Hoàn [Toàn viên] Sạp hoành thánh Lam Vũ

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,349
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#21
Chín

Chiều hôm ấy, không phải giờ cơm, trong sạp hoành thánh chỉ còn một mình tiên sinh kể chuyện chậm rãi uống trà.

“Ngụy lão đại!” Đột nhiên từ xa lóe lên một đạo thân ảnh, bổ nhào về phía người kể chuyện, người kể chuyện muốn tránh nhưng làm sao tránh kịp, bị người đến cho một cái ôm ngập mặt.

“Ngụy lão đại, ngươi đến lại không nói với ta một tiếng? Lại chọn lúc ta không có nhà mà đến?! Ngụy lão đại ngươi không vui gì cả a!” Hoàng Thiếu Thiên ngồi trên bàn của Ngụy Sâm nói.

“Ngươi nếu ở đây, nhất định đã sớm vạch trần thân phận Ngụy các chủ, hắn còn làm sao gài bẫy Tôn Tường nói được?” Dụ Văn Châu thấy Hoàng Thiếu Thiên quay về, đem một bát hạt dưa lúc nãy hắn lột hơn nửa ngày giờ đã đầy ắp, đưa cho Hoàng Thiếu Thiên.

“Lừa Tôn Tường nói?” Hoàng Thiếu Thiên tiếp lấy bát trong tay Dụ Văn Châu, lấy hạt dưa trong đó bản thân không ăn, quay đầu đút cho Dụ Văn Châu bên cạnh, Dụ Văn Châu cũng không từ chối, ăn trên tay Hoàng Thiếu Thiên hai hạt.

Ngụy Sâm đối với bộ dạng này của hai đồ đệ đã sớm thấy quái không dị, thở dài nói: “Ta gặp lại Diệp Tu, trong tay hắn Khước Tà không còn, đổi thành chuôi ô, ta hỏi hắn nguyên nhân hắn một mực cười mà không nói, sau đó ta thăm dò được vũ khí của hắn nằm trong tay Tôn Tường, cho nên đến lừa Tôn Tường nói ra, muốn xem thử trong đó rốt cục có âm mưu quỷ kế gì.”

“… Kết quả?” Hoàng Thiếu Thiên miệng ăn hạt dưa, hàm hồ không rõ hỏi, “Ngươi đừng nói với ta Diệp Tu cười mà không nói nguyên nhân là thật sự không có lý do để nói, hắn chỉ nhìn Tôn Tường vừa mắt cho nên cho luôn…”

“…” Ngụy Sâm nín.

“…” Dụ Văn Châu bên cạnh cũng không nói gì, chỉ là cúi đầu vai thoáng run run, hiển nhiên đang cố nén cười.

“Ai u! Diệp Tu kẻ này… cũng thật là… không hổ là đại thần!” Hoàng Thiếu Thiên cười đến bàn cũng theo đó mà rung, suýt nữa ôm không được bát trong tay.

“Bất quá Ngụy lão đại ngươi làm sao lừa hắn nói ra? Chẳng lẽ bắt chước Mắt Bự giả trang làm tiên sinh đoán mệnh?” Hoàng Thiếu Thiên nửa ngày sau mới ngưng cười, ho hai tiếng học theo giọng điệu Ngụy Sâm: “Vị tiểu ca này ta thấy ngươi ấn đường phát đen, hai mắt vô thần…” Hoàng Thiếu Thiên lại bấm ngón tay ra vẻ như đang tính toán: “Ai nha, vị tiểu ca này đây là điềm đại hung! Ngươi nếu chịu khai ra binh khí của ngươi từ đâu mà đến, lão phu quả thật có một hai biện pháp giúp ngươi nghịch thiên cải mệnh!”

“Hảo tiểu tử!” Ngụy Sâm duỗi tay, cũng không biết hắt ra một nắm dược phấn gì đó, Hoàng Thiếu Thiên muốn tránh đã không kịp, cuối cùng hít vào một ít.

“!!” Hoàng Thiếu Thiên định nói “Ngụy lão đại thất đức” lại phát hiện nói không nên lời, cái này thật sự đáng sợ hơn hết thảy độc dược trên thế gian.

“Thiếu Thiên đừng vội!” Dụ Văn Châu ở bên cạnh an ủi một câu, “Dược của Ngụy các chủ một canh giờ sau sẽ tự động giải.”

“Cười nhạo lão phu?!” Ngụy Sâm từ trong ngực áo móc thước gỗ ra, bộp một tiếng gõ lên bàn, “Ngươi còn non lắm!” Chỉ là trong mắt cũng có ý cười, khiến Ngụy Sâm bỗng dưng có vẻ trẻ lại không ít.

“Ta giả trang tiên sinh kể chuyện, kể vài câu chuyện rác rưởi của Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu thuở thiếu thời, Luân Hồi thư viện gia nhập võ lâm muộn, tin rằng đám hậu sinh đó cũng chưa từng nghe qua.” Ngụy Sâm sau đó vẫn giải thích một câu với Hoàng Thiếu Thiên, bất quá Hoàng Thiếu Thiên đã nói không thành tiếng, không thể hồi ứng, chỉ đành trừng mắt vô cùng khổ cực.

Mười

Lại qua mấy ngày, Hoàng Thiếu Thiên đang thu dọn bát đũa, trong sạp hoành thánh đến thêm một vị công tử, vị công tử này mặc một thân thanh sam có vẻ giản dị tự nhiên nhưng là loại vải thượng đẳng, văn văn nhã nhã cầm trong tay một chiếc quạt, xa xa nhìn thấy quả thật là phiên phiên giai công tử… nếu vị công tử này không mọc ra một gương mặt quần trào* không giới hạn của Diệp Tu.

*quần trào: trào phúng bởi toàn thể quần chúng, nói đơn giản là main tank hút thù hận

“Ai u Diệp Tu ngươi rốt cục sợi gân nào không đúng?! Ha ha ha ha!” Hoàng Thiếu Thiên một bên tiếp đón Diệp Tu vào sạp hoành thánh một bên cười, “Ngươi đột nhiên đầu người mặt chó thế này ta không chịu nổi a! Ha ha ha ha ~ còn nữa ô của ngươi đâu? Ngươi đây là đổi dùng quạt rồi? Ngươi không phải đã cùng lão Hàn đêm đó không biết chạy đi đâu mất rồi sao? Nhanh như thế đã quay về?”

“Ta là Diệp Thu.” Phiên phiên công tử xoạt một tiếng giũ quạt ra quạt hai cái nói, trên mặt quạt viết Diệp Thu hai chữ lớn thiếp vàng.

“Ai u, Diệp Tu ta đương nhiên biết ngươi là Diệp Thu, Tô Mộc Thu cũng là Diệp Thu, ta không thấy Tô Mộc Thu tới đây, ngươi đừng nháo nữa.”

“Diệp Tu là ca ca ta, ta là đệ đệ song sinh của hắn, tên họ chính là Diệp Thu.” Phiên phiên công tử lại nhàn nhạt giải thích một câu, cuối cùng nghe sao cũng có chút nghiến răng nghiến lợi: “Hắn cùng Tô Mộc Thu hai tên khốn kiếp nói là mỗi người lấy một chữ trong tên họ, lại cố ý tổ hợp thành tên của ta ở võ lâm đảo điên lừa gạt, hại ta ra ngoài làm ăn đối phương cứ bị đại danh Diệp Thu dọa chạy.”

“… Thật sự có người tên là Diệp Thu?!” Hoàng Thiếu Thiên từ nhỏ đã nghe Ngụy Sâm kể chuyện Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu mà lớn, một mực cảm thấy Diệp Thu chẳng qua là một danh hiệu, lúc này thật sự xuất hiện một người như vậy, thế giới quan có chút đổ nát, bất quá nhìn kỹ người trước mắt hô hấp thô trọng, cước bộ hư phù, đích xác là không biết võ công, Hoàng Thiếu Thiên chỉ đành tiếp thu sự thật.

“Nấu bát mì, cắt sợi nhỏ, thêm hai cái bánh, ngọt, đừng bỏ hành, nhiều đường nhiều vừng. Ồ! Đúng rồi, trà cũng rót cho ta một ly.” Diệp Thu nào sẽ quan tâm đến thế giới quan của Hoàng Thiếu Thiên, án theo sở thích gọi món, chính là giống hệt Diệp Tu như đúc.

Nói chưa xong Hoàng Thiếu Thiên đã từ bếp sau bưng ra mì cùng bánh nướng, hai người đối với cái sự không giới hạn của Diệp Tu rất có tiếng nói chung, đang nói đến hưng khởi, đột nhiên một đạo nhân ảnh thẳng hướng Diệp Thu mà tới, “Diệp Tu! Ngươi lần trước đánh bại ta, lần này ta tuyệt đối không thua bởi ngươi!” Người đến chính là Tôn Tường, mấy ngày nay hắn cảm thấy tiên sinh kể chuyện tựa hồ có ý đồ khác, cho nên mãi vẫn lượn lờ xung quanh sạp hoành thánh, muốn bắt được tiên sinh kể chuyện để hỏi cho rõ, tiên sinh kể chuyện không thấy lại bất ngờ thấy Diệp Thu, tự nhiên đem người ngộ nhận thành Diệp Tu, không chút khách khí xông lên cầu chiến.

Hoàng Thiếu Thiên biết Tôn Tường hiểu lầm, vội vàng từ trong ngực móc Băng Vũ ra cản trở Tôn Tường tiến công, nhất thời hai người ngươi tới ta đi đấu đến không thể tách rời.

Bên này Diệp Thu càng mười phần hờ hững, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, mặc cho đao quang kiếm ảnh lóe qua trước mắt, hắn vẫn ung dung chậm rãi đem mì cùng bánh nướng ăn hết sạch sẽ, trả tiền xong đứng dậy nói lời từ biệt với Hoàng Thiếu Thiên đang đánh đến sung sướng, rồi ung dung chậm rãi rời khỏi sạp hoành thánh.

“Ta nói Diệp Tu đừng đi, ta muốn đánh bại ngươi!” Tôn Tường thấy Diệp Thu muốn rời khỏi, vội hô một câu.

Kêu không phải mình, Diệp Thu tự nhiên không hề áp lực nhàn nhã đi luôn, Tôn Tường muốn đuổi theo lại bị Hoàng Thiếu Thiên chiêu chiêu cuốn lấy.

“Ngươi đừng đuổi theo hắn, hắn là Diệp Thu!” Hoàng Thiếu Thiên giải thích.

“Ta đương nhiên biết hắn là Diệp Thu!”

“Hắn không phải Diệp Thu chúng ta biết!”

“Ngươi nói gì vậy? Cái gì Diệp Thu chúng ta biết chúng ta không biết? Rốt cục là Diệp Thu nào?”

“Thiếu Thiên, khách nhân đến, về nhà nấu mì!” Dụ Văn Châu đứng ở cửa sạp trong tay dính bột mì, trên thân vẫn thắt tạp dề hướng hai người đánh từ trong sạp đánh tới trên đường, hô một câu.

“Ô!” Hoàng Thiếu Thiên một chiêu bức lui Tôn Tường, nói một câu “Ta đi bán” liền chạy về nhà bếp bận rộn, để lại Tôn Tường một mình cảm thấy… hình như có gì đó không đúng, rốt cục là Diệp Thu nào?…
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#22
1. Quả nhiên là lão Ngụy mà =))))
2. HAI TÊN KIA NGỌT CHỌC MÙ MẮT TA R TAT TAT TAT
3. Thu Thu quả nhiên phong trần nha =))) đáng yêu quá hihihihihihihi
4. Tường ngốc đúng là Tường ngốc =))) nhìn ng ta ăn bánh ăn mì từ tốn thế kia, đến móc xỉa còn chả nói, rõ ràng là khí chất khác nhau mà k nhìn ra là sao =)))
5. Hoàng Thiếu chỉ cần chặn 1 cái r nói ngọn ngành là đc mà, sao cứ hăng tiết mà đánh thế kia =)) đánh hăng mà chả nói j làm Tường đã ngốc lại càng ngốc =)))
 

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,349
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#23
Mười một

“Nghe nói từ khi Diệp Tu cùng lão Hàn chạy rồi, hai người liền mai danh ẩn tích giang hồ?” Hoàng Thiếu Thiên nói xong đem một miếng xương sườn ném lên thớt gỗ, miếng xương kia vừa có sườn vừa có sống, to lớn một mảng, nói ít cũng có ba mươi bốn mươi cân, Hoàng Thiếu Thiên đong đưa xách lên như không.

“Từ hôm đó trở đi ít nhất cũng nửa tháng có dư, cứ thế một tiếng không nói mà tan biến, quả thật không phải phong cách của Hàn tiền bối, khả năng là bị chuyện gì quấn chân?” Dụ Văn Châu trong tay bưng một bát lớn chứa thịt nhân bánh, một tay bảy tám loại gia vị trước mặt loáng qua, chỉ thấy một màn bóng ảnh, gia vị liền theo một tỷ lệ thần bí rắc vào trong bát, nào có nửa phần dáng vẻ tay tàn chậm rì rì lúc băm nhân bánh.

“Lão Hàn đương nhiên không vấn đề gì, nhưng Diệp Tu…” Hoàng Thiếu Thiên hừ hừ, “Cùng hắn xuất môn lang bạt giang hồ, không chừng đã gặp phải cái gì đó rồi! Văn Châu ta kể ngươi nghe, chính là lần đó Ngụy lão đại kêu ta một mình lịch luyện, cùng hắn rong ruổi giang hồ một phen, bất quá hơn mười ngày, gặp năm lần đánh cướp, ba lần lọt bẫy, sáu lần trả thù, hai lần quyết đấu, bị hạ mê dược bảy lần, còn đứng xem một lần quần chiến giữa Bá Đồ cùng Gia Thế năm đó, kết quả bị nhìn thành nằm vùng hai mang, suýt nữa bị song phương cùng nhau tập hỏa, hơn một nửa trong đó đều là hắn tự chủ động gây hấn!”

“Diệp tiền bối trước giờ vẫn vậy.” Dụ Văn Châu ôn hòa cười cười, chậm rãi dùng đũa trộn đều gia vị cùng nhân bánh, “Mà Thiếu Thiên, lát nữa chặt sườn đi, đến tối hầm canh xương, nước cốt canh của chúng ta không còn nhiều.”

“Ô ~” Hoàng Thiếu Thiên ứng một câu, nhìn xương sườn hiển nhiên có chút không tình nguyện, “Ta nói Văn Châu, Băng Vũ là đao thái rau cắt mì, cứ cảm thấy chặt xương quá lãng phí.” Hoàng Thiếu Thiên từ trong ngực lấy ra dao bếp bảo bối Băng Vũ, ánh nắng ôn hòa chiếu vào trên lưỡi dao, ánh ra một đạo hàn quang lạnh lẽo, không khác gì kiếm khí của Hoàng Thiếu Thiên, phiêu hốt bất định, như mộng như huyễn.

“Tôn chỉ của việc chặt xương không hợp với mạch võ học của ta a!” Hoàng Thiếu Thiên cầm thái đao vẽ một đường trong không trung, khinh linh phiêu dật, “Ta mạch này chú trọng, chính là chủ nghĩa cơ hội, nặng ở bất định khó lường, chặt khoai tây củ cải đương nhiên có thể mỏng như cánh ve, nhưng chặt xương sườn…” Hoàng Thiếu Thiên trên mặt hiện ra đau lòng.

“Ta nhớ Thiếu Thiên thời niên thiếu, tựa hồ cũng từng đi qua lộ số đại khai đại hợp chứ.” Dụ Văn Châu mỉm cười, một đôi đũa trên ngón tay chuyển tới chuyển lui, “Khi đó ngươi không phải có một thanh đại thái đao tên gọi Diễm Ảnh?”

“Ô, đúng! Bao nhiêu năm không dùng, dùng vào không thuận tay ta cũng đã quên.” Hoàng Thiếu Thiên ở góc nhà bếp tìm hết nửa ngày, đem Diễm Ảnh đào ra.

“Không hổ là thần binh lợi khí năm đó lớp người Ngụy lão đại lưu lại.” Hoàng Thiếu Thiên cầm Diễm Ảnh vung lên hai lần, “Tuy không quá thuận tay, chặt xương sườn cũng đã đủ rồi.”

Trong lúc nói, sạp hoành thánh đến một nhóm năm người, đi đầu chính là một tiên sinh dạy học, đầu đeo khăn vuông, người mặc thanh sắc trường sam, tướng mạo mi thanh mục tú.

“Đây không phải Chu Trạch Khải sao? Hiện cũng không phải giờ ăn cơm, các ngươi tới đây làm gì? Còn tiểu hỏa nhi sau lưng ngươi là ai a? Nhìn không tệ a!” Hoàng Thiếu Thiên thấy là Chu Trạch Khải một nhóm Luân Hồi thư viện chúng nhân, liền đem năm người này đón vào nhà, tìm cái bàn lớn cho bọn hắn ngồi xuống.

“Thư viện… sập rồi…” Nửa ngày sau Chu Trạch Khải mới nói ra được bốn chữ.

“Cái gì? Thư viện sao lại sập?! Chẳng lẽ có người trả thù!” Hoàng Thiếu Thiên nói xong lập tức nghiêm túc, “Biết kẻ thù là ai không? Chẳng lẽ là nhắm vào Khước Tà trong tay Tôn Tường mà đến?”

“Không phải…” Chu Trạch Khải lắc đầu.

Giang Ba Đào bên cạnh vội giải thích: “Hôm qua Chu tiên sinh dạy Tôn Tường chiêu thức mới, mới biết sử dụng, thu chiêu không kịp, một chiêu Đấu Phá Sơn Hà… sập nhà.”

“Phụt…. Ha ha ha ha…” Hoàng Thiếu Thiên nghe xong, cười đến nước mắt cũng muốn rơi, “Ta nói Tôn Tường, ngươi không phải hai ngày trước mới đập không ít bàn ghế kệ sách? Làm sao luyện tiếp tục đến cả nhà cũng dỡ rồi a! U, cười chết ta rồi, ngươi là chuyên nghiệp dỡ nhà đi!” Hoàng Thiếu Thiên cười đến đứng cũng đứng không vững, nhào thẳng vào ngực Dụ Văn Châu, “Hay là ngươi liên hợp với Tiêu Thời Khâm đến lừa tiền Luân Hồi a?”

Tôn Tường rốt cục tuổi trẻ khí thịnh, sao chịu được trào phúng kiểu này, liền muốn rút Khước Tà ra cùng Hoàng Thiếu Thiên quyết một trận tử chiến, kết quả bị Chu Trạch Khải bên cạnh kéo lại.

“Hết tiền… đền rồi.” Chu Trạch Khải nói.

Tôn Tường lúc này mới nhớ ra gần đây tiền của Luân Hồi thư viện đều cầm đi sửa nhà, nếu đánh lên thật đem sạp hoành thánh dỡ luôn, đại khái bán mình mới bồi thường nổi, vì thế không tiếp tục, chỉ hung ác trừng Hoàng Thiếu Thiên.

Hoàng Thiếu Thiên sao sẽ quản Tôn Tường nghĩ gì, chỉ nhìn những người khác, “Đây không phải Đỗ Minh sao?” Hoàng Thiếu Thiên lên tiếng kêu Đỗ Minh, “Nghe nói Đường đại tiểu thư vì trốn khỏi bức hôn, đã chạy đến Hưng Hân sơn trại, chính là cơ hội a!”

“Ừm!” Đỗ Minh nắm chặt quyền, gật đầu xem ra đấu chí tràn đầy.

“Đây ai a? Tài năng có thể đào tạo a!” Hoàng Thiếu Thiên nhìn thiếu niên hoạt bát đi cùng Luân Hồi bốn người, khen một câu, thiếu niên này tuổi không lớn chỉ chừng mười bốn mười lăm, tùy tiện chải một đuôi ngựa phùng phùng, một đôi mắt hấp dẫn người, sáng rực trong veo, đang hiếu kỳ quan sát sạp hoành thánh.

“Đây là hài tử hàng xóm với thư viện, người lớn trong nhà đi xa, gửi gắm bọn ta chiếu cố hai ngày.” Giang Ba Đào nói.

“Ta gọi Lô Hãn Văn!” Thiếu niên không mảy may sợ người lạ, thấy Hoàng Thiếu Thiên hỏi, lưu loát trả lời, thanh âm giòn giã lộ ra phấn chấn chỉ ở thiếu niên mới có, “Nghe nói ngươi là Kiếm Thánh? Cùng ta so một trận đi!” Lô Hãn Văn nhìn thái đao Băng Vũ Hoàng Thiếu Thiên cầm trong tay, mặt đầy nóng lòng muốn thử.

“Hảo a hảo a! Ngươi gia nhập môn phái võ lâm chưa? Ngươi nếu lợi hại, đến Lam Vũ bọn ta a!” Hoàng Thiếu Thiên thấy thiếu niên sảng lãng, cực kỳ đúng với tâm tính của mình, nói vài câu liền thành hảo hữu, một lớn một nhỏ cùng nhau ngồi xổm ở góc sạp nghiên cứu kiếm thuật.

“Thư viện sập rồi, các ngươi tới sạp hoành thánh… để làm gì?” Dụ Văn Châu bưng nước trà cho năm người, hỏi một câu.

“Sáng sớm đã thỉnh Tiêu Thời Khâm đến sửa, ước chừng đến tối có thể hoàn công, ban ngày hôm nay muốn mượn chỗ này của ngươi, lên lớp một lúc, chung quy học hành là nhất.” Giang Ba Đào giải thích.

“Ô! Được.” Dụ Văn Châu cười, “Dù sao ban ngày cũng không có khách, các ngươi liền dùng chỗ này là được. Quả thật cũng chưa thấy qua… tiểu Chu dạy học.” Dụ Văn Châu nói xong hiếu kỳ liếc nhìn Chu Trạch Khải.

“A a! Chu Trạch Khải biết dạy học! Thật hay giả! Ta cũng muốn nghe!” Hoàng Thiếu Thiên cùng Lô Hãn Văn hai người không biết đang nói cái gì, nghe thấy bên này thú vị lại kéo Lô Hãn Văn chạy tới, cùng Luân Hồi bốn người chen trên một cái bàn, Dụ Văn Châu dỗ dành mới chịu yên tĩnh ngồi chờ Chu Trạch Khải giảng bài.

Chu Trạch Khải thấy ánh mắt chúng nhân đều tập trung vào mình, có vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn theo từng bước đem thước bản Hoang Hỏa cùng Toái Sương bộp một tiếng để lên bàn, trong nháy mắt bầu không khí lười biếng trong sạp đột ngột trở nên lạnh lùng sát khí.

Quả nhiên là người thắng liên tục hai lần đại hội võ lâm a, Hoàng Thiếu Thiên trong lòng thầm nghĩ.

“Sách, trang 121.” Chu Trạch Khải nói, như biến thành người khác, không còn ôn nhu ngại ngùng, tuy chỉ vài chữ đã có thể cảm thấy áp bách phả vào mặt.

Giang Ba Đào, Tôn Tường, Đỗ Minh cùng Lô Hãn Văn đối với việc này thập phần quen thuộc, đều từ trong ngực áo lấy sách ra, Hoàng Thiếu Thiên không có sách, liền chen chúc cùng Lô Hãn Văn xem chung một quyển.

“Đoạn thứ nhất.” Chu Trạch Khải nói, “Đọc…” Sau đó chỉ Đỗ Minh.

Đỗ Minh vội vàng theo lời, đem đoạn thứ nhất đọc qua một lần, đọc đến gập ghềnh trắc trở, cực không thuần thục.

“Đọc lại.” Chu Trạch Khải nói.

Đỗ Minh chỉ đành đau khổ đọc lại lần nữa, quả thật so với lần trước trôi chảy không ít.

“… Đọc lại.” Chu Trạch Khải do dự một chút, vẫn nói.

Đỗ Minh chỉ đành lấy tinh thần quyết tiến không lùi khi viết thư cho Đường gia đại tiểu thư đọc thêm một lần.

“… Ừ.” Chu Trạch Khải gật đầu, sau đó là trầm mặc dài dằng dặc.

Hoàng Thiếu Thiên kỳ quái, sao không nói gì nữa, nhưng mọi người đều không ai ngạc nhiên, dù thế nào cũng đang trong lớp không tiện động tay động chân, Hoàng Thiếu Thiên cố nén không lên tiếng.

“Câu này…” Chu Trạch Khải từ đoạn thứ nhất chọn ra một câu, đọc đến ý nhị mười phần, đọc xong lại có một đoạn tạm dừng rất lâu, sau đó Chu Trạch Khải nói, “… rất sâu sắc.”

Giang Ba Đào nghe xong, ở bên cạnh giải thích một chuỗi dài, rằng một câu này đến cùng là sâu sắc chỗ nào.

Sau đó… lặp lại quá trình kể trên.

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy mình thật sự đã đi nhầm vào ổ giặc, không nên ngồi trên bàn này nghe cái gì dạy học, cũng không thể nói loạn, lúc này bị giày vò đến mơ màng muốn ngủ. Lại nhìn về Dụ Văn Châu sau bếp làm việc, thỉnh thoảng nhô đầu ra cười híp mắt, liếc nhìn một bàn học sinh khẩn trương học hành, lại tiếp tục nhàn nhã đi kéo mì.

“Ừm…. Tan học.” Chu Trạch Khải nói.

Đang buồn ngủ, Hoàng Thiếu Thiên lập tức phấn chấn trở lại, Tôn Tường cùng Đỗ Minh cũng theo đó thở ra một hơi, Chu Trạch Khải đem thước dạy học trên bàn cất đi, dù nhìn qua không gì thay đổi, nhưng người nắm bắt cực nhạy bén như Hoàng Thiếu Thiên, có thể rất rõ ràng phát hiện sát khí toàn thân Chu Trạch Khải đã không còn bóng ảnh, bầu không khí đã nhu hòa không ít. Cứ thế thu phóng tự nhiên, quả đúng là cao nhân, Hoàng Thiếu Thiên trong lòng thầm nghĩ.

“Hoàng thiếu Hoàng thiếu, cho ta xem xem nhà bếp các ngươi đi!” Vừa xuống lớp, Lô Hãn Văn lập tức tinh lực mười phần, giờ khắc này đang duỗi đầu hướng ra bếp nhìn khắp nơi, vô cùng nôn nóng.

“Xem đi, xem đi!” Hoàng Thiếu Thiên không để tâm, dẫn Lô Hãn Văn đi vào nhà bếp.

“Thanh thái đao này tốt a!” Lô Hãn Văn liếc mắt liền nhìn trúng Diễm Ảnh vẫn đang cắm trên xương sườn, cầm Diễm Ảnh lên vung vẩy mấy cái, trong mắt toàn là vui sướng, lôi kéo ống tay áo Hoàng Thiếu Thiên nói, “Cho ta thử thanh đao này đi!” Mắt to lấp lánh lấp lánh, gương mặt nhỏ cũng đỏ bừng bừng, chỉ kém lúc lắc đuôi lớn xù lông sau lưng.

Công kích này Hoàng Thiếu Thiên làm sao chịu nổi, lập tức đồng ý.

Chỉ thấy Lô Hãn Văn múa lên Diễm Ảnh, trước mắt một mảnh đao quang đi kèm phong thanh soàn soạt cùng tiếng xương gãy, chưa chặt được bao lâu, một miếng xương sườn lớn đã bị giết đến thỏa thỏa đáng đáng, so Hoàng Thiếu Thiên đích thân chặt cũng không kém bao nhiêu.

“Tiểu tử ngươi không tệ a! Đao công tốt đến vậy? Thế nào? Có muốn đến Lam Vũ bọn ta hay không a? Ngoài trừ chặt xương còn có thể bằm nhân bánh gói hoành thánh, còn có bánh hành, đương nhiên ngươi đã tính là người Lam Vũ rồi!”

“Ta nguyện ý!” Lô Hãn Văn đáp đến gọn gàng, ánh mắt vẫn lưu chuyển không ngừng giữa xương sườn và Diễm Ảnh.
 
Last edited by a moderator:

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,349
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#24
Có spoil nặng so với diễn biến truyện hiện tại, cân nhắc trước khi đọc.

Mười hai

Cuồng phong, bạo vũ, một đêm không có ánh trăng. Một đĩa đèn liền cứ thế giữa mưa gió chợt sáng chợt tắt, bóng đen loang lổ đổ đến trên mặt bốn người ngồi quanh một cái bàn.

Bọn họ cúi đầu, không thấy rõ dung mạo, nhưng khách qua đường trong đêm không ai dám đến gần một bước, bởi vì sát ý so với mưa đêm còn lạnh đến thấu xương!

“Rầm rầm rầm!” Cửa lớn Luân Hồi thư viện bị gõ vang rất gấp, một đạo sấm sét rạch bầu trời đen, chiếu sáng khuôn mặt phóng khách ngoài cửa, bất lực lo lắng… còn có hoảng sợ.

Cửa cọt kẹt một tiếng chậm rãi mở ra, Giang Ba Đào buồn ngủ chưa tỉnh xách đèn bước ra, đến khi thấy rõ gương mặt phóng khách, hắn há miệng nói không nên lời, ngọn đèn trong tay rơi xuống đất lăn vài vòng biến mất trong bóng đêm vô tận, trở thành tế phẩm của trận đại vũ này.

“Ta nói ngươi nhìn thấy ta phải sợ đến mức này sao?” Hoàng Thiếu Thiên cởi áo tơi cùng mũ cói trên người, oán hận Giang Ba Đào, “Đèn cũng ném mất, ngươi cần đến mức này sao đến mức này sao?”

Giang Ba Đào cười khổ, kỳ thực hắn không phải sợ khi thấy Hoàng Thiếu Thiên, nhưng nghe vào một tràng lời liên miên bất tuyệt mới thật sự hoảng hồn nhảy dựng. Hắn làm sao biết được, Hoàng Thiếu Thiên bị mưa to xối đến thê thảm, mà vừa thấy mặt vẫn có thể lắm lời thế này, tay vừa run lên đèn liền lăn xuống.

“Ngươi đoán xem, ta rốt cục vì sao đang đêm mà đến Luân Hồi?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

Giang Ba Đào cười khổ, từ khi mở cửa đem Hoàng Thiếu Thiên nghênh vào Luân Hồi thư viện, hắn vẫn chưa nói được một câu, chỉ có Hoàng Thiếu Thiên thao thao bất tuyệt.

Quả nhiên chưa chờ Giang Ba Đào trả lời, bên kia Hoàng Thiếu Thiên đã mở miệng: “Ngươi biết chứ, đêm nay là trăng non a, trăng non ngươi biết sẽ có chuyện gì xảy ra?”

Giang Ba Đào nhất thời không nghĩ ra, có chút mờ mịt nhìn Hoàng Thiếu Thiên.

“Ngươi sao có thể không hiểu chứ!” Hoàng Thiếu Thiên chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Trăng non a! Bốn người bọn họ…” Hoàng Thiếu Thiên nói, không tự chủ run cả người, “Ta lúc này còn không bỏ chạy, ở lại sạp hoành thánh Lam Vũ không phải tìm chết sao? Mưa có lớn hơn nữa cũng phải trốn ra a! Đừng nhắc nữa, ta hôm nay đào thoát chậm, bên đó đã bắt đầu rồi, khỏi phải nói có bao nhiêu đáng sợ!”

“A…!” Giang Ba Đào hoảng nhiên đại ngộ, hắn tính là vãn bối, có chút chuyện cũ võ lâm nhất thời khó thể nhớ được, Hoàng Thiếu Thiên vừa nhắc liền nghĩ ra. Tương truyền ngày trước, võ lâm tứ đại trí giả mỗi khi gặp trăng non đều hẹn ước cùng nhau thương thảo võ lâm đại sự, về sau Diệp Tu bởi vì nhiều lần đến muộn vắng mặt, thái độ không đoan chính, chỗ của hắn đổi thành Vương Kiệt Hi. Về sau nữa, nghe nói bởi vì võ lâm vốn cũng không có việc gì đáng để thương thảo, mỗi dịp trăng non tứ đại trí giả tụ hội biến thành tứ đại trí giả đọ sức, mưa máu gió tanh. Nghĩ đến đó Giang Ba Đào cũng cảm thấy toàn thân phát lạnh, đã hiểu tâm tình của Hoàng Thiếu Thiên dù phải bất chấp mưa to cũng muốn rời khỏi.

Cùng lúc đó, ở sạp hoành thánh Lam Vũ. “Hula!” Trương Tân Kiệt bình tĩnh nói, nghe không ra mảy may sóng gió, “Đánh thêm hai vòng nữa ta phải về ngủ.”

“Ừ, cũng đến giờ rồi…” Tiêu Thời Khâm nói, đem đậu phộng thua đưa cho Trương Tân Kiệt, nhìn trước mắt còn thừa không mấy hạt, thở dài nói: “Không ngờ đêm nay là ta lót đáy, trước khi trăng non lần sau mọc, Lôi Đình cho các ngươi ưu đãi 30%, bất quá cũng may, mấy hôm trước Tôn Tường hủy Luân Hồi thư viện, nhờ sửa chữa kiếm lời không ít.”

“Vậy sao?” Dụ Văn Châu cười đến ôn hòa, “Nghe nói Tôn Tường cùng ngươi quan hệ không tệ, làm sao lại đi Luân Hồi rồi?”

“Có một số việc, thanh giả tự thanh…” Tiêu Thời Khâm trả lời.

“Ta đại khái là thứ hai đếm ngược.” Vương Kiệt Hi đếm đếm đậu phộng trước mắt, “…Giảm 20% cũng không lời không lỗ.”

“Sạp hoành thánh Lam Vũ giảm 10% vẫn sống được.” Dụ Văn Châu cười híp mắt nói.

“Xào bài đi.” Thắng được nhiều nhất, Trương Tân Kiệt không hề để bụng với mặt cười dối trá của ba người trước mặt, “Chưa đến cuối cùng, còn chưa biết ai phải giảm mấy phần.”

“Tân Kiệt nói cũng đúng.” Tiêu Thời Khâm một bên xào bài, một bên hỏi Dụ Văn Châu bên cạnh, “Nói đến Luân Hồi thư viện, các ngươi thật sự đem người trẻ tuổi tên Lô Hãn Văn kia thu vào Lam Vũ rồi?”

“Ừ.” Dụ Văn Châu gật đầu, lấy cằm chỉ vào canh sườn đặt trước mặt mỗi người, “Hãn Văn đại thái đao dùng rất có chương pháp, xương sườn này còn là hắn chặt.”

Vương Kiệt Hi xếp bài, trong tay không ngừng, mắt tùy ý lướt nhìn vết cắt trên sườn: “Đích xác là một hảo thủ, xem ra thực lực Lam Vũ lại mạnh thêm không ít a!”

“Quá khen…” Dụ Văn Châu vẫn cười đến vân đạm phong khinh.

“Bất quá Tân Kiệt, lão Hàn nhà các ngươi vẫn không thấy hành tung?” Tiêu Thời Khâm nói, “Mấy ngày nay Bá Đồ chỉ còn dư lại ngươi cùng Trương Giai Lạc hai người chống đỡ đi? Quả thật khổ cực ngươi rồi…”

“Không khổ cực.” Trương Tân Kiệt nói, cúi đầu nhìn đậu phộng xếp thành một đống trước mặt, “Thắng là không khổ cực…”

Một đạo sét cắt ngang trời đêm, tiếp đến sau đó chính là rầm rầm rầm tiếng sấm, cuối cùng đã nghe không rõ bốn người chơi mạt chược nói cái gì.
 

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,349
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#25
Mười ba

Một ngày nọ Lô Hãn Văn chặt xong xương sườn, đang ngồi ở sạp hoành thánh ôm một bình mơ chua ăn, Dụ Văn Châu biết tuổi của hắn thích ăn quà vặt kiểu này, trước đó ướp ít mơ xanh, mấy ngày nay rốt cục ăn được rồi. Mơ xanh chua ngọt giòn, Lô Hãn Văn ôm bình liền không chịu buông tay.

“Hãn Văn, cái này còn một vại lớn, ngươi đừng nên một lần ăn quá nhiều, ăn quá nhiều không tốt.” Dụ Văn Châu thấy Lô Hãn Văn tựa hồ muốn đem một bình mơ chua ăn sạch, vội khuyên một câu.

“Ô.” Lô Hãn Văn ứng một tiếng, nhìn quả mơ đang cầm trong tay, hai ba bước chạy đến Dụ Văn Châu đang hai tay kéo mì, “Các chủ ngươi cũng nếm một chút?”

Dụ Văn Châu cười cười với Lô Hãn Văn, liền ăn quả mơ trong tay hắn.

“Ăn ngon chứ?” Lô Hãn Văn một đôi mắt sáng lấp lánh ngẩng đầu nhìn Dụ Văn Châu.

“Ừ, ngon.” Dụ Văn Châu theo bản năng định xoa đầu Lô Hãn Văn, nghĩ đến hiện trên tay mình toàn là bột mì, lúc này mới rút tay về gật đầu với Lô Hãn Văn.

“Hắc hắc.” Lô Hãn Văn có chút đắc ý cười, đơn thuần trong sáng.

“Ai ai u! Mơ chua!” Hoàng Thiếu Thiên ra phố mua ít dầu muối bột mì, quay về vừa khéo nhìn thấy bình mơ chua Lô Hãn Văn ôm trong tay, “Cho ta ăn hai quả.” Hoàng Thiếu Thiên nói xong duỗi tay liền với lấy bình.

Lô Hãn Văn nhất thời không kịp phản ứng, trực giác thấy có người tiếp cận, chỉ bằng tiềm thức hành động, tay trái ôm bình tay phải chụp lấy mạch môn Hoàng Thiếu Thiên.

“Tiểu tử ngay cả mơ cũng không cho ta ăn!” Hoàng Thiếu Thiên miệng nói, chiêu thức không ngừng, cùng Lô Hãn Văn binh binh bang bang đánh thành một chùm, không dùng sát chiêu, ngược lại chỉ như cố ý đùa giỡn Lô Hãn Văn.

Từ khi Lô Hãn Văn đến sạp hoành thánh, tiết mục này mỗi ngày đều muốn diễn ra mười mấy hai mươi lần, Dụ Văn Châu thấy lạ không kinh, một bên nhào mì, một bên mỉm cười nhìn một lớn một nhỏ đánh đến bất diệc nhạc hồ.

Rốt cục Hoàng Thiếu Thiên kỹ cao một bậc, từ bình trong ngực Lô Hãn Văn mò ra một quả mơ xanh ném vào miệng, một ngụm cắn ra chua chua ngọt ngọt.

