Toàn Chức Cao Thủ - Chương 1492

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#21
Chúc Mừng Sinh Nhật Lâm Đại Đại.
Có lẽ cuộc chiến ngày hôm nay thật khốc liệt. Anh đã phải chiến đấu trong khổ sở, đối đầu với người bạn hợp tác tốt nhất của mình. Sự thay đổi đã hai năm rồi anh vẫn không thể quen được. Anh nghĩ về Hô Khiếu cũ, nghĩ về Đường Tam Đả, nghĩ về tổ hợp Tội Phạm két tiếng do anh và Phương Duệ tạo ra từng khiến anh vui vẻ và tự hào. Mà kí ức tốt đẹp ấy cũng đáng nhớ lắm chứ.
Dù vậy, một nỗi đau cũ không thể giãi bày luôn là hoài niệm đẹp nhất về quá khứ. Anh vẫn luôn là Đệ Nhất Lưu Manh người người ngưỡng mộ, dù anh không còn ở Hô Khiếu, Bá Đồ cũng có những người bạn hiểu và ủng hộ anh, bước tiếp cùng anh. Anh mãi mãi là một trong những Đại Thần đứng đầu Liên Minh, có đầy đủ sức mạnh để có được Vinh Quang. Anh luôn là anh, một lưu manh đứng đắn nhã nhặn. Anh không hề thay đổi, chỉ có thời gian thay đổi.

Lâm Kính Ngôn!! Anh là Đại Thần!!! Anh là Đệ Nhất Lưu Manh!!!! Chúc cho anh những điều tốt đẹp nhất nhất nhất!!!!!
 
Last edited:

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#22
Chúc mừng Lâm Kính Ngôn đại đại sinh nhật
Đọc xong chương này cỏ có nhiều cảm xúc quá
Trận chiến diễn ra có vẻ kịch liệt, nhưng trong mắt người xem có trình độ thì nó thô thiển hơn cả gà.
Hai người không những là tổ đội tội phạm mà họ còn là đội trưởng đội phó của một chiến đội, hai người là người tiếp xúc với nhau nhiều nhất trong đội, hiểu rõ nhau cũng nhiều nhất. Trận chiến của hai người là một trận chiến thô thiển nhất nhưng chắc chắn không một ai có thể hiểu rõ trận chiến này hơn họ. Trận chiến như đánh với chính bản thân mình và đánh với người từng là quan trọng nhất chiến đội và cũng là người hiểu rõ mình nhất. :cry:

Đây là trận đánh thô thiển nhất mà cỏ từng đọc nhưng cũng là trận đánh thô thiển hay nhất!
 
Last edited:

tuananhthuminh

Farm exp kiếm sống
Bình luận
177
Số lượt thích
130
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp ma thần!!
#23
Chương này đọc buồn thiệt sự!
Nhưng chỉ có 1 người được ở lại trên sàn đấu.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#24
Haiz, đọc chương này cảm xúc rối loạn như tơ vò, đau lòng ko cần phải nói nữa. Tổ đội hợp tác, hiểu rõ từng đường đi nước bước với bản thân đã thành bản năng, ăn vào máu của họ.

Ngày xưa em từng ăn spoil thế này: trận Bá Đồ - Hưng Hân, cựu chính phó Hô Khiếu choảnh nhau kinh nhất.

Em k hiểu cái kinh kia ý là ntn nhưng đau lòng quá....

Khó chịu vì cái tên, khó chịu vì chức nghiệp đã khác. Lâm Kính Ngôn hoài cựu trong lúc thế này... thật ko biết nói gì thêm. Quả thật nhìn họ gặp nhau lại còn "khiêu vũ" ntn, những người trong các tổ hợp tác khác quả thật nhìn về đau nhói. ;;___;;
 

