Hoàn [Toàn viên] Phòng Huấn Luyện Không Phải Sân Chơi Của Đại Thần

Kaiserin

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
4
Số lượt thích
67
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Thần
#1
Phòng Huấn Luyện Không Phải Sân Chơi Của Đại Thần
Tác giả: 谦和
Convert link: Phòng Huấn Luyện Không Phải Sân Chơi Của Đại Thần
Edit: Kaiserin
Nhân vật chính: Nhóm đại tân sinh
____________________________________________________________________________________________________________


"Liên minh mới đây phát tin nhắn, máy bay chuyến ba giờ chiều."

Lúc nói chuyện, ngón giữa cùng ngón cái tay phải Khâu Phi vô ý thức mà nắm vuốt ly thủy tinh, nước chanh ở trong ly biến thành một cái vòng xoáy nho nhỏ sáng rực.

"Thật sự xuất phát." Cao Anh Kiệt chống cằm thổn thức muôn vàn, "Không biết đội trưởng bọn họ lần đầu tiên tham gia giải thế giới là tâm tình thế nào."

Lư Hãn Văn duỗi dài cánh tay bày thành hình chữ V, lấy ra khí thế của học sinh khi bị kiểm tra bài khoá: "Chiến pháp liên kích điểu, thiện xạ thình thịch bạo. Thuật sĩ đọc chú nguyền, đại chiêu rất hữu hiệu. Đạn dược chói mù mắt, tiếng súng pháo bùng nổ. Khí công một đợt mang, kiếm khách kêu ầm trời. Mục sư ha ha cười, ma đạo không uống thuốc."

Tống Kỳ Anh đen mặt: "Đây là cái gì?"

"Vè Hoàng thiếu làm sau một trận thi đấu." Lư Hãn Văn mặt đầy hoài niệm, "Anh ấy đặc biệt gọi điện thoại từ ngoại quốc về, bật mic đối với toàn bộ phòng huấn luyện ngâm một câu thơ. Sau lần đó, mỗi khi bàn luận lại về trận đấu kia, mỗi người trong Lam Vũ đều sẽ hồi tưởng lên kiệt tác này."

Viên Bách Thanh ở một bên liếc mắt: "Cái gì tuyển thủ đại thần, toàn là tuyển thủ ngốc nghếch."

Tống Kỳ Anh gắp một đũa nấm mèo: "Vương Kiệt Hi tiền bối còn tốt, tựa hồ không thể nào nói giỡn?"

Viên Bách Thanh xua tay: "Đội trưởng đúng là thật đoan chính, anh nói chính là sư phụ của anh, thần trị liệu Phương Sĩ Khiêm."

Cực kỳ lâu trước đây. . . Kỳ thực cũng không có đặc biệt lâu trước đây, sau một bữa cơm chiều nào đó, Phương Sĩ Khiêm lôi kéo Viên Bách Thanh về phòng huấn luyện nghiên cứu ghi hình.

Ngón tay Phương Sĩ Khiêm chỉ màn hình: "Chú nhìn anh phóng Ánh Sáng Phước Lành, có được hay không?"

Viên Bách Thanh gật đầu liên tục: "Được được được."

Phương Sĩ Khiêm vỗ bàn một cái: "Được cái rắm!"

Viên Bách Thanh: ". . ."

Phương Sĩ Khiêm duỗi tay kéo kéo thanh tiến độ: "Chú lại nhìn Ngọn Lửa Thần Thánh này, vì sao thành công như thế?"

Viên Bách Thanh vắt hết óc: "Ngọn Lửa Thần Thánh tuy không có trực tiếp trúng đối thủ, nhưng sẽ ở vị trí phóng thích duy trì năm giây thiêu đốt. Mục tiêu vì tránh né công kích từ đội trưởng, cuối cùng đụng trúng, kỹ năng toàn bộ bị phát động. Điều này cần sự dự đoán vô cùng tinh tế và chuẩn xác. . ."

Phương Sĩ Khiêm chống hông cười: "Là vì ánh sáng chủ nghĩa xã hội vạn trượng!"

Viên Bách Thanh: ". . ."

"Phong cách thật của Phương thần hoá ra chính là loại này?" Cao Anh Kiệt vội vàng uống một ngụm nước chanh an ủi chính mình, "Em vẫn luôn cho rằng đội trưởng mới chính là nói chuyện thú vị nhất."

"Đội trưởng thú vị?" Viên Bách Thanh không thể tin được mà trừng mắt.

Lư Hãn Văn chen lời: "Đúng rồi đúng rồi, nói tới chuyện lý thú của Vương Kiệt Hi tiền bối, không biết mấy cậu có nhớ hay không, có một lần thi đấu hữu nghị giữa Vi Thảo và Lam Vũ. . ."

Phòng huấn luyện Vi Thảo, đội viên hai bên đều ngồi chung uống nước trong thời gian nghỉ ngơi.

Hoàng Thiếu Thiên giơ điện thoại soi trái soi phải gương mặt của chính mình: "Khí hậu phương Bắc thật sự là quá quá quá quá kinh khủng, khô khan đến nỗi làm tim gan người lạnh lẽo, miệng tui nứt hết rồi!"

Dụ Văn Châu bất đắc dĩ: "Uống thêm nước đi."

Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục soi: "Đau quá, miệng đều sưng lên. . . Ai mấy người nói môi tui hiện tại là hình dạng gì?"

Vương Kiệt Hi một bên uống nước nói: "Môi cá nhám."

"Quá lật đổ hình tượng ha ha ha ha. . ."

"Nhớ lại rồi nhớ lại rồi." Viên Bách Thanh cười đến vỗ bàn, "Mấy đứa còn nhớ vẻ mặt đặc sắc của Hoàng Thiếu Thiên lúc đó sao, quả thật muốn chụp lại để làm thành emoji! Mà ổng lúc đó trả lời thế nào?"

Cao Anh Kiệt ho khan một tiếng, gắp cho mình một cái thịt viên. Lư Hãn Văn vỗ bàn theo: "Hoàng thiếu nghiến răng nghiến lợi mà nói: 'Kìm chế lại đôi mắt lớn nhỏ của ông trước đi!' Ha ha ha ha lúc đó toàn bộ người trong phòng huấn luyện đều nín cười!"

Cao Anh Kiệt gật đầu: "Hơn nữa đội trưởng vào thời điểm huấn luyện chỉ đạo, sẽ lơ đãng mà dùng ngữ khí nghiêm trang giảng một thứ gì đó thực buồn cười. Ví dụ như 'Thời điểm Đạn Ma Pháp được bắn ra không phải rất chuẩn xác, chậm lại một giây, sẽ làm đối thủ của cậu chết đi rất thoải mái.' "

"Xem ra mỗi nhà đều có đại thần loại hình như thế này." Tống Kỳ Anh tay chân luống cuống mà gắp lên một đũa miến, sau đó gia nhập đề tài, "Sau khi Trương Giai Lạc tiền bối đến Bá Đồ, thời gian toàn đội cười đều bị giảm."

Có một ngày, tâm huyết dâng trào, Trương Giai Lạc chạy đến trại huấn luyện góp vui. Lúc đó trong phòng, người mới trẻ tuổi tụ tập cùng một chỗ tán gẫu hò hét loạn cả lên, trong phòng tràn ngập tinh thần mạnh mẽ phấn chấn.

Trương Giai Lạc đẩy cửa tiến vào: "Huấn luyện rồi huấn luyện rồi, lại không huấn luyện anh liền báo cảnh sát!"

Quần chúng: ". . ."

Trương Giai Lạc tiếp tục thét to: "Báo cảnh sát vô dụng thì sẽ đóng cửa gọi lão Hàn, ảnh thế nhưng là viên ngọc sáng lấp lánh giữa giới quyền anh đấy, còn mang theo thêm được tiểu Tống, ngôi sao mới đang từ từ trèo lên cao! Mau mau mở ra phần mềm huấn luyện, nhìn xem giao diện này, có phải hay không vô cùng thân thiết!"

. . .

"Các đại thần như vậy, thật dễ dàng dọa sợ một vài người bạn nhỏ." Viên Bách Thanh than thở mà gặm móng heo.

Khâu Phi như đang suy tư điều gì mà đảo đảo bát canh rong biển: "Lúc trước Diệp lĩnh đội ở Gia Thế, cũng thường xuyên đến trại huấn luyện."

Diệp Tu đứng trước hình chiếu, hắng giọng một tiếng.

"Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nếu không anh nói với các chú một chút chuyện."

"Các chú cho rằng thông thạo các loại phím tắt kỹ năng, chính là chơi game? Không phải! Gặp được một đối thủ có trình độ chuẩn xác như ca, chưa đến một phút, tâm đều sẽ muốn chết. Để anh vẽ một chút cái sơ đồ."

Diệp Tu vẽ vài nét bút, hiển thị trên hình chiếu.

"Nhìn cái hình này. . . Quả thật so với mấy chú còn xấu hơn."

"Trước đây thật sự vui vẻ." Khâu Phi nhấp một hớp canh, rong biển dính vào trên cằm.

"Iện hờ gũng dui mà (Hiện giờ cũng vui mà.)" Lư Hãn Văn nhai nhai sủi cảo, nói chuyện có chút mơ hồ không rõ, "Hì ó à gấc mơ gủa em (Vì đó là giấc mơ của em)!"

Cao Anh Kiệt gật đầu, lộ ra một cái tươi cười: "Cùng nhau sáng tạo tương lai đi."

Lư Hãn Văn nâng chén: "Vinh Quang!"

Khâu Phi đem cái thìa để lại trong bát, Tống Kỳ Anh dọn xong đũa, Viên Bách Thanh buông bỏ móng gà, dùng ngón tay bóng nhẫy cầm lấy ly thủy tinh, Cao Anh Kiệt đổ đầy nước chanh vào. Sau đó bọn họ đứng dậy, ly leng keng leng keng đụng vào nhau, màu cam của nước trái cây phản chiếu ánh mặt trời ngoài cửa sổ.

"Vinh Quang!"

-END-
 
Last edited:

Thập Niên Bách Mộng

Gà con tiến hóa
Bình luận
21
Số lượt thích
26
Location
Miền đất Vinh Quang
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vạn Tuế Quân
#2
Văn viết nhẹ nhàng, không giật gân cũng không có tình tiết đặc biệt, nhưng nó lại làm tôi mỉm cười ^^
 

Bình luận bằng Facebook