“Văn Châu mơ ngươi ướp càng ngày càng ngon!” Hoàng Thiếu Thiên trong miệng nhai mơ, nói chuyện ú ớ, “Hồi đầu ngươi mới học, khó ăn chết rồi, mớ sản phẩm thất bại kia đều ta một mình ăn.” Hắn quay lại xoa đầu Lô Hãn Văn, bị Lô Hãn Văn lắc người né tránh, “Tiểu tử ngươi may mắn cỡ nào, bây giờ ngươi ăn được chính là mơ ngon, ngươi không biết năm đó hắn điều phối gia vị chưa thể linh hoạt, mơ làm ra có bao nhiêu đáng sợ.”

Lô Hãn Văn đang định phản bác một câu các chủ làm cái gì cũng ngon, lời chưa nói ra khỏi miệng, đã thấy ngoài cửa đến một vị thanh niên cao lớn, thanh niên này y phục trên người rách rách rưới rưới, quanh thân toàn là bùn đất, nhìn qua mười phần phờ phạc, nhưng lưng thẳng tắp, trên người cất chứa sát ý lẫm liệt, khiến người không dám tùy tiện tới gần. Lô Hãn Văn chỉ liếc mắt nhìn, liền cảm thấy rùng mình, phát hiện thanh niên cao lớn uy mãnh này rất hợp với một câu thường nghe khi kể chuyện: “Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu mà muốn qua được, phải để lại tiền công.”

Trên vai thanh niên cao lớn còn khiêng một người mặc đến rách nát, toàn thân đầy máu. Chỉ thấy thanh niên cao lớn đi thẳng vào sạp, nhìn như ném nhưng kỳ thực vẫn tính nhẹ nhàng, đem người trên vai “ném” lên bàn. Người trên bàn nhìn qua hai lăm hai sáu tuổi, diện mạo mười phần cương nghị, lúc này nhắm chặt hai mắt, sắc mặt phát đen, tựa hồ là trúng kịch độc.

Lô Hãn Văn đang định hỏi nguyên do sự tình, bên kia Hoàng Thiếu Thiên đã mở miệng: “Đây không phải lão Hàn sao, ngươi không phải cùng Diệp Tu một đêm nguyệt hắc phong cao không biết đi đâu làm gì rồi sao? Làm thế nào trở nên thê thảm thế này? Đây ai a? Đừng nói với ta, dáng vẻ này của ngươi, trên đường còn có người dám đánh cướp ngươi?” Hoàng Thiếu Thiên thật lòng tán thưởng vị giặc cướp cả Hàn Văn Thanh cũng dám tấn công này, hai ba bước chạy đến bàn nhìn thanh niên vẫn đang hôn mê kia: “Đến đến đến, ta xem thử thần thánh phương nào Bá Đồ tiêu cục Hàn tổng tiêu đầu cũng dám đánh cướp, đúng là…” Lời còn chưa dứt, Hoàng Thiếu Thiên liền không thể nói nữa, bình tĩnh nhìn người ngất xỉu trên bàn, nửa ngày mới bán tín bán nghi nói: “Đây… đây là Tôn Triết Bình?! Làm sao có thể, một năm trước Tôn Triết Bình đột nhiên không biết tung tích, hắn cư nhiên còn… sống?”

Hàn Văn Thanh cau mày, không đáp Hoàng Thiếu Thiên chỉ hỏi: “Dụ Văn Châu có ở đây không?”

Dụ Văn Châu nghe thấy bên ngoài ồn ào, từ nhà bếp đi ra, chào hỏi Hàn Văn Thanh xong không nói nhiều, liền bước đến xem xét thương thế Tôn Triết Bình, “Đây là trúng phải độc tên Ma Kính.” Dụ Văn Châu trầm ngâm nửa buổi, cuối cùng nói.

“Có thể giải được không?” Hàn Văn Thanh hỏi.

“Người khác khả năng không giải được, nếu là ta, cũng có thể thử một phen.” Dụ Văn Châu cười gật đầu, từ nhà bếp lấy ra ba mươi mấy hộp gia vị, giống như đúc hộp gia vị bình thời dùng để xào rau nấu canh.

“U! Tiểu Dụ, ngươi vẫn là sở thích buồn nôn này a!” Dụ Văn Châu đang mở nắp toàn bộ các hộp ra, ngoài cửa lại vào đến một người, một thân y phục tuy dính đầy tro bụi vẫn cứ màu mè sặc sỡ đến không thể nhìn thẳng, trên vai nhàn nhàn vác một chiếc ô, chính là người cùng Hàn Văn Thanh biến mất đã lâu, Diệp Tu.

“Mới nói với Tân Kiệt Nhạc Nhạc rồi, bọn hắn lập tức sẽ đến đây.” Diệp Tu nhìn Hàn Văn Thanh gật đầu, lại quay nhìn hộp gia vị to to nhỏ nhỏ của Dụ Văn Châu: “Ngươi không sợ một hôm nào đó nhầm lẫn độc dược với gia vị?”

“Đương nhiên sẽ không.” Dụ Văn Châu cười đáp một câu liền không nhiều lời thêm nữa, sắc mặt ngưng trọng nhìn mớ hộp trước mắt trầm ngâm nửa buổi, lát sau chỉ thấy hắn đột nhiên xuất thủ, tay lướt qua mỗi một hộp, hoặc nhiều hoặc ít lấy ra một nhúm dược phấn, cho vào trong bát trên tay, động tác hệt như thường ngày điều chế gia vị, chỉ là lần này phối liệu nhiều hơn, cơ hồ không thấy rõ hắn động tác ra sao, chỉ qua một lúc, chén nhỏ trong tay Dụ Văn Châu đã có một tầng dược phấn, động tác của Dụ Văn Châu cũng chậm lại, tựa hồ đang suy xét gì đó, sau cùng lại cho vào bát nhỏ thêm hai loại thuốc, lúc này mới dừng lại.

“Được rồi.” Dụ Văn Châu nói, thanh âm có chút khàn, sắc mặt cũng không tốt lắm, hiển nhiên điều chế giải dược phí không ít tâm lực.

Hoàng Thiếu Thiên có chút lo lắng nhìn Dụ Văn Châu, Dụ Văn Châu lắc đầu tỏ ý mình không sao, bưng bát nhỏ không biết từ góc nào lấy ra một ấm trà, đem nước trong ấm đổ vào bát, chất lỏng trong ấm mùi vị tanh hôi đặc sánh, màu đen kịt, gặp dược phấn trong bát càng như sôi trào lên, chỉ không lâu sau một bát chất lỏng màu đen sền sệt biến thành trong suốt, mùi thuốc nồng nặc bay ra, dược phấn trong bát cũng không còn bóng dáng.

“May mà dược dẫn còn một ít.” Dụ Văn Châu nói, đem bát nhỏ đưa cho Hàn Văn Thanh, “Uống vào hẳn là có thể tỉnh lại.”

“Tôn Triết Bình?!” Hàn Văn Thanh đang định đem thuốc đút cho Tôn Triết Bình, đột nhiên một thanh niên xông vào sạp hoành thánh, khắp mặt thần sắc lo âu, nhìn thấy người hôn mê trên bàn cũng không biết là hỉ hay bi, nhất thời nói không nên lời.

“Hắn không sao, uống thuốc liền có thể tỉnh lại.” Dụ Văn Châu an ủi một câu, Hàn Văn Thanh thức thời đem thuốc trong tay đưa cho Trương Giai Lạc, nhìn Trương Giai Lạc từ từ đút Tôn Triết Bình uống.

Đợi thêm một lúc, Trương Tân Kiệt cũng theo vào sạp hoành thánh, Dụ Văn Châu lấy nguyên do mọi việc giải thích cho Trương Tân Kiệt nghe.

Không lâu sau Tôn Triết Bình dần dần chuyển tỉnh, nhìn thấy Trương Giai Lạc mặt đầy nôn nóng, gương mặt góc cạnh rõ ràng liền có chút nét cười, sát khí sớm ở trước đó biến thành nhu hòa: “Một năm không gặp rồi, Nhạc Nhạc.”

“Một năm không gặp!” Trương Giai Lạc nói, nói vô cùng chậm, từng chữ từng chữ, nói đến cuối đã có chút run rẩy, ngay sau đó hắn ôm lấy Tôn Triết Bình, như chỉ sợ người trước mắt lại sẽ tan biến.

“Được rồi!” Tôn Triết Bình bị Trương Giai Lạc ôm quá chặt, đụng tới vết thương cũ trên người, đau đến méo miệng, cuối cùng không lên tiếng, chỉ duỗi tay vỗ vỗ sau lưng Trương Giai Lạc, “Sau này sẽ không biến mất nữa.”

Trương Giai Lạc ôm thêm nửa ngày, lúc này mới buông tay, nhìn Tôn Triết Bình diện dung tiều tụy hỏi rốt cục xảy ra chuyện gì, làm sao toàn thân đều là máu lại còn trúng độc.

Tôn Triết Bình liếc nhìn Diệp Tu, âm trầm nói: “Còn không phải là vì Diệp Tu…”

“Cái gì? Ngươi hạ độc Tôn Triết Bình?” Trương Giai Lạc vừa nghe liền phát hỏa, đưa tay vào ngực lấy ra một đóa hoa run nhẹ, dùng chính là thủ pháp Bách Hoa Liễu Loạn, cánh hoa rót vào nội lực như tiểu phi đao hoạch phá không khí bay về phía Diệp Tu.

Diệp Tu ung dung giương Thiên Cơ Tán đem cánh hoa chặn đỡ, một bên né tránh hậu chiêu của Trương Giai Lạc một bên lười biếng nói với Tôn Triết Bình: “Ngươi nói cũng không nói rõ, màn thầu có độc kia là của ta không sai, nhưng ta bức ngươi ăn sao?”

Tôn Triết Bình thấy Trương Giai Lạc ở thế hạ phong, cũng chạy theo hỗ trợ, từ trong ngực áo lấy ra xẻng trồng hoa tên gọi Táng Hoa, cùng Trương Giai Lạc đánh phối hợp Phồn Hoa Huyết Cảnh, chỉ là hiện tại hắn vừa mới giải độc, trên thân lại có thương tích, tuy hai người phối hợp ăn ý, nhưng vẫn không thắng được Diệp Tu.

Chúng nhân thấy ba người động thủ đánh đến nhãn hoa liễu loạn, nhưng đều không dùng sát chiêu, chỉ giống trêu chọc lẫn nhau, vì thế cũng không động thủ ngăn cản.

“Ai không việc gì đi bỏ một cái màn thầu có độc vào túi?” Tôn Triết Bình cả giận nói, hướng Diệp Tu ném xẻng tới, chiêu thức đại khai đại hợp, cực kỳ dứt khoát.

“Rõ ràng là ngươi chưa được ta đồng ý đã ăn đồ trong túi ta, còn muốn trút giận vào ta?” Diệp Tu miễn cưỡng giải thích một câu, chỉ như trào phúng, lắc mình tránh thoát một xẻng của Tôn Triết Bình.

Ba người ngươi tới ta đi đánh hết nửa ngày, chúng nhân vây xem nghe hết nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Diệp Tu cùng Hàn Văn Thanh đêm đó biến mất, cụ thể đi đâu làm gì hai người không chịu nói rõ, chỉ là lúc sau bất hạnh rơi vào một tòa cổ mộ, bên trong cổ mộ gặp được Tôn Triết Bình bị nhốt nhiều ngày khắp người thương tích. Trong cổ mộ không có thức ăn nước uống, cũng không biết Tôn Triết Bình đoạn thời gian đó làm sao sống qua ngày, nhìn thấy là Diệp Tu tự nhiên không khách khí, từ trong túi hắn lục ra một cái màn thầu liền nuốt vào, màn thầu kia của Diệp Tu vốn là bị người hạ độc, mang theo bất quá vì phòng thân, Tôn Triết Bình động tác quá nhanh, muốn ngăn cản đã không kịp, Tôn Triết Bình không chết trong cổ mộ ngược lại suýt nữa chết dưới độc màn thầu của Diệp Tu. Sau đó Diệp Tu cùng Hàn Văn Thanh thấy Tôn Triết Bình trúng độc, cả hai đều là người ngoài nghề, cho nên ngựa chạy thêm roi tìm đến Dụ Văn Châu, may mà cứu về được.

“Ta nói các ngươi đây là cố sự cẩu huyết gì a!” Cuối cùng hỏi rõ được tình huống, Hoàng Thiếu Thiên cười đến hơi trước không liền hơi sau, vốn còn định nói thêm mấy câu, bên kia Hàn Văn Thanh quán nội lực một tiếng “Đủ rồi!” chấn động đến sạp hoành thánh trên nóc xoạt xoạt rơi xuống một ít cỏ tranh, ba người nhìn nhau, đánh cũng đánh qua rồi, nhất thời nửa khắc không phân được thắng thua, vì vậy đều thu chiêu.

Chúng nhân ngồi vây chung một chỗ, Dụ Văn Châu rót trà cho mỗi người, Trương Tân Kiệt lại nấu chén thuốc bổ cho Tôn Triết Bình.

“Ngươi rốt cục xảy ra chuyện gì? Làm sao lại đột nhiên biến mất?” Trương Giai Lạc mở miệng hỏi.

“Là… Gia Thế.” Tôn Triết Bình nói.

“Làm sao có thể? Tuy Gia Thế trước nay tự xưng võ lâm chính tông, nhìn không vừa mắt đám người giang hồ có nghề tay trái như chúng ta, nhưng cùng chúng ta không thù không oán, hắn giết ngươi làm gì?” Hoàng Thiếu Thiên không tin.

“Thiếu Thiên đừng nháo, nghe Tôn Triết Bình nói hết.” Ở bên cạnh kéo tay Hoàng Thiếu Thiên, Hoàng Thiếu Thiên nhìn nhìn Dụ Văn Châu, không nói nữa.

“Một năm trước, ta trùng hợp nhìn thấy Gia Thế Lưu Hạo gặp mặt Phùng đại nhân của triều đình, vốn Gia Thế là môn phái võ lâm chính thống cùng quan chức triều đình thỉnh thoảng gặp một lần cũng không việc gì, nhưng không ngờ sau đó ta liền bị Gia Thế bắt, còn vô cớ muốn ta đầu nhập nương nhờ Gia Thế.” Tôn Triết Bình thản nhiên như không nói, “Ta đương nhiên không đồng ý, bọn hắn liền đem ta nhốt lại, may mà cuối cùng ta chạy thoát được, đương thời bị trọng thương liền trốn trong cổ mộ, sau đó…” Tôn Triết Bình nhìn về phía Diệp Tu, “Ngươi cùng lão Hàn liền từ trên trời rơi xuống.”

“Gia Thế bắt ngươi là trong lòng có quỷ… Có lẽ lúc đó bọn hắn muốn liên hợp triều đình động thủ với chúng ta.” Dụ Văn Châu một tay vẫn đang kéo Hoàng Thiếu Thiên, ngẩng đầu nhìn Diệp Tu, “Vậy tiền bối ba năm trước thoát ly Gia Thế, có quan hệ với chuyện này không?”

“Đương thời Gia Thế chỉ là cảm thấy, chúng ta đã có nghề riêng lại làm người trong giang hồ, việc này tổn hại hình tượng võ lâm, bọn ta ý kiến không hợp vỗ chưởng chia tay mà thôi, không nghĩ tới hôm nay lại làm đến mức này, bọn hắn còn muốn động thủ với chúng ta!” Diệp Tu thở dài, dù sao cũng là là nhà cũ, hiện tại đột ngột biến thành địch nhân, là ai nhất thời cũng khó chấp nhận.

Mười bốn

“Cuối cùng đưa Tôn Triết Bình đến chỗ bằng hữu tên gọi Lâu công tử kia của ngươi?” Tiêu Thời Khâm hỏi Diệp Tu đang lười biếng vắt trên ghế.

“Ừ.” Diệp Tu gật đầu, “Chung quy thân phận hắn khó xử, Lâu công tử địa vị hiển hách, ngược lại là ngụy trang rất tốt.”

“Vậy Trương Giai Lạc thì sao? Ta nhớ đương sơ, ước định giữa hắn và Bá Đồ là hắn lưu lại Bá Đồ, Bá Đồ phải giúp hắn tìm về Tôn Triết Bình, hiện tại ước định thực hiện rồi, hắn vẫn còn ở lại Bá Đồ sao?” Vương Kiệt Hi hỏi Trương Tân Kiệt bên cạnh, ngày đó hắn cũng không có mặt, tình huống cụ thể vẫn phải cẩn thận hỏi cho rõ ràng.

Đang nói, sạp hoành thánh đến một người trẻ tuổi, giữa đôi mày ngày trước u buồn nay mang theo một điểm hỉ khí, trong tay khoác một cái rổ lớn bên trong đều là hoa tươi.

“Nhạc Nhạc ngươi về Bách Hoa không làm lão bản, sao lại chạy ra đường làm hán tử bán hoa rồi? Bách Hoa các ngươi rốt cục phân công buôn bán kiểu gì vậy?” Diệp Tu thấy Trương Giai Lạc vào sạp hoành thánh, lười nhác kêu một tiếng.

Trương Giai Lạc giơ giơ cái rổ, cuối cùng cũng không đem một rổ hoa tươi chụp lên đầu Diệp Tu, chỉ tìm chỗ ngồi xuống: “Trên đường bán hoa hành động linh hoạt, thuận tiện cho ta đi thăm lão Tôn.” Nói đến đây trong mắt toàn là ý cười, mặt đầy đắc ý nhìn Diệp Tu.

“Chậc.” Diệp Tu quay đầu.

“Cho nên thế nào… các ngươi xa xôi đem ca đây một người có tố dưỡng chiến thuật cao đến bậc này gọi tới, rốt cục làm gì?” Diệp Tu hỏi.

“Đã Gia Thế một lòng liên hợp triều đình muốn đối chúng ta bất lợi, chúng ta tự nhiên… phải cho bọn hắn chút hay ho mà nhìn.” Dụ Văn Châu bưng hoành thánh đã nấu chín mỉm cười.

Hơn ba năm trước, Chu Trạch Khải một câu kia kỳ thực rất linh nghiệm, võ lâm… sắp có biến rồi.
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#26
1. Má ơi bn vũ khí bạc của con bh lôi ra băm nhân bánh với chặt sườn là thế bất nào???
2. Tường ngốc quả nhiên phá hoại a =))) Thương Luân Hồi quá đi =))
3. Chu Chu đúng là cun ngầu =)))
4. huhuhuhu Tiểu Lô đáng yêu chết người huhuhuu

1. MÓA NÓ TƯỞNG MẤY ÔNG TỨ ĐẠI CHIẾN THUẬT LÀM CÁI TRÒ J, HÓA RA ĐÁNH MẠT CHƯỢC À!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
2. Đánh mạt chược cá nhau = đậu phộng là cái mẹ j =))))

1. CẢNH 1 NHÀ 3 NGƯỜI CỦA TÔI TTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT ngọt chết người r huhuhuhuhu
2. Móa nó ông Diệp. Người chưa thấy đâu đã thấy tiếng châm chích là sao =))))
3. Còn đang thắc mắc k biết Dụ Dụ lôi gia vị ra làm j, hóa ra là độc dược :vvvv (quan ngại y hệt Tu k biết liệu có ngày nào Dụ nhầm gia vị với độc dược k)
4. Song Hoa huhuhuhuu cảm động rớt nước mắt r TAT *tưởng tượng ánh mắt ôn nhu của Tôn* *xỉu*
5. Mẹ nó chứ ông Tu ông ôm luôn bánh bao có độc làm j =))) lão Tôn đang đói meo làm sao nhịn được =))))
6. ĐẬU XANH HẲN LÀ XẺNG TRỒNG HOA ĐI !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!1
7. Hàn đội quả nhiên khí thế bức người =)))

1. Lạc Lạc à anh đáng nhẽ phải thẳng tay úp sọt hoa lên đầu lão Diệp chứ =)))
2. Đã phát hiện ra: Dụ đội cứ lúc nào tâm bẩn là sẽ mỉm cười a (đương nhiên k tính lúc cười với Hoàng Thiếu và tiểu Lô r =)))))
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,157
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#27
Chị L đây.

1. CẢNH 1 NHÀ 3 NGƯỜI CỦA TÔI TTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT ngọt chết người r huhuhuhuhu
Đọc chỗ Hoàng thiếu nói hồi trước Dụ đội làm mơ chưa giỏi chỉ có Hoàng thiếu ăn, khó ăn hơn bây giờ nhiều, tự nhiên có loại cảm động kiểu "năm tháng thiếu thời cùng nhau trải qua, thấy hết những cái xấu của nhau cũng thấy hết những trưởng thành của nhau" :oops:

6. ĐẬU XANH HẲN LÀ XẺNG TRỒNG HOA ĐI !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!1
=)))))))))))))
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#28
Chị L đây.



Đọc chỗ Hoàng thiếu nói hồi trước Dụ đội làm mơ chưa giỏi chỉ có Hoàng thiếu ăn, khó ăn hơn bây giờ nhiều, tự nhiên có loại cảm động kiểu "năm tháng thiếu thời cùng nhau trải qua, thấy hết những cái xấu của nhau cũng thấy hết những trưởng thành của nhau" :oops:


=)))))))))))))
cảm động chết người TAT mà sao chị Lá dùng nick j vậy =))))
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,157
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#29
cảm động chết người TAT mà sao chị Lá dùng nick j vậy =))))
vì nhiều bác trai follow nick chính của chị quá nên ko tiện post đồng nhân, hôm nào phê lên làm một chương SM guro NP xong là đi luôn thanh danh một đời
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#30

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,157
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#31

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#32

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,157
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#33
thanh danh em là gì, giữ thanh danh mà có H chơi thì em cũng giữ rồi =))))))))
em... em từ bỏ trị liệu bao lâu rồi em nói đi
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,157
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#34
Đổi cách dịch thoáng chút, dù sao cũng là truyện bựa.

Chương 15 16 có yếu tố dress-play, ai phản cảm xin đừng click đọc. Cũng có spoil.

Mười lăm

“Hôm nay làm sao vắng người thế này?” Thiếu nữ xinh đẹp ngồi sạp ăn hoành thánh thấp giọng hỏi thanh niên tuấn tú đi cùng nàng.

Thanh niên tuấn tú cũng là mặt đầy mờ mịt, đoán hết nửa ngày vẫn chưa nắm được trọng điểm.

“Các ngươi không biết?” Tiểu nhị đang dọn bàn gần đó tiếp lời, “Hôm nay là ngày thư viện Luân Hồi cùng quầy thợ mộc Lôi Đình tuyển đồ đệ mỗi năm một lần a!”

“Cái gì?!” Thiếu nữ cùng thanh niên động tác nhất trí, nhất tề vỗ bàn đứng dậy, nói một câu giống hệt nhau: “Nam thần của ta!” Sau đó như gió biến mất ở cuối đường lớn.

Hàng năm mùng bảy tháng bảy, đều là ngày thư viện Luân Hồi cùng quầy thợ mộc Lôi Đình thu đồ đệ, bất luận đối với Chu Trạch Khải tay phải thước bản Hoang Hỏa tay trái thước gỗ Toái Sương mà nói, hay đối với Tiêu Thời Khâm dùng cưa lớn Thiểm Ảnh mà nói, đều là tai nạn tuyệt đối.

Chu Trạch Khải là nam thần trong mắt trong lòng của mọi nữ tử, đó đã là không thể nghi ngờ, mà Tiêu Thời Khâm nắm giữ kỹ năng chế tác hàng handmade prototype cũng trở thành nam thần trong cảm nhận của mọi nam tử, tuy cái gọi là thu đồ đệ bất quá chỉ có hình thức, sẽ không thật sự tuyển trúng bất kỳ ai, nhưng hình thức mỗi năm một độ chung quy vẫn phải tổ chức.

Đối với người bình thường không biết võ công, tự nhiên cũng không thể dùng võ công ứng đối, do đó chỉ cần bị mỗi quần chúng đến cúng bái nam thần sờ một cái, y phục đã phải quay về vá lỗ, huống hồ một năm mới có thịnh hội một lần, sao có thể chỉ cam lòng sờ một cái là thôi?

“Ngươi cũng đừng gây thêm phiền phức cho Thời Khâm cùng tiểu Chu nữa!” Dụ Văn Châu mỉm cười nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi vừa rồi nghe xong một câu của Hoàng Thiếu Thiên liền gia nhập đại quân vây xem nam thần, lắc đầu khuyên Hoàng Thiếu Thiên chỉ sợ thiên hạ không loạn.

“Ai nha! Dù sao nhiều người đến vậy, cũng không kém một người hai người này. Bất quá xem thời gian, Trương Tân Kiệt cũng sắp đến rồi đi!” Hoàng Thiếu Thiên vừa nói xong, Trương Tân Kiệt tay trái xách một cái bọc, tay phải ôm một rương thuốc nhỏ bước vào sạp hoành thánh, tìm cái bàn ngồi xuống.

“Còn khoảng một chung trà nữa bọn hắn sẽ từ quầy thợ mộc cùng thư viện đến đây.” Trương Tân Kiệt mím môi nói, khoan thai mở bọc, đem ba bộ y phục gấp đến chỉnh chỉnh tề tề bên trong ra để lên bàn.

Trương Tân Kiệt vừa phủi phẳng nếp nhăn trên cổ áo, đã thấy ba người dị thường chật vật xông vào sạp hoành thánh, toàn thân y sam lam lũ, người được hộ chính giữa hai người thảm liệt nhất, trên đầu trâm cài tóc cũng không còn, tóc dài rủ thẳng xuống eo, tay áo bị xé mất một nửa, lộ ra nửa cánh tay, cổ áo không biết bị ai kéo, mở ra rất rộng, cả áo mặc lót bên trong cũng rách, vô hạn xuân sắc nhược ẩn nhược hiện.

Bất quá hai người đồng hành lúc này đã sớm không màng nổi cái gì cảnh xuân đầy cành, vô cùng chật vật quay đầu nhìn sau lưng, thấy không ai đuổi theo mới chui đầu vào sạp hoành thánh.

“Trương tiền bối đã đến là tốt rồi!” Giang Ba Đào thấy Trương Tân Kiệt sửa áo đợi mệnh, mới thở ra một ngụm khí, đem Chu Trạch Khải thảm hại nhất đẩy về phía Trương Tân Kiệt, “Chẳng dễ mà vứt được đuôi sau lưng, mau dịch dung* đi.”

*hóa trang

“Ừ.” Trương Tân Kiệt gật đầu, cũng không do dự, cầm một bộ y phục xách rương thuốc cùng Chu Trạch Khải đi vào nhà bếp Dụ Văn Châu đã sớm chuẩn bị thỏa đáng.

Không lâu sau chỉ thấy Trương Tân Kiệt cùng một tiểu hỏa nhi xa lạ bước ra, tiểu hỏa nhi mặc y phục mới của Trương Tân Kiệt mang đến, nhìn qua cực kỳ phổ thông.

“Tiên sinh ngươi không sao chứ?” Giang Ba Đào hỏi tiểu hỏa xa lạ.

“… Không sao.” Chu Trạch Khải đã dịch dung nói, ngừng miệng nửa ngày nói thêm một câu, “… Các ngươi.” Liền không còn lời sau nữa.

“Hảo.” Giang Ba Đào gật đầu cũng theo Trương Tân Kiệt vào bếp, sau khi dịch dung cũng thay y phục.

“Ngươi ở đâu ra?” Trương Tân Kiệt nhíu mi nhìn Tôn Tường, hắn chỉ đem theo ba bộ y phục đến, là chuẩn bị cho Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào cùng Tiêu Thời Khâm, Tôn Tường xuất hiện quả thật nằm ngoài dự liệu của hắn, mà Trương Tân Kiệt không thích nhất chính là việc ngoài dự liệu.

“Ta phải bảo hộ tiên sinh a!” Tôn Tường khép khép y phục bị xé đến thất linh bát lạc, lẽ thẳng khí hùng ngẩng đầu nhìn Trương Tân Kiệt.

“Cái gì chứ! Rõ ràng nếu ngươi không theo tiểu Chu cùng tiểu Giang, hai người bọn hắn so với ba người mục tiêu nhỏ hơn rất nhiều, càng dễ trốn hơn!” Hoàng Thiếu Thiên ở bên cạnh tiếp một câu, “Hơn nữa… tuy không quá muốn thừa nhận, ngươi tướng mạo vẫn coi như có chút giống người, ngươi không cảm thấy ngươi cùng tiểu Chu đứng một chỗ càng hấp dẫn hỏa lực? Luân Hồi thư viện thu đồ đệ cũng bao nhiêu lần rồi, trước đây tuy có chật vật, nhưng ta vẫn là lần đầu tiên thấy tiểu Chu bị hại thảm đến thế này!”

“…!!” Tôn Tường mặt đỏ lên, không ngờ mình giúp người thành hại người.

“… Không sao.” Nửa ngày sau Chu Trạch Khải nói một câu.

“Hiện tại hai người bọn hắn đều thay y phục rồi, một mình ngươi y sam lam lũ quả thật kỳ quái.” Trương Tân Kiệt cân nhắc lợi hại một phen, hướng Tôn Tường nói: “Ngươi cùng ta đi thay áo dịch dung trước đã, sau đó chúng ta nghĩ cách khác.”

Tôn Tường tự biết đuối lý, không nói nhiều thêm, cúi đầu ủ rũ theo sát Trương Tân Kiệt.

Tiêu Thời Khâm cảm thấy người đến quầy thợ mộc Lôi Đình nhiều đến khác thường, lại còn nhiệt tình khác thường, cho nên y phục bị xé đến cũng nát bấy khác thường, hắn hối hận hai ngày trước không nên giới thiệu sản phẩm mới của Lôi Đình, nhưng lúc này ngoại y của mình đã không còn bóng ảnh, trung y cũng mất quá nửa, sau cùng Tiêu Thời Khâm không thể không dùng một điểm nội lực lặng lẽ xô ra người đang kéo đai lưng hắn, hướng về phía sạp hoành thánh Lam Vũ một đường lao nhanh. Trên đường còn gặp một đám người trẻ nhiệt tình, rốt cục vẫn bị lôi mất đai lưng. Tiêu Thời Khâm hai tay xách quần xông vào sạp hoành thánh, sáu người bên trong đã ngồi đó đặc biệt thương hại nhìn hắn.

“Lần này đúng là có chút thảm!” Tiêu Thời Khâm nhìn nhìn quanh thân không còn mấy miếng vải áo, bất đắc dĩ cười khổ, liền đi tới nhà bếp kêu Trương Tân Kiệt một tiếng: “Tân Kiệt, đi thôi?”

“… Sao vậy?” Tiêu Thời Khâm thấy mọi người vẻ mặt khác thường, hỏi một câu.

“… Thời Khâm, hôm nay y phục của Tân Kiệt đem thiếu một bộ, bây giờ… không có áo mặc.” Cuối cùng vẫn là Dụ Văn Châu giải thích một câu.

“… Vậy… vậy ta trốn trong nhà bếp, thỉnh Thiếu Thiên giúp đi mua bộ y phục đi.” Tiêu Thời Khâm tuy trong lòng sửng sốt nhưng trên mặt thần sắc vẫn bình thản như nước.

“Lão bản tiệm may đã sớm chạy đến chỗ ngươi xem ngươi rồi…” Dụ Văn Châu nói, “Nếu không… Thời Khâm, chỗ này của ta còn có một bộ, ngươi nếu không chê… thì thử xem? Vẫn còn mới.”

Tiêu Thời Khâm nghe thấy trên mặt sáng ngời, thầm nghĩ trời không tuyệt đường người, một tay tiếp lấy y sam nga hoàng Dụ Văn Châu đang ôm, một tay còn lại vẫn xách quần, y phục may bằng tơ tằm, sờ vào không tệ, vừa nhìn liền không phải hàng giá rẻ, Tiêu Thời Khâm cảm kích hướng Dụ Văn Châu gật đầu.

“Ngươi… ngươi cứ nhìn thử… phong cách y phục trước đã.” Hoàng Thiếu Thiên do dự nửa ngày, đối Tiêu Thời Khâm nói.

Tiêu Thời Khâm thấy Hoàng Thiếu Thiên ấp úng ngập ngừng, trong lòng nghi hoặc, giũ tay đem y sam bày ra, là một cái váy may rất tinh tế.

“Cái này…” Dù là bình tĩnh như Tiêu Thời Khâm nhất thời cũng không biết ứng đối ra sao.

“… Chỉ có cái này, nếu không thì ngươi quấn tạp dề?” Hoàng Thiếu Thiên nói xong lại muốn đem tạp dề trong tay đưa cho Tiêu Thời Khâm.

Tiêu Thời Khâm cười khổ, hiện tại tình thế bức người cũng không thể không làm, lại nghĩ đến cũng còn may có Trương Tân Kiệt dịch dung, không cần mang mặt thật của mình, trong lòng ít nhiều dễ chịu được chút.

“Bất quá… sạp hoành thánh Lam Vũ các ngươi không phải không có nữ nhân sao? Các ngươi thế nào lại có váy mặc, mà váy của nữ tử bình thường, vóc người Chuyện Nhỏ cũng không thích hợp đi?” Tôn Tường đột nhiên linh quang chợt lóe, lời nghi ngờ liền hỏi ra miệng.

“Khụ khụ…” Trương Tân Kiệt khẽ ho hai tiếng, ý tứ sâu xa liếc qua Dụ Văn Châu nói, “Không ngờ… hai ngươi các ngươi còn không ít trò.”

“Quá khen!” Dụ Văn Châu mỉm cười gật đầu, tràn đầy phong phạm cao quý, ngược lại Hoàng Thiếu Thiên sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn chúng nhân.

Tiêu Thời Khâm lúc này mới tỉnh ngộ, chỉ cảm thán một câu: “Bất quá bây giờ y phục này bị ta mặc rồi, thật là mất đi không ít thú vị.” Nói xong liền cùng Trương Tân Kiệt vào nhà bếp dịch dung.

“Rốt cục là thế nào?” Tôn Tường nghe đám tiền bối nói chuyện càng nghe càng hồ đồ, nhìn Chu Trạch Khải bên cạnh, “Váy này rốt cục ở đâu ra?”

“… Lớn lên… sẽ hiểu…”

Chu Trạch Khải nghĩ hết nửa ngày, hiếm thấy nói hết mấy chữ thật dài, đáng tiếc Tôn Tường vẫn không lĩnh ngộ được lớn lên sẽ hiểu là hiểu cái gì.

Không lâu sau, chỉ thấy một hoàng y nữ tử cùng Trương Tân Kiệt đi khỏi nhà bếp, nữ tử diện dung xinh đẹp, mi mục như họa, tựa hồ có chút xấu hổ, khẽ cúi đầu, nhưng đưa tay nhấc chân đều có phong cách cao quý. Trương Tân Kiệt dịch dung khéo léo, chúng nhân quen biết Tiêu Thời Khâm từ giữa hàng mày nữ tử này một liếc liền nhận ra người thật, nhưng ai không quen, cũng chỉ xem hắn là một người tướng mạo không tệ tùy tiện đi trên đường mà thôi.

“Phụt…” Thấy gương mặt thiếu nữ không gì khó coi nhưng nhìn sao cũng vẫn ra được Tiêu Thời Khâm, Hoàng Thiếu Thiên rốt cục đầu tiên nhịn không nổi cười lên, “Ai u, Thời Khâm ta cũng thật không biết ngươi là một cô nương xinh đẹp đến vậy a!”

“Thời Khâm căn cơ không tệ, chỉnh sửa chút là được.” Trương Tân Kiệt hờ hững giải thích, quay đầu hỏi Hoàng Thiếu Thiên đang cười đến ngả nghiêng: “Có muốn ta dạy cho ngươi mấy chiêu, hai người các ngươi lúc chơi cũng được tận hứng.”

“Khụ…” Hoàng Thiếu Thiên vội vàng ngưng cười không nói nữa.

Trong lúc chúng nhân đang nói cười, nữ tử trẻ tuổi trước đó ngồi ăn ở sạp hoành thánh cùng một đám người ríu ra ríu rít đi ngang, nhìn thấy Dụ Văn Châu liền hỏi: “Lão bản có thấy Luân Hồi thư viện Chu tiên sinh không?” Thanh âm giòn lanh lảnh, trong mắt ngoài mắt đều là mong đợi.

Tôn Tường nhìn thấy nhóm người hắn đối phó ròng rã một ngày này, theo bản năng định chạy, bị Chu Trạch Khải kéo lại mới ngồi bất động thanh sắc, lưng ưỡn lên đến thẳng tắp, toàn thân căng cứng.

“Không thấy a, sao thế, các ngươi vẫn chưa tìm được Chu tiên sinh?” Dụ Văn Châu cười tiếp lời, nói xong nghiêng người nhường khách vào sạp.

“Thật đáng tiếc, vẫn chưa a! Nghe một tỷ muội nói nhìn thấy Chu tiên sinh đi về phía này mà!” Nữ tử trẻ tuổi cực kỳ thất vọng thở dài lại nói, “Vậy không phiền lão bản nữa, bọn ta tiếp tục đi tìm.” Cũng không vào sạp hoành thánh liền xoay người rời đi.

“… May quá đi rồi.” Tôn Tường thở hắt ra, cảm thấy còn mệt hơn cùng Diệp Tu đại chiến ba trăm hiệp, nhưng chưa chờ hắn đem mồ hôi trên trán lau khô, nam tử trẻ tuổi trước đó ngồi ăn ở sạp hoành thánh lại đi ngang, cũng theo lệ hỏi Dụ Văn Châu một câu: “Lão bản nhìn thấy nam thần của ta không?”

“Không thấy a, thế nào vẫn chưa tìm được Tiêu sư phó sao?” Dụ Văn Châu cũng trả lời y hệt.

“Chưa a!” Nam tử trẻ tuổi hào phóng phất phất tay, cũng không khách khí nhanh chân bước vào sạp hoành thánh, hai mắt nhìn thẳng đi lướt qua bàn của Tiêu Thời Khâm.

Đúng lúc chúng nhân đang thở hắt ra một ngụm, nam tử trẻ tuổi kia khựng lại, nghĩ nghĩ gì đó bỗng đi lùi về, đứng trước mặt cúi đầu nhìn Tiêu Thời Khâm đang uống trà ngờ vực hỏi: “Tại hạ có phải đã gặp qua tiểu thư ở đâu?”

Tiêu Thời Khâm trên mặt thần sắc bất biến, đứng dậy hồi lễ, tuy có chút vụng về nhưng rốt cục vẫn là lễ nghi nữ tử, tay áo rộng dài phấp phới, làn váy cuốn bay, chúng nhân gần đó đều cảm thấy kinh diễm, không hẹn mà cùng cúi đầu nhịn cười, nhịn đến rất khổ cực.

Tiêu Thời Khâm không biết cải biến giọng nói, tự nhiên không thể đáp lời, vì thế đối nam tử trẻ tuổi khẽ cười lắc đầu.

