Ongoing [Toàn viên] Mộng nghe lá rơi trong tuyết.

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#81
Chương XXXIII: Thỉnh cầu.


---
Vầng hào quang chói mắt bất thình lình bao phủ lấy cơ thể của kẻ vẫn còn khoác lên mình giáp phục của đế chế Thiên Đàng. Ánh sáng tan đi cũng là lúc lớp mặt nạ nhuốm đầy bùn đất rơi xuống, từng mảnh từng mảnh như thủy tinh vỡ vụn, nằm yên trên nền đá thạch anh mát lạnh. Một bên mắt sắc ngọc lục bảo huyền mị ẩn sau suối tóc trắng như tuyết sương. Thay cho lớp giáp đen như hắc ín là gấm phục màu trắng thêu chỉ vàng, trên bả vai trái kéo xuống một lớp áo màu thiên thanh như bầu trời sau mưa, sạch trong và thuần khiết.

Tới giờ phút này, Tống Kỳ Anh mới ngỡ ngàng nhận ra khí tức người này y hệt ông lão ngày hôm đó đã bị cậu bỏ lại ở quán trọ. Khi nãy do gấp gáp tìm đường đến chỗ ngài Trương Tân Kiệt cậu đã không hề nhận ra sự giống nhau đó. Không đúng ! Ngay cả lúc bước vào đây rồi cậu cũng không cảm thấy người này có vấn đề gì. Tất cả chỉ bắt đầu từ lúc anh ta cởi bỏ lớp hóa trang đang phủ lên mình... Khả năng che giấu bản thân của người này thật sự quá đáng sợ. Tống Kỳ Anh vừa nhìn nụ cười vẫn hiện diện trên môi người đó mà không khỏi lạnh người. Dẫu trước đây chưa bao giờ nghe thấy cái tên Ngô Tuyết Phong nhưng, để người thầy đáng kính của cậu phải lên giọng như vậy, sao có thể bình thường nhân vật bình thường?

Mặc cậu học trò cưng đang lo lắng đủ đường, Trương Tân Kiệt đẩy nhẹ kính, gấp quyển sách mình đang đọc lại đặt lên bàn, chuyển ánh nhìn sang người kia, chậm rãi lặp lên tiếng.

"Tin anh đã chết được truyền ra cũng đã hơn năm mươi năm. Thật chẳng ngờ một ngày có thể gặp lại anh còn là ở tình huống như thế này đấy, Ngô Tuyết Phong."

Ngô Tuyết Phong nghe thế chỉ cười mà không giải thích gì, ngược lại còn tùy ý mở lời nhờ vả quốc sư đế chế Bá Đồ.

"Trương Tân Kiệt, cậu có thể cứu cậu thiếu niên này chứ ?"

Không gian tĩnh lặng như tờ, tưởng chừng như bị ép khô. Không một ai trong phòng dám lên tiếng sau lời đề nghị ấy. Tống Kỳ Anh lời nói của người này có ý vô lễ với sư phụ mình định mở lời chấn chỉnh nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã nhận được ánh mắt đầy nghiêm khắc của Trương Tân Kiệt và cái xiết nhẹ nơi bả vai của Lý Nghệ Bác như nhắc nhở. Vị hoàng tử của đế chế Bá Đồ bất đắc dĩ đành im lặng chờ đợi phản ứng tiếp theo của người quốc sư được người người kính trọng đã dạy dỗ mình bao năm. Tưởng chừng đã nửa thế kỷ trôi qua, Trương Tân Kiệt mới cất tiếng, trong giọng nói không chứa nổi nửa tia xúc cảm.

"Anh lấy thân phận gì để yêu cầu tôi làm điều này? Bá Đồ chúng tôi được lợi gì sau khi cứu người Gia Thế chứ?"

Ngô Tuyết Phong lúc này cũng tự nhiên kéo một chiếc ghế ra đối diện chỗ Trương Tân Kiệt, chậm rãi ngồi xuống. Vừa mỉm cười vừa điềm nhiên đáp lại như thể là hai kẻ ngang vai ngang vế.

"Tôi lấy thân phận gì chẳng phải cậu hiểu rõ hơn bất kỳ ai ở đây sao? Còn chuyện lợi lộc, chỉ cần cậu cứu được Khâu Phi tôi nhất định sẽ đem bí mật mà chúng tôi đang nắm giữ cho mấy người. Đây là tin tức quan trọng, có ảnh hưởng tới sự sống còn của không chỉ đế chế Bá Đồ nên tôi nghĩ cậu chẳng thể làm ngơ đâu nhỉ?"

"Anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao ?"

Một lời vừa buông, không khí rét lạnh đã bao phủ cả căn phòng, làm cả Tống Kỳ Anh và Kiều Nhất Phàm đều không khỏi run rẩy. Rất nhanh từ cảm giác, khí lạnh đã thật sự hiện diện ở trong không gian. Từng tảng băng mỏng bắt đầu xuất hiện dưới chân của hai cậu thiếu niên rồi dần lan sang từng ngóc ngách. Trong chớp mắt, cả căn phòng rộng lớn đã bị băng tuyết nuốt trọn. Vì sao hiện tượng này xuất hiện, có lẽ bất cứ cũng nhìn ra. Ngô Tuyết Phong- người đàn ông với khóe môi vẫn cong lên vẫn ngồi ở đó, gương mặt vẫn thản nhiên như tất cả những gì đang diễn ra trước mắt chẳng hề liên can đến mình.

Nhưng thứ ma thuật đáng sợ của người này vẫn đang tỏa ra vô cùng mạnh mẽ, biến lớp băng trong phòng mỗi lúc lại càng dày thêm. Vào đúng lúc này, bất thình lình một kết ấn ma pháp xuất hiện dưới chỗ ngồi của Trương Tân Kiệt và lập tức thứ ma thuật này bắt đầu cố gắng đầy lùi khí lạnh từ chỗ Ngô Tuyết Phong. Căn phòng vốn rất rộng rãi giờ lại làm người ta cảm thấy quá nhỏ bé để chứa cả hai dòng ma thuật đáng sợ đang hiện diện và tranh chấp dữ dội. Kết quả của sự xung đột ấy là hàng chục khối băng lớn được hình thành ở nơi ma thuật của hai người gặp nhau và vẫn chưa hề có dấu hiệu để chắc rằng chúng sẽ không tiếp tục tăng thêm.

Đem một tay chống cằm, Trương Tân Kiệt cuối cùng cũng mở lời dẫu từng câu từng chữ chẳng khác gì đang cảnh cáo người đối diện.

"Anh muốn gọi đám người của Thiên Đàng đến đây sao? Ngô Tuyết Phong?"

Ngô Tuyết Phong mặt không đổi sắc, chậm rãi nhắc lại lời đề nghị của mình.

"Không hề, tôi chỉ muốn cậu cứu mạng tương lai của Gia Thế."

Nghe đến đây, hai thiếu niên vốn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng phải ngỡ ngàng đến mức tưởng chừng mình đã nghe nhầm. Với Tống Kỳ Anh, Gia Thế từ lâu đã chả còn là mối nguy với Bá Đồ, ngay cả tên của nó cũng đã bị xóa khỏi bản đồ lục địa. Giờ đây lại có người được kỳ vọng sẽ đem lại tương lai cho đế chế suy tàn đó ư? Càng khó tin hơn là người đó lại là một thiếu niên nhìn qua chỉ mới tầm tuổi cậu đang phải giành giật từng giây từng phút với tử thần trước mắt. Một cánh chim nhỏ thì có thể làm gì mà phải khiến không chỉ một người tìm mọi cách để cứu sống?

Còn với người đến đế chế Thiên Đàng với nhiệm vụ mang Khâu Phi trở về như Kiều Nhất Phàm, lời nói vừa rồi làm cậu sợ hãi nhiều hơn vạn lần. Ân oán Bá Đồ với Gia Thế cũng không phải là một sớm một chiều, nếu biết Khâu Phi là người của Gia Thế thì làm sao người kia có thể đồng ý cứu giúp cho kẻ thù chứ? Người đồng hành cùng cậu trong cả cuộc vượt ngục, anh ta muốn làm gì?

Không ngoài sự dự đoán của Kiều Nhất Phàm, Trương Tân Kiệt sau khi nghe câu đó của Ngô Tuyết Phong liền từ tốn đáp lại, lý lẽ xác đáng vô cùng.

"Mâu thuẫn của hai đế chế mà chúng ta phụng sự đã chẳng còn là chuyện mới mẻ. Một người đã chinh chiến bao năm như anh phải hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai chứ, Ngô Tuyết Phong ? Huống chi, tôi không giống như nhiều kẻ ngoài cuộc khác, tài năng thật sự của anh như thế nào tôi đều tường tận. Tuy nói Gia Thế đã không còn nhưng chúng tôi làm sao có thể xem nhẹ? Con trai của Diệp Tu được đích thân anh ta dạy dỗ, một thiếu niên như vậy ai biết được tương lai sẽ còn trở thành mối nguy lớn đến mức nào? Làm sao tôi có thể đánh cược một ván cờ may rủi như vậy được ?

---
P/s : Ngáo cần trước ngày về nhà nghỉ tết nào 0v0.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#82
Chương XXXIV: Đêm hè

---​

Cuộc đối chọi sức mạnh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại khi song phương vẫn mặt không đổi sắc nhìn nhau. Đứng bên cạnh Trương Tân Kiệt, Tống Kỳ Anh và Lý Nghệ Bác đều nóng lòng không thôi nhưng chẳng thể mở lời can ngăn. Trong phòng hiện giờ chỉ có một người duy nhất hầu như chẳng bận tâm tới hai người bọn họ, đó là Kiều Nhất Phàm bởi thứ khiến cậu đặt toàn tâm toàn ý bây giờ lại là thiếu niên đã đặt một chân sang thế giới bên kia. Kiều Nhất Phàm đã dùng hết tất cả các loại thuốc mang theo nhưng đều không có tác dụng, nếu cứ thế này thì Khâu Phi sẽ không sống nổi qua đêm nay. Vậy thì cậu làm tất cả những việc này có ích lợi gì chứ?​

Đôi bàn tay đã sớm run, đôi mắt như bị một tầng sương mỏng che phủ, Kiều Nhất Phàm bất ngờ quỳ xuống khẩn cầu.​

"Làm ơn ai đó hãy cứu lấy Khâu Phi, đổi lại tôi sẽ làm tất cả mọi thứ."​

Không gian liền im bặt, tựa như mọi thanh âm đều đã bị thời gian nuốt trọn. Toàn bộ ánh mắt trong phòng bỗng chốc đổ dồn vào cậu thiếu niên đến từ Hưng Hân. Mất tầm vài giây, Trương Tân Kiệt mới đưa bàn tay ra trước mặt. Rồi từ hư vô một cây thánh giá lớn bằng cả người trưởng thành bất ngờ rơi xuống trước mặt Kiều Nhất Phàm. Thứ cao lớn ấy được làm bạch kim, xung quang thiếp vàng, chính giữa còn đính một kim cương màu xanh nhạt, dưới ánh đèn lờ mờ lại phát ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, mờ ảo. Bao quanh Nghịch Quang Thập Tự Tinh của Trương Tân Kiệt là những vân ma thuật thuần khiết như suối nguồn, lại mang theo chút lạnh lẽo băng tuyết ngày đông. Thứ này đã được những thủ lĩnh đầu tiên của đế chế Bá Đồ đúc từ lúc mới lập quốc, từ trước đến nay luôn được xem như quốc bảo, đặt ở thánh đường linh thiêng nhất đế chế. Năm đó, khi Trương Tân Kiệt vẫn còn là một thiếu niên tứ cố vô thân may mắn được đặt chân vào Thánh Đường của Bá Đồ liền được Nghịch Quang chọn chủ nhân. Từ đó đến nay, cũng đã hơn trăm năm, quốc sư của Bá Đồ chưa từng quên mang thứ thần binh độc nhất vô nhị này dù chỉ một lần.​

Hiện giờ, Trương Tân Kiệt lấy nó ra, dĩ nhiên không phải chỉ để cho kẻ khác ngắm nhìn. Hắn cúi xuống, đôi mắt sắc xanh sắc sảo như khóa chặt vào tứ chi Kiều Nhất Phàm vừa chỉ vào Ngô Tuyết Phong vừa chậm rãi cất lời.​

"Nếu thế thì cậu hãy lấy mạng của kẻ này và ta sẽ cứu thiếu niên đó, được chứ?"​

Kiều Nhất Phàm nghe thế bỗng ngây người ra, nhìn lại người vừa giúp mình vượt ngục, chân tay luống cuống không biết sao cho phải. Ngô Tuyết Phong thấy thái độ đó của Trương Tân Kiệt, gương mặt vốn nhu hòa liền ánh lên một chút không vui.​

"Đùa vậy không vui đâu, Trương Tân Kiệt."​

Trương Tân bản không phải sợ Kiều Nhất Phàm thật sự làm liều giết mình bởi với sức mạnh của mình, hắn có thể bóp chết Kiều Nhất Phàm ngay lập tức. Không hổ là người phụng sự Diệp Tu từ thuở Gia Thế sơ khai, Ngô Tuyết Phong thật sự đang tìm mọi cách bảo toàn cho cả hai thiếu niên này có thể rời khỏi đây an toàn.​

Quốc sư đế chế Bá Đồ chuyển tầm mắt,hết nhìn Ngô Tuyết Phong lại nhìn Khâu Phi đang nằm ở dưới sàn đang giành giật từng hơi thở với tử thần. Cứu mạng con trai của Diệp Tu sao, theo quan hệ bình thường và mối quan hệ tử địch của hai đế chế đây chắc chắn không phải là một hành động không khôn ngoan mấy. Nhưng nhắc tới cái tên này, trong tiềm thức của Trương Tân Kiệt bất giác lại hiện lên một khung cảnh khác.​

Khi ấy là một đêm khuya mùa hạ.​

Từng thùng dầu lớn đang tuần tự được đổ vào các chân đèn cao quá đầu người. Lực lượng cảnh vệ vẫn đang thực hiện tốt nhiệm vụ tuần tra, kiểm soát từng ngóc ngách của hệ thống các tòa lâu đài nằm cheo leo trên các vách núi đá dựng đứng, đón gió ngày đêm. Hàng trăm vòng quân nghiêm ngặt bao quanh đã biến nơi này chẳng khác gì một pháo đài bất khả xâm phạm. Trong đêm khuya tĩnh lặng chỉ có tiếng gió như gào thét tưởng chừng vô cùng bình thường đó lại có những vị khách không mời mà đến. Ánh lửa đỏ rực đang cháy ở bấc đèn khổng lồ trên ngọn tháp trung tâm lâu đài đột ngột bị xô về một hướng như thể nó vừa bị một thứ gì đó áp chế lướt qua. Hiện tượng này diễn ra rất nhanh nên hầu hết hầu như chẳng ai nhận ra điểm bất thường nhưng trong lâu đài gần đó có một người thừa sự tỉ mỉ để nhận biết điều bất thường vừa xuất hiện.​

Một thân bạch y ngồi lên hàng ghế làm bằng đá cẩm thạch sắc đen hơn hắc ín trông vô cùng tương phản. Xung quanh là hàng dài những tủ sách được sắp xếp vô cùng chỉn chu, cao quá đầu người, chứng minh niềm đam mê sách của hắn lớn đến chừng nào. Người ngồi đó, chậm rãi lật từng trang cổ thư từ ngàn năm trước, đôi mắt xanh đẹp như ngọc bích, sắc sảo dưới hàng mi dài chăm chú theo từng dòng chữ, như thể không hề nhận ra có kẻ vừa ghé thăm nơi này. Khung cảnh yên bình ấy được duy trì đến khi hắn cất tiếng hỏi, âm điệu bình thản như đang nói chuyện với người thân quen.​

"Là cao nhân nào nửa đêm có nhã hứng ghé thăm chỗ của ta?"​

Nghe thế, vị khách ấy cũng không suy tính gì thêm. Từ trong hư không, dáng hình lẫn gương mặt gợi đòn của người chẳng ai có thể nhìn lầm xuất hiện. Trương Tân Kiệt không lên tiếng hỏi tiếp mà chỉ gõ tay xuống bàn mấy cái như cho người này vài giây để giải thích vì sao lại ở đây. Người nào có mắt đều nhận vị quốc sư của đế chế Bá Đồ đang rất mất kiên nhẫn. Cũng phải thôi, khoan hãy nói về việc có kẻ lạ mặt đột nhập vào phòng đọc sách của mình, nhìn kẻ đến mà xem, giày và áo choàng dính đầy bùn đất, mặt nạ đeo lệch hẳn về một bên lộ ra đôi mắt vàng rực, tay xách nách mang thêm hai cái...xác. Với một người cẩn thận, ngăn nắp và sạch sẽ có tiếng như Trương Tân Kiệt đây là chuyện yêu cầu sự kiên nhẫn rất cao.​

Nhìn thấu được ánh mắt chả lấy gì là thiện cảm trên, hắc y nhân không những không giải thích mà còn nhếch môi cười, thong thả hỏi lại.​

"Tiểu Trương sao lại giấu mãnh hổ phía sau bức tường chứ? Trên lục địa này có ai đấu với hắn nhiều bằng ta chứ?"​

Đoạn, hắn lại phủi phủi tay.​

"Lão Hàn à, dù sao cũng là chỗ quen biết nhiều năm, người không còn nhỏ nữa, đừng chơi trò trốn tìm con nít vậy. Ra đây nói chuyện không phải tốt hơn sao? "​

Lời vừa dứt trong vách tường liền vang lên vài tiếng động lớn như một hệ thống vừa được khởi động, chả bao lâu sau một cánh cửa ngầm được mở ra. Cửa vừa hé, từ bên trong một luồng khí tức áp bức khủng khiếp đã ào ra, tựa như sóng dữ cuồn cuộn chảy ngoài biển khơi, cuống phăng tất cả mọi thứ cản đường, hệt như một ngọn lửa hung tàn quét qua những cánh rừng khô hạn lâu ngày. Gặp người thường, đối mặt với một cỗ khí tức đáng sợ như thế đã sớm nhũn cả chân tay, khoanh tay chịu chết.​

Nhưng hắc y nhân đang đứng đó không lộ ra nửa điểm sợ hãi, ngược lại lại mỉm cười. Ngay khi luồn gkhí tức mãnh liệt kia tiến đến tới địa phận của mình, y không ngần ngại lập tức đáp trả bằng một thứ khí tức ngạo khí ngất trời. Trên lục địa Vinh Quang có mấy người có khí tức khủng bố như vậy? Chắc chắn số lượng không qua nổi một bàn tay, trùng hợp là hai kẻ đang chạm mặt nhau giờ đây lại là trong số ít đó.​

Mặt đối mặt, khí tức hung hãn như thiên quân vạn mã hai phía vừa chạm mặt nơi chiến trường, như thể chỉ cần một chút nữa cả hai người này sẽ là ngươi sống ta chết. Kẻ đứng đầu đế chế Bá Đồ khoác lên mình một lớp áo đen thiêu hoa văn sắc đỏ yên chi, đường áo kẻ dọc, lộ ra vô số vết sẹo còn lưu lại qua hàng trăm ngàn trận chiến khác nhau của Quyền Hoàng. Chỉ có một thứ Hàn Văn Thanh chẳng thể nghĩ ra, đó là lý do Diệp Tu có mặt ở Bá Đồ lúc đêm muộn với bộ dạng thảm hại như thể vừa trải qua một trận chiến ác liệt. Gần đây Hưng Hân của hắn chẳng phải vô cùng yên bình hay sao?​

Ngược lại với y, sự kiên nhẫn của Trương Tân Kiệt đang dần biến mất, bởi đồng hồ đã điểm giờ hắn phải lên giường ngủ. Thời điểm này, hắn tuyệt đối không chấp nhận sự phiền nhiễu từ bất kỳ ai, bao gồm cả hai người đang còn đang đối đầu ở đây. Quốc sư đế chế Bá Đồ lần nữa cất tiếng để xác định rõ mọi chuyện trước khi trở về phòng nghỉ ngơi.​

"Diệp Tu, anh nên biết Bá Đồ chúng tôi chính là nơi không hoanh nghênh anh nhất lục địa này. Giờ đây anh đến đây là có ý gì?"​

Vị khách ấy không đáp, chỉ quăng hai cái xác mình đang vác ra trước mặt Trương Tân Kiệt. Đối với dược sư tầm cỡ như Trương Tân Kiệt không khó để hắn ngửi ra mùi máu từ hai kẻ này, dù rằng chưa chết nhưng xem chừng thương thế vô cùng nặng, e là chẳng thể sống được tới sáng mai. Không đợi hai người kịp phản ứng, Diệp Tu đã cúi người xuống kéo lớp áo choàng đang phủ lên mặt của một trong hai kẻ đang nằm sóng soài dưới đất cho Trương Tân Kiệt và Hàn Văn Thanh nhìn rõ hơn. Vừa bắt gặp gương mặt ấy, gương mặt của đệ nhất dược sư lục địa Vinh Quang không khỏi cả kinh, đôi mắt dưới lớp kính mỏng mở to, cả gương mặt dường như cũng tái đi mấy phần. Đừng nói là Trương Tân Kiệt, cả Hàn Văn Thanh cũng không khỏi một phen sửng sốt, chẳng thể ngờ người này lại có thể bị Diệp Tu vác tới đây với trạng thái nguy hiểm tới tính mạng như vậy.​

Nhìn ra sắc mặt của hai người, Diệp Tu thong thả đứng lên, nhàn nhã quay lưng đi về phía cánh sổ đang mở tung. Y đặt một chân lên bệ đá lạnh, quay đầu buông xuống vài lời trước khi bản thân lần nữa hòa vào màn đêm cô tịch.​

"Trương Tân Kiệt, ta vừa cứu anh trai của cậu một mạng, lần này là cậu nợ tôi một ân tình. Diệp Tu này cũng không phải là kẻ làm việc không công, tôi cứu anh cậu một mạng về, sau cũng xin quốc sư Bá Đồ nhớ lấy mà chiếu cố thân nhân của ta. Lão Hàn, đã làm phiền. Lần sau tái kiến."​

Trương Tân Kiệt còn chưa kịp mở lời thì bóng người đã biến mất như bóng chim tăm cá. Thứ còn lại chỉ là không gian yên ắng cùng với sự bàng hoàng vẫn chưa thể tin vào mắt mình của hai nhân vật quan trọng nhất đế chế Bá Đồ.​

---​

P/s 1: Va lung tung ~ nào mình cùng Vang lung tung ~~~​

P/s 2: Cảnh Trương Tân Kiệt hồi tưởng từng được nhắc tới chương 0. Vâng chương đó là Diệp Tu đến đem xác anh trai Trương Tân Kiệt về đó :v . Còn người đó là ai thì hê hê hê ~
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#83
Chương XXXV: Cứu người

---​

"Quốc sư."

Giọng Lý Nghệ Bác vang lên bên tai như kéo Trương Tân Kiệt bừng tỉnh khỏi đêm trăng tròn nhiều tháng trước. Biết mình vừa khiến người bên cạnh bất an, quốc sư của đế chế Bá Đồ bất đắc dĩ phất tay ra hiệu không sao rồi bất ngờ quay lại chỗ Ngô Tuyết Phong, nói.

"Cũng xem như anh may mắn, Ngô Tuyết Phong. Cách đây ít lâu tôi vừa chịu ơn của Diệp Tu, con người tôi không thích bản thân mình thiếu ai cái gì, bây giờ cứu con trai y một mạng cũng xem như không ai nợ ai."

Lời này của Trương Tân Kiệt làm toàn bộ những người đang tỉnh táo ở trong phòng sửng sốt tới độ mở to mắt.

Diệp Tu!

Vì sao cái tên này lại được nhắc ở đây, từ chính miệng của Trương Tân Kiệt- quốc sư đế chế Bá Đồ?

Ngô Tuyết Phong nhíu mày, chính y cũng nhìn thấu lời vừa của đệ nhất dược sư của lục địa Vinh Quang, thứ duy nhất giúp y cảm thấy nhẹ lòng hiện giờ là việc Trương Tân Kiệt đã ngồi dậy và bắt đầu có hành động thiện chí. Vị quốc sư của đế chế Bá Đồ nhấc tay một cái, ngay dưới chỗ thiếu niên nằm đột ngột xuất hiện một vòng sáng ma thuật màu xanh dịu nhẹ. Từ một cái, chẳng biết từ đâu hàng chục kết ấn ma thuật xuất hiện từ bốn phương tám hướng, nhìn qua chả khác gì đem Khâu Phi nhốt vào khối ma thuật khổng lồ, lơ lửng giữa không gian. Những tưởng mọi chuyện đã êm đẹp trôi qua, lúc này bất ngờ Ngô Tuyết Phong lại lấy từ trong người ra một viên kim cương màu xanh ngọc tuyệt đẹp chìa ra trước mặt Trương Tân Kiệt. Người con trai đeo kính ấy lập tức nhận ra điều bất thường bên trong thứ nhỏ bé này. Quả nhiên ngay khi truyền một chút ma thuật vào, viên kim cương đó lập tức vỡ tan kéo theo một làn khói mù mịt.

Khi khói tan hết, Tống Kỳ Anh bàng hoàng nhận ra trong phòng hiện giờ lại bất ngờ xuất hiện một cô gái nhìn qua chẳng lớn hơn mình mấy tuổi. Hai bím tóc dài màu tím tro nhuốm đầy đất cát, bộ áo màu tro của phạm nhân rách rưới cùng với những vết thương lớn bé trên cơ thể cũng có thể thấy cô gái này cũng đã chịu không ít nhục hình. Nhưng với người đã từng chứng kiến những gì khủng khiếp diễn ra ở nhà ngục đế chế Thiên Đàng, Kiều Nhất Phàm vẫn thấy thương tích trên người cô gái nhỏ vẫn được xem là ít. Chỉ là hiện giờ cậu đang hoang mang không hiểu cô gái là ai và vì sao lại bất thình lình lại có mặt ở đây? Dường như sau khi ngài Trương Tân Kiệt phá bỏ viên kim cương kỳ lạ đó mà ra, không lẽ...?

Đối mặt với những ánh mắt sửng sốt chứa đầy sự hoài nghi đang nhắm vào mình, cô gái nhỏ ngẩng đầu, nở ra nụ cười yếu ớt.

"Ngài là... Trương Tân Kiệt mà ngài Tiêu Thì Khâm vẫn nhắc sao?"

"Cô không lẽ lại là...?"

Chỉnh lại kính, vị dược sư hàng đầu lục địa Vinh Quang đã nhận ra cô gái này là ai, lập tức hắn quay sang nhìn Ngô Tuyết Phong như thể đang muốn hỏi chuyện này là sao. Người ấy thấy vậy chỉ nhàn nhạt đáp khi trên môi vẫn còn đọng lại ý cười.

"Lúc tôi cứu Khâu Phi đã tình cờ gặp cô gái này, vì cô ấy nói rằng mình là vị hôn thê của đế vương Lôi Đình: Tiêu Thì Khâm nên tôi sẵn tiện giúp cô ấy mà thôi. Nhờ vậy tôi mới biết pháp sư nguyên tố giờ đây còn có khả năng ẩn nấp đáng sợ như vậy."

Trương Tân Kiệt nhìn gương mặt của ai kia càng lúc càng cảm thấy quen thuộc, không lẽ ở bên cạnh Diệp Tu lâu ngày kẻ nào cũng dần bị tha hóa sao? Rõ ràng là Ngô Tuyết Phong biết được thân phận của Đới Nghiêm Kỳ mới ra tay giúp đỡ , nếu đổi lại là người khác chỉ e rằng nằm mơ cũng chẳng thể có được sự "tiện tay" đó. Bất đắc dĩ nhớ lại việc Tiêu Thì Khâm và mình đang bắt tay nhau trong kế hoạch riêng, Trương Tân Kiệt đành tiếp tục đẩy Đới nghiêm Kỳ vào một kết ấn trị liệu khác.

Làm xong những điều mình cần làm, lúc nhìn lại đồng hồ trên tay, vị dược sư đáng kính không khỏi cau mày. Lý do duy nhất khiến hắn có thể thức đến giờ này là việc chênh lệch múi giờ giữa Bá Đồ và Thiên Đàng, giờ này theo giờ Bá Đồ cũng đã đến giờ phải nghỉ ngơi. Nhưng dường như lại có kẻ lại không muốn hắn có một giấc ngủ đúng giờ khi tiếp tục níu hắn trở lại bằng một câu hỏi tưởng chừng chẳng liên quan gì đến nhau.

"Trương Tân Kiệt cậu có nghe được tung tích gì của Phương Sĩ Khiêm không?"

Cảm giác sự kiên nhẫn của mình luôn bị một đám người Gia Thế thách thức, ánh mắt của Trương Tân Kiệt dành cho Ngô Tuyết Phong không sao giấu nổi sự bực dọc.

"Hỏi tung tích người của Vi Thảo anh vẫn nên đến Vi Thảo hỏi. Bá Đồ chúng tôi không phải nơi buôn bán tin tức nổi tiếng như Gia Thế mấy người đâu."

Nói xong, người ấy liền một mạch quay trở lại phòng ngủ, không thèm nhìn lại một lần. Ngô Tuyết Phong ngồi đó chỉ biết cười trừ. Lời vừa rồi của hắn rõ ràng là đang mỉa mai Ngô Tuyết Phong và Gia Thế ngày xưa. Những năm Gia Thế thịnh cường, nơi có đội ngũ trinh sát thu thập thông tin tinh nhuệ nhất chả phải là đế chế do Tô Mộc Thu làm đế vương sao? Từ sau khi binh biến diễn ra, Tô Mộc Thu băng hà, Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh biệt tích, Ngô Tuyết Phong bị xem là kẻ đã chết danh hiệu này mới dần mất đi. Nghĩ đến chuyện cũ, Ngô Tuyết Phong không khỏi lắc đầu, thoáng một cái đã năm mươi năm, thời thế đổi thay, con người ta cũng thay đổi. Âu cũng là phận đời vốn là xoay chuyển luân phiên, luân hồi vĩnh cửu.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#84
Chương XXXVI: Khách không mời.

---​

Màn đêm buông xuống nơi cánh rừng âm u, không gian bốn bề yên tĩnh tựa như vạn vật đã ngủ vùi trong làn sương đêm lạnh lẽo. Tán lá um tùm như sà xuống, che đi đôi mắt của những kẻ ghé thăm. Lũ dây leo to như đám mãn xà âm thầm quấn theo. Và mỗi bước qua đi, những thân cổ thụ khổng lồ lại bắt đầu di chuyển nhưng cố tình đẩy cho những kẻ viến thăm vĩnh viễn không tìm được lối ra.​

Thật không thẹn với cái tên "Khu rừng mê hoặc" của mình, nơi này thật sự không khác gì một mê cung khổng lồ, một lá chắn hoàn mỹ bảo vệ những khu vực quan trọng nằm bên trong. Tường thành của tạo hóa, nghe thì thật vô hại, chỉ tiếc những chuyện như thế thường chỉ có kẻ ngốc mới tin.​

"Cẩn thẩn dưới chân, trên đầu và xung quanh đi. Đây là đất của Vi Thảo, Vương Kiệt Hy là người như thế nào chẳng lẽ cậu còn chưa hiểu sao? Cứ đi phăng phăng như vậy coi chừng mất đầu."​

Một trong hai kẻ đang đi sâu vào cánh rừng ma quái lên tiếng nhắc nhở người đồng hành cùng mình. Chỉ tiếc, sự quan tâm của hắn hoàn toàn không hề có chút tác dụng. Kẻ kia không những không cẩn thận hơn mà còn tăng cước bộ bỏ hắn một đoạn xa, vừa đi vừa chậm rãi cất lời.​

"Ngay cả lá chắn được được tạo từ gió bão, xoáy nước kèm một tấm lưới sét khổng lồ của Lam Vũ còn chẳng làm khó được tôi, những cành lá này chả có tác dụng đâu."​

Người con trai nghe thế cũng đành bất lực, tiếp tục đuổi kịp tên đồng hành đặc biệt của mình. Khoác lên mình tấm áo choàng đen như đang hòa vào màn đêm cô tịch, hai người bước đi dưới một bầu trời thưa thớt ánh sao, từng bước tiến vào khu rừng cấm của một trong năm đế chế hùng mạnh bấy giờ: Vi Thảo. Với một đế chế như vậy, còn được đặt dưới sự trị vì của một thiên tài như Ma Thuật Sư, nếu ai đó cho rằng "Khu rừng mê hoặc" nổi tiếng có vào mà không có ra kia chỉ có thế thì quả thật đầu óc quá thiển cận. Ẩn nấp trong màn đêm sâu thẳm này, phía sau những gốc cổ thụ khổng lồ này còn chứa bao nhiêu cạm bẫy chết người, khu rừng này nguy hiểm ra sao, chỉ e ngay cả người dân Vi Thảo cũng chẳng thể nào hiểu hết.​

Tuy cả hai có tự tin vào khả năng của chính mình nhưng cũng không ngu ngốc đến mức đánh giác thấp đế chế Vi Thảo. Nhưng dù có cẩn thận đến mấy, cả hai cũng chẳng thể nhìn thấu hết cạm bẫy dưới chân. Chỉ trong một thoáng mất tập trung, gót chân của một người dẫm đã phải một chiếc lá khô. Vào đúng khoảnh khắc ngắn ngủi đó, bên tai y bắt đầu vang lên âm thanh khó nghe giống như một cỗ máy vừa được khởi động. Ngay sau đó, cả hai cảm nhận được có thứ gì đó đang đến, ào ào như giông bão, dữ dội như lũ lớn đổ về.​

Là đạn ma thuật!​

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu hai người, đủ nhanh để hai thân ảnh tránh đi làn đạn đầu tiên. Vội vã lùi ra khỏi khu vực bị xả đạn nhưng bọn họ cũng chẳng được tự do quá lâu, bởi phía trước đạn rơi chưa ngừng thì trên đầu họ lại một trận mưa đạn được xả xuống. Liên tục như vậy, những kẻ không mời cứ thế bị những trận mưa đạn ép đến một góc khác của khu rừng. Nhận thấy có bất thường, người con trai vừa tự tin khi nãy ném lên không trung một viên đá phát sáng để soi rõ khu vực cả hai vừa bị dồn đến. Quả nhiên, dưới ánh đèn lờ mờ chào đón hai người là hàng chục chiếc miệng khổng lồ của loài cây ăn thịt người loại lớn, hung tợn và khát máu nhất: Jikra. Nhìn lũ quái vật với những chiếc miệng đường kính hơn mười mét, ngập ngụa chất dịch tiêu hóa bất kỳ thức gì không may rơi vào ở khoảng cách gần như vậy, chẳng thể là một thứ trải nghiệm thú vị gì cho cam.​

Người con trai kia vội rút súng bắn nát những cái miệng gớm ghếch đang lăm lăm trước mặt mình, không khỏi cảm thán.​

"Đúng là chỉ có tên Phương Sỹ Khiêm đó mới dám nuôi ra cái thứ quái vật như thế này."​

Người đồng hành của hắn nghe thế lại cười nhạt.​

"Phương Sỹ Khiêm là kẻ nào chứ? Ở cái nơi dược sư nhan nhản như Vi Thảo mà có thể bước lên vị trí dưới một người trên vạn người, sao có thể đơn giản? Huống chi, ở lâu ngày với Vương Mắt Bự không ít thì nhiều cũng phải khác chứ. Rời đi mà vẫn để lại cho Vi Thảo thứ này, không tệ chút nào."​

Nói xong, cả hai định tiếp tục chuyến hành trình của mình. Tuy nhiên, khu rừng Mê Hoặc đã không chiều theo ý định này của bọn họ. Tưởng chừng cuộc vui trước mắt còn chưa đủ hấp dẫn, từ trên cao hàng trăm lồng sắt khổng lồ chẳng biết từ đâu lại rơi xuống. Mỗi cái cũng có diện tích hơn mười mét với những thanh kim loại nặng hàng trăm ki-lo-gam, chỉ cần chậm một chút, bất cứ ai cũng có thể bị nhốt lại hay bị va đập dẫn đến dập nát cả xương. Nhưng tiếc thay, hai kẻ có mặt ở đây đều không phải dễ đánh gục. Dù là lồng sắt khổng lồ hay hố tử thần, thậm chí mưa đạn và các loài quái vật khát máu lần lượt tấn công, cả hai vẫn đứng vững ở chính tại nơi này..​

Tuy nhiên, thứ hai người phải lo lắng tuyệt đối không phải là những cạm bẫy đang bủa vây mà là việc đã kinh động đến lực lượng bảo vệ của Vi Thảo. Quả nhiên không ngoài dự đoán, chỉ tầm một chốc sau hàng chục kẻ mặc quân phục màu xuất hiện bao vây những kẻ xâm phạm. Bốn bề bỗng chốc sáng rực bởi một hệ thống chiếu sáng từ trên cao, làm hai người không khỏi cảm thấy chói mắt.​

Đứng ở giữa đoàn người vừa đến là một cậu thiếu niên vẫn còn rất trẻ. Tậng mắt chứng kiến những kẻ xâm phạm có thể sống sót qua hàng chục cạm bẫy của khu rừng nổi tiếng nguy hiểm của đế chế mình, cậu thật sự chả lấy gì là vui vẻ. Người thiếu nữ bên cạnh cậu vừa thấy cảnh tượng trước mắt đã chủ động lên tiếng truy vấn.​

"Các người là ai? Sao lại dám xâm phạm khu rừng Mê Hoặc của chúng ta?​

Trong đêm tối, đôi mắt màu nắng ấm càng trở nên nổi bật, hệt như một vì sao đã bị tạo hóa bỏ quên nơi dương thế. Người ấy khẽ cong môi rồi chậm rãi đáp lời, thong thả như đang hưởng nhạc.​

"Chúng ta đến đây mong quý quốc mượn vài quả Helen, chẳng biết có được hay không?"​

---​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook