- Bình luận
- 498
- Số lượt thích
- 6,230
- Location
- Hàng Châu
- Fan não tàn của
- Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
Ba người bạn "tốt"
Tác giả:七月流莺
Nhân vật trung tâm: Vương Kiệt Hi, Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên.
Thuộc tuyển tập: Sơn Hà Kính Ta
Editor: Bút Ngôn Phi
Văn án:
Ta kính sơn hà một chung rượu, sơn hà kính ta đi một đời.
Hoàng hôn nắng chưa tắt, chim già biết mổ hầu.
Sông dài làm áo, tay nhấc núi xanh, chúng ta vẫn thiếu niên.
Thời gian trôi tận, còn đó sơn hà vô danh vì người khắc ghi ý chí.
"Vương là tri kỉ của Dụ Hoàng, chị phải tin em" - @aurora , 2019.
Kỳ nghỉ đông này Vương Kiệt Hi xử lý hết công việc ở Vi Thảo xong liền trở về căn phòng anh mới thuê tạm. Cha mẹ anh tuổi đã cao nhưng tình cảm vẫn nồng nàn, nhân dịp Tết đến mấy điểm du lịch ít người nên đã tự đi, Vương Kiệt Hi cũng lười làm kỳ đà cản mũi, một người ôm gối làm ổ trong phòng là cũng xong được một cái Tết.
Nhưng Vương Kiệt Hi biết, kỳ nghỉ đông của anh sẽ không thể nhàn rỗi nổi.
Cửa chống trộm của phòng trọ bị đập vang ầm ầm, Hoàng Thiếu Thiên cao giọng đứng bên ngoài hô lớn: “Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi nhanh mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa!” Dù không hề nghe thấy tiếng Dụ Văn Châu, Vương Kiệt Hi chắc chắn giờ phút này Dụ Văn Châu đã quấn khăn quấn áo thành một cái bánh chưng rồi đi sau lưng Hoàng Thiếu Thiên trơ mắt nhìn thằng kia phá cửa nhà mình. Hai đứa Lam Vũ này như trẻ sinh đôi kết hợp, ngay cả đi WC cũng đi chung, dính nhau cực kỳ.
Vương Kiệt Hi co quắp trên ghế salon, mở máy nhận những cuộc gọi liên hoàn như muốn đoạt mệnh người ta của Hoàng Thiếu Thiên.
“Vương Kiệt Hi! Anh có gan cướp Boss thì có gan mở cửa đi chứ!”
“Mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa, đội trưởng sắp đông cứng lại rồi!”
“Chìa khóa dưới đáy chậu hoa ấy, tự mở đi.” Vương Kiệt Hi ôm túi chườm nước nóng không rời tay
.
“Vcl, Anh lười muốn chết ~ “ Hoàng Thiếu Thiên cầm chìa khóa mở cửa, chen mông trên ghế salon, cướp túi chườm nước nóng trong tay Vương Kiệt Hi rồi cung kính như dâng bảo vật mà đưa cho Dụ Văn Châu đã cóng đến hồn vía lên mây.
Vương Kiệt Hi nằm trên salon ôm gối bánh trôi Vương Bất Lưu Hành, đút tay vào gối, dựa cằm lên trên, liếc nhìn Dụ Văn Châu quấn cả đống áo bông mà vẫn run rẩy. Hoàng Thiếu Thiên đưa túi chườm nước nóng qua cho cậu ta, cậu ta đơ vài giây mới cười nói cảm ơn, sau đó vội vàng cọ tay vào đó, bộ dáng gấp gáp như chết đuối vớ được cọc.
Ngược lại Hoàng Thiếu Thiên, vốn là người Quảng Châu quen với thời tiết ấm áp lại trông như thể không hề hấn gì, chỉ mặc một cái áo len dày, trên đầu đội một cái mũ lông dê trông thật ngốc nghếch, mấy sợi tóc vàng lỉa chỉa ra phía sau. Vì nhà Vương Kiệt Hi bật máy sưởi, trên mặt cậu ta còn có chút ửng hồng không thích nghi kịp, so với Dụ Văn Châu bên cạnh cứ như người của hai thế giới.
Quan hệ của hai đứa này tốt hơn từ khi nào nhỉ? Vương Kiệt Hi lười nhớ những việc vụn vặt như vậy, cũng như anh không bao giờ nhớ cái truyền thống năm nào nghỉ đông nghỉ hè hai người này cũng mò đến nhà mình bắt đầu từ khi nào.
Dụ Văn Châu nhấp một ngụm nước nóng kéo dài tính mạng xong cũng từ từ hồi sức, lại nở nụ cười ấm áp với Vương Kiệt Hi: “Chúc mừng năm mới, Vương đội.”
“Chúc mừng năm mới.” Vương Kiệt Hi gật đầu.
“Lão Vương à, năm mới qua anh một năm một tuổi một già, baba Vi Thảo nhìn mấy đứa nhỏ dần lớn lên còn mình dần già đi, đúng là quá chua xót!! Chúng tui nhìn tình cảnh cụ ông cô độc lẻ loi tuổi già thê lương của anh nên đến thăm anh này, tránh cho anh không phải thấy cảnh thương tình, cảm động đi cảm động đi cảm động đi cảm động rồi thì vào đấu trường PK với tui tui mang clone theo đây.”
“Tết ra cậu định đăng ký lớp xóa mù chữ à?” Vương Kiệt Hi liếc đứa kia một cái.
“ ? ? ? “
“Một câu dùng được mấy thành ngữ, hiếm thấy.” Vương Kiệt Hi thực lòng tán thưởng.
“Vl vl vl vl vl vl vl! Vương Kiệt Hi! Ra đấu trường gặp đi, không đánh anh anh lại không biết vì sao nước biển lại mặn.” Hoàng Thiếu Thiên bùng nổ.
“Cậu biết vì sao nước biển lại mặn không?” Vương Kiệt Hi hỏi lại.
Thế mà sau đó Hoàng Thiếu Thiên thực sự đi tra Baidu: “Vì sao mà nước biển lại mặn như vậy?”
Giải quyết Hoàng Thiếu Thiên chính là việc giao lưu tình bạn giữa Vương Kiệt Hi và Dụ Văn Châu.
“Mùa giải này Vương đội có vẻ rất thư giãn.” Dụ Văn Châu cười híp mắt nói.
“Ừ, Anh Kiệt đã có khí phách đội trưởng, Tiểu Biệt Bách Thanh cũng dần trưởng thành rồi.” Nhắn đến hậu bối trong đội, Vương Kiệt Hi phá lệ nói nhiều thêm vài lời.
“Vương đội chuẩn bị buông tay sao?”
“Năng lực có hạn, chỉ có thể đi đến bước này.” Vương Kiệt Hi nói, sau đó nhìn Dụ Văn Châu đang ngồi sát hệ thống sưởi hơi: “Nhắc cậu một câu, ngồi xa máy sưởi ra chút, giờ tôi không muốn ăn cá* nướng.”
Dụ Văn Châu quấn quần áo như gói bánh chưng rất không tình nguyện mà dịch ra một tí xíu.
“Hàn Văn Thanh kia lúc nào cũng trưng ra bộ dạng ta còn muốn sống thêm 500 năm nữa mà cuối cùng cũng lui, chúng tôi cũng thế.” Vương Kiệt Hi nói, “Thời gian trước mặt, dù có không cam tâm nữa cũng đành phải đi.”
Nói xong lại liếc Dụ Văn Châu, “Chúng tôi đều là người bình thường, không giống vài người nào đó, là tai họa lưu ngàn năm.”
Dụ Văn Châu cũng không tức giận, vẫn mang vẻ mặt ấm áp ôn hòa: “Vậy để tôi tiếp tục lưu họa nhân gian vậy.”