“… Tương phùng tức là duyên phận, vậy tiểu thư có thể cùng bàn đối rượu với tại hạ hay không?” Không ngờ nam tử trẻ tuổi thấy Tiêu Thời Khâm mạo mỹ, sinh ý đồ khác, càng quấy rầy không buông.

Chúng nhân tuy cảm thấy thú vị, nhưng rốt cục vẫn phải giúp đỡ, Dụ Văn Châu đẩy nhẹ Hoàng Thiếu Thiên bên cạnh, Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, đứng dậy ôm vai Tiêu Thời Khâm hỏi nam tử đối diện: “Ngươi tìm a Khâm nhà bọn ta muốn làm cái gì?”

“A?” Nam tử trẻ tuổi thấy danh hoa có chủ, nhưng chỉ là tiểu nhị trong điếm, không bỏ ý định: “Tại hạ là… chưởng quỹ cửa hàng thủ hạ Gia Thế! Người trong giang hồ!” Nam tử trẻ tuổi nghĩ, nữ tử đại khái đều yêu đại hiệp, vì thế để lộ thân phận muốn dụ dỗ Tiêu Thời Khâm, lại không biết ở trước mặt hắn, có ai không phải người trong giang hồ.

Tiêu Thời Khâm mỉm cười liếc nhìn nam tử trẻ tuổi, cũng không nói gì, chỉ cọ cọ vào ngực Hoàng Thiếu Thiên, đem đầu dựa lên vai Hoàng Thiếu Thiên.

Nam tử trẻ tuổi thấy hai người động tác thân mật đến thế, biết mình không còn hy vọng, hừ lạnh một tiếng liền phất tay áo rời đi, để lại một phòng toàn người nhất tề cười rộ.

“Thời Khâm ngươi vừa nãy động tác quả thật làm đến thông thạo, cũng không biết mọi thường làm sao luyện ra?” Dụ Văn Châu từ nhà bếp bưng ra mơ chua cùng hạt dưa, thấy Tiêu Thời Khâm không chút sóng gió ngồi bên bàn, khó tránh chọc ghẹo một câu.

“Vừa nãy động tác của Hoàng Thiếu Thiên cũng khá thông thạo, lại cũng không biết làm sao luyện ra.” Tiêu Thời Khâm đáp, dễ dàng liền chuyển đề tài.

Sau đó không còn gì bất ngờ xảy ra, một ngày Luân Hồi cùng Lôi Đình không muốn đối mặt nhất cũng cứ thế kết thúc.

Mười sáu

“Đây là cái gì a?” Một hôm nọ Hoàng Thiếu Thiên đi Hưng Hân sơn trại chơi hai ngày mới quay về, liền thấy Dụ Văn Châu ôm một cái bao trong tay.

“Thời Khâm vừa đưa tới, nói là cảm tạ ngày đó chúng ta giúp đỡ.” Dụ Văn Châu nói.

Nghĩ đến Tiêu Thời Khâm hương diễm ngày đó, Hoàng Thiếu Thiên nhịn không nổi lại cười lên, “Không biết hắn đưa chúng ta cái gì.” Nói xong từ trong tay Dụ Văn Châu lấy qua cái bao mở ra nhìn, chính là một kiện váy dài hồng đào so với hôm đó còn rườm rà diễm lệ hơn, kiểu dáng thiết kế độc đáo, tuy tầng tầng lớp lớp, nhưng dùng vật liệu mỏng nhẹ trong suốt, nếu thật sự mặc vào cũng thật sẽ… khiến người tưởng tượng vô hạn.

“Hắn quả thật…” Dụ Văn Châu nhìn váy kia bất đắc dĩ lắc đầu.

“Các chủ, đêm nay muốn thử một chút không?” Hoàng Thiếu Thiên một tay cầm váy, một tay đem Dụ Văn Châu kéo vào ngực mình, cúi đầu bên tai Dụ Văn Châu nhỏ tiếng dò hỏi.

“Đều theo Thiếu Thiên thích!” Dụ Văn Châu mỉm cười trả lời, hôn lên mặt Hoàng Thiếu Thiên.

Mười bảy

“Sao? Mắt bự đem đứa đồ đệ thẹn thùng của hắn phái đi trong phủ Phùng đại nhân của triều đình thám thính tin tức Gia Thế cùng triều đình hợp tác?” Diệp Tu không chút để tâm nghịch bát trà trong tay, nhìn Dụ Văn Châu ngồi bên cạnh gói bánh bao, trước mặt bày bốn năm cái bát chứa nhân bánh, xanh xanh đỏ đỏ, vô cùng đáng sợ.

“Ừ.” Dụ Văn Châu gật đầu đáp ứng, động tác trên tay không ngừng, tay trái cầm vỏ bánh bao, tay phải dùng đũa khều nhân bánh trong bát đỏ vàng hai màu, chậm rì rì đè bánh bao gấp nếp, một hồi lâu sau một cái bánh bao mới gói xong, “Hắn vốn có thể tự thân đi, sau đó mượn cớ phu nhân Phùng đại nhân trong triều đình biết hắn là nhân tài Vi Thảo, đẩy hắn nhiệm vụ cho tiểu Cao.”

“Chỉ vì rèn luyện đồ đệ mà làm đến mức này a!” Diệp Tu cảm thán một câu cũng không nói nhiều, rướn cổ đến nhìn bánh bao trước mặt Dụ Văn Châu.

Dụ Văn Châu thấy Diệp Tu hiếu kỳ, tri kỷ giải thích một câu: “Hãn Văn qua giúp, nhân thủ sung túc cho nên mở bán vài món ăn mới.”

“Ô…” Diệp Tu đáp một câu, vẫn như cũ nhìn chằm chằm bát nhân bánh.

“Bánh bao bình thường bán cũng không có gì đặc sắc, Thiếu Thiên nói muốn làm vài thứ đặc thù, mấy ngày nay đang thực nghiệm a!” Dụ Văn Châu quay đầu cười híp mắt nhìn Diệp Tu, “Diệp Tu tiền bối có muốn giúp đỡ ăn thử một chút, không thu tiền!” Dụ Văn Châu nói xong chỉ vào mấy cái bát trước mặt, “Cà chua xào trứng, ốc xào dưa hành, đậu que xào khô, cung bảo kê đinh, khoai sợi chua cay, tiền bối muốn thử cái nào?”

“Khụ khụ…” Diệp Tu ho một tiếng vội vàng nói sang chuyện khác: “Cũng không biết đám tiểu bối đi cổ mộ Mai Cốt Chi Địa tìm thấy vật liệu không, vật liệu chỉ có một phần, không biết rốt cục rơi vào nhà nào?”

Dụ Văn Châu không vạch trần, thuận ý Diệp Tu tiếp lời: “Vậy tiền bối nhìn Luân Hồi Tôn Tường, Vi Thảo Lưu Tiểu Biệt, Bá Đồ Tống Kỳ Anh, Bao Vinh Hưng nhà các ngươi cùng Hãn Văn nhà bọn ta, suy cho cùng ai có hy vọng hơn?”

Diệp Tu chớp chớp mắt, chỉ nói đến lúc đó sẽ biết.

Mười tám

“Cho nên là Gia Thế đang cố ý khiêu khích chúng ta những kẻ giang hồ “nghiệp dư” này quan hệ với triều đình?” Trương Tân Kiệt hỏi, nỗ lực lơ là cái bánh bao được xưng có nhân đậu hũ sa tế trước mặt*.

*theo tài liệu xuất bản từ bên chính thức, Trương Tân Kiệt có vẻ khá tham ăn

“Vâng.” Cao Anh Kiệt gật đầu, cúi đầu mãi không dám nhìn thẳng các tiền bối hắn vẫn luôn kính ngưỡng, lời nói dù mềm nhuyễn nhưng rất chắc chắn: “Ta lúc đoán mệnh cho phu nhân Phùng đại nhân trong triều đình, có thăm dò được Gia Thế dùng thân phận võ lâm danh môn chính phái giao thiệp với Phùng đại nhân, ở triều đình bôi nhọ chúng ta, nói đám người giang hồ chúng ta rải rác sống giữa dân gian, giết người phóng hỏa không ác không làm, cho nên triều đình lúc này mới quyết định cùng Gia Thế liên hợp tiêu diệt chúng ta.”

“Quả nhiên…” Chúng nhân tại trường trao đổi một ánh mắt không ngoài dự liệu, “Vậy cứ án theo kế hoạch ban đầu đi!”
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,157
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#35
Mười chín

“Hôm nay bọn hắn sẽ từ Mai Cốt Chi Địa quay về nhỉ!” Giang Ba Đào cùng Chu Trạch Khải đi vào sạp hoành thánh lên tiếng chào hỏi với mọi người, trực giác thấy bầu không khí không đúng lắm, nghiêm nghị áp ức, sát khí tràn ngập, liền cả Diệp Tu cũng khó thấy mặt đầy nghiêm túc, ngược lại Dụ Văn Châu cùng Hoàng Thiếu Thiên hai người một bên có vẻ tự nhiên, liên tục kêu Chu Trạch Khải cùng Giang Ba Đào ngồi xuống.

“Đã lâu không đến, hôm nay mời hai người các ngươi ăn cơm! Sạp hoành thánh Lam Vũ giới thiệu sản phẩm mới! Tiết canh, khoai tây kho tàu, thịt hầm, ngân nhĩ hạt sen ngươi muốn loại nào? Nếu không thì ta đề cử một món đi!”

“Gần đây Luân Hồi thư viện có chút căng.” Giang Ba Đào giải thích, “Nhiều món thế này…”

“Không sao, không đòi tiền!” Hoàng Thiếu Thiên vỗ ngực đảm bảo, chưa chờ Giang Ba Đào hiểu ra, Hoàng Thiếu Thiên đã hướng về sau bếp gọi hàng: “Mỗi loại một vỉ!”

“Một vỉ? Cơm canh từ khi nào tính bằng… vỉ rồi?” Vô sự lấy lòng, chẳng trộm thì cướp, Giang Ba Đào nhíu mi cảnh giác.

“Bánh bao sao không tính bằng vỉ?” Hoàng Thiếu Thiên mờ mịt.

“Lão đại, hóa ra ta là tính bằng vỉ!” Xa xa có năm người trẻ tuổi dìu đỡ lẫn nhau chật vật bất kham đi vào sạp hoành thánh, một tiểu hỏa nhi rất soái trong đó tóc buộc đuôi ngựa vẫy vẫy tay với Diệp Tu, quay đầu nhìn đồng bọn mình, lấy tay chỉ hết nửa ngày: “Một, hai, ba, bốn, năm, vậy rốt cục là ta một mình một vỉ hay chúng ta năm người một vỉ?” Soái tiểu hỏa nhi biểu cảm nghiêm túc, hiển nhiên đang thật sự suy nghĩ vấn đề này, “Bất quá phải xét xem chúng ta có phải cùng một nhân bánh hay không.” Hắn dùng khuỷu tay huých người trẻ tuổi cầm Khước Tà bên cạnh, ghé vào tai người trẻ tuổi lặng lẽ hỏi: “Huynh đệ, ngươi là nhân gì?”

“Ngươi vẫn chưa đánh đủ đúng không?” Tôn Tường xách Khước Tà liền định xuất chiêu, soái tiểu hỏa nhi từ trong ngực lấy ra cục gạch lùi về sau hai bước sử thế nghiêm túc nói: “Nhân bánh bất đồng bất tương vi mưu*, thỉnh chỉ giáo!”

*câu đúng không có chữ bánh, nghĩa là người không có chí giống nhau không cùng bàn chuyện

Diệp Tu đỡ trán, kêu một tiếng: “Bánh Bao…”

“Vâng! Lão đại!” Bánh Bao lập tức hồi ứng, đem cục gạch thả lại vào ngực, vỗ vai Tôn Tường nói: “Tuy nhân bánh khác biệt, nhưng ca coi trọng ngươi, cùng nhân bánh của ngươi mà đi một đường hướng tới, vĩnh không thối lui!”

“Khụ… Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Trương Tân Kiệt nhíu mi ngắt lời hai người trước mặt giằng co không rõ, hỏi Tống Kỳ Anh trầm ổn đứng ở sau cùng.

“Là…” Tống Kỳ Anh cau mày, hiển nhiên đang suy nghĩ làm sao miêu tả trận bất ngờ này.

“Ta biết ta biết!” Lô Hãn Văn nói, tuy nhếch nhác nhưng tinh thần rất tốt, “Ta ở trong cổ mộ nhìn thấy Lưu Tiểu Biệt tiền bối, Lưu Tiểu Biệt tiền bối kiếm đặc biệt nhanh!” Lô Hãn Văn nói, hai mắt sáng lấp lánh, “Ta liền kéo Lưu Tiểu Biệt tiền bối tỷ thí!”

“Tiểu huynh đệ này hỏi ta dùng vũ khí gì, ta nói dùng gạch, hắn không tin, ta chỉ đành cho hắn nhìn thử!” Bánh Bao vỗ vai Tôn Tường.

“Ngươi đó là cho ta nhìn thử sao? Ngươi bước lên liền nhắm vào đầu cho ta một cú!” Tôn Tường cả giận nói.

“Là ngươi đề nghị muốn xem vũ khí của ta, sao ngươi lại nổi giận?” Bánh Bao vô tội chớp chớp mắt, sau đó nở nụ cười, “Tuy vị tiểu huynh đệ này tính tình không tốt lắm, bất quá ta cho hắn xem thử gạch của ta xong, hắn liền hào phóng cho ta xem thử bảo bối Khước Tà của hắn, lão đại nói phải biết lễ thượng vãng lai, ta liền cho hắn xem gạch của ta lần nữa, ai ngờ tiểu huynh đệ quá khách khí, lại cho ta xem Khước Tà của hắn…”

“Ta là bị cuốn vào…” Tống Kỳ Anh tổng kết, “Bọn ta năm người đấu thành một chùm, sau đó cổ mộ mắt thấy sắp phải sụp, bọn ta gấp ôm vật liệu chạy về, đại khái chính là như thế.” Tống Kỳ Anh nói.

“Vậy đồ đâu?” Giang Ba Đào hỏi.

“Ở đây.” Lưu Tiểu Biệt từ trong ngực lấy ra một món đồ gói kỹ trong bao.

“Các ngươi có thương lượng được vật quy về ai chưa? Vật nhưng chỉ có một món, các nhà chúng ta đều có nhu cầu.” Dụ Văn Châu cười nhấp ngụm trà đối bọn tiểu bối nói.

Lưu Tiểu Biệt thấy Lô Hãn Văn chẳng hiểu nửa điểm sự tình, cắn răng đem đồ đưa cho hắn, “Lúc cổ mộ sụp xuống ngươi giúp ta đỡ tảng đá, cái này coi như đáp lễ.” Nói xong nhét vào tay Lô Hãn Văn.

“Ở trong cổ mộ, Bánh Bao đại ca đã từng cứu ta!” Lô Hãn Văn đem đồ đưa cho Bánh Bao.

“Hưng Hân sơn trại bọn ta trước nay đức độ! Tuy nhân bánh bất đồng nhưng tình yêu vẫn tồn tại!” Bánh Bao nói: “Vẻn vẹn chỉ là vật liệu, sao có thể ảnh hưởng cảm tình!” Bánh Bao thuận tay đưa đồ cho Tôn Tường bên cạnh.

Tôn Tường cầm gói đồ do dự nửa ngày, im lặng đưa cho Tống Kỳ Anh, đương thời chúng nhân trong cổ mộ đánh đến kịch liệt, nếu không có Tống Kỳ Anh bình tĩnh nhắc nhở, phỏng chừng tất cả mọi người đều đã chôn xác trong đó.

Tống Kỳ Anh cầm cái bao, lý trí nói với hắn phải giữ lại, thế nhưng bốn người đồng hành không ai giữ làm của riêng, hắn có chút khó khăn nhìn Trương Tân Kiệt, rốt cục cắn răng nhét lại đồ cho Lưu Tiểu Biệt, trong cổ mộ nếu không phải Lưu Tiểu Biệt động tác nhanh nhạy, lúc hắn mở lời nhắc nhở trong nháy mắt chụp lấy vật liệu che chở chúng nhân rời khỏi, vật liệu này nói thế nào cũng không đem ra khỏi cổ mộ nổi.

Thế hệ lão bối của môn phái năm nhà tại trường thấy đám tiểu bối cứ thế hài hòa hữu ái khiêm nhường lẫn nhau, liên tưởng đến lúc tuổi còn trẻ vì chút chuyện vặt lông gà vỏ tỏi đều muốn đánh đến túi bụi, đột nhiên có một điểm cảm giác tội ác nho nhỏ.

“Xem thử đồ trước đã…” Vương Kiệt Hi nói.

Lưu Tiểu Biệt đem đồ đưa cho Vương Kiệt Hi, Vương Kiệt Hi mở bao ra thấy là một thanh chủy thủ lóe sáng, sắc mặt không tốt lắm.

“Không phải đã nói cần lấy Mảnh Vụn Sao Trời?” Vương Kiệt Hi hỏi.

“Cái này không phải Mảnh Vụn Sao Trời?” Lưu Tiểu Biệt kinh ngạc.

“Trên cái mâm để chủy thủ này rõ ràng viết là Mảnh Vụn Sao Trời!” Tôn Tường không phục.

“Để cùng thanh chủy thủ này hẳn là… còn có vật khác?” Dụ Văn Châu suy đoán.

“A! Ta nhớ ra rồi.” Lô Hãn Văn nói, “Còn có một mảnh sắt đen nứt đen xì!”

“Ý tứ của tiền bối, chẳng lẽ mảnh sắt đen nhìn không vào mắt kia mới là Mảnh Vụn Sao Trời?” Tống Kỳ Anh cả kinh nói.

“Ngươi sao không nói rõ ràng với tiểu bối nhà các ngươi?” Diệp Tu hỏi Giang Ba Đào bên cạnh.

“Việc là Chu tiên sinh dặn dò, hôm đó ta vừa khéo đi vắng.” Giang Ba Đào đáp.

Dụ Văn Châu gật đầu tỏ ra đã hiểu, “Vật đã không phải thứ chúng ta muốn, vậy cũng không cần tranh nữa, cùng nhau ăn cơm đi, bánh bao sắp chín rồi.” Nói xong hắn vào nhà bếp bưng ra mớ bánh bao gần đây mới nghiên cứu hấp thành.

“Cũng được lắm!” Dụ Văn Châu cơ hồ ngây thơ chớp chớp mắt, chọn một cái bánh bao, dùng đũa gắp lên đút cho Hoàng Thiếu Thiên bên cạnh, cho là bánh bao mùi vị thượng đẳng. Bánh bao là cay, bên trong đầy ắp nước sốt, Hoàng Thiếu Thiên một ngụm không cắn hết, chất lỏng hồng hồng xuôi khóe môi chảy xuống, nhìn thấy giật mình.

“Thật sự không tệ!” Hoàng Thiếu Thiên khóe môi nhiễm màu máu nói.

Chúng nhân nhìn nhìn lẫn nhau, không hẹn mà cùng nói cáo từ với Dụ Văn Châu rời khỏi sạp hoành thánh, chỉ có Bánh Bao nhiệt tình ôm một vỉ bánh bao về Hưng Hân sơn trại.
 
Last edited:

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#36
1. TIêu đội đời anh chuyên bị dìm là sao?? =)))
2. Lam Vũ định chế ra bánh bao để ăn hay để phòng thân k biết =))) "xanh xanh đỏ đỏ, vô cùng đáng sợ"
3. Lũ trẻ con phi thường đáng yêu thiên thần tốt bụng thế kia, sao các vị lão thành nguyên một dàn tâm bẩn vậy??? =)))))
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#37
Ôi ôi ôi cái cảnh cuối.....liên tưởng nhiều thứ quá ..... mong chap kế :love::love::love:
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#39
Ở một thế giới khác... khi Dụ là yandere
Chúng nhân tuy cảm thấy thú vị, nhưng rốt cục vẫn phải giúp đỡ, Dụ Văn Châu đẩy nhẹ Hoàng Thiếu Thiên bên cạnh, Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, đứng dậy ôm vai Tiêu Thời Khâm hỏi nam tử đối diện: “Ngươi tìm a Khâm nhà bọn ta muốn làm cái gì?”

“A?” Nam tử trẻ tuổi thấy danh hoa có chủ, nhưng chỉ là tiểu nhị trong điếm, không bỏ ý định: “Tại hạ là… chưởng quỹ cửa hàng thủ hạ Gia Thế! Người trong giang hồ!” Nam tử trẻ tuổi nghĩ, nữ tử đại khái đều yêu đại hiệp, vì thế để lộ thân phận muốn dụ dỗ Tiêu Thời Khâm, lại không biết ở trước mặt hắn, có ai không phải người trong giang hồ.

Tiêu Thời Khâm mỉm cười liếc nhìn nam tử trẻ tuổi, cũng không nói gì, chỉ cọ cọ vào ngực Hoàng Thiếu Thiên, đem đầu dựa lên vai Hoàng Thiếu Thiên.

Nam tử trẻ tuổi thấy hai người động tác thân mật đến thế, biết mình không còn hy vọng, hừ lạnh một tiếng liền phất tay áo rời đi, để lại một phòng toàn người nhất tề cười rộ.
Chỉ duy nhất Dụ Văn Châu mặt mày tối sầm, tay khẽ động đậy một đường lên một đường xuống, dưới chân Tiêu Thời Khâm và Hoàng Thiếu Thiên bỗng chốc đen ngòm, từng đường ánh sáng ảo diệu hiện ra nối lại thành sáu góc, là một ngôi sao lục giác, ngồi trong sạp đều là cao thủ trong giang hồ, ắt biết tiếng Dụ lão bản tay tàn truyền xa, thế mà một chiêu Lục Tinh Quang Lao trói chặt Tiêu Thời Khâm với Hoàng Thiếu Thiên bên trong này không ai kịp nhận ra.

"Thiếu Thiên, ta bảo ngươi đến đuổi tên kia, sao lại đi thân mật với Thời Khâm như vậy? Ngươi thay đổi rồi! Hay cho Thời Khâm ngươi dám giở trò ân ái hưởng ứng, lại còn trong trang phục của ta, hôm nay đừng hòng toàn mạng." Vừa nói Dụ Văn Châu không ngừng biến chiêu, đôi tay uyển chuyển như múa nhưng tỏa ra sát khí rợn người.

Thoáng cái giữa trời xuất hiện một cái hố đen ăn hết ánh sáng, mọi thứ xung quanh một màu xám đặc, những xúc tu từ trong hố đen thoát ra như muốn nghiền nát, muốn nuốt hết tất cả vào hư vô, Cánh Cửa Tử Vong gào thét trong tiếng gió rít dần thành hình. Không để xúc tu kịp vươn tới bất kì chỗ nào, đã thấy Chu Trạch Khải phóng tới một viên phấn nhanh như đạn trúng vào tay Dụ Văn Châu đang niệm chiêu, Trương Tân Kiệt đã gọi Ngọn Lửa Thần Thánh ngay khi thấy quang cảnh trở thành vô sắc. Tôn Tường và Giang Ba Đào liền đạp bàn nhanh như cắt lướt tới khống chế.

Hố đen bị hủy tiêu biến ngay tức khắc, Dụ Văn Châu nhất thời không biết mình vừa làm gì, nếu không có chúng nhân ở đây ngăn cản, e rằng có 10 sạp hoành thánh cũng bị mình một chiêu đánh nát đi?
 
Last edited:

Nữ thần Vinh Quang

Gà con tiến hóa
Bình luận
17
Số lượt thích
32
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#40
Ở một thế giới khác... khi Dụ là yandere

Chỉ duy nhất Dụ Văn Châu mặt mày tối sầm, tay khẽ động đậy một đường lên một đường xuống, dưới chân Tiêu Thời Khâm và Hoàng Thiếu Thiên bỗng chốc đen ngòm, từng đường ánh sáng ảo diệu hiện ra nối lại thành sáu góc, là một ngôi sao lục giác, ngồi trong sạp đều là cao thủ trong giang hồ, ắt biết tiếng Dụ lão bản tay tàn truyền xa, thế mà một chiêu Lục Tinh Quang Lao trói chặt Tiêu Thời Khâm với Hoàng Thiếu Thiên bên trong này không ai kịp nhận ra.

"Thiếu Thiên, ta bảo ngươi đến đuổi tên kia, sao lại đi thân mật với Thời Khâm như vậy? Ngươi thay đổi rồi! Hay cho Thời Khâm ngươi dám giở trò ân ái hưởng ứng, lại còn trong trang phục của ta, hôm nay đừng hòng toàn mạng." Vừa nói Dụ Văn Châu không ngừng biến chiêu, đôi tay uyển chuyển như múa nhưng tỏa ra sát khí rợn người.

Thoáng cái giữa trời xuất hiện một cái hố đen ăn hết ánh sáng, mọi thứ xung quanh một màu xám đặc, những xúc tu từ trong hố đen thoát ra như muốn nghiền nát, muốn nuốt hết tất cả vào hư vô, Cánh Cửa Tử Vong gào thét trong tiếng gió rít dần thành hình. Không để xúc tu kịp vươn tới bất kì chỗ nào, đã thấy Chu Trạch Khải phóng tới một viên phấn nhanh như đạn trúng vào tay Dụ Văn Châu đang niệm chiêu, Trương Tân Kiệt đã gọi Ánh Sáng Thánh Giới khi thấy quang cảnh trở thành vô sắc. Tôn Tường và Giang Ba Đào liền đạp bàn nhanh như cắt lướt tới khống chế.

Hố đen bị hủy tiêu biến ngay tức khắc, Dụ Văn Châu nhất thời không biết mình vừa làm gì, nếu không có chúng nhân ở đây ngăn cản, e rằng có 10 sạp hoành thánh cũng bị mình một chiêu đánh nát đi?

Há há há, tui thích ?????
 

Bình luận bằng Facebook