- Bình luận
- 6
- Số lượt thích
- 49
Xin phép giới thiệu sơ một chút, mình là gà mới, vừa biết đến Toàn chức cao thủ không lâu về trước. Hôm nay tiến độ đọc vừa hoàn thành phần giải khiêu chiến. Sau khi biết được kết cục mà Gia Thế nhận được ngày hôm nay, rằng tuy rơi vào thế hiểm nhưng vẫn có thể vực dậy leo về liên minh chuyên nghiệp, bản thân mình cảm thấy còn chỗ chưa thỏa đáng. Nó dấy lên trong mình câu hỏi: liệu Gia Thế có đáng được nương tay cứu sống? Mình biết những gì mình sắp viết ra đây, mục tiêu mà mình nhắm tới sẽ đụng chạm đến nhiều bạn fan, hy vọng mọi người có thể giữ bình tĩnh để tranh luận trong hòa bình.
1. Những gì Diệp Tu đã đem đến cho Gia Thế:
Thật khó để phủ nhận, những thành công, tiếng vang, sự vững chắc ngày hôm nay mà Gia Thế có, một tay đều là nhờ vào công lao của Diệp Tu. Anh đã dùng những năm tháng huy hoàng nhất sự nghiệp của mình cống hiến cho Gia Thế. Nếu thực sự để ý, tình cảm Diệp Tu dành cho Gia Thế không hề nhỏ. Đó là sự hy sinh thầm lặng, đau đớn lỗi lầm anh đều nhận hết thảy về mình. Chính tình cảm đó khiến Diệp Tu bằng lòng giải nghệ không phản kháng, xa rời giới chuyên nghiệp, đam mê, niềm yêu thích của mình trong vòng một năm rưỡi. Cũng chính thứ tình cảm ướt át đó khiến Diệp Tu chưa bao giờ chĩa mũi nhọn về phía Gia Thế. Đúng, anh thẳng tay loại họ khỏi vòng khiêu chiến. Nhưng đó là do họ không đủ năng lực để trụ lại giới chuyên nghiệp, cũng không đủ năng lực để thắng được anh và đồng đội Hưng Hân. Anh cũng chưa bao giờ lên tiếng trước giới báo chí, kể hết mọi sự thật để không phải nhận tiếng xấu về mình. Có lần, anh gặp một bạn fan, lúc này đang bối rối vì không biết nên ủng hộ anh hay Gia Thế, anh liền biến mình thành một người lãnh khốc, vô tình, lấy chiến thắng làm mục tiêu, khiến cho bạn fan ấy sụp đổ vô cùng, nhưng lòng cũng hướng thẳng về Gia Thế. Người không biết lại tưởng Diệp Tu chẳng coi trọng Gia Thế, nhưng anh lại chưa bao giờ ngừng dõi về phía Gia Thế, Vương Triều mà chính anh đã dốc tâm gây dựng. Tình cảm Diệp Tu dành cho chiến đội ấy, một lời khó diễn tả hết.
2. Những gì Gia Thế đáp trả Diệp Tu:
Cũng khó mà phủ nhận, nếu không có Gia Thế, sẽ có thể chẳng có Diệp Tu ngày hôm nay. Vương Triều gì gì đó, không phải chỉ cần có một mình Diệp Tu mà lập nên được. Gia Thế cũng là chiến đội đã đưa Diệp Tu đến với giải đấu chuyên nghiệp, cũng là hậu phương vững chãi cho danh vị Đấu Thần của anh. Nhưng trải qua những năm tháng huy hoàng ấy, Gia Thế còn lại gì? Đó là cái ổ của những con người xấu xa đã ép Diệp Tu đến nước giải nghệ, họ đã có thể dùng cách khác để duy trì chiến đội, nhưng họ đã dùng các tàn ác nhất đối với Diệp Tu để mang về cục diện có lợi nhất cho mình. Đá được Diệp Tu đi, không phải bồi thường hợp đồng, không để Diệp Tu biến thành kì đà cản mũi ngán chân họ. Mọi bước đi đều khôn khéo cực kì, vì họ hiểu rõ Diệp Tu hơn ai hết. Họ biết Diệp Tu vì kiêu hãnh, vì còn ham muốn với Vinh Quang mà sẽ không ở lại làm bồi luyện, cũng biết anh không đủ tiền để bồi thường hợp đồng. Nhưng họ lại dùng chính sự hiểu biết ấy để đâm ngược lại Diệp Tu, đẩy anh vào tình huống bất đắc dĩ đau khổ. Không những thế, họ liên tục đối xử rất-không-nương-tay với Diệp Tu. Liên tục quấy rối, cản đường, khiêu khích, gây sức ép cho Diệp Tu. Chỉ cần có cơ hội liền đùn đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu anh. Sự đối đãi của Gia Thế suốt quãng thời gian ấy - như Hàn Văn Thanh đã từng nói - chính là một sự sỉ nhục! Tội lỗi mà Gia Thế đã gây ra, viết bao nhiêu cũng không hết.
3. Nỗi buồn của Diệp Tu & sự khoang nhượng dành cho Gia Thế.
Từ những chương đầu tiên của bộ truyện, Hồ Điệp Lam đã vẽ nên một Diệp Tu vô cùng lí trí, thấu đáo. Diệp Tu được cho là một người có tâm trí vững vàng, mặc kệ thế sự. Thế nhưng, len lỏi trong đó là những hình ảnh anh lặng lẽ hút thuốc, ánh mắt đượm buồn. Thật không khó để nhìn thấy nỗi buồn vẫn luôn âm ỉ trong lòng Diệp Tu, nhưng lại rất khó để có thể hiểu hết được. Đó là sự đau lòng khi chiến đội đồng cam cộng khổ suốt bao nhiêu năm lại quay lưng với anh? Đó là sự nuối tiếc khi phải rời xa một nơi đã rất thân thuộc? Hay là sự trống trải giữa những kẻ vô tâm máu lạnh đã ruồng bỏ anh? Chính bản thân mình cũng chưa bao giờ dám tự nhận có thể hiểu hết được tâm tình của Diệp Tu. Tất cả mọi người có thể đổ hết lỗi lên đầu Đào Hiên, nhưng sự thật có phải chỉ một mình ông ta có lỗi? Đó là sự chấp nhận, đồng thuận của cả một tập thể Gia Thế. Từng bộ phận đều chẳng có ai có ý kiến với việc Gia Thế không thèm níu giữ Diệp Tu. Diệp Tu ra đi trong sự im lặng, sự im lặng ngày tuyết rơi. Bóng lưng anh chứa chất mệt mỏi và ưu phiền. Ngày hôm ấy và cả sau này, anh bị chính tâm huyết của mình vứt bỏ.
Thực chất, việc chừa cho Gia Thế một con đường sống cũng là một việc tốt đối với Diệp Tu. Bởi dù có ra sao thì Gia Thế vẫn là một phần của Diệp Tu mà anh mãi không bao giờ buông bỏ được. Người ta cũng nói Diệp Tu đủ cứng rắn, mạnh mẽ để vượt qua tất cả. Nhưng họ lại quên mất rằng con người không ai sinh ra đã kiên cường cả, bởi chính cảm xúc là cái hồn của con người. Diệp Tu có thể vượt qua được, nhưng chắc chắn đã không hề dễ dàng như cách anh biểu hiện.
Sau tất cả những lỗi lầm ấy, liệu Gia Thế có đáng được nương tay cứu sống? Kể cả những con người lúc đó đã gây khó dễ cho Diệp Tu, họ đã từng nghĩ đến hậu quả hay chưa? Họ đã trả giá đủ cho những gì mình đã làm chưa?
1. Những gì Diệp Tu đã đem đến cho Gia Thế:
Thật khó để phủ nhận, những thành công, tiếng vang, sự vững chắc ngày hôm nay mà Gia Thế có, một tay đều là nhờ vào công lao của Diệp Tu. Anh đã dùng những năm tháng huy hoàng nhất sự nghiệp của mình cống hiến cho Gia Thế. Nếu thực sự để ý, tình cảm Diệp Tu dành cho Gia Thế không hề nhỏ. Đó là sự hy sinh thầm lặng, đau đớn lỗi lầm anh đều nhận hết thảy về mình. Chính tình cảm đó khiến Diệp Tu bằng lòng giải nghệ không phản kháng, xa rời giới chuyên nghiệp, đam mê, niềm yêu thích của mình trong vòng một năm rưỡi. Cũng chính thứ tình cảm ướt át đó khiến Diệp Tu chưa bao giờ chĩa mũi nhọn về phía Gia Thế. Đúng, anh thẳng tay loại họ khỏi vòng khiêu chiến. Nhưng đó là do họ không đủ năng lực để trụ lại giới chuyên nghiệp, cũng không đủ năng lực để thắng được anh và đồng đội Hưng Hân. Anh cũng chưa bao giờ lên tiếng trước giới báo chí, kể hết mọi sự thật để không phải nhận tiếng xấu về mình. Có lần, anh gặp một bạn fan, lúc này đang bối rối vì không biết nên ủng hộ anh hay Gia Thế, anh liền biến mình thành một người lãnh khốc, vô tình, lấy chiến thắng làm mục tiêu, khiến cho bạn fan ấy sụp đổ vô cùng, nhưng lòng cũng hướng thẳng về Gia Thế. Người không biết lại tưởng Diệp Tu chẳng coi trọng Gia Thế, nhưng anh lại chưa bao giờ ngừng dõi về phía Gia Thế, Vương Triều mà chính anh đã dốc tâm gây dựng. Tình cảm Diệp Tu dành cho chiến đội ấy, một lời khó diễn tả hết.
2. Những gì Gia Thế đáp trả Diệp Tu:
Cũng khó mà phủ nhận, nếu không có Gia Thế, sẽ có thể chẳng có Diệp Tu ngày hôm nay. Vương Triều gì gì đó, không phải chỉ cần có một mình Diệp Tu mà lập nên được. Gia Thế cũng là chiến đội đã đưa Diệp Tu đến với giải đấu chuyên nghiệp, cũng là hậu phương vững chãi cho danh vị Đấu Thần của anh. Nhưng trải qua những năm tháng huy hoàng ấy, Gia Thế còn lại gì? Đó là cái ổ của những con người xấu xa đã ép Diệp Tu đến nước giải nghệ, họ đã có thể dùng cách khác để duy trì chiến đội, nhưng họ đã dùng các tàn ác nhất đối với Diệp Tu để mang về cục diện có lợi nhất cho mình. Đá được Diệp Tu đi, không phải bồi thường hợp đồng, không để Diệp Tu biến thành kì đà cản mũi ngán chân họ. Mọi bước đi đều khôn khéo cực kì, vì họ hiểu rõ Diệp Tu hơn ai hết. Họ biết Diệp Tu vì kiêu hãnh, vì còn ham muốn với Vinh Quang mà sẽ không ở lại làm bồi luyện, cũng biết anh không đủ tiền để bồi thường hợp đồng. Nhưng họ lại dùng chính sự hiểu biết ấy để đâm ngược lại Diệp Tu, đẩy anh vào tình huống bất đắc dĩ đau khổ. Không những thế, họ liên tục đối xử rất-không-nương-tay với Diệp Tu. Liên tục quấy rối, cản đường, khiêu khích, gây sức ép cho Diệp Tu. Chỉ cần có cơ hội liền đùn đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu anh. Sự đối đãi của Gia Thế suốt quãng thời gian ấy - như Hàn Văn Thanh đã từng nói - chính là một sự sỉ nhục! Tội lỗi mà Gia Thế đã gây ra, viết bao nhiêu cũng không hết.
3. Nỗi buồn của Diệp Tu & sự khoang nhượng dành cho Gia Thế.
Từ những chương đầu tiên của bộ truyện, Hồ Điệp Lam đã vẽ nên một Diệp Tu vô cùng lí trí, thấu đáo. Diệp Tu được cho là một người có tâm trí vững vàng, mặc kệ thế sự. Thế nhưng, len lỏi trong đó là những hình ảnh anh lặng lẽ hút thuốc, ánh mắt đượm buồn. Thật không khó để nhìn thấy nỗi buồn vẫn luôn âm ỉ trong lòng Diệp Tu, nhưng lại rất khó để có thể hiểu hết được. Đó là sự đau lòng khi chiến đội đồng cam cộng khổ suốt bao nhiêu năm lại quay lưng với anh? Đó là sự nuối tiếc khi phải rời xa một nơi đã rất thân thuộc? Hay là sự trống trải giữa những kẻ vô tâm máu lạnh đã ruồng bỏ anh? Chính bản thân mình cũng chưa bao giờ dám tự nhận có thể hiểu hết được tâm tình của Diệp Tu. Tất cả mọi người có thể đổ hết lỗi lên đầu Đào Hiên, nhưng sự thật có phải chỉ một mình ông ta có lỗi? Đó là sự chấp nhận, đồng thuận của cả một tập thể Gia Thế. Từng bộ phận đều chẳng có ai có ý kiến với việc Gia Thế không thèm níu giữ Diệp Tu. Diệp Tu ra đi trong sự im lặng, sự im lặng ngày tuyết rơi. Bóng lưng anh chứa chất mệt mỏi và ưu phiền. Ngày hôm ấy và cả sau này, anh bị chính tâm huyết của mình vứt bỏ.
Thực chất, việc chừa cho Gia Thế một con đường sống cũng là một việc tốt đối với Diệp Tu. Bởi dù có ra sao thì Gia Thế vẫn là một phần của Diệp Tu mà anh mãi không bao giờ buông bỏ được. Người ta cũng nói Diệp Tu đủ cứng rắn, mạnh mẽ để vượt qua tất cả. Nhưng họ lại quên mất rằng con người không ai sinh ra đã kiên cường cả, bởi chính cảm xúc là cái hồn của con người. Diệp Tu có thể vượt qua được, nhưng chắc chắn đã không hề dễ dàng như cách anh biểu hiện.
Sau tất cả những lỗi lầm ấy, liệu Gia Thế có đáng được nương tay cứu sống? Kể cả những con người lúc đó đã gây khó dễ cho Diệp Tu, họ đã từng nghĩ đến hậu quả hay chưa? Họ đã trả giá đủ cho những gì mình đã làm chưa?