Hoàn [Diệp Tu] Đảng bình dân

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,229
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Thể loại: Hướng nguyên, Non CP

Nhân vật trung tâm: Diệp Tu, Nguyệt Trung Miên.

Cv:张佳乐头上的小花儿.

Editor: @ButNgonPhi





Đảng bình dân



1.

Nguyệt Trung Miên chỉ là một thanh niên trẻ điển hình nhan nhản trên phố.​

Khi đi học thành tích của hắn không quá tốt, ba mẹ hắn cũng không trông mong gì nhiều. Tốt nghiệp trung học xong cũng không có ý định đi học đại học, dứt khoát chiếm một vị trí cũng không cần chuyên môn nhiều trong công ty của nhà họ hàng, tan làm thì ra ngoài dạo bộ một lát, xem thi đấu Vinh Quang, cổ vũ cho chiến đội mình ủng hộ, tót vào quán net chơi game một chút, một ngày cứ thế trôi qua.​

Thế nhưng Nguyệt Trung Miên tự biết tìm niềm vui, mỗi ngày trôi qua đều thấy thú vị. Hắn kết bạn với một đám trình độ tương đương trong game, tuy không thể xưng tuyệt đỉnh cao thủ nhưng cũng không phải loại gà tân thủ. Gặp phó bản nào hơi khó phá, Nguyệt Trung Miên và các anh em liền tổ chức một đoàn mấy chục người hùng hùng hổ hổ đánh một trận, hoặc mở hoạt động PvP, cố gắng thêm chút nữa là có thể vọt lên khu 30% phía trên bảng xếp hạng.​

Vốn cuộc sống như thế cũng không có gì đáng hâm mộ, nếu lên mạng kể lại không chừng sẽ bị người người khinh bỉ là quá bê tha.​

Nhưng sự đời khó lường, Nguyệt Trung Miên hiện tại quả thực là đối tượng khiến cả một đống người phải ước ao ghen tị.​

Vì sao hả? Vì hắn Âu quá mà.​

(Âu là tiếng lóng game thủ, chỉ mấy đứa rất may mắn, trái ngược với người Châu Phi = đen.)





2.

Nguyệt Trung Miên thích Diệp Thu đến mấy năm.​

Thích người này cũng không vì lý do gì đặc biệt, người ta thao tác ảo diệu ngầu lòi, toàn thân tỏa ra khí chất lợi hại không ai đỡ nổi, trên phương diện chiến thuật cũng cực trâu bò, . . . nói chung tóm lại thì cũng chỉ cần một chữ: Mạnh.​

Đúng, chính là mạnh. Đàn ông thích kẻ mạnh, sùng bái kẻ mạnh có gì sai? Thi đấu E-sport làm gì có ai yếu ai dốt.​

Là fan của một kẻ cực trâu bò, Nguyệt Trung Miên cũng tự cảm thấy mình rất có tư cách để vênh váo.​





3.

Khác với đời sống game rầm rầm rộ rộ của đám tuyển thủ chuyên nghiệp, Nguyệt Trung Miên kỹ thuật không giỏi không dốt, quanh quẩn trong đám người chơi bình thường, cuộc sống trải qua trong trò chơi cũng là dạng bình thường nhất. Mỗi ngày làm chút nhiệm vụ hàng ngày, cùng mấy anh em quen biết đi đánh phỏ bản, chết đi hồi sinh lại thì rầu rĩ thật lâu, lúc nào may thì có thể nhìn thấy boss cuối, lúc không may thì có khi ngay cả góc áo boss cũng không sờ được. Cầm vũ khí xanh phổ biến trong game, phá bản xong liền vào đấu trường đánh nhau với mấy thằng trình cũng ngang mình.​

Không chán, nhưng cũng không có nhiều phấn khích.​

Có đôi khi hắn cũng sẽ thử tưởng tượng, cuộc sống trong game của mấy đại thần là như thế nào nhỉ? Nhưng loại người đó cách hắn quá xa, dù hắn có nghĩ nát cả óc chỉ sợ cũng sẽ không ảo tưởng ra được mấy thao tác bình thường đám huyền thoại trâu bò này hay dùng. Thật ra đám phân hội trưởng, công hội trưởng của mấy công hội lớn đã là dạng nhân vật hắn không thể với đến, mỗi lần thấy mấy cái tên lấp lánh ánh vàng trên bảng kỷ lục phó bản, Nguyệt Trung Miên đều khinh thường xì một tiếng. Nhưng rốt cuộc hắn có ghen tỵ không, nếu để hắn nói thật, chính hắn cũng không biết .​

Nếu có người hỏi Nguyệt Trung Miên đời này hắn vừa lòng nhất chuyện gì, hắn nhất định sẽ nói cho người ta biết, là khi hắn lập nick mới đến khu mười mới mở, sau đó lập một team đánh phó bản Rừng Rậm Cách Lâm.​

Dù lần đánh phó bản đó Nguyệt Trung Miên thao tác ngốc nghếch nhiều vô kể, nhưng tất cả sự ngốc nghếch ấy cộng lại, lại mang đến một vận may vô địch nghịch thiên cho hắn.​

Nói thừa, có thể cùng một team cố định với thần tượng của mình, chỉ đâu đánh đó, loại đãi ngộ này nếu nói ra ngoài, có fan Diệp Thu nào không ghen tị ư?​

Ê khoan, thật ra là có đấy.​

Chính là Nguyệt Trung Miên, ban đầu hắn cũng không ao ước gì.​

Sau khi thân phận thật của Diệp Tu được công khai, Nguyệt Trung Miên gần như là lấy tốc độ ánh sáng vọt vào phòng ngủ, tiện tay kéo chăn trùm kín đầu. Hắn quả thực không thể tin được mình đã làm những gì, Nguyệt Trung Miên đau khổ xòe tay ra đếm, càng đếm càng thấy đời mình tăm tối khôn cùng, không bằng mình trực tiếp kết thúc luôn.​

Giở trò bẩn ngay trước mặt thần tượng, còn muốn liên thủ với đứa khác úp sọt thần tượng, bị người ta vạch trần thì thẹn quá hóa giận lên kênh thế giới nhục mạ thần tượng, dội hẳn mấy thùng nước bẩn to lên tên người ta.​

(hắt nước bẩn = bịa đặt vu oan giá họa bôi đen danh dự.)

Trên đời này có ai khổ hơn Nguyệt Trung Miên ta sao? Không có!​

Nguyệt Trung Miên vừa tuyệt vọng vừa thương tâm rúc ở trong chăn mưa sầu gió thảm, giờ hắn chỉ muốn làm nằm trong cái ổ an toàn tuyệt đối này khóc một trận thoải mái, tuyệt không hề muốn ra ngoài đối mặt với hiện thực tàn khốc.​

Haiz, Nguyệt Trung Miên nhìn qua bên ngoài thì quả thực giống một thanh niên bụng đầy ý xấu, nhưng thực ra hắn chỉ là một chàng trai cảm tính có tuyến lệ hoạt động mạnh. Đàn ông nhiệt huyết có đổ máu thì có rơi lệ, lúc trước Diệp Thu, à nhầm, Diệp Tu giải nghệ, Nguyệt Trung Miên suýt nữa khóc lụt thêm một con sông Tiền Đường mới.​

Mà giờ, hắn còn muốn khóc hơn khi Diệp Thu giải nghệ ngày ấy.​





4.

“Bọn Tiểu Nguyệt Nguyệt đâu?” Nhìn quanh không thấy người, Diệp Tu hơi ngạc nhiên hỏi Điền Thất.​

“Hắn ạ . . . “ Điền Thất khoanh tay cười: “Sau khi biết đại thần chính là Diệp Thu, thằng nhóc này hối xanh cả ruột, giờ chắc đang đóng cửa ở nhà hối lỗi. Tui nói đại thần chắc chắn không để bụng đâu, nếu để bụng đã sớm để bụng rồi, mày cứ nhăn nhó thế này khó nhìn quá, đại thần biết hắn nói gì không?”​

Diệp Tu chăm chú lắng nghe: “Nói gì?”​

“Hắn nói chính vì đại thần không để bụng nên hắn mới không chịu được.” Điên Thất trả lời, “Hắn thấy mình đúng là một thằng ngốc đơn thuần.”​

Diệp Tu suy nghĩ một hồi.​

“Hay cậu đưa số hắn cho tôi, để tôi thử khuyên nhủ xem?” Hắn đề nghị, giọng không chắc chắn lắm.​





5.

“Hả?” Nguyệt Trung Miên đang tự khinh bỉ mình thì thấy điện thoại rung, vội luống cuống nghe điện thoại.​

“Alo?”​

Giọng nói quen thuộc truyền đến, Nguyệt Trung Miên khẽ run tay, suýt rơi điện thoại.​

“Thu Thu Thu Thu Thu Thu thần . . . “ Nguyệt Trung Miên nơm nớp thấp thỏm, “Tui tui tui tui sai sai rồi . . .”​

Nghe đầu bên kia run rẩy nói lắp, Diệp Tu không khỏi bật cười: “Tôi biết cậu nghĩ gì, chuyện ban đầu đúng là cậu không phải, nhưng mấy chuyện kiểu này trong game có mãi rồi, cũng không có gì to tát. Giờ cậu đã biết tôi là ai, vậy tốt rồi, tôi cũng không quan tâm mấy cái này.”​

“Tui biết, Diệp thần chính là người khoan dung độ lượng đại từ đại bi đại nhân đại nghĩa như thế!” Nguyệt Trung Miên kích động, “Nhưng tui không thể tự tha thứ được! Mẹ ơi, tui đối xử với Diệp Thu đại thần như thế nào chứ, tui thiệt không ra gì!!!”​

“Vậy giờ cậu muốn thế nào?” Diệp Tu bất đắc dĩ.​

“Tui . . .” Nguyệt Trung Miên kẹt.​

“Như này đi . . .” Diệp Tu đưa ra chủ ý, “Cậu thấy có lỗi với tôi thì giờ cứ đền bù tôi cho tốt là xong mà. Giờ thần tượng của cậu đang phải đối mặt trực tiếp với một khó khăn rất lớn đây, cần nhiều vật liệu lắm. Giờ cậu vào đội đi đánh nhặt vật liệu với tôi, được chút nào hay chút đấy, cậu thấy thế nào?”​

Vừa nghe thấy thần tượng mình đang phải đối mặt khó khăn, Nguyệt Trung Miên chỉ cảm thấy tâm huyết dâng trào, bừng bừng khí phách, hắn đấm ngực vài cái, dùng lực lớn như thể muốn đấm lõm luôn xương sườn.​

“Loại chuyện nhỏ nhặt này cứ giao cho tui!” Hắn hô to,” Từ hôm nay trở đi tui chính là Robot AI chuyên đi đánh vật liệu, đừng có ai nghĩ đến chuyện cản trở tui đi đánh vật liệu!”​

“Tinh thần không tệ nha!” Diệp Tu cười khích lệ, “Vậy nhờ cậu, chúng ta là người quen cũ, tôi cũng không khách khí nữa.”​





6.

Sự tình đại khái là như vậy.​

Nguyện Trung Miên lần nữa quay về team, cùng đi đánh phó bản với đám người Hưng Hân. Cả bọn cười hì hì gọi hắn là Tiểu Nguyệt Nguyệt, hắn cũng không hề có ý phản bác.​

Nói đùa gì chứ? Biệt danh đại thần đặt muốn làm gì thì làm sao? Nhất định là không rồi. Nguyệt Trung Miên giờ thậm chí còn không ghét cái biệt danh nghe như mẹ gọi con trai này, ngược lại cảm thấy càng gọi càng dễ nghe, hận không thể làm một cái huy chương Tiểu Nguyệt Nguyệt đeo trên ngực, phía dưới khắc dòng chữ nhỏ: Diệp thần nhà tao đặt.

Mọi người đừng cười, cứ lâm vào trường hợp như hắn đi thì biết.​

Nguyệt Trung Miên biết thần tượng của mình tuyệt đối không phải người tầm thường, thấy người kia thong thả không sốt ruột gì liền quyết tâm mưu tính vì đại thần nhà mình một phen. Hắn thức đêm lên mạng tìm tòi sưu tập tất cả thông tin tài liệu về các chiến đội, ngồi phân tích tât cả khả năng đại thần Diệp Thu sẽ đầu nhập vào chiến đội nhà nào.​

Phân tích đi phân tích lại, hắn phiền muộn.​

“Đội này không được, quá cùi bắp, đội này cũng không được, có át chủ bài rồi, đội này . . . “ Lông mày hắn nhăn tít lại, nhìn là biết đang cực kỳ căng thẳng nôn nóng.​

Mấy chiến đội có tiếng trong Liên minh đã sớm có át chủ bài, cũng đã có hệ thống chiến thuật hoàn thiện xoay quanh át chủ bài. Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, nhưng tệ cũng chính là tệ ở chỗ này.​

Diệp Thu nhà tao là ai chứ? Chủ nhân của ba quán quân liên tiếp, sách giáo khoa Vinh Quang, người trâu bò số một Liên minh. Trình độ này đi chỗ nào mà không phải là át chủ bài? Sao cơ? Để hắn chơi hỗ trợ hả? Này, nghĩ gì thế, Diệp Thần sao có thể bị sắp xếp như vậy được? Thế gọi là phung phí của giời. Chưa nói đến chính Diệp Tu, fan hâm mộ Diệp Tu cũng cảm thấy chuyện này không thể xảy ra được.​

Nhưng át chủ bài nhà người ta đánh rất hay rất tốt, cũng không thể muốn đổi là đổi được, có suy nghĩ đến tâm tình át chủ bài, tâm tình fan hâm mộ không? Tranh luận một trận kịch liệt với đám Điền Thất xong, Nguyệt Trung Miên chật vật hồi lâu mới không thể không thừa nhận sự thật này.​

Đại thần Diệp Thu đã không còn thích hợp gia nhập bất kỳ chiến đội nào đang trong Liên minh rồi.​

Câu kết luận này không nghi ngờ gì nữa đã đẩy người kia cách chức quán quân hơn một bước. Đội nhà ai có Diệp Thu chắc chắn là như hổ thêm cánh rồi, nhưng nếu căn bản không có hổi, chính đôi cánh kia bay kiểu gì?​

Trên diễn đàn không phải chưa từng thảo luận vấn đề này, ai cũng rất bi quan với tương lai của Diệp Thu. Thậm chí có người từng nghĩ đến, Diệp Thu vô phương tái xuất, dứt khoát đi làm huấn luyện viên, sau đó liền dẫn dắt chiến đội của mình đi đoạt quán quấn.​

Loại giọng điệu này, Nguyệt Trung Miên nhất định gặp một lần chửi một lần.​

Nguyệt Trung Miên từ khi biết được thân phận người đứng sau thao tác Quân Mạc Tiếu liền có sự tín nhiệm mù quáng với năng lực chiến đấu của người này. Từ đó hắn ở trong game đã kiêu ngạo, lúc lướt Weibo còn hung hăng hơn, mở mồm chửi người không chút lấn cấn. Đương nhiên, Nguyệt Trung Miên như thế khó mà không bị fan những nhà khác xếp hàng chửi lại là con cẩu nhà Thu.​

“Fan Thu chết đâu hết rồi?” Nguyệt Trung Miên hùng hùng hổ hổ, “Thấy anh em bị hội đồng còn không múa phím tương trợ.”​

“Fan Thu bỏ đi nhiều lắm rồi, cậu là người tối cổ mới lên mạng à?” Người qua đường chế giễu hắn, “Thời buổi nào rồi, chuyển sang làm fan đại thần khác còn kịp đó.”​

“Có cức! Cả cái Liên minh Vinh Quang này trừ Thu Thần còn có thần nào nữa sao? Đến nói tôi nghe xem nào?” Nguyệt Trung Miên giận dữ.​

“Móa, cẩu nhà Thu vẫn là cẩu nhà Thu, đéo thay đổi tí nào!”​

“Hôm nay mày mới biết Thu cẩu toàn bọn ml à?”​

Hắn lập tức bị hội đồng lần nữa.​





7.

Thời gian thu thập vật liệu thoáng cái đã qua, thật ra những lần Nguyệt Trung Miên có thể cùng team với Diệp Tu cực ít. Diệp Tu lúc ấy đã khiến vô số công hội và cậu lạc bộ chú ý, ngày nào cũng trôi qua trong mưa bom bão đạn, mấy người chơi bình thường như Nguyệt Trung Miên cứ đi cùng hắn thì coi như tự tìm đường vào chỗ chết.​

Dĩ nhiên Nguyệt Trung Miên không sợ chết, nhưng vạn nhất liên lụy đến Diệp thần, vậy hắn thành tội nhân thiên cổ rồi.​

Ôm suy nghĩ ấy, Nguyệt Trung Miên yên ổn ở trong công hội Hưng Hân, ngày ngày hô hào đám anh em Điền Thất đi đánh phó bản, sau đó chuyển đống vật liệu nhặt được đến nhà kho công hội. Hắn nhìn đống vật liệu ngày càng to liền có cảm giác siêu cấp thành công, mỗi lần nhìn Quân Mạc Tiếu trong màn hình xa xa cách một đống người cầm chiếc ô lớn màu bạc siêu ngầu liền cảm thấy mình cũng góp một phần trong đó.​

À đúng, nói đến việc gia nhập Hưng Hân còn có một chuyện thế này. Lúc mấy người Nguyệt Trung Miên định ra khỏi công hội Nguyệt Luân còn cảm thấy xấu hổ, định gặp riêng công hội trưởng Phong Hoa nói một tiếng. Ai ngờ thằng đó nghe xong liền nhảy dựng lên: “Cái gì? Đi nương tựa đại thần à? Cho tao theo với!”​

Mấy người Nguyệt Trung Miên nghe xong liền choáng: “Mày đi theo bọn tao thì công hội làm sao bây giờ?”​

“Nghĩ nhiều thế làm gì?” Thằng kia thức thời đáp lại, “Đây là ai nào? Diệp thần cơ mà. Mười năm chưa từng lộ mặt, có thể tham gia công hội hắn lập, oai phong cỡ nào chứ! Tao nói mày nghe này, mẹ tao rất là thích Diệp thần.”​

“Mọi người trong công hội ta thì sao?” Nguyệt Trung Miên và Điền Thất ngơ ngác nhìn nhau.​

“Thì để cho công hội phó thôi.” Phong Hoa tỉnh bơ đáp.​

Bầu không khí câm nín thật lâu. Cuối cùng lúc Nguyệt Trung Miên dẫn Phong Hoa đi đăng ký công hội Hưng Hân vẫn cảm thấy thật mất mặt.​

Đây chính là thằng công hội trưởng lúc trước của mình, thật cmn trẩu!!!​





8.

Khi nghe tin Hưng Hân muốn tham gia vòng khiêu chiến, Nguyệt Trung Miên bắt đầu để dành tiền.​

Hắn thuốc cũng không hút, quán net cũng không đi, lúc lên mạng cũng chỉ an phận làm những việc như ngày thường. Làm cho đám bạn ngoài đời của hắn rất ngạc nhiên.​

“Ê sao thế? Mày có biến à?”​

“Tiết kiệm tiền mua vé.” Nguyệt Trung Miên đáp như vậy.​

“Vé vòng thi đấu khiêu chiến á?”​

Đám bạn hắn thật sự là kinh ngạc: “Ê, mày tin Hưng Hân thắng được à?”​

“Có đại thần tọa trấn, Hưng Hân sao thua được! Mày thì biết cái gì?” Nguyệt Trung Miên khinh bỉ.​

“Ừ thì tránh được một lần không tránh được cả đời, giờ Gia Thế bị loại rồi, Hưng Hân sớm muộn gì chẳng phải đấu với Gia Thế.” Đám bạn hắn lộ ra vẻ thương hại, “Tỷ lệ thắng thua này . . . nói thế nào đây . . . “​

“Ê thôi nha, mày đánh dở tệ mà còn dám phân tích tình hình thi đấu à? Định giả làm sói già vẫy đuôi lừa trẻ con hả?” Nguyệt Trung Miên vỗ gáy hắn, “Là anh em của tao thì phải đi cùng tao cổ vũ Hưng Hân cố lên! Dám hô Gia Thế cố lên tao sẽ chơi chết mày!”​

“Được được được, “ thằng bạn lấy tay xoa ót, “thực ra tao cũng thích Diệp thần.”​

“Vậy thì tốt,” Nguyệt Trung Miên nói, “Hôm ấy rủ thêm mấy người nữa đi cùng, bà nội tôi ơi, còn nhìn đám cháu Gia Thế kia phách lối nữa!”​





9.​

“Hưng Hân mạnh nhất, đập tan Gia Thế!”​

“Gia Thế yếu như sên, Hưng Hân mới trâu bò.”​

Nguyệt Trung Miên điên cuồng gào xé cả họng.​

“Hưng Hân . . . “ Hắn vừa mới gào được nửa câu liền đột nhiên nhớ ra cái gì, quay sang đập mấy thằng bạn bên cạnh: “Chúng mày thất thần gì đấy? Hô to lên, thấy bọn Gia Thế bên kia to mồm hơn rồi không?”​

“Hưng Hân trâu bò . . .” Thằng bạn bị hắn đập liền vội vàng hô theo Nguyệt Trung Miên, cũng không nhớ mình đang căng thẳng như thế nào.​

Mặc kệ tên tuổi Diệp Tu vang dội thế nào, Quân Mạc Tiếu ở khu mười oanh liệt ra sao, người biết Diệp Tu là Diệp Thu không nhiều, càng không phải nhắc đến đám fan Hưng Hân ít ỏi đi ủng hộ hắn. Mà Gia Thế thì sao? Nhiều năm tích lũy, ông lớn hào môn, tay cầm ba quán quân, coi như mấy năm nay thành tích không tốt có rụng bớt một phần lớn fan phong trào thì con lạc đà gầy còn lớn hơn con ngựa béo, fanclub nhà người ta tổ chức chuyên nghiệp lắm chứ đùa!​

Đám Điền Thất, Thiển Sinh Ly cũng đứng một chỗ gào rú hô hào với Nguyện Trung Miên, nhưng Nguyệt Trung Miên không nghi ngờ gì chính là người ra sức nhiều nhất. Lòng hắn tràn ngập áy náy với Diệp thần không chỗ phát tiết, chỉ có thể dùng cách như thế này để bù đắp, như thể nếu hắn gào lớn giọng hơn một chút, cái tội mạo phạm của hắn với Diệp Tu ngày trước cũng sẽ nhẹ đi một chút – dù Diệp Tu cũng không có ý trách cứ gì hắn.​

Hai bên chiến sự giữa đám fan Hưng Hân bên này và Gia Thế bên kia ngày càng kịch liệt, Nguyệt Trung Miên gào đến đỏ mặt tía tai, từ ngữ thô tục kiểu gì cũng phun ra hết. Bên Gia Thế kia cũng không vừa, đâu có đứa nào hiền? Mồm miệng cũng bắt đầu hùng hổ đi hơi xa.​

Lúc Nguyệt Trung Miên nghe thấy một thằng nhục mạ Diệp Tu, tâm hắn liền tan vỡ. Hắn quên sạch bài học với Tru Tiên lần trước, tay quơ được cái gì là ném liền về phía thằng kia, đúng lúc bị bảo an nhìn thấy. Mấy tay bảo an khuôn mặt nặng trịch đi tới, không nói lời nào, tóm gọn hắn.​

“Tao nói cho bọn mày nghe! Bố đây không hối hận! Đám đần độn Gia Thế kia câm miệng!” Nguyệt Trung Miên bị lôi đi xềnh xệch, tinh thần chiến đấu vẫn hăng hái không giảm, gào lên mắng tiếp.​





10.

“Lai bị bảo an lôi đi à?” Diệp Tu dở khóc dở cười, “Lần trước trận với Tru Tiên, không phải hắn cũng ném bình nước rồi bị bắt đi một lần rồi?”​

“Đúng vậy, lần này . . .” Điền Thất xấu hổ cúi đầu, “Tính nó như vậy ấy mà.”​

“Tôi lại không biết sao?” Diệp Tu cười.​





11.

Đối với fan hâm mộ đã mua vé vào sân, dù có là đứa gây chuyện cũng phải đảm bảo quyền lợi chính đáng cho nó. Nguyệt Trung Miên được bố trí đến ngồi ở một khu không người, tầm nhìn cũng không tệ lắm, còn có thể nhìn mấy cái màn hình lớn rõ ràng. Chẳng qua bên cạnh không còn một đám anh em, khiến hắn có hơi xấu hổ.​

Nhưng thôi, hắn cũng quen rồi.​

Bảo an lĩnh trách nhiệm trông coi hắn liền vỗ vai: “Người anh em à, sau này đừng xúc động như vậy . . . cậu xem, không phải thế cũng ảnh hưởng không tốt đến Diệp thần sao?”​

Nguyệt Trung Miên hai mắt sáng lên: “Người anh em, ông cũng là fan Diệp sao?”​

Bảo an gãi đầu: “Trước đây tôi là fan phong trào Gia Thế, sau mùa giải thứ năm liền chạy.”​

Ánh mắt Nguyệt Trung Miên chớp mắt trở nên khinh bỉ.​

“Haiz, thể thao điện tử cũng chỉ để giải trí vui vẻ thôi. Gia Thế trước đây mạnh lắm.” Bảo an giải thích, “Ai mà làm fan một đội một tuyển thủ nhiều năm được.”​

“Tôi với đám anh em đều làm được.” Nguyệt Trung Miên vỗ ngực.​

“Mấy cậu cũng thật dốc lòng, tui còn vừa trông thấy Diệp thần chào hỏi mấy người anh em của cậu. Kiên trì đủ lâu thì cái gì cũng thực hiện được.” Bảo an cực kỳ hâm mộ, “Mấy cậu quen Diệp thần như thế nào?”​

“Cái này . . .” Nhắc đến chuyện này, Nguyệt Trung Miên liền đỏ mặt, lúng túng tạm kẹt lời.​

“ . . . Vậy,” Bảo an nghe xong đầu đuôi câu chuyện liền tổng kết, “cậu muốn cướp Boss nên hại chết Diệp thần, kết quả là bị người ta giết ngược lại, rồi lên kênh thế giới bịa đặt nhục mạ người ta, Diệp thần bất ngờ là cũng không để ý, vẫn thêm cậu vào team cùng đi đánh phó bản?”​

“ . . . “ Nguyệt Trung Miên hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, “Tôi không phải . . . tôi không phải là cũng không biết đó là Diệp thần sao?” Hắn đỏ mặt cãi cố.​

“Diệp thần quả nhiên là không chê được, đúng là có phong độ đại thần. Phải là tôi thì đã đấm cho mấy cậu răng rụng đầy đất rồi.” Đại ca bảo an căng cơ bắp.​

Nguyệt Trung Miên ngẩng lên nhìn một đội huy Hưng Hân trong hội trường, trầm ngâm vài giây.​

“Cũng không hẳn, sau lần đó, thật lòng là, trừ Diệp thần ra, không còn tuyển thủ chuyên nghiệp nào có thể khiến tôi đây tâm phục khẩu phục nữa.”​



[Hoàn]
 
Last edited:

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#2
Nhớ lại số thanh niện này cũng khá nhọ=)))
Muốn mời rượt diệp thần nhưng đáng tiếc lại là thằng đứng thứ 2=))))
Mà tửu lượng của lão diệp thì.......
Nhọ quá=))))))))
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#3
Diệp Tuấn với ko hổi =))))

Ôaaa! Tiểu nguyệt nguyệt phổ thông nhưng không tầm thường! Ổng chính là mỗi người chúng ta!!! Mà editor thể hiện cái tâm trạng fan boy quá đỉnh, đồng cảm từng câu chữ! Vỗ tay!!! Tiếc là không thấy tiểu Nguyệt Nguyệt lúc Hưng Hân thắng giải khiêu chiến!!!
 

Bình luận bằng Facebook