"Anh mãi luôn có những lựa chọn khác tốt hơn, nhưng đến cuối cùng anh vẫn sẽ quyết định, vì Lâm Hải tuẫn táng."
[Triệu Dương trung tâm] Tôi và ba cái tên của tôi
Tác giả: 七月流莺
Link gốc:
【临海赵杨中心】我和我的三个名字-七月没梨
Link convert:
Còn hàng - [Toàn viên] Sơn Hà Kính Ta
Chuyển ngữ bởi Đỗ Tiểu Bạch, với sự giúp đỡ của QT ca ca và Google sama.
Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi nơi này. Truyện được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc.
Thuộc tập Sơn Hà Kính Ta.
Văn án:
Ta kính sơn hà một chung rượu, sơn hà kính ta đi một đời.
Hoàng hôn nắng chưa tắt, chim già biết mổ hầu.
Sông dài làm áo, tay nhấc núi xanh, chúng ta vẫn thiếu niên.
Thời gian trôi tận, còn đó sơn hà vô danh vì người khắc ghi ý chí.
───
Sao trời có thể chết đi, phương xa có thể chết đi, nhưng ước mơ của tôi vẫn phải sống.
Tôi cái gì cũng không có, chỉ còn mình tôi si ngốc, vẫn nguyện ôm giấc mộng ngủ thiếp đi.
01.
Triệu Dương vừa mới sinh ra đã không giống những người khác.
Anh có ba cái tên.
Triệu Dương, Triệu Tử Dương, Triệu Tử Dương*.
* Hai chữ Dương đầu tiên là 杨, có nghĩa là cây dương liễu. Chữ Dương thứ ba là 阳, có nghĩa là mặt trời, như trong từ thái dương, âm dương… Còn Tử là chữ lót thường thấy trong tên Trung.
Một khi đã tiếp nhận sự thật này rồi thì cảm giác cũng không tồi.
Lúc vui vẻ anh tên Triệu Dương, lúc không vui vẻ anh tên Triệu Tử Dương*, lúc tâm trạng bình thường thì anh tên Triệu Tử Dương**.
*Dương trong mặt trời.
**Dương trong cây dương liễu.
Những người ở xung quanh loại kỹ năng ngầu lòi bậc này lại hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái chút nào.
Cho dù anh hôm nay tên Triệu Tử Dương* ngày mai đổi thành Triệu Dương cũng sẽ không ai hỏi anh có phải là đã viết nhầm rồi không.
*Dương trong mặt trời
Loại kỹ năng đặc biệt như vậy có phải là điềm báo rằng sau này anh sẽ gánh vác nên sứ mệnh to lớn, ví dụ như là giải cứu thế giới các kiểu không?
Khi còn bé Triệu Dương luôn nhíu chặt đầu lông mày nhìn như một ông cụ non vậy.
Theo cách nói của anh, điều này là bởi vì loại cảm giác sứ mệnh thần thánh của một vị chúa cứu thế.
Nhưng mãi đến khi anh học cấp ba, anh cũng không đợi được các loại chuyện như quái vật tấn công thành phố, hay ngày tận thế trời long đất lở, để anh có thể thể hiện tài năng từ đó giương danh thiên hạ.
Anh vẫn chỉ là một Triệu Dương/Triệu Tử Dương/ Triệu Tử Dương bình bình thường thường thôi.
Thành tích học tập chỉ luẩn quẩn mấp mé quanh mức tiêu chuẩn, chơi bóng rổ chỉ có thể xem người khác úp rổ pose dáng khiến nữ sinh thét chói tai, Valentine nhìn người ta show ân ái trong khi anh chỉ có một mình cô đơn ăn cẩu lương.
Trừ lông chân ra thì không có sở trường* gì hết.
*Trường nghĩa là dài, Triệu-cả-đống-Dương anh tôi đang chơi chữ, ý nói trên người anh không có sở trường gì khác, chỉ có lông chân là “trường” thôi.
Lẽ ra ban đầu còn có sở trường là mái tóc, bị Ban Kỷ Luật kiểm tra nói rằng không hợp thẩm mỹ, bắt ép anh phải cắt đi mái tóc dài ưu thương của thanh niên văn nghệ anh đây thành kiểu hớt gọn hai bên*. Cái gáo dừa đó mỗi sáng sớm lúc soi gương có thể bị chính mình xấu đến tỉnh luôn.
*
Cắt gọn hai bên tóc đi, cơ mà có một bạn đã miêu tả nó là “trong sự vuông vức có sự tròn” =))
Cho dù là vậy, Triệu Dương tim vẫn chứa ước mơ.
Ước mơ của anh là muốn bày một gian hàng bánh rán ở trước cổng trường học, mỗi ngày không cần xếp hàng mà vẫn có thể ăn bánh rán mới ra lò nóng hôi hổi.
Uầy uầy uầy? Bạn bày ra cái vẻ mặt gì thế? Giấc mơ này rất buồn cười sao? Rất buồn cười sao?
Vì sao giáo viên ngữ văn lại chấm bài viết anh không đạt chứ?
Vì sao chứ?
Triệu Dương không biết.
Cũng giống như anh không biết vì sao mình lại có ba cái tên vậy.
02.
“Triệu Dương, cậu nói chuyện sao lại hài hước như vậy được chứ.” Cô gái Triệu Dương yêu thầm nói với anh.
“Buồn cười sao? Không đâu nhỉ.” Triệu Dương trả lời.
“Viết cái gì mà trở thành cứu thế chủ giải cứu thế giới chứ, cậu bao nhiêu tuổi rồi, còn nằm mơ nữa.” Bạn cùng bàn của Triệu Dương cũng phụ hoạ.
“Vì sao lại không thể chứ? Trước khi siêu nhân trở thành siêu nhân thì cũng chỉ là một người bình thường thôi.” Triệu Dương rất nghiêm túc giải bày.
“Nếu như không thể trở thành người bán bánh rán, làm siêu nhân cũng rất thú vị đó.”
“Ha ha ha ha ha ha ha...” Bọn họ cười lăn thành một đoàn, “Triệu Dương cậu sau này có thể làm người viết truyện hài được đó.”
Triệu Dương không cười.
Giống như việc một chú hề cho dù chọc cười được khán giả toàn sân khấu, nhưng lại không có cách nào khiến bản thân chú ta vui vẻ vậy.
Bọn họ đều nói anh ngây thơ không chín chắn.
Nói trở thành cứu thế chủ cái gì chứ, quá khôi hài rồi.
Nhưng ít nhất anh từng trải qua, từng nỗ lực, cũng từng có ước mơ.
Ước mơ của rất nhiều người, đã bị thời gian đánh cắp rồi.
Triệu Dương hôm nay, tên là Triệu Tử Dương*.
*Dương trong mặt trời, tên lúc tâm trạng không vui vẻ.
Anh vẫn là một nam sinh không có cố sự gì.
03.
“Đội trưởng, chào buổi sáng.” Đội viên chào hỏi Triệu Dương.
“Chào buổi sáng.” Triệu Dương trả lời.
Anh chống tay lên bồn rửa mặt nhìn vào bản thân mình trong gương.
So với sáu bảy năm trước không có gì khác biệt, hai con mắt một cái mũi một cái miệng. Những lúc diện vô biểu tình cũng có mấy phần uy nghiêm, nhìn vào cũng khá doạ người.
Anh nhếch nhếch môi, nhìn chính mình trong gương cũng kéo căng khoé miệng như khóc lại như cười.
Ừm, lúc cười lên xấu bùng nổ luôn. Hay thôi đừng cười nữa.
Đội trưởng Triệu Dương hôm nay vẫn giả bộ cun ngầu như thường bước ra khỏi nhà vệ sinh.
“Chào đội trưởng.” Đội viên nhìn thấy anh liền vội vàng đứng thẳng dậy.
“Chào.” Triệu Dương gật đầu.
04.
Chiến đội tên Lâm Hải, nhưng căn bản là không ở gần biển.
Trụ ở một xó xỉnh trong đất liền tại một thành phố hạng trung, cách biển một ngàn tám trăm dặm.
Sông thì ngược lại cũng có vài con, mùa hè Triệu Dường luôn ở trần chạy đến bờ sông bắt vài con cá để các đội viên cải thiện cơm nước.
Kỳ thực căng tin ở Lâm Hải mùi vị không tệ, tốt hơn so với căng tin ở trường cấp ba mấy trăm lần. Đại thẩm nấu ăn biết anh thích ăn bánh rán, mỗi sáng đều đặc biết làm cho anh ăn.
Có những lúc phóng viên hỏi anh vì sao mãi không rời chiến đội Lâm Hải, anh kỳ thực rất muốn trả lời rằng thật ra bởi vì anh còn chưa học lỏm được tay nghề làm bánh rán của đại thẩm căng tin.
Nhưng trả lời kiểu đó không đủ oách, không đủ chuyên nghiệp, bởi vậy anh nói, “Bởi vì tôi muốn cùng mọi người ở Lâm Hải chung tay thực hiện ước mơ.”
Thời gian là một thanh đao mổ heo.
Góc cạnh của Triệu Dương cũng dần dần bị mài mòn.
Anh biết nói những câu nào sẽ khiến người khác cười nhạo mình, nói những câu nào thì người ta sẽ thích nghe muốn nghe.
Thứ đồ như ước mơ ấy.
Ai cũng đã từng sở hữu rồi.
Lúc nhỏ đinh ninh nói rằng bản thân sẽ trở thành nhà khoa học, sau này khi lớn lên bởi vì năm tháng lầm lỡ mà bắt đầu cười nhạo bản thân mình trước kia.
Nhưng ít nhất giây phút nói ra câu “Tôi sau này muốn trở thành nhà khoa học” đó mới thật sự là ước mơ trong tim chính mình mà.
05.
“Tôi muốn trở thành người đàn ông điều khiển đệ nhất khí công sư.”
Triệu Dương năm mười tám tuổi ý khí dâng trào, giữa hai hàng lông mày còn chưa rũ sạch ngây thơ chứa đựng một sự gan dạ không biết sợ là gì của loài cọp con mới sinh.
Mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn đơn giản giản, lúc cười rộ lên có lúm đồng tiền nhìn cũng khá giống cậu thiếu niên ngây thơ nhà bên đó chứ, người mà có thể bắt gặp mỗi ngày đang đẫm mồ hôi trên sân bóng rổ, hay đang vùi đầu trong sách ôn thi mà tiêu mòn thanh xuân ấy. Nhưng anh của lúc bấy giờ đã là đội trưởng Lâm Hải rồi. Cho dù gặp phải rào cản tân binh đụng đến bể đầu chảy máu để rồi phải đón nhận những lời đàm tiếu đó, anh cũng không thể khóc. Anh điều khiển Hải Vô Lượng của mình đứng trên sân đấu, anh là đội trưởng Lâm Hải a, anh hẳn phải kiên cường, anh nhất định không được phụ sự kỳ vọng của mọi người.
Lúc đó thật sự có rất nhiều phiền não, chỉ định chiến thuật, phối hợp đồng đội, quan hệ nhân sự giữa chiến đội và câu lạc bộ, bên tài trợ A đề nghị các loại yêu cầu linh tinh cổ quái, còn cả sự không tín nhiệm của ông chủ đối với anh nữa.
Nhưng lúc đó cũng thực sự là chẳng sợ gì hết cả, bởi vì mới có mười tám tuổi a, anh có điều gì để sợ chứ? Anh có thể vấp ngã cũng có thể thương tích đầy mình, đợi đến khi anh phủi phủi hết bụi trên người đứng dậy rồi, ánh mắt của anh vẫn sẽ kiên định như xưa.
Lúc đó anh chưa từng màng tới tương lai.
Bởi vì anh tin rằng tương lai được nắm trong tay mình.
Anh còn nhiều thời gian như thế kia mà để đi sáng tạo ra tương lai.
“Tôi muốn trở thành người đàn ông điều khiển đệ nhất khí công sư.”
Triệu Dương ở sạp hoành thánh đột nhiên đứng bật dậy, thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Vương Kiệt Hi đang thong thả ung dung nhét hoành thánh vào miệng liếc anh một cái. Lúc đó Dương Thông vẫn còn cần mặt mũi, bị ánh mắt khác thường của mọi người nhìn đến lúng túng cả người, đem Triệu Dương ấn lại vào ghế, “Được được được, cậu là người đàn ông của Ngô Tuyết Phong.”
“Tôi không muốn trở thành người đàn ông của Ngô Tuyết Phong, tôi muốn trở thành người đàn ông đánh bại hắn.” Triệu Dương cố chấp biện giải.
“Cậu xem, nếu có ngày cậu cua được Ngô Tuyết Phong rồi chẳng phải là cậu muốn hắn đi hướng đông hắn liền đi hướng đông, muốn hắn đi hướng tây hắn liền đi hướng tây sao? Không cần đánh bại hắn mà còn có cảm giác thành tựu nữa đó?” Dương Thông tiếp tục xúi bậy.
“Hình như rất có lý.” Triệu Dương trầm tư trong chốc lát, vỗ đùi một cái, “Tôi muốn trở thành người đàn ông cua được đệ nhất khí công sư.”
Vương Kiệt Hi lúc này đột nhiên diện vô biểu tình đứng lên, Trương Vỹ và Đặng Phục Thăng lo lắng anh sẽ chuẩn bị phát biểu mấy câu hỏi chết người kiểu như “Cua được Ngô Tuyết Phong đã hơn hay là đánh bại được Ngô Tuyết Phong đã hơn?” để đem ra cùng thảo luận một phen chứ.
Sau đó anh mở miệng: “Tôi muốn một bát hoành thánh nữa.”
Trương Vỹ, Đặng Phục Thăng quỳ liếm.
Năm đó, Triệu Dương mười tám tuổi, Lâm Hải của anh tiếp tục gục ngã trước Gia Thế một lần nữa. Anh lại lần nữa thua dưới tay Ngô Tuyết Phong. Nhưng anh chưa từng nhụt chí, trong ánh mắt của anh vẫn sáng bừng hy vọng như xưa.
Triệu Dương năm mười tám tuổi, anh vẫn một mực tin rằng nỗ lực nhất định sẽ có hồi báo.
Triệu Dương năm mười tám tuổi, anh cái gì cũng không có, nhưng vẫn cứ có chí khí như xưa, vẫn có khát vọng đoạt quán quân, vẫn có sự khinh cuồng mà tất cả các thiếu niên đều có.
Triệu Dương năm mười tám tuổi, không biết dáng hình của tương lai ra sao, vì thế nên luôn ôm một bầu nhiệt huyết.
06.
Triệu Dương tuy rằng vẫn luôn mưu toan giả bộ cun ngầu, nhưng anh là một người rất dễ trúng huyệt cười.
Nghe mấy kiểu truyện cười thiếu muối “Mười tám tuổi năm đó tôi rời bỏ giếng sông nơi quê nhà ra đi, từ đó quê nhà không còn giếng nữa” thế này có thể ngồi cười nửa tiếng.
Dựa theo cách nói của Dương Thông, tên Triệu Dương này, một ngày thì mười hai tiếng đồng hồ dành để kể chuyện cười thiếu muối, mười hai tiếng đồng hồ còn lại dành để cười.
Triệu Dương bấm ngón tay tính tính thử, nếu nói như vậy anh sẽ không còn thời gian để ngủ rồi, bởi vậy nên lời này căn bản là không có khoa học.
“Cậu làm sao biết lúc cậu đang ngủ có cười hay không? Cậu có soi gương chưa?” Dương Thông lý lẽ hùng hồn.
Triệu Dương nghĩ nghĩ, buổi tối hôm đó lúc đi ngủ đặt một chiếc máy quay phim ở đầu giường, ghi hình lại toàn bộ quá trình.
Buổi sáng ngày hôm sau tua nhanh xem hết video xong, rồi gửi cho Dương Thông một bản.
Hải Vô Lượng: Lúc tôi ngủ không có cười, không tin cậu xem nè.
Phong Cảnh Sát: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cậu tên này vậy mà thật sự ghi hình lúc ngủ còn đem video gửi cho tôi nữa ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Triệu Dương cậu có phải có độc không.
Hải Vô Lượng: Dựa theo kiến thức khoa học bình thường, tôi hẳn là không chứa độc tố đâu. Lúc còn nhỏ tôi có bị mèo cắn một cái, hiện tại con mèo đó còn đang tung ta tung tăng kìa, có thể chứng minh là tôi không có độc.
Phong Cảnh Sát: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Dương Thông luôn nói anh rất dễ chọc cười.
Nhưng mà Triệu Dương kiên quyết cho rằng dễ chọc cười nhất toàn Liên minh là Dương Thông mới đúng, chỉ là bản thân hắn ta không cảm nhận được điều đó thôi.
07.
Triệu Dương rất hâm mộ Vương Kiệt Hi.
Không phải bởi vì hắn có hai chức quán quân, cũng không phải bởi vì hắn thiên phú cao, thao tác tốt.
Không lừa bạn đâu, anh vẫn luôn rất hâm mộ mắt to mắt nhỏ của Vương Kiệt Hi.
“Cậu là đang trào phúng tôi sao?” Vương Kiệt Hi lẳng lặng nhìn anh.
“Không phải.” Triệu Dương nghiêm túc lắc lắc đầu, “Mắt to mắt nhỏ tốt biết bao, đặc sắc biết bao. Cậu xem tôi lớn lên không có một điểm đặc sắc nào, đi trên đường fan hâm mộ cũng không nhận ra được.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Dương Thông cười đến ngã nghiêng ngã ngửa.
Triệu Dương lại nhìn về phía Dương Thông, “Tôi cũng rất hâm mộ cậu.”
“Cho dù cậu giải nghệ rồi, người khác chỉ cần thấy củ hành tây* là nhớ tới cậu ngay.”
*Hành tây và Dương Thông đều đọc là yangcong.
“...” Nụ cười của Dương Thông đông cứng lại trên mặt.
“Cậu mới là hành tây, cả nhà cậu đều là hành tây.”
“Không. Cậu mới là Dương Thông, cả nhà của cậu mới là cả nhà của Dương Thông.” Triệu Dương bình tĩnh phản bác.
“Tôi từ chối nói chuyện với cậu.” Dương Thông lệ rơi đầy mặt.
08.
“Cậu vui vẻ không?” Không nhớ là bởi vì lý do gì, có một ngày Đăng Phục Thăng hỏi Triệu Dương.
“Tôi vui vẻ. Bởi vì hôm nay tôi tên là Triệu Dương.” Triệu Dương trả lời.
Đặng Phục Thăng hơi hơi nắm không được sóng não của anh, cảm thán một tiếng, “Tôi vẫn luôn cảm thấy cậu rất kỳ quái đó.”
“Ồ, tôi cũng cảm thấy cậu rất kỳ quái.” Triệu Dương nói.
“Tôi làm sao lại kỳ quái?”
“Cậu vì sao lại tên là Đặng Phục Thăng mà không phải tên Đặng Phục Sinh chứ? Mỗi lần gõ tên cậu đều phải chỉnh sửa* thật phiền phức a.”
*Thăng và Sinh đều đọc là sheng, khi gõ phiên âm sheng vào máy thường Sinh sẽ hiện lên đầu tiên, Thăng đứng phía sau phải ấn chọn riêng.
“Cậu không biết trong máy có chức năng ghi nhớ tự động sao?”
“Có sao?”
“Cậu gõ zjl kết quả đầu tiên cho ra là Châu Kiệt Luân hay Trương Giai Lạc* ?”
*Châu Kiệt Luân (ca sĩ nổi tiếng) đọc là Zhou Jie Lun, Trương Giai Lạc là Zhang Jia Le, đều có ba chữ đầu là z, j, l
Triệu Dương móc điện thoại ra gõ thử, sau đó trả lời, “Đều không phải, là tăng giá rồi*.”
*Đọc là Zhang Jia Le, ba ký tự đầu cũng là zjl
“...........”
“Tạm biệt.”
Đặng Phục Thăng quyết định trao tặng một lá cờ tuyên dương tài năng làm toàn trường phải câm nín cho Triệu Dương.
09.
Trương Vỹ là một tuyển thủ bình bình thường thường.
Tôi biết bạn không nhớ Trương Vỹ là ai.
Bạn không cần quan tâm Trương Vỹ là ai, chỉ cần biết hắn và Triệu Dương đều là nằm trong số hơn hai trăm tuyển thủ chuyên nghiệp của Liên minh hiện nay là được.
Hắn và Triệu Dương ra mắt cùng năm.
Nát bét chính là.
Hắn và Triệu Dương quan hệ rất tốt.
“Thật ra Vương Kiệt Hi trước giờ vẫn luôn bị chúng ta dắt đi vòng vòng.”
“???”
“Sau đó hắn là bị chúng ta vòng tới chết ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
“???”
“Có một lần tui lên mạng search về Dương Thông.”
“Sau đó?”
“Không có sau đó nữa ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Tui muốn cap gửi qua cho hắn coi quá ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Trương Vỹ bày tỏ hắn chỉ là một tuyển thủ nhỏ bé vô hình, không thể hiểu được tình bạn của mấy đại nhân vật các người đâu.
10.
Vương Kiệt Hi là người một mực gọi Triệu Dương là Triệu Tử Dương*.
*Dương trong mặt trời
“Cậu quá nghiêm túc rồi. Người quá nghiêm túc sống rất mệt mỏi.” Vương Kiệt Hi nói với Triệu Dương.
“Tôi không mệt.” Triệu Dương lắc lắc đầu.
Cho dù có rất nhiều người nói Lâm Hải kéo chân Triệu Dương, nói Triệu Dương ở lại Lâm Hải thật không đáng giá đâu, nhưng Triệu Dương chưa từng cảm thấy như thế.
Anh là một người rất nghiêm túc, việc đã muốn làm thì dù liều mạng cũng phải làm cho được.
Năm đó mười tám tuổi, anh thôi học gia nhập Lâm Hải, từ đó anh chưa từng nghĩ đến việc rời đi.
Bọn họ nói, Triệu Dương là “cứu thế chủ” của Lâm Hải.
Nếu như không có Triệu Dương thì Lâm Hải đã sớm bị loại rồi.
Triệu Dương nghĩ, nếu như không muốn phụ lòng danh xưng “cứu thế chủ” này, anh cần phải bỏ ra nỗ lực tương ứng mới được.
Tuy rằng Lâm Hải còn cách Vòng Chung kết rất xa, tuy rằng Lâm Hải mỗi năm đều có nguy cơ lọt hố, tuy rằng kết cấu nội bộ Lâm Hải hỗn loạn khôn tả, tiền đồ u ám.
Tuy rằng Triệu Dương đôi khi cũng sẽ nản lòng thất vọng, sẽ nhụt chí muốn buông tay.
Nhưng anh cuối cùng cũng không làm vậy.
Trước khi Lâm Hải buông tay Triệu Dương, anh tuyệt đối sẽ không buông tay Lâm Hải.
Anh mãi luôn có những lựa chọn khác tốt hơn, nhưng đến cuối cùng anh vẫn sẽ quyết định, vì Lâm Hải tuẫn táng.
11.
Triệu Dương giải nghệ.
Anh không biết là anh buông tay Lâm Hải rồi hay là Lâm Hải buông tay anh rồi.
Anh chỉ biết là, Lâm Hải đã không còn cần anh nữa.
Lâm Hải không trả nổi chi phí cho Tuyển thủ Ngôi sao, dù anh không nhận tiền lương đi nữa thì Lâm Hải cũng không gánh nổi sự kỳ vọng dành cho một tài khoản cấp thần.
Vô luận là Tuyển thủ Ngôi sao lớn tuổi như Triệu Dương, hay là tài khoản cấp thần Hải Vô Lượng, đã từng là biểu tượng của Lâm Hải, là Vinh Quang của Lâm Hải, hiện tại chỉ còn là gánh nặng.
Vì vậy Triệu Dương lựa chọn giải nghệ thôi.
“Tôi đã từng tồn tại trong Vinh Quang, cũng từng vì nó mà nỗ lực” Triệu Dương nói ở buổi họp báo.
“Tôi không hối hận.”
Triệu Dương xách ba lô rời Lâm Hải.
Hôm đó là một ngày trời quang nắng đẹp.
Cứu thế chủ của Lâm Hải, kết thúc cuộc hành trình của anh.
12.
Sau khi giải nghệ rồi Triệu Dương thật sự mở một sạp bán bánh rán trước cổng trường đại học.
Kỹ thuật học lỏm được từ chỗ đại thẩm nấu ăn ở căng tin Lâm Hải hiện tại cuối cùng cũng có chỗ dùng rồi.
Bất quá anh hiện nay cho dù không cần xếp hàng thì cũng không còn muốn ăn bánh rán nữa.
Ở Lâm Hải bảy năm, anh đã thành công ăn bánh rán ăn đến phát ngán luôn.
Bởi vậy nên giây phút khi phản ứng đầu tiên của anh lúc ngửi được mùi bánh rán không phải là muốn ăn mà là muốn nôn, Triệu Dương biết rằng, không có gì có thể thiên trường địa cửu được.
Sở thích, ước mơ, tín ngưỡng, đều như thế.
Lúc bán bánh rán, có vài học sinh vừa đứng đợi bánh vừa bàn về Vinh Quang.
“Ây ây ây Hải Vô Lượng của Phương Duệ lại một chấp ba lôi đài nữa rồi kìa.”
“Ấy da, đối thủ chỉ là một chiến đội nhỏ mà thôi, có gì mà kinh ngạc chứ.”
“Lại nói, người điều khiển Hải Vô Lượng trước đây là ai vậy?”
“Tui nhớ là họ Triệu, có phải tên là Triệu Vân không nhỉ?”
“Triệu Vân là trong Tam Quốc mà!”
“Trước đây hình như là chiến đội Lâm Hải đó.”
“Chiến đội Lâm Hải? Tui vài ngày trước xem tin tức, hình như là chiến đội mà nói là không đủ vốn duy trì nên giải tán đúng không?”
“Hình như là nó đó... Ấy ông chủ? Bánh sắp khét rồi!”
Triệu Dương đưa bánh cho bọn họ, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi.
Anh biết là không có thứ gì có thể thiên trường địa cửu.
Anh biết rằng mọi thứ rồi cũng sẽ thay đổi.
Người điều khiển Hải Vô Lượng sẽ đổi, Lâm Hải sẽ đổi, đến bản thân anh cũng sẽ luôn thay đổi.
Thế giới mỗi ngày đều biến chuyển đổi mới.
Có một số thứ đã định sẽ bị nghiền nát dưới bánh xe thời gian.
Vẫn không hối hận.
“Cái đó... Cho hỏi anh có phải Triệu Dương không?” Có người chần chờ hỏi.
“Hôm nay, tôi tên Triệu Tử Dương*.” Triệu Dương trả lời.
*Dương trong mặt trời
13.
Câu chuyện kết thúc rồi.
Triệu Dương vẫn là một nam sinh không có cố sự gì.
Hoàn.
Last edited: