Hoàn [Hàn Diệp][R16] 0529 là một ngày kỳ diệu

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#1
Chúc mừng sinh nhật Diệp Tu ngày 29/05!!!

Mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi. Project sinh nhật Diệp sắp tới rất là hoành tráng đó dé dé ~~~

(~ ^ O ^ )~


[Hàn Diệp]
0529 là một ngày kỳ diệu

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ​

Tác giả: Lam Tích (岚惜)
Thể loại: Hướng nguyên tác, HE, hài, R16
Edit: Katakara
Beta: @Gingitsune
Tình trạng: Hoàn
Giới thiệu: Lão Hàn biến nhỏ!!!



"...Diệp Tu!"

"Phốc ha ha ha ha ha, không được rồi, anh để cho tôi cười một lát đã, ha ha ha, lão Hàn, không, hiện tại nên gọi anh là tiểu Hàn, ha ha ha..." Diệp Tu vừa xoa bụng vừa lăn lộn trên giường, thỉnh thoảng đấm tay xuống giường, cười muốn trào nước mắt.

"Diệp Tu!" Hàn Văn Thanh cau mày, sầm mặt, khoanh tay nhìn tên đang gập người cười trước mặt. Nếu như xem nhẹ hình dáng đứa bé ba tuổi của hắn – nói một cách chính xác, bây giờ Hàn Văn Thanh quả thật chỉ có ba tuổi - thì hắn vẫn có thể khiến người khác lập tức nộp ví tiền. Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đang cau mày, biểu cảm nghiêm túc, kết hợp với giọng trẻ con chỉ khiến Diệp Tu muốn cười.

"Ha ha ha... Không được rồi lão Hàn, anh đừng nhìn tôi bằng bộ mặt như có ai nợ tiền anh như vậy." Diệp Tu cố nhịn cười, nhéo nhéo mặt của tiểu Hàn Văn Thanh, "Mộc Tranh nói sao nhỉ, đúng rồi, chính là tương phản manh*! Lão Hàn, bộ dạng này của anh quá dễ thương!"

*Tương phản manh: chỉ sự trong ngoài khác nhau khiến người khác cảm thấy dễ thương. Ở đây tiểu Hàn có khuôn mặt con nít nhưng lại biểu cảm người lớn.

Hàn Văn Thanh đẩy ra cái tay dê xồm đang sờ loạn kia bằng bàn tay nhỏ nhắn của mình, xoa xoa khuôn mặt bị bóp đỏ - làn da con nít rất non mềm, hơi mạnh tay một chút là sẽ đỏ một mảng lớn. Diệp Tu cũng không để ý việc mình bị đẩy ra, ngược lại luồn tay qua nách rồi ẵm tiểu Hàn Văn Thanh lên. Ngay lúc đó, cái quần khó khăn lắm mới treo lủng lẳng trên người cậu bé rốt cuộc vinh quang rớt xuống.

Tiểu Hàn Văn Thanh "..."

Diệp Tu "..."

Cái áo lớn thùng thình mắc trên người tiểu Hàn Văn Thanh chỉ che khuất tới đầu gối cậu, lộ ra cẳng chân trắng trắng mềm mềm. Diệp Tu duỗi tay nâng cậu lên, lại xoay trái xoay phải, nhìn đủ rồi mới đặt trên đùi mình. Hắn xoa xoa đầu tiểu Hàn. "Nữ thần Vinh Quang đúng là yêu quý ca, mới sáng sớm đã đưa tới một món quà đặc biệt như vầy."

Hắn vừa dùng sức xoa rối tóc tiểu Hàn vừa nói: "Lão Hàn a, ngày thường đều là anh khi dễ ca, hiện tại rốt cuộc tới lượt ca báo thù."

"Ấu trĩ!" Hàn Văn Thanh cố gắng giải cứu đầu tóc của mình, quay đầu không nhìn tên đang lên cơn trước mặt. Bất quá anh đều ghi nhớ kỹ mỗi món nợ vào lòng. Tới khi anh khôi phục, nhất định sẽ khiến tên này tự mình cảm nhận thế nào mới gọi là "khi dễ".

Động tác của Hàn Văn Thanh khiến cái áo có cổ quá lớn trực tiếp tuột xuống một bên, chỉ gian nan bám trên người. Thấy vậy, Hàn Văn Thanh liền dứt khoát cởi phăng áo.

Diệp Tu nhìn chằm chằm phần cơ thể không thể miêu tả từ cổ trở xuống của tiểu Hàn Văn Thanh, "Lão Hàn, tuy rằng anh hiện tại là tiểu Hàn, nơi đó cũng là tiểu tiểu Hàn, nhưng hở hang như vậy không tốt lắm đâu?"

Mặt Hàn Văn Thanh càng đen, "Quần áo!"

"Trong nhà làm sao có quần áo cỡ tuổi anh lúc này!" Diệp Tu vừa lẩm bẩm vừa xuống giường mở tủ. Nhìn người yêu ném từng món quần áo ra ngoài, gương mặt vừa trở nên bình thường của Hàn Văn Thanh lại tối sầm.

"Cậu chắc đây là quần áo?" Mặt Hàn Văn Thanh lúc này đã đen như mực.

"Đành chịu thôi, trong nhà không có đồ cho anh mặc, anh lại không muốn ra ngoài mua, vậy mặc tạm cái này trước đi. Tay nghề của tôi cũng không tệ lắm đúng không?" Nhìn cái áo sơ mi hàng hiệu bị Diệp Tu cắt ngắn tay áo và vạt áo, Hàn Văn Thanh nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn mặc vào.

"Lão Hàn."

Hàn Văn Thanh vừa cài nút xong, nghe tiếng kêu liền vô thức quay đầu lại "...". Quả nhiên ba ngày không thể xuống giường là quá nhẹ!

Diệp Tu nhanh như chớp lưu lại hình chụp rồi sửa mật mã giải khóa. Loại nhược điểm như vầy thật sự rất hiếm!

Tiếng "ọt ọt" phát ra từ bao tử giúp Diệp Tu thoát khỏi ánh mắt giết người của tiểu Hàn Văn Thanh.

Diệp Tu nhìn bụng của tiểu Hàn Văn Thanh, xem giờ thì phát hiện đã sắp tới trưa, "Lão Hàn, tôi cũng đói bụng. Chúng ta đi ra ngoài ăn?"

Hàn Văn Thanh kéo kéo cái áo bị cắt so le trên người. "Cậu muốn tôi đi ra ngoài trong bộ dạng thế này?"

"Vậy gọi đồ ăn đi."

"Đồ ăn bên ngoài không tốt cho cơ thể trẻ nhỏ."

"...Trong nhà chắc còn mỳ tôm."

"... Diệp Tu!"

"Được rồi, cái gì cũng không được. Lão Hàn, chắng lẽ anh muốn tôi xuống bếp?" Diệp Tu lập tức uể oải. "Như vậy càng không tốt cho cơ thể trẻ nhỏ đi? Mà hôm nay là sinh nhật tôi, sao tôi lại phải xuống bếp?"

"..."

Nửa giờ sau, hai người vẫn quyết định gọi đồ ăn ngoài.

Ăn xong cơm trưa, không thể ra ngoài lại không thể đánh Vinh Quang, hai người một trước một sau ngồi trước máy vi tính phân tích replay. Đây là trận Lam Vũ đấu với Vi Thảo. Hoàng Thiếu Thiên cùng Lư Hãn Văn song kiếm hợp bích. Sau khi đem trọng tâm chiến thuật chuyển cho Cao Anh Kiệt, Vương Kiệt Hi cũng dần dần khôi phục đấu pháp của Ma Thuật Sư.

"Tiểu Lư và tiểu Cao đều đã có thể một mình chống một mảnh trời. Trong tương lai, bọn họ đều sẽ là kình địch của Hưng Hân!" Diệp Tu nhìn replay, cảm khái. Không nghe tiếng trả lời, Diệp Tu cúi đầu thì thấy Hàn Văn Thanh đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Trẻ con thường dễ dàng mệt mỏi và hay buồn ngủ, dù là khí phách như Hàn Văn Thanh cũng không thể phá vỡ quy luật thép này. Diệp Tu ôm tiểu Hàn Văn Thanh vào trong ngực, đổi một tư thế thoải mái hơn. Sau một thời gian dài nhìn chằm chằm máy vi tính, cả đôi mắt lẫn tinh thần hắn đều mệt mỏi. Diệp Tu ngậm điếu thuốc theo thói quen, lúc châm lửa mới sực nhớ ra trong ngực mình là tiểu Hàn Văn Thanh, đành tắt lửa.

Thời gian cứ thế trôi qua.Trời dần tối, ánh chiều tà chiếu vào phòng. Mái tóc của chàng trai đang ôm hài tử cũng dường như lấp lánh ánh vàng. Hàn Văn Thanh mở mắt ra liền thấy cảnh tượng như vậy, cựa quậy một cách không mấy tự nhiên.

"Dậy rồi à?" Anh chàng vừa nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính vừa hỏi.

Nhìn theo ánh mắt hắn, cảm giác ấm áp vừa xuất hiện trong Hàn Văn Thanh nhanh chóng vỡ nát thành bụi phấn. "Cậu đang làm cái gì?!"

"Mua quần áo cho anh. Cũng không biết trạng thái này của anh sẽ duy trì bao lâu, nên tốt nhất vẫn là mua chút quần áo dự trữ." Diệp Tu không quay đầu lại, tiếp tục lướt Đào Bảo*.

*Đào Bảo là một trang web bán hàng nổi tiếng của Trung Quốc.

"Cái này là quần áo?!"

"Quần áo hình động vật. Lão Hàn, anh mặc vào nhất định rất đáng yêu."

"Diệp! Tu!"

"Ai u lão Hàn, anh kéo tôi cũng vô dụng thôi! Hàng đã mua rồi, tiền cũng trả rồi… ai đau đau đau..." Diệp Tu nhanh chóng bắt lấy tay Hàn Văn Thanh, ôm vào trong lòng, rồi hôn trấn an đứa nhỏ đang không thể động đậy.

Một chùm ánh sáng trắng lóa lên...

Khi Diệp Tu thoát khỏi cảm giác kinh ngạc, một Hàn Văn Thanh đã khôi phục bình thường đang ngồi dang hai chân trên đùi Diệp Tu. Bốn mắt nhìn nhau, phía dưới... cái gì cũng không có mặc...

"Cái kia. . . Lão Hàn. . . Anh đâm trúng tôi..."

Hàn Văn Thanh bình tĩnh rời khỏi đùi Diệp Tu, ẵm người lên đi thẳng vào phòng ngủ, "Tới lúc thanh toán nợ nần rồi, Diệp Tu."

"Lão Hàn, anh bình tĩnh! Thả tôi xuống! Hôm nay là sinh nhật ca! Uhm~~~" Thanh âm càng lúc càng nhỏ, đoạn cuối còn đổi tông.



Hoạt động kịch liệt xong, Diệp Tu ngồi ngây ngốc trên giường, ngón tay đều không muốn cử động. Gương mặt ướt đẫm mồ hôi, hơi thở dồn dập. Yết hầu Hàn Văn Thanh giật giật, người lại nhào lên.

"Tôi thật không chịu nổi nữa, lão Hàn, a~~~"

Hàn Văn Thanh dính sát người vào lưng Diệp Tu, thì thầm vào tai hắn, "Diệp Tu, sinh nhật vui vẻ."

-Hoàn-

Tiểu kịch trường:

Hai ngày sau, Hàn Văn Thanh nhận được một món đồ chuyển phát nhanh. Hôm sau đó, Diệp Tu không thể xuống giường cả một ngày.
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#2
Căng dữ mà :3
 

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#3
sao em lại biết fic này trễ như vậy trời
chị kata, yêu yêu chị nhiều

Hàn Văn Thanh vừa cài nút xong, nghe tiếng kêu liền vô thức quay đầu lại "...". Quả nhiên ba ngảy không thể xuống giường là quá nhẹ!
Đúng đó lão Hàn, 3 ngày quá nhẹ, ít nhất là cũng phải một tuần
Hãy chứng tỏ anh là nam hán tử Bá Đồ nào: 1 tuần, 1 tuần

p/s: Diệp thần, anh đừng trách em, lỗi cũng do anh mà thôi
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#4
Tình hình căng thế này thì dân fangirl mới có thứ hóng hớt nè =)))

sao em lại biết fic này trễ như vậy trời
chị kata, yêu yêu chị nhiều


Đúng đó lão Hàn, 3 ngày quá nhẹ, ít nhất là cũng phải một tuần
Hãy chứng tỏ anh là nam hán tử Bá Đồ nào: 1 tuần, 1 tuần

p/s: Diệp thần, anh đừng trách em, lỗi cũng do anh mà thôi
Cám ơn em nha :love:

3 ngày đã vậy rùi, được 1 tuần chắc chị mất máu mà chết mất =)))))))
 

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#5
Tiểu kịch trường:

Hai ngày sau, Hàn Văn Thanh nhận được một món đồ chuyển phát nhanh. Hôm sau đó, Diệp Tu không thể xuống giường cả một ngày.
Báo ứng tới quá nhanh anh diệp=)))))))
 

Bình luận bằng Facebook