Tốc độ tay chậm không chịu nổi sao? **
Thật sự là không tầm thường.
Nếu Phương Sĩ Khiêm nghe được câu này chắc chắc sẽ tức muốn chết, nhưng Vương Kiệt Hi thì chỉ mở to mắt một chút mà nhìn người kia: “Ngàn năm làm rùa *** vạn năm làm rùa, chúc cậu cũng thật dài thật lâu.”
“Mượn lời tốt lành của Vương đội.”
Hoàng Thiếu Thiên tra xong Baidu bổ sung tri thức quay về, vừa khéo nghe được câu cuối cùng: “Móa! Vương Kiệt Hi, tui mới đi có mấy phút anh liền mắng đội trưởng nhà chúng tui! Anh vô sỉ anh vô sỉ anh vô sỉ! Anh mới là rùa anh mới là rùa!”
Vương Kiệt Hi mặc kệ Hoàng Thiếu Thiên đứng trước mặt mình múa máy tay chân nghĩ linh tinh, mấy lời rác rưởi bị đám tuyển thủ chuyên nghiệp coi là cơn ác mộng đó ở trước mặt Vương Kiệt Hi căn bản chỉ là muỗi, đây là kỹ năng thiên phú Vương Kiệt Hi có được sau nhiều năm chung đụng với Hoàng Thiếu Thiên, người khác cầu cũng không được.
Mà thân làm đồng đội, trong mắt Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên hay nghĩ linh tinh cũng chỉ là rau cải trắng trong ruộng nhà mình, có thể mặc kệ nhưng thỉnh thoảng vẫn phải tưới chút nước, bón chút phân, chú ý trấn an tâm tình rau cải trắng một chút cho nó còn mọc.
Không hiểu hả? Để ví dụ cho nè.
Hoàng Thiếu Thiên: “Blah blah blah blah blah blah blah blah blah!”
Vương Kiệt Hi: . . .
Hoàng Thiếu Thiên: “Blah blah blah! Blah blah blah blah blah blah blah blah blah ?????”
Vương Kiệt Hi: . . .
Hoàng Thiếu Thiên: “Blah blah blah lah blah blah blah blah blah blah blah blah blah blah . . .”
Hoàng Thiếu Thiên: “Blah blah!!!! Blah blah blah blah blah blah blah blah blah blah blah blah . . .”
Dụ Văn Châu: “Hả?”
Hoàng Thiếu Thiên: “Blah blah blah blah blah blah blah blah blah blah blah blah . . .”
Dụ Văn Châu: “Đúng rồi.”
Hoàng Thiếu Thiên: “Blah blah blah blah blah blah blah blah blah blah blah blah . . .”
Dụ Văn Châu: “Sau đó thì sao?”
Hoàng Thiếu Thiên: “Blah blah blah blah blah blah blah blah blah blah blah blah !!!”
Dựa trên kinh nghiệm của Dụ Văn Châu, chỉ cần luân phiên sử dụng bảy chữ này đã đủ đối phó với Hoàng Thiếu Thiên để người kia hài lòng rời đi rồi.
Phụ họa, là chuyện Dụ Văn Châu đã làm đến chuyên nghiệp.
Ba người đàn ông ở nhà xem TV nghĩ thế nào cũng thấy gay gay, Hoàng Thiếu Thiên đề nghị ra ngoài xem phim.
“Ba người cuối năm ra rạp xem phim tình cảm thì không gay à?” Vương Kiệt Hi cảm thấy anh không có khả năng hiểu được mạch sóng não của Hoàng Thiếu Thiên.
“Lại còn tên là 101 lần cầu hôn, vừa nghe đã thấy buồn ngủ.” Vương Kiệt Hi tiếp tục chất vấn gu chọn phim của Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu lại từ chối nêu ý kiến, vì cậu ta ngay từ đầu phim đã trợn mắt ngủ mất rồi. Còn vì sao cậu ta trợn mắt mà ngủ được á? Vì là cá đó, mọi người gặp con cá nào ngắm mắt đi ngủ chưa?
“Nhưng nữ chính là Lâm Chí Linh diễn.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“. . .”
“Cậu thích Lâm Chí Linh?” Vương Kiệt Hi cảm thấy mình muốn đánh giá lại Hoàng Thiếu Thiên một phen.
“ . . . Cũng không thích lắm, chỉ hơi thích thôi.” Hoàng Thiếu Thiên lại giấu đầu lòi đuôi.
“Tui nói anh biết! Không chỉ có tui, cả Tiểu Lư cũng thích Lâm Chí Linh!” Hoàng Thiếu Thiên ngay lập tức định sắp chết thì kéo thêm đứa chết cùng.
“Tiểu Lư thì tôi không biết, nhưng năm đó Ngụy đội cũng rất thích Lâm Chí Linh, mấy việc năm đó ổng làm vì chữ ký Lâm Chí Linh giờ vẫn còn lưu truyền rộng rãi.” Vương Kiệt Hi nói, “Xem ra Lam Vũ mấy người thế mà có truyền thừa thật, ba đời người đều thích cùng một nữ minh tinh.”
“Anh còn như vậy là ngày mai chúng tui đi về đó, mặc kệ anh một ông già không nhà phải đi thuê phòng sống cùng gối bánh trôi Vương Bất Lưu Hành.”
“Ừ.” Vương Kiệt Hi mặt không đổi sắc, “Dù sao mai hội Phương Sĩ Khiêm, Triệu Dương, Dương Thông cũng đến, vừa lúc các cậu lại đi.”
“Móa! Vương Kiệt Hi anh mấy ngày nay tiếp khách rất bận nhỉ?” Hoàng Thiếu Thiên kích động to tiếng làm mấy người ngồi gần trong rạp phải quay ra nhìn.
Dụ Văn Châu cũng như sực tỉnh, giật mình hỏi Vương Kiệt Hi, “Vương đội, Vi Thảo các anh đã nghèo đến độ bắt anh treo biển hành nghề tiếp khách kiếm thêm thu nhập nâng cao trình độ à?”
“. . .” Vương Kiệt Hi thật nghi ngờ anh lúc trước không hiểu vì sao lại kết bạn với hai đứa bạn “tốt” này.
Xem phim trong rạp xong ba thanh niên nghiện net không có việc gì cuối cùng vẫn quyết định ra quán net thuê ba máy. Đúng lúc Vinh Quang ra event đón năm mới, ba người ngồi net suốt đêm, chơi được một hồi Hoàng Thiếu Thiên than đói bụng muốn gọi thức ăn ngoài, nhưng quán net lại không cho mang đồ ăn ngoài vào, Dụ Văn Châu liền ra ngoài mua một ít đồ ăn vặt đem về.
“Lão Vương lão Vương, vừa rồi chưa đã, chúng ta ra đấu trường luyện thêm một chút luyện thêm một chút.” Hoàng Thiếu Thiên ồn ào.
Vương Kiệt Hi nhìn người kia, click vào phòng, đấu được mấy phút thì ma đạo học giả của Vương Kiệt Hi đứng im tại chỗ để cho kiếm khách của Hoàng Thiếu Thiên chém chết.
Hoàng Thiếu Thiên tức giận quay đầu sang muốn chất vấn Vương Kiệt Hi, lại nhìn thấy người kia mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm màn hình, tay nắm chuột có hơi run rẩy.
“Lão Vương, anh sao thế?” Hoàng Thiếu Thiên vội vàng bỏ tai nghe xuống.
“Không có gì.” Vương Kiệt Hi mặt vẫn không có cảm xúc, vẩy vẩy tay, lại nói với Hoàng Thiếu Thiên: “Tiếp tục đi.”
“Tiếp tục cái khỉ gì? Vương Kiệt Hi, có phải tay anh có vấn đề gì không? Tui đã nói, mùa giải này sao anh lại hầu như không ra sân trận đoàn đội, còn tưởng anh thực yên tâm với Cao Anh Kiệt, mà anh . . .”
“Tôi không sao.” Vương Kiệt Hi lặp lại, “Bệnh nghề nghiệp thôi, vì đợt đi đấu thế giới tiêu hao nghiêm trọng quá, không trì hoãn được. So với Tôn Triết Bình năm đó còn tốt hơn nhiều, không đến mức bỏ cuộc chơi giữa đường đâu.” Vương Kiệt Hi nở một nụ cười mỉm như có như không.
“Vương Kiệt Hi anh cũng quá liều mạng.” Hoàng Thiếu Thiên lẩm bẩm.
“Như Dụ Văn Châu nói đó, nếu có thể tiếp tục được thì không ai muốn phải đi.” Vương Kiệt Hi nhìn chằm chằm ma đạo học giả trên máy tính, “Có thể lưu tai họa được bao lâu thì lưu bấy lâu.”
“Tôi về rồi đây.” Dụ Văn Châu cầm hộp thức ăn ngoài đi tới bên này, nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không đúng lắm.
Hoàng Thiếu Thiên tự gặm một miếng gà rán, lại gắp cho Vương Kiệt Hi một bát, “Ăn ăn ăn ăn ăn ăn ăn ăn đi, ăn xong chúng ta đi chơi máy trò chơi.”
“Hả? Thiếu Thiên vừa nãy không phải bảo là muốn ngồi net cả đêm sao?” Dụ Văn Châu khó hiểu.
“Haiz, vất cả lắm mới ra net một lần sao cứ ngồi mãi được, chán lắm, chúng ta phải làm việc có giá trị mới không uổng sinh mệnh?” Hoàng Thiếu Thiên phát ngôn đầy chính nghĩa.
. . . Chơi ở máy trò chơi cao cấp hơn thuê ba máy ngồi net rất nhiều sao? Vương Kiệt Hi âm thầm khinh bỉ trong lòng.
“Ăn ăn ăn ăn nhanh lên, lát nữa cho mấy người mở mang tầm mắt Tiểu Bá Vương đường phố Hoàng Thiếu Thiên!!”
Hoàng Thiếu Thiên là kẻ nói nhiều cả Liên minh phải công nhận, vừa nói nhiều vừa phiền nhiễu, nói một ngày mà hơn người bình thường nói cả tháng, nhưng việc tay của Vương Kiệt Hi cậu lại giấu sâu trong lòng, với đội trưởng thân thiết nhất cũng không hé răng một lời.
Đó cũng là lý do vì sao cậu ta nói nhiều như thế mà Vương Kiệt Hi vốn ưa yên tĩnh lại nguyện làm bạn bè với cậu ta.
Nói nhiều, nhưng cũng tùy trường hợp, cậu ta luôn biết lúc nào nên nói, lúc nào không.
Mùa hè năm đó Ma thuật sư Vương Kiệt Hi giải nghệ, Vương Kiệt Hi nằm ườn trong phòng máy lạnh đang định ngủ thì nghe thấy cửa chống trộm nhà mình vang ầm lên: “Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi!”
Thật là phiền.
Vương Kiệt Hi thầm nghĩ, nhưng khóe miệng lại khẽ mỉm cười.
Chú thích :
* - Dụ đội có biệt danh là Cá, hình như vì chữ Dụ đồng âm với chữ Ngư aka Cá.
** - Trong chính văn có lần Diệp Tu đã đề cập đến Dụ đội ngoài việc bẩm sinh ra còn cố tình không luyện tốc độ tay nên không xuất hiện vấn đề hao mòn thể lực dẫn đến phải giải nghệ.
*** - Chữ rùa đầu tiên vừa có nghĩa là rùa vừa có nghĩa ám chỉ người bị cắm sừng, Vương đội quả nhiên thâm thúy.
Last edited: