Hoàn [Song Hoa] Một đời một kiếp một đôi người

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[Song Hoa]
Một đời một kiếp một đôi người


[Cre: baishiyi875.lofter.com]

Edit: oomi
Giới thiệu:
Cổ trang, ấm áp, có chút thịt 16

Mục lục
1 - 13
14 - 19
20 - 28

Hoàn
1.

Trương Giai Lạc đào hôn trốn ra.

Vinh Quang thời kì hoàng kim, thịnh hành nam phong, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu hắn sẽ tùy tiện gả cho một người hắn chưa từng gặp mặt.

Cũng không biết là thế gia nào đến nhà hắn cầu hôn, còn chỉ mặt nói muốn hắn gả sang.

Hắn quả quyết lựa chọn lập mộng trở thành một đại hiệp ngao du khắp thiên hạ sau đó bỏ trốn suốt đêm.

(nam phong: nam nam thành đôi

thế gia: nhà làm lớn, làm quan)


2.

Còn chưa ra khỏi Bách Hoa thành, hắn đụng trúng Tôn Triết Bình.

Tôn Triết Bình là một kiếm khách, nửa tháng trước Trương Giai Lạc quen biết, hai người trò chuyện vậy mà vô cùng hợp ý.

Nhưng thời điểm đang bỏ trốn như thế này, Trương Giai Lạc không hề muốn gặp bất kì người quen nào.

Chưa kể, là lúc mình vừa kêu: “Thêm ba tô mì thịt bò.”


4.

- Hóa ra không phát hiện ngươi ăn nhiều như vậy . . .

- Ngậm . . . ngậm miệng! – Trương Giai Lạc lúng túng kéo đồ ăn vừa gọi về trước mặt, ăn như hổ như sói.

- Ngươi có về cũng đừng nói từng gặp ta ở đây.

Sắc mặt Tôn Triết Bình có chút phức tạp, nhìn tay nải nhỏ của Trương Giai Lạc,

- Người đây là định . . . đi xa nhà?

- Đúng đúng, ta định đi . . . cái gì mà . . . Đúng, Bá Đồ, phong cảnh Bá Đồ rất đẹp ngươi biết không!

- Trùng hợp, - Tôn Triết Bình cười, - Ta cũng định đến đó.


5.

Cho nên vì sao lại thành tình trạng này?

Tôn Triết Bình cưỡi ngựa mang theo Trương Giai Lạc, tốc độ cao khiến Trương Giai Lạc sống chết ôm chặt eo của hắn, sợ rớt xuống.

Kinh thành không có xe ngựa nào chạy thẳng đến Bá Đồ, Trương Giai Lạc lại không biết cưỡi ngựa, chỉ có thể để Tôn Triết Bình chở hắn đoạn đường này.

Buổi tối, hai người dừng lại nghỉ tại một trạm dịch, Tôn Triết Bình gọi một gian phòng.

- Hai gian! – Trương Giai Lạc lên tiếng nhắc nhở.

- Ta không đủ lộ phí. – Tôn Triết Bình nhìn hắn một cái.

Trương Giai Lạc buồn bực tính giá phòng một chốc, dõng dạc nói:

- Một gian phòng, cảm tạ.


6.

- Ngươi trốn đi không mang theo lộ phí? – Trương Giai Lạc nhìn người đang nằm chợp mắt trên giường, lên tiếng hỏi.

- Đi quá gấp, không kịp.

- May mắn, ta cũng gấp, nhưng còn kịp mang ít tiền theo, đúng là ta khá thông minh.

Người bên cạnh trở mình, quay lưng đi không thèm để ý đến hắn.


7.

Nửa đêm, Trương Giai Lạc bị nóng tỉnh.

Mở mắt, cả thân mình đều cứng ngắc không thể động đậy.

Tôn Triết Bình bất ngờ ôm hắn! Cằm đặt trên đầu hắn, môi chôn trong xoáy tóc của hắn, tay hướng xuống đặt trên eo hắn, chân gác giữa chân hắn.

Tim Trương Giai Lạc đập đùng đùng, tư thế này, quá ám muội.


8.

Một đường hai người đi đến Bá Đồ gập ghênh. Gặp ba lần chặn cướp lộ phí, hai lần thấy người bị cướp, một lần gặp trẻ lạc.

Đương nhiên, cuối cùng những kẻ ác đều bị hai người phối hợp đánh đến phơi mông lên trời, tự nguyện đến quan phủ nhận tội, đứa nhỏ cũng được đưa về nhà.

- Hôm qua ngươi lại ngủ không ngon?

- Nhờ phúc của ngươi . . . – Trương Giai Lạc ngáp một cái, thấy cửa thành Bá Đồ cách đó không xa, lập tức trở nên hoạt bát, vỗ vỗ vai của Tôn Triết Bình.

- Đến rồi đến rồi!

- Ồ. – Tôn Triết Bình hoàn toàn không có ý định để hắn xuống ngựa, - Ngươi đến Bá Đồ làm gì?

- . . . Khụ . . . Hành hiệp trượng nghĩa.

- Trùng hợp, ta cũng vậy.


9.

Nói thì nói thế, Trương Giai Lạc cũng không biết hành hiệp trượng nghĩa rốt cuộc nên làm thế nào.

Chắc là gặp chuyện bất bình thì chạy ra gầm một tiếng ha?

Đoạn thời gian này ở Bá Đồ, hai người vậy mà thật sự dọn dẹp không ít chuyện địa phương, còn thay quan phủ tiêu diệt một ổ tặc phỉ phụ cận, vì thế người người nhà nhà đều biết, trấn trên có hai vị thiếu hiệp vừa đến.

- Đại Tôn! – Một ngày nọ, bọn họ định rời đi, Trương Giai Lạc đột nhiên nói với y, - ta dẫn ngươi đi chơi!


10.

Đi chơi mà Trương Giai Lạc nói, chính là đi ngắm cảnh.

Bá Đồ mùa hạ thật sự rất mỹ lệ.

Hồ nước ngọt có không ít hoa sen nở rộ, trên một vùng lá sen xanh bích e thẹn mà lộ ra nửa gương mặt. Bờ biển có không ít thuyền chèo đón khách, hoặc thuyền đánh cá ra khơi.

Tôn Triết Bình hơi cúi đầu, để Trương Giai Lạc đem nón trúc ụp nên đầu mình, nhìn đối phương nhảy đến đầu thuyền, theo ngư dân học khúc dân ca địa phương, rầm rầm rì rì cũng không rõ là đang hát khúc nào.

Gió biển thổi những sợi tóc của hắn, dây cột tóc hồng cũng theo gió mà tùy ý lay động. Tôn Triết Bình nghĩ cảm giác sờ vào tóc hắn chắc chắn không tệ, Trương Giai Lạc đột nhiên nghiêng mặt sang bên, quay đầu lại, hướng về phía hắn, cười.

Bầu trời một mảng xanh biếc, những đám mây bạch khiết lơ lửng. Gió biển từng trận thổi qua, mang đến, có lẽ là hương thơm trên tóc Trương Giai Lạc.

Tôn Triết Bình đột nhiên lại hiểu cái gì gọi là “Một cái ngoái đầu, bách mị sinh”.

(gốc là: khiếu hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh. “Bách mị sinh”: trăm ngàn vẻ đẹp xuất hiện/sinh ra)


11.

- Xong, hết lộ phí . . .

- Ai bảo ngươi hôm nay nhất định phải bao thuyền . . .


12.

Hai người lại ngủ chung một gian phòng.

Nửa đêm Trương Giai Lạc lại nằm trong ngực Tôn Triết Bình tỉnh dậy, hắn vậy mà không hề kinh ngạc, còn cọ cho tư thế càng thêm thoải mái, tiếp tục ngủ thiếp đi.

Hắn có một giấc mộng, chính mình ngồi trên kiệu hoa gả sang nhà khác, khi khăn voan bị nhấc lên, hắn nhìn thấy khuôn mặt của Tôn Triết Bình.


Sau đó, hắn sợ tỉnh.


13.

Tôn Triết Bình đi cầm viên ngọc của mình, Trương Giai Lạc nhìn hắn cầm ngân phiếu, cảm thấy lưu lạc thiên nhai cũng không phải nằm mơ.

- Đại Tôn! Ngươi nuôi ta đi!

Tôn Triết Bình ngẩn người,

- Được.


Phần 14 - 19
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#2
Một Đời Một Kiếp Một Đôi Người
Song hoa | 14-19


[Cre: Adling]
14.

Sau khi hai người rời khỏi Bá Đồ, cùng nhau lần lượt đi đến rất nhiều thành khác.

Dọc theo đường đi anh danh hai người lan xa, đi qua những chỗ hỗn loạn, cường đạo chạy tứ tán, ác nhân vừa nghe tên đã sợ mất mật.

Vì vậy trên giang hồ lưu truyền một cố sự về một đôi bích nhân hành hiệp trượng nghĩa.

- Bích nhân . . . Hahaha, nói chúng ta đó.

Trong quán trà Trương Giai Lạc nghe người thuyết thư kể chuyện, cười đến gập cả người.

- Nhưng mà Đại Tôn, hiện tại đúng là cách sống mà ta muốn. Tự do tự tại, đi khắp thiên nhai, nên cạnh có một người tri kỉ làm bạn, đủ!

Hắn vui vẻ cười rộ lên, Tôn Triết Bình bên cạnh, cũng cong khóe miệng.

(người thuyết thư: người kể chuyện, những người kiếm thu nhập bằng việc kể chuyện hiện tại, hoặc chuyện xưa ở những quán trà, tửu quán…)


15.

Món ăn Lam Vũ, trà Hưng Hân, cung điện Vi Thảo, lâm viên Yên Vũ . . .

Trương Giai Lạc một đường ăn như lang như hổ, Tôn Triết Bình đếm, cảm thấy một nửa lộ phí đều bị Trương Giai Lạc giao cho đồ ăn hết.

- Nên tối sẽ thiếu tiền, ngủ một gian.

Trương Giai Lạc có chút dị nghị, nhưng vì ăn, hắn nhịn.

(lâm viên: khu vườn)


16.

Thực ra Trương Giai Lạc cũng có chút tâm tư.

Hắn không biết làm sao nói rõ với Tôn Triết Bình, kỳ thực chính mình dường như có chút, có lẽ là . . . Thích hắn.

Hôn ước với nhà bên kia còn chưa làm rõ, nhưng nếu muốn tỏ tình với Tô triết Bình, chuyện đó là không thể bỏ qua được.

- Đại Tôn? – Trương Giai Lạc nằm bên người Tôn Triết Bình, nghĩ ngợi mở miệng.

- Hử?

- Thực ra, ta ở nhà có hôn ước.

- Ta biết.

- Ngươi biết?! – Trương Giai Lạc kinh ngạc nhảy dựng lên, - Làm sao ngươi biết!

- Bách Hoa lớn như vậy . . . Nhà ngươi bị cầu hôn một buổi tối liền truyền khắp.

- Ô . . . Cũng phải.

Dự định của Trương Giai Lạc bị cắt ngang, nửa đoạn sau kiểu gì cũng không ra khỏi miệng được.


17.

Nửa đêm, Trương Giai Lạc một lần nữa bị nóng tỉnh.

Tôn Triết Bình lại ôm mình sao . . . Trương Giai Lạc mơ mơ màng màng, trên người cũng không có cảm giác bị Tôn Triết Bình ôm lấy, ngược lại giống như có lửa, hắn duỗi tay kéo y phục bên ngoài của mình, thế nhưng nhiệt độ nóng rực khắp người không hề giảm xuống.

Hạ thân bắt đầu có phản ứng kì quái, Trương Giai Lạc cảm thấy một cỗ nhiệt khí toàn bộ tuôn đến hạ thân, thúc giục một bộ vị nào đó run rẩy sừng sững đứng thẳng.

Hắn muốn đưa tay cầm lấy, giữa chừng tay bị người bắt lấy. Lạnh lẽo mát lạnh, hắn lập tức dán vào.

- Trương Giai Lạc! – Hắn nghe thấy giọng nói của người nọ, là Tôn Triết Bình . . .

18.

Tôn Triết Bình không nghĩ tới hai người bọn họ vào nhầm hắc điếm.

Hắn nửa đêm bị đánh thức, lập tức nhìn thấy từ cửa chậm rãi tràn vào một màn khói. Hắn cầm lấy kiếm trực tiếp giết ra ngoài, đến khi người của hắc điếm quỳ xuống cầu xin hắn mới bỏ qua.

- Tiểu nữ chỉ cầu một đường sống . . . – Một đám nữ nhân quỳ trên mặt đất sợ hãi khóc lóc thành một đoàn.

Tôn Triết Bình đột nhiên rõ ràng một chuyện, trói các nàng vào một chỗ rồi lập tức trở về phòng.

Dùng kích tình hương, sau đó đưa nữ nhân tới cửa, ngày kế dùng việc này vơ vét tài sản của người đi đường, thủ đoạn thường thấy của các hắc điếm.

Mình sao lại để Trương Giai Lạc ở đó!

Trong phòng, Trương Giai Lạc đã trúng dược, y phục đều cởi xuống hông, trên mặt một mảng ửng hồng, hắn từng ngụm từng ngụm lớn thở hổn hển, những sợi tóc dán lên thân thể đẫm mồ hôi, theo lồng ngực nhấp nhô lên xuống.

Bình tĩnh! Hắn bắt được tay Trương Giai Lạc, người nọ ánh mắt mê ly, thân thể nóng rực lập tức dán lên.

Tôn Triết Bình nghe được âm thanh Trương Giai Lạc khàn khàn mà mỏng manh gọi hắn, dây thần kinh lý trí nhất thời đứt đoạn:

- Tôn. . . Tôn Triết Bình. . .


19.

Sau nhiều ngày như vậy cùng giường tới nay, đây là lần đầu tiên hắn không khắc chế bản thân.

Hắn thích Trương Giai Lạc, từ ngày đầu tiên bọn họ quen biết. Từ khi Trương Giai Lạc trèo cây hái quả mà té xuống, hắn tiếp được người, liền bắt đầu.

Hắn hỏi cưới, hắn cho rằng như vậy có thể ở cùng với y, nhưng hắn không nghĩ đến, Trương Giai Lạc bất ngờ đào hôn.

Cảm tạ trời xanh, khiến trong đêm Trương Giai Lạc đào hôn, va vào hắn. Dọc theo đường đi hắn dần dần hiểu rõ, một tờ giấy hôn ước không khóa được Trương Giai Lạc, tự do cùng khoái lạc tờ hôn ước cũng không thể cho y.

Nhưng Tôn Triết Bình là bạn y, có thể.

Vậy sẽ như thế này, cùng ngươi đi cả đời đi, đêm đó hắn ôm Trương Giai Lạc ngủ say, nhè nhẹ mà hôn lên môi y.


Phần 20 - FIN
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#3
Ô? Sao lại đóng cửa tắt đèn rồi? Truyện dễ thương quá đi! Hi vọng mau có phần cuối. =)))
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#4
oomi mạnh quá.

oomi cắt đúng chỗ quá =)))

ghét oomiiiiiiiiiii =)))
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#5
Một Đời Một Kiếp Một Đôi Người
Song hoa | 20-FIN

[Cre: Adling]
20.

- Tôn. . . A . . . Tôn Triết Bình.

Trương Giai Lạc ở dưới thân hắn thừa hoan, uốn cơ thể thừa nhận hắn. Trên người từng mảng do đỏ hồng hiển hiện, hai điểm nhỏ thân trên vì động tình mà đứng thẳng, hạ thân ở trên bụng Tôn Triết Bình chầm chậm ma sát, ồ ồ chảy ra trọc dịch, chảy tràn đến tận nơi hai người kết hợp, đối với Tôn Triết Bình, còn mạnh hơn cả thang thuốc kích tình cực mạnh.

Tôn Triết Bình cắn môi y, Trương Giai Lạc đáp lại hắn, tiếng rên rỉ ngọt ngào mỏng mảnh tràn ra, lẫn vào tiếng nước và âm thanh thân thể va chạm quanh quẩn khắp phòng. Tôn Triết Bình chôn trong cơ thể y, một lần sâu một lần nông làm. Đây chính là nhiệt độ của người mà hắn tâm tâm niệm niệm, quấn quít y, giữ lấy y, giữa răng môi y lưu lại đánh dấu thuộc về hắn, để y dùng giọng nói động tình uyển chuyển gọi tên hắn, lại một lần va chạm khiến bọn họ cùng đạt đến đỉnh điểm khoái hoạt . . .

Đây chính là người hắn tâm tâm niệm niệm, từ nay về sau, hắn phải khiến y triệt để biến thành người của hắn. . .

21.

Hôm qua hình như đã làm rất . . . là mơ sao, trong mơ hắn bị Tôn Triết Bình làm đến cao trào, còn không biết xấu hổ mà một lần lại một lần yêu cầu y.

- Đau . . . – Trương Giai Lạc tỉnh lại, vừa định đứng dậy eo liền mềm oặt, từ hậu huyệt một cỗ chất lỏng sền sệt xuôi theo bắp đùi trượt xuống, khiến da đầu hắn tê dại.

Không . . . không phải mơ?!

- Tỉnh rồi? – Tôn Triết Bình ôm lấy hắn, Trương Giai Lạc lúc này mới phát hiện bọn họ đều trần như nhộng.

- Ta ta ta. . . Chúng ta hôm qua. . . – Trương Giai Lạc lắp bắp nói, có chút không rõ ràng, cổ họng hắn có chút khàn, vừa nghĩ đã biết đây là hậu quả đêm qua quá kịch liệt mà ra.

- Hôm qua ngươi trúng thôi tình dược, sau đó chúng ta làm.

Tôn Triết Bình bình thản nói, như thể trần thuật một việc không có quan hệ gì với hắn.

- Ta ta ta . . . ngươi . . .

Trương Giai Lạc muốn nói gì đó, nhưng thái độ của Tôn Triết Bình khiến hắn có chút không biết phải làm sao.

- Ngươi cảm thấy . . . không có gì quan trọng?


22.

Tôn Triết Bình nhìn hắn rất lâu, ôm chặt lấy hắn.

- Ta nghĩ cả đêm.

- Bây giờ nói cũng đã muộn, nhưng mà Trương Giai Giai Lạc, ta thích ngươi, từ lần đầu tiên gặp mặt đã bắt đầu, ta muốn ở cùng ngươi.

Trương Giai Lạc giãy giụa, Tôn Triết Bình chặt chẽ ôm hắn không buông.

- Cho dù ngươi không thích ta . . . Ta vẫn sẽ cố gắng khiến ngươi một ngày sẽ thích ta, trước đó ta sẽ không buông tay.

- Mới . . . mới không có! – Trương Giai Lạc cuối cùng giãy đầu thoát khỏi vòng tay Tôn Triết Bình, - Ta cũng . . . Ta cũng thích ngươi! Từ ngày người cùng ta rời khỏi Bách Hoa bắt đầu!


23.

Trương Giai Lạc cảm thấy mình đã đến tột cùng của nhân sinh.

Một đôi người, một con ngựa, một bầu rượu, trượng kiếm tẩu thiên nhai.


(trượng kiếm tẩu thiên nhai: kiếm dựa nhau đi khắp thiên nhai/chân trời)


24.

Thời gian qua mười năm, hai người đi khắp thiên hạ, danh chấn giang hồ, cuối cùng như trước lựa chọn quy gia thoái ẩn.

Lý do là vì một câu nói của Trương Giai Lạc:

- Ta muốn bánh hoa tươi . . .


(quy gia: về nhà)


25.

- Năm đó nhà kia lại tới cầu thân . . .

- Không phải lấy chồng hay không lấy chồng!

Trương Giai Lạc phẫn nộ, mình đã trốn đi mười mấy năm, sao đối phương vẫn đuổi theo không tha chứ!

Bảy ngày sau vẫn như trước cầu hôn không thành, Tôn Triết Bình trèo cửa sổ phòng Trương Giai Lạc, đánh hắn một trận.

Trương Giai Lạc biết được chân tướng, nước mắt rơi xuống.


26.

Hôn lễ cử hành rất long trọng.

Trương Giai Lạc ngồi trên kiệu hoa, nghĩ linh tinh, có cảm giác có lẽ mình đã dùng hết vận may nửa đời còn lại rồi.

Thuở thiếu thời ngay thẳng, hoàn thành giấc mộng đại hiệp của chính mình, còn tìm được một người tri kỷ, đến khi muốn ổn định, người nọ nhanh chóng biến thành bạn lữ của mình, phát thệ bồi mình một đời một kiếp.

Bái đường, kính rượu, Tôn Triết Bình ôm Trương Giai Lạc vào động phòng.

- Động phòng? – Y kéo lễ phục màu đỏ xuống, hỏi.

- Chậc, lão phu phu còn nói cái này.

Trương Giai lạc cũng cởi lễ phục, thay một thân thường phục.

- Muốn đi đâu? – Tôn Triết Bình vừa nhìn Trương giai Lạc, lập tức rõ ràng hắn lại muốn ra ngoài tiêu dao.

Trương Giai Lạc suy nghĩ một chút, vỗ tay cái bộp.

- Ta muốn ăn trái cây.


27.

- Ngươi không thể dùng khinh công hái sao . . . – Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc khó khăn trèo trên cây, bất đắc dĩ hỏi hắn.

- Hái thế này ăn mới ngon. – Trương Giai Lạc ngồi trên cành cây, ném cho Tôn Triết Bình một quả, - Ngươi ăn thử.

Tôn Triết Bình cắn một miếng, cũng không tệ lắm.

- Á!

Tiếng kinh hô, Tôn Triết Bình ngẩng đầu, Trương Giai Lạc bất ngờ té xuống, y phản xạ có điều kiện ném trái cây, duỗi tay tiếp được Trương Giai Lạc.

Cứ như năm đó, khuôn mặt thiếu niên chưa từng thay đổi cũng là bất thình lình như thế này, rơi vào trong ngực hắn, sau đó nháy mắt, vẫn không quên gặm trái cây trong tay.

- Ngọt lắm, ngươi ăn thử? – Hắn đem nửa trái còn dư lại nhét vào miệng Tôn Triết Bình, hoàn toàn không để ý đó là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

- Là ngọt vô cùng . . .

Ngọt đến tâm hắn cũng bị người buộc lại.


28.

- Là ngọt vô cùng.

Tôn Triết Bình ăn xong trái cây, cắn vào môi Trương Giai Lạc, hai người dưới tàng cây, say sưa mà hôn.

Ngươi nói, sao lại có chuyện trùng hợp đến thế, ngươi rơi xuống trùng hợp bị người tiếp được, người kia trùng hợp lại là ta.

Buổi tối đó, trong quán, ngươi đào hôn, đối tượng bị đào hôn là ta, vẫn cùng ngươi ngồi một bàn.

Chung đường, người ngươi thích trùng hợp là ta, mà ta, vẫn mãi thích ngươi.

Nhiều lần trùng hợp như vậy, đời này người ta coi trọng nhất, thành bạn lữ của ta.

- Trương Giai Lạc, ta yêu ngươi.

- Trùng hợp, ta cũng vậy.

.

.

.

FIN
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#6
Hình minh họa đẹp quá á á á á!!

Lạc là đóa hoa xinh đẹp mà tự do tự tại, không ai có thể trồng Lạc trong lồng kính, cho nên Tôn nguyện dùng cả đời bồi đóa hoa mình yêu nở giữa tự nhiên. Mà quan trọng là, tình cảm giữa hai người trong sáng quá ❀❀❀ đọc mà quắn quéo ❀❀❀ lăn lăn lăn trên giường ❀❀❀ fic này rất thích hợp để đọc khi bạn cần ủi drap giường nha ~

Cùng tác giả, cùng luôn người dịch dễ thương: [Mừng SN Trương Giai Lạc 2019] [Song Hoa] [Hoàn] Lông Chim Không Gió
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,136
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#7
Mèn đét ơi, sao giờ tui mới đọc cái fic này chứ a? Plot này thì ko mới nhưng cách tác giả viết nó ngọt ngọt ngọt đến sún răng còn có H khụ . huhu đọc mấy fic thế này ở chỗ đông người thiệt ngại aaa *che mặt*
 

Bình luận bằng Facebook