- Bình luận
- 1,324
- Số lượt thích
- 5,137
- Location
- Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
- Team
- Luân Hồi
- Fan não tàn của
- Đội phó LM ~~~
Chương XXXIII: Thỉnh cầu.
---
Vầng hào quang chói mắt bất thình lình bao phủ lấy cơ thể của kẻ vẫn còn khoác lên mình giáp phục của đế chế Thiên Đàng. Ánh sáng tan đi cũng là lúc lớp mặt nạ nhuốm đầy bùn đất rơi xuống, từng mảnh từng mảnh như thủy tinh vỡ vụn, nằm yên trên nền đá thạch anh mát lạnh. Một bên mắt sắc ngọc lục bảo huyền mị ẩn sau suối tóc trắng như tuyết sương. Thay cho lớp giáp đen như hắc ín là gấm phục màu trắng thêu chỉ vàng, trên bả vai trái kéo xuống một lớp áo màu thiên thanh như bầu trời sau mưa, sạch trong và thuần khiết.
Tới giờ phút này, Tống Kỳ Anh mới ngỡ ngàng nhận ra khí tức người này y hệt ông lão ngày hôm đó đã bị cậu bỏ lại ở quán trọ. Khi nãy do gấp gáp tìm đường đến chỗ ngài Trương Tân Kiệt cậu đã không hề nhận ra sự giống nhau đó. Không đúng ! Ngay cả lúc bước vào đây rồi cậu cũng không cảm thấy người này có vấn đề gì. Tất cả chỉ bắt đầu từ lúc anh ta cởi bỏ lớp hóa trang đang phủ lên mình... Khả năng che giấu bản thân của người này thật sự quá đáng sợ. Tống Kỳ Anh vừa nhìn nụ cười vẫn hiện diện trên môi người đó mà không khỏi lạnh người. Dẫu trước đây chưa bao giờ nghe thấy cái tên Ngô Tuyết Phong nhưng, để người thầy đáng kính của cậu phải lên giọng như vậy, sao có thể bình thường nhân vật bình thường?
Mặc cậu học trò cưng đang lo lắng đủ đường, Trương Tân Kiệt đẩy nhẹ kính, gấp quyển sách mình đang đọc lại đặt lên bàn, chuyển ánh nhìn sang người kia, chậm rãi lặp lên tiếng.
"Tin anh đã chết được truyền ra cũng đã hơn năm mươi năm. Thật chẳng ngờ một ngày có thể gặp lại anh còn là ở tình huống như thế này đấy, Ngô Tuyết Phong."
Ngô Tuyết Phong nghe thế chỉ cười mà không giải thích gì, ngược lại còn tùy ý mở lời nhờ vả quốc sư đế chế Bá Đồ.
"Trương Tân Kiệt, cậu có thể cứu cậu thiếu niên này chứ ?"
Không gian tĩnh lặng như tờ, tưởng chừng như bị ép khô. Không một ai trong phòng dám lên tiếng sau lời đề nghị ấy. Tống Kỳ Anh lời nói của người này có ý vô lễ với sư phụ mình định mở lời chấn chỉnh nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã nhận được ánh mắt đầy nghiêm khắc của Trương Tân Kiệt và cái xiết nhẹ nơi bả vai của Lý Nghệ Bác như nhắc nhở. Vị hoàng tử của đế chế Bá Đồ bất đắc dĩ đành im lặng chờ đợi phản ứng tiếp theo của người quốc sư được người người kính trọng đã dạy dỗ mình bao năm. Tưởng chừng đã nửa thế kỷ trôi qua, Trương Tân Kiệt mới cất tiếng, trong giọng nói không chứa nổi nửa tia xúc cảm.
"Anh lấy thân phận gì để yêu cầu tôi làm điều này? Bá Đồ chúng tôi được lợi gì sau khi cứu người Gia Thế chứ?"
Ngô Tuyết Phong lúc này cũng tự nhiên kéo một chiếc ghế ra đối diện chỗ Trương Tân Kiệt, chậm rãi ngồi xuống. Vừa mỉm cười vừa điềm nhiên đáp lại như thể là hai kẻ ngang vai ngang vế.
"Tôi lấy thân phận gì chẳng phải cậu hiểu rõ hơn bất kỳ ai ở đây sao? Còn chuyện lợi lộc, chỉ cần cậu cứu được Khâu Phi tôi nhất định sẽ đem bí mật mà chúng tôi đang nắm giữ cho mấy người. Đây là tin tức quan trọng, có ảnh hưởng tới sự sống còn của không chỉ đế chế Bá Đồ nên tôi nghĩ cậu chẳng thể làm ngơ đâu nhỉ?"
"Anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao ?"
Một lời vừa buông, không khí rét lạnh đã bao phủ cả căn phòng, làm cả Tống Kỳ Anh và Kiều Nhất Phàm đều không khỏi run rẩy. Rất nhanh từ cảm giác, khí lạnh đã thật sự hiện diện ở trong không gian. Từng tảng băng mỏng bắt đầu xuất hiện dưới chân của hai cậu thiếu niên rồi dần lan sang từng ngóc ngách. Trong chớp mắt, cả căn phòng rộng lớn đã bị băng tuyết nuốt trọn. Vì sao hiện tượng này xuất hiện, có lẽ bất cứ cũng nhìn ra. Ngô Tuyết Phong- người đàn ông với khóe môi vẫn cong lên vẫn ngồi ở đó, gương mặt vẫn thản nhiên như tất cả những gì đang diễn ra trước mắt chẳng hề liên can đến mình.
Nhưng thứ ma thuật đáng sợ của người này vẫn đang tỏa ra vô cùng mạnh mẽ, biến lớp băng trong phòng mỗi lúc lại càng dày thêm. Vào đúng lúc này, bất thình lình một kết ấn ma pháp xuất hiện dưới chỗ ngồi của Trương Tân Kiệt và lập tức thứ ma thuật này bắt đầu cố gắng đầy lùi khí lạnh từ chỗ Ngô Tuyết Phong. Căn phòng vốn rất rộng rãi giờ lại làm người ta cảm thấy quá nhỏ bé để chứa cả hai dòng ma thuật đáng sợ đang hiện diện và tranh chấp dữ dội. Kết quả của sự xung đột ấy là hàng chục khối băng lớn được hình thành ở nơi ma thuật của hai người gặp nhau và vẫn chưa hề có dấu hiệu để chắc rằng chúng sẽ không tiếp tục tăng thêm.
Đem một tay chống cằm, Trương Tân Kiệt cuối cùng cũng mở lời dẫu từng câu từng chữ chẳng khác gì đang cảnh cáo người đối diện.
"Anh muốn gọi đám người của Thiên Đàng đến đây sao? Ngô Tuyết Phong?"
Ngô Tuyết Phong mặt không đổi sắc, chậm rãi nhắc lại lời đề nghị của mình.
"Không hề, tôi chỉ muốn cậu cứu mạng tương lai của Gia Thế."
Nghe đến đây, hai thiếu niên vốn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng phải ngỡ ngàng đến mức tưởng chừng mình đã nghe nhầm. Với Tống Kỳ Anh, Gia Thế từ lâu đã chả còn là mối nguy với Bá Đồ, ngay cả tên của nó cũng đã bị xóa khỏi bản đồ lục địa. Giờ đây lại có người được kỳ vọng sẽ đem lại tương lai cho đế chế suy tàn đó ư? Càng khó tin hơn là người đó lại là một thiếu niên nhìn qua chỉ mới tầm tuổi cậu đang phải giành giật từng giây từng phút với tử thần trước mắt. Một cánh chim nhỏ thì có thể làm gì mà phải khiến không chỉ một người tìm mọi cách để cứu sống?
Còn với người đến đế chế Thiên Đàng với nhiệm vụ mang Khâu Phi trở về như Kiều Nhất Phàm, lời nói vừa rồi làm cậu sợ hãi nhiều hơn vạn lần. Ân oán Bá Đồ với Gia Thế cũng không phải là một sớm một chiều, nếu biết Khâu Phi là người của Gia Thế thì làm sao người kia có thể đồng ý cứu giúp cho kẻ thù chứ? Người đồng hành cùng cậu trong cả cuộc vượt ngục, anh ta muốn làm gì?
Không ngoài sự dự đoán của Kiều Nhất Phàm, Trương Tân Kiệt sau khi nghe câu đó của Ngô Tuyết Phong liền từ tốn đáp lại, lý lẽ xác đáng vô cùng.
"Mâu thuẫn của hai đế chế mà chúng ta phụng sự đã chẳng còn là chuyện mới mẻ. Một người đã chinh chiến bao năm như anh phải hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai chứ, Ngô Tuyết Phong ? Huống chi, tôi không giống như nhiều kẻ ngoài cuộc khác, tài năng thật sự của anh như thế nào tôi đều tường tận. Tuy nói Gia Thế đã không còn nhưng chúng tôi làm sao có thể xem nhẹ? Con trai của Diệp Tu được đích thân anh ta dạy dỗ, một thiếu niên như vậy ai biết được tương lai sẽ còn trở thành mối nguy lớn đến mức nào? Làm sao tôi có thể đánh cược một ván cờ may rủi như vậy được ?
---
P/s : Ngáo cần trước ngày về nhà nghỉ tết nào 0v0.
Last edited: