[Pj Song Diệp 22.2019] Hưng Hân - Khúc Cuối. [Hoàn]

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,087
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#1
Khúc Cuối


cre: Chilemei
.
.
Hưng Hân - Khúc Cuối
Tác giả : 判官执笔
Edit: Linh.
Beta: Lãi.


Sinh thần khoái lạc, Diệp thần!!!

.
.
.


Cho đến lúc vòng đấu bảng thứ mười một chỉ còn hai lượt đấu. Hưng Hân lúc này đang hiểm hiểm xếp ở vị trí thứ tám, so với Lôi Đình vị trí thứ chín chỉ chênh lệch 1 điểm, vị trí thứ mười là Hoàng Phong cùng thứ mười một là Ba Lẻ Một đều như hổ đói rình mồi. Đếm ngược còn 2 ngày, càng tới gần lượt cuối cùng của vòng đấu bảng. Dây thần kinh của các đội viên Hưng Hân càng ngày càng căng chặt, căng đến mức dường như có thể đứt bất cứ lúc nào.

Mặc dù mọi người tận lực vờ như không quan tâm đến, nhưng lúc Trần Quả đi vào phòng huấn luyện, cô vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí khẩn trương, áp lực đến không thở được. Cô thả nhẹ bước chân đi tới phía sau Đường Nhu nhìn vào màn hình, người phía trước thao tác Hàn Yên Nhu dùng một cái lại tiếp một cái liên kích, chuẩn xác đánh rơi những điểm sáng màu trắng đang kéo tới từ bốn phương tám hướng. Trần Quả lại ngẩng đầu nhìn qua màn hình của mọi người, mỗi người đều đang luyện tập những bài huấn luyện khác nhau, bọn họ đều đem bài luyện tập hoàn thành rất tốt. Trần Quả biết mình có thúc ngựa cũng không thể đuổi kịp những đội viên này, thế nhưng trong lòng cô đều tràn đầy hâm mộ và kiêu ngạo.

Trần Quả chuyển tầm nhìn về lại màn hình của Đường Nhu, mà Đường Nhu lúc này rất không khéo lại xuất hiện một sai lầm. Chiến mâu Hoả Vũ Lưu Viêm của Hàn Yên Nhu không đánh trúng điểm sáng, màn hình biến xám, biểu hiện huấn luyện kết thúc, phía dưới hiện ra kết quả của lần huấn luyện này. Trần Quả cảm thấy vô cùng đáng tiếc, vừa định thở dài, đã nhìn thấy Hàn Yên Nhu kéo chuột lên kích vào bắt đầu lại từ đầu, lập tức đem cái thở dài sắp ra khỏi miệng nuốt ngược trở về.

Kỳ thật là do cô nghĩ nhiều rồi, Đường Nhu đang đeo tai nghe, trong tai chỉ toàn là âm thanh kỹ năng, sao có thể nghe thấy cô thở dài.

Trần Quả khom lưng nửa đứng nửa ngồi ở sau lưng Đường Nhu nhìn vào màn hình nửa ngày, đến nỗi eo mỏi lưng đau, cô nhe răng nhếch miệng chống lưng đứng dậy, một bên đem túi hoa quả lớn đang xách trên tay khiêng lên vai đi về phía trước. Thường ngày, vào thời điểm cô đến phòng huấn luyện, đều sẽ nhận được lời chào hỏi ân cần đến từ khắp mọi phía, ngược lại hôm nay lại yên tĩnh một cách kỳ lạ, một chút phản ứng với sự có mặt của cô cũng không có: "Chào chị chủ", "Chị chủ vất vả rồi",... tất cả đêu bị những âm thanh "cạch cạch cạch" của bàn phím và chuột thay thế.

Mặc dù biết mọi người bận rộn huấn luyện, không rảnh chào hỏi mình là chuyện rất bình thường, nhưng Trần Quả vẫn thoáng cảm thấy có chút cô đơn, lại ẩn chút đau lòng.

Phòng cuối hành lang là phòng chuyên dụng của Diệp Tu và Ngụy Sâm. Trần Quả vừa đẩy cửa phòng, liền nghe tiếng Ngụy Sâm hô to gọi nhỏ, hình như là đang cướp Boss, nhập tâm đến mức không chú ý có người đang đứng trước cửa phòng. Diệp Tu bớt chút thời gian ngẩng đầu lên, cười với Trần Quả một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu, ngón tay lại tiếp tục lướt trên bàn phím.

"Chị chủ tới rồi à?"

Trần Quả có chút cảm động, cô đi đến bên cạnh bàn của Diệp Tu, đem túi hoa quả đặt trên mặt bàn, "bịch" một tiếng, nghe ra trọng lương có vẻ không hề nhẹ.

"Gần đây mọi người chịu áp lực lớn, trước trận đấu kế tiếp có nên nghỉ xả hơi một chút, để mọi người có thể thả lỏng không?" Diệp Tu không có trả lời, cầm lên quả mận để vào miệng cắn, Trân Quả "ê ê ê ê" một trận, "Từ từ hãy ăn, còn chưa rửa mà".

Trên màn hình, chữ "Vinh Quang" thật lớn xuất hiện, Diệp Tu quăng quả mận cùng con chuột trong tay: "Vậy thì mau đi rửa đi, còn chờ gì nữa!"

Trần Quả thật sự cảm thấy hết nói, mặc dù giúp mọi người gọt rửa hoa quả vốn là công việc do chính cô nhận thật đấy, nhưng mà cái tên Diệp Tu này lại trưng ra cái vẻ mặt đây là điều đương nhiên, làm cho một chút xíu cảm động lúc nãy khi vừa vào cửa kia trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.

".......Chị, chờ một chút sẽ đi rửa ngay, đề nghị vừa rồi thì sao? Cậu cảm thấy để cho mọi ngươi thư giãn một chút, chúng ta cùng ra ngoài chơi nửa ngày thế nào? Vừa vặn hôm nay....."

"Mặc dù nói vừa làm vừa chơi mới có hiệu quả, chúng ta huấn luyện được nửa ngày cũng không kém, nhưng mà chị chủ, chị hẳn đã nghe nói qua Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt * rồi chứ? Diệp Tu lại từ trong túi lấy ra một quả sơn trà vàng óng, nhưng lại không ăn, chỉ đặt ở trong tay mà nhìn, "Đếm ngược từ thứ Hai, chúng ta chỉ còn lại vỏn vẹn 2 ngày cho đến trận đấu vòng bảng, hiện tại chính là thời điếm sĩ khí mọi người đang tăng cao, có thêm áp lực, khi huấn luyện nhiều khi lại đặc biệt có hiệu quả, lúc này mang mọi người ra ngoài giải trí buông lỏng, cho dù tôi đồng ý, bọn họ đại khái cũng không thật sự muốn nhận tấm lòng này của chị đâu!"

* Tiếng trống thứ nhất tỉnh lại dũng khí, tiếng trống thứ hai dũng khí sa sút, tiếng trống thứ ba dũng khí liền khô kiệt

Những lời Diệp Tu nói Trần Quả đều hiểu. Mùa giải này, không có Diệp Tu và Ngụy Sâm, Hưng Hân có thể đi được đến bước này, quả thực cũng không dễ dàng. Cũng không một ai hi vọng chỉ vì có thể thư giản một chút mà phải vứt bỏ hoàn toàn những cố gắng trước đó. Nhưng mà nhìn thấy các đội viên dày vò khổ cực như thế, nhìn Diệp Tu hai vành mắt đã biến đen cũng vẫn cố giúp kho hàng công hội Hưng Hân thêm từng kiện vật liệu hiếm, Trần Quả vô cùng đau xót.

Huống hồ.... Trần Quả nhìn lên lịch treo tường, được dùng bút đỏ khoanh lại ngày 29....

Trần quả âm thầm thở dài trong lòng, không dám để cho Diệp Tu nghe thấy. Cô nhếch miệng, có chút không tình nguyện: "Được rồi.... Vậy chị đi rửa hoa quả."

Diệp Tu cầm trong tay quả sơn trà đã lột hết vỏ, lộ ra phần thịt bên trong. Hắn đem sơn trà đưa cho Trần Quả: "Chị chủ ăn sơn trà hạ hỏa đi, tôi đi rửa hoa quả."

Diệp Tu không tốn chút sức nào cầm túi hoa quả đi ra ngoài, Trần Quả cúi đầu nhìn quả sơn trà trong tay thơm ngọt mê người, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tu, dáng đi cũng không thẳng, thậm chí là bởi vì buồn ngủ mà bước chân còn hơi lảo đảo, bóng lưng có chút suy yếu, không biết như thế nào mũi lại có chút cay cay.

Diệp Tu rửa xong hoa quả, cũng đã đến thời gian ngủ của hắn, hắn tùy tiện gặm hai miếng dưa hấu, liền đi về phòng ngủ bù. Trần Quả đem hoa quả cắt gọt xong bày ra bàn, cầm cái muỗng cơm đem đáy chậu gõ vang keng keng, gọi mọi người đến ăn hoa quả. Đây là thời gian ăn trái cây, giải lao trò chuyện theo thông lệ hàng ngày của chiến đội Hưng Hân, Trần Quả đem trái cây bày một bàn, một bên đưa cho Tô Mộc Tanh một trái đào một bên hỏi: "Hai ngày nay chắc là mọi người đều mệt muốn chết rồi phải không? Tối hôm nay cùng nhau ra ngoài chơi được không?”

Nói đến chuyện chơi, hưởng ứng tích cực nhất đương nhiên là Bánh Bao: "Được nha! Đi đâu? Trời nóng như vậy, chúng ta đi bơi đi! Vừa mát mẻ lại có ý nghĩa, chúng ta còn có thể chơi té nước nữa! Nói cho mọi người biết em chơi trò té nước lợi hại lắm!"

An Văn Dật nghiêng về sau một chút, hoàn hảo né được một ngụm nước dưa hấu do Bánh Bao cắn xuống vẩy về phía mình. "Không thích hợp, hồ bơi là địa điểm công cộng, chúng ta bây giờ ít nhiều cũng xem như là nhân vật công chúng, vạn nhất bị người nhận ra sẽ rất phiền phức, trừ phi là bao hết cả bể bơi, thế nhưng chúng ta cũng không có dư nhiều tiền như vậy để lãng phí. Mà bơi lội lại tốn nhiều thể lực, mệt bán sống bán chết thì chỗ nào còn tinh lực để huấn luyện?

An Văn Dật nói một tràng làm cho Trần Quả, Ngụy Sâm cùng Phương Duệ trước đó có chút động lòng thì bây giờ đều ỉu xìu. La Tập lo lắng mình cản trở đội ngũ, so với ra ngoài chơi vẫn là hy vọng dành nhiều thời gian để huấn luyện, Đường Nhu cũng biểu thị muốn huấn luyện, Mạc Phàm vốn cũng không phải là người thích náo nhiệt, đối với đi ra ngoài dạo chơi càng không có nhiều hứng thú. Thoáng một cái liền có nhiều người không tán thành đề xuất đi ra ngoài chơi, Trần Quả có chút ủ rũ.

Kiều Nhất Phàm thả miếng dưa trên tay xuống: "Sao đột nhiên chị lại nghĩ đến việc ra ngoài chơi? Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?

Tô Mộc Tranh nở nụ cười nói: "Không phải hôm nay, là ngày mai. Ngày mai là sinh nhật của Diệp Tu"

Ngoại trừ Trần Quả, những người còn lại ít nhiều đều có chút ngạc nhiên, một nửa là kinh ngạc, nửa còn lại là áy náy. Sinh nhật của Diệp Tu tại trang Web chính thức của Vinh Quang về thông tin tuyển thủ chuyên nghiệp đều có thể tìm được, nhưng bọn họ hoặc là không tìm qua, hoặc là có tra nhưng sau lại quên mất. Ngược lại, Diệp Tu lại nhớ kỹ sinh nhật của mỗi người bọn họ, dù không chuẩn bị quà tặng gì, hắn cũng sẽ vào sáng sớm hôm sinh nhật, chính miệng nói với người đó một câu "Sinh nhật vui vẻ".

So ra, các đội viên phát hiện, thì ra xấu hổ cũng có thể giày vò đầu óc con người đến phát đau. Nếu không phải hôm nay vô tình nhắc đến, ngày mai có lẽ bọn họ cũng sẽ không nhớ để nói với cựu đội trưởng của mình một câu, sinh nhật vui vẻ, đội trưởng vất vả rồi.

Đường Nhu - người vốn định tiếp tục huấn luyện, gật gật đầu: "Em đã quên, là lỗi của em, em đồng ý cùng đi ra ngoài mừng sinh nhật Diệp Tu".

La Tập vội vàng gật mạnh đầu tán thành, ngay cả Mạc Phàm cũng phá lệ mà "Ừ" một tiếng.

Ý kiến tổ chức sinh nhật cho Diệp Tu toàn bộ đều bỏ phiếu tán thành, Trần Quả cười, trong lòng liền sinh ra một tia ấm áp.

"Tất cả mọi người đều đồng ý liền dễ làm rồi, tất cả phí tổn của tối nay đều do chị trả!"

Ngụy Sâm vỗ vai Trần Quả: "Chị chủ, không cần, ngoại trừ Diệp Tu, tất cả mọi người đều bỏ tiền, hắn là đội trưởng của tất cả chúng ta".

Thời gian giải lao kết thúc, mỗi người lại tự mình trở về chổ ngồi tiếp tục huấn luyện, để tranh thủ tối còn ra ngoài chơi, phải nhanh chóng đem phần huấn luyện của hôm nay hoàn thành mới được. Tô Mộc Tranh còn lại nữa quả đào chưa ăn xong, vẫn đứng lại vừa ăn vừa cùng Trần Quả nói chuyện phiếm.

"Sinh nhật của Diệp Tu thời gian có chút không thích hợp lắm, còn đúng 2 ngày nữa là tới trận đấu. Hai lượt đấu sau cùng này đều là một mất một còn, rất nhiều chiến đội cũng bởi vì hai trận này đánh không tốt, kết quả rơi khỏi vị trí thứ tám, không vào được chung kết, anh ấy có thể là lo lắng vấn đề này, cho nên cái gì cũng không nói, không muốn để cho mọi người bởi vì làm sinh nhật cho mình mà làm trễ nãi việc tập luyện".

Trần Quả cắn một quả sơn trà, hôm nay cô cảm thấy quả sơn trà hôm nay ăn đặc biệt ngon "Hiện tại vi trí thứ tám của chúng ta có chút nguy hiểm, thế nhưng tên đó sao cứ chắc chắn mọi người cùng nhau chúc mừng cái sinh nhật sẽ khiến trạng thái thi đấu của toàn đội ảnh hưởng tiêu cực mà không phải là tích cực chứ? Nếu tên đó thật đúng như em nói mà nghĩ vậy, không thể không nói thật sự rất ngốc."

Tô Mộc Tranh cắn xong miếng đào cuối: "Ai nói không phải đâu?"

Trần Quả nhớ tới thời điểm đi trưng cầu ý kiến của Diệp Tu, tên đó còn dùng khuôn mặt đứng đắn mà từ chối mình nữa chứ.

Chắc hẳn là đang ngượng ngùng rồi.

Trần Quả nghĩ đi nghĩ lại, phụt một cái cười ra tiếng.

Diệp Tu ngủ thẳng một giấc đến hơn ba giờ chiều, hắn ngáp một cái vừa xoa cái đầu rối tung như ổ gà vừa đi ra khỏi phòng ngủ, liền nhìn thấy đám đội viên đều ăn mặc gọn gàng, không ai ngồi trước máy vi tính. Tô Mộc Tranh, Trần Quả, Đường Nhu ba cô gái trang điểm tỉ mỉ một phen, Ngụy Sâm cười đến vô cùng hèn mọn, ánh mắt lại không ngừng hướng đến ba vị mỹ nhân mà tia tới, Bánh Bao cao giọng hét lên "Lão đại, lão đại", sau đó chạy tới như gấu mà ôm lấy Diệp Tu đem hắn nhấc bổng lên khỏi mặt đất, làm hắn sợ hết hồn.

"Anh nói này, Bánh Bao em làm gì thế, thả anh xuống!"

"Tuân lệnh lão đai!"

Bánh Bao đem Diệp Tu thả xuống, Diệp Tu nhìn nhìn bên này, lại ngó ngó bên kia: "Đều đang làm gì? Không huấn luyện?"

Tô Mộc Tranh đi qua kéo cánh tay Diệp Tu ôm vào trong ngực, nửa ép buộc nửa lôi kéo hắn hướng ra cửa: "Ây da, hôm nay không huấn luyện."

Diệp Tu nghe đám đội viên sau lưng hùa theo Bánh Bao dẫn đầu cao hứng hô to gọi nhỏ, hơi có chút bất đắc dĩ. Hắn quay đầu qua hỏi Tô Mộc Tranh: "Em nói với bọn họ? Mọi người muốn tổ chức sinh nhật cho anh?"

Tô Mộc Tranh cười tủm tỉm: "Anh đoán đi!"

"Vậy chắc chắn đúng rồi."

"Hắc hắc!"

"..."

Diệp Tu rất muốn nói thật ra không cần, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là tâm ý của đội viên, hơn nữa một phần cũng muốn mượn lý do này cho mọi người thả lỏng một chút, vì thế rất nhanh liền thoải mái trở lại.

Bọn họ ở trong một gian phòng của một nhà hàng bình thường ăn cơm tối, còn hai bữa nữa là đến ngày thi đấu nên không thể uống rượu. Thế là mọi người lấy nước trái cây, lấy trà, lấy nước thay rượu, uống đầy một bụng nước. Trần Quả ngược lại không cần lo lắng về vấn đề uống rượu, uống mấy ly nước trái cây còn chưa đã ghiền, thế là gọi phục vụ mang lên hai chai bia, đáng tiếc không ai uống cùng cô, một mình uống nhìn cô đơn cực kì.

Mời rượu hết một vòng, đến phiên Diệp Tu, hắn nghĩ đến mai là sinh nhật, hôm nay mặc dù không phải là ngày chính thức, nhưng vẫn có thể cầu nguyện. Hắn đứng dậy, tầm nhìn quét qua mặt của từng người Tô Mộc Tranh, Phương Duệ, Ngụy Sâm, Đường Nhu, An Văn Dật, Kiều Nhất Phàm, La Tập, Bao Vinh Hưng, Mạc Phàm cùng với Trần Quả đang ngồi bên tay phải của mình, ngoại trừ Trần Quả tất cả đều không uống rượu, nhưng gương mặt đều có chút hồng hồng, có lẽ là rượu không say người đã tự say.

"Ừm..." Diệp Tu giả bộ trầm ngâm một hồi, mọi người đều nghểnh cổ chờ. Hắn làm hủ nút đủ rồi, mới chậm rãi nói: "Mùa giải lần này, hy vọng mọi người giữ vững ba vị trí đầu, tranh chức quán quân."

Ngụy Sâm vỗ bàn một cái, ha ha cười lớn: "Lão Diệp, vậy mà chú mày cũng dám, không có hai chúng ta đảm bảo, ba vị trí đầu có phải quá khó hay sao? Trước tiên cầm chắc được cái vé tiến vào vòng sau đi rồi nói tiếp!"

Diệp Tu giơ ngón giữa với Ngụy Sâm: "Mọi người nghe đây, cái lão già này nói chuyện quả nhiên chỉ có chọc điên người khác, nâng cao chí khí người khác diệt đi uy phong của mình, chính là Lão Ngụy của chúng ta. Các đồng chí, có dám hay không cầm cái cúp trở về đánh sưng mặt lão già này?" Diệp Tu nói bưng lên cốc thủy tinh trước mặt mình hướng về phía trước.

Phương Duệ ầm ĩ kêu lớn, bưng lên ly của mình cụng ly với Diệp Tu: "Có gì không dám chứ!"

Những người còn lại cũng từ chỗ ngồi đứng lên, Diệp Tu lần lượt cụng ly với mọi người xong, thời điểm đem ly kề lên môi, hắn mới phát hiện trong ly một giọt nước chanh cũng không có.

Ngụy Sâm cười đến nổi ho khan, hai người La Tập, An Văn Dật tuyệt vọng tìm kiếm nửa ngày sau đó nhận ra tất cả bình đồ uống đều hết sạch, ngay cả bát canh ở giữa bàn ăn cũng bị úp lại, thậm chí một ít chất lỏng có thể thay rượu cho Diệp Tu cũng đào không ra.

Diệp Tu dưới ánh mắt ánh kinh ngạc của mọi người và tiếng kêu “ê ê ê” đầy sợ hãi của Trần Quả, mà vô cùng bình tĩnh cầm lên chai bia, rót đầy ly cho mình.

"Đến, lấy trà thay rượu nhiều quá cũng không chân thành, tôi hôm nay thật sự là liều mình bồi mấy người, nhưng mọi người phải xứng đáng với ly này đấy."

Nói xong, Diệp Tu giống như tráng sĩ chặt tay ngửa đầu, một hơi đem ly bia trong tay uống hết.

Các đội viên nhiệt huyết dâng trào, cũng học đội trưởng có trà uống trà, có nước trái cây uống nước trái cây, Bánh Bao uống xong còn lau miệng, kêu to "Nước trái cây thật ngon", La Tập không đành lòng nhìn thẳng che một bên mặt.

Trần Quả đã được chứng kiến tửu lượng thảm đến không nỡ nhìn thẳng của anh em họ Diệp, Diệp Tu vừa mới ngồi xuống, cô đã hết sức lo lắng mà đưa tay ra quơ quơ trước mặt Diệp Tu.

"Có muốn ngất không? Có ngất không vậy? Cậu không sao chứ?"

Diệp Tu bắt lấy tay cô: ".... Vốn không ngất, nhưng chị cứ quơ tay trước mặt như vậy liền muốn ngất. Không có say nhanh như vậy, tửu lượng của tôi so với em trai tốt hơn một chút, không có việc gì."

Nói xong hắn ợ lên hơi bia, phun đầy mặt Trần Quả.

Trần Quả: "..."

Ăn xong cơm tối, mọi người vẫn cảm thấy chưa hết hứng, Bánh Bao đưa ra gợi ý muốn đi KTV luyện giọng, Trần Quả suy nghĩ, hò hét một chút cũng có khả năng giảm áp lực, liên đồng ý. Diệp Tu say như bùn nhão không đứng thẳng được, Tô Mộc Tranh lúc đầu định đem hắn về Thượng Lâm Uyển trước, ai ngờ DIệp Tu cũng là kiểu uống say rồi cũng có chút tính tình quậy phá:

"Anh không muốn về.... Anh cùng mọi ngươi đi hát, mọi người hát, anh ở bên cạnh ngủ cũng được."

Thế là Phương Duệ, Ngụy Sâm mỗi người một bên, đem Diệp Tu vừa lôi vừa kéo vào phòng KTV. Đầu Diệp Tu vừa dính vào nệm sô pha mềm mại, lập tức liền hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, có gọi cỡ nào cũng không tỉnh, Phương Duệ cùng Ngụy Sâm bất đắc dĩ, như vậy còn không bằng đi về nhà ngủ cho rồi.

Nhưng bọn hắn vẫn chỉnh máy lạnh tăng thêm 2 độ, còn lấy áo khoác cởi ra, đắp lên người Diệp Tu.

Tô Mộc Tranh đang cùng Đường Nhu chen ở chổ máy chọn bài, cô nhìn thoáng qua chổ Diệp Tu đang ngủ say sưa, hai người – Kiều Nhất Phàm và Mạc Phàm cũng tự giác ngồi phía trước giúp hắn che đi ánh sáng màn hình mắt chớp vài cái, khịt khịt mũi.

Diệp Tu vừa nhìn giống như là một người náo nhiệt, nhưng thật ra Tô Mộc Tranh biết, hắn sợ nhất là cô đơn.

Trước lúc bắt đầu hát, An Văn Dật không biết lôi từ đâu ra một cái nút bịt tai giúp Diệp Tu nhét vào tai, Bánh Bao kinh ngạc cầm lên nút bịt tai còn lại trong tay An Văn Dật thử một chút, phát hiện hiệu quả cách âm vô cùng tốt, không nghe được chút tạp âm, lúc này mới thả sức gào thét. Vốn Kiều Nhất Phàm và La Tập còn chút xấu hổ, về sau lại bị Trần Quả cùng mọi người khuyến khích hát mấy bài, cuối cùng La Tập nghiện hát đến phát điên, đoạt luôn cả sân khấu của Phương Duệ và Bánh Bao. Một đám người bị dọa sợ đều nhất trí cho rằng đứa nhỏ này ngày thường ở trường học đè nén quá lâu, hôm nay mới có dịp bùng nổ. Mạc Phàm bị Tô Mộc Tranh quấy rầy cũng tới hát một bài, lại không ngờ được, cậu hát rất hay.

Một đám người chơi đến hơn mười một giờ, từ lâu đã hình thành thói quen ngủ sớm dậy sớm, mọi người đều có chút không gượng nổi. Đến phiên Bánh Bao lên hát, hắn giãy dụa đứng lên hát hai câu xong liền chịu không nổi mà nằm ra ghế sô pha ngáy ngủ, tiếng lẩm nhẩm trong miệng được micro thu vào rồi phát khắp căn phòng, vốn đám người đang buồn ngủ nghe được càng buồn ngủ hơn.

Kiều Nhất Phàm dụi dụi mắt: "Chị Mộc Tranh, buồn ngủ quá, về nhà thôi."

Tô Mộc Tranh cũng ngáp một cái, bấm qua bài của Bánh Bao, chọn một bài mới, sau đó nói: "Hát xong bài cuối này chúng ta về nhà, gọi mọi người đứng lên đi."

Các bài hát khác đều bị bỏ qua, danh sách bài hát chỉ còn lại một ca khúc cuối cùng. Khi khúc nhạc đơn giản lại ấm áp vang lên, những người còn chưa kịp đánh thức đều đã xoa xoa mắt, ngồi dậy.

Khi ba biểu tượng đếm ngược trên màn hình kết thúc, Tô Mộc Tranh hát: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Trần Quả hát tiếp sau cô: "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

Phương Duệ ở một bên cũng tiến lại gần, hát bằng giọng hơi khàn, nhưng vẫn là hoàn chỉnh, chính xác hát ra một câu: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Bánh Bao hát có chút lạc nhịp: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Đường Nhu mở miệng hát chính một câu Tiếng Anh nhẹ nhàng, trôi chảy: "Happy Birthday to you."

Ngụy Sâm vừa vặn tương phản, mở miệng ra chính là Tiếng Anh kiểu Chinlish: "Happy Birthday to you."

Câu tiếp theo, không biết tại sao, cơ hồ tất cả mọi người giống như trong trạng thái nửa chết nửa sống tỉnh táo lại, có nhịp hay không nhịp, cùng nhau hát vang một câu " Happy Birthday to Diệp Tu/Lão đại/Diệp thần/Đội trưởng” danh xưng phía sau loạn hết cả lên, cái gì cũng có, mọi người lại không hề xoắn xuýt cái này, một câu cuối cùng Mạc Phàm đơn ca, câu hát càng ngày càng thấp xuống "Happy birthday to you", đem bài hát chúc mừng sinh nhật đơn giản đầy tình cảm này kết thúc một cách hoàn hảo.

Cũng chính vào một giây sau khi Mạc Phàm hát xong câu cuối, điện thoại của Diệp Tu lúc trước bị Phương Duệ móc từ trong túi quần ra, lúc này màn hình sáng lên, sau đó rung điên cuồng.

Trên màn hình điện thoại di động biểu hiện thời gian là 0h00 ngày 29 tháng 5, tin nhắn từ QQ chat riêng.

Dạ Vũ Thanh Phiền: Diệp tu sinh nhật vui vẻ sinh nhật vui vẻ sinh nhật vui vẻ! Điều quan trọng phải nói ba lần. Lại nói hôm nay đám nhỏ của chiến đội nhà anh có chúc mừng sinh nhật anh không vậy? Quà sinh nhật của tui, nếu anh vẫn chưa nhận được thì chính là đang trên đường tới đó, nhận được phải nhắn tui một tiếng nha! Anh chắc chắn thích!

Dạ Vũ Thanh Phiền: [Voice] 1'06s (hát ba lần bài chúc mừng sinh nhật)

Bách Hoa Liễu Loạn: Lão Diệp sinh nhật vui vẻ! Tên tai họa nhà ông lại già thêm một tuổi, chúc mừng chúc mừng chúc mừng!

Bách Hoa Liễu Loạn: [Voice] 14s (Phiên bản của Bách Hoa Liễu Loạn. Hát bài chúc mừng sinh nhật)

Nhất Thương Xuyên Vân: [Voice] 18s (Hát bài chúc mừng sinh nhật + Sinh nhật vui vẻ, Tiền bối)

Đại Mạc Cô Yên: Sinh nhật vui vẻ.

Thạch Bất Chuyển: Tôi cùng đội trưởng hát bài Chúc mừng sinh nhật, chúc anh sinh nhật vui vẻ.

Thạch Bất Chuyển: [Voice] 23s (Trương Tân Kiệt âm thanh chuẩn không sai biệt + Hàn Văn Thanh âm thanh có chút kỳ quái hát bài chúc mừng sinh nhật)

Sách Khắc Tát Nhĩ: Chúc Diệp Tu tiền bối sinh nhật vui vẻ.

Sách Khắc Tát Nhĩ: [Voice] 16s (hát một lần bài chúc mừng sinh nhật).

Tái Thụy Nhất Hạ: Lão Diệp sinh nhật vui vẻ.

Tái Thụy Nhất Hạ: [Voice] 5s (chúc cậu sinh nhật vui vẻ.... Ây, tôi rút đây, không hát).

Phong Thành Yên Vũ: Sinh nhật vui vẻ.

Phong Thành Yên Vũ: [Voice] 19s (Tôi hát tặng anh, đây là vinh hạnh đặc biệt cỡ nào có biết hay không?! Hát một lần bài chúc mừng sinh nhật).

Vô Lãng: Diệp thần sinh nhật vui vẻ! Điện thoại di động có chút vấn đề nên không thể hát chúc mừng sinh nhật, Diệp thần tha thứ!

Vương Bất Lưu Hành: Sinh nhật vui vẻ.

Vương Bất Lưu Hành: [Voice] 25s (Hát bài chúc mừng sinh nhật theo phiên bản Thần Thoại).

Diệt Sinh Linh: Diệp thần sinh nhật vui vẻ! Tôi hát có chút lạc nhịp, Diệp thần chớ để ý.

Diệt Sinh Linh: [Voice] 12s (Hát có chút lạc nhịp bài chúc mừng sinh nhật).

...

...

Những tin nhắn chúc mừng, một loạt tin nhắn bằng giọng nói, mở ra, tất cả đều hát chúc mừng sinh nhật, dù đúng nhịp hoặc trật nhịp. Cả đội Hưng Hân một bên nghe, một bên còn đủ loại tin nhắn từ Wechat, QQ được gửi tới tấp đến di động của Diệp Tu, bọn họ cũng không biết bài hát chúc mừng sinh nhật nào là cuối cùng.

Ngụy Sâm nằm trên sô pha mơ màng muốn ngủ gào một tiếng: "Lão tử không muốn tiếp tục nghe bài chúc mừng sinh nhật nữa, đều nghe đến muốn nôn, đừng mở, lão Diệp ngủ như chết, chắc chắn không nghe thấy."

Diệp Tu thật sự không nghe thấy sao?

Tô Mộc Tranh vụng trộm liếc nhìn hai cái nút bịt tai không biết lúc nào đã nằm trên tay của Diệp Tu, lại thêm nụ cười khẽ vẫn còn hiện diện trên gương mặt của người nào đó.

Ai biết được?

END.
 
Last edited:

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#2
Diệp thần, sinh nhật khoái lạc <3!
Giọng em ko hay, nên ko có voice Diệp thần thông cảm nha

Fic đầu tiên cỏ đọc về prj Diệp có ý nghĩa quá đi
Diệp thần, anh không cô đơn, mọi người đều rất yêu quý anh <3!
 

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#3
Chúc anh vui vẻ diệp thần

Diệp Tu thật sự không nghe thấy sao?

Tô Mộc Tranh vụng trộm liếc nhìn hai cái nút bịt tai không biết lúc nào đã nằm trên tay của Diệp Tu, lại thêm nụ cười khẽ vẫn còn hiện diện trên gương mặt của người nào đó.

Ai biết được?
Quã nhiên mộc tranh hiểu lão diệp nhất
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#4
Con người ai cũng có lúc sợ cô đơn. Chúc mừng sinh nhật sớm Đại Thần.
 

HKTran

Phó bản trăm người
Bình luận
300
Số lượt thích
266
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu
#5
Fic hay ghê, mình thích thể loại nhẹ nhàng mà sâu lắng như vậy. Càng thích mấy nhân vật bẩn bựa hết cỡ, nhưng lại chuyên nghiệp và sâu lắng no limit như thế này. (y)
 

Bình luận bằng Facebook