Hoàn [PJ Song Diệp 22.2019] [Sơn Hà Kính Ta] Ta Từng Thấy Một Vị Thần

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,293
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#1
Tác giả: 七月流莺

Editor: Mèo

Beta: cỏ

Sinh Thần Khoái Lạc, Diệp Thần


Ta từng thấy một vị thần, hắn có thể khiến mảnh đất tuyệt vọng khai hoa.

——

"Ta đã từng thấy một vị thần." Cụ bà nói.

Bà nhắm mắt che đi những cảm xúc trong con ngươi màu đen vẩn đục, tựa như ngủ gật cũng lại tựa như đang trầm tư, lúc sau bà không nói gì nữa.

Vô luận chúng tôi hỏi như thế nào bà cũng từ chối không nói, cho chúng tôi một ánh mắt bình hòa không cảm xúc, là chết lặng cũng là cô tịch, phảng phất có sinh mệnh đang dần dần chìm vong trong thủy triều đen kịt.

Tôi kéo tay áo chủ biên, nói với ông họ tốt hơn vẫn không nên quấy rầy bà, chủ biên rất cố chấp, lườm tôi một cái rồi tiếp tục làm công tác tư tưởng với cụ bà. Nói với bà đây là tư liệu có giá trị vô cùng quan trọng đối với nhân loại đối với nghiên cứu lịch sử.

"Trước ngực ta có một vết thương rất lớn." Bà nói.

"Đã từng có một người ở trên vết thương của ta, buộc chặt băng vải, nó mọc ra thịt mới, bây giờ các cậu muốn xé mở nó sao?" Bà lướt qua chủ biên nhìn về phía tôi.

Tôi vẫn luôn nhìn đôi mắt của bà, biểu cảm trên mặt bà vẫn nhàn nhạt như vậy, giống như đại đa số những người già khác trong xóm nhỏ. Thời gian có thể xóa mờ vết sẹo trên cơ thể, có thể làm cho cô gái nhỏ xinh đẹp trở thành bà lão hơi thở mong manh gần đất xa trời, nhưng thương tích khi ấy như cũ máu me đầm đìa.

Bà vẫn không hề nhắc tới đoạn thời gian kia, chúng tôi tá túc ở nhà bà, đêm khuya tôi đi qua phòng bà, thấy bà nửa đóng cửa ngồi trên giường ngoắc tay với tôi.

"Ta từng thấy một vị thần." Bà lại lặp lại câu này.

Đại khái là chuyện năm 1939, có lẽ sớm hơn một chút, bất quá khi đó thời gian với ta mà nói không có bất luận một ý nghĩa nào cả, ta chính là một đống thịt chết, một cái thân xác ngay cả linh hồn cũng không có, còn sống chỉ là để làm vật chứa tiếp nhận đau khổ.

Khi ấy chúng ta mỗi ngày chỉ nghĩ chết đi, chúng ta không bao giờ giao lưu bằng ngôn ngữ, cậu ngẩng đầu nhìn sang, có thể thấy trong cặp mắt màu đen đều là bình tĩnh tựa nước tù, ngẫu nhiên có thái cũng sẽ gợi lên gợn sóng hi vọng nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị tuyệt vọng giết chết.

Màu đen bao trùm đôi mắt tuyệt vọng, không có khác biệt, ta thậm chí có thể nhìn thấy bản thân trong mắt đối phương, giống nhau đều là bộ dáng mất đi toàn bộ khát vọng đối với sự sống. Dựa vào không khí đục ngầu hô hấp kéo dài hơi tàn, ngay cả dũng khí thắt chặt sinh mệng mình cũng không có.

Chán ghét mặt trời mọc, chán ghét bình minh, chán ghét thời gian mỗi tên lính Nhật Bản thanh tỉnh, chán ghét chính mình không có năng lực phản kháng.

"Thần của ta ngài rốt cuộc ở đâu?" Cô gái bên cạnh ta là một tín đồ của chúa Jesu, mỗi ngày trước khi chợp mắt đi ngủ đều sẽ cầu nguyện với Thượng Đế của nàng có thể sớm ngày thoát khỏi khổ hải.

Khi đó không có tương lai, không có ai nghĩ về tương lai, mỗi ngày đều có thể là ngày cuối cùng.

Khi đó ranh giới giữa sống và chết gần như bằng không.

Mùi của chiến trường cùng khói lửa, mùi của thi thể đã hư thối, mùi mồ hôi cùng máu tanh trên người nam nhân, còn có mùi son phấn giá rẻ không biết tới từ chỗ nào, trong không gian nhỏ hẹp lững lờ hòa trộn với nhau.

Nữ nhân kêu thảm thiết, gào khóc thống khổ, nam nhân cười càn rỡ cùng thứ ngôn ngữ nghe không hiểu, còn có tiếng tứ chi bị bẻ gãy, tiếng nữ nhân chậm rãi chết đi trong sự thi ngược, thi thể nhét trong bao tải hình người bị kéo đi ma sát với sàn nhà tạo ra tiếng vang nặng nề.

"Hỡi thần, mau cứu con đi!" Nữ nhân bên cạnh khóc nói.

Thần đã chết.

Ngày đầu tiên bị bắt tới nơi này ta đã biết.

Khi bọn chúng chà đạp thân thể ta, tùy ý như dê bò chà đạp lên bãi cỏ bùn đất, làm ta cảm nhận được linh hồn cùng xác thịt đang vỡ ra thành từng mảnh, chính mình thờ ơ lạnh nhạt rồi lại nhu nhược thút thít, làm ta mất đi cả dũng khí tự sát, chết lặng hút lấy dưỡng khí kéo dài hơi tàn.

Ta liền biết, ở chốn này, ta cùng thần của ta đều đã chết.

Ta chưa từng nghĩ ta có thể trốn ra.

Ta thậm chí không nghĩ đi cứu vớt ai cảm tạ ai, cũng không nghĩ về nữ nhận vì ta chặn một súng của người Nhật, ta liều mạng chạy lên núi, ta không còn sức lực, nhưng sợ hãi tử vong sau lưng thúc đẩy ta dù có bò cũng phải cách xa ác mộng, càng xa càng tốt.

Ta trốn trong hang núi, cuộn tròn thân thể, ta tự nhủ rằng mình đã trốn được, nhưng là bóng ma tử vong vẫn luôn theo ta, cho dù là cánh chim trước vỗ vào lá cây cũng khiến ta bừng tỉnh từ trong ngủ say.

Sau khi khôi phục được chút sức ta bắt đầu đi về phía đông.

Vượt qua đỉnh núi này, là có thể về nhà, ta tự nhủ.

Nhưng trên một sườn núi nhỏ cách thôn vài dặm, ta gặp một toán lính Nhật, ta bị dọa đến gần như như mất đi khả năng vận động, trốn sau phiến nham thạch hô hấp cũng ngưng trệ, ngay cả mạch máu đều cảm nhận được trái tim kịch liệt nhảy lên mất tiết tấu.

Thông qua một khe hở trên nham thạch ta nhìn phía bên kia, toán lính Nhật kia vây quanh một nam nhân mặc chế phục quốc quân sĩ quan, hắn nhắm chặt hai mắt ngã xuống một gốc cây.

Hắn co lại thân thể, trước lúc ngất đi hẳn cũng là thống khổ, hắn trông có vẻ thực tái nhợt cũng là bởi vì mất máu cùng làn da trắng nõn vốn có.

Hắn bị mấy tên lính thô lỗ kia bao quanh, ta không nhìn thấy nét mặt hắn, ta nghĩ, hẳn là giống như ta tuyệt vọng cùng sợ hãi tựa cái tiểu động vật khu cao hàn sắp chết, hi vọng có thể cuộn mình càng nhỏ hơn một chút, thẳng đến khi chìm vào trong đất bùn, cho dù ngạt thở chết trong đó cũng không muốn bại lộ trong không khí băng lãnh.

Lời nói của bọn chúng không ai nghe hiểu, còn có điệu cười càn rỡ quen thuộc, chúng không chút kiêng kị tản ra ác ý cùng dục vọng bừa bãi. Bỗng Nhiên có một tên lính Nhật xé mở y phục nam nhân kia, quân trang chỉnh tề trở nên lộn xộn, lộ ra lồng ngực trắng bợt lại rắn chắc, dưới ánh mặt trời nhan sắc hoàn mỹ tựa tường thành trắng sáng hình thành đối lập với ánh mắt dã thú đen nhánh đầy dục vọng của chúng.

Hương đất sau cơn mưa quanh quẩn chóp mũi nhưng ta lúc này lại muốn nôn, ta nhìn bọn chúng mặt treo nụ cười đầy ác ý áp sát tới nam nhân kia, bỗng dưng nghĩ đến cảm giác ghê tởm khi ta ngã vào đầm lầy bị vũng bùn tanh hôi liếm láp toàn thân.

Một giây trước khi bàn tay bẩn thỉu của bọn chúng chạm vào thân thể hắn ta rít lên một tiếng. Kia cũng không tính là thét lên, chỉ có thể nói là khàn khàn gào lên, giống như người cổ họng bị đính độc câm ô ô gào thét cũng giống người sắp chết không cam lòng tru lên. Ta không biết vì sao ta lại phát ra âm thanh, tựa như ta cũng không biết, đều là kẻ yếu ốc không mang nổi mình ốc mà nữ nhân kia lấy tâm tình gì chặn súng cho ta, để ta có cơ hội chạy thoát.

Mấy tên lính Nhật kia đi về phía ta, mà ta đã không dám nhúc nhích, chỉ có thể nhìn khuôn mặt dữ tợn của bọn chúng càng ngày càng gần, ta bỗng nhiên ngửi được mùi của tử vong trong tầng hầm ngầm kia, ta bị dọa đến co rút dạ dày, dũng khí bật tiếng trước đó cũng không sót lại tí nào.

Sẽ có thần đến cứu vớt ta sao?

Ta bỗng dưng nghĩ đến câu nói này.

Nữ nhân tin tưởng có thần minh tồn tại kia đã chết, chết trước mặt ta, ta thậm chí thấy được vết súng trên bộ ngực trần trụi của nàng bắn ra huyết hoa.

Ta nhìn cặp mắt đen bị sắc dục ăn mòn của bọn chúng, trong đó trộn lẫn hết thảy ác ý mà người ta có thể tưởng tượng.

Mà bọn chúng đột nhiên dừng lại.

Ngươi có hay không đã từng thấy người khác đứng ngay trước cái chết.

Ảm đạm của tử vong từng chút từng chút lan tràn trong ánh mắt chúng, huyết dịch trào ra tựa nước lã, từng chút từng chút mất đi nhiệt độ.

Trong nháy mắt nào đó, từ một người sống, biến thành một vật chết.

Con ngươi tan rã của bọn chúng nổi lên màu tro tàn, trong đó vẫn còn sự không dám tin, sau đó che lại động mạch cổ đang tuôn máu chậm rãi ngã xuống.

Mặt ta thậm chí có thể cảm nhận được máu tươi ấm áp bắn ra từ chúng.

Ta ngẩng đầu nhìn lại.

Hắn vẫn quần áo xộc xệch, ta thậm chí có thể nhìn thấy lồng ngực trắng muốt lộ ra dưới ánh mặt trời cùng những vết sẹo do đao do súng để lại chồng lên nhau. Vết thương như vậy tạo cho hắn thi ngược mỹ cảm không trọn vẹn, hắn liền đứng dưới cái nhìn của bạch nhật, trên người khoác quần áo thưa thớt cơ hồ không che được thân thể, nhưng lại không có cách nào khiến người ta sinh ra bất luận liên tưởng nào liên quan tới tình sắc, hắn là thuần túy, là sạch sẽ.

Trong thoáng chốc ta phảng phất là bồi thẩm quan đứng giữa bồi thẩm đoàn hất lên áo choàng màu đỏ, dùng ánh mắt tham lam nhìn bộ ngực trắng noãn mà vũ mị của nàng Phryne, thánh khiết cùng vầng sáng.

Nếu lấy sắc gặp ta, không thể gặp Như Lai.

Máu tươi nóng hổi bắn lên người hắn, lọn tóc cũng bị thấm ướt, hắn cầm ngược chủy thủ an tĩnh đứng trước mặt ta, ta nhìn gương mặt hắn quét qua huyết châu như vết sẹo khắc dấu trên đó.

Hắn sẽ không để người ta liên tưởng đến từ ngữ liên quan đến giết chóc, nhưng hắn xác thực đi ra từ trong huyết vụ, thậm chí rãnh máu trên dao găm của hắn còn đang nhỏ máu róc rách, lưu lại vết tích đỏ sậm trên nền đất.

Bởi vì trong mắt hắn không có tâm tình tiêu cực giống những người khác như dữ tợn hay trả thù sinh ra từ giết chóc, hắn là thuần nhiên an tĩnh, không phải lãnh khốc coi thường sinh mệnh, ngược lại là từ bi, hắn đứng nơi đó, phảng phất chính là một tôn thần từ bi.

Hắn ngã xuống trước mặt ta, chủy thủ rơi xuống va chạm với khuy cài tay áo trên người lính Nhật phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Hắn dường như là thuần phục ngả vào lòng đất mẹ, an bình tựa ngủ say, đất mẹ cũng tựa như mở lòng đón nhận hắn.

Ta hẳn là không còn khí lực, bồi cùng cùng thét lên ngay trước tử vong đã khiến ta mất kì lực lượng ngăn cản bất cứ thương tổn gì. Nhưng là khi nhặt lên thanh chủy thủ nhiễm máu đã khô ta cũng đột nhiên có một loại lực lượng.

Ta đỡ lấy vai hắn lảo đảo đi về hướng thôn.

Ta không để ý những người sống trong cực khổ cũng sống trong một cái bao chỉ trỏ, lời đàm tiếu của bọn họ sau lưng ta chỉ như gió thổi tan đi.

Gian nhà nhỏ của ta đã trống không, đại khái cũng không có ai cho rằng ta bị người Nhật bắt đi còn có cơ hội trốn về. Ở niên đại của nạn đói cùng chiến loạn kia, vô luận là thiện ý hay ác ý đều có thể ở phiến thổ địa hoang vu này bành trướng sinh trưởng cuồng dã.

Ta đặt hắn lên tấm giường còn sót lại kia, ngay cả rơm rạ hay chăn đệm đều không có, ta liền lấy quần áo chuẩn bị cho mùa đông giấu sau ngăn tủ đắp lên người hắn.

Hắn ngủ như cũ an ổn, trên mặt không lộ vẻ thống khổ, dù cho khi băng bó vết thương cho hắn ta dùng lực có chút vụng về, đến lông mày hắn cũng không nhăn một cái. Hắn đang mơ sao? Giấc mơ của hắn là như thế nào đâu? Là không có chiến loạn lại nở đầy hoa tươi sao?

Ta loạn nghĩ.

Lúc thay quần áo cho hắn ta phát hiện một cái hầu bao, phía trên thêu một chữ Tu, mặt sau thêu hai chữ Bình An.

Ta thấy qua rất nhiều hầu bao như thế này, đường may có tinh tế cũng có lộn xộn, rất nhiều chiến sĩ trẻ tuổi trên người đều đeo hầu bao như vậy, mang đi lời chúc phúc cùng nước mắt biệt ly của người nhà, dấn thân vào khói lửa cùng chiến hỏa. Chiến tranh giống như một con quái vật khổng lồ, nó thôn phệ những sinh mệnh trẻ tuổi này cùng những hầu bao đó, thôn phệ cả hi vọng của người nhà nơi hậu phương.

Những binh lính kia rất nhiều cuối cùng đều bặt vô âm tín.

Ngay cả tin báo tử cũng rất khó truyền về, có phụ nhân cùng lão nhân cầm một cái hầu bao gặp người liền hỏi có thấy qua hầu bao giống vậy bao giờ chưa, có thấy qua trượng phu của các nàng con trai của các nàng.

Bọn họ ôm trong lòng chờ mong tuyệt vọng này để thời gian đẩy đi về phía trước.

Dùng thời gian rất dài đi minh bạch, tiếp thu sự thật họ đã tử vong, nhưng trong lòng tàn nhẫn giữ lại một tia mong chờ bản thân cũng biết là vô vọng.

Chiến tranh chính là một chuyện tàn nhẫn như vậy đấy.

Nhưng là vẫn sẽ có rất nhiều người bị cuốn vào, hoặc là nghĩa vô phản cố dấn thân vào trong đó.

Ta gõ cửa nhà bảo trưởng làng, ta quỳ trước mặt ông xin ông bố thí một chút lương thực. Sự kiêu ngạo trong ta đã sớm cùng linh hồn ta chôn dưới phiến đất chỉ mọc lên hoa tuyệt vọng, ta vì kéo dài hơi tàn mà bẻ gãy sống lưng, thậm chí còn không cảm thấy xấu hổ. Cảm xúc như thế đã sớm rời xa ta, ở cái niên đại mà ngay cả sống cũng không thể bảo đảm, tôn nghiêm là thứ đồ cỡ nào xa xỉ.

Ta nhắm mắt lại.

—— nếu như ta tiếp nhận này hết thảy.

Nếu như ta tiếp nhận hết thảy cực khổ.

Vận mệnh có thể hay không cho ta một tia chiếu cố?

Khi ta trở về nhà, ta thấy hắn mặc bộ quần áo bằng vải thô ta mượn được hôm qua ngồi trên băng ghế, xa xa nhìn lại hướng cốc trận.

Hắn cong cong khóe miệng, hướng ta cười: "Ta là Diệp Tu, cảm ơn cô đã cứu ta."

Ánh nắng mùa thu là lạnh lẽo, thanh âm nam nhân cùng hài tử trong cốc trận cũng là ồn ào náo động. Nhưng hắn cười là an tĩnh, hắn chính là một người cách biệt với âm u, oán hận với vận mệnh cùng bạo ngược muốn xé nát hết thảy cùng sợ hãi suy nghĩ về tương lai đựng đầy trong lồng ngực ta trước nụ cười này của hắn toàn bộ tan chảy.

Nói vậy tựa hồ quá khoa trương, không cách nào tưởng tượng.

Cậu có hay không thấy qua một người tuyệt vong đứng trên cầu chần chừ, ngay trước khi người đó nhảy xuống bởi vì một nụ cười mà đánh mất ý định tự tử.

Nụ cười ấy là thuần túy, lại không phải vô tri chất phác chưa kinh thế sự, mà là đi ra từ vũng bùn vẫn có thể như cũ có một trái tim sạch sẽ sáng long lanh, từ bi cùng khoan dung.

Trong khoảnh khắc đó ta cảm thấy bản thân là ô uế, dù cho ô uế như vậy không phải là ta tự nguyện. Ta chỉ là cho rằng mình đụng vào hắn cũng là đang khinh nhờn thần linh.

Trong thời đại chiến loạn phân phi, đã bao lâu ta chưa gặp được người như vậy. Ta liền nghĩ tới nữ nhân vì ta mà chết, nàng trước khi chết cũng nghĩ về Thượng đế của nàng đi. Hiện tại ta thật sự thấy được một tôn thần, mùi khói súng bay loạn trong chiến hỏa cũng có thể thanh lọc thành dưỡng khí sạch sẽ.

Hắn vươn tay chạm vào gương mặt ta, lau đi nước mắt không biết rơi từ lúc nào.

"Đừng khóc, chiến tranh rồi cũng sẽ kết thúc." Hắn nói.

Hắn nói cho ta toàn bộ đoàn của hắn chỉ còn lại một mình hắn.

Thời điểm hắn nói lời này ta không nhìn thấy bi thương, điều này không có nghĩa là hắn lạnh lùng, ánh mắt của hắn là bình tĩnh cùng kiên định, "Dù cho chỉ còn một người là ta, ta cũng muốn chiến đến cùng."

"Ta không phải là một người còn đang sống, trên người ta là hi vọng của một binh đoàn 1462 người."

"Có hi vọng của 400 triệu đồng bào Trung Quốc."

Ngữ khí hắn bình thản, không có khí phách bừa bãi như thiếu niên lang mới gia nhập quân đội. Hắn kinh lịch quá nhiều tử vong, hắn bước qua quá nhiều mảnh đất lây dính máu tươi mai táng thi cốt. Chiến tranh ý đồ khiến đôi mắt hắn nhuốm màu hung ác tàn khốc nhưng ánh mắt hắn lại thanh triệt như thế. Hắn vẫn luôn kiên định, vô luận trong hoàn cảnh tuyệt vọng như thế nào, trong ánh mắt hắn đều có ánh sáng hi vọng.

Vùng đất này đã mai táng quá nhiều hài cốt.

Đại đa số người ngay cả phần mộ cũng không có, bị trực tiếp vùi vào trong đất hoặc là dứt khoát hơn nữa bị một mồi lửa thiêu đốt sạch sẽ.

Nhưng là mỗi một ngày, kẻ đi trước ngã xuống, sẽ lại có người đi sau xông vào pháo lửa.

Phía dưới những áng mây đen, tử vong không còn là chuyện cá nhân.

Trong một ngày cuối thu, Diệp Tu mặc quần thô áo vải đi ra ngoài.

"Anh muốn đi đâu?" Ta gọi lại hắn.

Hắn quay đầu nhìn ta, cười với ta, tựa như lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, "Ta muốn trở về, để kết thúc trận chiến này."

Dưới nụ cười ấm áp như vậy, ta ngẩn ngơ nghĩ rằng, ngay cả cái chết cũng là một sự kiện ấm áp.

Từ đó về sau, ta không còn gặp lại hắn.

Nhưng ta biết, ta từng thấy một vị thần.

Vào lúc đó, mỗi một vị quân nhân hi sinh vì quốc gia, mỗi người đều là thần, là chỗ dựa chống đỡ ta sống sót trong sự thóa mạ cũng vũ nhục của thôn làng.

Bà kể xong, đôi mắt đục ngầu nhìn hướng đêm tối thâm trầm.

"Cuối cùng rồi sẽ rạng đông."

Ngày thứ hai chủ biên hỏi tôi có phải hay không hỏi được tin tức có giá trị từ miệng bà lão ngoan cố kia, tôi lắc đầu. Ông tức giận dậm chân đưa chúng tôi lên xe rời đi.

Trên đường ông liên miên lải nhải phàn nàn một chuyến này mệt mỏi cỡ nào. Tôi trên đường xuất thần nhìn đồng ruộng nhấp nhô.

Tôi thấy ven đường có vài học sinh trường quân đội ra ngoài huấn luyện dã ngoại, bọn họ mặc huấn luyện phục chạy dưới ánh mặt trời chói chang.

Tôi lấy camera chụp lấy hình ảnh ấy.

Trong nháy mắt đó tôi bắt được một thiếu niên bỗng nhiên quay đầu mỉm cười.

Thoáng chốc tôi cũng giống như bà lão kia, trong niên đại chiến hỏa phân phi, thấy một vị thần tồn tại.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Phần duy nhất tới giờ của SHKT là Au chứ ko phải hướng nguyên. Và nội dung phần này thật sự rất đúng với tên bộ "Sơn Hà Kính Ta", lẫn lời tựa của nó.

"Ta kính sơn hà một chung rượu, sơn hà kính ta đi một đời.

Hoàng hôn nắng chưa tắt, chim già biết mổ hầu.

Sông dài làm áo, tay nhấc núi xanh, chúng ta vẫn thiếu niên.

Thời gian trôi tận, còn đó sơn hà vô danh vì người khắc ghi ý chí
."

Phần này ko có lời tựa, v,k,l.

Đọc xong cũng không biết nói gì, tôi khá nhạy cảm với mấy chủ đề chiến tranh nên tui khá kị dân quốc. Cái thời kỳ mà chỉ có khói và lửa, mùi máu hòa cùng mùi tử thi, sự sống của con người nhỏ nho tới tội nghiệp. Giữa một vùng trời tăm tối đó hắn xuất hiện.

Đột ngột.

Kiên cường.

Sáng chói.

Một khắc đó trong cái thế giới đen tối của cô gái đó, hắn bước tới mang tới ánh sáng và hy vọng. Hắn xua đi cái đen tối không lối ra của cô, khiến cô một lần nữa tin rằng "Thần" có tồn tại và một ngày nào đó chiến tranh sẽ chấm dứt.

Hắn không sống vì hắn, hắn sống vì những người đồng đội đã ngã xuống, vì người dân của đất nước này, vì những người như cô gái đó. CHỉ cần hắn còn thở hắn sẽ chiến đấu bảo vệ đồng bào, bảo vệ mảnh đất quê hương này.

Nhân vật tôi cuối cùng đã không thể hoàn thành nhiệm vụ của tổng biên giao cho. Chỉ là tới những dòng cuối cùng nhân vật ấy lại bắt gặp một hình ảnh thiếu niên trong bộ đồng phục của trường quân đội. Nụ cười ấy khiến cho cậu dường như nhận ra mình cũng giống như bà lão gần đất xa trời ấy đã gặp được một vị thần.

Một vị thần bình dị tồn tại giữa cuộc đời này, dẫu lúc đất nước bị bức ép đến tậng cùng của khổ đau, hay đang bước đi những bước vững vàng trong con đường phát triển thời bình. Vị thần đó bất tử, luôn xuất hiện ở đó. Nó là sự truyền thừa mãi mãi về sau này.
 

Bình luận bằng Facebook