- Bình luận
- 174
- Số lượt thích
- 786
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
Sơ Thăng
Nhân vật chính: Lư Hãn Văn và Lam Vũ
Link convert: Click
Edit: cỏ
Beta: @Tsuki
Tình trạng: Hoàn
Cả edit và beta đều không biết tiếng Trung, chỉ dựa trên QuickTranslator và Google nên không tránh khỏi có nhiều sai sót, mong mọi người thông cảm! ^_^
-----------------------------------------------------------------------
1.
Trước khi Lư Hãn Văn vào đội, các tiền bối Lam Vũ đã mở cuộc họp đặc biêt - cấp cao nhất, thảo luận vấn đề ... Hoan nghênh hắn.
"Cậu nói một người trong chúng ta ôm một bó hoa đứng ở cửa chính, phương án này thế nào?
"Không được tốt lắm, dù sao vào tháng 7 chúng ta cũng không có ở Quảng Châu, có dũng khí lắm mới giữa trưa đứng bên ngoài hoan nghênh Hãn Văn."
"Để cho nhóc có bầu không khí cảm giác như trở về nhà, quản lý còn đặc biệt tìm cờ chiến đội giương lên rồi. Cờ đỏ, cở đỏ Lam Vũ, cờ chào mừng chỉ có đãi ngộ khách quý như Phùng chủ tịch?"
"Nếu không chúng ta cùng xướng một bài hát đi! Hay là biểu diễn một đoạn hí kịch?" Gần đây đồng chí Tống Hiểu theo Hoàng Thiếu Thiên ngày đêm tôi luyện hăng hái lên tiếng.
Sau đó bị ánh mắt đội trưởng trực tiếp trấn áp.
"Dù sao chúng ta cũng đã có một hí tinh Hoàng Thiếu Thiên, hí thần Tống Hiểu, hiện nay tôi còn không muốn đón thêm một hí bá Lư Hãn Văn." Đội trưởng bọn họ nói như vậy.
Hí tinh = ngôi sao diễn xuất, hí thần = thánh thần diễn xuất, hí bá = đại ca nghề diễn.
Kế hoạch cuối cùng được Hoàng Thiếu Thiên nói ra "Bọn tiểu hài tử không phải đều sẽ tập thể dục theo đài à, mình trực tiếp cho hắn xem nhảy tập một đoạn, khiến hắn cảm thấy chúng ta cũng rất thời thượng. Đồng thời làm cho hắn cảm thấy chúng ta rất thân thiết, cũng khiến hắn có cảm giác trở về trường học?"
". . . Ta có một vấn đề, Hoàng thiếu vì sao cậu lại cảm thấy nhảy tập thể dục theo đài chính là một loại thời thượng?"
"Ô, Vương Mắt Bự mỗi ngày mang Vi Thảo làm vật lý trị liệu mắt, dù sao hai thứ này cũng không khác nhau nhiều. Lĩnh hội ý tứ này, ngươi hiểu?"
Trước khi Dụ Văn Châu có thể nói từ chối, anh đã cầm tay phải Văn Châu giơ lên, biểu thị đội trưởng bọn họ đã giơ tay đồng ý.
Dụ Văn Châu: Đôi khi thật ngưỡng mộ những người có tốc độ tay ... A không, những người điên.
Cho nên Lư Hãn Văn đầu đầy mồ hôi kéo rương hành lý đi vào phòng khách sau đó trợn mắt há miệng phát hiện các tiền bối nhanh chóng tạo thành đội hình cho hắn tập thể dục ròng rã một tiết "thời đại triệu hồi".
Sau khi xem xong một lời cũng không nói, ánh mắt phức tạp.
"Hãn Văn không thích sao?" Dụ Văn Châu thân thiết hỏi, nhưng trong ánh mắt viết đầy uy hiếp "Trẫm ở thời tiết như vậy cho ngươi xem nhảy tập thể dục theo đài, ngươi có cái gì bất mãn sao".
"Các tiền bối nhảy rất tốt!" Lư Hãn Văn thức thời nói.
"Nhưng chúng ta không phải nhảy cái này, chúng ta nhảy chính là "vũ động thanh xuân"
"Ặc. . . Hai cái này có gì khác biệt. . . Sao?"
"À, thời đại triệu hồi là mười năm trước tập thể dục theo đài rồi!"
...
Lúc sau Dụ Văn Châu nói rằng cơ thể anh được tắm trong đôi mắt ngây thơ của Lư Hãn Văn, linh hồn muốn cưỡi hạc tây khứ một lúc.
"Chậc chậc chậc, không được, chúng ta Tiểu Lư là người đầu tiên một câu có thể đem lại đội trưởng giữ lại."
"Trẻ con xương cốt thanh kỳ, ngày sau tất thành đại sự!"
Sau này trong mùa giải thứ mười lăm, Liên Minh Ngôi Sao đem tất cả tuyển thủ chuyên nghiệp mời đến, chủ nhà Lam Vũ đã thiết kế phần mở đầu đặc biệt sống động.
Làm một cái sở trường MMD cùng MAD chế tác Lư Hãn Văn, lúc khai mạc phát ra một đoạn video: Lam Vũ các đời thẻ tài khoản cùng nhảy "Thời đại triệu hồi ". Hắn vẫn tri kỷ đem trang phục thẻ tài khoản đổi thành đồng phục Lam Vũ.
MMD = MikuMikuDanceMAD chính là AMV (Anime Music Video)
Chịu cú sốc lớn nhất là người đang ngồi trên khán đài, người chủ trì Dụ Văn Châu, dù sao những đồng đội khác chỉ giả vờ cúi đầu, che mặt làm bộ không nhìn thấy gì, hắn chỉ có thể mỉm cười từ đầu đến cuối, thỉnh thoảng còn vỗ tay.
"Này là. . . Cái dạng gì mở màn?" Chủ tịch Liên đoàn Thế giới hơi ngập ngừng hỏi.
"Đây là. . . đặc thù của Lam Vũ, thể hiện ra tuyển thủ chuyên nghiệp chúng ta đang cực khổ huấn luyện đồng thời còn chú ý đến tập luyện thể lực, không quên sách lược Trung Quốc khỏe mạnh, thời thời khắc khắc yêu cầu nghiêm khắc với chính bản thân" Dụ Văn Châu mặt không đổi sắc nói.
"Dụ! Cậu đúng là một vị đội trưởng rất giỏi." Chủ tịch Liên đoàn Thế giới mặt đầy kính nể.
Dụ Văn Châu ung dung mỉm cười biểu thị ngài quá khen quá khen, khiêm tốn khiêm tốn.
2.
"Tất thành đại sự" Lư Hãn Văn, mới vào đội ngày thứ nhất, Dụ Văn Châu đại diện chiến đội đưa cho hắn lễ vật, được bao trong hộp, thoạt nhìn rất long trọng.
"Này không thích hợp đi" Tiểu Lư thật lòng nói "Em làm sao có thể nhận lễ vật của tiền bối được?"
"Nghĩ gì thế bảo bảo" Dụ Văn Châu ngọt ngào thân thiết nói "Trong này là kế hoạch huấn luyện của em, còn có một xấp năm ba nữa."
Lư Hãn Văn: . . . ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?
Lúc sau Lư Hãn Văn nói, vào thời khắc ấy hắn đã nhìn rõ được bản chất của đội trưởng.
"Đội trưởng của chúng ta là một người hiền lành ôn nhu, trong lòng rất quan tâm đến thế hệ đời kế tiếp!" Lư Hãn Văn mặt không đổi sắc nói, như thể đội trưởng hiền lành ôn nhu của bọn họ không có đứng sau lưng.
3.
Phương thức huấn luyện của Hoàng Thiếu Thiên là cho chính mình bay thả.
Phương thức huấn luyện của Từ Cảnh Hi là lắc S và vượt qua thực tiễn M.
Phương thức huấn luyện của Lý Viễn là liên tục để anh ấy hợp tác với các đồng đội.
Lư Hãn Văn …
Phương thức huấn luyện của Lư Hãn Văn là chín năm giáo dục bắt buộc.
Bởi vì hắn mỗi ngày đều phải làm bài tập, không chỉ bài tập trong đội huấn luyện, mà còn một đống bài tập năm ba.
"Tuy bằng cấp cao nhất Lam Vũ là tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp, nhưng chúng ta thấp nhất cũng là tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp, Hãn Văn nhất định phải tham gia kì thi."
Người nói câu này cũng rất muốn thêm bài tập về nhà cho Lư Hãn Văn.
Tỷ như một ngày nào đó, anh ta in một bản đồ thi đấu, xé nó thành trăm mảnh, sau đó cho Hãn Văn xếp bản đồ trở lại như cũ.
Hậu quả ngắn hạn là Lư Hãn Văn nhanh chóng bị bội thực, nằm mơ đều là một đống bản đồ.
Kết quả lâu dài là vào thời điểm tranh tài Lư Hãn Văn có thể đem bản đồ chơi đùa như bỡn, Khưu Phi nói hắn tình nguyện cùng Cao Anh Kiệt đánh một trăm trận cũng không muốn chơi trốn tìm cùng Lư Hãn Văn.
4.
Trước khi Lư Hãn Văn vào đội thì có một chút thấp thỏm, dù sao trên tivi Dụ Văn Châu là mặt không biến sắc như ngọn núi Băng, Lý Viễn thì mặt đơ không cảm xúc, còn Tống Hiểu như đánh Thái Cực.
Điều đầu tiên học được sau khi đến Lam Vũ là nghệ thuật thật sự cao hơn cuộc sống.
Ngoại trừ Hoàng Thiếu Thiên, anh ấy rất giống với ngoài đời thực, quả thật nói rất nhiều.
Kế hoạch huấn luyện của Lư Hãn Văn cơ bản từ tay Hoàng Thiếu Thiên, các đồng đội lập tức phát hiện có sự khác biệt rất lớn so với Hoàng Thiếu Thiên.
"Em đi con đường của Hoàng Thiếu Thiên này thì chỉ có thể giống anh, còn đi trên con đường của chính mình em mới là Lư Hãn Văn."
Các đồng đội biểu thị Hoàng Thiếu Thiên cậu đừng có đứng đắn, chúng tui không chịu đựng nổi.
"Trước khi em trở thành Lư Hãn Văn, em phải vượt qua được anh."
Cho nên mỗi ngày Lư Hãn Văn đều bị Dụ Văn Châu hoặc Hoàng Thiếu Thiên hành hạ thêm giờ, hai vị trưởng phó không mềm lòng chút nào.
Trong sinh hoạt hàng ngày Lư Hãn Văn là đệ đệ của bọn họ. Nhưng dù có ngây thơ đến đâu, một khi đã ở trong Vinh Quang - quản ngươi bốn tuổi, mười bốn hay là hai mươi bốn, mọi người luyện tập như thế nào thì phải luyện tập như thế.
6.
Chờ đến khi Lư Hãn Văn tự mình lãnh đạo chiến đội, mọi người mới kinh ngạc phát hiện vị đội trưởng trẻ tuổi có một sự điềm tĩnh không có ở độ tuổi này. Tựa hồ anh không quan tâm đến những lời chỉ trích bên ngoài.
"Tiến về phía trước, không có gì đáng sợ, mặc dù một mình tôi tiến về phía trước, nhưng thật ra có rất nhiều bàn tay ở phía sau tôi.
"Hơn nữa các ngươi phải biết, ta là đồ đệ của Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu nhìn ta trưởng thành.
"Cái gì mà nhìn trưởng thành, mình lớn hơn ẻm có chín tuổi!" Dụ Văn Châu xem ti vi, một bên cười một bên ghét bỏ nói.
"Cũng không biết là ai năm đó cùng Hoàng Thiếu Thiên đánh xong trận thi đấu sợ Hãn Văn thương tâm, đứng ở bên ngoài phòng ngủ đến tận nửa đêm, ngày hôm sau bị đau lưng." Vương Kiệt Hi bình tĩnh nói.
7.
Lư Hãn Văn ít tuổi và mà còn thông minh, thi đấu thua cũng không sợ, liền lau nước mắt cười nói lần sau ta sẽ thắng.
Cho nên các tiền bối đều rất thích hắn.
Cho nên bọn hậu bối cũng rất thích hắn.
Những tiền bối thậm chí bao gồm cả Hàn Văn Thanh. Lam Vũ đi sân khách Bá Đồ, sau khi đánh xong Lư Hãn Văn nói muốn ăn tôm, Hàn Văn Thanh vốn định mang đội đi nghe được, sau đó ngẫm nghĩ nói ngươi chờ một chút, lát nữa chúng ta dẫn ngươi đi.
Suy nghĩ một chút nói thêm Dụ đội cũng đi cùng nhau.
Hóa ra chữ "cùng nhau" kia, luôn luôn là đóa hoa giao tiếp trong mắt chứa lệ Dụ Văn Châu.
Hài lòng chưa, ta ngay cả "cùng nhau" cũng không có, Hoàng Thiếu Thiên bình tĩnh nói.
Lư Hãn Văn đến Hư Không thi đấu, Lý Hiên, Ngô Vũ Sách đích thân dẫn hắn đi xem tượng binh mã, người cuối cùng có đãi ngộ này là Trương Tân Kiệt.
Nhưng cái này cũng không tính là quá ngạc nhiên, người kinh ngạc nhất chính là Khưu Phi.
Khưu Phi, một nam tử hầu như không phát Weibo, mặc dù là sinh nhật Diệp Tu cũng chỉ có một câu "Sinh nhật vui vẻ" là hết .
Đã phát Weibo đặc biệt vào ngày sinh nhật Lư Hãn Văn.
Kinh động đến nửa giới chuyên nghiệp.
Đây chính là Khâu gia chúng ta!
Dù sao Khâu gia chúng ta nói ít, nhưng lại đánh cho hung ác, tuy là đệ tử Diệp Tu, nhưng nhìn thế nào cũng giống Hàn Văn Thanh.
Sau đó các Đại Tân sinh như Cao Anh Kiệt, Kiều Nhất Phàm, Tống Kỳ Anh và các tiền bối như Trương Tân Kiệt, Vương Kiệt Hi dồn dập phát Weibo bày tỏ chúc mừng.
"Lư nhan họa thủy" ý tứ là chỉ Lư Hãn Văn, một người nắm giữ có thể khiến cho Hàn Văn Thanh lộ ra nụ cười.
"Lư thái dân an" ý tứ là chỉ Lư Hãn Văn, sức lực của một người thúc đẩy Vi Thảo, Lam Vũ có cục diện hài hòa thân mật.
8.
Bắt đầu từ mùa giải thứ mười hai, Lư Hãn Văn liên tục trải qua các cuộc ly biệt.
Mùa mười hai Hoàng Thiếu Thiên.
Mùa mười ba Trịnh Hiên.
Dụ Văn Châu và Tống Hiểu mùa mười bốn.
Kết thúc buổi họp báo Hoàng Thiếu Thiên trực tiếp đi luôn, để lại cho Lư Hãn Văn hai câu.
Câu đầu tiên, "Dạ Vũ Thanh Phiền là Kiếm thánh, anh giao nó lại cho em, hãy để cho nó mãi mãi là Kiếm thánh."
Câu thứ hai, "Chờ nhóc vượt qua anh, anh sẽ quay lại nhìn."
Trịnh Hiên lúc đi ổn thỏa một chút, lần lượt tạm biệt mọi người, sợ Lư Hãn Văn thương tâm, anh để phong thư từ biệt dưới cửa sổ.
Tống Hiểu rời đi nhưng bị Lư Hãn Văn bắt được, khóc lóc suýt nữa nhấn chìm Lam Vũ.
Dụ Văn Châu...
"Đội trưởng, sao anh còn chưa đi?"
"Nghĩ gì thế bảo bảo" Dụ Văn Châu dùng ngữ khí ngọt ngào như lần đầu tiên gặp nhau, nói "Giải đấu thế giới là ta lĩnh đội, chúng ta cùng nhau đi Bắc Kinh."
Lư Hãn Văn lau nước mắt, đột nhiên nở nụ cười.
Dụ Văn Châu vỗ vỗ đầu hắn "Tuy nhiên sau này, không cần gọi anh là đội trưởng, đội trưởng Lam Vũ là em, Lư đội trưởng."
"Vâng! Đội trưởng!"
9.
Từ mùa giải mười hai, Hoàng Thiếu Thiên rời khỏi, đến tết dương mùa giải mười sáu, hắn quả nhiên giống lúc gần đi nói vậy, một lần cũng không xuất hiện trước mặt Lư Hãn Văn.
Từ Cảnh Hi có lúc sẽ cảm khái, Hoàng thiếu rốt cuộc là Hoàng thiếu, đi tới như gió.
Mấy đội viên Lam Vũ cũng biết Hoàng Thiếu Thiên lời của hắn nói lúc gần đi, đều sẽ an ủi Tiểu Lư ngươi đã rất tuyệt.
Lư Hãn Văn lắc đầu nói không, ta nhất định muốn vượt qua Hoàng thiếu.
Sau đó, chờ lúc anh trở lại, cho ảnh nhìn ta khóc ba ngày ba đêm!
Mùa giải mười lăm, Lư Hãn Văn dẫn đội, Lam Vũ, tổng quán quân.
Hoàng Thiếu Thiên không xuất hiện.
Vào ngày đầu năm mới mùa giải 16, Vinh Quang nghĩ ra cách mới: chúc mừng pháo hoa bằng giọng nói, mời một nhóm lớn tuyển thủ chuyên nghiệp ghi lại lời chúc, bắt đầu từ ngày 30 tháng 12 đêm đến ngày mùng 1 tháng 1.
Lam Vũ được an bài khá trễ, đã là đêm đầu tiên.
Lư Hãn Văn một bên xoạt boss một bên mất tập trung nghe. Tuy mời rất nhiều tuyển thủ, nhưng tuyển thủ giải nghệ xuất hiện không nhiều, đến buổi chiều ngày đầu mới chỉ xuất hiện Trương Tân Kiệt và Tiêu Thời Khâm.
Cho đến lúc Vi Thảo xuất hiện, tuy Vương Kiệt Hi chỉ nói ngắn ngủi một câu ngày lễ khoái lạc, bên kia Trung Thảo Đường hoan hô tiếng hét suýt nữa lật tung nửa cái Vinh Quang.
Ta mới không ước ao, Lư Hãn Văn vừa nghĩ vừa một nhát kiếm nặng nề đánh xuống.
Một chút cũng không ước ao.
10.
Lúc đến đoạn Lam Vũ, hắn, Từ Cảnh Hy, Lý Viễn còn có các đội viên khác lướt qua, sau đó không khí yên tĩnh lại.
Lư Hãn Văn có một chút thương tâm, hắn xin thề chỉ có một chút, nhưng vẫn có một chút khổ sở.
Là ta làm chưa đủ tốt sao?
Một mảnh lặng im, đột nhiên máy chủ vang lên giọng nói Dụ Văn Châu "A, rất xin lỗi, bởi một vị tuyển thủ chúng tôi thu âm lại quá muộn mới gây ra sự bất tiện này, xin mọi người thông cảm."
Lư Hãn Văn không quản sắp xoạt điên rồi thế giới, hắn hoàn toàn yên tĩnh có thể nghe đến nhịp tim đập của chính mình, một nhịp rồi lại một nhịp.
Theo người cuối cùng ngày lễ pháo hoa nổ tung, Lư Hãn Văn nghe thấy hắn, đã bốn năm không nghe được giọng nói.
"Hãn Văn, nhìn ra phía ngoài."
Hắn từ trên ghế nhảy xuống, chạy đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn thấy trong đại sảnh Lam Vũ có hai bóng người đang đứng, dáng dấp quen thuộc.
Dụ Văn Châu cười mỉm hướng hắn hô, không được chạy xuống, cẩn thận té ngã.
Ai còn quản người có hay không té ngã, Lư Hãn Văn vừa chạy vừa cười, chờ hắn nhìn thấy kia hai bóng người quen thuộc sau đó, hắn ngẫm nghĩ, hô to một câu
"Đội trưởng! Hoàng thiếu! Ta trưởng thành rồi!"
--End--
Last edited: