- Bình luận
- 498
- Số lượt thích
- 3,814
- Location
- Thanh Đảo
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Những chàng trai Thanh Đảo
[Song Hoa]
Một đời một kiếp một đôi người
Một đời một kiếp một đôi người
[Cre: baishiyi875.lofter.com]
Edit: oomi
Giới thiệu: Cổ trang, ấm áp, có chút thịt 16
Mục lục
1 - 13
14 - 19
20 - 28
Hoàn
Trương Giai Lạc đào hôn trốn ra.
Vinh Quang thời kì hoàng kim, thịnh hành nam phong, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu hắn sẽ tùy tiện gả cho một người hắn chưa từng gặp mặt.
Cũng không biết là thế gia nào đến nhà hắn cầu hôn, còn chỉ mặt nói muốn hắn gả sang.
Hắn quả quyết lựa chọn lập mộng trở thành một đại hiệp ngao du khắp thiên hạ sau đó bỏ trốn suốt đêm.
(nam phong: nam nam thành đôi
thế gia: nhà làm lớn, làm quan)
2.
Còn chưa ra khỏi Bách Hoa thành, hắn đụng trúng Tôn Triết Bình.
Tôn Triết Bình là một kiếm khách, nửa tháng trước Trương Giai Lạc quen biết, hai người trò chuyện vậy mà vô cùng hợp ý.
Nhưng thời điểm đang bỏ trốn như thế này, Trương Giai Lạc không hề muốn gặp bất kì người quen nào.
Chưa kể, là lúc mình vừa kêu: “Thêm ba tô mì thịt bò.”
4.
- Hóa ra không phát hiện ngươi ăn nhiều như vậy . . .
- Ngậm . . . ngậm miệng! – Trương Giai Lạc lúng túng kéo đồ ăn vừa gọi về trước mặt, ăn như hổ như sói.
- Ngươi có về cũng đừng nói từng gặp ta ở đây.
Sắc mặt Tôn Triết Bình có chút phức tạp, nhìn tay nải nhỏ của Trương Giai Lạc,
- Người đây là định . . . đi xa nhà?
- Đúng đúng, ta định đi . . . cái gì mà . . . Đúng, Bá Đồ, phong cảnh Bá Đồ rất đẹp ngươi biết không!
- Trùng hợp, - Tôn Triết Bình cười, - Ta cũng định đến đó.
5.
Cho nên vì sao lại thành tình trạng này?
Tôn Triết Bình cưỡi ngựa mang theo Trương Giai Lạc, tốc độ cao khiến Trương Giai Lạc sống chết ôm chặt eo của hắn, sợ rớt xuống.
Kinh thành không có xe ngựa nào chạy thẳng đến Bá Đồ, Trương Giai Lạc lại không biết cưỡi ngựa, chỉ có thể để Tôn Triết Bình chở hắn đoạn đường này.
Buổi tối, hai người dừng lại nghỉ tại một trạm dịch, Tôn Triết Bình gọi một gian phòng.
- Hai gian! – Trương Giai Lạc lên tiếng nhắc nhở.
- Ta không đủ lộ phí. – Tôn Triết Bình nhìn hắn một cái.
Trương Giai Lạc buồn bực tính giá phòng một chốc, dõng dạc nói:
- Một gian phòng, cảm tạ.
6.
- Ngươi trốn đi không mang theo lộ phí? – Trương Giai Lạc nhìn người đang nằm chợp mắt trên giường, lên tiếng hỏi.
- Đi quá gấp, không kịp.
- May mắn, ta cũng gấp, nhưng còn kịp mang ít tiền theo, đúng là ta khá thông minh.
Người bên cạnh trở mình, quay lưng đi không thèm để ý đến hắn.
7.
Nửa đêm, Trương Giai Lạc bị nóng tỉnh.
Mở mắt, cả thân mình đều cứng ngắc không thể động đậy.
Tôn Triết Bình bất ngờ ôm hắn! Cằm đặt trên đầu hắn, môi chôn trong xoáy tóc của hắn, tay hướng xuống đặt trên eo hắn, chân gác giữa chân hắn.
Tim Trương Giai Lạc đập đùng đùng, tư thế này, quá ám muội.
8.
Một đường hai người đi đến Bá Đồ gập ghênh. Gặp ba lần chặn cướp lộ phí, hai lần thấy người bị cướp, một lần gặp trẻ lạc.
Đương nhiên, cuối cùng những kẻ ác đều bị hai người phối hợp đánh đến phơi mông lên trời, tự nguyện đến quan phủ nhận tội, đứa nhỏ cũng được đưa về nhà.
- Hôm qua ngươi lại ngủ không ngon?
- Nhờ phúc của ngươi . . . – Trương Giai Lạc ngáp một cái, thấy cửa thành Bá Đồ cách đó không xa, lập tức trở nên hoạt bát, vỗ vỗ vai của Tôn Triết Bình.
- Đến rồi đến rồi!
- Ồ. – Tôn Triết Bình hoàn toàn không có ý định để hắn xuống ngựa, - Ngươi đến Bá Đồ làm gì?
- . . . Khụ . . . Hành hiệp trượng nghĩa.
- Trùng hợp, ta cũng vậy.
9.
Nói thì nói thế, Trương Giai Lạc cũng không biết hành hiệp trượng nghĩa rốt cuộc nên làm thế nào.
Chắc là gặp chuyện bất bình thì chạy ra gầm một tiếng ha?
Đoạn thời gian này ở Bá Đồ, hai người vậy mà thật sự dọn dẹp không ít chuyện địa phương, còn thay quan phủ tiêu diệt một ổ tặc phỉ phụ cận, vì thế người người nhà nhà đều biết, trấn trên có hai vị thiếu hiệp vừa đến.
- Đại Tôn! – Một ngày nọ, bọn họ định rời đi, Trương Giai Lạc đột nhiên nói với y, - ta dẫn ngươi đi chơi!
10.
Đi chơi mà Trương Giai Lạc nói, chính là đi ngắm cảnh.
Bá Đồ mùa hạ thật sự rất mỹ lệ.
Hồ nước ngọt có không ít hoa sen nở rộ, trên một vùng lá sen xanh bích e thẹn mà lộ ra nửa gương mặt. Bờ biển có không ít thuyền chèo đón khách, hoặc thuyền đánh cá ra khơi.
Tôn Triết Bình hơi cúi đầu, để Trương Giai Lạc đem nón trúc ụp nên đầu mình, nhìn đối phương nhảy đến đầu thuyền, theo ngư dân học khúc dân ca địa phương, rầm rầm rì rì cũng không rõ là đang hát khúc nào.
Gió biển thổi những sợi tóc của hắn, dây cột tóc hồng cũng theo gió mà tùy ý lay động. Tôn Triết Bình nghĩ cảm giác sờ vào tóc hắn chắc chắn không tệ, Trương Giai Lạc đột nhiên nghiêng mặt sang bên, quay đầu lại, hướng về phía hắn, cười.
Bầu trời một mảng xanh biếc, những đám mây bạch khiết lơ lửng. Gió biển từng trận thổi qua, mang đến, có lẽ là hương thơm trên tóc Trương Giai Lạc.
Tôn Triết Bình đột nhiên lại hiểu cái gì gọi là “Một cái ngoái đầu, bách mị sinh”.
(gốc là: khiếu hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh. “Bách mị sinh”: trăm ngàn vẻ đẹp xuất hiện/sinh ra)
11.
- Xong, hết lộ phí . . .
- Ai bảo ngươi hôm nay nhất định phải bao thuyền . . .
12.
Hai người lại ngủ chung một gian phòng.
Nửa đêm Trương Giai Lạc lại nằm trong ngực Tôn Triết Bình tỉnh dậy, hắn vậy mà không hề kinh ngạc, còn cọ cho tư thế càng thêm thoải mái, tiếp tục ngủ thiếp đi.
Hắn có một giấc mộng, chính mình ngồi trên kiệu hoa gả sang nhà khác, khi khăn voan bị nhấc lên, hắn nhìn thấy khuôn mặt của Tôn Triết Bình.
Sau đó, hắn sợ tỉnh.
13.
Tôn Triết Bình đi cầm viên ngọc của mình, Trương Giai Lạc nhìn hắn cầm ngân phiếu, cảm thấy lưu lạc thiên nhai cũng không phải nằm mơ.
- Đại Tôn! Ngươi nuôi ta đi!
Tôn Triết Bình ngẩn người,
- Được.
Phần 14 - 19
Last edited: