúc nhất định phải so chiêu cùng ta, ta liền thử một chút. Ta khí lực không tốt, có kiếm hay không cũng không khác biệt.”
“Vậy thì tốt, ta cũng không dùng khí lực.” Trương đạo sĩ cười ha hả đáp lại.
Dụ Văn Châu hạ thân bất động, vững tựa Thái Sơn, nhưng thân trên lại linh động phóng khoáng, mỗi chiêu mỗi thức tiến lùi có dộ, công thủ thành thạo điêu luyện, lão đạo sĩ kiếm khí như cầu vồng, thế mà không thể phá được một thân phong lưu phóng khoáng lại lù lù bất động của hắn.
“Đến rồi, đến rồi!” Hoàng Thiếu Thiên bày ra bộ dáng xem trò vui, ngồi trên đài cao ăn đậu phộng, ngoài miệng lải nhải không ngừng: “Trương sư thúc chú ý sau lưng, sư huynh ta đã đến thẳng phía sau ngươi, ngươi giờ biết bay cũng không thể né được.”
Hoa đào trên cành chứa đầy kiếm ý vút bay mà đến, cánh hoa như mưa bay múa khắp trời, trái lại là thêm mấy phần ý cảnh. Thế nhưng lão đạo sĩ trong lòng biết rõ, người trẻ tuổi kia ra tay khí độ bất khàm, thuần chỉ có kiếm ý, không xuất khí lực, nhưng trong ngực có thiên thu vạn tuế, tự nhiên là dưới tay kiếm ý vô tận. Nếu bàn bố cục và chiêu thức, hắn đối phó kẻ hậu xinh này đúng là miễn cưỡng, một kích sau lưng này chính là sát chiêu, thiệt cho kẻ kia là một cành hoa đầu này chỉ giữ kiếm ý mà không lưu sát ý, nếu không mình nói không chừng đã bị một kiếm xuyên ngực.
“Chiêu này gọi là Nhất kiếm phá xuân!” Hoàng Thiếu Thiên cao giọng, thanh âm đầy vẻ tự hào.
“Tiểu tử, khá lắm!” Lão đạo sĩ bỗng dưng quay lại, bất chấp quy củ, trong lòng bàn tay vận ba phần khí lực đẩy về phía trước, hoa đào đầy trời dồn dập rơi xuống, ngay cả nhành đào trong tay Dụ Văn Châu cũng gãy thành mấy mảng rơi xuống đất,
Lão đạo sĩ có mấy chục năm tu vi, dù nông cạn, một chưởng này lại chỉ dẫn theo ba phần khí lực cũng có thể làm Dụ Văn Châu không thể không lùi lại năm bước. Hắn rất nhanh ổn định thân hình, hướng về lão đạo sĩ khom người bái thật sâu, trong lời nói cực kỳ cung kính.
“Sư thúc tu vi phi phàm,” Dụ Văn Châu chắp hai tay thi lễ, “Thụ giáo thụ giáo.”
“Phi phàm cái rắm!” Hoàng Thiếu Thiên dừng lại, nhảy xuống, như muốn trực tiếp đi lên túm râu Trương lão đạo sĩ kia, “Sao ngươi lại chơi xấu? Đã nói không dùng khí lực, một chiêu cuối cùng Nhất kiếm phá xuân của sư huynh ta kia ngươi vốn cản không nổi, đành phải giở thủ đoạn hạ lưu. Nếu đã muốn so nội lực tu vi, không bằng đến so thử với ta một chút?”
Hoàng Thiếu Thiên kiếm ý mãnh liệt, lấy lực hóa khí, lấy khi nuôi kiếm, là kiếm đạo cực cao. Mà Dụ Văn Châu khí không có lực, chỉ dựa vào kiếm chiêu mà mà không bại, có thể nói là may mắn.
Vận cao đã hiển lộ, không phú thì quý, đến như cảnh giới của Dụ Văn Châu, có thể lấy vận tích khí, dù trải qua trăm sự loạn biến cũng chỉ xem như là mây khói. Trương đạo sĩ gật đầu, lòng thầm nghĩ mình sợ là đã gặp được người thiên gia phú quý. Thiếu niên này dù sắc mặc nhợt nhạt, thân thể có vẻ yếu ớt, nhưng lại là kẻ mệnh trời quy phục, nắm giữ vận mệnh một nước.
Chỉ là hai thiếu niên trước mắt, giang hồ và triều đình, sao có thể cùng tồn tại??
Rượu mới cất lại. Lại thêm chín ngày, tới khi gió tây đùa lạnh cúc. Người ngọc điểm trang, sớm mai đóa đóa cúc vàng, hương ngát phòng quân tử, say quyện vòng, len lỏi khắp doanh. Cười vui trên đài ngựa, phóng khoáng khắp Long Sơn, lặp lại giai thoại xưa. Cùng nhau đến hết ngày, du ngoạn cũng không đủ. Càng đừng hỏi tháng năm, vinh nhục chuyện giúp đời. Hiếm có được ngày tốt, tóc mai gặp trời thu càng thêm xanh. Lại mời trăng chiếu tượng vàng, người gần bên lạnh, như gặp thác đổ. Thừa dịp người đến tiệc, hông ngọc treo rủ trên cành thù du.
Hoàng Tường – Quế chi hương.
Hoàng Tường (1044-1130), nhà thơ thời Bắc Tống, từng được Kim Dung mượn bối cảnh làm nhân vật trong Anh Hùng Xạ Điêu, chính là vị đã sáng tạo ra Cửu Âm Chân Kinh.
Về bài thơ, “Quế Chi Hương” vốn để miêu tả Tết Trùng Cửu 9/9 âm lịch của người Trung Quốc, vốn ban đầu là ngày một người lên núi lánh nạn, sau phát triển thành ngày thi nhân lên núi uống rượu ngâm thơ. Ngày Trùng Cửu, thi nhân lên núi, uống rượu, ngắm hoa cúc, bái tượng Phật, ngắm cảnh mùa thu, nữ nhân lại cài cành thù du lên tóc. “Mã đài hý” hay “Long Sơn” đều là điển tích chỉ tết Trùng Cửu. Thơ cổ của Trung Quốc có tính ẩn dụ và ám chỉ rất tinh tế chứ không thường nói thẳng.
Theo ý hiểu nông cạn của editor, bài thơ có thể hiểu là cảnh mô tả tết Trùng Cửu của thi nhân văn nhã ngày xưa, ủ rượu chờ chín ngày đến ngày mùng chín tháng chín, gió lạnh bắt đầu thổi làm lạnh hoa cúc ngoài vườn, người đẹp trang điểm, sáng sớm từng đóa cúc vàng nhạt tỏa hương khắp phòng, hương như quyện lại mà làm say lòng người; du ngoạn cùng người dẫu đến hết ngày cũng không cảm thấy đủ, không muốn quan tâm năm tháng trôi, không để ý đời người vinh nhục, ngắm cảnh trăng lên soi tỏ tượng Phật vàng, người bên cạnh lạnh khiến ta như gặp thác đổ, nhân lúc người đến yến tiệc, cài ngọc bội đỏ lên cành thù du đầu người.
Dùng bài thơ chỉ tết Trùng Cửu – dịp lánh nạn/thi nhân lên núi làm thơ uống rượu ngắm hoa cúc để làm tên chương cho việc Dụ Văn Châu lên Lam Khê Các lánh nạn rồi quen Hoàng Thiếu Thiên là một ý tứ đa nghĩa của tác giả. Editor xin cung cấp chút tư liệu và cách lí giải của bản thân để bạn đọc có thể hiểu hơn sự hoa mỹ ở đây.
Chương này hoàn thành với sự giúp đỡ của chị Lá, chị Mun, em Cụt cùng dân tình hội tự sát, editor xin chân thành cảm ơn.