[Tân Binh] Hear Me

Kaiserin

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
4
Số lượt thích
67
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Thần
#1
Convert: 张佳乐头上的小花儿[/USER]
Convert link: Hear Me
Edit: Kaiserin


______________________________________________________________________________________________


Hear me.

When Somebody see me, I am alive.

Hear me, my lust for power calls.

Hear me, the angel in your falls.

Hear me, protect my partner's fate.

Hear me, don 't lose my heart to hate.

[Hãy lắng nghe tôi.

Khi ai đó nhìn thấy tôi, tôi còn sống.

Lắng nghe tôi, khao khát về những tiếng gọi mạnh mẽ.

Lắng nghe tôi, thiên thần nơi người đã ngã xuống.

Lắng nghe tôi, bảo vệ số mệnh của những đồng đội.

Lắng nghe tôi, đừng để trái tim này đắm chìm trong sự ghen ghét.]

Trận đầu vòng khiêu chiến tân binh, Bách Hoa Tằng Tín Nhiên thách đấu Hô Khiếu Đường Hạo.

Lần đầu tiên tham gia ngôi sao cuối tuần, bị Diệp Tu trêu chọc đến nỗi không còn chút sức nào để đánh trả. Lần thứ hai, cậu không muốn lặp lại vận mệnh bi thảm như thế nữa.

Tằng Tín Nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt đã không còn sự kinh hoàng hoang mang của người mới, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Đường Hạo đang đi lên trên sân đấu.

Đặc biệt là người này, cậu không muốn bại bởi người này nhất!

Cầm thẻ tài khoản của người này, bị mọi người đem ra so sánh, mỗi người đều đang nói cậu không bằng Đường Hạo, cậu không bằng Đường Hạo. . . Đừng dùng loại ánh mắt kia nhìn tôi! Tôi đang trưởng thành, các người vì cái gì mà nhìn không thấy!

Lưu manh vọt lên, một quyền hung ác mà hướng đánh gương mặt của người đằng trước.

Tôi không yếu!

Lợi trảo vẽ ra trên không trung một độ cong sáng như tuyết.

Tôi không muốn thua!

Đường Hạo rút thẻ tài khoản ra, thuận tay ném cho MC, không nói câu nào mà quay người đi xuống. Tằng Tín Nhiên đi ra từ sau lưng hắn, hai mắt ửng đỏ.

Tằng Tín Nhiên, đừng khóc, còn có sau này. . . Sau này nhất định có thể. . .

"Tôi muốn đánh bại anh!"

Tằng Tín Nhiên đột nhiên đối với bóng lưng Đường Hạo rống to, khóe mắt chứa một tầng hơi nước muốn áp cũng không thể áp nổi.

"Tôi muốn đánh bại anhhhhh."

Đường Hạo quay đầu nhìn thiếu niên quật cường này, như thể xuyên qua cậu mà nhìn thấy chính mình của mùa giải thứ bảy đang ngồi trên băng ghế lạnh ngắt. Bất lực, nhưng lại kiêu ngạo.

"Anh chờ."

Lấy hạ khắc thượng.

Làm cho tất cả mọi người đều nhìn thấy cậu.

Lần thứ hai, Lôi Đình Mễ Tu Viễn thách đấu Ba Lẻ Một Dương Thông.

Thi đấu tiến hành được một nửa, Mễ Tu Viễn lẩn đi, Dương Thông cẩn thận mà di chuyển, phòng bị tập kích từ đứa trẻ này.

"Có đôi khi em nghĩ, nếu có thể giống Dương Thông tiền bối thì đã tốt rồi."

Mễ Tu Viễn đột nhiên nhắn một câu, Dương Thông chỉ nghi hoặc mà ừ một tiếng, đồng thời cũng tiến vào tầm nhìn của Mễ Tu Viễn.

Mễ Tu Viễn khó tránh cười khổ.

Không cần Liều Mình Một Hit? Không có quan hệ. Chỉ cần có thể xuất hiện ở trong tầm nhìn khán giả là tốt rồi, có thể được nhìn chăm chú là tốt rồi. Cho dù là thích khách núp trong bóng tối tùy thời mà động, cho dù là một thằng nhóc trong suốt không có tồn tại cảm cùng không khí làm bạn, cũng khao khát ánh mắt nhìn chăm chú của người khác.

Nhìn tôi! !

Tiểu thích khách chậm rãi rút đao.

Hãy theo dõi tôi! !

Cậu mặt không cảm xúc mà nhào lên, Liều Mình Một Hit.

Làm ơn, hãy nhìn tôi đi!

Nửa thanh máu của Mễ Tu Viễn còn sót lại trực tiếp xuống không, mà Dương Thông, thanh máu còn lại một ít, đang đứng ở trên sàn đấu mà suy nghĩ nhân sinh.

Lời nói của cậu hậu bối kia, có ý tứ gì?

Trận thứ ba, Gia Thế Khâu Phi thách đấu Luân Hồi Tôn Tường.

Khâu Phi đứng dậy, nghiêm túc mà nhìn về phía đồng đội của mình."Tôi cần phải làm như thế."

Cho dù phải đánh đổi mà trở thành tâm điểm chỉ trỏ của thiên hạ.

Hai người quan hệ không tồi, hơi khách khí mà bắt tay, rồi từng người tiến vào phòng thi đấu. Vừa mới còn vô cùng nghiêm túc lại có lễ phép Khâu Phi, lập tức nhấc lên chiến mâu lao thẳng về phía trước.

Hào Long Phá Quân!

Không có vương triều, không có Đấu Thần, không có sự căm thù từ Bá Đồ, vậy còn là Gia Thế sao?

"Tôn Tường tiền bối. . . Hãy trả lại Nhất Diệp Chi Thu! Hãy trả lại Đấu Thần! !"

Những cái đó, là đồ vật của Gia Thế, hãy trả lại cho tôi.

"Có bản lĩnh, tự mình lấy."

Đây là câu trả lời của Tôn Tương sau khi đắc thắng.


Lão tướng dưới sân khấu đều không khỏi xì xào bàn tán, ngôi sao cuối tuần lần này, tân binh làm sao đều cùng phát hoả.

Trận thứ tư, Gia Thế Văn Lý thách đấu Lam Vũ Dụ Văn Châu.

Văn Lý là ai, một chuyên gia trong nghề nói lời rác rưởi hằng ngày đi lệch trọng điểm, bởi vì trong thi đấu thường hay tiến hành quấy rầy tuyển thủ bằng lời rác rưởi, nên được gọi là gương mặt nhỏ T bản hỗn hợp của Diệp Tu cùng Hoàng Thiếu Thiên.

"Dụ đội, chào anh~ "

Văn Lý cười hì hì chào hỏi, động tác tay lại chưa dừng dù chỉ một chút, Mũi Tên Nguyền Rủa!

"Đáng tiếc đáng tiếc, lão Ngụy giải nghệ, bằng không em thật muốn lĩnh hội một phen thuật sĩ thuần khiết ~ "

. . . Thiếu niên, cậu lý giải một thuật sĩ thuần khiết, chính là đáng khinh cùng lời nói rác rưởi sao? ? ?

Ngay cả Dụ Văn Châu đều không khỏi rủa thầm một chút, Văn Lý chỉ hì hì cười một tiếng: "Không phải nha, còn có tốc độ tay nữa~ "

"Vậy bọn họ có hay không nói với ngươi, thuật sĩ còn có chiến thuật?"

Ngôi sao cuối tuần không có cấm ngữ âm, Dụ Văn Châu cười nhè nhẹ, một cái Thuật Trói Buộc lặng lẽ vô thanh quấn lấy cổ chân Văn Lý, Lục Tinh Quang Lao theo sau lao xuống.

"Đương nhiên, có nha."

Văn Lý như cũ cười vô tâm vô phổi, Cánh Cửa Tử Vong ở sau lưng Dụ Văn Châu chậm rãi triển khai.

"Rất không tệ." Trước khi kết thúc, Dụ Văn Châu tán thưởng Văn Lý một câu.

Anh có thể nghĩ đến, Ngụy Sâm muốn người nối nghiệp thuật sĩ, có lẽ chính là lớn lên thành bộ dáng này chăng? Có chiến thuật, có tốc độ tay, đủ bỉ ổi, đủ lời rác rưởi mãn cấp. Kết quả chính mình xuất thế ngang trời, nắm thật chặt quyền sở hữu của Sách Khắc Tát Nhĩ, Ngụy Sâm cũng âm u mà rời đi.

Tuy nhiên, người bạn nhỏ nghĩ chỉ dựa vào tốc độ tay để thắng anh? Vẫn còn chưa thể.

Trận thứ năm, Thần Thoại Quách Thiếu thách đấu Hưng Hân Tô Mộc Tranh.

"Chị Mộc Tranh, đến quyết một trận tử chiến đi."

Quách Thiếu vừa lên trận liền hô một câu tuyên ngôn tràn đầy nguyên khí, không chút nào căng thẳng vì phải đứng đối diện đệ nhất Bậc thầy pháo súng.

Ngược lại, cậu rất phấn chấn.

Phấn chấn đến gần như không cầm được chuột.

Đến đây đi, khiêu chiến nhiều hơn một chút! Tôi không sợ hãi đối thủ mạnh! Để tôi nhìn xem, cuối cùng tôi có thể đi đến đâu!

_END_
 
Last edited:

Quỷ Mê Thần Nghi

Farm exp kiếm sống
Thần Lĩnh
Bình luận
34
Số lượt thích
124
Location
Vũ Hán
Team
Lôi Đình
Fan não tàn của
Chuyện Nhỏ, Điểm Tâm
#2
Những con người xuất hiện trong vài chương. Không tồn tại cảm. Rất cảm ơn tác giả đã mang cho họ một mục đích sâu hơn là làm nền cho main. Cảm ơn editor đã dịch =))))
 

Kaiserin

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
4
Số lượt thích
67
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Thần
#3
Những con người xuất hiện trong vài chương. Không tồn tại cảm. Rất cảm ơn tác giả đã mang cho họ một mục đích sâu hơn là làm nền cho main. Cảm ơn editor đã dịch =))))
Hiện tại chỉ có thể làm nền, nhưng sau này bọn họ chắc chắn sẽ tự toả sáng =))))))))
 

Diệu Duyên

Gà con lon ton
Bình luận
2
Số lượt thích
4
#4
Anh có thể nghĩ đến, Ngụy Sâm muốn người nối nghiệp thuật sĩ, có lẽ chính là lớn lên thành bộ dáng này chăng? Có chiến thuật, có tốc độ tay, đủ bỉ ổi, đủ lời rác rưởi mãn cấp.
Có ai không, sao khơi gợi sự tò mò vậy nè thật muốn thay người này thật muốn theo dõi thuật sĩ theo kiểu này quá, cảm giac rất thú vị
 

Bình luận bằng Facebook