Hoàn [PJ Batu 101.2019] [Bá Đồ] – Nghi thức cảm

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,087
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#1
Bá Đồ - Nghi thức cảm.




cre on pic.


Tác giả : 仪式感-姜姜

Edit : Lãi

Beta: Oomi

Nhân vật chính: Bá Đồ

Tình trạng bản gốc: Hoàn.

Tình trạng bản edit: Hoàn.




Bá Khí – Hùng Đồ - Chiến Vô Bất Thắng!
.

.
.
.

.



1.

Trương Giai Lạc vừa bước xuống mạn cầu thang, mở điện thoại, là Lâm Kính Ngôn gọi tới.

“Xuống chưa?”

“Rồi đây!” Trương Giai Lạc nhìn xung quanh, xuôi theo dòng người đi tới chỗ lấy hành lý: “Tui phải đi lấy hành lý đã.”

“Tui chờ ông ở trước cổng B4!”

“Ok.”

Đã làm bạn với nhau nhiều năm, ngay cả câu chào xã giao cũng không cần nói, Trương Giai Lạc nhìn khoảng sân rộng máy bay đang đậu qua cửa sổ, đưa tay nhấn nhấn cho đỡ mỏi eo.

Hẳn là hôm nay tin tức hắn chuyển nhượng sang Bá Đồ sẽ chính thức công bố, không biết sẽ dấy lên bao nhiêu sóng gió, tuy nhiên hắn đã sẵn sàng đối mặt với vòng xoáy đó.

Hắn không thể nản chí, cũng không muốn bỏ cuộc. Nhưng lại lạnh lùng suy nghĩ, dù là bất cứ chiến đội nào, có được làm át chủ bài hay không, được lòng người hâm mộ ra sao, đều không có ảnh hưởng gì.

Chỉ cần quán quân.

2.

Trương Giai Lạc lấy hành lý, nhìn ra phi trường đang bị những đám mây đen trầm trầm kéo tới, ngẫm nghĩ thấy mình vẫn nên đội mũ vào, đeo thêm khẩu trang kỹ kỹ chút, tai nghe treo trên cổ, trong túi sách chính là bàn phím và chuột hắn quen dùng và các loại giấy chứng nhận thành tích hắn đạt được, kéo thêm một vali quần áo hằng ngày cùng giày hắn hay mặc —— muốn bỏ một thành phố ở sau lưng, chỉ cần như vậy là đủ.

Đi tới trước cổng B4, nhìn xung quanh không thấy Lâm Kính Ngôn, hắn gửi tin nhắn: “Tui tới rồi, lão Lâm ông ở đâu vậy?”

Lâm Kính Ngôn trả lời: “Đang trên xe tới, mới nãy phải đón người.”

Đón người? Trương Giai Lạc nhíu nhíu mày, cũng không hỏi nhiều, nhắn lại “ok” rồi cất điện thoại đi.

Lại chờ thêm năm phút, Lâm Kính Ngôn gửi đến một tin nhắn: “Lạc, ông uống nước chưa?”

Trương Giai Lạc không hiểu đầu cua tai nheo: “Chưa! Chỗ ông có nước không? Tui mới nhìn xung quanh, không có chỗ nào bán nước, khát sẽ chết đó.”

Lâm Kính Ngôn: “Có, trên xe.”

Xe buýt tới, động cơ to đến mức đứng từ xa vẫn có thể nghe được. Trương Giai Lạc nửa người dưới dựa vào vali, nửa người trên phải nhờ vịn tay vào tường để chống đỡ. Chiếc xe buýt chạy tới, cực kì khoa trương tiến vào sân. Trên thân xe còn là hình hắn được phóng to. Trương Giai Lạc từng chinh chiến qua bao sóng gió cuộc đời cũng không đỡ nổi, tay trượt khỏi tường, bộp một cái té xuống đất.

Bimmmm một tiếng —— xe buýt dài chiếm mất 2 chỗ đậu xe ngang nhiên dũng mãnh dừng trước cổng B4.

Trương Giai Lạc nằm trên mặt đất, vừa nghĩ vừa bò lên, vừa nhìn thân xe xếp xen kẽ đen đỏ đen đỏ dòng chữ chỉnh tề, cực kì xấu hổ chỉ muốn đào ngay một cái lỗ để chui xuống.

Đừng nói đây là xe tới đón hắn nha ! ! !

Nội tâm Trương Giai Lạc đang có một đàn thảo nê mã chạy qua, nhưng hắn là một người trưởng thành, trốn tránh cũng không có ích lợi gì.

Hắn cần phải như một nam tử hán, dũng cảm bò lên, đối mặt với chiếc xe này. Hình Trương Giai Lạc được phóng to giữa xe, bên cạnh là 8 chữ đen đỏ xen kẽ “Hoàng tử u buồn Trương Giai Lạc”.

Cái hình chụp này ở đâu ra? Còn cho hắn mặc luôn đồng phục Bá Đồ mà hắn còn chưa được cầm.

Trương Giai Lạc thấy khó thở.

3.

"Trương Giai Lạc, lên xe!" Lâm Kính Ngôn đẩy cửa sổ ra, hô to. Đối với cảm giác Trương Giai Lạc đối diện đang nằm bò trên đất cảm thấy cũng không lạ mấy.

Trương Giai Lạc do dự, chửi thầm một tiếng, sau cùng vẫn bò dậy. Hắn kéo vali nhỏ, bước lên xe.

Xe buýt rất rộng rãi, rộng tới mức chỉ có hai người ngồi là Lâm Kính Ngôn và tài xế.

Trương Giai Lạc liếc nhìn phía sau xe: “Nè, lão Lâm, phía sau xe còn ai không?”

“Có. Mới nãy chính là đến đón bọn họ.” Lâm Kính Ngôn nói.

"Bọn họ?"

“Đến nơi ông sẽ biết.” Lâm Kính Ngôn cười nhưng không nói.

Trương Giai Lạc ờ một tiếng. Sau cùng bạn cũ gặp lại, cũng khiến tâm tình của mình tốt lên rất nhiều, nói chuyện cũng không cần phải kiêng dè: “Chiếc xe này là sao? Suýt nữa là hù chết tui rồi.”

Lâm Kính Ngôn cười đưa bình nước suối cho hắn: "Cái này là ông chủ đặc biệt làm cho ông."

Trương Giai Lạc mở nắp, uống một hớp, ít nhiều gì cũng làm át chủ bài của Bách Hoa nhiều năm, gặp không ít chuyện: “Là để chào mừng tui hả? Cần gì phiền phức như vậy. Bá Đồ đúng là dư tiền mà. Xe buýt quảng cáo nói mua là mua.”

Lâm Kính Ngôn nói: "Ừ, hình quảng cáo ở ngoài còn là lão Hàn cung cấp."

"Phụt —— "

Trương Giai Lạc cuối cùng cũng đem một ngụm nước phun hết lên mặt Lâm Kính Ngôn.

Nhưng hắn không kịp quay sang xin lỗi đối phương, ngược lại mặt đầy sợ hãi: “Con mẹ nó! Lão Hàn sốt cao hả? Còn gọi tui là hoàng tử? Ổng bị biến thái hả!”

Lâm Kính Ngôn mặt không cảm xúc lấy mắt kính xuống, lau nước trên mặt: “Là do ông chủ đích thân chọn câu.”

“Ý ông ông chủ Bá Đồ cũng là biến thái?” Trương Giai Lạc kinh ngạc đến ngây người.

“Đó chỉ là một sologan! Để quảng cáo! Hiểu không?” Lâm Kính Ngôn gằn.

Trương Giai Lạc bị Lâm Kính Ngôn gằn ngơ ngác, nửa buổi mới nuốt được ngụm nước, ủ rũ cúi đầu đáp một tiếng: “Hiểu rồi.”

Lâm Kính Ngôn không nhìn nổi hình dạng buồn bã ỉu xìu của hắn, ngữ khí hoà hoãn xuống: “Mọi người cũng là mừng ông tới. Trước khi ông đến, còn suy nghĩ chọn ra vài phương án khác.”

Trương Giai Lạc là người thích mềm không thích cứng nghe vậy, hảo cảm đối với ông chủ Bá Đồ cứ thế thẳng tắp đi lên, hắn ngượng ngùng xua tay: “Sao được. Cũng không cần phiền phức vậy đâu.”

Lâm Kính Ngôn trả cho hắn một cái mỉm cười cực kì ngọt: “Ừ, không phiền.”

4.

Khi xe sắp tới câu lạc bộ Bá Đồ, Trương Giai Lạc liền nhìn thấy Hàn Văn Thanh dẫn theo Trương Tân Kiệt cùng một hàng đội viên mặc đồng phục Bá Đồ đứng trước cửa. Lâm Kính Ngôn chỉ vào người đàn ông trung niên mặc âu phục đứng kế Hàn Văn Thanh: “Đó chính là ông chủ của chúng ta.”

Trương Giai Lạc có chút líu lưỡi: “Sao lại long trọng vậy. . .”

Xe dừng lại.

Lâm Kính Ngôn xuống trước mang theo hành lý của Trương Giai Lạc bước xuống xe. Trương Giai Lạc theo ngay phía sau, tự nhiên cảm thấy đứng có chút không vững.

Hắn ngước mắt nhìn người đứng đầu Hàn Văn Thanh toàn thân toả ra vương bá khí, nuốt ngụm nước miếng, đứng thẳng lưng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Ngay lúc hắn vừa bước xuống xe, Trương Tân Kiệt liền đưa tay lên, làm một cái tư thế khiến Trương Giai Lạc nhìn tới mù mờ.

Sau đó bộp một tiếng, một tấm băng rôn đỏ được kéo ra, trên ghi: “Nhiệt liệt chào mừng đại thần Trương Giai Lạc gia nhập chiến đội Bá Đồ.”

Trương Giai Lạc còn chưa kịp nói gì, mấy xâu pháo được treo hai bên cửa lớn của Bá Đồ cùng được đốt lên.

Trương Giai Lạc: ". . ."

Giữa tiếng pháo ầm ĩ, Trương Tân Kiệt lại đổi một tư thế khác, cả đám người núp trên xe buýt quảng cáo ùa nhau đi ra, trên tay mỗi người cầm nhạc cụ, nhìn giống . . . đội cổ động?

Trương Giai Lạc miệng không khỏi biến thành chữ o.

Đội biểu diễn được huấn luyện nghiêm chỉnh xếp thành một hàng, tiếng kèn đầu tiên được dấy lên, tiếp theo đó là tiếng xẻng, tiếng trống tiếng chiêng cũng không can tâm bị tụt lại phía sau. Ở giữa bầu không khí nhiệt liệt này, Tống Kỳ Anh đem một vòng hoa hồng lớn nhét vào trước ngực của Hàn Văn Thanh.

Hàn Văn Thanh tối sầm mặt, tay cầm vòng hoa hồng lớn, đi về phía trước một bước.

Trương Giai Lạc phản xạ có điều kiện liền lùi về phía sau một bước.

Hàn Văn Thanh lại đi tới một bước.

Trương Giai Lạc hoảng sợ kêu to: "Lão Hàn, ông đừng có tới đây!"

Hàn Văn Thanh nhíu mi quát: "Im mồm!"

Sau đó thận trọng đem vòng hoa hồng đính trên miếng vải đỏ, đeo lên trên cổ Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc: ". . . ."

Ông chủ Bá Đồ nãy giờ một lời cũng chưa nói, cuối cùng mặt mày vui vẻ mà tiến lên phía trước, nắm chặt tay Trương Giai Lạc: “Đại thần Trương Giai Lạc! Hoan nghênh hoan nghênh!”

Lâm Kính Ngôn đứng lẫn trong đán người hô to: “Hoan nghênh Trương Giai Lạc!”

Kéo theo những người khác phía sau: “Hoan nghênh đại thần!”

Trương Giai Lạc ngơ ngơ ngác ngác, được ông chủ Bá Đồ lắc tay, khô khan cười lên: “Ha ha ha, cám ơn, cám ơn.”

5.

“Nói vậy có nghĩa là . . . phải có phương thức chào mừng nhiệt tình, chính là truyền thống của Bá Đồ mấy người?”

Sau một hồi binh hoang mã loạn, Trương Giai Lạc hiện giờ đang ngồi trong phòng huấn luyện của Bá Đồ.

Ông chủ Bá Đồ nói ông còn cần phải đi bàn bạc một cái hợp đồng nữa, buổi chiều sẽ trở về chiêu đãi bọn họ.

Đều đã ở Liên minh dốc sức nhiều năm như vậy, tuy không cùng một đội nhưng quan hệ cũng coi như không tệ. Trương Giai Lạc ngồi trên ghế, tay chống cằm, nghe Trương Tân Kiệt giải thích, vốn dĩ lúc đầu muốn mời một đội múa lân đến, nhưng hắn đến quá đột ngột nên không liên hệ kịp.

“Không có gì, không có gì. Cũng may là chưa mời.” Trương Giai Lạc cho rằng không đáng xua xua tay.

Bạch Ngôn Phi ở bên cạnh nói chen vào: “Tiền bối, anh không nên bị sự nhiệt tình của ông chủ doạ sợ, ông ấy đối với mọi người rất tốt!”

“Đúng vậy đúng vậy!” Tần Mục Vân mới vào đội bổ sung, “Lúc em mới đến, cũng có một nghi thức chào mừng, quy mô dĩ nhiên không sánh bằng đại thần anh rồi!”

Trương Tân Kiệt cười, gõ nhẹ đầu cậu: "Cho nên em càng phải nỗ lực hơn."

"Vâng!" Tần Mục Vân đáp, "Nghe nói lúc đội phó chính thức vào đội, ông chủ mang cả Bá Đồ từ trại huấn luyện tới sảnh chính trải hết thảm đỏ ra lót nữa!”

Trương Giai Lạc nghe vậy cười tới không ngồi thẳng được: “Ha ha ha thật luôn? Vậy toàn bộ vật trang trí trên đường đều phải được bày đối xứng với nhau mới được nha!”

Bạch Ngôn Phi ngạc nhiên: “Tiền bối, anh cũng biết việc đó hả?

Trương Giai Lạc cũng hết hồn: "Con mẹ nó, thật hả?"

6.

Trương Tân Kiệt nêu ý kiến muốn làm cho tất cả các vật trang trí trên đường đối xứng với nhau là điều không thể.

Hắn bị ám ảnh cưỡng chế cũng không nặng đến vậy.

"Vậy thảm đỏ thì sao?" Trương Giai Lạc hỏi.

Trương Tân Kiệt nói: "Thật sự đã được trải ra như vậy. . ."

Nhớ lại ngày mình được tuyển chọn từ trại huấn luyện của chiến đội, chính thức gia nhập chiến đội. Vừa mở cửa phòng trại huấn luyện liền thấy thảm đỏ được trải dài không thấy điểm dừng cùng mấy mấy đồ trang trí được sắp xếp đối xứng hai bên suốt dọc đường. Trương Tân Kiệt tỏ ra vô cùng sung sướng, thần thanh khí tỉnh.



Sau khi trở thành khách hàng trải nghiệm qua cảm giác vui vẻ đó, mỗi một bước đi của Trương Tân Kiệt đều trở nên kiên định hơn, quyết tâm vì Bá Đồ mà đoạt lấy quán quân trong tay của Gia Thế. Ở cuối thảm đó, tiểu Hàn đội trưởng đứng chắp tay bên cạnh ông chủ Bá Đồ. Trương Tân Kiệt đi tới cầu thang, định thần nhìn lại, trên mặt ông chủ Bá Đồ tràn ngập ý cười nhìn thật đáng yêu, lại chải đầu vuốt sáp theo một hướng duy nhất.

Thật sự là quá chu đáo!

Trương Tân Kiệt muốn nhịn lại nhưng tới cuối vẫn không nhịn được: "Ông chủ, tóc của người chưa được chải chỉnh tề."

Tưởng rằng mình đã chuẩn bị kỹ đến mức không chê vào đâu được, ông chủ Bá Đồ sau khi nghe vậy cũng có chút hoảng hốt: “Thật sao? Ở đâu?” Hắn quay lưng lại, nói thầm với Hàn Văn Thanh: “Tiêu Hàn, cậu giúp tôi nhìn một chút.”

Tiểu Hàn đội trưởng một cái đầu đinh không thể bắt bẻ chỗ nào, nghiêm túc nhìn kỹ nửa ngày, nói: “Đã chỉnh tề.”

Ông nhìn về phía Trương Tân Kiệt, cường điệu: "Đã chỉnh tề."

Được rồi. Trương Tân Kiệt nhún vai, 0.3 cm khác biệt, đúng là không thể làm người khác khó chịu.

"Đã chỉnh tề, là tôi nhìn lầm." Trương Tân Kiệt nói.

Bá Đồ ông chủ lúc này mới lại yên lòng, nhiệt tình nắm chặt tay Trương Tân Kiệt: "Tiểu Trương, hoan nghênh gia nhập Bá Đồ!"

6.

Trương Giai Lạc nghe tới hứng khởi, cảm thấy thật thú vị, cùng không quên bình luận thêm: “Cảm giác ông chủ vẫn thật đáng yêu!”

“Đúng chứ, vậy nên ông tới đây chỉ cần yên tâm thi đấu là được rồi.” Lâm Kính Ngôn cũng hưởng ứng.

Trương Giai Lạc lập tức nhìn chằm chằm đối phương: “Nè lão Lâm, khi ông gia nhập, ông chủ làm gì?”

Vẻ mặt Lâm Kính ngôn lộ ra một tia vi diệu.

Bạch Ngôn Phi và Tần Mục Vân từ chỗ ngồi nhảy ra: “Đại thần! Tụi em còn có chút việc, xin phép đi trước ạ!”

Tống Kỳ Anh bên cạnh đang vùi đầu vào huấn luyện cũng hốt hoảng đứng lên: “Tiền bối, tôi cũng có việc . . .”

Trương Tân Kiệt ho khan một cái: “Tôi đi xem Hàn đội quay về chưa."

Người trong phòng huấn luyện đồn dập kiếm cớ chuồn mất, Trương Giai Lạc mù mờ nhìn bọn họ, lại quay sang nhìn Lâm Kính Ngôn: “Bọn họ làm sao vậy?”

Lâm Kính Ngôn đẩy mắt kính, lộ ra tia nguy hiểm: “Không có gì, đây là chuẩn bị nói tới lịch sử đen tối của bọn họ.”

Trương Giai Lạc trở nên hưng phấn: "Có thật không? Cái gì cái gì?"

Tận sâu trong lòng của Lâm Kính Ngôn thật sự cảm thấy ông chủ của Bá Đồ chính là một thiên tài.

Bằng không làm sao có thể nghĩ tới việc kêu toàn bộ đội viên mang make up, vẽ mắt thật lớn, gắn mi giả đi nghênh đón hắn chứ.

“Ông có thể tưởng tượng cái cảm giác vừa đặt chân tới nơi này, nhìn thấy đối diện mình là mấy chục cặp mắt chân thành như vậy thì sẽ thấy thế nào?” Lâm Kính Ngôn vô lực đỡ trán.

Trương Giai Lạc cạc cạc cười: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, cảm giác giống như trước mặt có tới mười mấy Phương Duệ! Lão Lâm ông có bị hù tới sợ không?”

Lâm Kính Ngôn ngẫm nghĩ: "Cũng có một chút."

Tốt xấu gì cũng từng là đệ nhất lưu manh, lại ở cùng Phương Duệ sớm tối mấy năm. Tố chất tâm lý của Lâm Kính Ngôn vẫn rất tốt. Tuỳ lúc đầu nhìn thấy có giật mình, nhưng rất nhanh sau đó liền bình tĩnh lại.

Hắn hồi tưởng một hồi, liền không khỏi phụt cười ra tiếng: “Ông tưởng tượng một chút, tưởng tượng một chút, lão Hàn mở to con mắt bự như hạt châu long lanh lông mi cong vút nhìn ông sẽ có cảm giác gì?”

Trương Giai Lạc hưng phấn nói: "Cảm giác gì?"

Lâm Kính Ngôn cười đến run lên: "Chính là cảm giác linh hồn đang chịu tra tấn dã man!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha."

"Soàn soạt soàn soạt soàn soạt soàn soạt."

"Cạc cạc cạc cạc cạc cạc dát."

Giữa lúc hai người cười đến thở không ra hơi, cạch một tiếng, cửa mở.

Hàn Văn Thanh sầm mặt đứng ở cửa: "Trương Giai Lạc, Lâm Kính Ngôn, ăn cơm."

Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn đứng bật dậy từ chỗ ngồi, ngón tay quy củ nắm chặt không kẽ hở, đồng thanh nói: "Ăn cơm."

7.

Cơm trưa được diễn ra trong một nhà hàng cao cấp, sau khi cơm nước no nê, ông chủ Tần gọi người trợ lý lại hỏi: “Đã chuẩn bị xong chưa?”"

Trợ lý nói: "Đã chuẩn bị ổn thoả."

Ông chủ Tần hài lòng gật đầu, vung tay, đứng dậy nói: "Đi nào, vừa hay Trương đại thần cũng đến rồi, mọi người cùng nhau ta ngoài đi dạo."

Trương Giai Lạc cười gật đầu, lặng lẽ đi đến bên cạnh Lâm Kính Ngôn hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Tiết mục bất ngờ, đến đó thì biết." Lâm Kính Ngôn nói.

Khi đến nơi, trước mặt chỉ là một mảnh đất hoang vu. Trương Giai Lạc không hiểu xảy ra chuyện gì.

Ông chủ Tần hạ cửa sổ xe xuống, nhiệt tình giới thiệu với hắn: “Mảnh đất này tôi mới mua, thấy thế nào? Không tệ đúng không?”

Trương Giai Lạc suy nghĩ, có lẽ ông chủ đang muốn nói với hắn Bá Đồ rất có tiền, để hắn yên tâm thi đấu, vì thế hắn khoa trương cỗ vũ một tiếng: “Rộng như vậy? Chắc hẳn là rất đắt nhỉ?”

Ông chủ Tần lắc đầu: “Không đắt, cũng chỉ có 1.4 triệu, mua để thử nghiệm một chút."

Trương Giai Lạc: . . .

Ông chủ Tần dẫn đầu đi tới trước bãi đất trống đến cổng còn chưa được mở, những người khác đi theo sau.

Có lẽ mọi người phải đi ròng rã gần mười phút mới tới được một căn nhà gỗ nhỏ được dựng bên cạnh bãi đất trống, ở giữa có một hàng máy kéo đậu thẳng tắp.

Có nhân viên bước tới hỏi ông chủ Tần: “Bắt đầu bây giờ sao?”

“Bắt đầu đi.” Ông chủ Tần nghiêm túc nói.

Wow, lại là một ý định khác của nghi thức hoan nghênh cực kì long trọng nữa sao? Trương Giai Lạc hơi hồi hộp.

Quả nhiên, có hai nhân viên chạy đến, đem băng rôn “Nhiệt liệt chào mừng đại thần Trương Giai Lạc gia nhập Bá Đồ” kéo dài đưa lên.

Đằng sau hàng máy kéo xếp dài và một thứ gì đó được che lại bằng tấm vải đen, một chiếc xe mini? Hai nhân viên chạy tới, hướng ông chủ Tần gật đầu ra hiệu, bộp một tiếng, miếng vải đen được kéo xuống.

Ông chủ Tần khiến cho Trương Giai Lạc bên cạnh la toáng lên, cười hề hề, cởi mở nói: “Tôi trước đây sản xuất máy kéo lúc lập nghiệp, đại thần, cậu nhìn xem, số này là tôi chuẩn bị cho cậu, có thích không?”

Trương Giai Lạc định thần, nhìn lại.

Dưới tấm vải đen là một chiếc máy kéo cỡ nhỏ, màu hồng phấn.



Trương Giai Lạc nghĩ thầm . . . Bây giờ chuyển nhượng lại còn kịp không?

Khí trời ở thành phố ven biển biến đổi thất thường, buổi sáng lúc hắn trời vẫn còn đang mưa, quá trưa bầu trời lại trong vắt, bây giờ thì đang nổi gió, cát bụi bay vào trong miệng, Trương Giai Lạc vừa nhổ bao nhiêu đất cát ra, quay lại liền nhìn thấy ông chủ Tần với gương mặt đầy mong chờ nhìn hắn, lớn tiếng hỏi: “Đại thần, có thích không?”

Trương Giai Lạc sửng sốt một chút, ngưng lại việc nhổ cát trong miệng ra, trả lời: “Thích. . .”

Hàn Văn Thanh như một con ngựa đầu đàn, đi tới dàn máy kéo được đậu thẳng tắp, bước lên chiếc màu đen, cắm chìa vào ổ, nổ máy rồi!

Trương Giai Lạc kinh ngạc ngây người.

Tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch.

Tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch.

Ánh mắt của Trương Giai Lạc cơ bản là không có cách nào rời người đàn ông cầm lái ngồi trên chiếc máy kéo màu đen.

Ông chủ Tần vẫn với nét mặt đầy niềm vui: “Nghĩ lại, tôi với tiểu Hàn, cũng đã quen biết nhau 10 năm.”

Trương Giai Lạc có tí miễn cưỡng: “Vậy đúng là rất lâu rồi.”

“Đúng vậy!” Ông chủ Tần lau đi vài hạt cát dính trên mắt “Tiểu Hàn quyết định gia nhập chiến đội tôi thành lập, tôi cũng là tìm mấy anh em, lái mười chiếc máy kéo, đón cậu ta từ trong thôn một đường đi ra ngoài. Nhớ năm đó cậu ta vẫn còn là một cậu nhóc suốt ngày chỉ biết trốn học đi chơi game, chỉ trong chớp mắt, cậu ta đã có thể tự lái máy kéo của riêng mình rồi.”

Trương Giai Lạc ngạc nhiên nghĩ thầm : Lão Hàn ơi lão Hàn, thì ra lão Hàn chính là như vậy!

Trương Tân Kiệt đúng lúc đứng kế bên, bổ sung thêm một số bối cảnh: “Đội trưởng vào dịp nghỉ hè có về vùng nông thôn chơi, hồi đó, ông chủ có miếng đất rộng ở nông thôn để làm công trình.”



Trương Giai Lạc hít sâu một hơi : “Ha ha, làm tui giật mình!”

“Nhưng lái mười cái máy kéo tới đón đội trưởng là sự thật.” Trương Tân Kiệt có hơi cường điệu nói.

Trương Giai Lạc: . . . Người Bá Đồ các người có tật thật xấu! Lái tới mười cái máy kéo còn không phải rất khoe khoang sao? Được rồi, cũng có hơi ngầu thật, nhưng Trương Tân Kiệt, mặt cậu tại sao lại có vẻ tự hào vậy chứ!

8.

Tiếng tạch tạch tạch của chiếc máy kéo ngừng lại.

Hàn Văn Thanh nhìn cực kì thong thả nhảy từ trên máy kéo xuống, vẫy tay về phía hắn: “Trương Giai Lạc, tới đây, tôi đưa cậu đi hóng gió.”

Trương Giai Lạc trong nháy mắt đột nhiên nghĩ, con mẹ nó, tui thà đi chung với Tôn Triết Bình.

Ông chủ Tần cười ha ha: “Các cậu đi chơi đi, Hàn đội, cậu mau mang Trương đại thần ngồi thử xe mới của cậu ta đi.”

Hàn Văn Thanh nhíu mày, nhìn chiếc máy kéo nhỏ màu hồng nhạt, do dự một chút, nhưng đến cuối vẫn gật đầu: “Được.”

Vẻ mặt ông như thế này là có ý gì? Tui so với ông cũng không mấy tình nguyện ngồi vào cái đó đâu, lão Hàn!

Trương Giai Lạc ủ rủ theo Hàn Văn Thanh bước tới chiếc máy kéo.

Trương Tân Kiệt và Lâm Kính Ngôn không lái máy kéo do hai người họ đều đeo mắt kiếng.

Hàn Văn Thanh linh hoạt đạp đất, nhảy lên máy kéo. Sau đó quay lại hỏi Trương Giai Lạc : “Có lên được không?”

Trương Giai Lạc liếc nhìn, cũng giậm nhảy lên: “Đương nhiên.”

Hàn Văn Thanh tra khoá vào ổ, tiếng động cơ vang lên.

“Không cần áp lực.” Đột nhiên anh nói.

Trương Giai Lạc nghi hoặc, ừ một tiếng.

“Cứ ở Bá Đồ cùng giành quán quân, làm được không?” Hàn Văn Thanh hỏi.

Cách đó không xa, ông chủ Tần hướng họ vẫy tay: “Đại thần, đừng có sợ! Cố lên!”

Gió phần phật thổi chiếc áo đồng phục đỏ đen của hắn căng phồng, trước mắt hắn là mênh mông đất cát trải dài vô ngần, trên đỉnh đầu là ánh nắng chói chang, rực rỡ. Máy kéo bắt đầu chuyển động, người ngồi trong run lên theo từng tiếng.


Tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch.

Trương Giai Lạc đột nhiên cảm thấy muốn ở nơi đây, thực hiện toàn bộ tâm nguyện của mình, không gì là không thể.


"Dĩ nhiên." Hắn cười lên.

END.



Ps: Hình minh hoạ của tác giả .

"Hoàng tử u buồn Trương Giai Lạc " :)))))))))



"Máy kéo Hàn Văn Thanh"

 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,996
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Khụ, không phải tui nói chứ Lạc ca à, cái tư thế vừa bò dậy vừa anh dũng đối mặt với cái xe hình như nhìn cũng không được anh dũng lắm... Còn nữa “Hoàng tử ưu buồn” là gì vậy, ôi Bá Đồ mấy anh tui quả thật có tâm hồn thiếu nữ thật...

Dù tui thấy nụ cười “ngọt ngào” của Lâm hồ ly (có ai lạnh sống lưng như tui không?) thì tui biết sắp tới chuẩn bị có thuyết âm mưu, cơ mà phải công nhận ấy dô, hảo ấm áp~~ Bá Đồ dễ cưng quá đi mất, ahuhuhuhu từ ông chủ tới đội trưởng tới đội viên đều quan tâm yêu thương lẫn nhau thế này T_T

Trương phó, Ngọn Lửa Thần Thánh của anh có phải quăng sai vị trí rồi không, tại sao nó không đốt kẻ địch mà nó bùng cháy trong tim tui một mảnh ấm áp vậy nè, ấm tui tới chết luôn rồi! Bá Đồ chính là tình yêu hừng hực như Lửa đó a! *níu áo* Lạc ca, nghe đồn một trong những câu nói lãng mạn nhất trên đời này có thể nói với một người chính là “Tôi không phiền” đó a, anh nghe xong có phải cũng cảm nhận được sự ấm áp như gia đình của Bá Đồ dành chào đón mình không?

Lạc về như Tết về, đón Lạc như đón Tết =)) Mà nói chữ Lạc ca anh không phải gian tế Vi Thảo phái qua chứ, cái gì mà “đối xứng” vậy hả pa? Úi, “Tiểu Hàn đội trưởng” là cái gì vậyyyyyyyy? A a a a a, dễ thương quá đi, thật muốn xoa xoa đầu đinh của Tiểu Hàn quá ử ử!

(Mị xin lỗi, mị tội đáng muôn chết, dập đầu ta tội, trên điện thoại không làm cái gạch gạch được, ai đó đi ngang qua đừng để ý T_T Nãy tui não động có hơi sai, tự dưng khung cảnh Trương bước trên thảm đỏ, hai bên quang cảnh náo nhiệt, cuối con đường là Hàn đứng ôm hoa, kế bên là cha chồng áo mũ chỉnh tề, rồi từ đó Trương bước vào cửa lớn Bá Đồ mãi mãi... Bệnh nghề nghiệp hóng hớt giai đoạn cuối rồi, không trị được T_T)

Này thì hai thanh niên nói xấu lãnh đạo và cái kết =)) Ăn cơm ăn cơm, còn đứng đó làm gì, đều giải tán đi ăn cơm đê. Còn ngồi nói nữa thì Bá Đồ không chừng thật sự sẽ thành ra nuôi mười mấy phế vật cơm gạo mất =)) Thương Duệ đại chút xíu, anh nằm không thôi, mà không hiểu dáng nằm chân thành quá hay sao mà đi đâu cũng trúng đạn anh ơi =))

Tui quả thật cũng rất phục ông chủ Bá Đồ lâu rồi, phục ổng từ chính văn ra đến fic luôn, fic nào chỉ cần có hai chữ “ông chủ Bá Đồ” thôi, tui đều ngồi tủm tỉm cười trước rồi đọc gì đọc sau. Tuy biết là ông chủ của Bá Đồ tụi mình sao có thể quê mùa được (mọi người mảnh đất “không đắt” đó chưa, đúng nghĩa Bá Đồ là “thổ” hào luôn ấy!!!) cơ mà tui vẫn không kiềm được mà luôn cảm thấy ông chủ cứ như mẹ già chăm đàn con vậy. Mình tới thăm tụi nhỏ huấn luyện thế nào, bị thẳng con cả đóng sầm cửa nhốt ở ngoài, một câu “không tiếp” đá mình ra. Còn có mỗi lần đón thêm một thành viên là ông chủ lại phải nghĩ cách đón chào mới sao cho vừa nồng ấm vừa sáng tạo. Để ấn tượng của mỗi người ấn tượng khi vừa đặt chân tới Bá Đồ đều đặc sắc như thế, muôn màu muôn vẻ.

Nhưng cũng thật khắc cốt ghi tâm.

Trên đời khổ nhất là phụ mẫu chi tâm.

Không hiểu sao tui đọc tới cảnh ông chủ áo mũ chỉnh tề, trời nắng chang chang vẫn đứng đợi thật lâu trước cổng lớn cùng đội viên, đường đường là thân phận cao quý ấy vậy mà vẫn có điểm khẩn trương như tân binh rào trước đón sau, xởi lởi niềm nở, chỉ sợ người ta lạ chỗ khôn quen. Nếp chân chim đã hằn in bên khoé mắt, mười năm thời quang, trước sau như một, ông ấy vẫn cố gắng nở một nụ cười chân thành tươi rói, bước lên bắt tay từng đội viên một gia nhập Bá Đồ.

“Chào mừng cậu đến Bá Đồ.” Đại thần, tân binh, người mới, người cũ. Chào mừng cậu đến với ngôi nhà của chúng ta.

Con người này, quay đầu nhìn lại, mười năm Bá Đồ, thật sự cảm nhận được tâm sức và tình yêu hết mực của ông ấy đổ vào Bá Đồ của chúng ta... *cúi người 90 độ* Cảm ơn ông chủ bao nhiêu cũng không đủ, Hàn đội, Trương phó, Lâm ca, Lạc ca, Tiểu Tống, Tiểu Tần, Ngôn Phi ca, mọi người nhất định phải đem cúp quán quân về tri ân người đàn ông tuyệt vời này đấy!


Thật ra câu nói mà tui ấn tượng nhất truyện nằm ở đầu, cũng không biết có liên quan không, nhưng vẫn muốn nói một chút.

“Muốn bỏ một thành phố ở sau lưng, chỉ cần như vậy là đủ.”

Một bóng người, một va li, ngược hướng nắng, tuỳ theo tâm, cất bước mà đi.

Anh đi tới đâu sẽ có quán quân?

Anh đi tới đâu sẽ có quán quân!

Trương Giai Lạc, gửi ngàn lời chúc phúc đệm dưới gió, nâng bước chân anh tới Bá Đồ của chúng ta.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch.
Nghe như tiếng lòng sinh viên mỗi khi thi kết thúc môn, đặc biệt là môn Mác :)
 

Bình luận bằng Facebook