“Gia Thế là nỗi nhớ nhung khôn nguôi với ký ức huy hoàng của ngày xưa cũ.”
Đọc câu này mà thổn thức không thôi.
Mỗi người một phương, tan đàn xẻ nghe, đoạ lạc vực băng, sân nhà đổi chủ, nhân khí rơi rụng... vân vân.
Nhưng, hồn còn chưa tan.
Thật sự chỉ là ký ức sao?
Thật sự chỉ có thể là ký ức sao?
Thật sự chỉ có thể là ký ức ngày xưa cũ sao?
Bi ai biết bao, khi hưng lại không trường thịnh.
Tịch mịch biết bao, khi vương chẳng sót ngai uy.
Chốn nào nguôi?
Chỉ có thể đau xót thời huy hoàng xưa cũ.
Bao nhiên phẫn nộ và oán hận, đều bị cát bụi thời gian phủ lấp đến nghẹn lời.