Hoàn [Triệu Dương trung tâm] Tôi và ba cái tên của tôi

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,996
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1

"Anh mãi luôn có những lựa chọn khác tốt hơn, nhưng đến cuối cùng anh vẫn sẽ quyết định, vì Lâm Hải tuẫn táng."


[Triệu Dương trung tâm] Tôi và ba cái tên của tôi
Tác giả: 七月流莺

Link gốc:
【临海赵杨中心】我和我的三个名字-七月没梨

Link convert:
Còn hàng - [Toàn viên] Sơn Hà Kính Ta

Chuyển ngữ bởi Đỗ Tiểu Bạch, với sự giúp đỡ của QT ca ca và Google sama.

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi nơi này. Truyện được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc.


Thuộc tập Sơn Hà Kính Ta.

Văn án:

Ta kính sơn hà một chung rượu, sơn hà kính ta đi một đời.

Hoàng hôn nắng chưa tắt, chim già biết mổ hầu.

Sông dài làm áo, tay nhấc núi xanh, chúng ta vẫn thiếu niên.

Thời gian trôi tận, còn đó sơn hà vô danh vì người khắc ghi ý chí.



───


Sao trời có thể chết đi, phương xa có thể chết đi, nhưng ước mơ của tôi vẫn phải sống.

Tôi cái gì cũng không có, chỉ còn mình tôi si ngốc, vẫn nguyện ôm giấc mộng ngủ thiếp đi.



01.

Triệu Dương vừa mới sinh ra đã không giống những người khác.

Anh có ba cái tên.

Triệu Dương, Triệu Tử Dương, Triệu Tử Dương*.

* Hai chữ Dương đầu tiên là 杨, có nghĩa là cây dương liễu. Chữ Dương thứ ba là 阳, có nghĩa là mặt trời, như trong từ thái dương, âm dương… Còn Tử là chữ lót thường thấy trong tên Trung.


Một khi đã tiếp nhận sự thật này rồi thì cảm giác cũng không tồi.

Lúc vui vẻ anh tên Triệu Dương, lúc không vui vẻ anh tên Triệu Tử Dương*, lúc tâm trạng bình thường thì anh tên Triệu Tử Dương**.

*Dương trong mặt trời.

**Dương trong cây dương liễu.



Những người ở xung quanh loại kỹ năng ngầu lòi bậc này lại hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái chút nào.

Cho dù anh hôm nay tên Triệu Tử Dương* ngày mai đổi thành Triệu Dương cũng sẽ không ai hỏi anh có phải là đã viết nhầm rồi không.

*Dương trong mặt trời

Loại kỹ năng đặc biệt như vậy có phải là điềm báo rằng sau này anh sẽ gánh vác nên sứ mệnh to lớn, ví dụ như là giải cứu thế giới các kiểu không?

Khi còn bé Triệu Dương luôn nhíu chặt đầu lông mày nhìn như một ông cụ non vậy.

Theo cách nói của anh, điều này là bởi vì loại cảm giác sứ mệnh thần thánh của một vị chúa cứu thế.



Nhưng mãi đến khi anh học cấp ba, anh cũng không đợi được các loại chuyện như quái vật tấn công thành phố, hay ngày tận thế trời long đất lở, để anh có thể thể hiện tài năng từ đó giương danh thiên hạ.

Anh vẫn chỉ là một Triệu Dương/Triệu Tử Dương/ Triệu Tử Dương bình bình thường thường thôi.



Thành tích học tập chỉ luẩn quẩn mấp mé quanh mức tiêu chuẩn, chơi bóng rổ chỉ có thể xem người khác úp rổ pose dáng khiến nữ sinh thét chói tai, Valentine nhìn người ta show ân ái trong khi anh chỉ có một mình cô đơn ăn cẩu lương.

Trừ lông chân ra thì không có sở trường* gì hết.

*Trường nghĩa là dài, Triệu-cả-đống-Dương anh tôi đang chơi chữ, ý nói trên người anh không có sở trường gì khác, chỉ có lông chân là “trường” thôi.

Lẽ ra ban đầu còn có sở trường là mái tóc, bị Ban Kỷ Luật kiểm tra nói rằng không hợp thẩm mỹ, bắt ép anh phải cắt đi mái tóc dài ưu thương của thanh niên văn nghệ anh đây thành kiểu hớt gọn hai bên*. Cái gáo dừa đó mỗi sáng sớm lúc soi gương có thể bị chính mình xấu đến tỉnh luôn.

*


Cắt gọn hai bên tóc đi, cơ mà có một bạn đã miêu tả nó là “trong sự vuông vức có sự tròn” =))


Cho dù là vậy, Triệu Dương tim vẫn chứa ước mơ.

Ước mơ của anh là muốn bày một gian hàng bánh rán ở trước cổng trường học, mỗi ngày không cần xếp hàng mà vẫn có thể ăn bánh rán mới ra lò nóng hôi hổi.

Uầy uầy uầy? Bạn bày ra cái vẻ mặt gì thế? Giấc mơ này rất buồn cười sao? Rất buồn cười sao?

Vì sao giáo viên ngữ văn lại chấm bài viết anh không đạt chứ?

Vì sao chứ?



Triệu Dương không biết.

Cũng giống như anh không biết vì sao mình lại có ba cái tên vậy.




02.

“Triệu Dương, cậu nói chuyện sao lại hài hước như vậy được chứ.” Cô gái Triệu Dương yêu thầm nói với anh.

“Buồn cười sao? Không đâu nhỉ.” Triệu Dương trả lời.



“Viết cái gì mà trở thành cứu thế chủ giải cứu thế giới chứ, cậu bao nhiêu tuổi rồi, còn nằm mơ nữa.” Bạn cùng bàn của Triệu Dương cũng phụ hoạ.

“Vì sao lại không thể chứ? Trước khi siêu nhân trở thành siêu nhân thì cũng chỉ là một người bình thường thôi.” Triệu Dương rất nghiêm túc giải bày.

“Nếu như không thể trở thành người bán bánh rán, làm siêu nhân cũng rất thú vị đó.”

“Ha ha ha ha ha ha ha...” Bọn họ cười lăn thành một đoàn, “Triệu Dương cậu sau này có thể làm người viết truyện hài được đó.”



Triệu Dương không cười.

Giống như việc một chú hề cho dù chọc cười được khán giả toàn sân khấu, nhưng lại không có cách nào khiến bản thân chú ta vui vẻ vậy.



Bọn họ đều nói anh ngây thơ không chín chắn.

Nói trở thành cứu thế chủ cái gì chứ, quá khôi hài rồi.



Nhưng ít nhất anh từng trải qua, từng nỗ lực, cũng từng có ước mơ.

Ước mơ của rất nhiều người, đã bị thời gian đánh cắp rồi.



Triệu Dương hôm nay, tên là Triệu Tử Dương*.

*Dương trong mặt trời, tên lúc tâm trạng không vui vẻ.

Anh vẫn là một nam sinh không có cố sự gì.




03.

“Đội trưởng, chào buổi sáng.” Đội viên chào hỏi Triệu Dương.

“Chào buổi sáng.” Triệu Dương trả lời.



Anh chống tay lên bồn rửa mặt nhìn vào bản thân mình trong gương.

So với sáu bảy năm trước không có gì khác biệt, hai con mắt một cái mũi một cái miệng. Những lúc diện vô biểu tình cũng có mấy phần uy nghiêm, nhìn vào cũng khá doạ người.

Anh nhếch nhếch môi, nhìn chính mình trong gương cũng kéo căng khoé miệng như khóc lại như cười.

Ừm, lúc cười lên xấu bùng nổ luôn. Hay thôi đừng cười nữa.



Đội trưởng Triệu Dương hôm nay vẫn giả bộ cun ngầu như thường bước ra khỏi nhà vệ sinh.

“Chào đội trưởng.” Đội viên nhìn thấy anh liền vội vàng đứng thẳng dậy.

“Chào.” Triệu Dương gật đầu.




04.

Chiến đội tên Lâm Hải, nhưng căn bản là không ở gần biển.

Trụ ở một xó xỉnh trong đất liền tại một thành phố hạng trung, cách biển một ngàn tám trăm dặm.

Sông thì ngược lại cũng có vài con, mùa hè Triệu Dường luôn ở trần chạy đến bờ sông bắt vài con cá để các đội viên cải thiện cơm nước.



Kỳ thực căng tin ở Lâm Hải mùi vị không tệ, tốt hơn so với căng tin ở trường cấp ba mấy trăm lần. Đại thẩm nấu ăn biết anh thích ăn bánh rán, mỗi sáng đều đặc biết làm cho anh ăn.

Có những lúc phóng viên hỏi anh vì sao mãi không rời chiến đội Lâm Hải, anh kỳ thực rất muốn trả lời rằng thật ra bởi vì anh còn chưa học lỏm được tay nghề làm bánh rán của đại thẩm căng tin.

Nhưng trả lời kiểu đó không đủ oách, không đủ chuyên nghiệp, bởi vậy anh nói, “Bởi vì tôi muốn cùng mọi người ở Lâm Hải chung tay thực hiện ước mơ.”



Thời gian là một thanh đao mổ heo.

Góc cạnh của Triệu Dương cũng dần dần bị mài mòn.

Anh biết nói những câu nào sẽ khiến người khác cười nhạo mình, nói những câu nào thì người ta sẽ thích nghe muốn nghe.



Thứ đồ như ước mơ ấy.

Ai cũng đã từng sở hữu rồi.

Lúc nhỏ đinh ninh nói rằng bản thân sẽ trở thành nhà khoa học, sau này khi lớn lên bởi vì năm tháng lầm lỡ mà bắt đầu cười nhạo bản thân mình trước kia.

Nhưng ít nhất giây phút nói ra câu “Tôi sau này muốn trở thành nhà khoa học” đó mới thật sự là ước mơ trong tim chính mình mà.




05.

“Tôi muốn trở thành người đàn ông điều khiển đệ nhất khí công sư.”



Triệu Dương năm mười tám tuổi ý khí dâng trào, giữa hai hàng lông mày còn chưa rũ sạch ngây thơ chứa đựng một sự gan dạ không biết sợ là gì của loài cọp con mới sinh.

Mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn đơn giản giản, lúc cười rộ lên có lúm đồng tiền nhìn cũng khá giống cậu thiếu niên ngây thơ nhà bên đó chứ, người mà có thể bắt gặp mỗi ngày đang đẫm mồ hôi trên sân bóng rổ, hay đang vùi đầu trong sách ôn thi mà tiêu mòn thanh xuân ấy. Nhưng anh của lúc bấy giờ đã là đội trưởng Lâm Hải rồi. Cho dù gặp phải rào cản tân binh đụng đến bể đầu chảy máu để rồi phải đón nhận những lời đàm tiếu đó, anh cũng không thể khóc. Anh điều khiển Hải Vô Lượng của mình đứng trên sân đấu, anh là đội trưởng Lâm Hải a, anh hẳn phải kiên cường, anh nhất định không được phụ sự kỳ vọng của mọi người.



Lúc đó thật sự có rất nhiều phiền não, chỉ định chiến thuật, phối hợp đồng đội, quan hệ nhân sự giữa chiến đội và câu lạc bộ, bên tài trợ A đề nghị các loại yêu cầu linh tinh cổ quái, còn cả sự không tín nhiệm của ông chủ đối với anh nữa.

Nhưng lúc đó cũng thực sự là chẳng sợ gì hết cả, bởi vì mới có mười tám tuổi a, anh có điều gì để sợ chứ? Anh có thể vấp ngã cũng có thể thương tích đầy mình, đợi đến khi anh phủi phủi hết bụi trên người đứng dậy rồi, ánh mắt của anh vẫn sẽ kiên định như xưa.



Lúc đó anh chưa từng màng tới tương lai.

Bởi vì anh tin rằng tương lai được nắm trong tay mình.

Anh còn nhiều thời gian như thế kia mà để đi sáng tạo ra tương lai.



“Tôi muốn trở thành người đàn ông điều khiển đệ nhất khí công sư.”

Triệu Dương ở sạp hoành thánh đột nhiên đứng bật dậy, thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Vương Kiệt Hi đang thong thả ung dung nhét hoành thánh vào miệng liếc anh một cái. Lúc đó Dương Thông vẫn còn cần mặt mũi, bị ánh mắt khác thường của mọi người nhìn đến lúng túng cả người, đem Triệu Dương ấn lại vào ghế, “Được được được, cậu là người đàn ông của Ngô Tuyết Phong.”

“Tôi không muốn trở thành người đàn ông của Ngô Tuyết Phong, tôi muốn trở thành người đàn ông đánh bại hắn.” Triệu Dương cố chấp biện giải.



“Cậu xem, nếu có ngày cậu cua được Ngô Tuyết Phong rồi chẳng phải là cậu muốn hắn đi hướng đông hắn liền đi hướng đông, muốn hắn đi hướng tây hắn liền đi hướng tây sao? Không cần đánh bại hắn mà còn có cảm giác thành tựu nữa đó?” Dương Thông tiếp tục xúi bậy.

“Hình như rất có lý.” Triệu Dương trầm tư trong chốc lát, vỗ đùi một cái, “Tôi muốn trở thành người đàn ông cua được đệ nhất khí công sư.”



Vương Kiệt Hi lúc này đột nhiên diện vô biểu tình đứng lên, Trương Vỹ và Đặng Phục Thăng lo lắng anh sẽ chuẩn bị phát biểu mấy câu hỏi chết người kiểu như “Cua được Ngô Tuyết Phong đã hơn hay là đánh bại được Ngô Tuyết Phong đã hơn?” để đem ra cùng thảo luận một phen chứ.

Sau đó anh mở miệng: “Tôi muốn một bát hoành thánh nữa.”

Trương Vỹ, Đặng Phục Thăng quỳ liếm.



Năm đó, Triệu Dương mười tám tuổi, Lâm Hải của anh tiếp tục gục ngã trước Gia Thế một lần nữa. Anh lại lần nữa thua dưới tay Ngô Tuyết Phong. Nhưng anh chưa từng nhụt chí, trong ánh mắt của anh vẫn sáng bừng hy vọng như xưa.



Triệu Dương năm mười tám tuổi, anh vẫn một mực tin rằng nỗ lực nhất định sẽ có hồi báo.

Triệu Dương năm mười tám tuổi, anh cái gì cũng không có, nhưng vẫn cứ có chí khí như xưa, vẫn có khát vọng đoạt quán quân, vẫn có sự khinh cuồng mà tất cả các thiếu niên đều có.

Triệu Dương năm mười tám tuổi, không biết dáng hình của tương lai ra sao, vì thế nên luôn ôm một bầu nhiệt huyết.




06.

Triệu Dương tuy rằng vẫn luôn mưu toan giả bộ cun ngầu, nhưng anh là một người rất dễ trúng huyệt cười.

Nghe mấy kiểu truyện cười thiếu muối “Mười tám tuổi năm đó tôi rời bỏ giếng sông nơi quê nhà ra đi, từ đó quê nhà không còn giếng nữa” thế này có thể ngồi cười nửa tiếng.



Dựa theo cách nói của Dương Thông, tên Triệu Dương này, một ngày thì mười hai tiếng đồng hồ dành để kể chuyện cười thiếu muối, mười hai tiếng đồng hồ còn lại dành để cười.

Triệu Dương bấm ngón tay tính tính thử, nếu nói như vậy anh sẽ không còn thời gian để ngủ rồi, bởi vậy nên lời này căn bản là không có khoa học.



“Cậu làm sao biết lúc cậu đang ngủ có cười hay không? Cậu có soi gương chưa?” Dương Thông lý lẽ hùng hồn.

Triệu Dương nghĩ nghĩ, buổi tối hôm đó lúc đi ngủ đặt một chiếc máy quay phim ở đầu giường, ghi hình lại toàn bộ quá trình.

Buổi sáng ngày hôm sau tua nhanh xem hết video xong, rồi gửi cho Dương Thông một bản.



Hải Vô Lượng: Lúc tôi ngủ không có cười, không tin cậu xem nè.

Phong Cảnh Sát: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cậu tên này vậy mà thật sự ghi hình lúc ngủ còn đem video gửi cho tôi nữa ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Triệu Dương cậu có phải có độc không.

Hải Vô Lượng: Dựa theo kiến thức khoa học bình thường, tôi hẳn là không chứa độc tố đâu. Lúc còn nhỏ tôi có bị mèo cắn một cái, hiện tại con mèo đó còn đang tung ta tung tăng kìa, có thể chứng minh là tôi không có độc.

Phong Cảnh Sát: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha



Dương Thông luôn nói anh rất dễ chọc cười.

Nhưng mà Triệu Dương kiên quyết cho rằng dễ chọc cười nhất toàn Liên minh là Dương Thông mới đúng, chỉ là bản thân hắn ta không cảm nhận được điều đó thôi.




07.

Triệu Dương rất hâm mộ Vương Kiệt Hi.

Không phải bởi vì hắn có hai chức quán quân, cũng không phải bởi vì hắn thiên phú cao, thao tác tốt.

Không lừa bạn đâu, anh vẫn luôn rất hâm mộ mắt to mắt nhỏ của Vương Kiệt Hi.



“Cậu là đang trào phúng tôi sao?” Vương Kiệt Hi lẳng lặng nhìn anh.

“Không phải.” Triệu Dương nghiêm túc lắc lắc đầu, “Mắt to mắt nhỏ tốt biết bao, đặc sắc biết bao. Cậu xem tôi lớn lên không có một điểm đặc sắc nào, đi trên đường fan hâm mộ cũng không nhận ra được.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Dương Thông cười đến ngã nghiêng ngã ngửa.



Triệu Dương lại nhìn về phía Dương Thông, “Tôi cũng rất hâm mộ cậu.”

“Cho dù cậu giải nghệ rồi, người khác chỉ cần thấy củ hành tây* là nhớ tới cậu ngay.”

*Hành tây và Dương Thông đều đọc là yangcong.



“...” Nụ cười của Dương Thông đông cứng lại trên mặt.

“Cậu mới là hành tây, cả nhà cậu đều là hành tây.”



“Không. Cậu mới là Dương Thông, cả nhà của cậu mới là cả nhà của Dương Thông.” Triệu Dương bình tĩnh phản bác.

“Tôi từ chối nói chuyện với cậu.” Dương Thông lệ rơi đầy mặt.




08.

“Cậu vui vẻ không?” Không nhớ là bởi vì lý do gì, có một ngày Đăng Phục Thăng hỏi Triệu Dương.

“Tôi vui vẻ. Bởi vì hôm nay tôi tên là Triệu Dương.” Triệu Dương trả lời.

Đặng Phục Thăng hơi hơi nắm không được sóng não của anh, cảm thán một tiếng, “Tôi vẫn luôn cảm thấy cậu rất kỳ quái đó.”



“Ồ, tôi cũng cảm thấy cậu rất kỳ quái.” Triệu Dương nói.

“Tôi làm sao lại kỳ quái?”

“Cậu vì sao lại tên là Đặng Phục Thăng mà không phải tên Đặng Phục Sinh chứ? Mỗi lần gõ tên cậu đều phải chỉnh sửa* thật phiền phức a.”

*Thăng và Sinh đều đọc là sheng, khi gõ phiên âm sheng vào máy thường Sinh sẽ hiện lên đầu tiên, Thăng đứng phía sau phải ấn chọn riêng.

“Cậu không biết trong máy có chức năng ghi nhớ tự động sao?”

“Có sao?”

“Cậu gõ zjl kết quả đầu tiên cho ra là Châu Kiệt Luân hay Trương Giai Lạc* ?”

*Châu Kiệt Luân (ca sĩ nổi tiếng) đọc là Zhou Jie Lun, Trương Giai Lạc là Zhang Jia Le, đều có ba chữ đầu là z, j, l

Triệu Dương móc điện thoại ra gõ thử, sau đó trả lời, “Đều không phải, là tăng giá rồi*.”

*Đọc là Zhang Jia Le, ba ký tự đầu cũng là zjl



“...........”

“Tạm biệt.”

Đặng Phục Thăng quyết định trao tặng một lá cờ tuyên dương tài năng làm toàn trường phải câm nín cho Triệu Dương.




09.

Trương Vỹ là một tuyển thủ bình bình thường thường.

Tôi biết bạn không nhớ Trương Vỹ là ai.

Bạn không cần quan tâm Trương Vỹ là ai, chỉ cần biết hắn và Triệu Dương đều là nằm trong số hơn hai trăm tuyển thủ chuyên nghiệp của Liên minh hiện nay là được.



Hắn và Triệu Dương ra mắt cùng năm.

Nát bét chính là.

Hắn và Triệu Dương quan hệ rất tốt.



“Thật ra Vương Kiệt Hi trước giờ vẫn luôn bị chúng ta dắt đi vòng vòng.”

“???”

“Sau đó hắn là bị chúng ta vòng tới chết ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

“???”



“Có một lần tui lên mạng search về Dương Thông.”

“Sau đó?”

“Không có sau đó nữa ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Tui muốn cap gửi qua cho hắn coi quá ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”



Trương Vỹ bày tỏ hắn chỉ là một tuyển thủ nhỏ bé vô hình, không thể hiểu được tình bạn của mấy đại nhân vật các người đâu.




10.

Vương Kiệt Hi là người một mực gọi Triệu Dương là Triệu Tử Dương*.

*Dương trong mặt trời

“Cậu quá nghiêm túc rồi. Người quá nghiêm túc sống rất mệt mỏi.” Vương Kiệt Hi nói với Triệu Dương.



“Tôi không mệt.” Triệu Dương lắc lắc đầu.

Cho dù có rất nhiều người nói Lâm Hải kéo chân Triệu Dương, nói Triệu Dương ở lại Lâm Hải thật không đáng giá đâu, nhưng Triệu Dương chưa từng cảm thấy như thế.

Anh là một người rất nghiêm túc, việc đã muốn làm thì dù liều mạng cũng phải làm cho được.

Năm đó mười tám tuổi, anh thôi học gia nhập Lâm Hải, từ đó anh chưa từng nghĩ đến việc rời đi.



Bọn họ nói, Triệu Dương là “cứu thế chủ” của Lâm Hải.

Nếu như không có Triệu Dương thì Lâm Hải đã sớm bị loại rồi.



Triệu Dương nghĩ, nếu như không muốn phụ lòng danh xưng “cứu thế chủ” này, anh cần phải bỏ ra nỗ lực tương ứng mới được.

Tuy rằng Lâm Hải còn cách Vòng Chung kết rất xa, tuy rằng Lâm Hải mỗi năm đều có nguy cơ lọt hố, tuy rằng kết cấu nội bộ Lâm Hải hỗn loạn khôn tả, tiền đồ u ám.

Tuy rằng Triệu Dương đôi khi cũng sẽ nản lòng thất vọng, sẽ nhụt chí muốn buông tay.

Nhưng anh cuối cùng cũng không làm vậy.



Trước khi Lâm Hải buông tay Triệu Dương, anh tuyệt đối sẽ không buông tay Lâm Hải.

Anh mãi luôn có những lựa chọn khác tốt hơn, nhưng đến cuối cùng anh vẫn sẽ quyết định, vì Lâm Hải tuẫn táng.




11.

Triệu Dương giải nghệ.

Anh không biết là anh buông tay Lâm Hải rồi hay là Lâm Hải buông tay anh rồi.



Anh chỉ biết là, Lâm Hải đã không còn cần anh nữa.

Lâm Hải không trả nổi chi phí cho Tuyển thủ Ngôi sao, dù anh không nhận tiền lương đi nữa thì Lâm Hải cũng không gánh nổi sự kỳ vọng dành cho một tài khoản cấp thần.



Vô luận là Tuyển thủ Ngôi sao lớn tuổi như Triệu Dương, hay là tài khoản cấp thần Hải Vô Lượng, đã từng là biểu tượng của Lâm Hải, là Vinh Quang của Lâm Hải, hiện tại chỉ còn là gánh nặng.

Vì vậy Triệu Dương lựa chọn giải nghệ thôi.

“Tôi đã từng tồn tại trong Vinh Quang, cũng từng vì nó mà nỗ lực” Triệu Dương nói ở buổi họp báo.

“Tôi không hối hận.”



Triệu Dương xách ba lô rời Lâm Hải.

Hôm đó là một ngày trời quang nắng đẹp.

Cứu thế chủ của Lâm Hải, kết thúc cuộc hành trình của anh.




12.

Sau khi giải nghệ rồi Triệu Dương thật sự mở một sạp bán bánh rán trước cổng trường đại học.

Kỹ thuật học lỏm được từ chỗ đại thẩm nấu ăn ở căng tin Lâm Hải hiện tại cuối cùng cũng có chỗ dùng rồi.



Bất quá anh hiện nay cho dù không cần xếp hàng thì cũng không còn muốn ăn bánh rán nữa.

Ở Lâm Hải bảy năm, anh đã thành công ăn bánh rán ăn đến phát ngán luôn.



Bởi vậy nên giây phút khi phản ứng đầu tiên của anh lúc ngửi được mùi bánh rán không phải là muốn ăn mà là muốn nôn, Triệu Dương biết rằng, không có gì có thể thiên trường địa cửu được.

Sở thích, ước mơ, tín ngưỡng, đều như thế.



Lúc bán bánh rán, có vài học sinh vừa đứng đợi bánh vừa bàn về Vinh Quang.

“Ây ây ây Hải Vô Lượng của Phương Duệ lại một chấp ba lôi đài nữa rồi kìa.”

“Ấy da, đối thủ chỉ là một chiến đội nhỏ mà thôi, có gì mà kinh ngạc chứ.”

“Lại nói, người điều khiển Hải Vô Lượng trước đây là ai vậy?”

“Tui nhớ là họ Triệu, có phải tên là Triệu Vân không nhỉ?”

“Triệu Vân là trong Tam Quốc mà!”

“Trước đây hình như là chiến đội Lâm Hải đó.”



“Chiến đội Lâm Hải? Tui vài ngày trước xem tin tức, hình như là chiến đội mà nói là không đủ vốn duy trì nên giải tán đúng không?”

“Hình như là nó đó... Ấy ông chủ? Bánh sắp khét rồi!”



Triệu Dương đưa bánh cho bọn họ, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi.

Anh biết là không có thứ gì có thể thiên trường địa cửu.

Anh biết rằng mọi thứ rồi cũng sẽ thay đổi.



Người điều khiển Hải Vô Lượng sẽ đổi, Lâm Hải sẽ đổi, đến bản thân anh cũng sẽ luôn thay đổi.

Thế giới mỗi ngày đều biến chuyển đổi mới.

Có một số thứ đã định sẽ bị nghiền nát dưới bánh xe thời gian.



Vẫn không hối hận.



“Cái đó... Cho hỏi anh có phải Triệu Dương không?” Có người chần chờ hỏi.

“Hôm nay, tôi tên Triệu Tử Dương*.” Triệu Dương trả lời.

*Dương trong mặt trời



13.

Câu chuyện kết thúc rồi.

Triệu Dương vẫn là một nam sinh không có cố sự gì.



Hoàn.
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,996
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Tất cả dưới đây trở xuống là ổ nhỏ của Triệu Dương do tui lập, bạn nào không thích có thể skip qua.

Tên: Triệu Dương

Giới tính: Nam

Thẻ tài khoản: Hải Vô Lương

Nghề nghiệp: Khí công sư

Chiến đội: Lâm Hải

Danh hiệu: Khí công sư đệ nhất Vinh Quang

Chiều cao: 167cm

Nhóm máu: B

Sinh nhật: 28/02

Chòm sao: Song Ngư

Ra mắt: Giải đấu mùa 3

Giải nghệ: Giải đấu mùa 9

Thành tựu: Tuyển thủ Ngôi sao All-Star

“Ít nhất tôi từng đến, từng nỗ lực.”


Tui hiểu Triệu Dương chỉ là nhân vật phụ qua đường, nên chắc có nhiều người đến tên anh cũng không nhớ giống như Trương Vỹ vậy (sẵn tiện, Trương Vỹ thuộc chiến đội Bách Hoa), nên ai không nhớ có thể vào đây xem, tui cũng coi như lưu trữ lại mấy phân cảnh này cho anh.

Người lên sân khấu sau Điền Sâm chính là Triệu Tử Dương, át chủ bài của chiến đội Lâm Hải, nhân vật là Hải Vô Lượng, nghề khí công sư. Hoàn cảnh của gã cũng tương tự Dương Thông, bản thân và nhân vật không quá nổi trội, có điều đấy là so giữa những người có trình độ hàng đầu mà thôi. Có thể nằm trong 24 tuyển thủ, hẳn nhiên cũng có chỗ hơn người.

(cre: Team SLL)

Tuyển thủ lên sàn tiếp theo của đội 2 là Triệu Tử Dương của chiến đội Lâm Hải, sử dụng nhân vật khí công sư Hải Vô Lượng.

Khí công sư là một nghề có năng lực tổng thể khá mạnh, công phòng hợp nhất, vừa hỗ trợ vừa bùng nổ. Nói chung thì đây là một nghề khá dễ để bắt đầu. Thế nhưng tiến vào giới chuyên nghiệp thì chuyện này lại biến đổi, không phải lo lắng ưu điểm “dễ bắt đầu” nữa, bởi những nghề có khúc đầu khó mấy thì đạt đến trình độ chuyên nghiệp cũng đã chơi quen tay rồi. Nghề dễ bắt đầu chưa chắc sẽ thao tác xuất sắc được hơn bao nhiêu.

Hai người quần nhau một trận ác liệt, mỗi lối chơi, mỗi đặc tính nhân vật đều được bộc lộ một cách hoàn hảo. Đôi bên cũng không có sai lầm nào nghiêm trọng. Cuối cùng, Triệu Tử Dương nhờ có trận Lâm Kính Ngôn bị đánh bại lúc trước mà chiến thắng Lý Hoa.

Tuyển thủ đội 1 ra sân cuối cùng là Đường Hạo của chiến đội Bách Hoa. Mới hôm trước Đường Hạo còn “lấy hạ khắc thượng” thành công, giờ đang ở trạng thái phấn khích nhất, nên chả tốn bao nhiêu công sức đã hạ gục Hải Vô Lượng đã gần cạn máu của Triệu Tử Dương.

(cre: Team SLL)

“Tui biết ngay không dễ xơi vậy đâu mà.” Diệp Tu nhận được tin nhắn của Trảm Lâu Lan thì thở dài. So với Việt Vân, thực lực của Lâm Hải mạnh hơn, cả trong game lẫn chiến đội trong liên minh ngoài đời. Triệu Dương của chiến đội Lâm Hải còn là tuyển thủ đẳng cấp ngôi sao, nhân vật Hải Vô Lượng là nhân vật khí công sư siêu mạnh.

Có điều mạnh thì mạnh nhưng cũng có giới hạn, công hội mạnh thật sự đều đang bị cuốn vào cuộc thị phi phát sinh từ vòng tứ kết. Lúc này mà còn có thời gian tới tranh đoạt BOSS hoang dã thì đều là mấy công hội xoàng trong cả liên minh và game online.

(cre: Team SLL)

Mạc Phàm chưa trả lời, chợt nghe trong tiệm net có người hét to: “Đệch, Triệu Dương sắp chuyển nhượng kìa!!”

“Oắt?” Trong thời kỳ chuyển nhượng mùa hè, những tin tức thế này rất dễ gây chú ý. Cả bàn cơm nghe nói liền chụm đầu bật máy tính, bỏ mặc Mạc Phàm bơ vơ.

Mà không chỉ có những người chung bàn, cả tiệm net đều xôn xao bàn tán. Chủ đề câu chuyện chính là về việc Triệu Dương chuyển nhượng ban nãy ai đó nói.

“Giải đấu chuyên nghiệp. . . thú vị như vậy sao?” Cả tiệm net nháo nhào khiến Mạc Phàm ngạc nhiên, hắn xới một đũa cơm, đăm chiêu suy nghĩ.

(cre: Team SLL)

“Hóa ra chỉ là đồn, làm sợ vãi linh hồn!!” Bọn Diệp Tu đứng dậy nhanh mà về cũng nhanh. Đọc kĩ tin mới biết là tin lá cải. Thật chẳng biết thằng quỷ nào nhắm mắt nhắm mũi đọc tin rồi bù lu bù loa lên.

Trần Quả cáu gắt nhìn lướt hết quán net, xem xem là thằng mất nết nào. Dám đặt điều trong tình thế căng thẳng như này, chết không hết tội.

Mọi người lần lượt ngồi xuống. Trông ngoài mặt họ có vẻ đồng lòng khi nhanh chóng chạy qua hóng hớt, nhưng thực tế, không phải ai trong cả bọn cũng quan tâm vụ này. Như Tô Mộc Tranh, như Đường Nhu mang thái độ “sao cũng được”, còn Bánh Bao thì thuần túy là chạy theo trào lưu.

Nhưng trong mắt Mạc Phàm, phản ứng của họ còn quá hơn những người chơi Vinh Quang trong tiệm net này, hắn bỗng cảm thấy hiếu kì với giới chuyên nghiệp.

Mặc dù thực hư lời đồn Triệu Dương chuyển nhượng chưa được làm rõ, nhưng dư luận đều xôn xao bàn tán về nó.

Triệu Dương là tuyển thủ được vào hàng sao mùa trước, nhưng gã nhất định là kẻ thất bại nhất trong dàn Ngôi Sao Tụ Hội. Gã và nhân vật khí công sư – Hải Vô Lượng dốc sức cho chiến đội Lâm Hải. Mà chiến đội Lâm Hải lại là một chiến đội trung bình điển hình, chuyện bị loại hay vào tứ kết đều không liên can gì.

Các chiến đội sở hữu nhân vật và tuyển thủ hàng sao làm gì ăn hại như Lâm Hải. Tuy Gia Thế mùa trước bị loại, nhưng dầu gì đó cũng là đội huy hoàng một thời. Mà rớt đài như thế lại vẫn có thể mời được ngôi sao như Tiêu Thời Khâm vào Liên minh, quả thật ngoài sức tưởng tượng. Còn chiến đội Lâm Hải, có được nhân vật và tuyển thủ hàng sao lại mãi không có cửa vào tứ kết, vô lý không thể tả.

Đương nhiên, Lâm Hải cũng có vài lý lẽ riêng.

Mùa giải trước ở Liên minh, đội ngũ có một tuyển thủ hàng sao gồm bốn nhà: Hoàng Phong, Lâm Hải, 301 Độ và Lôi Đình.

Ba nhà khác đều là ứng cử viên nặng kí cho vòng tứ kết, cuối cùng chiến đội 301 Độ và Lôi Đình đều giành được một vé bước vào vòng trong. Nói về 301 Độ, ngôi sao của đội này là đội trưởng Dương Thông và nhân vật Phong Cảnh Sát của hắn, ngoài hắn ra, tuyển thủ Hứa Bân trong đội cũng là một tuyển thủ nổi bật. Trong giới còn có đánh giá cho rằng, hắn không hề kém tuyển thủ hàng sao thánh kỵ sĩ Đặng Phục Thăng, thậm chí không ít người còn nghĩ hắn mạnh hơn Đặng Phục Thăng.

Còn Chiến đội Lôi Đình? Họ có Tiêu Thời Khâm, bậc thầy chiến thuật đã khiến tác chiến đoàn đội của đội ngũ trở thành điểm nhấn, chiến đội Lôi Đình cùng nhờ thế mà có tiềm năng hơn Lâm Hải.

Với Hoàng Phong, tuy mùa trước không thành công ở vòng tứ kết, nhưng đội này lại có quá khứ huy hoàng. Đây là đội đã cùng Gia Thế tranh chức quán quân mùa đầu tiên của Liên minh Chuyên nghiệp. Nhân vật thầy trừ tà Quét Đất Dâng Hương – át chủ bài trong đội chính là nhân vật vang danh từ thuở đầu Liên minh, có vai vế ngang với các nhân vật hàng thánh như Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên.

Nhân vật này tính ra mạnh hơn khí công sư Hải Vô Lượng bên Lâm Hải một chút, không ai có thể phản bác sự thật đó.

So sánh thế, chiến đội Lâm Hải có vẻ hơi lép vế, thành tích chiến đội không cao hình như cũng rất hợp lý. Thế nhưng, tuyển thủ hàng sao của chiến đội chưa chắc sẽ nghĩ vậy. Trong mùa hè mà chủ lực của các đội lũ lượt chuyển đi như hiện giờ, ai mà cản nổi suy nghĩ muốn thay sếp mới của họ chứ?

Ở trên chính là chứng cứ chứng minh Triệu Dương sẽ chuyển nhượng. Chuyện này thực tế rất có khả năng, nhưng nếu thẳng thừng kết luận thì làm hơi lố. Bọn Diệp Tu thảo luận sơ sơ về tình huống của Triệu Dương rồi quẳng lời đồn vào trong xó. Quả nhiên hôm sau chiến đội Lâm Hải và Triệu Dương cùng đứng ra công khai bác bỏ tin đồn, nói rằng đôi bên rất hài lòng về đối phương, không có dự định giải tán.

Hiềm nỗi việc tuyên bố công khai trong giới đôi khi cũng không nói lên được điều gì, có khi chỉ là thủ đoạn nâng giá. Tóm lại lời đồn ngày hôm qua là vô căn cứ, là tác phẩm của trí tưởng tượng bay xa.

(cre: Team SLL)

Nào ngờ sáng hôm sau, Trình Tư Yên còn chưa ra khỏi cửa đã nhận được một cú điện thoại báo có tin động trời. Cô hoảng hồn, cứ tưởng chỉ trong một đêm mà Phương Duệ đã chuyển nhượng xong rồi chứ!

Nhưng không, đó là tin tuyển thủ Triệu Dương của chiến đội Lâm Hải tuyên bố giải nghệ.

Chương 1124 thật sự là chương rất thần thánh trong lòng mị, đó chính là spotlight duy nhất của Triệu Dương, cũng là lần đầu tiên mà mị bỗng dưng bị ám một nhân vật chỉ qua nửa chương truyện thôi.
Triệu Dương là tuyển thủ chuyên nghiệp ra mắt Liên minh mùa giải thứ ba, vừa vào nghề đã rất được quan tâm, chỉ thua Vương Kiệt Hi trong cuộc cạnh tranh danh hiệu Người Mới Tốt Nhất năm ấy. Từ khi ra mắt đến nay, anh đã trúng cử đội hình ngôi sao bảy năm liên tục, là đệ nhất khí công sư của Vinh Quang không cần bàn cãi.

Đó là vinh quang thuộc về Triệu Dương. Tuy vậy khi nhắc đến Triệu Dương, người ta chỉ nghĩ đến một chuyện khác: bao nhiêu năm đứng trong hàng ngũ minh tinh, bấy nhiêu năm không vào nổi tứ kết.

Trong các tuyển thủ hạng sao, khắp lịch sử Liên minh chỉ có mỗi mình Triệu Dương chưa từng góp mặt ở vòng chung kết. Bảy mùa trúng vé minh tinh nói lên thực lực của Triệu Dương, trong khi bảy mùa hụt vé tứ kết lại nói lên thực lực của chiến đội Lâm Hải.

Nắm giữ một tuyển thủ hạng sao, không ai đành lòng gán mác đội yếu cho Lâm Hải cả. Trên thực tế, Lâm Hải quả thật cách rất xa những chiến đội đứng cuối bảng. Họ duy trì một thứ hạng ổn định ở khu vực giữa, vĩnh viễn thiếu một bước so với tám ghế đầu.

Bởi sự mâu thuẫn đó, Triệu Dương nhận được không ít mời gọi từ các chiến đội khác. Nhưng anh vẫn ở lại, dẫn dắt Lâm Hải nỗ lực hướng tới tứ kết hết năm này đến năm khác. Bảy năm nỗ lực là bảy năm đổi lấy kết quả tầm thường, thứ hạng giữa giữa không cao không thấp. Triệu Dương cứ thế mà lửng lửng lơ lơ mãi cả cuộc đời đánh giải. Giờ đây cuối cùng anh đã cảm thấy mệt mỏi. Chẳng buồn đổi chiến đội khác để thử nghiệm lối đi mới, anh thẳng thắn thừa nhận thất bại, tuyên bố giải nghệ.

Cuộc đời tuyển thủ chuyên nghiệp của Triệu Dương bị chế nhạo không ít. Ra mắt cùng một mùa giải, thể loại chưa từng đánh vòng chung kết như Triệu Dương chẳng có gì sánh nổi với Vương Kiệt Hi trong mắt nhiều người. Vương Kiệt Hi được cho là tuyển thủ chuyên nghiệp thành công nhất sau Diệp Tu, thôi thì khỏi kể. Thay vào đó, người ta thường đặt Triệu Dương lên bàn cân với Dương Thông.

Đội trưởng Ba Lẻ Một Độ, Liên minh đệ nhất thích khách, cũng là tuyển thủ ra mắt mùa giải thứ ba. Điểm khác biệt của anh với Vương Kiệt Hi và Triệu Dương là lúc đầu, anh không hề quá nổi bật. Chầm chậm từng bước trưởng thành qua năm tháng, cuối cùng thực lực của Dương Thông được mọi người công nhận. Không chỉ thế, chiến đội Ba Lẻ Một Độ cũng trưởng thành theo anh.

Chiến đội này là một ngôi nhà có các tuyển thủ giống Dương Thông, không quá nổi trội nhưng nền tảng vững chắc, mỗi bước tiến bộ là một bước vững vàng. Họ không có thiên phú trời cho nhưng luôn bù đắp bằng cần cù khổ luyện. Họ không phải ông lớn, thậm chí còn không được đại đa số gán mác đội mạnh, nhưng họ là khách quen của vòng chung kết, có thể ngáng đường bất kì chiến đội hàng đầu nào.

So với họ, Triệu Dương có tài năng đáng để kì vọng hơn. Từ mùa giải bóc tem đã không ai nghi ngờ thực lực của anh, nhưng anh mãi vẫn không thể tạo ra đột phá nào cho chiến đội. Đã vậy, câu lạc bộ Lâm Hải còn đuối vờ lờ trong khâu kinh doanh nữa chứ. Mọi vấn đề có thể xảy ra với một câu lạc bộ như nguy cơ tài chính, xung đột nhân sự, v.v… đều đã từng đổ xuống đầu họ. Lâm Hải gắng gượng được đến nay mà không giải tán cũng quá kiên cường rồi. Nhưng bây giờ Triệu Dương sắp ra đi, chiến đội này coi như không còn gì để trông đợi. Dù họ vẫn đang nắm trong tay một nhân vật ngôi sao ngốn cả gia tài làm nên là khí công sư Hải Vô Lượng, cũng khó có tuyển thủ xịn nào muốn đầu quân về cầm nhân vật đó khi thấy tình hình kinh doanh kinh dị của họ.

Trong buổi họp báo tuyên bố giải nghệ, Triệu Dương khá bình thản. Thật ra cuộc đời đánh giải của anh ngoại trừ bất cập thì chẳng có gì đáng để nhìn lại. Cuối cùng, chính bản thân Triệu Dương cũng chỉ biết khái quát bảy năm nghề nghiệp của mình bằng một câu: “Ít nhất tôi đã từng tồn tại trong Vinh Quang, từng vì nó mà nỗ lực”. Thế rồi buổi họp báo kết thúc bằng những lời chúc, lời cảm ơn từ chiến đội Lâm Hải gửi đến Triệu Dương.

Lại thêm một tuyển thủ xuất sắc ra đi. Nhưng cũng như kiếp sống chuyên nghiệp của mình, sự ra đi của Triệu Dương chẳng gây nên bao nhiêu tiếng vọng, bởi việc anh giải nghệ gần như không ảnh hưởng gì đến tình hình Liên minh hiện nay cả. Điều mọi người quan tâm nhất vẫn luôn là kết cấu các đội đủ sức tranh cướp tổng quán quân. Chiến đội Lâm Hải xưa nay chưa bao giờ được gọi bằng cái tên đó. Sự suy yếu của họ có lẽ chỉ khiến các chiến đội muốn giữ một vé ngồi lại Liên minh thở phào nhẹ nhõm.

Tin động trời nhưng lại không mang đến sóng to gió lớn, Trình Tư Yên xem sơ qua rồi tắt. Dù sao thì việc đưa tin Triệu Dương giải nghệ cũng không phải nhiệm vụ của cô. Trình Tư Yên định liên hệ thử Phương Duệ, bèn thuận tay mở Weibo lên. Không mở thì thôi, mở phát hết hồn: post hôm qua của Phương Duệ đang được quẩy rần rần.

Diệp Tu bó chiếu, chỉ đành bỏ đi. Sau đó Tô Mộc Tranh ngồi kế bên lướt Weibo thấy trò vui, Diệp Tu ghé đầu qua nhìn, cũng hứng lên comment một phát. Ngờ đâu tin "Diệp Tu post Weibo" nhanh chóng vượt mặt tin "Phương Duệ chuyển nhượng", trở thành đề tài hóng hớt chính của cả phường. Vì thế mà tin Triệu Dương giải nghệ lại càng thêm đìu hiu hắt gió, phần đông tuyển thủ chia sẻ post Weibo liên quan đến việc này xong kèm thêm câu chúc, rồi thôi chấm dứt.

Dù sao thì giải nghệ là chuyện đáng buồn, đã vậy đời đánh giải của Triệu Dương còn đáng buồn hơn, đám anh em đồng nghiệp bình thường có thiếu nhân tính hay no limit thế nào đi nữa cũng không thể chọc ngoáy anh vào lúc này. Cả phường đều là vào trận làm đối thủ, rời trận kéo bè lũ, có người quen có kẻ lạ, nhưng giải nghệ đồng nghĩa với ra đi vĩnh viễn, từ nay về sau trong thế giới này, họ sẽ không còn gặp lại anh nữa. Thế nên tâm trạng ai cũng như ai.

Tạm biệt!

Thượng lộ bình an!

Chúc mọi việc tốt đẹp!

May mắn nhé!

Ngoại trừ những câu đó, họ còn nói được gì nữa đây?

Phương Duệ post một bài Weibo mấy chữ, comment trả lời thêm mấy chữ, lại có thể náo động cả hội tuyển thủ chuyên nghiệp. Dù hắn chuyển nhượng thật luôn thì có gì lạ lùng hay ghê gớm lắm không? Có bao giờ tin chuyển nhượng lại rầm rộ đến thế trên Weibo?

Thật ra chuyện của Phương Duệ chỉ cho đám tuyển thủ chuyên nghiệp một cái cớ để trốn tránh, để có gì đó mà quan tâm, mà trút nỗi lòng. Hai chữ giải nghệ, đối với họ không chừng còn khó chấp nhận hơn cả cái chết. Chẳng ai trong họ muốn giải nghệ, cũng chẳng ai muốn nhìn thấy người khác giải nghệ. Thế nhưng, trời nào có chiều lòng người, đó vẫn là bước cuối con đường mà mỗi một tuyển thủ đều phải đối mặt, hoặc sớm hoặc muộn, mỗi người đều sẽ bước lên, cũng như cuộc đời cuối cùng rồi sẽ tiêu vong, chẳng khác.

Thế nên cả phường nháo nhào trên Weibo Phương Duệ, xong chộp được Diệp Tu, bèn hè nhau tiếp tục bay qua bắn phá Weibo Diệp Tu. Có điều bây giờ Diệp Tu lại bị Quan Dung Phi truyền triệu, bảo nghĩ ra rồi, qua đây bàn phát.

“Vậy cậu góp vui trên Weibo làm gì?” Trần Quả tính toán, thấy hốt không nổi Phương Duệ rồi. Thế nhưng cô không tin Diệp Tu chỉ vì rảnh đời mà kiếm chuyện chơi, xưa nay hắn làm việc luôn có dụng ý.

“Ha ha, kiếm cái cho dân tình giải trí thôi ấy mà!” Diệp Tu nói.

“Rồi sao nữa?” Trần Quả chưa chịu nhụt chí. Cô không tin Diệp Tu không tính đến sau đó.

Quả nhiên, Diệp Tu click chuột vào tab Triệu Dương giải nghệ: “Nhân vật Hải Vô Lượng, chúng ta có thể tăm tia.”

“Hải Vô Lượng, khí công sư? Mình có cần hở?” Trần Quả ngẩn ra.

“Ít nhất nó dễ ăn hơn Phương Duệ.” Diệp Tu nói.

“Lâm Hải có chịu nhả ra không?” Trần Quả hỏi. Ý nghĩa của Hải Vô Lượng đối với chiến đội Lâm Hải cũng như Nhất Diệp Chi Thu đối với Gia Thế, Vương Bất Lưu Hành đối với Vi Thảo. Muốn hốt kiểu nhân vật như thế không thể chỉ kêu giá bằng trang bị hay thực lực nhân vật. Chúng nó là linh hồn và át chủ bài của cả một chiến đội, muốn mua là mua đứt luôn tình cảm của mọi người hướng về chúng. Nhân vật kiểu đó chắc chắn sẽ mắc chứ không rẻ.

“Tui nghĩ chắc có cơ hội.” Diệp Tu nói.

“Sao?”

“Nếu Lâm Hải vẫn còn ý chí, tui nghĩ Triệu Dương sẽ không đến mức giải nghệ lúc này.” Diệp Tu nói.

Hai tuyển thủ cùng năm với Triệu Dương là Vương Kiệt Hi và Dương Thông đều vẫn đang đánh đấm khí thế, nhưng một chiến đội không có ý chí sẽ làm át chủ bài của mình hết hi vọng mà ra đi. Một chiến đội không còn ý chí, dĩ nhiên cũng sẽ không liều mạng ôm chặt nhân vật át chủ bài không buông.

Đấy là cái mà Diệp Tu tính toán. Trong lúc mọi người đều đang bàn luận không biết Lâm Hải sẽ đem tuyển thủ khí công sư nào về thế chỗ Triệu Dương, hắn lại nghĩ đến chuyện ôm nhân vật át chủ bài của người ta đi.

Đánh vào vòng chung kết và tranh đoạt tổng quán quân là truy cầu của bất kì tuyển thủ chuyên nghiệp nào. Nhưng đối với các tuyển thủ chơi khí công sư mà nói, tình trạng trước mắt không quá sáng sủa. Tính luôn cả Triệu Dương có đẳng cấp minh tinh, hầu hết bọn họ đều đang phục vụ cho các đội yếu không đủ sức vào vòng chung kết. Trong các đội mạnh thì lại không có slot cho khí công sư. Triệu Dương hì hục cày cuốc bạc mặt suốt bảy năm ở Lâm Hải, tuy một phần là do anh ta muốn thế, nhưng cũng tồn tại nguyên nhân đáng kể là không có lựa chọn tốt hơn.

Đó chính là hiện trạng mà tất cả các tuyển thủ khí công sư đang phải đối mặt. Dù họ có ưu tú đến mức nào cũng bị cái đuối của chiến đội kéo giò, muốn gia nhập đội mạnh thì đội mạnh lại không cung cấp vị trí cho khí công sư. Tuyển thủ hạng trung sẽ không quá để ý một chiến đội mới vào Liên minh như Hưng Hân, nguồn lực mọi mặt đều thiếu thốn, nhưng các tuyển thủ khí công sư vốn đã không có lựa chọn nào tốt, biết đâu chừng Hưng Hân sẽ trở nên hấp dẫn trong mắt họ.

Tự thông não xong, Trần Quả cảm thấy mình đã có tiến bộ đáng ghi nhận. Ít nhất cô đã hiểu rằng hoạt động chuyển nhượng không phải cái chợ mua bán gia súc, mà trong đó có những quy tắc, những đường lối riêng.

Ba ngày sau, trong lúc mọi người vẫn hóng hớt chuyện đi hay ở của Phương Duệ, tin tức nhân vật hạng sao Hải Vô Lượng của Lâm Hải chuyển nhượng đến Hưng Hân bằng giá tiền 5 triệu rưỡi được công bố, khiến cả giới chuyên nghiệp chấn động.

Hưng Hân có thể trả được khoản tiền đó, không ai ngạc nhiên cả, bởi quán quân vòng khiêu chiến cũng nhận được tiền thưởng rất to. Một nhân vật hạng sao bán ra với giá 5 triệu rưỡi có cảm giác quá bèo, nhưng chỉ cần nghĩ đến vị thế khó khăn của nghề khí công trong Liên minh và tình hình chiến đội Lâm Hải hiện tại, mức giá này lập tức hợp lí hẳn.

Sau khi Triệu Dương giải nghệ, tình trạng của Lâm Hải cũng đã bị người ta phân tích thấu đáo. Fan có thể kiêu ngạo hoặc tự hào vì đội nhà có một tuyển thủ hạng sao và nhân vật hạng sao, nhưng họ không biết rằng có đôi khi mấy ngôi sao lấp lánh chính là mấy quả tạ.

Đó chính xác là trường hợp của Lâm Hải. Chiến đội nhà họ quá nhỏ, từ việc trả lương cho một tuyển thủ hạng sao đến nuôi sống nhân vật hạng sao đều kéo theo những khoản chi quá lớn, mà họ còn liều mạng gánh những khoản chi đó suốt từ mùa giải thứ ba Liên minh đến giờ.

Lâm Hải đã từng tự hào vì hào quang ngôi sao mà mình nắm giữ, nhưng dần dần họ nhận ra, sự phát triển của chiến đội càng lúc càng lệch chỉ vì cố giữ niềm tự hào đó. Một tuyển thủ hoặc một nhân vật mạnh mẽ không thể giúp cả chiến đội giành về thắng lợi. Khi Lâm Hải muốn buff các tuyển thủ và nhân vật khác thì mới phát hiện mình đuối sức, bởi Triệu Dương và Hải Vô Lượng đã ngốn quá nhiều nguồn lực của họ.

Nói dễ hiểu thì Lâm Hải chỉ là một đội nhỏ nhưng lại có đường lối kinh doanh theo kiểu ông lớn. Phương thức kinh doanh không phù hợp đã được họ kéo dài suốt bảy năm. Họ từng đắn đo, băn khoăn cho đến tận mùa hè năm nay, người mới lên chức quản lí đã hạ quyết tâm muốn cho Lâm Hải thoát khỏi gánh nặng, quay về con đường đúng đắn một chiến đội nhỏ nên đi.

Lâm Hải quyết định chia tay với Triệu Dương, vì thế Triệu Dương bèn giải nghệ luôn.

Hải Vô Lượng sẽ bị bán ra. Để nuôi nhân vật này, Lâm Hải đã trả giá quá nhiều và giờ họ muốn chấm dứt điều đó. Một Hải Vô Lượng giẫm chân tại chỗ sẽ không có ý nghĩa gì với chiến đội, không bằng bán nó thành tiền để đắp cho các nhân vật khác.

Việc Triệu Dương giải nghệ và Hải Vô Lượng được bán đi đại diện cho sự thay đổi trong đường lối kinh doanh của chiến đội Lâm Hải. Diệp Tu không biết rõ ngọn nguồn nhưng hắn có thể phát giác về tình hình Lâm Hải từ sự giải nghệ của Triệu Dương. Thế nên hắn lập tức ra tay, mua Hải Vô Lượng một cách chóng vánh. Dĩ nhiên Lâm Hải cũng muốn bán Hải Vô Lượng với giá cao nhất có thể, nhưng trong Liên minh hiện nay không có đội mạnh nào cần khí công sư, các đội nhỏ thì cứ lưỡng lự tới lui. Hưng Hân thể hiện thành ý dứt khoát, là ứng cử viên sáng giá nhất. Sau mấy lần trả giá qua lại, hai bên giao dịch thành công.

Hải Vô Lượng chuyển đến Hưng Hân!

Đặc trưng con người Phương Duệ là gì?

Nếu hỏi một trăm người chơi Vinh Quang, chắc chắn họ sẽ không cần nghĩ ngợi, đưa ra cùng một câu trả lời: Zâm.

Câu trả lời này không sai, nhưng dĩ nhiên các phân tích chuyên môn sẽ không chỉ dừng ở đó. Đã gọi là chuyên gia, họ sẽ nghiên cứu nhiều phương diện kỹ thuật để đạt đến một kết luận: Đấu pháp đạo tặc dùng cho khí công sư, Phương Duệ tương thích 100%, người khác thì miễn.

Trong số những người tán thành nghiên cứu trên có cả cựu tuyển thủ khí công sư hạng sao Triệu Dương. Dù đã giải nghệ, Triệu Dương vẫn không quay lưng hoàn toàn với Vinh Quang, phóng viên quen thân rất dễ tìm đến anh để phỏng vấn cách nhìn. Triệu Dương cho rằng bản thân mình cũng chẳng thể đánh được khí công sư theo phong cách đặc biệt của Phương Duệ. Đó thật sự là một đấu pháp sinh ra từ bản chất con người.

Nó sẽ đạt đến thành quả thế nào?

Diệp Tu cũng đang nhìn những con người đứng cùng sân khấu với mình. Ra đi một năm rưỡi quay về, những gương mặt nơi này đã thêm mấy phần lạ, bớt mấy phần quen.

Mấy tên đối thủ đấm đá nhờn mặt nhau suốt bấy nhiêu năm, có rất nhiều tên đã rời đi. Có người rời đi hoàn toàn, cũng có người hiện ở dưới khán đài.

Trương Giai Lạc, Lâm Kính Ngôn, Tôn Triết Bình... Vài người chắc đang ngồi xem tivi: Triệu Dương, Đặng Phục Thăng...

Họ khả năng sẽ không bao giờ bước lên sân khấu hoa lệ nhất này nữa. Còn mình? Mình sẽ đứng đây thêm được bao lâu?
Vương Kiệt Hi thuộc thế hệ tuyển thủ ra mắt mùa giải thứ ba, tuổi nghề của anh đã sắp chạm đến điểm cuối. Các tuyển thủ nổi bật cùng năm với anh là Triệu Dương đã giải nghệ, và Dương Thông đã lui khỏi vị trí át chủ bài, thay đổi đấu pháp. Chỉ còn mỗi Vương Kiệt Hi vẫn như ngày đầu tiên bước lên làm đội trưởng Vi Thảo, vẫn gánh vác sức nặng cả một chiến đội, để cả nhà cùng dựa dẫm.

Thời gian nghỉ giữa trận, bên Hưng Hân tích cực chuẩn bị cho phần đoàn đội sắp tới. Còn bên Lâm Hải, ai nấy ôm tâm sự riêng ngồi tại chỗ, chẳng buồn trao đổi thêm gì.

Đó là tình trạng một chiến đội đã tan rã hoàn toàn. Mùa giải trước, thành tích họ đâu đến nỗi thế này. Chỉ một mùa giải, họ đã trượt dốc không phanh. Triệu Dương giải nghệ, Hải Vô Lượng bán đi, vốn Lâm Hải mong chờ quãng đường phía trước nhẹ nhàng hơn, nhưng rồi sự thật lại quá khác biệt.

Gánh nặng họ để xuống không chỉ là kinh tế và tài chính. Trong bao gánh đó, còn chứa cả linh hồn và tín ngưỡng bao lâu nay của cả chiến đội.

Đối với Lâm Hải, Hải Vô Lượng đâu chỉ là món vũ khí mạnh bởi những con số? Hắn là niềm tin, là chỗ dựa tinh thần của họ. Sự giải nghệ của Triệu Dương đã là một đả kích không nhỏ, và rồi Hải Vô Lượng cũng bị bán đi, hai hit liên kích trí mạng giáng xuống, cả chiến đội đánh mất toàn bộ dũng khí và lòng tin để đi tiếp, để chiến đấu tiếp.

Người ta nói, phải phá đi mới có thể dựng lại cái mới. Nhưng Lâm Hải lỡ mạnh tay quá, phá sạch từ gốc đến ngọn. Chiến đội này, có lẽ ở vào giây phút Hải Vô Lượng đổi tag, đã tan tác rồi.

Sự thật chứng minh cho tất cả. Phương Duệ quả thật đã đưa khí công sư lên một hướng đi mới. Tuy các khí công sư chính thống đều không vừa mắt với hắn, nhưng giờ Triệu Dương giải nghệ rồi, còn ai cầm trịch nghề này nữa đâu? Top Ngôi Sao mùa mười không có nghề khí công sư, nhưng năm sau thì chưa chắc. Năm sau, nhờ vào thành tích của Hưng Hân và biểu hiện của Phương Duệ, hắn sẽ lọt top với nghề khí công không chừng! Lúc đó, những ai khinh bỉ khí công sư chơi zâm của hắn sẽ ăn vả đau điếng cho mà xem!

"Không biết Triệu Dương có đang xem trận này không ta?" Phan Lâm thình lình thốt lên.

"Ha ha." Lý Nghệ Bác cười. Hắn biết ý Phan Lâm khi hỏi vậy. Còn gì ngoài tò mò, rằng nếu Triệu Dương nhìn thấy Hải Vô Lượng của mình đã biến thành một khí công sư chuyên chơi zâm, anh sẽ nghĩ thế nào?

Cắm dùi trước, (hy vọng là) sẽ bổ sung sau

Trong sách Hồ Điệp Lam đổi tên của Triệu Dương ba lần:
1. Triệu Tử Dương (Dương trong cây dương liễu), xuất hiện đầu tiên ở chương 336: 24 ngôi sao tụ hội (hạ), xuất hiện 1 lần.

2. Triệu Dương, xuất hiện đầu tiên ở chương 337: Trận chiến giữa các ngôi sao, xuất hiện 39 lần.

3. Triệu Tử Dương (Dương trong mặt trời), xuất hiện đầu tiên ở chương 942: Điền Sâm của Hoàng Phong, xuất hiện 18 lần.

Không biết vì nguyên nhân gì mà tác giả lại đổi tên 3 lần. Cũng khả năng (cao) là Hồ Điệp Lam gõ nhầm...

cre: baidu


Từ đây xuống dưới là cảm nhận của một fan não tàn. Bạn đã được cảnh báo!


Tui là một đứa thích lảm nhảm, vì thế hồi xưa tui đi đọc dạo thích nhất là đọc các chú thích/tâm sự của tác giả lẫn người dịch. Cảm giác có người đang lảm nhảm cho mình nghe, lẫn kiến thức mình về mấy thuật ngữ ngữ điển cố các kiểu cũng tăng thêm nữa. Nên giờ tui cũng lảm nhảm dưới đây vậy, phần nhiều là cảm nhận cá nhân hoặc YY não động của tui thôi. Còn những chú thích mà tui nghĩ là cần thiết cho bản dịch tui đều đặt ở trên rồi, nên bạn nào không có hứng thú nghe lảm nhảm thì có thể bỏ qua.

Ý sáng giá nhất có thể có liên quan về bản dịch chắc là câu nói “Ít nhất tôi đã từng tồn tại trong Vinh Quang, từng vì nó mà nỗ lực” của Triệu Dương. Bản gốc của câu đó, dịch ra thô nhất là “Ít nhất tôi từng đến, từng nỗ lực.” Tui rất thích bản dịch của chị Lá Mùa Thu là “đã từng tồn tại trong Vinh Quang” nên tui cũng giữ nguyên, cho mọi thứ đồng bộ với nhau mọi người đỡ hiểu lầm.

Nhưng mà không hiểu sao tui vẫn muốn ghi rõ ra câu này của anh dưới dạng thô nhất “Ít nhất tôi từng đến, từng nỗ lực.” của Triệu Dương ra để đây. Một câu có đúng tám chữ, năm chữ đầu, ba chữ sau, ngăn cách bởi một dấu phẩy, y nguyên bản gốc. Gãy gọn, tối nghĩa, và ngắn đến... nhói lòng.

“Nỗ lực” thì không có gì khác, còn “từng đến” thì nghĩa đại khái chính là từng trải qua, từng chiêm nghiệm, từng dấn thân vào. Bởi vậy tui thích cách dịch của chị Lá Mùa Thu “Tôi từng sống trong Vinh Quang”, tui nhớ lúc tui đọc tới câu đó tui đã từng có một loại cảm giác vĩnh hằng và cao cả lắm. Giống như bóng hình của anh sẽ thật sự thiên trường địa cửu với Vinh Quang. Vinh Quang còn mở, vậy ước mơ của anh vẫn còn được viết tiếp.
1. Trước hết mị muốn cúng bái các đại thần đã dịch chính văn, từ team Liều tới chị Lá, mọi người dịch cả đống tên của Triệu Dương ổng, thật sự vất vả rồi. Không biết mọi người thế nào, chứ mị dịch có cái fic thôi mà lâu lâu bối rối chết được, thật muốn bay ngay vào lắc lắc ổng hỏi “Rốt cuộc anh tên gì??” lắm luôn.


2. Từ “cứu thế chủ” này có thể dịch ra là “chúa cứu thế” hẳn quen thuộc với mọi người nhất. Lần đầu tiên nó xuất hiện là lúc Triệu Dương còn bé đang suy ngẫm sứ mệnh to lớn thần thánh giải cứu thế giới của ẻm, nên tui dịch ra thành chúa cứu thế luôn cho hợp khung cảnh thần thánh đó của ổng. Có điều sau đó tui đều để cứu thế chủ, tại tui thích từ này hơn, cảm giác “chủ” đơn thuần là chỉ một người chủ đạo, không có sắc thái thần thánh như “chúa”. Chắc tui đọc plot tận thế nhiều quá nên mỗi lần tui nghe ba từ “cứu thế chủ” là tui lại tưởng tượng ra hình ảnh nam chủ dũng cảm chủ động nắm lấy vận mệnh trong tay mình vượt qua bom đạn mưu máu thế gian để đoạt lấy chiến thắng cuối cùng. Chắc tui cùng team với Dương ổng thật =))


3. Từ "cao lãnh" xuất hiện hai lần, tui đều để thành cun ngầu, cho nó hợp với khát vọng được cun ngầu của Dương ổng (thế quái nào ổng có nhiều ước mơ quá vậy?). "Cao" trong cao ngạo cao quý, "lãnh" trong lạnh lùng lãnh đạm, ngôn ngữ mạng lưu hành bên Trung, ví dụ như “nam thần cao lãnh”, “nữ thần cao lãnh”.

Khụ, mà không hiểu sao tui trước giờ tui cứ dính từ cao lãnh này trong ngữ cảnh mấy soái ca chân dài cao thật ấy, nên toàn tưởng tượng ra Dương nam thần (kinh) của tui cũng catwalk “cao” ráo đẹp trai đeo kính đen áo khoác bay bay chuẩn soái ca, cái mặt trắng trắng bánh bao của ổng “lạnh” lùng như tuyết rơi tháng sáu, sau lưng ổng là phông nền nổ chíu chíu ngày tận thế kèm hiệu ứng âm thanh ánh sáng đầy đủ cho ổng đi làm superhero giải cứu thế giới của ổng đi =))


4. “Thời gian là một thanh đao mổ heo” là câu nói có thật, không phải tác giả nghĩ ra để troll ông Dương đâu =)) (Khụ, mặc dù tui nghi ngờ tác giả cố tình chọn nó để troll ổng thật...) Xuất phát từ bài hát “Đao giết heo” của Dương Hạo Long. Vế sau của câu là “Từng đao từng đao lại từng đao thôi thúc con người ta già đi”, dùng ám chỉ thời gian vụt trôi, cảnh còn người mất, năm tháng như thanh đao, khắc lên mặt con người ta đạo đạo vết nhăn, khiến người bất lực không thể làm gì.

Khụ, thật ra còn một vế sau nữa chính là “Chùm nho màu tím, mộc nhĩ màu đen, chuối tiêu mềm mềm” mà tui thấy nó xàm xàm như chính bài hát này vậy, nên tui không dám nhắc nó đầu tiên. Bạn nào đang cảm thấy rảnh đời có thể vào Đao giết heo - Nữ thần cover xem thử, cái bài này nó bựa như chính Triệu Dương ổng vậy.


5. Nếu ở trên tui nói là bà chị tác giả không có ý troll Dương, thì xuống đây tui đập bàn khẳng định là bả cố tình luôn =)) Chính là đoạn “người đàn ông của đệ nhất khí công” ấy. Câu gốc nhất chính là “Tôi muốn trở thành người đàn ông của đệ nhất khí công sư.” Tui đọc vào thấy kỳ kỳ, mà cũng không nghĩ nhiều, coi như miễn cưỡng thì cũng không có gì bất thường. Tui chỉ thấy cụm "người đàn ông" nó thừa thừa, nên tui định bỏ nó ra, tính để là “Tôi muốn trở thành đệ nhất khí công sư” thôi.

Sau đó đọc tới khúc Ngô phó nhà tui được cameo trong đây mà tui vừa vật vã cười bò ra vừa run rẩy kéo lên trên ngồi đau khổ tìm cách sửa lại thế nào đây. Lúc đó có băn khoăn giữa mấy cách “Tôi muốn trở thành người đàn ông sở hữu đệ nhất khí công”, “người đàn ông nắm trong tay đệ nhất khí công”... mà nghe hoặc là cảm giác Triệu Dương đang muốn đập tiền mua Khí Xung Vân Thuỷ về cho mình dùng, hoặc là nghe nó sai sai lệch theo một hướng khác xa xa lắm...

Khụ, tóm lại quá trình này là thực sự là sự đau khổ ngọt ngào a. Cuối cùng tui để là “điều khiển đệ nhất khí công”, cảm thấy cái đó là bớt lấn (gay) cấn dễ hiểu nhất mà xuống dưới vẫn có thể dìm Dương ổng được.


6. Lại nói tới mấy anh bạn tuyển thủ ra mắt năm ba, tui đọc mà vừa ngồi cười run rẩy từ dưới bàn bò lên vừa thật muốn nói với mấy bản, Triệu Dương thật sự có độc! Mau mau tránh xa ổng ra đi! Đặc biệt là Dương Thông ấy. Thật chứ ngồi đọc ổng kể truyện cười nhạt nhẽo với mắng người mà cười đau hết cả ruột, trong đầu toàn tui là hành tây/Dương Thông/Dương Hành tây/hành Dương Thông abc xyz đủ kiểu. Tên có cùng chữ “Dương” mà bọn nó dìm nhau thế đấy =)). Sau đó có khi nào đoạn mà Dương anh hùng (Dương hành tây ấy) của chúng ta lệ rơi đầy mặt là bởi vì ăn hành quá nhiều. Đến nỗi gặp Dương-hành-có-độc là khóc lóc bỏ chạy một vạn tám ngàn dặm luôn không nữa.

Cơ mà vẫn phải nói, tui thích nhóm tuyển thủ năm ba này quá. Trong chính văn thì có nhắc đến mối quan hệ cạnh tranh căng thẳng của mấy anh, nhưng tui nhìn mấy ổng troll nhau mà cảm thấy vui ghê, chính là loại quan hệ "trên sàn đấu là đối thủ, dưới sàn đầu là bằng hữu" ấy.


7. Chỗ gõ tên của Đặng Phục Thăng có chữ Sinh và Thăng mà chữ Thăng phải chọn chữ ở phía sau ấy, thật ra bản gốc chính là chữ Thăng thêm một nét nữa. Cái này thật sự là do kiến thức của tui hạn hẹp, tui chỉ biết một kiểu gõ chữ bằng phiên âm pinyin, tức là gõ một âm sheng thì nó cho ra 10 cái lựa chọn, mình dùng cái nào thì ấn cái đó. Còn có một loại nữa là ngồi viết tay lại chữ đó từng nét, cơ mà cái này thuộc phạm trù viết tay rồi, không phải loại gõ type đang nói. Cũng ít ai dùng cái loại viết tay này, rất lâu, bàn phím sinh ra để làm gì? Nên là thật ra tui biết còn một loại hay dùng để gõ chữ nữa, chính là dựa theo bộ, ghép các bộ mà thành. Có điều tui không biết dùng, cũng chưa dùng bao giờ, nên không thể giải thích nó được. T_T

Tui từng đi hỏi một vị bạn học người Trung, mà bản cũng nói không biết, bản chỉ dùng pinyin thôi T_T. Cái số gì thế này, thế hệ trẻ ỷ lại vào công nghệ thật khiến người ta lệ rơi đầy mặt như Dương Thông mà T_T. Nên có vị bằng hữu nào đi ngang qua nếu có biết, quỳ xuống ôm đùi khóc lóc cầu khai sáng! Tui thật ra tò mò cũng rất lâu rồi mà không có ai để hỏi. Nên cuối cùng trong fic tui đã tự ý sửa thành gõ theo kiểu pinyin mà tui biết cho dễ giải thích, dập đầu tạ tội với mọi người.


8. Ban đầu khi chọn dịch giữa "anh" và "hắn" cho ngôi thứ ba nam để nói về Triệu Dương, tui nghĩ cũng không cần nghĩ liền chọn “anh”, ví dụ như "Anh có ba cái tên". Ngôi thứ ba bên tiếng trung giống với "he" trong tiếng anh ấy. Mà "anh" cũng là ấn tượng chung của tui về Triệu Dương, chính là một thân chính khí nghiêm túc lẫm liệt. Sau đó càng xuống dưới càng xem ổng làm trò mèo mà tui đã mấy lần tính sửa quách thành “hắn” rồi. Tan vỡ hết ráo hào quang thần tượng của ổng =))

Thật ra giữa anh và hắn không khác nhau về mặt nghĩa lắm, chỉ là cảm nhận trong lòng tui khác thôi. “Anh” nghe thân thuộc hơn, dành cho gọi nam thần. Còn “hắn” nghe trang trọng xa lạ hơn, dùng cho nam thần (kinh). Dùng với Triệu-bị-mèo-cắn-rồi-làm-trò-mèo-luôn-Dương cảm giác rất hợp. Kiểu ra đường tui với ổng thât sự là không quen biết nhau, tụi tui là người xa lạ!

Sau đó đoạn cuối deep tui lại đau lòng cho Dương anh tui mà đổi lại hết những chữ "hắn" thành “anh” rồi.



Tui đã từng nói phía trên chương 1124, cái chương thần thánh trong lòng mị về Triệu Dương, đọc xong có nửa chương mà tui xúc động chạy đi viết cho Triệu đội một bức thư (tình) không bao giờ được gửi. Trong chương 1124, Triệu Dương được Hồ Điệp Lam viết tên là Triệu Tử Dương, Dương trong ánh mặt trời. Có phải trùng hợp hay không mà chị tác giả viết fic này lại chọn cái tên Triệu Tử Dương ngập ánh mặt trời làm tên lúc không vui vẻ của anh? Khi đó anh... không vui vẻ nhỉ...

Gửi Triệu Dương,

Em bỗng dưng rất muốn viết vài dòng gì đó cho anh, cũng học tập Vương đội ngoi lên khỏi đảng seen, chỉ để anh biết là rằng câu chuyện của anh, em từng đọc qua rồi, cũng từng cảm động qua rồi, dù cho nó chỉ là nửa chương ngắn ngủi, thậm chí nửa chương phía dưới vui quên trời quên đất luôn, nhưng em cảm thấy nhân vật chính của chương này nên là anh mới đúng, dù sao sau này cũng không còn cơ hội nào khác nữa đâu...

Em thấy thật có lỗi với anh, trước chương hôm nay đến cả tên anh hay tên chiến đội Lâm Hải, em cũng chỉ nhớ mơ màng là team biển biển gì đó ở Ngôi sao tụ hội cả trăm chương về trước. Nhưng cái tên một chiến đội một mà em thậm chí không nhớ kỹ, đối với anh lại là cả một thanh xuân đời người...

Ước mơ nào mà không đáng quý? Người phấn đấu vì ước mơ có ai không đáng nể? Vinh Quang của anh, chỉ có anh mới hiểu được, người ngoài không có quyền phán xét. Con đường của anh là do chính tay anh chọn, dù cuối cùng nó có là ngõ cụt đi nữa, thì anh hãy lấy làm tự hào anh nhé. Ít nhất mình đã được sống thật với tâm nguyện trong lòng mình, như thế là đã hơn cả khối người rồi. Không hối hận.

Nguyện ngôi sao sáng nhất bầu trời dõi theo anh, hãy ngẩng cao đầu mà bước tiếp anh nhé. Em rất muốn thay mặt fan Lâm Hải mà hét lên với anh rằng, em rất tự hào về anh, đội trưởng dũng cảm của chúng em. Chúc anh những điều tốt đẹp nhất, vì anh xứng đáng chúng.

Thân ái~



Thật sự trước khi đọc fic này tui cũng không ngờ tới Triệu Dương có ba cái tên thật. Mà sau khi đọc xong rồi, thì tui cũng chỉ nghĩ đây đơn thuần là chi tiết tác giả tự nghĩ ra thôi, chứ không nghĩ nó tồn tại. Nếu không phải tui vô tình chạy đi tra câu gốc của Triệu Dương nói lúc giải nghệ là gì, để cho đồng bộ với bản dịch của chị Lá Mùa Thu, thì tui cũng không biết hoá ra chương 1124 đó Hồ Điệp Lam thật sự để là Triệu Tử Dương, Dương trong mặt trời. Thật là một sự trùng hợp hết sức may mắn.

Sau đó tui mới đi dạo dạo các chỗ lụm nhặt được cái gì thì lụm gom về ổ nhỏ. Nói chứ tui đã coi chỗ này là ổ nhỏ để tui quắn quéo, tập hợp mấy điều về Triệu Dương rồi >.< Tiếc là Triệu Dương nửa đường đứt gánh, không còn gì để hy vọng ở tương lai Vinh Quang của anh nữa, tương lai cũng sẽ không còn ngoại truyện hay các kiểu thế để mong chờ nữa đâu. Câu chuyện của Triệu Dương đã kết thúc rồi, nên tui chỉ có thể ngậm ngùi một mình làm tổ về ổng ở đây thôi. T_T

Mà quả thật ban đầu tui chính vì biết số phận của Triệu Dương đã kết thúc rồi, không còn đất diễn cho anh nữa. Dạng nhân vật đại thần qua đường như anh cũng sẽ không được bao người chú ý, thậm chí là nhớ đến tên đâu. Nên tui thật sự rất bất ngờ Triệu Dương sẽ được bà chị tác giả này chấp bút viết, mà còn tận hai lần, đã vậy còn được cameo vài cảnh ké ké vài chỗ khác nữa chứ. Chậc đó là lý do tui thích Sơn Hà Kính Ta đến vậy, cảm giác không gian của trí tượng tượng luôn rất rộng, còn huy hoàng của bọn họ luôn rất dài. Thật dài thật dài…



Tôi đã biết là Triệu Dương chỉ có bảy năm dang dở, và nhân vật của anh cũng chỉ đẹp bởi bảy năm dang dở đó thôi. Nhưng… đó là cái đẹp quá bi thương rồi. Nếu bươm bướm được ép cứng trong bộ sưu tập vĩnh hằng của thời gian, thì nó hẳn là muốn mình được chết đi trong tư thế giương cánh oai hùng mỹ lệ nhất, chứ không phải là bị ghim lại trong bộ dáng máu me ràn rụa thương tích đầy mình. Tôi cũng vậy. Nếu thời gian đã quyết định chụp lại cho anh ấy một bức ảnh sẽ trường tồn với sóng biển, thì tôi mong muốn đó sẽ là một tư thái anh mặc bộ chiến giáp sáng loáng nhất mà ngạo nghễ đứng trên bãi đá ngầm cuồn cuồn sóng vỗ vào ban mai, chứ không phải là bóng dáng anh ngã quỵ ê chề một mình lê bước lủi thủi trong đêm tối.

Bảy năm thời quang.

Đẹp. Mỹ. Nhưng là bi thương chi mỹ. Anh có muốn sự mỹ đó không?



Cần bao nhiêu dũng khí để liều mạng làm một việc bảy năm dài đằng đẵng, để rồi cuối cùng khi phất tay áo rời đi, trong ba lô trên vai anh không hề mang theo một tia vui sướng nào bên mình, chỉ có trĩu nặng sự thất vọng và cảm giác thất bại làm hành trang tiễn bước? Cần bao nhiêu dũng khí để nói ra một câu “từng tới, từng nỗ lực” rồi... thôi, tay không ra về? Chẳng phải câu đó nên viết là “tôi từng tới, từng nỗ lực, và đây là thành quả của tôi!” sao? Cần bao nhiêu dũng khí để sau nửa đời cố gắng, lại vẫn chỉ có thể bình tĩnh kể câu “tôi vẫn là nam sinh không có cố sự” đây? Cố sự của anh thật sự đã bị chiếc bánh xe thời gian đó nghiền nát thành mảnh vụn hết rồi sao?

Cần bao nhiêu dũng khí hả anh, rốt cuộc là cần bao nhiêu?



Chúng ta khi còn nhỏ đã từng mơ điều gì?

Khi ước mơ của chúng ta thật ngớ ngẩn trong mắt mọi người, bạn có dám dũng cảm nói ra nó nữa không, hay là đã giấu nhẹm nó đi dưới nụ cười gượng gạo cùng ba chữ “Tôi không biết” rồi?

Triệu Dương sau này có trở thành cứu thế chủ giải cứu thế giới nữa hay không tôi không biết, tôi chỉ biết anh cứu chính giấc mơ của mình, cũng cứu cho con đường của Lâm Hải bao năm qua.

Lâm Hải, cảm ơn anh.

Ước mơ của anh, cũng cảm ơn anh.

Cảm ơn anh đã không từ bỏ Lâm Hải của chúng ta, cũng không từ bỏ ước mơ của chính mình.



Nếu không ai nhớ đến anh, vậy thì tôi cũng chỉ muốn để một góc nhỏ lưu trữ những thứ anh “từng nỗ lực” đó lại. Có thể sau này mọi người sẽ quên, tôi cũng sẽ bỏ quên, đến chính anh cũng sẽ lãng quên, nhưng “Vinh Quang có anh sống trong” đó sẽ mãi mãi không quên anh. Nó là vết tích tốt đẹp của thanh xuân anh, cũng là Vinh Quang rạng rỡ mà độc nhất của anh! Bước chân chính là bước chân, dù ít dù nhiều, để lại dấu chân, chính là minh chứng cho những cuộc hành trình chúng ta đã qua. Triệu Dương, anh đã đi qua sông núi rồi, chỉ tiếc rằng anh không thể đến được điểm cuối ở trước cửa thiên đường thôi. Nhưng đó chính là Vinh Quang rạng rỡ duy nhất của anh rồi, người khác không coi trọng nó, thì chúng ta coi trọng là được.


Thật ra tôi không thích dùng từ “Vinh Quang duy nhất” lắm, cảm giác như trong cuộc đời anh chỉ có thể có một lần Vinh Quang này thôi, còn sau đó thì cuộc đời anh không có gì đáng sống nữa, hoàn toàn không thể đạt được Vinh Quang chói lọi nào nữa đâu. Tôi không mong như thế, cho dù sự thật là vậy đi chăng nữa, tôi vẫn muốn nhân sinh của anh năm năm tháng tháng đều huy hoàng rạng rỡ, ngày ngày trải qua đều là sống với ước mơ của mình, đều là phấn đấu nỗ lực vì nó. Nhân sinh tốt đẹp nhất, chính là phấn đấu vì ước mơ. Mà ước mơ, thì luôn dài vô tận.

Không có gì thiên trường địa cửu sao? Cái cũ đã không nắm giữ được, vậy thì cứ đi tìm một mục tiêu mới để theo đuổi thôi! Còn cả một thế giới tươi đẹp ngoài kia đang chờ anh khám phá kìa! Bỏ chiếc ba lô cũ đó xuống đi, chúng ta lại đi chất đầy chiếc ba lô mới với niềm vui và mộng tưởng nào.

Cả ba ước mơ của anh đều đã được thực hiện rồi. Người bán bánh rán, cứu thế chủ, và tuyển thủ chuyên nghiệp. Trạm tiếp theo ở đâu đây? Cái tên Triệu Dương đã sống mãi với Vinh Quang rồi, không thể dùng nó nữa rồi a, vậy tiếp theo anh định dùng cái tên nào mà đi thực hiện một ước mơ khác của đây, Người Mang Mộng Lớn?


Nhưng tất nhiên đó chỉ là ý kiến cá nhân của tôi thôi, chứ xét trên một hàm nghĩa khác thì từ “duy nhất” không có gì sai cả. Đó chính là Vinh Quang duy nhất của anh, anh từng vì nó mà nỗ lực, chỉ riêng vì nó thôi, không có gì mục tiêu nào pha tạp ở giữa nữa cả. Bảy năm của anh không còn thứ gì khác trong đầu nữa, những ngày tháng anh khổ cực tập luyện phấn đấu đó cũng chỉ là duy nhất thôi, không gì thay thế chối cãi được sự thật đó. Sau này chắc chắn sẽ không thể bắt gặp lại được hình ảnh một chàng trai trẻ cáng đáng cho ước mơ của Lâm Hải bảy năm trời sương gió. Trước đây không có, sau này cũng không có. Bảy năm đó là duy nhất, cũng là độc nhất của anh.

“Ít nhất tôi từng đến, từng nỗ lực. Tôi không hối hận.”

Bảy năm anh trọn vẹn với Vinh Quang, không phụ Lâm Hải cũng không phụ chính mính. Chỉ là hiện thực phụ anh một giấc mơ thôi.

Nếu thời gian không thể giữ bước chân anh lại, vậy thì hãy để những dòng chữ nơi đây của tôi lưu giữ lại dáng vẻ của ước mơ giúp anh, anh nhé!



Tên của anh có chứa mặt trời đúng không? Vậy anh chính là mặt trời rồi.

Vừa khéo, hôm nay trời quang nắng đẹp. Tôi có thể thấy anh thật rõ ràng.

Thái dương tự ngàn năm nay vẫn luôn chiếu rọi trên đỉnh đầu chúng ta, soi sáng dẫn lối cho bước chân của người truy mộng. Ngẩng đầu nhìn lên, chính là mặt trời, là anh. Là sao ngàn, là cả Ngân hà đều ngự trị trong ánh mắt sáng rỡ tuổi mười tám đó của anh. Là gió, là làn gió thổi tung cánh cửa thời gian, từng bút từng bút ghi lại bóng lưng anh khắc khổ mà đơn độc kiên trì với ước mơ của mình lên hành lang vĩnh cửu. Là biển, là biển cả anh đã dấn thân vào, đối mặt với hồng thủy gầm gào dữ tợn nhất, vẫn chưa từng hối hận.

Thiếu niên, nhặt thanh kiếm đó lên, chúng ta còn chưa xong đâu.

Lâm Hải, gặp biển? Vậy còn chưa đủ, cả sơn hà đều đang khuynh đảo dưới chân anh!


Triệu Dương, đi tiếp đi anh, đại hải còn phải vì anh mà rẽ sóng.


Sinh nhật anh tháng hai, đã qua rồi. Năm nay anh 20 tuổi rồi, anh hẳn vẫn đang tiếp tục vì ước mơ của mình mà cố gắng nỗ lực đúng không anh?

Cuối tháng ba rồi, mùa hè sắp đến. Tháng tư đẹp nhất sao trời, còn loài Hướng Dương luôn vươn mình đến ánh sáng đó.

Nguyện đoá đoá hoa sóng tung mình giữa biển khơi trắng muốt.

Nguyện cho, hoa nở giữa mùa hè của anh.

Dang tay ôm cả biển lớn vào lòng nhé anh, Người Đi Trên Sóng.



Hôm nay lại là một ngày trời quang nắng đẹp.



Ừm, tui cũng không biết đây có tính là bức thư thứ hai không nữa, có ai muốn nhận thư từ fan mà nội dung một nửa dìm mình một nửa khen mình không =)) Thôi kệ cứ cho là thư đi, hí hí tui thích cái hoa Hướng “Dương” này quá, ý nghĩa của nó cũng đẹp, mà tên nó càng đẹp! Chậc nếu một ngày tui kiếm được cái fanclub cho Triệu Dương tui nhất định sẽ vote phiếu gọi nó là fanclub Hướng Dương. Nên thôi giờ cho tui mượn nó làm kết thư, giải toả bớt khát khao của tui vậy.

To: Triệu (Hướng) Dương.

From: fan của Hướng Dương.

Paid: by Triệu Vạn Nghìn Ước Mơ.


P.S: Tui còn tìm thấy hai bài viết của bà chị tác giả này dành cho Triệu Dương, bà chị này có vẻ rất thích Triệu Dương đó (hí hí bả giống tui). Thấy bà chị này còn viết một truyện trong hệ liệt Sơn Hà Kính Ta về cặp hồ bằng cẩu hữu Vương-Triệu nữa, tui đang lót dép chờ hưởng sái của Vương đội, để Triệu đội nhà iem được hưởng ké. Bà chị này vĩ đại thật chứ, viết được mấy đoạn cảm nhận thật hay cho Triệu đội, mà hình như bả còn biên lời bài hát tạo đồng nhân khúc cho Triệu nữa. *gào lên* Đại thần người ở đâu giữa đời em?!
 
Last edited:

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,349
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#3
Cám ơn em đã thích.

1. Khi có sự thiếu thống nhất trong bản thô, chị tra theo bản chính thức đã được chỉnh sửa: Sách tái bản mới nhất 2016 - 2018 là Triệu Dương 赵杨. Nên nói chung là không phải đắn đo nhiều, Diệt Tuyệt Tinh Trần/Tinh Thần, Quách Minh Vũ/Lữ Lương, Độc Hoạt/Thủy Hàn Phong Tự Đao mới khó, với lại ngoài Triệu Dương thì Triệu Vũ Triết cũng có 3 tên acc. Lời nguyền nhà họ Triệu chăng?

Riêng về cái tên Triệu Dương, chị chú ý nó rất nhiều khi dịch, vì ngoài việc Dương 杨 là họ của nhân vật Dương Thiết Tâm chị thích trong Anh Hùng Xạ Điêu, sau này khi đổi tên đã chiết tự chữ Dương thành cái tên Mục Dịch, có thể nói đây là Hán tự đầu tiên đưa chị đến với khái niệm chiết tự, thì chữ Dương của Triệu Dương khiến chị nghĩ nó có liên quan đến tên chiến đội.

Chiến đội là Lâm Hải = Gần biển, acc là Hải Vô Lượng, nên nếu không check lại, chị sẽ auto hiểu Dương trong tên anh là 洋 = Dương trong hải dương. Tuy nhiên, tiếc là không phải. Nếu phải thì Triệu Dương hẳn đã có một slot trong Toàn Chức chi Danh.

7. Khi em gõ quen tiếng Trung, máy tính sẽ nhớ từ em thường dùng nhất, nên không cần phải bấm chọn. Zjl trong máy chị là Trương Giai Lạc.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,996
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#4
Cám ơn em đã thích.

1. Khi có sự thiếu thống nhất trong bản thô, chị tra theo bản chính thức đã được chỉnh sửa: Sách tái bản mới nhất 2016 - 2018 là Triệu Dương 赵杨. Nên nói chung là không phải đắn đo nhiều, Diệt Tuyệt Tinh Trần/Tinh Thần, Quách Minh Vũ/Lữ Lương, Độc Hoạt/Thủy Hàn Phong Tự Đao mới khó, với lại ngoài Triệu Dương thì Triệu Vũ Triết cũng có 3 tên acc. Lời nguyền nhà họ Triệu chăng?

Riêng về cái tên Triệu Dương, chị chú ý nó rất nhiều khi dịch, vì ngoài việc Dương 杨 là họ của nhân vật Dương Thiết Tâm chị thích trong Anh Hùng Xạ Điêu, sau này khi đổi tên đã chiết tự chữ Dương thành cái tên Mục Dịch, có thể nói đây là Hán tự đầu tiên đưa chị đến với khái niệm chiết tự, thì chữ Dương của Triệu Dương khiến chị nghĩ nó có liên quan đến tên chiến đội.

Chiến đội là Lâm Hải = Gần biển, acc là Hải Vô Lượng, nên nếu không check lại, chị sẽ auto hiểu Dương trong tên anh là 洋 = Dương trong hải dương. Tuy nhiên, tiếc là không phải. Nếu phải thì Triệu Dương hẳn đã có một slot trong Toàn Chức chi Danh.

7. Khi em gõ quen tiếng Trung, máy tính sẽ nhớ từ em thường dùng nhất, nên không cần phải bấm chọn. Zjl trong máy chị là Trương Giai Lạc.
Vâng ạ, em thích câu chị dịch đó dễ sợ! Chị lúc đó thế nào mà cảm câu đó hay hết sức, “Tôi đã từng sống trong Vinh Quang” nghe vào cảm giác epic hết sức luônnnnnn!

Em nhớ hồi xưa ở chương nào đó chị có tâm sự vụ trộn tên giữa Diệt Tuyệt Tinh Thần với Tinh Trần rồi nè, một cái là sao, một cái là bột, mà khụ, em xin lỗi não cá vàng của em không nhớ vụ Lữ Lương và Thuỷ Hàn Phong Tự Đao.... T_T

Ban đầu em cũng nghĩ chữ Dương đó là biển, tới tận mấy hôm nay mới biết không phải. Tại vì thực sự trí nhớ kém, mà Toàn Chức lại có rất nhiều tên riêng, nên để nhớ Triệu Dương em lúc đọc mấy chương Ngôi sao tụ hội đó đã gộp Lâm Hải, Triệu Dương, Hải Vô Lượng về cùng một chữ “biển” thôi để nhớ, gọi tắt là team biển =)) Nên thật sự là lúc đọc đã tự kỷ ám thị chữ Dương đó là hải dương rồi. Hì hì, thôi tặng Triệu đội thêm một cái tên cho ổng có thêm một ước mơ nữa, coi ổng có thêm tên lại làm trò mèo gì =))

Á, em cũng thích Anh Hùng Xạ Điêu. *ôm mặt* Chị nói em mới để ý, Dương chiết tự thành Mục Dịch thật. OMG hồi trước coi không để ý. T_T

Í hình như em từng gặp qua hai câu thơ đó, em chỉ nhớ câu thứ hai có ba chữ Hải Vô Lượng đứng cuối, để tả tâm thái phóng khoáng bao la như biển cả thì phải. Mà một lần nữa, não cá vàng không nhớ được... T_T

Ấy đoạn zjl em cũng đoán đoán nó theo hướng đó, chính là máy sẽ ghi nhớ mấy chữ mình thường dùng nên sẽ hiện ra cái quen nhất. Cơ mà không hiểu sao em vẫn luôn cảm thấy tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ không dùng pinyin đánh chữ mà sẽ dùng Ngũ Bút ghép bộ thì phải, cái đó có vẻ là nhanh nhất trong mấy cách em biết. Triệu Dưỡng cũng nói chữ Thăng so với chữ Sinh phải thêm một nét hay một chữ gì đó, nên em cảm thấy hình như không phải đang gõ pinyin. Có điều do em không biết Ngũ Bút hoạt động thế nào, nên thôi lại (cố tình) tự kỷ ám thị chỗ đó thành pinyin luôn...
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook