Hoàn [Pj Batu 101.2019] [Bá Đồ] Sinh tử chi giao một chén rượu

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#1
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ

Convert: 张佳乐头上的小花儿 (forum Toàn chức cao thủ)
Edit: Cửu Cửu

Dàn nhạc của đoàn nghệ thuật Bá Đồ chưa từng náo nhiệt như vậy.

Hội diễn văn nghệ sinh viên lần thứ tư, đoàn nghệ thuật Bá Đồ ở Q Đại gây áp lực cho Gia Thế. Không phải chỉ có riêng đoàn, quả thật là toàn trường đều xả được ngụm ác khí.

Giải thưởng danh giá nhất dành cho người đứng đầu!

Vô cùng xứng đáng.

Một nhạc trưởng mới vào trường, năm đầu tiên liền dẫn dắt dàn nhạc đoạt được giải thưởng lớn, Trương Tân Kiệt quả thật đứng ở đầu sóng ngọn gió. Vinh dự cùng sùng bái chen chúc nhau mà đến, xen lẫn cầu bái sư, cầu phỏng vấn, xin kí tên, cầu kết bạn . . .

Trương Tân Kiệt đúng giờ đi ngủ, bất biến như núi.

Sau nửa tháng tu sửa, thành viên dàn nhạc bắt đầu bận túi bụi. Năm học chưa kết thúc, lại sắp tổ chức buổi biểu diễn âm nhạc, rất nhiều chuyện cần bận tâm.

Năm nay cũng là năm Quý Lãnh cùng Lý Nghệ Bác tốt nghiệp. Nhóm thành viên lớn tuổi nhất của Bá Đồ cuối cùng cũng có người phải rời khỏi sân khấu này.

Sự lưu luyến của các thành viên dàn nhạc dành cho Quý Lãnh và Lý Nghệ Bác lộ rõ trên mặt, buổi biểu diễn cuối năm được dàn dựng như chương trình đặc biệt cho hai người. Này cũng khó trách, hội diễn văn nghệ năm nay, không thể không kể đến Quý Lãnh là người chơi dương cầm, đoạn solo kĩ năng lóa mắt đến nay vẫn còn ở top 10 những video trên mạng. Lý Nghệ Bác cũng là người được yêu thích, lời mời đi ăn của các học đệ học muội trong đoàn đã xếp tới tháng sau.

"Chơi lớn!" Nhìn đây là buổi diễn tấu cuối cùng của hai vị học trưởng, Bá Đồ cũng phải đem buổi biểu diễn đặc biệt này thành phần mở đầu.

Cho nên nói, dàn nhạc của đoàn nghệ thuật Bá Đồ chưa từng náo nhiệt như thế. Ngày biểu diễn, khán đài 500 người không còn chỗ ngồi, lối đi cũng chen chúc đầy người. Trương Tân Kiệt cũng cảm nhận được một tia áp lực -- giải thi đấu toàn quốc hắn cũng từng đi, thế nhưng nhiều khán giả là học sinh trong trường như vậy, hơn một nửa đều quen mình, khó tránh khỏi có điểm xấu hổ.

May mà buổi diễn tấu đặc biệt này vẫn thuận lợi kết thúc một cách oanh oanh liệt liệt. Tiết mục cuối cùng chấm dứt, Trương Tân Kiệt hướng khán giả dưới đài cúi người thật sâu, tiếng vỗ tay vẫn không hề giảm bớt. Một năm này, có thể thấy rõ những thay đổi và phát triển của Bá Đồ, đương nhiên không thể không kể đến công lao vị chỉ huy mới có đôi tai nhạy bén cùng lý luận vững vàng. Tâm trạng của khán giả sục sôi, đột nhiên có người hô lên: "Thêm một bài nữa!" Tiếng hô thưa thớt lớn dần, rất nhanh tiếng hồ dưới khán đài bắt đầu chỉnh tề như một: "Thêm một bài nữa!"

Trương Tân Kiệt sửng sốt. Đây là ý gì? Là muốn gây khó dễ cho chúng ta sao? Hay đây là uống coca trúng thưởng?

Tuy nhiên khán giả của Q Đại không để tâm việc này, fan của Bá Đồ lại càng không quan tâm.

"Thêm một bài!!"

Trương Tân Kiệt quay lại nhìn dàn nhạc. Đối với trường hợp này, dàn nhạc đương nhiên có chuẩn bị bản nhạc dự bị. Khi mọi người thảo luận xong, toàn bộ dàn nhạc đồng loạt hô lên một tiếng chỉnh tề: "Trước sau như một!!"

Bài dự bị của Bá Đồ hàng năm đều là một bài giống nhau. Không cần biết Trương Tân Kiệt thích hay không, cũng không quan tâm nó cùng với chủ đề của buổi biểu diễn chính thức có hợp hay không. Đoàn trưởng Hàn Văn Thanh đánh nhịp, chính là nó rồi.

Sinh viên đại học năm nhất Trương Tân Kiệt, không có quyền từ chối.

《 Hảo hán ca 》

Giai điệu chính hào hùng bắt đầu được cất lên, còn chưa hết một câu, khán giả liền bùng nổ, lời tán thưởng vang dội như muốn lật tung nóc thính phòng. Tiếng Kinh Hồ của Quý Lãnh cao vút êm dịu, ngón tay nhạy bén nhấn dây đàn tạo thành một vạt đẹp đẽ. Giống như các hảo hán Lương Sơn Bạc vui vẻ an tọa, ồn ào sục sôi, âm nhạc vang trời!

Dàn nhạc có tiết tấu át cả nhịp trống, chỉ có tiếng đàn của Quý Lãnh như dẫn dắt hào khí của cả dàn nhạc ào ào tăng lên.

Dù ở trong nước lửa cũng không quay đầu lại!

Trương Tân Kiệt bỗng dưng cảm thấy trong lòng có vật gì được buông lỏng. Đoạn nhạc này vốn không khó, hắn cũng chỉ bình bình thường thường chỉ huy. Nhưng bài diễn tấu đơn giản này chính là bài diễn tấu cuối cùng của Quý Lãnh. Nghe tiếng vỗ tay vang dội dưới khán đài, tiếng huýt sáo tán thưởng, hắn đột nhiên cảm thấy mình cũng nên làm chút gì đó.

Một lần giai điệu qua đi, đến lượt hợp tấu của đội trống lên sàn. Trương Tân Kiệt lật mở trang kế tiếp của bản nhạc, ngẩng đầu cho Hàn Văn Thanh một ánh mắt.

Ánh nhìn này quá khủng khiếp. Thành viên của đội trống đều đem áo cởi ra!

Thành viên đội trống vốn ở phía trong cùng của sân khấu, lúc này lại đứng lên bậc thềm của nhóm đồng ca dùng để biểu diễn. Hôm đó, trang phục biểu diễn là một thân cổ trang ngắn, bảy, tám người lại đồng loạt đem y phục tung lên, một loạt cơ thể cường tráng chói lóa làm Trương Tân Kiệt suýt ngất.

Còn ra thể thống gì nữa!

Trương Tân Kiệt thiếu chút nữa ném gậy chỉ huy đi.

Hàn Văn Thanh cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, nhưng nhìn qua lại không thấy căng thẳng. Hắn tựa hồ không thấy sự kinh ngạc của Trương Tân Kiệt, cũng không nghe được tiếng reo hò của khán giả, vẻ mặt của hắn như thể đang nói, đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, không đáng chú ý.

Sân khấu này, giờ phút này chỉ thuộc về âm nhạc, chỉ thuộc về bài hát này.

Bốn tiếng Cymbals, Hàn Văn Thanh tiếp tục nổi trống, giai điệu lại cất lên.

Tiếng kèn Xôna vang lên. Là giai điệu quen thuộc, đẹp đẽ như trước kia. Nhưng Quý Lãnh đã đổi sang Nhị Hồ. Hắn chủ đạo giai điệu, triệt để kết thúc.

Quý Lãnh ở trong một mảnh nhạc đệm hỗn tạp, nhàn nhạt xoa dây đàn.

Cùng hơn 300 lần luyện tập diễn xuất với hắn trong 4 năm qua không hề khác biệt.

Sông lớn chảy về hướng đông.

Trương Tân Kiệt đột nhiên hiểu. Hắn tha thứ dàn nhạc quyết định lựa chọn bài biểu diễn, tha thứ tiếng trống khác người của Hàn Văn Thanh. Nếu như muốn chọn một bản nhạc đại diện cho tinh thần của Bá Đồ, không có bất kỳ bản nào có thể tốt hơn cái này, cũng không có bất kỳ bản nào có thể rung động lòng người như thế.

Trương Tân Kiệt cảm thấy máu trong người đều sôi sục. Giờ phút này, hắn thấy như tim sắp nhảy khỏi lồng ngực, mang theo một cỗ cảm động nho nhỏ.

Giai điệu của kèn Xôna lại qua một lần, hợp tấu trống lại nổi lên.

Lý Nghệ Bác nâng Cymbals đánh nhịp, bốn, ba, hai, một!

Trương Tân Kiệt đột nhiên xoay người, đối mặt với ánh đèn vàng rực rỡ, đối mặt với hơn 500 khán giả ngồi chật ních khán đài của nhà thi đấu. Nhịp trống của Hàn Văn Thanh qua bốn nhịp, Trương Tân Kiệt nắm chặt nắm đấm, dụng hết toàn lực gầm một tiếng, "Hây!"

Một tiếng này hoàn toàn bị nhấn chìm trong tiếng vỗ tay và tiếng hò hét. Thực tốt quá, Trương Tân Kiệt cảm thấy một cỗ hào khí đột ngột sinh ra.

Chính là thế này!

Dàn nhạc đã hiểu, khán giả cũng đã hiểu. Lại thêm bốn nhịp gõ, lần này toàn trường cùng nhau đứng dậy: "Hây."

Lúc này mới ra dáng.

Quý Lãnh tốt nghiệp, Lý Nghệ Bác cũng tốt nghiệp. Một ngày nào đó Hàn Văn Thanh cũng sẽ tốt nghiệp, Trương Tân Kiệt cuối cùng rồi cũng sẽ rời khỏi sân khấu này.

Mà Bá Đồ, còn có thể tiếp tục phát triển. Bài hát này, bao nhiêu năm sau cũng hát không hết.

Sinh tử chi giao một chén rượu.

- END -
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#2
Một lần giai điệu qua đi, đến lượt hợp tấu của đội trống lên sàn. Trương Tân Kiệt lật mở trang kế tiếp của bản nhạc, ngẩng đầu cho Hàn Văn Thanh một ánh mắt.

Ánh nhìn này quá khủng khiếp. Thành viên của đội trống đều đem áo cởi ra!

Thành viên đội trống vốn ở phía trong cùng của sân khấu, lúc này lại đứng lên bậc thềm của nhóm đồng ca dùng để biểu diễn. Hôm đó, trang phục biểu diễn là một thân cổ trang ngắn, bảy, tám người lại đồng loạt đem y phục tung lên, một loạt cơ thể cường tráng chói lóa làm Trương Tân Kiệt suýt ngất.
Wtf =))))))))))) má ôi tôi đang đíp mà =)))))) đoạn này đọc tới phải giật mình, cười cái đã =))))))))))

Fic này ngắn nhưng cách miêu tả về cách nhạc cụ, âm thanh không khí thiệt thú vị
Tưởng tượng đến âm nhạc nhịp nhanh mạnh mẽ và náo như thế, trống, cymbals, kèn, nhịp nhanh, tiếng hò hét, tiếng hô cũng khiến máu trong người sôi lên *ùng ục ùng ục*

Mà thật có một chuyện khiến tôi phải suy nghĩ là thế này, trường học, tốt nghiệp, đến quý lãnh lý nghệ bác cũng rời, còn hàn??? Đúp lớp một lần đúp 9 năm (má ôi!!!) Không hổ là Hàn Văn Thanh, một lần chơi lớn khiến thế nhân phải trầm trồ =)))))

Đây chăng có phải 1 phần lý do fic này không dài hơn không?
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,996
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Khụ khụ, tui chỉ là một đứa fan não tàn của Trương phó, ngoài cầu bái sư, cầu phỏng vấn, xin kí tên, cầu kết bạn... các kiểu như trong truyện ra, chắc tui còn quỳ cầu cúng bái cùng tỏ tình với đại thần nữa ahihi. Nhạc trưởng đại nhân uy vũ, đúng giờ đi ngủ uy vũ!

Bá Đồ chơi lớn là phải rủ cả 500 anh em đến lấp chỗ ngồi mói chịu =)) Tui không lừa mọi người, thật sự là 500 người mà a~ Con số thần thánh làm cho đến cả đứa nhỏ Tân Kiệt này còn biết đỏ mặt ngượng ngùng nữa đó hí hí. Xem ra người làm nghệ thuật tâm hồn đều được thanh lọc nha, tâm bẩn không biết xẩu hổ gì đó đều bay sạch!

Không hiểu sao tui nghĩ tới cảnh mấy thanh niên Bá Đồ của tui, người nào người nấy mặt mày nghiêm nghị thân mười thước cao, lại đi chơi thứ cần nhiều sự tỉ mỉ và tâm hồn nghệ thuật yêu cái đẹp như âm nhạc, tui lại thấy cảnh tượng này quá chói mù mắt rồi! Tui mà ở đó nhạc hay không khoan nói, nhìn lên sân khấu chính là bị khí thế cường đại do Hàn đội dẫn đầu toả ra là tui đã thấy ngầu bùng nổ rồi =)) Ném hoa tán thưởng có là gì, ném ví tiền còn được nữa kìa!

A a a a a a Hảo hán ca thần thánh trong lòng tui kìa!!! *đập bàn* Tui xin kính một ly trước, còn lại mọi người tuỳ ý! Hây, Phong phong hoả hoả chúng ta xông tận Cửu châu! Hây hây hây! (Thôi để tui xuống bớt, trả mic cho Bá Đồ mấy anh nè...)

Hàn đội... cởi áo???

Thứ tui thấy đọng lại nhất của truyện này chính là lúc Trương phó, một nhạc trưởng tương lai tài năng, bất chợt ngộ ra tinh thần của các lão tướng đi trước mình là gì. Họ biểu diễn không vì danh vọng, cũng không theo một kế hoạch tỉ mỉ, mà chỉ muôn tấu lên một đoạn ca đại diện cho tinh thần Bá Đồ chúng ta. Chỉ cần Hàn Văn Thanh dẫn nhịp, họ nhắm mắt cũng đánh ra được bản Hảo Hán Ca hoàn mỹ nhất. Bởi đó chính là tinh thần của Bá Đồ chúng ta. Đó chính là Bá Đồ chúng ta!

Thật đáng quý biết bao khi thế hệ trẻ như Trương nhạc trưởng có thể thấu hiểu và hoà mình vào không khí đó của Bá Đồ. Cứ như thế thì sau này mọi người đều đi rồi, Trường Giang sóng sau thay sóng trước, nhưng sông lớn vẫn mãi chảy về Đông, người Bá Đồ chúng ta vẫn sống mãi với Bá Đồ.

Khúc hết, người tan.

Còn Bá Đồ chúng ta, khúc sẽ không hết, người mãi không tan.

Hự, tui không nhịn được, tui cũng muốn nhảy vào hát cùng!! Sông lớn chảy phía Đông hây, sao trên trời hướng về Bắc Đầu hây! *đập bàn* Tiểu nhị đâu, đem bình rượu lớn nhất lên, đem dĩa thịt lớn nhất lên! (Ví) tiền không thành vấn đề! Hôm nay huynh đệ chúng ta không say không về! (Dù là với tửu lượng của mấy ổng, chắc cũng nhanh về thôi...)
 

Bình luận bằng Facebook