anhtaiqb

Phó bản trăm người
Bình luận
235
Số lượt thích
334
#25
Hix, chương này ra đúng ngày quá. Tiếc là chiến thắng ko nằm về phía LKN, ko là ảnh có quà mừng SN rồi
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,159
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#26
Cảm thấy thốn!
Hiểu nhau đến vậy sao? Hiểu nhau đến mức nhân vật khác, chức nghiệp khác, chỉ cần vẫn là tuyển thủ ấy là vẫn có thể đọc nhau rõ như lòng bàn tay. Tàn nhẫn, quyết tuyệt, đấu trường chuyên nghiệp là vậy, đâu còn có chỗ cho tình cảm trên con đường chiến thắng? Tình cảm để sau trận, để khi xuống sàn đấu đã, trong trận thì quên đi.
Đầy máu, mana cũng không tiêu hao quá đáng kể, trận này coi như trận mở màn đi. Khí công sư vs Lưu manh, liệu có phải tái hiện lần đầu tiên họ gặp mặt? Có lẽ Phương Duệ thắng là nhờ may mắn hơn chút xíu, nhờ trẻ trung hơn chút xíu, và có thể là quyết tuyệt hơn chút xíu. Sau trận này có thể nhiều thứ sẽ khác hoặc rất khác, chỉ duy liên kết giữa họ vẫn mãi không thay đổi. Có lẽ một ngày nào đó họ lại lập tổ đội vào game tìm hốt Diệp Tu thì sao :)) ?
 

Diệp Hoa vui vẻ

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
19
Số lượt thích
72
#27
Bao nhiêu năm theo truyện mà đây là lần đầu em cmt. Thật trùng hợp, trùng hợp 1 cách đồng điệu thế nào mà chap ra đúng sinh nhật Lâm đại đại, em cũng vừa làm xong fic dành cho Lâm Phương được đăng đúng ngày sinh nhật anh. Lâm Kính Ngôn, Phương Duệ, cặp đôi hợp tác, là 1 minh chứng cho thời đại song hạch, là tổ hợp tội phạm nổi tiếng của liên minh, là chính phó của Hô Khiếu,... nhưng hôm nay, 2 người 2 chiến đội, tag trước tên không còn là Hô Khiếu mà 2 người dành trọn tình yêu, nhân vật phía sau cũng không còn là cái tên ngày cũ, nhưng Lâm Phương vẫn thế, vẫn hiểu nhau đến từng hơi thở đến từng cái lắc người. Chap này nhiều bạn đọc bảo rằng đau nhưng đối với mình thì cảm thấy nó ngọt. Duệ của anh vẫn rất hồn nhiên dễ thương nhưng rất kinh nghiệm và bản lĩnh, Duệ chiến thắng vừa dâm vừa mạnh mẽ, Duệ của anh vẫn thế, rất hiểu anh, rất chân thành với anh như những ngày train với nhau nào đ. Duệ Duệ và anh tuy đã ở 2 đầu chiến tuyến, phải đánh nhau đến cuối cùng phải 1 người ngã xuống, trận đánh của 2 người làm cho bao nhiêu tuyển thủ khác phải thổn thức, làm bao nhiêu trái tim fan tiếc nuối, nhưng em cảm thấy anh và Duệ Duệ vẫn yêu thương nhau vẫn hiểu nhau như cũ, vẫn luôn 1 lòng truy cầu chiến thắng, tuy phải đối đầu nhau nhưng dành cho nhau sự tôn trọng cao nhất, và vẫn hướng về ước mơ Tổng Quán Quân chung của cả 2 người.
Hàn Văn Thanh - Trương Tân Kiệt chưa từng là đối thủ, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh phải đeo tag của đối thủ 1 mất 1 còn Hưng Hân và Gia Thế nhưng họ chưa từng trực tiếp đánh nhau. Chỉ có Song Hoa là gần với Lâm Phương nhất. Đều trở về đều không còn ở đội mẹ ngày xưa, phải đối đầu nhau trực tiếp và trong mấy phút ngắn ngủi ấy đều tìm thấy nhau bởi sự đồng điệu không chút đổi thay. Tuy nhiên Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ chiến nhau trong trận chiến quan trọng hơn và trong lúc cả 2 đều không còn đi với nhân vật cũ.
Duệ thắng có lẽ vì Duệ trẻ hơn, quyết tuyệt hơn. Anh không thua, anh vẫn là Lâm Đại Thần, vẫn là đệ nhất lưu manh chỉ là anh đã mệt mỏi rồi, bây giờ anh sẽ lùi lại làm điểm tựa cho Duệ của anh bước lên. Phương Duệ từ 1 đạo tặc thành 1 khí công sư, nhưng Duệ của anh vẫn thế, vẫn dzâm vẫn hết mình thi đấu và có lẽ vẫn sẽ tiến lên chinh phục ước mơ, thay anh bước tiếp con đường chinh phục tổng quán quân.
Trận chiến này ngọt ngào lắm. Không ngờ đi đến cuối con đường đánh giải của mình, ở trận chiến quan trọng thế này Lâm đội vẫn có thể cùng đội phó của mình đánh 1 trận sảng khoái đến thế này. Anh là lưu manh giả danh trí thức nhưng em mong anh hãy cứ lưu manh đi. Anh không thể cuồng như đại Tôn nhưng anh hãy lưu manh theo cách của anh nhé! Hãy tin vào đội phó của mình, tin vào bạn hợp tác của mình, Duệ Duệ sẽ chinh phục tổng quán quân về tặng cho anh!
Chúc mừng sinh nhật Lâm Kính Ngôn. Anh hãy vui đi nhé! Năm nay tiểu Phương sẽ chuyển từ Lam Vũ đến Hô Khiếu cùng anh hợp tác nè! Hãy vui lên nhé Lâm đội, hãy cùng Duệ Duệ dựng nên tổ hợp tội phạm thương hiệu ấy, cùng dẫn dắt Hô Khiếu của anh thành cường đội trong liên minh đi!!! Chúc Lâm đội sinh nhật hạnh phúc nè!!!
 

Zejo

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
110
Số lượt thích
98
#28
Dịch bởi Lá Mùa Thu

Chương 1492: Đồng điệu

Trương Giai Lạc rời phòng đấu. Đối mặt với những tiếng reo mừng vì thất bại của mình khắp nhà thi đấu, tâm trạng hắn không quá chập trùng. Với hắn mà nói, chút thất bại này thật sự quá bé nhỏ, bởi nếu phóng mắt cả giới Vinh Quang, sẽ không tìm thấy một kẻ thất bại nào thê thảm hơn hắn.

Trương Giai Lạc chầm chậm xuống sân. Tiếng reo mừng vẫn chưa ngưng, xen lẫn tiếng bỡn cợt hắn cũng không ít. Lần này quay về, hắn dĩ nhiên không được đón nhận.

Trên hàng ghế tuyển thủ Bá Đồ, tướng thứ ba đã đứng dậy. Màn hình điện tử cũng đang nhảy tên tuyển thủ và nhân vật xuất chiến.

Lâm Kính Ngôn, lưu manh Lãnh Ám Lôi.

Về Bá Đồ đã hai năm, ròng rã hai năm, nhưng đến tận hôm nay, mỗi lần nhìn thấy phía sau tên mình là ba chữ Lãnh Ám Lôi, Lâm Kính Ngôn vẫn có cảm giác là lạ không quen.

Đường Tam Đả.

Anh rốt cuộc vẫn không thể quên nhân vật lưu manh đã đi cùng mình bảy năm sương gió. Tuy không cùng nhau đạt thành tích huy hoàng nào, nhưng những lúc cầm Đường Tam Đả trong trận, anh luôn có cảm giác rất an lòng.

Cảm giác an lòng ấy, hai năm trước đã thôi không còn.

Những năm cuối cuộc đời đánh giải, Lâm Kính Ngôn trôi dạt như lục bình, cuối cùng neo lại bến sông Bá Đồ.

Lâm Kính Ngôn rất biết ơn Bá Đồ khi vẫn xem trọng mình ở thời điểm khốn quẫn nhất cuộc đời. Anh từ lâu đã quyết định, cuối đoạn đường Vinh Quang này, anh sẽ dành trọn mọi giây phút tỏa sáng của mình cho họ.

Nhưng, có vài thứ là không thể thay thế.

Lâm Kính Ngôn, lưu manh Lãnh Ám Lôi.

Lâm Kính Ngôn vừa đi vừa ngước nhìn dòng tên hiện trên màn hình lớn. Phía bên kia chữ "vs", là Phương Duệ, khí công sư Hải Vô Lượng.

Lâm Kính Ngôn bỗng phì cười.

Hai thằng mình, cái số giống nhau thật chứ! Sau tên của Phương Duệ đâu phải chỉ thay đổi nhân vật, cả cái nghề cũng khác rồi kìa. Tự dưng, Lâm Kính Ngôn không chỉ cảm thấy khó ở với Lãnh Ám Lôi, mà còn ngứa mắt luôn cả chuỗi ký tự phía sau tên đối thủ.

Phương Duệ, đạo tặc Quỷ Mê Thần Nghi.

Giữa mơ hồ, dường như dòng chữ ấy hiện lên trước mắt.

Lâm Kính Ngôn lắc đầu. Trời, sao mình hoài cựu vậy chứ?

"Báo thù thiệt nặng cho tui." Gặp nhau trên đường, Trương Giai Lạc nói với anh.

"Tôi sẽ cố!" Lâm Kính Ngôn cười.

"Ừ cố lên!" Trương Giai Lạc cũng không nói thêm.

Lên sân đấu, vào phòng quẹt thẻ, đăng nhập. Động tác đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần suốt chín năm qua, bảy năm Đường Tam Đả, hai năm Lãnh Ám Lôi.

Lãnh Ám Lôi...

Lâm Kính Ngôn lần nữa gọi tên nhân vật mình đang cầm.

Bản đồ tải xong, trận đấu bắt đầu.

Hai nhân vật di chuyển ra giữa.

Bên ngoài, khán giả có chút xôn xao. Trận này là trận thứ sáu lôi đài rồi nhỉ, nhưng chẳng một tuyển thủ nào thử nghiệm đi vòng mà toàn cắm đầu chạy thẳng. Lâu đài kia nào phải lâu đài, là võ đài thì đúng hơn.

Mặt trước mặt sau, tình cảnh như cũ. Song, điều mới mẻ đã xuất hiện.

Không vào cửa, không leo tường.

Lãnh Ám Lôi của Lâm Kính Ngôn từ mặt sau lâu đài đi vòng ngược chiều kim đồng hồ, Hải Vô Lượng của Phương Duệ cũng từ mặt trước lâu đài đi vòng ngược chiều kim đồng hồ.

Thế là Lãnh Ám Lôi ra cửa trước, Hải Vô Lượng về cửa sau. Hai người khiển nhân vật mở cửa, thận trọng tiến vào.

Người xem chỉ biết câm lặng.

Cặp hợp tác ngày xưa nay đã thành đối thủ, nhưng lối đánh khi vào trận vẫn cứ đồng điệu thế sao? Người đi vòng ta cũng đi vòng, người ngược chiều kim đồng hồ ta cũng ngược chiều kim đồng hồ, người mở cửa ta cũng mở cửa...

Hai nhân vật rón ra rón rén di chuyển, mọi cử động nhỏ nhất đều như khớp lấy nhau.

Khán giả bó tay, thôi chờ hai người đụng mặt rồi tính!

Ai ngờ hai người cứ như giao hẹn sẵn sẽ không gặp nhau vậy. Họ đi quanh tầng một ròng rã một phút, cả vạt áo cũng chẳng nhác thấy.

Thế rồi họ dường như thấm mệt, cùng ngồi trong góc nghỉ ngơi.

Kênh chung lúc này phát huy tác dụng.

"Ê, anh có đang trong lâu đài không?" Phương Duệ hỏi.

"Có!" Lâm Kính Ngôn trả lời nhưng không hỏi lại. Phương Duệ đã lên tiếng, nghĩa là hắn cũng trong lâu đài.

"Đầu game anh đánh kiểu gì?" Phương Duệ hỏi thẳng.

"Đi vòng." Lâm Kính Ngôn đáp thẳng.

Vòng chung kết, trong trận đấu một mất một còn, hai người lại tán gẫu đến thản nhiên như không, như một cuộc giao lưu thường ngày ở trại huấn luyện.

"Đụ má." Phương Duệ bỗng mắng. Trọng tài lập tức xuất hiện cấp thẻ vàng. Chữ nghĩa thế này dĩ nhiên không được phép chat.

Lâm Kính Ngôn lập tức hiểu ra vấn đề. Không cần hỏi nhiều, Phương Duệ chắc chắn cũng đã đi vòng, hai người coi như đổi chỗ cho nhau, sau đó ôm cùng mạch suy nghĩ, cùng đường lối lén lút mà lùng sục khắp nơi. Cho nên, người tránh ta, ta cũng tránh người, bước chân cứ đi cứ đi mà mãi chẳng chạm mặt.

"Tiếp!" Lâm Kính Ngôn quyết định đột phá gút thắt. Hai người rõ ràng quá hiểu nhau, thuộc làu làu thói quen của nhau, nếu chỉ dự đoán trước một bước là không đủ, bởi đối phương cũng sẽ làm hệt như mình. Kết quả cuối cùng, chẳng ai có thể làm gì được ai.

Lãnh Ám Lôi đứng dậy đi khỏi góc tường, bắt đầu hành động trước. Anh đổi cách nghĩ. Anh suy xét Phương Duệ sẽ làm gì kế tiếp và chọn hướng xử lý sâu hơn.

Hai nhân vật lại xoay đường chuyển lối.

Một phút nữa trôi qua, hai người không làm khán giả phải thất vọng. Nơi cầu thang xoắn ốc tầng một lâu đài, hai nhân vật cuối cùng gặp gỡ. Một cuộc gặp gỡ không hề mảy may đột ngột, một cuộc gặp gỡ mười phần đương nhiên, như cả hai đã hẹn sẵn từ sớm, mỗi người có một lối đi, cuối cùng nơi đây gặp mặt.

Rốt cuộc cũng đánh rồi. Khán giả nghĩ.

Nhưng, Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ lại sững sờ.

Sao lại gặp ở đây?

Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là, họ vẫn đồng điệu. Khi phát hiện đối phương quá hiểu mình, họ tiến một bước trong phán đoán, nhưng rồi sau cuối lại đi đến kết quả như nhau.

"XX!" Phương Duệ tự censor lời chat.

Trọng tài méo mặt. XX không vi phạm quy tắc, nhưng nhìn nó, trọng tài như thấy hai chữ "đụ má" to và rõ vô cùng. Phương Duệ không chửi tục, nhưng đã đem cái nghĩa tục tĩu truyền đạt đầy đủ không thiếu phần nào.

Hai người ngây ngẩn nhìn nhau ba giây, ngoài "XX" của Phương Duệ thì không ai nói tiếng nào. Đột nhiên, cả hai cùng ra tay.

Đạn Sóng Khí!

Ném Cát!

Mỗi người một chiêu, vừa tấn công vừa lách mình né tránh. Thế là không ai đánh trúng ai.

Tiếp!

Đạo cụ của lưu manh và kình khí của khí công sư bắn qua bắn lại, hai người thật sự giao chiến.

Nhưng người xem chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn.

Đây gọi là giao chiến ư? Hay là phối hợp?

Mọi động tác công kích và né tránh đều liền nhau như một thể. Người không đánh trúng ta, ta không đánh trúng người, và rồi lại lao tới, và rồi lại lùi về. Nào có phải chiến đấu? Họ như đang khiêu vũ vậy.

"Khụ!" Nửa phút sau, Lâm Kính Ngôn chat một chữ lên kênh chung. Thế tấn công của Lãnh Ám Lôi thoáng dừng. Một cách đồng bộ, Hải Vô Lượng cũng thả chậm tay.

Cả hai đều nhìn ra vấn đề.

Thân thiết đến mấy chăng nữa, đây đã là vòng chung kết, họ là tuyển thủ chuyên nghiệp vai gánh trọng trách nặng nề. Họ đều muốn giành thắng lợi về cho đội mình. Thế nên, họ mới hết lòng phỏng đoán người hợp tác ngày xưa của mình, hi vọng biến sự ăn ý này thành vũ khí sát thương. Kết quả? Hai người hiểu nhau, cho nên phỏng đoán giống nhau. Ăn ý không biến thành vũ khí, mà ngược lại, đã giúp họ giải trừ toàn bộ sát thương.

Như thể, sự hiểu nhau không cần lời đó đang cản trở hai người tranh đấu.

Cảm giác này không hạnh phúc chút nào.

Hiểu nhau không cần lời, đó từng là thứ để họ tự hào, nay lại thành chướng ngại khi đối đầu. Muốn đánh, muốn thắng, họ phải đọ nhau xem ai có thể thoát khỏi sự ăn ý kia dứt khoát hơn, vô tình hơn, sự ăn ý tượng trưng cho tất cả quá khứ giữa họ.

Lại qua ba giây sững sờ, tiếp tục ra tay!

Bên cầu thang xoắn ốc, đạo cụ lưu manh và kình khí khí công sư tiếp tục va chạm.

Hai nhân vật bắt đầu trúng chiêu.

Em vỗ anh một chưởng, anh ném em cục gạch.

Trận chiến diễn ra có vẻ kịch liệt, nhưng trong mắt người xem có trình độ thì nó thô thiển hơn cả gà.

Bởi vì muốn xem hiểu trận đấu này, phải biết rõ những gì Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ đã từng trải qua. Thô thiển, là vì hai người quá ăn ý. Người này giỏi ở điểm nào, người kia làm sao không biết? Vậy nên, mọi thủ đoạn đều trở nên vô ích.

Chỉ như bây giờ, đánh bừa không cần suy nghĩ, họa hoằn lại trúng.

Hiểu nhau không cần lời đã không còn là sức mạnh nâng đỡ, trợ giúp lẫn nhau, mà là âm mưu, là cạm bẫy, là dối lừa...

Ngoài trận, những tuyển thủ có hợp tác đều không nỡ xem tiếp.

Trận đấu này tàn khốc đến mức nào? Vì chiến thắng, hai người phải dùng sự hiểu ý, sự tin tưởng, sự an tâm dám đem phần lưng của mình giao cho người kia bảo vệ, mà bày thành mưu kế.

Hoàng Thiếu Thiên vốn nhắn tin với Dụ Văn Châu suốt đêm, giờ đây cũng lặng người.

Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc, Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh... Những ai có hợp tác đang ngồi tại nhà thi đấu đều vô cùng hiểu ý nghĩa trong hai chữ "hợp tác" này, nhưng cặp hợp tác trên sàn đấu lại phải nhẫn tâm phá hủy mọi thứ họ từng tạo nên trong quá khứ.

Vì chiến thắng.

Vì quán quân.

Mỗi một tuyển thủ đều có rất nhiều ràng buộc trong lòng, nhưng vì hai thứ đó, họ không thể không xuống tay tự chặt đứt những vấn vương ấy.

Thời gian cứ trôi, thanh máu hai người trong trận cũng dần trượt. Chi tiết cuộc đấu thế nào, những người có thể xem hiểu đều đã không còn muốn biết. Chỉ có những khán giả vô tri bên sân vẫn đang hò reo, cổ vũ cho tướng đội mình theo từng diễn biến.

Bất kể bao nhiêu tàn nhẫn, rồi cũng sẽ đến kết thúc.

Bất kể bao nhiêu đành đoạn, trên sân đấu chỉ có thể đứng lại một người.

Phương Duệ, khí công sư Hải Vô Lượng.

Sau cùng, cái tên ở lại trên màn hình lớn chính là hắn. Lâm Kính Ngôn, lưu manh Lãnh Ám Lôi là dòng chữ mờ đi theo gục ngã của nhân vật trong trận.

Cả nhà thi đấu vang lên tiếng hoan hô, ngợi ca thắng lợi của Phương Duệ, của Hưng Hân.

Các tuyển thủ chuyên nghiệp ngoài sân đứng dậy vỗ tay dồn dập. Họ vỗ tay cho một trận đấu mà nếu xét trên góc độ kỹ thuật, có lẽ không hề đặc sắc, cũng chẳng mang màu sắc kinh điển gì.

Họ vỗ tay, cho lòng hiểu nhau của hai vị tuyển thủ ngày xưa, cho nỗi quyết tâm truy cầu chiến thắng của hai vị tuyển thủ hôm nay.

Hai người họ, đều có một trái tim quán quân vĩnh viễn còn đập. Trái tim đó, vĩnh viễn là thứ để họ tự hào.




:cry::cry::cry: Kiếm được tri kỷ nhưng lại ko thể cùng nhau đi đến cuối con đường...đau khổ chứ???
 

HKTran

Phó bản trăm người
Bình luận
300
Số lượt thích
266
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu
#29
Một chương đau lòng với LKN nhưng lại là Hạnh Phúc vì hôm qua là sinh nhật anh, một cuộc giao đấu tưởng như đẹp mắt giữa 2 lão tướng nơi trình độ, kinh nghiệm và chiến thuật đều ở đẳng cấp vượt trội, một buổi tương ngộ hiếm hoi nhưng lại thành buổi chia ly đẫm lệ. Trong 4 tứ trụ Bá Đồ, LKN có lẽ là nhân vật trầm tính và ít nổi bật nhất, hơi buồn khi trận hoài niệm này cũng không cho anh thêm một ít hoa lệ nào, Lãnh Ám... quá đen tối :(
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,996
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#30
Một cuộc gặp gỡ không hề mảy may đột ngột, một cuộc gặp gỡ mười phần đương nhiên, như cả hai đã hẹn sẵn từ sớm, mỗi người có một lối đi, cuối cùng nơi đây gặp mặt.
Ban đầu tưởng mình nghĩ nhiều nhưng đọc tâm sự ở cuối thì tự tin là câu này nó thâm thật.

Hiểu nhau lại trở thành ràng buộc. Phá vỡ tất cả ăn ý vì chiến thắng, cũng là một loại ăn ý khác đó thôi?

Lượt Bá Đồ hay quá nhưng xót quá trời xót.

Chúc mừng sinh nhật muộn, Lâm Kính Ngôn.
 

Bình luận bằng Facebook